Phần 121
2021-06-05 01:39:00
Tâm theo dì vào bếp, để rau củ vào rồi đi ra. Nó ngồi đợi ở phòng khách tầm 10 phút dì mới xuống. Dì bận một bộ ở nhà màu xanh không tay, cổ tròn để lộ khoảng da ngực trắng bóc. Trông dì thật dấp dẫn. Vẻ đẹp sắc sảo, mặn mà của người miền Trung. Dì cười rồi ngồi với nó:
– Thế con có nhớ sao con đến được nhà dì không.
– Con… con chỉ nhớ lúc đó tắm biển xong rồi… con không nhớ nữa. Nó phải nói dối, chứ nói ra nó với Xoan địt nhau không được.
– Con là bị cảm gió cảm lạnh thôi. Trong lòng con đang có chuyện buồn, lòng nó u uất gặp gió lạnh nên vậy thôi. Mấy anh thợ gọi cho chú Tiến, chú đem con về nhà dì đó.
– Thế hả dì, thật ngại quá. Dì cho con xin lỗi. Lần sau con sẽ không vậy nữa.
– Có sao đâu. Ai chả có chuyện của mình. Có chú Tiến ở công trường, mọi việc vẫn tiến triển được. Giờ đang là mùa mưa gió nên dì cũng không đặt nặng tiến độ. Được như bây giờ là khá lắm rồi.
– Vâng, con sẽ cố làm khách sạn cho dì tốt nhất, đẹp nhất…
– Con nói vậy là được rồi. Con ngồi nghỉ xem tivi đi, tí chú Tiến ghé qua thăm con. Dì vào làm cơm, chú đến là ăn.
Tâm ngồi một lúc thì chú Tiến đến. Chú hỏi han nó rồi vào bếp với dì. Thảo Nguyên cũng xuống làm bếp cùng dì. Có vẻ cô cũng quen thuộc với chú Tiến. Bữa cơm được dọn ra, cả 3 người có vẻ đúng nghĩa người nhà, có Tâm là khách thôi. Di nấu ăn khá ngon, các món miền trung cũng hợp khẩu vị nó. Chú cứ chén hàu với uống rượu, có vẻ khá hào hứng. Tâm dù không muốn nhưng vẫn bị ép ăn hết hàu đến mấy loại bổ dương khác. Nó than thầm, tối nay chả biết chị Xoan có rảnh rỗi không?
Tâm no ních bụng. Nó ngồi một lúc rồi xin phép đi về. Dì và chú tiễn nó luôn. Chú có vẻ sẽ ở đây đêm nay, mặt chú trông rất phởn phơ vui vẻ. Có vẻ việc nó ở đây là cái cớ chú đến nhà dì rất hợp lý. Tâm đi bộ lang thang, nó không tính việc tìm xe ôm. Ngắm phố phường dường như làm nó thư giãn. Trải qua việc này, nó đã giải khai được bế tắc trong lòng về việc của An. Nó dường như chấp nhận sự việc, nhưng vẫn đinh ninh trong lòng rằng mình sẽ còn đi tìm An, xem nàng sống thế nào.
Tiếng còi xe máy bíp bíp, Tâm hơi khó chịu ai cứ bấm còi. Nó tha thẩn đi, mãi khi cái xe spacy xịch tới trước nó. Thảo Nguyên mặt nhăn nhó, rầu nó:
– Anh làm gì tôi gọi mãi không trả lời.
– Em gọi anh á. Anh mải nghĩ vẩn vơ nên không nghe thấy. Anh nghe thấy mỗi tiếng còi xe máy.
– Thì tôi bấm gọi anh chứ ai.
– Ra là em à. Thế có chuyện gì vậy.
– Chuyện gì. Mẹ kêu tôi đưa anh về. Mẹ bảo trông dáng anh có khi đi bộ về nên bảo tôi đèo anh về.
– Dì chu đáo thật. Thôi anh đi bộ về cũng được. Cảm ơn em.
– Ơn huệ gì. Lên đi, đằng nào tôi cũng tiện đường. Không về mẹ thấy tôi không đèo anh mẹ lại mắng.
(Đoạn về Đà Nẵng, người Đà Nẵng xưng hô với nhau khác người Bắc. Nhưng quả thật tôi viết thành thói quen, nên nhiều khi lẫn lộn. Nên cuối cùng thôi để nguyên, mong các bạn đọc thông cảm.)
Tâm gãi gài đầu ngồi lên xe của Thảo Nguyên. Nó chưa kịp định hình thì xe rồ ga, nó thảo phản xạ bám vào người Thảo Nguyên. Xe lạng lách phi vù vù trên đường, làm Tâm tái mắt. Nó bám cả 2 tay vào sau xe để giữ cho chắc. Xe đến cầu Hàn thì đỗ xịch lại. Thảo Nguyên dừng xe, ném phịch cái hộp carton nhỏ xuống cầu, rồi lại đi tiếp.
– Này, em ném gì xuống cầu vậy. Sao không ném vào thùng rác. Ném vậy không hay.
– Toàn giấy thôi mà. Dòng nước cuốn nó đi là cách làm sạch tốt nhất.
Gió đêm mát lạnh. Tâm không trả lời Thảo Nguyên xuống xe nhìn dòng sông. Chiếc hộp dần ngập và mất hút trong làn nước đen ngòm của ban đêm.
– Này, lên xe đi tôi chở về nốt.
– Lần trước tôi cứu cô. Là cô cũng định làm sạch mình à.
– … Đúng vậy. Mà cũng không hẳn vậy.
– Cô cứ về đi. Tôi muốn ngắm dòng sông thêm chút nữa. Chỗ này cũng gần rồi, tí tôi tự về.
– Không phải anh định tự tử chứ.
– Chỉ có cô mới ngốc vậy thôi.
– Có anh mới là đồ ngốc.
Tâm tựa vào thành cầu, nó nhìn dòng sông hiền hòa chảy. Ánh mắt xa xăm mà vô định. Cứ như vậy một hồi lâu, khi 1 chiếc xe chở 2 thanh niên rú còi bốc đầu ầm ỹ làm nó chợt giật mình. Nó quay lại nhìn, và chợt phát hiện Thảo Nguyên vẫn ở đó, cũng tựa vào lan can nhìn dòng sông như nó. Phát hiện nó nhìn, Thảo Nguyên chợt cười, nụ cười đẹp nhất ở nàng mà nó từng thấy. Nó trong trẻo, nhẹ nhàng nhưng đầy đẹp đẽ, khác hẳn cô gái mà nó thấy lúc trước.
– Cô chưa về à.
– Ngắm sông.
– Cô không về dì lo đó.
– Kệ tôi. Đây là nhà tôi, anh mới cần lo lắng đấy.
– Thế tôi về đây. Chào.
– Này, đi ăn đêm không.
– Ăn đêm? Vừa ăn tối mới được 1 tiếng mà.
– Thì sao. Anh có đi không. Tôi chiêu đãi.
Tâm dở khóc dở cười. Đáng lý đã đến cầu Hàn, nó chỉ cần đi một đoạn nữa là về. Giờ Thảo Nguyên lại chở nó quay lại tít trong thành phố, ở một quán cóc xa xôi nào nó chả biết đường về. Thảo Nguyên yên vị rồi gọi ra một đống các món nào là xoài ớt, ốc xào, ốc luộc, cút xào me, chip chip hấp… Tâm nhìn mà á khẩu, trong khi Thảo Nguyên cứ chén tì tì hết món nọ món kia.
– Anh không ăn đi, ngon lắm.
– Tôi trông cô ăn thì cũng biết ngon rồi.
– Anh đang giở giọng tán gái đấy à.
– Không, tôi nhìn cô ăn thì biết chắc là ngon. Cô gọi ra bao nhiêu món mà ăn hết gần 1 nửa rồi kìa.
– Nhằm nhò gì, hôm nay không phải ngồi ăn tối tôi ăn vèo hết luôn đống này. Anh ăn đi, ăn món sò lụa này đi, bổ dương lắm.
Tâm trợn tròn mắt nhìn cô gái bạo dạn trước mắt. Nhưng rồi nó cũng bắt đầu ăn. Công nhận đồ ăn vỉa hè Đà Nẵng ngon dã man, như lời Thảo Nguyên nói. Dù không đói nhưng nó vẫn cùng Thảo Nguyên ăn hết đống thức ăn trên bàn.
Thảo Nguyên ăn xong đi rửa tay, rồi vác cái bụng to khệ nệ đi ra chỗ xe. Tâm trợn mắt, chả nhẽ cô ý bắt nó trả tiền. Quần áo nó mặc trên người làm gì có ví, giờ sao trả được. Thảo Nguyên ngoắc Tâm lại:
– Dắt xe, chả nhẽ anh không thấy tôi ăn no thế này à. Mà còn định bắt tôi dắt xe.
– Cô không định trả tiền à. Tôi không mang tiền đâu đấy.
– Tôi cũng không mang, giờ làm sao.
– Sao cô bảo cô chiêu đãi tôi mà.
– Thì nói vậy. Mà anh đàn ông, chả nhẽ không ga lăng để con gái trả tiền.
– Cô… cô đưa điện thoại tôi mượn, tôi gọi về bảo người đưa tiền ra trả. Mà đây là đâu ý nhỉ.
– Thôi, tôi đùa anh thôi. Quán này quán quen của tôi, tôi toàn ghi nợ. Ăn vài lần trả 1 lần cho tiện.
– Thật không, thế có được không.
– Liên quan gì đến anh nhỉ. Anh cứ đi xem có ai bắt anh không mà sợ.
Tâm bán tín bán nghi, nhưng nó cũng đi dắt xe ra. Chả ai nói gì cả. Thảo Nguyên cười cười, đứng đó đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro