Thằng Tâm - Quyển 1

Phần 149

2021-06-05 01:39:00

Phần 149
Tâm rời khách sạn. Đường phố đã vắng dần người qua lại. Chả mấy chốc nó đã tới cầu Hàn. Nó chợt nhớ tới Thảo Nguyên, không biết nàng giờ ra sao. Nàng đã quên nó chưa.

Tâm dừng xe ở giữa cầu, nơi nó và Thảo Nguyên hay đứng ngắm sông Hàn. Ánh mắt nó chợt nhìn thấy ven sông có một bóng người đang đứng ngoài lan can. Tâm hơi đắn đo nên đợi hay không, nhưng rồi nó quyết phi ngược xe lại. Xe nó đỗ xịch gần đó, đó là một cô gái. Bước chân nó đang lao về phía lan can chợt dừng lại, nó biết đó là ai: Thảo Nguyên. Nàng đang tựa vào lan can, tóc xõa tung bay. Hô hấp Tâm chợt nặng nề, chẳng nhẽ nàng lại định tự tử. Nó rón rén đi lại gần nàng.

– Không cần lại gần đâu. Tôi đứng hóng mát chút chứ không nhảy cầu đâu. Mấy người quấy rầy quá, đứng có chút mà mấy người cứ phá hoài.

Tâm thở phào nhẹ nhõm. Nó đi tới rồi cũng leo qua lan can. Thảo Nguyên nhìn qua, rồi nàng mở to mắt khi nhìn thấy là nó:

– Anh làm gì ở đây.

– Hóng mát.

– Đứng cạnh sông chỗ nào chả mát mà cần ra đây.

– Em cũng đứng đây hóng mát mà.

– Khùng.

Tâm cười. Nó mặc kệ không đáp trả nàng. Nó cứ vậy ngắm nhìn dòng sông đen thui. Không ai nói gì cả, nhưng cũng chả cần nói. Nó tự nhiên cảm giác thật dễ chịu, được ngồi cạnh Thảo Nguyên thế này. Nó chợt giật mình, chẳng nhẽ mình cũng thích nàng. Nó len lén quay mặt sang nhìn nàng, tóc mai khẽ dính vào mặt nàng. Thảo Nguyên đẹp quá, nó biết vậy. Nàng còn đẹp hơn khối cô hoa hậu trên truyền hình. Nhưng nàng không phải dành cho nó. Nó vẫn còn những người đàn bà khác cần quan tâm. Tâm hít một hơi cho lòng bĩnh tĩnh lại. Có lẽ nên về thôi, ở đây với nàng lòng nó không yên được.

– Tại sao anh biết tôi ở đây.

– Tôi… đứng ở cầu hóng mát. Tôi nhìn qua đây thấy có người đứng ở lan can nên…

– Dì Lan đâu rồi.

– Lan ngủ rồi.

– Anh không ở đó sao.

– Lan bảo tôi về. Tôi cần làm việc. Hai hôm nữa tôi sẽ bay ra Hà Nội. Vợ tôi cũng sắp đẻ.

– Chúc mừng anh.

Thảo Nguyên tươi cười quay ra chúc mừng nó. Tâm chợt nhận thấy, nàng đã vừa khóc. Đó là lý do tại sao tóc mai dính bết bên mặt nàng. Nó giơ tay ra muốn gỡ chúng ra khỏi má nàng. Thảo Nguyên im lặng nhìn tay nó, rồi nàng chợt ngoảnh mặt đi khi tay nó sắp chạm tới mặt nàng.

– Tôi xin lỗi.

– Anh về đi nghỉ đi. Tôi cũng về đây. Thảo Nguyên trèo qua lại lan can.

– Để tôi đưa em về.

Thảo Nguyên chợt dừng bước khi nghe nó nói. Nàng đứng đó run rẩy. Nó nhìn đôi vai nàng run run mà không kìm được. Hai bàn tay nó khẽ chạm vào vai nàng, đôi vai gầy gầy run rẩy càng mạnh. Thảo Nguyên khóc òa lên. Những uất ức, kìm nén trong nàng dường như bộc phát hết. Nó vội kéo nàng lại ôm chặt vào lòng. Thảo Nguyên càng khóc dữ dội, nàng khóc nấc lên từng cơn. Nó cứ ôm nàng riết trong lòng, 2 tay xoa nhẹ lên lưng nàng an ủi.

– Anh có biết mấy hôm nay tôi khổ sở thế nào không. Anh có biết tôi ghét anh lắm không. Tôi đi chơi, tôi nhảy múa, tôi uống rượu nhưng hình ảnh của anh cứ in trong đầu tôi. Tôi cứ vật vờ như con điên và nghĩ về anh. Tối nay tôi như ma làm. Tôi chạy đến chỗ hay ăn vặt chờ anh có đến không. Rồi tôi lại chạy đến khách sạn của anh, loay hoay tìm cớ để vô tình gặp anh, để đi ăn cùng anh và anh đưa tôi về như hôm nọ. Tôi thấy anh ôm dì Lan đi dạo mà chỉ muốn khóc. Sao anh ác thế. Anh làm tôi đau lắm anh có biết không.

Thảo Nguyên vừa khóc vừa kể tội nó. Tâm thấy đau lòng quá. Sao nàng lại dại khờ như vậy. Nó thấy bình thường mà, nó và nàng còn chưa có biểu hiện yêu nhau gì cả. Sao nàng lại yêu nó đến vậy. Thảo Nguyên cứ khóc, đôi lúc đấm thùm thụp vào ngực nó. Nó chỉ biết ôm nàng, mặc cho nàng đánh. Đánh mãi, khóc mãi thì Thảo Nguyên cũng nguôi nguôi. Nó kéo nhẹ nàng ra, nàng cứ cúi gằm mặt xuống không nhìn nó. Tâm bật cười, nó đưa tay khẽ lau nước mắt trên mặt nàng. Thảo Nguyên lắc đầu không cho nó lau, nó mặc kệ. Rồi nó lại ôm ghì nàng vào lòng, hôn nhẹ lên mái đầu nàng. Thảo Nguyên bỗng vòng tay ôm chặt nó. Nó có thể cảm nhận được sự khao khát, tình cảm của nàng với nó ra sao.

– Có cách nào để tôi và anh yêu nhau không. Đến khi nào tôi chán tôi sẽ đá anh.

– Không đáng mà em. Anh… như thế này, em dính dáng vào anh làm gì.

– Tôi cũng chả muốn. Nhưng tôi như một người say, đã say rồi chỉ muốn uống cho say thêm. Để rồi tôi sẽ gục xuống rồi tỉnh dậy. Lúc đó tôi sẽ không say anh nữa.

– Em thật ngốc. Anh đưa em về nhé.

Tâm nói rồi nắm lấy tay Thảo Nguyên. Nàng giãy ra nhưng nó nắm thật chặt không buông. Nàng đành lủi thủi đi theo nó. Bàn tay nó dần nới lỏng không nắm chặt tay nàng nữa. Ngón tay nó chợt xoa nhẹ ngón tay nàng. Tay nàng thật mịn màng, mảnh mai biết mấy. Nó thật muốn nắm tay nàng thế này. Thảo Nguyên trợn mắt nhìn nó, nhưng nàng vẫn để vậy. Chợt nàng cấu tay nó thật mạnh. Nó á lên nhìn nàng. Thảo Nguyên quay mặt phớt nó đi, nhưng 5 ngón tay nàng chợt đan vào tay nó. Tâm nhìn Thảo Nguyên, nó chợt cười. Nó thấy nàng cũng cười. Cả hai cứ như vậy dắt tay nhau đi trên những con đường vắng.

Đi một lúc thì Thảo Nguyên dừng lại. Nó nhìn nàng, thì nàng giơ giơ chân lên.

– Tôi mỏi chân rồi. Anh bắt tôi đi giày cao gót với anh nãy giờ.

Tâm giờ mới để ý tới chân nàng. Thảo Nguyên hôm nay đi một đôi cao gót phải đến chục phân. Nàng vốn không thấp, đi cao gót vào cao gần ngang nó. Tâm dắt tay nàng đến gốc cây đằng xa, nơi có phần gốc lồi lên to sụ như cái ghế.

– Em ngồi đây đi.

– Làm gì.

– Ngồi đi, anh bóp chân cho em đỡ mỏi.

Thảo Nguyên ngạc nhiên nhìn nó. Nó cười rồi cúi xuống. Thảo Nguyên hơi chần chừ rồi cũng đưa chân ra cho nó. Hôm nay nàng mặc một chân váy khá ngắn. Nó thậm chí có thể nhìn thấy quần lót khi nàng ngồi. Cặp đùi thon dài của nàng, trắng trẻo hấp dẫn nó dù đang trong bóng tối.

– Anh nhìn linh tinh gì đấy. Cấm nhìn.

– Tôi nhìn hết rồi. Chân em đẹp lắm.

Đáp lại ánh mắt đe dọa phồng mồm trợn má của Thảo Nguyên, nó nhẹ nhàng cởi giày của nàng ra. Bàn tay khẽ xoa bóp nhè nhẹ gan bàn chân nàng. Thảo Nguyên cứ nhìn nó đăm đăm, nó thì cứ xoa bóp mãi đôi chân nàng. Bàn chân nàng cũng đẹp, được chăm sóc tỉ mỉ. Nó thích vậy. Tâm chợt cho tay xoa lên bắp đùi nàng. Thảo Nguyên hơi cứng chân lại, nhưng rồi nàng để yên vậy. Bàn tay thô ráp của nó cứ xoa nắn bắp chân nàng rồi lại xoa xuống bàn chân. Thảo Nguyên hơi run, nhưng rồi nàng để mặc nó làm. Ban đầu nàng cứ tưởng Tâm lợi dụng bóp chân để sờ mó nàng. Thảo Nguyên định đá nó 1 cái, nhưng một phần trong nàng lại thỏa hiệp, nàng nghĩ có khi nào như thế Tâm sẽ thích mình. Nhưng Tâm cứ xoa bóp chân mà không có hành động gì khác, nó làm nhiệt tình như thợ massage chính hiệu. Thảo Nguyên nhìn nó, vừa đôi chút bực mình, nhưng lại có chút vui.

Tâm chợt ngẩng lên làm Thảo Nguyên giật mình. Nàng vội lấp liếm để tránh đi việc xấu hổ của mình:

– Sao vậy.

– Em đỡ mỏi chân chưa.

– Chưa, mới bóp tí thế sao đỡ mỏi được.

– Chân em chắc chân voi. Anh bóp chắc được 15 phút rồi.

– Có anh chân voi thì có. Tay anh thô kệch, bóp chỉ thêm đau.

Tâm cười, kệ nàng nói. Nó ngồi xổm xuống đợi nàng. Thảo Nguyên muốn đấm cái vào đầu nó, nhưng nàng lại vòng tay ôm lấy cổ nó. Cái mùi đàn ông quen thuộc của nó, nàng chỉ nằm trên lưng nó có một hôm mà không sao quên được. Tâm xốc nàng lên lưng nó, tay nó giữ lấy kheo chân nàng. Nó từ từ cõng nàng đi về nhà. Cả hai không nói gì, tự tận hưởng cảm giác về nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thằng Tâm - Quyển 1

Số ký tự: 0