Phần 59
2020-11-27 06:39:00
Lúc này khách đến nhà nườm nượp, nhìn phòng khách đầy ắp quà, Hạnh cảm thấy như đang nằm mơ… Từ lúc vợ được bổ nhiệm vào chức vụ Cục trưởng Cục Xây dựng… chưa được 1 tuần, tiền bạc đã ào ào bay vào nhà… Có lúc Hạnh nhìn thấy Ngọc mở hộp bánh giữa đống quà biếu… bánh đâu thì không thấy chỉ thấy là đô la mỹ… Hạnh ước chừng 20 ngàn… Hèn chi ai cũng thừa sống thiếu chết đâm chém nhau để được làm lãnh đạo… Hạnh vô cùng hâm mộ vợ…
Nhà có người làm lãnh đạo, gà chó trong nhà cũng được người ta nhìn với cặp mắt khác huống chi Hạnh là chồng của Cục trưởng Ngọc? Vì vậy, thằng cha Hiệu trưởng liền thay đổi thái độ 180… hai ba ngày nay cứ như là quan tâm công tác của Hạnh lắm… luôn miệng hỏi hắn có khó khăn gì cho lão biết… Hạnh bĩu môi khinh thường… những “ưu đãi” này muốn lấy lòng mình à? Nằm mơ đi…
Tuy lả giáo viên viện biên chế… nhưng so với những giáo viên hợp đồng, Hạnh cũng không là gì cả, trước đây thường là cái gai trong mắt của lão hiệu trưởng này… nếu không có vợ là Phó chánh văn Phòng ủy ban nhân dân thành phố… có lẽ cũng bị lão này cho ra rìa…
Nhất cử nhất động của Hạnh không qua nổi cặp mắt của Ngọc, nàng khẻ thở dài… Hạnh là người chồng tốt, không cờ bạc, rượu chè nhưng lại quá nhu nhược, người như vậy không bảo vệ được vợ con đừng nói chi là vợ con dựa vào… đây cũng là một trong những lý do nàng cho Việt đụ chùa mấy năm qua… thật ra nói Việt đụ chùa cũng hơi quá đáng một chút vì mỗi khi có chuyện lão cũng đứng ra thông qua quan hệ mà dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện… Ngọc đang suy nghỉ đem chồng vào cục xây dựng làm chủ nhiệm một bộ phận nào đó… người nhà, để tin tưởng hơn…
– Em định đưa anh vào cục làm chủ nhiệm phòng hậu cần… Ngọc nói ra ý định của mình…
– Có… có được không? Chỉ sợ người ta nói ra nói vô thì không ổn… Hạnh rụt rè hỏi.
Ngọc nhìn chồng ngao ngán… nghỉ “đúng là không có tiền đồ, sợ đầu sợ đuôi, có lần Ngọc nghe được ở ngoài Thanh Hóa, Nghệ An có 1 huyện, chồng làm Bí Thư, vợ làm Chủ tịch huyện, anh chị em làm Phó huyện… nói tóm lại cả dòng họ nắm huyện trong tay, muốn mưa có mưa, muốn gió có gió…”… Lúc đó Ngọc vô cùng hâm mộ… Bây giờ Ngọc đưa chồng vào làm Chủ nhiệm 1 bộ phận thôi… có gì không được? Hiện giờ, tại Cục xây dựng, tuy chưa được 100/100 như lão Hiệp lúc còn tại vị nhưng lời nói của nàng cũng có thể nói là “nhất ngôn cửu đỉnh”… thằng nào, con nào cải lời… bà đây “tống cổ” ra ngoài…
– Chuyện này anh không cần lo… cứ chuẩn bị là được… Ngọc khoát tay rất có dáng dấp của lãnh đạo…
– Ừm… theo ý em đi…
Chợt có tiếng chuông ngoài cửa… Hạnh vội vàng đứng lên ra ngoài… trước kia, nhà này hiếm khi có khách… mấy ngày nay bất kể giờ giấc đều có người tới thăm hỏi, vô cùng bận rộn nhưng Hạnh rất phấn khởi… khách không tới tay không… luôn luôn mang theo quà cáp, phong bì…
– Hahaha em họ… đã lâu quá rồi nay mới có dịp ghé thăm… hai vợ chồng với cháu nhỏ khỏe chứ?
Hạnh ngẩn ra… Du… người con trưởng của Bác cả đang cười toe toét, hai tay đều có túi xách… Tuy Hạnh và Du là hai anh em chú bác nhưng rất ít khi thăm hỏi nhau… nhà ai nấy sống, tình cảm không thân thiết… nay tới thăm lại còn mang trên tay quà cáp… Hạnh trong bụng cười lạnh nhưng ngoài mặt thì rất niềm nở theo lễ tiết…
– Ây da… anh Du à… sao trễ vậy? Vô… vô đi… đã lâu quá không gặp rồi… à nè, lúc này Bác Hai trai gái đều khoẻ chứ hả?
– Khoẻ… khoẻ lắm… à… sẳn anh đi Cần Thơ học trường Đảng… ba má có gửi cho chú chút quà… chú coi… Du vừa nói vừa đưa hai túi nặng trĩu ra…
Du tuy bản tánh trơ trẽn, bỉ ổi thường hay thượng đội hạ đạp nhưng trong lúc này cũng ngượng ngùng… gả là Phó Chánh văn phòng huyện ủy Huyện Thốt nốt, Ngọc, vợ Hạnh là Phó Chánh văn phòng thành phố… mạnh ai nấy làm, chưa hề liên lạc nhau… vì không có lợi ích chung. Hai tuần trước nghe tin người em dâu chú bác thăng nhiệm Cục trưởng Cục xây dựng, một chức vụ béo bở đầy quyền lực, Du trợn mắt há mồm… hôm nay đến nhà Hạnh chủ yếu là muốn móc nối quan hệ… Tuần trước Bí Thư, Chủ tịch huyện biết gả có họ hàng với Tân Cục trưởng, thái độ đối với gả rất là khách khí… nói bóng gió nếu có thể hy vọng gả đứng giữa làm “cầu nối”… Dĩ nhiên là Du vỗ ngực khoe khoang rồi… bảo đãm sẽ hoàn thành nhiệm vụ… ngày sau đó gả liền có tên trong danh sách “đột xuất” học tập ở trường Đãng…
– Em à… có anh Du đến thăm… Hạnh đưa tay đón lấy hai túi xách Du đưa qua, đồng thời quay người nói vọng vào trong…
Ngọc thản nhiên ngồi trên ghế sofa… khi thấy Du bước đầu chỉ gật đầu nhẹ… Du hơi cong lưng. Khúm núm gật đầu chào, miệng cười vô cùng thân thiết…
– Em… dâu… đã lâu quá không gặp… à… chúc mừng em thượng vị chức Cục trưởng…
Du vẻ mặt hèn mọn nịnh nọt…
– Ừm… là anh à… đừng khách sáo… ngồi đi… Ngọc hất hàm ra hiệu “mời” Du ngồi… Hạnh đứng bên nhìn thấy vô cùng nể phục… nghỉ: “Đúng là có khí thế của lãnh đạo”…
Du rón rén ngồi xuống… chỉ có nửa cái mông đặt lên ghế…
– Lúc này công tác có ổn không? Ngọc nhẹ nhàng hỏi… điệu bộ của Du khiến nàng rất hài lòng… biết phân lớn nhỏ…
– Cũng tốt… lãnh đạo huyện có ý mời khi nào nếu em dâu thấy thuận tiện, tìm chút thời gian xuống chỉ đạo công tác cho huyện nhà một chút… hiện nay có mấy công trình lớn cần ý kiến của lãnh đạo cục xây dựng thành phố… em dâu coi… Du thấp thỏm chuyển lời của hai vị lãnh đạo huyện Thốt nốt… nếu Ngọc cho giả chút mặt mũi thì sau này tại huyện Thốt nốt tiếng nói của gả sẻ rất có trọng lượng…
Ngọc lại có cái nhìn khác… công trình tại huyện dù sao cũng phải qua sự đồng ý và giám sát của cục xây dựng thành phố… có nghĩa là cái gật đầu của nàng rất là quan trọng… Ngọc mỉm cười… cái gật đầu của nàng từ đây mang đầy tiền bay vào túi nha…
– Được… khi nào lãnh đạo huyện Thốt nốt có lời… tôi sẽ xuống quan sát coi sao…
Du đại hỷ… có lời này là được rồi… coi như hoàn thành sứ mạng… Du bắt đầu thấy dạn hơn… em dâu cũng là người nhà…
– Khi nào anh trở về huyện? Hạnh thấy không khí vui vẻ liền chen miệng hỏi.
Như được gãi đúng chỗ ngứa… Du bắt đầu khoe với giọng vô cùng kích động.
– Tôi được tổ chức gửi đi học trường đảng… học xong hy vọng sẽ được điều động vị trí mới…
– Tốt… vậy là tốt rồi… Hạnh ra vẻ hâm mộ…
– Sao có thể theo kịp em dâu được… một bước lên cao làm ai cũng hâm mộ… Du híp mắt nịnh nọt… gả nhớ lại hồi sáng này có dịp làm quen với cậu hai nhà Phó Chủ tịch thường trực tỉnh… Du khoái chí trong bụng, chuyện này không thể khoe bừa… đợi đến ngày sau khi mọi người biết mình là người của Phó Chủ tịch tỉnh… lúc đó… hắc hắc hắc… Du thầm đắc ý… sực nhớ điều gì Du nhìn Ngọc nói:
– Em dâu à… anh có chuyện này… không biết có nên nói hay không…
– Là chuyện gì? Cứ nói đi… không cần ngại…
– Là như vầy… sáng này mới khai giảng khóa học… hình như có hai người ở Ủy ban nhân dân… họ hình như không được tốt lắm… không biết em có biết họ không? Cũng nên nói một tiếng… đắc tội với con Phó Chủ tịch tỉnh không có kết quả tốt đâu…
Nét mặt đang cười của Ngọc bổng đanh lại…
– Anh biết tên họ không? Dáng dấp ra sao?
Du đắc ý… nếu có thể thông qua Ngọc mà dạy dỗ thằng trẻ kia một chút, cho nó ăn trái đắng còn không phải là có công với Chủ nhiệm Hòa sao? Chứng tỏ là mình vì Chủ nhiệm Hòa mà tận tâm làm việc…
– Người đàn bà thì không có gì… cái tên trẻ mới là có vấn đề… nó dám mắng Chủ nhiệm Hoà… Chủ nhiệm Hòa là ai chớ, cậu hai của Phó Chủ tịch tỉnh mà nó mà cũng dám mắng sao? Ừm còn nửa, nó nói nó cái gì là lon ton văn phòng… tên là Đức… đúng rồi… nó tên Đức… em dâu à… em biết…
– Anh im miệng cho tôi… Du chưa dứt lời đã nghe Ngọc quát lên… gả kinh hải không biết chuyện gì đã xảy ra… mình đã nói cái gì sai sao?
Hạnh đứng bên cạnh nghe xong cũng kinh hãi… tuy thân không nằm trong quan trường nhưng Hạnh nghe vợ kể hết về cái nhân vật “thông thiên” này… Con Phó Chủ tịch tỉnh à? Du bĩu môi khinh thường…
– Anh Du à… anh không đắc tội với người tên Đức chứ? Du hồi hộp hỏi… vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn vợ… thấy hai mắt vợ mình nhíu lại… Hạnh biết đây là triệu chứng vợ đang giận dữ…
– Phó Chủ tịch tỉnh? Lớn lắm sao? Ngọc gằn giọng… phía sau của Đức là ai, nàng biết rõ… là cây cổ thụ “ngàn năm” đó… trên trán của Ngọc… chử “Đức” đã được khắc lên… hơn nửa nàng là người đàn bà của nó… dám “kết tội” Đức trước mặt nàng?
– Hả? Em dâu à… là con của Phó Chủ tịch tỉnh Lại Đức Quang đó… Du tưởng Ngọc không biết gả muốn nói ai nên lập lại…
– Chuyện này tốt nhất anh đừng xen vào… nếu tránh xa tên Chủ nhiệm gì đó được thì tốt… có lợi cho anh đó… Ngọc khoát tay rồi bước lên lầu trên… Du kinh ngạc vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra…
Hạnh nét mặt ngưng trọng… kề tai Du nói nhỏ…
Du nét mặt từ từ chuyển sang trắng bệch… lưng toát mồ hôi lạnh… gả lắp bắp nhìn Hạnh:
– Chuyện này… sao có thể chứ?
Hạnh nghiêm túc gật đầu:
– Chuyện này rất ít người biết… người biết thì không ai nói ra… anh nên cẩn thận… tránh xa tên Hòa kia một chút để tránh liên lụy… Hạnh vỗ vai người anh bà con chú bác…
Du nào có nghe được gì… đầu óc đang sợ hãi… gả đang nhớ lại hồi sáng nầy trừng mắt nhìn Đức… phía dưới quần lót cảm thấy có có dòng nước ấm…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/thang-duc/
– Thiệt? Hắn viết như vậy? Thụy Vũ trố mắt, nắm tay Đồng Giao lắc lắc ra chiều thiếu kiên nhẫn.
– Ừm… coi đi… Đồng Giao kéo từ trong xách tay một tờ giấy bản sao đưa cho em gái, Thụy Vũ chụp lấy tờ giấy nhìn vào rồi gập người cười rũ rượi… Đồng Giao cũng phì cười theo…
Tố My bên phòng ngoài nghe tiếng ồn ào trong phòng ngủ của con gái lớn, chẳng biết chuyện gì, mở cửa phòng ghé mắt nhìn vào thấy cả hai đứa con đang cười rũ rượi…
– Chuyện gì? Hai đứa bây lên cơn à? Tố My nghi hoặc… hai đứa con này ít khi thấy chúng cười như vậy… không phải là thục nữ chút nào…
– Không… không có gì… mẹ tìm con à? Đồng Giao cố nín cười nhìn mẹ hỏi…
Nghe con gái lớn hỏi, Tố My chợt nhớ lại chuyện “đại sự”… số là xế trưa nầy Phu nhân của Phó Chủ tịch Quang, cũng là bạn của bà, gọi điện mời đến nhà dùng cơm trưa lại còn ý muốn gặp Đồng Giao trò chuyện…
Đã từng tuổi này rồi làm sao không nhìn ra sự huyền diệu trong đó? Con gái lớn sắp tuổi “băm” rồi mà chẳng ai “rước” nên vô cùng phiền muộn, nay có người “ngỏ ý” nên Tố My vô cùng mừng rỡ tuy nhiên nàng cũng là “dân chủ” đấy… cần phải hỏi con gái có “rãnh” hay không rồi sẽ trả lời sau…
– À… chuyện là vầy… có người vừa ý con đó… gia trưởng người ta mời con và mẹ đi ăn cơm cho hai bên giáp mặt… Tố My cười sung sướng nói ra tin “vui”…
Đồng Giao chưa kịp phản ứng, Thụy Vũ đã nhãy cà tưng lên vừa vỗ tay vừa la:
– Wow… ai vậy mẹ? Có đẹp trai hong? Con cái nhà ai? Nói trước nha… nếu chị hai không vừa mắt thì con có thể xem xét một chút… hahaha.
Tố My cốc trên đầu Thụy Vũ cười mắng:
– Con nha… đàng hoàng một chút đi… người ta nghe tới tên con là xanh mặt rồi…
– Là ai vậy mẹ? Đồng Giao thản nhiên hỏi…
– Là con trai của Phó Chủ tịch Quang… nghe nói vừa gặp con đã…
Nghe mẹ nói: “Con trai của Phó Chủ tịch Quang”… một gương mặt tức thì hiện lên trong đầu… Đồng Giao bật la lên:
– Cái gì? Là hắn? NO WAY… để cho Thụy Vũ đi…
– Người ta dù sao cũng là kỷ sư tốt nghiệp ở Canada đó… lại là con Phó Chủ tịch tỉnh…
– Mẹ à… nếu mẹ thấy tốt như vậy thì mẹ gả cho hắn đi… con thì không đời nào… nhưng mà con nói trước nha… hắn bị “ung thư cánh” rất là trầm trọng…
Đang định quát mắng con gái, nghe 3 tiếng “ung thư cánh” khiến Tố My mặt trắng bệch:
– Không… không chứ hả? Làm sao con biết được?
– Đúng đó chị hai… làm sao chị biết chứ? Đã hôn nhau rồi sao? Thụy Vũ nhay nháy mắt trêu đùa.
– Không chắc được trăm phần trăm nhưng cũng xấp xỉ rồi…
Tiếp đó Đồng Giao kể mùi nước hoa “bay ngàn dặm” từ trên người của Hòa, lại còn kể luôn tỉ mỉ chuyện “đụng độ” giữa Đức và Hòa… đối với con nhà Phó Chủ tịch tỉnh… Đồng Giao vô cùng khinh miệt…
Đối với gia đình Tố My, “ung thư cánh” là điều tối kỵ… đó là “di truyền” đó… Nghỉ đến ngày sau nếu Đồng Giao có con… cháu ngoại mình bị chê là “hôi nách kinh niên” mặt Tố My trắng bệch…
– Chị hai à… thời buổi này có thuốc xức nách mà… không cần phải sợ đâu… Thụy Vũ cười hihihi “gợi ý”.
– Vậy được… mẹ à… Thụy Vũ có ý đó… mẹ cứ hỏi ý người ta coi xem sao…
– Em chỉ là gợi ý thôi… Thụy Vũ la lên…
Tố My lắc đầu nhìn hai đứa con gái… lại mừng hụt rồi… nhưng chẳng thà vậy… cứ để từ từ… Hắn bị “ung thư cánh” là chuyện không thể thương lượng…
Hòa hôi nách hay không đã không còn quan trọng nữa rồi… Gả hoàn toàn bị loại khỏi gia đình Tố My một cách đáng thương mà không biết lý do, điều tệ hại nhất là với cái bản tánh hay “bỏ nhỏ” của Thụy Vũ… không ít lâu sau hầu như các mỹ nữ con nhà đại gia, lãnh đạo cao tầng tỉnh Hậu Giang đều “biết” Hòa hôi nách kinh niên… nên có khuynh hướng xa lánh… đó là chuyện về sau…
Hiện tại trong một phòng sang trọng dành cho giới nhà giàu, Hòa đang cùng một đám công an tỉnh đang chén thù chén tạc… Lộc, Vũ… trưởng và phó trưởng phòng của đội hình sự đang tay sờ tay bóp hai tiếp viên hầu rượu ngồi bên cạnh, mặt hai gả đều đỏ gay, chứng tỏ đã uống khá nhiều rượu… trên bàn có 2 chai Hennessy VSOP… chỉ còn không quá nửa…
Lộc, Vũ là hai thuộc hạ thân tín của Duệ, Giám đốc sở CA tỉnh… rất được Duệ trọng dụng nên trong sở CA, hai gả rất có thực quyền… bắt ai, thả ai chỉ là một cái nhấc tay hoặc nhíu mài thôi… đây chính là lý do Hòa đãi tiệc… gả muốn mượn sức Lộc, Vũ nhốt Đức năm mười bửa thậm chí nửa tháng… Vì vậy Hòa chọn phòng riêng trong nhà hàng 5 sao, thết đãi long trọng…
Lộc, Vũ là cặp “bài trùng” của sở CA tỉnh… ăn chùa, uống chùa và đụ chùa đã quen… lại có thêm tiển bỏ túi nên chuyện gì cũng làm… biết Hòa là con của Phó Chủ tịch Quang nhưng nếu Hòa “có chuyện nhờ” cũng nên lợi dụng 1 chút để hưởng thụ những món ăn sang, rượu đắc tiền… có điều là cũng biết chừng mực… không thể quá đáng… dù sao Phó Chủ tịch Quang cũng là một đồng minh của Chủ tịch tỉnh Phúc, mà xếp lớn của họ… Duệ và Chủ tịch Phúc là người cùng phe…
Rượu đã uống, bụng coi như no rồi… cậu Hòa à… cám ơn nhiều… hahaha… Lộc vừa cười vừa đưa tay thọt vào quần lót của cô tiếp viên sờ soạng…
– Bọn này có thể giúp được gì cho cậu… nói đi… Vũ cười… đốt một điếu thuốc lá, rít một hơi nhìn Hòa chậm rãi hỏi…
– Muốn nhờ các anh… bắt dùm 1 thằng nhóc một chút… nhốt hắn 5, 10 bửa hay nửa tháng hoặc tháng… vậy thôi…
– Chỉ có vậy thôi à? Thằng nhóc nào nói đi… Lộc cười nham nhở nói nhưng tay vẫn không ngừng sờ sờ bóp bóp trên người tiếp viên khiến cô ta vặn vẹo uốn éo mặt đỏ bừng…
– Hắn có bối cảnh gì? Vũ có vẻ cãnh giác được điều gì đó… dè dặt hỏi.
– Bối cảnh? Không có… chỉ là một thằng nhóc… nịnh bợ cấp trên mà được đưa đi học trường Đãng… cứ tưởng mình ngon lắm nên phách lối… tôi không tiện ra tay nên nhờ các anh… Hòa bĩu môi khinh thường… hắn đã có điều tra sơ bộ… thằng ranh kia chẳng có bối cảnh gì đặc biệt…
Thật ra nếu Hòa nhờ đúng người để điều tra về Đức thì gả sẻ không cần phải tốn nhiều thời gian và tốn tiền cho buổi tiệc này… chỉ là gả quá hời hợt thôi… người gả nhờ điều tra là một thằng vô tích sự… nói trắng ra là chỉ điều tra ở tầng lớp “thấp”… nên không biết được gì…
– Vậy được rồi, bắt hắn… nó tên gì? Làm việc ở đâu? Nhà cửa ở đâu… nói đi… Vũ cuối cùng cũng an tâm… làm việc trong ngành CA đả lâu… muốn làm chuyện gì… điều cần nhất phải coi trước coi sau, bối cảnh của một người rất là quan trọng không thể khinh suất được… giống như CA trong đội giao thông khi biên phạt vậy… thấy biển số xanh thì nên lờ đi, đụng vào là “chết” còn biển số của dân thường thì “chơi” liền… cứ thẳng tay… đó là đạo “sinh tồn” trong công tác…
– Lý do tôi không tiện ra tay là hiện nay tôi và nó cùng chung lớp tại trường Đãng… tốt nhất là các anh còng nó ngay tại lớp với lý do gì đó cũng được… cho nó xấu mặt… thế nào? Có thể chứ? Hòa vừa gợi ý vừa nghỉ đến lúc Đức bị còng tay trước bao nhiêu cặp mắt nhìn liền cảm thấy hả hê…
– Chuyện này không thành vấn đề… cậu muốn khi nào? Vũ gật gù…
– Ngày mai… giữa 10 và 11 giờ… các anh cứ đem người tới… tìm thằng Trần Đức… còng nó.
– Trần Đức? Lộc đang mò lồn trong quần cô gái nghe Hòa nói tên Trần Đức liền quay qua hỏi… nét mặt quái dị… Vũ cũng có vẻ sửng sốt… Hòa không nhận ra sự thay đổi trên nét mặt họ… cứ tưởng là họ chưa nghe kỷ nên lập lại…
– Ừm… thằng này tên Trần Đức… khoảng 17, 18 tuổi thôi… nhốt nó 1 tháng được rồi… cho người “chăm sóc” nó kỷ lưỡng… khi thả ra… đi cà thọt suốt đời thì tốt… Hòa âm hiểm cười…
Lộc nhìn Vũ nhay nháy mắt… ý nói không nên nói gì… Gả nhìn Hòa với ánh mắt thương hại nhưng vẫn gật gù:
– Ừm… được… cứ quyết định như vậy, là ngày mai… bây giờ uống tiếp…
– Ừm… uống tiếp… thấy hai người Lộc, Vũ hứa hẹn… Hòa mừng rỡ… hai mắt sáng ngời, mong sao thời gian qua mau…
Bất cứ ai… Lộc, Vũ có thể không biết nhưng cái tên Trần Đức… họ nhất định phải biết… Duệ, Giám đốc sở CA là “lão đại”, không chỉ nói mà đã lập đi lập lại nhiều lần: “Tụi bây không cần biết gì hết nhưng có một điều chắc chắn phải biết… làm gì cũng được nhưng có một chuyện không được làm… đó là phải biết và nhớ cái tên Trần Đức… và tuyệt đối không được đụng chạm với người này… phải né cho xa… Tụi bây không nghe tao… có gì tự gánh lấy hậu quả… đừng nói tao không nói trước… Tao không che chở cho thằng nào quên lời tao nói ngày hôm nay”… Lộc, Vũ nhớ Duệ khi nói những lởi này với vẻ mặt vô cùng ngưng trọng… muốn hỏi vài câu thì Duệ khoát tay: “Không cần hỏi nhiều… cứ nghe theo là được… nhớ kỷ: Trần Đức… còn trẻ khoảng 17, 18 tuổi thôi… chỉ cần biết vậy là được…
Lộc và Vũ đành im… chỉ cần biết trong đầu cái tên Trần Đức… nhất định là 1 “thần thánh phương nào đó… bất khả xâm phạm”…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/thang-duc/
Hòa nhếch miệng cười nhìn Lộc, Vũ lên xe đi… gả rút di động gọi…
– Alô… Chủ nhiệm Hòa… sự việc không có gì thay đổi chứ?
– Không… chú Bảy à… ngày mai đúng 10 giờ… nhớ kỷ đúng 10 giờ… chú dẫn đội tràn vào chụp cổ thằng đó đem lên xe mang đi… À, nè nếu thấy có nhiều xe, nhiều người, chú không cần ngại đâu… cứ tiến hành… chú là chủ đạo… bọn người khác chỉ là nhạc đệm thôi… Hòa căn dặn trong di động… vừa căn dặn vừa đắc ý… gả không hoàn toàn dựa vào hai người Lộc, Vũ… ai làm chuyện gì cũng có kế hoạch B để phòng hờ hậu thuẩn nhưng Hòa thì khác… gả luôn là người làm gì cũng muốn “2 bút cùng vẽ”… Huỳnh Bảy mới là chủ đạo trong việc đưa thằng nhóc kia vào “địa ngục”…
Phía bên kia, Huỳnh Bảy đang kích động… ngày mai làm xong chuyện của Chủ nhiệm Huy giao phó… sẻ được sự thưởng thức của Phó Chủ tịch Quang… đường quan rộng mở… Huỳnh Bảy phấn khởi… tay ghì lấy đầu tóc của người con gái đang hì hục bú cặc gả mà nắc liên tục vào miệng nàng…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/thang-duc/
– Lộc à… thằng này coi bộ không biết Trần Đức là ai… sao mình không nói cho nó biết? Xe vừa ra khi bãi đậu xe Vũ hơi mất kiên nhẫn hỏi.
– Chi vậy? Lão đại nói mình né nhưng đâu có nói mình khuyên người khác né… có phải không? Lộc cười đểu… nếu thằng ngu này đụng với thằng kia… chắc chắn sẽ liên lụy ông già nó… nếu lão Quang xuống đài… lão đại lấy chỗ lão Quang… lão đại lên, tao với mày cũng lên theo… đó mới là cái tao muốn… hắc hắc hắc…
– Vậy ngài mai mình không tới… sau này nếu nó hoặc ông già nó hỏi thì nói sao?
– Mình không có gì làm à? Cả ngàn lý do mà… nói sao cũng được…
– Phải ha… cũng là mầy lợi hại… chịu thôi… tao thua xa… à nè bây giờ mình đi đâu đây?
– Kiếm mấy con ngon một chút… đéo mẹ… chiều tới giờ chỉ sờ lồn bóp vú làm tao nứng… phải xả mới được… Lộc cười khả ố…
– Hahaha… mầy tưởng tao dễ chịu lắm sao… đi… lẹ lên… chạy nhanh một chút…
Cùng ngày… 11 giờ tối… một chiếc chuyên cơ nhỏ chở 1 đoàn khoảng 10 người nhẹ nhàng đáp xuống phi trường Trà Nóc…
Bí thư Tỉnh ủy Lưu Hửu Phúc, Chánh văn Phòng Tỉnh ủy Đàm đã đứng chờ từ lâu, tiến lên tiếp đón.
– Hoan hô Chánh văn Phòng Nhạc lặn lội đường xa từ Hà Nội đến Cần Thơ chỉ đạo công tác… lại quay sang cười thân thiết với một thiếu nữ mặc quân phục…
– Thiếu tướng… chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro