Thằng Đức - Quyển 2

Phần 92

2023-07-28 06:36:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 92
– “Khuya rồi, anh qua đây làm gì? Không phải bác hai đã nói rồi sao?” Hồng Phượng mở cửa cho hắn vô nhà. Mẹ đi sanh em bé, ba đang ở Cà mau, trong nhà chỉ còn một mình, nàng trông ngóng, thấy hắn dĩ nhiên là mừng nhưng mặt ngoài làm ra vẻ “khó chịu”.

– “Hi hi Qua coi em ra sao thôi mà. Ở nhà một mình có được không. Thấy em như vậy coi bộ OK rồi. Ừm thôi đóng cửa ngủ đi. Anh đi về.” Hắn làm bộ quay lưng.

– Có giỏi thì đi luôn đi nha… mai mốt đừng qua nhà gặp em nữa.

– “Em nói khuya rồi mà… không phải muốn đuổi anh về sao?” Đức ra vẻ “ủy khuất”.

– “Anh dễ dạy vậy sao… Em nói là nghe liền? Đúng là…” Nàng co giò “đá” hắn một cái cho đã giận.

– “Wow… Sao bạo lực vậy… hi hi… nhưng mà anh thích” Hắn ôm nàng vào lòng hôn hít…

– “Tránh ra… không cho ôm”. Lòng xốn xang. Phượng xua đuổi lấy lệ.

– “Hi hi… Chuyện này không thể nghe lời em được…” Rành 6 câu khi đàn bà nói em chả, hắn làm tới. Hai bàn tay bắt đầu thám hiểm. Bàn tay hắn vừa đụng vào da bụng, Phượng rùng mình và khi bầu vú nàng bị bàn tay hắn vuốt ve, còn giữa hai đùi bị bàn tay khác mơn trớn… Người nàng nuổn ra, tim đập thùi thụi, nhắm mắt lại. Phượng cảm giác mông nàng chạm phải một vật cứng như khúc củi.

– “Mỗi lần gặp em… anh chỉ biết có vậy thôi” Hồng Phượng nũng nịu “trách cứ” nhưng hơi dang rộng hai chân phối hợp.

– Tại em hấp dẫn quá mà. Anh đâu phải là hòa thượng, cho dù là hòa thượng thì trống cũng bể lâu rồi… hihi.

– Nói bậy nói bạ…

Người áp sáp vào lưng nàng, hơi thở hắn phà vào, một tay luồn vào áo bóp rồi se đầu vú tay kia mò mẫm sục sọi giữa hai đùi. Hồng Phượng uốn éo, hắn đong đưa thân hình theo. Giữa nhà, cả hai như đang nhảy điệu slow tình tứ. Hồng Phương phân vân không biết có nên quay lại lôi cái cục thịt kia ra ngoài để biểu hiện một chút những kiến thức đã học hỏi được trong các loại phim người lớn. Nhưng nàng còn ngại ngùng.

Trùng hợp hay là “tâm ý tương thông”, Đức kéo khóa quần cầm cặc kéo ra ngoài, nắm tay nàng đưa xuống. Phượng rút tay lại nhưng bị hắn giữ chặt, hai bên “giằng co, cuối cùng nàng nắm trong tay vật vừa cứng vừa đàn hồi, rồi không biết lúc nào tay nàng bắt đầu vuốt ve, bóp bóp.

– “Nhớ lần trước anh chỉ em cái gì không?” Cắn nhẹ vành tai nàng, Đức rù rì, tay ở trên xoa bóp, tay ở dưới khều móc… Khiến người nàng nóng hừng hực, tay nàng càng lúc càng linh hoạt hơn.

– “Cái gì chứ… Em quên rồi…”Nói “quên” nhưng liền sau đó, nàng quay mặt lại đối diện với hắn, bắt đầu hôn ngực… liếm dần xuống vùng bụng, sau cùng quỳ xuống, tay cầm cặc hắn liếm từ bìu dái lên đến đầu cặc… Những gì hắn dạy và những gì học được trong phim của Nhật đem ra thực hành.

Đức cảm giác “đàn em thân thương” đi lạc vào vùng không gian ấm áp dễ chịu…”Wow… quá đã”… giây phút này hắn nhớ lại lần đâu khi được thím ba ngậm vào… Mẹ nào con nấy mà… Hắn xê dịch mông… bắt đầu nắc. Nhanh dần và nhanh dần rồi không tự chủ được, Đức nắm tóc nàng nắc bạo.

– “Khụ khụ khụ” cặc hắn đâm sâu vào cuống họng khiến Hồng Phượng nghẹt thở, xô hắn ra… Nàng ho sù sụ.

– Muốn giết người sao… làm ngộp chết người ta…

– Hi hi… Sorry cưng. Hắn nhấc bổng nàng lên đem vào giường, quăng nàng xuống nệm, hùng hổ dang hai chân nàng ra, áp miệng vào chùm lông mềm mại được tỉa gọn gàng luồn lưỡi ngay cửa động khi thì bú, khi thì mút mạnh, khi thì lấy lưỡi ngoáy liên tục mồng đốc đỏ hỏn… Hồng Phượng phê tới óc và xương tủy, nàng giãy đành đạch.

• Cao lãnh…

“Đing đoong”… Tiếng chuông làm Oanh tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Ngồi dậy, bước xuống giường nàng ra hé cửa nhìn ra ngoài, nàng sửng sốt. Lão Thái Hoàng Cơ này đến đây làm gì? Oanh rất có ác cảm với người cha chồng củ, đôi mắt lão lúc nào cũng dâm tà nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Lúc trước Oanh đã nhiều lần bóng gió nói với Thái Kiêm Cơ nhưng hắn làm như không quan trọng. Bây giờ Thái Kiêm Cơ đã chết, hơn nữa nàng và hắn đã không còn quan hệ vậy thì lão này không có lý do nào để đến đây.

– “Có chuyện gì?” Oanh trầm giọng hỏi.

– “Ba đến thăm con thôi í mà… Con khỏe chứ Oanh… Aiz… Ba vừa nghe chuyện thằng Cơ. Tuy hai đứa bây không còn là vợ chồng nhưng chuyện nào ra chuyện đó… Thằng Cơ thật là có lỗi… ba biết… Aiz… Thôi bỏ đi. Nó đã không còn.” Thái Hoàng Cơ mèo khóc chuột chết. Thái Kiêm Cơ chết lão chẳng thấy mũi lòng chút nào, khi hắn còn sống có khi nào coi lão là cha đâu? Vậy thì khi nó chết đừng hòng lão khóc thương. Lão chỉ quan tâm tới Oanh, mong đụ được nàng. Để thỏa lòng mơ ước từ mấy năm nay, Càng nghỉ lão càng căm giận, cha con cái gì chứ, nó có vợ đẹp, không đưa cho ông già nó mà đưa cho thằng Trần Ngọc Sơn đụ, bây giờ thì hay rồi, đi theo thằng Trần Ngọc Sơn uống chầu diêm vương… đáng đời.

Hôm nay lão đến là có ý đồ, biết con dâu củ có đứa em gái đang du học bên Úc hay Anh gì đó và có bà mẹ đãng trí đang ở viện tâm thần. Rõ ràng là đang trong tinh cảnh ngặt nghèo cần được giúp đỡ. Nếu bây giờ lão đưa cánh tay ra trượng nghĩa dìu dắt thì nàng nhất định sẽ chịu cởi quần, dang rộng hai chân cho lão hưởng thụ.

Thái Hoàng Cơ rất giỏi đóng kịch, nét mặt vô cùng thánh thiện. Có câu đánh người có mặt đáng ghét, không đánh người cười thân thiện với mình, nghe lão nói, Oanh cảm động, nghỉ có lẽ lúc trước nàng đã quá nhạy cảm rồi. Nàng mở cửa.

– Vẫn khỏe, cảm ơn… Ông vẫn khỏe chứ?

– “Khỏe… khỏe, cảm ơn con… Chà… sao lúc này ốm vậy à… chặt chặt… Có phải có gì không ổn không” Thái Hoàng Cơ thấy nàng mở cửa lớn, dịu giọng, lão mừng húm… bước vào nhà, việc đầu tiên là tỏ vẻ quan tâm.

– “Không có gì… Bình thường thôi…” Oanh lễ phép đáp.

– “Ây… Tuy bây giờ thằng Cơ đã chết nhưng ba vẫn coi con như là người một nhà. À nè… con có cần gì thì cứ nói một tiếng, ba sẽ chu toàn cho con… Đừng ngại ha…”lão nói tới đây, hai mắt dán vào bầu ngực nàng… ra vẻ thèm khát, đầu cặc trong quần bắt đầu giật giật. Thái Hoàng Cơ tin tưởng những gì lão vừa nói là một miếng bánh thơm đối với một người đàn bà trong tình cảnh hiện tại như nàng.

– “Không… tôi không cần gì hết… cảm ơn nhiều…” Thấy ánh mắt của lão… Oanh đề cao cảnh giác.

– “Oanh à… Đừng có ngại nha… con, à em nghe anh nói đi… Để anh lo cho em ha. Từ nay em theo anh, em sẽ được hạnh phúc… Anh có nhiều tiền lắm, em sẽ sống như bà hoàng…” Thái Hoàng Cơ lộ nguyên hình, lão cầm tay nàng đưa ra viễn cảnh tốt đẹp.

– “Ông… ông đi ra ngay. Nếu không tôi kêu CA…” Oanh cả sợ vì đã rước sói vào nhà. Nàng hét, tay chỉ ra cửa.

Lửa dục đang bừng bừng, Thái Hoàng Cơ nào dễ buông tha. Hôm nay cho dù trời có sập xuống, lão cũng quyết đụ nàng cho bằng được. Nói chuyện nãy giờ, lão đã nứng cặc lắm rồi.

– “Hắc hắc… Kêu CA? Kêu đi… mày đừng quên tao là ai hả? CA tin mày hay tin tao… Nói cho mày biết nha… Gần một nửa CA ở Đồng Tháp này là người của tao. Không tin thì kêu đi. Mày đừng tưởng mày thanh cao nha… Không phải mày đã từng hầu hạ thằng chó Trần Ngọc Sơn sao? Nó cho mày cái gì tao cho mày cái đó, gấp đôi cũng được mà.” Thái Hoàng Cơ nhào tới vồ lấy nàng, lão tuy đã 70 nhưng rất còn tráng kiện. Lão muốn hãm hiếp thì có khó gì. Lão quyết định rồi, hiếp trước. Một khi đút được con cặc vào lồn rồi thì mọi chuyện sẽ dễ hơn nhiều… Nàng sẽ phê và phục tùng.

Oanh chống trả mãnh liệt… bựt bựt bựt… Hàng cúc áo bung ra… Gò ngực trắng ngần hiển lộ. Hai bên giằng co…

– “Cứu tôi với… Cứu tôi với…” Oanh chồi đạp la lét, hai tay giữ lấy cạp quần, không cho lão tuột xuống, nàng kêu trong tuyệt vọng… Trong lúc chống trả tay nàng đụng phải vật cứng… Biết đó là khối chặn giấy bằng thủy tinh, Oanh cả mừng, không do dự cầm lấy nện vào đầu lão.

“Rảng”…”Ah”… Tiếng thủy tinh bể… Tiếp theo là tiếng của Thái Hoàng cơ kêu lên đau đớn…

Lão vừa kéo được cái quần của nàng xuống, thấy chùm lông tơ mịn màng, khiến cặc lão giật giật định trườn người xuống áp miệng bú nhưng bỗng cảm giác đầu váng mắt hoa… đầu bê bết máu… Oanh thừa cơ ngồi lên, chạy vô phòng trong khóa cửa, kéo thêm tủ chắn…

– “Con đỉ kia… Tao sẽ cho mày biết mặt” Đụ hụt, Thái Hoàng Cơ tức giận, lão lấy di động ra bấm.

Oanh nước mắt lưng tròng, Nàng sợ thế lực của nhà họ Thái nhưng quyết không khuất phục… Đây là cơ hội để nàng làm lại con người. Hiện tại nàng không biết phải nhờ ai. Bất chợt nàng nhớ tới hắn. Đúng rồi, chỉ có hắn mới không sợ thế lực của họ Thái… Hắn đã cứu nàng một lần, chắc hắn sẽ cứu nàng thêm một lần nữa. Hắn đã nói nàng cần giúp thì đừng ngại gọi hắn mà. Oanh run run lấy tấm danh thiếp… bấm…

•Cần Thơ…

– “Nhìn kỹ thấy con mình giống thằng Đức há em” Hùng nhìn đứa con trai vợ mới sanh, nói… Người nói vô tinh, người có tịch thì rục rịch… Đức, Thủy chột dạ. Cũng may có Nhàn…

– “Đâu có gì lạ… không giống chú thì giống châu… là người cùng họ trong nhà…” Nhàn đưa lý do chính đáng… Nàng biết là của ai rồi, thầm mắng: “Cái thằng mắc dịch… Con Thủy này thật là sơ ý mà… cũng may mình có uống thuốc.”

– “He he… Vậy thì phải” Hùng khoái chí…

– “Đặt tên gì đây ba…” Hồng Phương hai má ửng hồng, nàng đang tự hỏi, nếu nàng sanh con cho hắn, không biết có giống hắn như em trai mình không ta… Nghỉ thì nghỉ thôi chứ nàng chưa dám, đang độc thân vui tinh, bất thình lình ễnh bụng ra, biết giải thích làm sao đây? Nàng lại nghỉ tới đêm qua, nàng và hắn hình như không ngủ nhưng nàng chẳng thấy mệt nhọc chút nào.

– “Đúng đó chú ba. Hi hi… đặt tên em bé đi…” Đức hú hồn, con mình mà, sao không giống mình được chứ. Hắn liếc trộm Thủy đúng lúc nàng cũng liếc trộm hắn… Bây giờ nàng và hắn đã có con với nhau nhưng rất tiếc chỉ là trong bóng tối. Nhưng không sao. Hắn biết, nàng biết thì được rồi, dù sao cũng họ Trần mà.

– “Hi hi… Không gấp… Để từ từ suy nghĩ… không gấp… không gấp.” Hùng phát tay…

Ngay lúc này tiếng nhạc di động vang lên…

– Ouf… Ha ha… Cháu ra ngoài bắt điện thoại… Thím ba, chiều cháu về Cao lãnh… thím nghỉ khỏe… Mai mốt cháu tới thăm…

– “Ừm… Lo làm việc đi… Việc làm quan trọng hơn…” Thủy dặn dò… Hắn mở cửa đi ra ngoài… Hồng Phượng làm như không có gì. Phải cẩn thận mới được, không nên ân cần quá, sẽ bể chuyện thì chết… Có lý nào anh em chú bác lại này nọ với nhau chứ…

– A lô… Trần Đức đây… Ai vậy…

– “Chủ tịch huyện Đức… Tôi là Oanh Oanh… hu hu…” Tiếng Oanh nức nở trong điện thoại…

– Cô là Oanh Oanh? Có chuyện gì vậy? Bình tĩnh lại… Từ từ nói…

– “Tôi… Tôi…” Oanh thút thít kể Thái Hoàng cơ muốn hãm hiếp nàng… Thế lực của lão rất mạnh nên nàng sợ, muốn hắn giúp đỡ.

– “Cô cứ ở yên đó… Tôi cho người tới…” Đức nghe Oanh kể, hắn sôi giận. Cho dù ông trời có sụp xuống hắn sẽ ra tay lấy công đạo cho người phụ nữ này… Hắn nói xong cúp máy… Oanh cảm thấy yên tâm chờ đợi. Nàng tin tưởng hắn…

Bên ngoài Thái Hoàng Cơ gọi cho người của lão… Tuy nói CA là người của mình nhưng cũng phải có kịch bản mới được. Hắc hắc… Kịch bản lâm ly bi đát… lão có hàng trăm, cái nào nghe cũng chí lý… Chỉ cần cho thằng Cảnh này một mớ bỏ túi là được.

Lần trước bị khiển trách vì tội lạm dụng chức quyền bắt oan Chủ tịch huyện. Gần đây Cảnh, Trưởng Công An xã vĩnh Thạnh rất dè dặt và cẩn thận, trước khi làm việc gã nhìn trước ngó sau để tránh phiền phức. Nghe Hoàng Cơ gọi có ý định nhờ cậy, Cảnh cả mừng. Gã biết Oanh trước kia rất là oai phong nhưng gần đây bị “thất sủng”, nàng như con chó nhà tan. Lão già dâm dục Hoàng Cơ này rõ ràng… hắc hắc… Cảnh nghỉ Oanh bây giờ không có ai làm chỗ dựa, hay là sẵn dịp nhào vô, biết đâu có thể đụ ké? Nghĩ đến đây, gã nhớ đến khuôn mặt mỹ miều, và thân hình gợi cảm của nàng trước đây một thời được coi là “mệnh phụ phu nhân” của Cao lãnh… Cặc trong quần cương lên… Đầu cặc giật giật.

Nói về “hình tượng”, Cảnh đầu nhọn trán hẹp, răng thưa, mũi trâu và thuộc loại người lùn mã tử. Năm tháng uống bia nên bụng như trống chầu. Nói tóm lại, gã là loại người đàn bà nhìn vào là thấy “oải chè đậu”… Bởi vậy, tuy là Đại úy nhưng ít có dịp bú và đụ được một cái lồn chất lượng, Nay thấy Oanh, một mỹ phụ sa cơ thất thế thì như mèo thấy mở, dễ gì bỏ qua cơ hội hiếm có. Trong bụng gã mơ mộng nếu được chúi cái miệng vào giữa hai đùi nàng, gã sẵn sàng tình nguyện bú mút lỗ lồn cũng như lỗ đít suốt đêm.

Xảy ra chuyện, ai cũng có tính tò mò tọc mạch, người hàng xóm nào chịu bỏ qua khi có kịch coi nên bu bên ngoài nhà Oanh càng lúc càng đông. Cảnh dẫn đội tới, sai thuộc hạ giải tán đám dân hiếu kỳ. Người dân dễ gì chịu… giỡn cha! Anh làm việc của anh tui coi mắc mớ gì chứ… Phạm pháp sao? – Tuy vậy họ vẫn hiếu kỳ, tránh ra xa một chút nhưng vẫn tiếp tục hóng chuyện, xầm xì bàn tán. Cảnh biết không thể nào cản họ. Gã bệ vệ đi vào, nét mặt vô cùng nghiêm túc và chính khí.

– Ở đây đã xảy ra chuyện gì?

– A… là anh à… Đại úy Cảnh. Vậy thì tốt quá rồi, Anh coi, thằng con vừa mới chết, tôi nghỉ tình tới đây thăm con dâu để coi nó có cần gì giúp đỡ… Ai dè… Aiz… Nó muốn dụ dỗ tôi. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó chừa… Nó nghỉ tôi là Trần Ngọc Sơn sao chứ… – Hoàng Cơ tả oán.

– Có thiệt không vậy? Thật là vô pháp vô thiên mà… Ở Đồng Tháp này ai lại không biết Thái Hoàng Cơ ông là người nhân đức chứ… Nói như vậy mà cũng nói được sao… Người bên trong nghe đay. Tôi là Đại úy Nguyễn Hữu Cảnh, Trưởng CA của huyện vĩnh Thạnh. Tôi cho hai phút để mở cửa… Nếu không đừng trách…

– “Á đù… Thằng cặc này đúng là thằng ngu mà… có quá đáng không vậy…” Tuy được Cảnh tâng bốc, Thái Hoàng Cơ cũng cảm thấy ngượng. Trong lòng thầm mắng, đồ ngu… muốn nịnh bợ thì cũng phải có trình độ và hợp lý một chút chứ. Aiz… Thôi bỏ đi, miễn là được việc.

Bên trong, Oanh mắt lệ nhạt nhòa. Nàng nghỉ…”Không xong rồi”… Cá mè một lứa. Nàng không có lựa chọn nào khác. Đành phải buông xuôi.

– “Người bên trong nghe rõ chưa hả?” Biết bên trong là mỹ phụ, Cảnh sẵn sàng đích thân xông vào để chế ngự với ý đồ trong khi giằng co có thể thừa cơ sờ lồn bóp vú.

– “Cảnh Đại úy… Ông thật là oai phong.” Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

– He he… Không dám… không dám…” Cảnh thuận miệng “khiêm nhường”, nhưng sau đó, giật mình quay đầu lại… Sau lưng không biết từ khi nào đã xuất hiện hai mỹ nữ, Một Đại Tá và một Trung úy… Cảnh hết hồn, lưng hơi cong xuống, ra vẻ nịnh nọt. Không nịnh nọt không được, ngay cả Giám đốc Sở CA La Đinh Quốc cũng phải nể mặt Đại tá Mai Thảo thì gã là cái thớ gì mà dám coi thường nàng chứ.

– Ụa… Đại Tá Thảo… Thì ra là cô, sao đúng lúc vậy…

– “Đại úy Cảnh… Ông cũng tới đây à?” Thảo vừa nhận được điện của Đức, vội vã cùng Đan Thùy tới hiện trường thì thấy Cảnh đang có ý chụp mủ, không có ý tỏ tường sự việc, nàng liền can thiệp.

– “Đại tá… Để tôi giới thiệu… Đây là nguyên Phó Chủ tịch tỉnh của Đồng Tháp. Thái Hoàng Cơ… Vừa rồi ông bị hành hung cho nên nhờ chúng tôi tới hiện trường. Hiện giò hung thủ còn ở bên trong…”Cảnh giới thiệu… hắn mong Thảo biết đây là một nhân vật quan trọng của nhà họ Thái, không nên đắc tội.

– “Vị Đại Tá này… Tôi là Thái Hoàng Cơ… Ha ha… hạnh được gặp.” Thái Hoàng Cơ đưa tay ra. Lão đang mê mẩn. Mai Thảo là mỹ nữ, trong đồng phục CA ôm sát thân hình, dáng người cân đối, vú nây nẩy, mông căng, eo thon, không một chút mỡ thừa. Đôi môi gợi cảm, lão đang mơ mộng nếu được cạ đầu cặc trên đôi môi nàng rồi đút vào mà nắc thì cuộc đời này không còn gì hối tiếc nữa.

– “Vậy à… Tôi thì khác, có người gọi điện nói ở đây có hành vi hiếp dâm… Trung úy Đan Thùy, làm việc đi” Chẳng thèm bắt tay… Mai Thảo lạnh lùng ra lệnh. – “Dạ… Thủ Trưởng…” Đan Thùy gật đầu, quay mặt hướng về phòng… nơi Oanh đang “cố thủ” nói lớn.

– Người bên trong nghe đây… Tôi là Trung úy Đan Thùy cùng Đại Tá Mai Thảo của CA Thành phố Cao lãnh. Không có gì phải sợ… hãy ra ngoài… Nếu không chúng tôi sẽ xông vào.

Hoàng Cơ chột dạ… lão nhướng mắt với Cảnh, ngầm nói gã hãy tìm cách. Cảnh ngó lơ. Trong lúc này phải tự bảo vệ lấy mình mới là thượng sách.

“Cạch”… Có tiếng mở cửa… Oanh quần áo xốc xếch bước ra… Nghe tiếng Đan Thùy, nàng mừng rỡ mở cửa bước ra. Đan Thùy bước tới… Oanh bật khóc.

– “Đã xảy ra chuyện gì… Hãy bình tĩnh nói cho chúng tôi biết” Đan Thùy ân cần hỏi… Nàng hiểu được ít nhiều. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về Thái Hoàng Cơ. Là người ở đây, làm sao nàng không biết được lão nổi tiếng dâm ác.

– “Lão… lão… hu hu…” Oanh chỉ Thái Hoàng cơ rồi khóc rống lên.

– “Hai vị… Chuyện là như vầy…” Thái Hoàng Cơ xen vào.

– “Chúng tôi chưa hỏi ông… Đứng qua một bên.” Mai Thảo quát.

– “Đại Tá… Đây là Thái Hoàng Cơ…” Cảnh nhắc nhở.

– “Rôi sao? Tổng thống Mỹ cũng vậy thôi. Trung úy Đan Thùy… Đem tất cả về hỏi cung…” Mai Thảo quát lớn.

– “Các người muốn làm gì… Tôi là Cựu Phó Chủ tịch Tỉnh Thái Hoàng Cơ… 30 năm tuổi Đảng… Có biết nhà họ Thái không hả? Các người dám hỗn láo?” Thái Hoàng Cơ quát. Mặt lão đanh lại, khinh thường. Con đỉ này rõ ràng không biết họ Thái ở Đồng Tháp này là người gì, dám vuốt râu hùm? Trước đây chưa có ai dám làm như vậy, nghe đến tên Thái Hoàng Cơ đã run sợ rồi. Trừ khi là chán đời. Tiếc là hôm nay lão gặp “dân chơi thứ thiệt” rồi… Nếu là thứ dỏm thì không phải là chị em vào sinh ra tử của Thiếu tướng Nancy.

– Ông thật sự là Thái Hoàng Cơ?

– Giả được sao? Hừ…

– 30 Năm tuổi Đảng?

– “Không sai… Lúc tôi vào Đảng, cô còn hỉ mũi chưa sạch. Tắm mưa ở truồng chạy vòng vòng.” Thái Hoàng Cơ nham nhở nói…

– Trước đây là Phó Chủ Tịch tỉnh?

– “Biết sợ rồi sao? Cô cũng không ngu lắm…”Hoàng Cơ nhếch mép, khinh thường. Nghỉ bụng: “Tưởng con đỉ mày không biết sợ chứ”. Đan Thùy thắc mắc nghỉ bụng: “Thủ trưởng chẳng lẽ cũng sợ lão này?”, Oanh run lên… Cảnh mừng rỡ thầm nghỉ: “Đại Tá Thảo không ngu lắm.”

– “Vậy được… Đan Thùy… Còng ông ta lại… đem về thẩm vấn” Mai Thảo phát tay. Nàng ghét nhất là loại người này Muốn hù bà à? Lầm người rồi.

– “Dạ Thủ Trưởng…” Đan Thùy móc còng số “8”… mừng rỡ nghỉ bụng: ” Vậy mới phải chứ… Có lẽ đây là giây phút vinh quang nhất của sự nghiệp trong đời mình.”

– “Các người… các người…”Thái Hoàng Cơ mặt tái mét… Bây giờ lão mới biết mình gặp phải “đầu đất” không biết sợ là gì. Cảnh sửng sốt. Nghỉ bụng: “Đéo mẹ, con mụ này điên à?”.

– “Ê… Ông ta là Thái Hoàng Cơ mà… Sao lại bị còng tay rồi? Có lộn không vậy?” Thấy Thái Hoàng Cơ bị còng tay dẫn ra xe, vài người trong đám đông nhìn nhau… Dường như không tin những gì đang thấy.

– “Thái Hoàng Cơ? Là ai vậy?” Có người thắc mắc.

– Anh Bảy à… Anh bị đãng trí hả? Nà. Mấy năm trước thằng cha này lùm xùm cái vụ hiếp dâm con nít đó. Sau đó thì không có gì…

– “Đúng ha… Nhớ rồi. Lúc đó không hiểu tại sao thằng già này cứ phây phây… Bây giờ mửng củ… Aiz… Biết đâu bắt cóc bỏ dĩa… Aiz…” Anh Bảy lắc đầu ngán ngẩm.

… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/thang-duc-quyen-2/

Bắt cóc bỏ dĩa? Mai Thảo nghe được… Nàng mỉm cười. Cầm di động bấm.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thằng Đức - Quyển 2

Số ký tự: 0