Phần 49
2020-11-27 06:39:00
Ngay đêm đó, sau cuộc náo loạn tại Iris Skybar…
Vì tội có ý đồ “hành hung lãnh đạo” Mạnh cùng một số COCC bị nhốt trong nhà tù của Cục An ninh quốc gia địa phương… Chủ tịch Cơ can thiệp cho cháu nhưng đối với Cục an ninh quốc gia, lời nói của Chủ tịch Cơ không có trọng lượng… Mạnh và đám COCC không được thả… Cục trưởng Châu cùng các thuộc hạ cũng bị nhốt 1 đêm mới được thả ra…
Nancy ở Cần thơ hai tuần rồi rời đi… Buổi sáng nàng rời đi thì buổi chiều… chính trường Hậu Giang lại một phen sóng gió…
Chủ tịch thành phố Phạm Cơ hủ bại… quan hệ bất chính với gái vị thành niên… bị bắt tại trận… lỗi lầm nghiêm trọng bị cách chức… chờ xử án… nghe nói sẽ vào tù gỡ vài cuốn lịch là điều chắc chắn… về chức vụ Chủ tịch thành phố… tạm thời chưa có ai thay thế… công tác sẽ do Phó Chủ tịch thường trực Thu Vân tạm thời đảm nhiệm trong khi chờ đợi sự bổ nhiệm của tỉnh ủy.
Là Phó đồn Vinh dẩn đội bắt tại trận Chủ tịch thành phố Cơ đang hành dâm với gái vị thành niên… Vinh nhận nhiệm vụ từ chị gả, Phó Chủ tịch thường trực… Lúc Vân ra chỉ thị, Vinh kinh hãi, giả tưởng mình nghe lầm… là Chủ tịch thành phố đấy… nếu có tội thì luôn được bao che… chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không… cuối cùng người đi bắt sẻ lãnh đạn… nhưng Vân đã trấn an em mình, nàng nói mọi việc đã có an bày, không cần sợ… cứ thế mà làm, bảo đảm khi xong nhiệm vụ này thì con đường thăng quan của gã sau này sẽ như diều gặp gió. Vinh chợt hiểu thì ra chị mình cũng nhận lệnh từ phía trên cao, liền hăng hái bảo đảm sẻ làm thành nhiệm vụ. Thật ra chẳng có khó khăn gì, sau khi nhận được “tin mật” Vinh liền dẫn đội ập vô… tóm gọn Chủ tịch Cơ đang trần truồng làm công tác truyền giống với một em 13 tuổi… thật là ‘trùng hợp’ ngay lúc đó lại có một đám phóng viên ‘đi ngang’… thế là ngày hôm sau, ai cũng xù xì…
Chuyện gì cũng luôn có ảnh hưởng dây chuyền… phía trên có người lại muốn “quậy”cho lớn ra… Vì thế một số Bí thư, Chủ tịch huyện đồng thời ngã ngựa theo đà của Chủ tịch Cơ vì đã cung cấp gái tơ…
Cục trưởng Cục CA Nguyễn Châu… lạm dụng quyền lực mưu đồ lợi ích riêng tư… bị biếm chức… sẽ có an bày khác… sự nghiệp chính trị của lão coi như đến lúc bế mạc khi vừa mới 47 tuổi… vị trí Cục trưởng hiện thời được Phó Cục trưởng thường trực Huỳnh thế Luân đãm nhiêm cho đến khi có tuyễn chọn chính thức của Tỉnh ủy.
Về phần Mạnh, sau cùng cha hắn, đại gia ngoài Đà nẵng cũng bỏ không ít tiền chạy chọt Mạnh mới được phóng thích với lý do “hiểu lầm”… Vừa ra khỏi cổng Cục An ninh, một chiếc xe đợi bên ngoài mang hắn ra khỏi thành phố Cần thơ…
Mạnh vừa rời thành phố Cần thơ, những người anh em COCC lần lượt cũng được phóng thích… vấn đề là cha mẹ bọn họ một số bị “hạ đài biếm chức vì tội quản giáo không nghiêm”, một số còn lại cũng đang đối diện với sự “đào thải” trong hàng ngũ cán bộ…
Cũng chính vì vậy mà một mạch nước ngầm đang cuồn cuộn chảy… Vị trí Chủ tịch thành phố Cần Thơ… Vị trí Cục trưởng Cục CA… và cùng nhiều vị trí khác… đều là những vị trí nóng bỏng… ai có tư cách cũng nhìn chằm chằm vào…
Đức vẫn đi làm rất bình thường… nhưng chắc chắn là phải bận bịu nhiều hơn rồi… không phải vì công việc mà là vì đụ… bị Nancy bắt cóc hai tuần lắm người “oán giận” nhưng hình như ai cũng hiểu ngầm Nancy là “Chánh cung” nên chẳng ai dám hé môi… bây giờ được thả ra… nên Đức phải “làm việc” nhiều hơn rồi… nếu không là chuyện lớn đấy…
Có thể tóm gọn là “bận đụ đến tối tăm mặt mũi”… Vì vậy trong khoảng thời gian này ít khi đi làm ở Ủy ban nhân dân thành phố… cũng không có mặt ở Công ty Đức lập…
Hai tuần gần đây, đại đa số thời gian nếu không trong xe là ở trên giường của khách sạn.
Chuyện chánh là đụ… những chuyện khác Đức không cần lo…
Cục xây dựng…
Trong văn phòng sang trọng của Cục trưởng… Hiệp đang nheo mắt nhìn Thiện… lão nói:
– Tôi thấy cậu rất có năng lực… lần này đặc biệt muốn đề bạt cậu… dù sao cũng quen biết với ba cậu… lúc xưa ông ấy dìu dắt tôi nên tôi mới có ngày hôm nay… lần này tôi muốn nâng đỡ cậu một chút coi như đền đáp cái ân tình lúc trước… cái chức Phó trưởng phòng… Hiệp nói tới đây ngừng lại… đưa mắt nhìn người thuộc hạ ngồi trước mặt… nhưng lão không thấy ai khác ngoài cái dáng dấp yêu kiều của vợ hắn… đây chính là mục đích của lão… đây là lần thứ hai Hiệp nói bóng gió, lão biết hắn hiểu rằng lão muốn hắn dâng vợ cho lão đụ… thì cái chức Phó trưởng phòng sẽ là của hắn…
Tuần trước đã có nói qua… hôm nay lão muốn nhắc lại, Hiệp tin tưởng Thiện sẻ phấn khởi mà đồng ý… Phó trưởng phòng đó… Hiệp có thể bỏ túi 1 mớ tiền, thậm chí có thể tới 5 mươi hoặc 1 trăm nghìn Mỹ kim… nhưng lão không cần tiền, Hiệp đã có quá nhiều tiền rồi.
1 trăm nghìn mỹ kim không phải là con số nhỏ… với số tiền này… lão có thể kêu các em ca sĩ hay các em chân dài nổi tiếng hoặc tuột quần cho lão đụ hoặc bú cặc lão một thời gian nhưng Hiệp không thích vậy… quá thường… giống như ăn bánh trả tiền, không có gì đặc biệt. Cái lão muốn là cái cảm giác mình là vua muốn gì được đó… nếu Thiện đưa vợ hắn cho Hiệp đụ… thì cái chức Phó trưởng phòng sẽ là của hắn… vợ hắn thôi mà… dù sao cũng đã đụ qua rồi… bây giờ cho lão đụ… mất mát chút đỉnh thôi nhưng sẽ là phó trưởng phòng đấy…
Thiện đã suy nghỉ nhiều suốt mấy ngày qua… hắn rất động tâm với chức vụ Phó trưởng phòng… chức vụ béo bở thơm tho… tiền bạc sẽ ào ào vô túi… trừ ra phần hiếu kính với lãnh đạo vào những dịp lễ Tết thì cái phần bỏ túi cũng đủ kinh người rồi… hơn nữa cái phần gái gú thì khỏi nói… tha hồ… Ngân, vợ mình tuy đẹp nhưng cũng đã cũ mèm rồi… cho lãnh đạo đụ để đổi lấy cái chức Phó trưởng phòng cũng được đấy… bỡi vậy liển khúm núm cười với vẻ hèn mọn:
– Hay là hôm nào vợ chồng chúng tôi mời Cục trưởng ra ngoài dùng bữa cơm?
Hiệp hoan hỉ… ý tứ đã rõ ràng… tên này đáng được bồi dưỡng…
– Hahaha… được được… hay là chiều nay đi ha… Hiệp nóng lòng, mất kiên nhẫn… con vợ thằng này quá hấp dẫn… lão muốn được đụ người đẹp càng sớm càng tốt…
– Vậy… tôi sẽ đặt bàn ở Vinpearl… Cục trưởng ngài thấy sao?
– Ừm… được được… cậu quyết định đi… Hiệp hân hoan… nghỉ tới tối nay được ôm người đẹp đụ… cặc trong quần liền ngóc đầu…
Theo cơ cấu tổ chức quản lý, bộ máy chính quyền có nhiều Cục… Cục Xây dựng là “ngon ăn” nhất… nghe cái tên cũng biết rồi… và dĩ nhiên làm Cục trưởng Cục xây dựng… tiền bạc ào ào nhào vô túi… mua xe hơi xịn, xây nhà lầu, mua ruộng đất chỉ là chuyện nhỏ… tiền gửi trong ngân hàng là tiền đô Mỹ… ngân hàng gửi tiền cũng không phải là ngân hàng Việt nam… mà là ngân hàng ở nước ngoài… ngân hàng Việt Nam chỉ có nhiệm vụ là chuyển ngân mà thôi…
Nếu là dân thường thì phú quý sinh lễ nghĩa…
Nếu là Cán bộ thì quyền thế sinh ra quan liêu, phú quý và dâm dục… đối với cán bộ… không có chữ “lễ nghĩa”… chỉ có ngang tàn… hống hách… Hiện nay, lãnh đạo trung, cao tầng đa số là dâm dục, trong đám cán bộ cấp dưới, nhiều người có vợ đẹp, hoặc bản thân nữ cán bộ, nhân viên trong biên chế, chưa vào biên chế có rất nhiều người đẹp… Lãnh đạo chỉ cần vừa ý ai… đưa mồi ra… đại đa số là được toại nguyện.
Cục trưởng Hiệp là thí dụ điển hình… lão ngang tàn… lại dâm dục. Rất thích đụ vợ thuộc hạ.
Là người gốc Cần thơ, năm nay 45 tuổi… ngồi ở vị trí Cục trưởng đã 7 năm rồi nên giàu nứt vách… đám con cái nghe nói tuy chưa học tới đại học cũng được gửi qua Mỹ để học trung học… mua sắm nhà cao cửa rộng bên đó, xe xịn dăm ba chiếc tùy nghi sử dụng… lão cũng được coi là thân tín của Chủ tịch tỉnh Phúc… vì vậy Hiệp luôn coi trời bằng vung… ở Cần thơ này lão chẳng nể mặt ai… cho dù Bí thư hay Chủ tịch thành phố cũng phải cho lão vài phần mặt mũi… vì vậy tuy có nghe nói về Đức… nhưng bản tánh ngông cuồng tự đại, lão không cho là đúng, Đức có tư cách gì? Chỉ là 1 thằng nhóc, không cần để ý tới… không liên quan gì tới việc rớt đài của mấy người kia… lão chỉ cần dùng một ngón tay là nó chết không chỗ chôn…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/thang-duc/
Vinh hôm nay mặc “com lê” (comple) màu đen… đeo kính trắng đứng trước cửa nhà hàng trong khu Vinpearl đón khách… nhìn gã như một nhà trí thức học giã nào đó nhưng bản chất Vinh chỉ là người chưa học hết tiểu học… hôm nay gã đãi tiệc lên chức của mình… Vinh cười không khép miệng… tưởng là sẽ lên chức đồn trưởng khu Cái khế… ai dè gã được thăng làm đồn trưởng Khu Cái răng… tuy là cùng chức vị nhưng khu Cái răng lớn hơn… “có ăn” hơn… hơn nữa gã có thể vào thường vụ của Cục CA thành phố… cái này mới quan trọng… tất cả những gì gã đang có đều là của Đức tổng “ban cho”… Vân… chị gã nói như vậy… Chị gã nói… Đức tổng điện thoại một cú thôi… Bí Thư Hải liền gật đầu không do dự… không những vậy… Hoàng, tên đàn em của gã cũng được đẩy lên làm đồn trưởng khu Cái khế…
Lúc đầu nghe thằng đàn em cũng lên được chức đồn trưởng khiến Vinh ngẩn ra… cái thằng Hoàng này tiêu lòn với Đức tổng hồi nào vậy? Vinh không thoải mái lắm… biết tính em trai mình nhỏ mọn, Vân đem chuyện Hoàng “liều mình cứu chúa” nói ra… lại còn “giáo huấn” gã không nên hẹp hòi… Đức tổng muốn bồi dưỡng người… nàng lại nói trong tương lai gả không chỉ là Đồn trưởng thôi mà sẽ còn tiến xa hơn nửa… Vinh hiểu ra… toát mồ hôi lạnh… làm hỏng đại sự của Đức tổng… có 10 lá gan Vinh gả cũng không dám… ngẫm nghỉ lại mình quá hẹp hòi rồi… vợ người ta đã đụ rồi… nên rộng lượng một chút… nhưng gả cũng ráng “vớt vát” uy tín một chút bằng cách “rỉ” tai Hoàng là gả đã nói không ít điều tốt cho Hoàng với Đức… Hoàng vẽ mặt cảm động “thành kính tri ân xếp Vinh” nhưng trong bụng thì rủa 18 đời tổ tông thằng Vinh xạo…
Chuyện bây giờ là Đức tổng chỉ đâu thì cả hai Vinh, Hoàng sẻ đánh đó… trung thành cẩn cẩn… có vậy mới vinh thân phì gia… cơm no gái đẹp tha hồ cưỡi…
Vinh liếc nhìn Trang thầm cười lạnh… gả biết con vợ mình đã cởi quần cho thằng Tài khốn nạn kia đụ từ lâu rồi… Trang muốn đụ ai thì đụ… dù sao mình cũng sẽ mau ly dị con mụ này… nhưng Vinh vô cùng chán ghét thằng Tài kia… luôn tự coi mình là dân trí thức nên thường lấy mắt chó nhìn người… Vinh thầm nghỉ trong tương lai nếu có dịp sẽ cho thằng này biết mặt…
Trang đứng bên Vinh… cười cười đón khách… không biết chuyện lăng loàn đụ dạo của mình đã lộ hết… trái lại nàng cũng thấy nở mày nở mặt… hôm nay đã là đồn trưởng phu nhân rồi… thiệt là có mặt mũi… nàng nằm mơ cũng không ngờ Vinh tuy dốt mà giỏi, mới bò lên được chức Đồn trưởng… Trang lại thấy hơi hối hận đã cắm sừng lên đầu chồng… cái thằng cha Tài kia… nhìn có vẻ trí thức nhưng so với Vinh sao lại thua xa như vậy? Hèn chi bị con vợ “Linh bà tám” coi thường… chỉ tại mình bị ma che quỷ ám mới chịu tuột quần cho lão đụ… kể từ nay đừng hòng… Trang hừ khinh thường… Tài… hối hận đã nhẹ dạ.
Vân đã tới được một lúc, nay đã khác xưa… nữ Phó Chủ tịch thường trực, có ảnh hưởng đến quyết sách của thành phố, hơn nửa, hiện nay, lão Cơ rơi đài, nàng đang tạm thời làm quyền Chủ tịch thành phố… uy quyền hiển hách… Vân vẻ mặt rạng rỡ vui tươi đang ngồi trò chuyện rôm rả với 4 người Việt, Huy, Thảo, Ngọc… nhìn vào thấy cã bọn thật vô cùng thân thiết… nhưng nếu nhận xét kĩ sẽ thấy tất cả thỉnh thoảng nhìn ra cửa như là đang trông chờ ai đó…
Là Đức tổng… không ai khác… tất cả đang chờ Đức tổng.
Vụ Chủ tịch Cơ ngã ngựa, Cục trưởng Châu về vườn… đều có liên quan tới người cán bộ “tép riu” của mình… biết là hắn có thân thế khủng bố nhưng khủng bố cỡ này khiến Việt hết hồn… Việt run sợ… Huy nghỉ chuyện lúc trước toát mồ hôi lạnh, Ngọc ngẩn ngơ… hú hồn… cũng may là mình đã tin ngay từ đầu không dám “khi quân phạm thượng”… Thảo thầm đắc ý vì đã “trao thân” cho hắn, liếc trộm Vân, nghỉ: “Kiên nhẫn một chút rồi cũng sẽ ngang hàng với nó thôi”… lại nhớ hôm trước Thảo rạo rực… nghỉ tới cái đó của hắn… sao… sao có thể to thế? Hắn lại khỏe… hùng hục như con trâu khiến nàng mê tơi… sau lần đó Thảo lại mong đợi… liếc trộm Vân thầm mắng: “Con đượi này cũng đã không ít lần hưởng thụ a…” lại thầm giận số mình đen đủi đi sau con đượi một bước…
Ngọc tâm tư cũng đang dậy sóng… hôm nay nàng biết Việt muốn nhân cơ hội này “tỏ lòng thân cận” với “hắn” hy vọng nương nhờ “hắn”… như vậy mình có phải là ngu quá hay không? Tuy Việt đối với nàng không tệ, luôn chiếu cố nhưng chim khôn lựa cành mà đậu, Việt biết chọn cành thì tại sao nàng lại không thể? Không biết “hắn” thì không nói gì nhưng “hắn” ở ngay trước mặt, ngày ngày hi hi ha ha với mình… mình mà không biết “dựa dẫm” thì đi ăn cám heo là vừa… Ngọc cầm ly nước cam hớp một ngụm đầu óc đang hoạt động âm thầm suy tính…
Việt đang thấp thỏm nôn nóng… lão quyết hôm nay tìm cách… nằm mơ Việt cũng không ngờ Ngọc đang có ý đồ “dựng cờ tạo phản”…
Không phải chỉ có bọn người họ đang âm thầm suy tính… những bàn khác, các vị Phó Chủ tịch thành phố chưa nhập thường, Cục trưởng, Phó Cục trưởng cũng hí ha hí những chuyện trò rôm rả… cố ý khoe khoang sự thân tình của mình với đồn trưởng Vinh… có thể nói tình như anh em, có người còn khoe “những ngày xưa thân ái” đã cùng với đội trưởng Vinh cái quần xà lỏn cũng chia nhau mặc…
Cục trường Thịnh cũng có mặt… sau ngày hôm ấy… Cục trưởng Thịnh điên tiết lên tống cổ thằng con ngu xuẩn qua Úc… mấy ngày liên tiếp thấy không có sóng gió cũng hơi yên tâm… rồi Chủ tịch thành phố đi tù, Cục trưởng Châu và nhiều người khác về vườn khiến Thịnh phát rét… vừa đúng lúc em của Phó Chủ tịch Vân thăng quan… Thịnh tìm cơ hội… và đây là cơ hội…
Trong khi mọi người ngong ngóng… Đức đang mặc quần áo chỉnh tề… nó vừa… đụ xong, tuần rồi bị Nancy độc chiếm, các nàng kia một bụng oán giận… Con cọp cái vừa lên máy bay… Đức phải đụ không kịp thở… hôm nay Tâm buổi chiều “không được khỏe”, Đức tổng “sốt sắn” đưa dì Út về… “tiêm” cho dì Út liền hai mủi sinh tố “C” khiến người dì Út “nuỗn” ra nằm rên rỉ… Vóc người “mình xà uốn khúc” dư sức đêm 7 ngày 3 ra vào không tính như Lan còn chịu không thấu thì Tâm nào có “phân lượng” chứ?
Đức đi dự tiệc thăng chức của Trưởng đồn Vinh… lòng cũng không muốn lắm… thời gian đụ “bù” còn chưa đủ… nhưng Chủ tịch Vân cứ “mè nheo” nằng nặc nói nhất định nó phải có mặt… cho em nàng chút mặt mũi… sau này công tác sẽ suông sẻ hơn nhiều… Vân vừa mút liếm đầu cặc vừa ỉ ôi thì có ai mà có thể nói không được chứ? Như vậy là không biết điều rồi… vì vậy Đức gật đầu… ậy cũng không phải là không có tính toán… nếu gặp ai “xài” được thì “chiêu mộ thu nạp…” cho tương lai…
Đức gật đầu… Vân mừng rỡ, cái lưỡi thơm tho lại như con rắn mà uốn éo vờn quanh đầu cặc… Từ nay vinh nhục tiền đồ của hai chị em nàng là phải trông cậy vào Đức rồi… vì vậy càng tích cực thể hiện, hơn nữa rỏ ràng càng ngày càng mê hắn tít thò lò…
Thế rồi hai chị em Vân”vô tình” rò rỉ cái tin Đức tổng đến dự tiệc thăng chức… mục đích rất rõ ràng: Muốn cho cả tỉnh biết hai chị em nàng là người của Đức tổng…
Người biết được tin thì ém… không muốn cho ai biết… càng ít người biết càng tốt… người biết càng nhiều thì cạnh tranh càng nhiều… không tốt… nhưng càng giấu thì càng “bật mí”… tại vì người biết được “tin mật” nhất định phải rò rỉ với thân tín… để chứng tỏ mình “có mặt mủi, thần thông quản đại”… Cho nên đến ngày hôm nay, tại nhà hàng… đầy ắp người…
Đức là ai chứ? Là nhân vật phong vân của Cần thơ đấy… chạm tới là bỏng tay… hình tượng của Đức tổng trong quan trường tỉnh Hậu Giang rất “khủng… rất khủng”. Vì vậy, có những người khách không có trong danh sách của khách mời lại xuất hiện với vẻ ân cần tha thiết, trách trưởng đồn Vinh sao lại “quên họ”… Mọi người ở đây đều có cùng mục đích: Siết chặt quan hệ với trưởng đồn Vinh… như vậy mới có cơ hội tiến gần nhân vật “khủng bố” kia… Đúng như là ngày xưa… văn nhân nào đó có nói:
“Thớt có tanh tao ruồi mới đậu, gan không mật mỡ kiến bò chi?”
Tuy nhiên không phải ai cũng để Đức vào mắt, nhất là Cục trưởng Cục xây dựng Lý Minh Hiệp… chiều nay, lão hí ha hí hửng diện đồ cho đẹp, đến Vinpearl sớm một chút… chuẩn bị tối nay đụ người đẹp.
Hiệp mặc comple, đầu xịt keo, tém tóc chải kiểu 3/7… người lão lùn lái có bụng phệ nhìn rất là không có thẩm mỹ chút nào nhưng lão lại rất đắc ý với hình tượng của mình… đây là chứng tích của sự thành công và oai quyền trong quan trường… hẹn 7 giờ nhưng 5 giờ lão đã có mặt trong phòng, lão muốn có thì giờ uống vài ly rượu Cognac… tối nay đụ người đẹp… phải cần vài ly rượu trợ lực mới được… nếu không sẽ có khả năng “khóc ngoài quan ải” (ý nói chưa đút vào đã bắn cái con mẹ nó rồi), thật mất mặt mũi, nhìn đồng hồ thấy cũng xấp xỉ rồi nên lững thững bước xuống đón người. Kịch bản là như vầy: Đón hai vợ chồng Thiện, Ngân lên phòng, nói chuyện… gọi thức ăn sau đó uống vài ly… tiếp theo đó là Thiện “bận việc đột xuất” phải đi… để vợ lại trò chuyện với Cục trưởng… hắc hắc… kế hoạch hoàn hảo…
Đúng lúc Vinh cũng đang đứng đón khách tới ăn mừng… Hiệp nhìn Vinh khẻ “hừ” một tiếng, vẻ khinh thường ra mặt…
Nếu là trước kia Vinh lập tức sẽ cúi mặt mà lủi đi chỗ khác… nhưng ngày nay khác rồi… Chị gả là Phó Chủ tịch thường trực của Thành phố và biết đâu sẽ là Chủ tịch trong tương lai gần… nói về cấp bậc dĩ nhiên là hơn chức Cục trưởng rồi… nhưng cái mà Vinh trông cậy vào không phải là chị gả, mà là Đức ca… là người của Đức ca… Vinh làm gì phải nể sợ Hiệp? Nghỉ vậy ánh mắt liền nhìn thẳng vào Hiệp “nghênh đón” với nụ cười nhếch mép… lộ ý khinh thường ra mặt…
Hiệp nổi giận… muốn phát tác… thằng này sao hỗn láo vậy?
Vừa đúng lúc Vinh thấy 1 người đang lững thững bước tới… hai mắt Vinh sáng rỡ, nhanh nhẹn bước tới miệng cười tươi rói hai tay đưa ra, người hơi cong về phía trước:
– Đức tổng xin chào… xin chào… Vinh hai tay cầm tay Đức ra sức lắc lia chia… đối với Đức, gả cảm động muốn rơi nước mắt… cha mẹ Vinh sinh gã ra nhưng không có công “tái tạo”như Đức tổng…
– Hahaha Trưởng đồn Vinh… anh khách sáo rồi… Đức vừa đậu xe trong bãi đậu xe gần đó, rồi tà tà cầm ly café bước tới… thấy trưởng đồn Vinh nồng nàn đón tiếp minh liền đưa tay ra, có khí thế của 1 lãnh đạo…
Hình tượng chiều nay của Đức thật là nổi bật: Cái quần Jean bạc màu “rách bươm” nhiều chỗ, cái T – shirt màu trắng, cái áo vest sport màu đen… tay trái cầm ly café, tay phải bắt hai tay của Vinh… toàn bộ áo quần đều là quà của Nancy… là hàng hiệu nổi tiếng, đồ trên người từ quần áo, giày dép, đồng hồ trị giá mấy ngàn đô la… toàn bộ trên người Đức khiến nó như 1 tài tử trong phim Hàn… đẹp trai, quyến rũ… thường nói giết người nhiều, người tỏa sát khí làm người ta sợ… Đức đụ nhiều… người tỏa ra mị lực của dâm khí… tà quái… hấp dẫn đàn bà con gái…
Chủ tịch Vân ngây ngốc… nhìn Đức với ánh mắt si dại…
Chánh văn Phòng Thảo sửng sốt… hai má ửng hồng như gái 17… nhớ lại hôm trước…
Phó Ngọc thầm nuốt nước bọt… ao ước vu vơ…
Trong giờ phút này… Đức như là trung tâm của vũ trụ… mọi ánh mắt điều hướng về hắn… điều này khiến Hiệp căm tức… xưa nay nơi nào lão tới… ai cũng lấy lão làm trung tâm…
Chưa hết…
Đang cùng với Thiện đi vào nhà hàng… chợt nhìn thấy “tên kia”… Ngân sửng sốt… sao… sao hắn lại ở đây? Cùng lúc đó Đức nhìn thấy Ngân… chiều nay nàng đẹp như tiên nữ… số là chiều nay, Thiện nói đưa nàng đi dự tiệc, bảo nàng nên chưng diện một chút…
Khi nhìn thấy Đức, rồi thấy Chánh văn phòng Việt, Huy, Phó Ngọc lại có cả Chánh văn phòng Thảo của Thành ủy, Ngân cứ tưởng là họ cũng đi dự tiệc như mình, Ngân nở nụ cười như hoa, tiến đến chào hỏi mọi người và đặc biệt nói vài lời với Đức, nàng hoàn toàn không biết nên phớt lờ Cục trưởng Hiệp đang nhìn nàng, cười thân thiện… việc này như một mồi lửa châm vào thùng xăng…
Lửa giận bốc lên ngút trời… lão bước tới trước mặt Đức lạnh giọng:
– Mày là thằng nào? Sao lại hỗn láo vậy? Đây là khách của tao… cút…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro