Phần 64
2020-11-27 06:39:00
Sau suốt một đêm cùng đám thân tín chạy đôn chạy đáo ráo riết làm việc, mọi việc đã sẵn sàng, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ… việc cuối cùng là chờ đến giờ bắt Lại Đức Hòa, Cục trưởng Luân lại chùn bước… hắn sợ…
Cục trưởng Luân có lý do để sợ, Luân biết rõ cá tính Bí thư Hải, người này xảo trá, âm hiểm không có đạo nghĩa thuộc loại người có thể cùng chung hoạn nạn nhưng không thể cùng chung phú quý… có công thì ôm phần lớn vào người, lỗi lầm thì thường trốn tránh trách nhiệm. Chuyện bắt con của Phó Chủ tịch thường trực tỉnh quy án… một khi ra tay… sức ép khổng lồ sẽ ập tới… thân phận như Luân chắc chắn là không chịu nổi rồi… Với cá tính của Hải Bí thư, lào rất có thể bị “lạnh dái” mà trở mặt… Càng nghỉ Luân càng run lên… suy nghỉ miên mang…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/thang-duc/
Thảo tỉnh lại thấy mình nằm trong bệnh viện, nàng sực nhớ lại hồi chiều nghe xong điện thoại thì cảm thấy trời đất tối sầm… không biết trời trăng gì nữa, liếc nhìn đồng hồ… đã 6 giờ sáng rồi… Thảo thở dài… không biết tại sao nghe nó nói mình không thân với hắn lắm đâu khiến nàng như rơi vào đáy vực sâu, đầu óc trống rỗng… rồi mất đi tri giác.
Thảo nhìn quanh căn phòng… lấy làm đắc ý, nàng nhận ra đây là căn phòng 1 giường, có phòng vệ sinh riêng, đặc biệt dành cho cán bộ cao cấp… trước kia, nàng đã từng là Chánh văn phòng cũng chưa từng được đãi ngộ này… chỉ là phòng 2 giường thôi, nhưng dù sao là căn phòng 2 giường cũng có mặt mủi lắm rồi…
Thảo ngồi lên định vào phòng vệ sinh thì nghe phía cửa có tiếng gõ nhè nhẹ, cửa mở ra… một khuôn mặt nhìn vào… thấy dì mình đã thức Yến cười tươi bước vào.
– Dì ba… tỉnh rồi à? Dì làm cả nhà sợ hết hồn… nghe Bác sĩ nói dì lao lực quá độ nên mọi người mới an tâm…
– Không có gì nữa rồi… hôm nay mới thứ Năm mà… không đi làm sao? Thảo nhìn Yến cười hỏi…
– Có… nhưng má có nấu cháo kêu con đem đến cho Dì… xong ngồi một chút rồi đi làm… sẵn còn nóng dì ăn đi… Yến nhanh nhảu đem bộ gà – mên bày thức ăn lên bàn…
– Nhiều vậy… ăn sao hết? Thảo trố mắt nhìn thức ăn trên bàn nói…
– Má nói dì cần tẩm bổ í mà… Yến cười hinh hích nhìn Yến rồi nhìn quanh phòng cất tiếng trầm trồ…
– Wow… có tiêu chuẩn của khách sạn 5 sao đó nha dì Ba… cứ nằm đây hưởng thụ năm mười bữa nửa tháng đi… mấy thuở mới vào được đây… chợt nhớ mình lỡ lời Yến le lưỡi cúi đầu trông rất đáng yêu…
Thảo cười mắng: “Con nhỏ này… muốn vậy… mai mốt kiếm đại gia mà gả… chừng đó tha hồ…”
Chợt Thảo nhìn kỹ cháu gái mình… trên người toàn là hàng hiệu… dáng người gợi cảm, mông vú nẩy nở… kinh nghiệm cho biết Yến đã biết mùi vị đàn ông rồi… Thảo thầm nghiến răng nghiến lợi… còn ai trồng khoai đất này…
– Cháu và cậu… Đức kia… tiến triển ra sao rồi…
– Cũng… cũng tốt… Yến mặt nhuộm màu hồng lí nhí trả lời…
Thảo thầm thở dài… cái gì cũng tốt… nhìn cái dáng điệu là biết mê hắn ta rồi… nghỉ tới đó Thảo cũng đỏ mặt lên… mình… mình không phải cũng vậy sao? Bụng nghỉ vậy nhưng ngoài miệng khuyên:
– Nghe nói… cậu ta phong lưu lắm… cháu coi chừng…
Nào ngờ Yến ngẩng đầu lên đáp:
– Con biết chứ… nhưng mà con thích hắn…
Thảo sửng sốt… nghe sao giống mình vậy…
Định nói thêm vài câu… đúng lúc chuông di động Thảo kêu vang…
“Sao sớm vậy…” liếc nhìn đồng hồ chưa đến 7 giờ sáng mà… nhưng Thảo vẫn bắt máy nghe… cùng lúc Yến ra dấu ý nói đã đến lúc đi làm… Thảo vừa nghe vừa gật đầu khoát tay chào nàng…
– Chủ tịch Thảo… tôi là Huỳnh thế Luân… có chuyện gấp quan hệ trọng đại muốn báo cáo với chị…
Luân cuối cùng cũng tìm ra cách vẹn toàn…
Tuy Cục CA do Phó Chủ tịch Thảo quản lý nhưng ỷ lại có Bí thư Hải chống lưng nên từ lúc thượng vị đến nay đã gần 1 tháng trôi qua, Luân chưa hề đến văn phòng Phó Chủ tịch Thảo để báo cáo công tác…
Chuyện dẩn đội bắt Lại Đức Hòa quan hệ trọng đại… Luân sợ Bí thư Hải “giở trò” sau lưng nên hướng về Chủ tịch Thảo xin chỉ thị… sau này có chuyện gì thì Chủ tịch Thảo là người đứng mũi chịu sào… Cục trưởng hắn chỉ là người thi hành mệnh lệnh thôi…
Thảo ngẩn ra…
“Tên này chưa bao giờ báo cáo với mình… hôm nay có vẻ cung cung kính kính muốn xin chỉ thị… nhất định là có vì đó không ổn…”
– Cục trưởng Luân… xin chào… có chuyện gì anh cứ nói tôi nghe… Thảo nghiêm túc đáp…
– Chủ tịch Thảo… chuyện là như vầy… Luân đem câu chuyện có người tố cáo Lại Đức Hòa, Chủ nhiệm Cục giao thông vận tải tỉnh… có hành vi hành hung và hiếp dâm gái nhà lành… nhân chứng vật chứng đầy đủ…
Luân hoàn toàn bỏ qua “giai đoạn” thả Huỳnh Tám… dường như là hai chuyện không có liên quan với nhau… chuyện bắt Lại Đức Hòa là vì có đơn tố cáo và hoàn toàn vì chính nghĩa… cũng không nói đây là những đơn tố cáo cách đây cũng hơn nửa năm rồi…
Thảo cười lạnh… dấn thân trong quan trường bấy lâu, làm sao không nhận ra trò quỷ của tên này? Nàng nói:
– Được rồi… anh chờ quyết định của tôi… trong vòng 30 phút tôi sẽ gọi lại… không có mệnh lệnh của tôi không được manh động… Thảo nghiêm trang ra oai của một Phó Chủ tịch thường trực…
– Dạ được… tôi chờ quyết định của chị…
Luân gát điện thoại cười khoái trá vì đã tìm được “lối ra” an toàn…
Thảo đem tất cả sự việc từ hôm qua ráp nối lại với nhau… tập trung bình tỉnh suy nghỉ một hồi… nàng đã nắm được chút đầu mối… lần đầu tiên Đức hỏi có phải nàng quản lý Cục CA? Có ý muốn ám chỉ nàng sao không biết gì hết chuyện gì đã và đang xảy ra… sau đó nàng gọi lại nó liền nói “không quen thân lắm đâu”… hình như ý muốn nói nên mau chóng nắm cục CA vào tay là nếu không được thì không xứng chức rồi… hắn không cần người vô dụng…
Thảo suy nghỉ xong ngẩn ra… “có thiệt như mình suy nghỉ không? Sao tên này thông minh vậy? Sao không nói thẳng? Lại úp úp mở mở cứ làm như là”cao thâm khó lường í… “nghỉ vậy liền cầm do động lên bấm số…
Đức thức giấc nhìn đồng hồ hôm nay không cần đến trường Đảng… đêm qua về đến nhà trước khi ngủ đã gỡ mail cho Quyên “sáng mai Đức bệnh, không đi học”… giờ này chắc cô nàng đã nhận được rồi và biết phải làm sao… Hôm nay 9 giờ tới thăm cô Lan… 12 giờ đón thím ba cùng nhau qua bên kia đến chiều… tối có hẹn với Tuyết… chà chà “ngày bệnh” mà… “lịch công tác” nặng vậy sao? Hắc hắc hắc…
Đêm qua “quần” Nhung đến 2 giờ sáng mới chịu cho Đức ra về… chị Nhung này lúc trước nhu mì hiền thục sao ngày càng dâm a… nhưng mà như vậy mới đã… không dâm với ai khác… chỉ với mình là được rồi… chết mẹ rồi… hẹn tối nay chở chị Nhung qua Vĩnh Long hú hí… lại hẹn chiều nay với nàng Tuyết… không ổn… không ổn…
Đang suy nghỉ thì cánh cửa phòng mở ra… Nhàn trong bộ đồ ngủ tươi mát bước vào… cặp vú mờ mờ ẩn hiện sau lớp vải… ngay cả quần lót nàng cũng không mặc… chùm lông cũng được thấy rõ ràng… nàng mặc áo ngủ nhưng coi như lõa lồ… Tuấn vừa ra khỏi nhà, Nhàn liền cửa đóng then cài… nhanh chóng vào phòng Đức… đêm qua khó ngủ muốn làm chuyện đó lắm nhưng cố kiềm cơn thèm khát, đợi đến giờ phút này…
Buổi sáng, cặc thanh niên thường như khúc củi… mặc dù đụ mỗi ngày nhưng Đức vẫn không ngoại lệ… có thói quen ngủ không mặc quần áo, bây giờ cặc lại cứng… đang chĩa thẳng lên trần nhà.
Nhàn nhanh chóng leo lên giường… tay cầm lấy vuốt ve nâng niu… hai mắt đam mê cúi đầu hun hít… liếm láp từ dưới lên trên rồi từ trên xuống dưới cuối cùng ngậm vào miệng, đầu gục gặc…
Tuấn về Cần thơ được mấy tháng rồi… mỗi đêm chung giường với vợ nhưng rất ít đụng tới vợ… đạn dược không dồi dào nên có khuynh hướng “để dành” xài với bồ nhí…
Tuấn muốn đụ hay không đối với Nhàn cũng không khác biệt gì… Tuấn không “dạo đầu bú liếm sờ mò” hoặc chỉ làm qua quýt rồi đút vào nắc không được bao lâu thì phun… Nhàn dĩ nhiên là vô cùng bất mãn rồi vì chồng đụ như gà… không hùng hổ dai sức như Đức…
Vấn đề là trước kia, khi Tuấn còn làm việc ngoài Đà nẵng, hai mẹ con lúc nào cũng chung giường… hầu như đêm nào Đức cũng đưa mẹ lên đỉnh… nhiều lúc dưới nhà bếp, lột truồng Nhàn ra mà bú liếm rồi đút vào dập… Đang lúc hồi xuân khiến Nhàn khoái tỉ tê, mê mệt…
Lúc này Đức chỉ ngủ ở nhà có 2 đêm, với sự có mặt của Tuấn trong nhà dĩ nhiên là Nhàn có rất nhiều kiêng kỵ… nay số lần đụ ít đi… dĩ nhiên là Nhàn oán giận rồi… vì thế sáng nay Tuấn vừa ra khỏi cửa, nàng cửa đóng then cài lên phòng Đức nhanh nhẹn hùng hổ chụp lấy cặc Đức mà bú mút… được một chút không lâu, xoay mình, ví cái của mình ngay miệng thằng Đức…
… Cả hai chơi trò 69 một hồi lâu… chỉ nghe tiếng bú mút xen lẫn tiếng rên rỉ…
Thình lình tiếng di động vang lên… Đức mỉm cười đưa một tay bắt máy, tay kia thì đùa nghịch khều móc hang động đang lầy lội của mẹ…
– Sao hả? Cuối cùng thằng cha Cục trưởng Luân cũng liên lạc xin chỉ thị của cô rồi sao? Như đã biết trước đường đi nước bước của Luân… Đức thản nhiên hỏi…
Thảo nói với giọng kinh khủng:
– Cậu… sao cậu biết được?
– Có gì khó chứ? Cô quản lý Cục CA… hắn là Cục trưởng… không dám bắt Lại Đức Hòa vì sợ ông già nó nhưng không bắt không được sợ tôi khiếu nại với tỉnh… Nói tóm lại hắn đang trong tình trạng trên đe dưới búa nên phải tìm cô làm bảo kê… hắc hắc hắc… đây là dịp cô ra oai… nắm Cục CA trong tay… Đức cười khoái trá… ngón tay vẫn đùa nghịch khiến Nhàn vặn vẹo thân hình trong khi đầu vẫn đang gục gặc phía dưới…
Nhàn vừa gục gặc đầu vừa nghe Đức nói mà ngạc nhiên… sao thằng con thông minh vậy?
Thảo cũng kinh ngạc há hốc mồm… tên này mới 17 tuổi thôi sao kinh nghiệm như người từng trải vậy? Nàng tuy biết tên Cục tưởng này không có ý tốt nhưng không ngờ hắn thâm độc như vậy… muốn tìm nàng làm dê tế thần? Cũng may là có Đức… ậy… không đúng… tên này thông minh vậy, giọng điệu thản nhiên bình tỉnh, chắc là có đối sách rồi…
– Vậy… bây giờ tôi phải làm sao? Thảo bắt đầu nũng nịu hỏi…
– Còn hỏi nữa sao? Nói với hắn… không… đúng ra là ra lệnh cho hắn… thông báo cho Cục CA tỉnh rồi dẫn đội đi bắt người… nhớ là thông báo chứ không xin phép… bắt người xong giam tại Cục CA thành phố, nếu CA tỉnh yêu cầu chuyển giao… nói không giao được… không cần sợ đâu… không được giao Lại Đức Hòa cho CA tỉnh…
– Tại sao? Thảo mù mờ hỏi…
– Muốn nấu cơm mời người ta ăn sao? Thằng con bị bắt, thằng cha chắc chắn phải chịu lép vế, nhượng bộ… chừng đó sẽ có người lợi dụng thời cơ mà hưởng lợi… hiểu không? Nói một cách thô tục nếu giao thằng Huy cho tụi CA tỉnh thì đúng là mình “cầm cu chó đái” rồi… hắc hắc hắc… Đức đưa ra ví dụ thô tục nhưng Thảo quả thật nhìn nhận không có từ nào đúng hơn…
Bây giờ Thảo thiệt tâm phục khẩu phục… thầm nghỉ: “Có người đàn ông như vậy chống lưng sau này mình sẽ còn tiến xa hơn nhiều nửa”càng nghỉ càng kích động…
– Nhưng nếu không giao… họ sẻ không để mình yên đâu…
– Dĩ nhiên rồi… hắc hắc hắc… thì phải coi là ai đã… Đức cười “đểu”…
– Đúng ha… hình bóng một người nử thiếu tướng hiện lên trong đầu… Thảo mỉm cười…
– Nà… thằng Cục trưởng này không đáng tin cậy lắm… Trong Cục CA, có người tên Thanh Tùng, là Phó Cục trưởng, người của mình… nhớ đó, lệnh cho thằng cha Luân mang người này theo, tôi sẽ phái thêm người canh chừng nhất cử nhất động của hắn… Chờ khoảng 15 phút sau thì gọi hắn… tôi cần 15 phút điều động người… Vậy đi… nhớ kỷ 15 phút sau.
Đức nghiêm nghị như vị tướng quân đang “điều binh khiển tướng”.
Thảo chưa kịp ừ hử bên kia nó đá cắt đường dây…
Liền sau khi cắt đường dây… Đức bấm di động gọi cho Quyên…
– A lô… đang bệnh mà sao không nằm nghỉ? Quyên biết tên này giả vờ giả vịt cúp cua nên trêu đùa…
– Hahaha có chuyện quan trọng… người anh chị… cái gì Phó Cục Trưởng Thanh Tùng phải không… tôi có chuyện quan trọng muốn anh ta làm… chị thấy sao? Đức dè dặt hỏi… nó chưa từng nói chuyện, cũng chưa từng gặp qua người này… chỉ qua trung gian của Quyên mà biết được hình như là muốn đầu quân cho mình… nếu vậy thì cho người này cơ hội thôi…
Quyên mừng run lên… chuyện này là chắc rồi… nàng biết hậu đài của Đức… không thể nói là “vô cùng vững chắc” mà phải nói là “kinh thiên động địa”… Tùng, anh nàng nếu được vì Đức mà ra sức thì tương lai có thể nói ngắn gọn trong 4 chữ: “Tiền đồ vô lượng”… vì vậy cố đè nén cơn xúc động vội vã nói:
– Cậu có gì cứ nói… tôi bảo đảm cậu hài lòng…
– Tôi đả thương lượng qua với Chủ tịch Thảo rồi… đề nghị anh chị tham gia tổ điều tra trọng án của Lại Đức Hòa… anh ta trực tiếp nhận chỉ thị của Chủ tịch Thảo… áp lực rất nhiều… nếu chị…
– Không thành vấn đề… việc này cứ giao cho tôi làm… cậu cứ yên chí… không chờ Đức dứt lời… Quyên hùng hồn vỗ ngực bảo đảm…
– Vậy được… chuyện gấp đấy… làm đi… nói xong Đức cúp máy… lại bấm số gọi Chủ tịch Vân…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/thang-duc/
– Mới sáng sớm mà… sao lại bận dữ vậy? Nhàn nhìn Đức nói giọng oán giận… nàng đang muốn lắm rồi mà Đức cứ gọi hết người này đến người khác bàn chuyện gì không đâu…
– Hahaha… xong rồi… đâu có bận gì… chỉ điện thoại 5, 10 phút thôi mà… bây giờ mới bận thiệt nè… Đức cười dâm… lật ngửa Nhàn ra dúi đầu vào giữa hai đùi nàng…
Không lâu sau có tiếng hai bộ phận sinh dục chạm vào nhau giữa tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn của người đàn bà hồi xuân…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/thang-duc/
Phó Cục trưởng thường trực Cục CA thành phố, còn là đồn trưởng đồn CA quận Cái Răng… ngày nay Vinh được coi là nhân vật có máu mặt rồi… ra đường luôn có “tiền hô hậu ủng”… khác xưa một trời một vực… Không chỉ vậy, còn là em của Chủ tịch thành phố… nên mỗi cái nhấc tay, lời nói đều có “trọng lượng”…
Hiếm khi nào thấy Vinh xuất hiện sớm… cho dù tại trụ sở Đồn Cái răng hay văn phòng tại Cục CA thành phố… nhưng hôm nay ai cũng ngạc nhiên… Chưa 7 giờ rưỡi đã thấy Phó Cục trưởng Vinh ngồi trong văn phòng nét mặt rất nghiêm túc…
Hừng sáng… Chủ tịch Vân gọi đến… Đức ca cần hắn… tham gia tổ điều tra trọng án của Lại Đức Hòa… nhiệm vụ chủ yếu là di tản nhân chứng đến nơi an toàn và bảo vệ đặc biệt… bất cứ ai cũng không được đến gần…
Đức ca là ai chứ? Thằng khốn nạn Lại Đức Hòa muốn hại Đức ca? Có nghĩa là muốn lấy mạng của Trưởng đồn Vinh hắn rồi… Vinh gầm lên… không cần Đức ca căn dặn đâu… chỉ cần bảo vệ những nhân chứng này mà có thể đưa Lại Đức Hòa vào tù thì hắn Vinh hắn nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ… cho dù thiên vương lão tử, Vinh đồn trưởng cũng không nể mặt… đây là lý do Vinh xuất hiện sớm tại trụ sở ở Cục CA thành phố. Hơn nửa, trước khi đến đây, Vinh đã gọi Hoàng, huy động 1 số đàn em thân tín sẵn sàng phối hợp hành động…
Vinh đến sớm nhưng Phó Cục trưởng Tùng còn sớm hơn… đang cố kìm cơn kích động giả vờ tập trung làm việc, hai mắt không rời màn ảnh chiếc máy vi tính… sáng nay em gái gọi tới… Tùng nhất định không bỏ lỡ cơ hội quý báu để vươn lên…
Cục CA thanh phố có 7 phó Cục trưởng, trong đó 2 người là Phó Cục trưởng thường trực, còn lại 5 người là Phó Cục trưởng, Tùng lại xếp hàng chót… suốt mấy năm trời chỉ làm những việc lông gà vỏ tỏi… không một chút quyền lực vì vậy thường hay bị bà xả xài xể khinh thường… nhiều đêm nứng cặc muốn đụ cũng bị làm khó không cho nên Tùng rất uất ức…
Hôm nay trời sáng sớm Quyên đã gọi tới… lúc đầu nghe em gái mình nói… Tùng trợn mắt há mồm… con nhỏ này điên rồi… muốn bảo anh mày đi chết? Nhưng đến khi nghe Quyên tiết lộ chỗ dựa “kinh thiên động địa” của đại nhân vật Đức ca. Từng thề quyết “lao mình” vào cuộc… nếu không thì cuốn gói về quê cày ruộng là vừa… hoặc đi nhảy lầu cho rồi… sống làm chi uổng kiếp người… đây cũng là lý do Tùng hôm nay tới sớm… chờ tham dự buổi họp… cho tới giờ phút này Tùng chỉ biết là vậy… sau đó là trực tiếp báo cáo và nhận chỉ thị từ Chủ tịch Thảo… Hiện tại, Tùng chỉ biết vậy là đủ…
– Xếp Tùng… chào… anh hôm nay cũng sớm ha… Vinh nhìn Tùng gật đầu chào… tuy không nói rõ nhưng cả hai ngầm hiểu mình là người 1 phe… từ lúc Vinh nhận chức Phó Cục trưởng cũng rất ít giao thiệp với Tùng, gặp nhau chỉ là gật đầu chào theo lễ tiết, hôm nay mới nhận thức là người cùng phe nên cử chỉ khá thân thiết…
– Hahaha… chào Cục trưởng Vinh… anh cũng vậy mà… Tùng nhìn Vinh cười cười… ánh mắt cũng rất thân thiện…
– Xếp Tùng à… sau này phải kiếm một ngày… mình ngồi xuống uống vài ly… Vinh đề nghị… đã là người cùng phe… mai này nên tiếp xúc nhiều hơn là chuyện nên làm…
– Nhất định… nhất định… Tùng cười vui vẻ… đứng lên lướt qua Vinh đồng thời nhét vào tay Vinh một mảnh giấy nhỏ… Vinh nhanh chóng liếc nhìn hàng chữ viết trên mẩu giấy hai mắt sáng ngời, lấy di động ra gởi 1 hàng tin nhắn… thầm tán thưởng Tùng thật là chu đáo… trong lúc quan trọng biết mình cần cái gì.
Gần 8 giờ hầu hết mọi người đã đông đủ… Luân gọi tất cả vào phòng họp…
Phó Cục trưởng thường trực Định Bang là người của Cục trưởng tiền nhiệm Châu… khi Châu rơi đài, Bang củng tòm tèm cái chức Cục trưởng, cho vợ là Trang tìm cách móc nối quan hệ hy vọng được ngồi vào chiếc ghế Cục trưởng…
Trang nhan sắc cũng không tệ đặc biệt là vú đít nây nẩy nhìn vào để khơi lòng dâm của đàn ông… vì vậy thường làm bọn dâm dê thèm chảy nước miếng. Trang đi vận động cho chồng lên chức, không ít lãnh đạo “có tiếng nói” thừa dịp vừa gạ đụ cho sướng cặc vừa lấy tiền bỏ túi, nhưng rút cục cũng chỉ là những lời hứa suông, vô bổ…
Bang cũng là người “sáng suốt”, giỏi đón gió, thấy tình hình không thuận lợi bèn cúp đuôi làm người… khi Luân chánh thức được lên bổ nhiệm Cục trưởng Bang tỏ ra khiêm nhường, hợp tác với thái độ vô cùng thành kính khiến Luân hài lòng thu nạp Bang coi như “người của mình”… từ đó rất tin dùng hắn…
Hôm nay nhìn thấy Tùng xuất hiện trong buổi họp quan trọng, Bang nhanh chóng liếc nhìn Luân, hai ánh mắt giao nhau trong tích tắc… kinh nghiệm bấy lâu… hắn hiểu được là chuyện gì…
Cục trưởng Luân cũng không thoải mái lắm khi lãnh đạo ra lệnh đem Tùng vào tổ điều tra… nếu là ngày thường Luân có thể lấy cớ mà chối từ… nhưng hiện nay đang trong tình thế “trên đe dưới búa”, nên sợ đủ điều, Lúc này không phải là lúc tranh công, chỉ cần tự bảo vệ bình an là tốt rồi, trong đầu đã hình thành 1 kế hoạch…
Các phó cục khác không có nhiệm vụ nên không được gọi vào phòng họp… hiện diện chỉ có Vinh, Bang 2 người đều là Phó cục trưởng thường trực… chỉ có Tùng đơn thuần Phó Cục trưởng nhưng xếp hàng thứ chót được tham dự cuộc họp khiến mọi người thắc mắc… nhìn nhau… không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn 3 người, Luân đằng hắng vài cái rồi nghiêm túc nói:
– Lần này dẫn đội sẻ do Phó Vinh làm tổ trưởng, Bang… cậu làm tổ phó… nhất định phải hợp tác chặt chẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ… Chủ tịch Thảo rất coi trọng cao độ nhiệm vụ lần này nên đặc trách Phó Tùng làm giám sát công tác… Riêng tôi sẽ ở lại cục đảm nhiệm Chỉ huy và phối hợp liên lạc… nói đến đây Luân ngừng lại… cầm ly cafe hớp một ngụm… thầm quan sát phản ứng của Vinh, Tùng… hắn vô cùng hài lòng… cả hai rất bình thản… có quy củ không có hiện tượng đối kháng.
Vinh trong bụng cười lạnh… “thằng này muốn ngồi bát ăn bát vàng à? Hắc hắc hắc… nằm mơ đi…”
Khi quyết định ở lại cục làm “soái tướng” Luân đã tính toán kỷ… hắn đang nắm giữ nhân chứng, là con “át chủ bài” quan trọng… chỉ cần đám nhân chứng này an toàn cho tới lúc xử án vậy là hắn sẻ được công đầu…
– Nếu không có gì nữa… đây là thủ lệnh do Chủ tịch Thảo ký… các anh chuẩn bị xuất phát đi… Luân đưa thủ lệnh cho Vinh xong ra lệnh đội ngủ xuất phát.
Luân có nằm mơ cũng không ngờ trong lúc hắn bắt đầu buổi họp… Trưởng đồn CA khu Bình thủy Hoàng đang cùng đàn em áp sát căn nhà lầu 4 tầng gần Phụng Hiệp. Hoàng đang âm thầm chờ tín hiệu của Vinh… Cách đây nữa giờ Hoàng nhận được địa chỉ nơi này do Cục trưởng Vinh gửi đến…
– Sao rồi… bên trong có đặc biệt gì không? Hoàng nhìn Thuấn, một đàn em thân tín hỏi…
– Em kêu con Thắm đảo một vòng dò hỏi kỹ càng rồi… bên trong có ba gia đình… chỉ có 2 người CA… chỉ cần chờ lệnh xong anh em ùa vào… xếp yên chí… Thuấn hăm hở khoe khoang…
– Tốt… lát nữa khi có lệnh… cho con Thắm giả dạng tìm cái gì đó rồi ụp vào… không nên làm hai thằng đó bị thương… khống chế thôi… nhớ kỷ… Hoàng nghiêm túc căn dặn đàn em…
– Dạ… nhớ kỷ rồi xếp… bọn em làm việc xếp yên chí đi… Thuấn vỗ ngực hứa hẹn…
Hoàng cốc nhẹ lên đầu gả đàn em 1 cái cười mắng:
– Mầy nha… có phải xơi tái con Thắm rồi hay không? Tao nghe nói thằng chồng nó không vừa đâu nha mậy… coi chừng có ngày…
Thuấn cười hô hố:
– Em biết mà xếp… nhưng ăn được thì đừng có bỏ uổng mà xếp… Xếp à… nói thiệt nha con Thắm coi vậy chớ đã lắm nha xếp… Thuấn khoe…
– Đã lắm sao? Tao nghe nói nó có 2 lứa rồi… ngon cái con mẹ gì… Hoàng cười…
– Ấy da… không phải đâu… dĩ nhiên là không “bót” nhưng mà nó hả… nó “thổi” hết xẩy… hay là… xếp muốn thử không? Thuấn nhìn xếp mình nham nhở nhe răng cười đề nghị…
– Thiệt? Nhưng mà nó đang với mày mà… nó chịu cho tao chơi sao? Hoàng nghe đàn em nói cũng động lòng, liếc mắt nhìn phía bên kia đường, một nữ CA trong trang phục dân thường cùng vài người đang ngồi trong xe… Hoàng thầm khen thằng đàn em lanh lẹ, coi bộ không cần mình lo nhiều…
– Xếp chịu là được rồi… mọi chuyện để em dàn xếp cho… hahaha… Thuấn hèn mọn cười dâm đãng…
Trong lúc này di động của Hoàng vang lên… Hoàng liếc mắt nhìn… chỉ thấy hai chữ trên màn hình: “Go”.
Mỉm cười trong bụng… “chà xếp Vinh lúc này cũng xài tiếng Anh tiếng em rồi ha… coi bộ mình cũng phải bắt chước chút đỉnh mới được… không thể cứ lạc hậu nha.” Nghỉ rồi quay sang đàn em nói với vẻ đắc ý.
– OK… gô mày…
– Hả? Gô? Cái gì là gỗ xếp? Thuấn đực mặt ra hỏi…
– Đúng là đần mà… có nghĩa là hành động ngay… đồ ngu… mai này ráng học vài tiếng nước ngoài đi mày…
Hoàng làm bộ làm tịch chỉ bảo đàn em cứ như là hắn giỏi lắm vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro