Phần 77
2023-07-28 06:36:00
Nguyễn Trung Chánh trằn trọc ngủ không được, hắn vô cùng uất ức… Hắn nghe lời mẹ, chơi gái cũng không dám chơi, muốn giữ tiếng tốt làm người đàng hoàng để cưới Thanh Tình… Ba năm rồi. Ai cũng nghỉ rằng Thanh Tình là bạn gái của hắn nhưng cho đến giờ này, vú nàng. Chánh cũng chưa sờ được, như vậy cặp nhau làm con cặc gì… Mấy ngày nay, hắn điện thoại rủ nàng đi chơi, gây dựng bồi dưỡng thêm cảm tinh nhưng nàng mỗi ngày mỗi xa vắng khiến Chánh vô cùng buồn bực… Hơn nữa, trong công việc, cái vụ cột đèn không cốt lõi, tụi CA coi bộ sắp tìm tới khiến Chánh cảm thấy nhiều áp lực… Không biết mẹ bàn với Trưởng ban Đồng như thế nào rồi… Không thể chần chờ được nữa… Chánh ngồi dậy, mở cửa phòng, đi xuống lầu hai… Đến cửa phòng ba mẹ, như thường lệ hắn mở cửa nhìn vào, hy vọng mẹ vẫn còn đọc tạp chí… Chánh thấy ba hắn nằm ngủ say, mẹ hắn thì không thấy bóng dáng… Hắn đi xuống tầng trệt, vào nhà bếp, đèn tắt tối thui… Chánh lấy làm lạ… Hắn mở cửa đi ra phía vườn sau… Thấy có ánh đèn và hình như có tiếng rù rì… Nơi đó là chỗ của thằng Tiến mà… Phải rồi, công ty Trường Sơn là do thằng Tiến đứng tên. Mẹ mình chắc là đang thuyết phục thằng Tiến tạm về quê lánh mặt đây. Vừa nghỉ vừa đi đến phòng thằng Tiến đẩy cửa… bất giác Chánh thộn mặt ra… hắn không tin những gì mình thấy là thiệt…
Mẹ hắn, chánh văn Phòng Diệp đang trần truồng ngậm con cặc của thằng Tiến trong miệng… nói đúng ra là thằng Tiến đang đụ cái miệng của mẹ hắn… Chánh giận run. Á khẩu, quay lưng bước đi…
Diệp đang say sưa con cặc của thằng châu, nghe tiếng mở cửa, thấy thằng con trai út… Thằng Tiến mặt xanh như tàu lá chuối, Diêp kinh hãi… Đứng lên vội vã mặc quần áo vào… chạy theo… Chỉ sợ thằng Chánh ngu dại, nóng nảy làm lớn chuyện. Cũng may, thằng Chánh không làm chuyện dại dột… nó đứng trong nhà bếp…
– “Chánh… Chánh con nghe mẹ nói đi…” Diệp lắp bắp… xấu hổ… Thật ra bà không biết nói sao cho phải… chẳng lẽ nói bà đang ở tuổi hồi xuân thèm cặc?
– Vậy được… mẹ nói đi… con nghe…
– “Mẹ… mẹ…” Diệp xấu hổ…
– Mẹ làm vậy với thằng Tiến bao lâu rồi?
– “Hai… hai năm rồi…” Diệp còn muốn nói cũng nhờ vậy mà thằng Tiến chịu đứng tên công ty Trường Sơn nhưng rồi lại thôi, có nói cũng vô dụng…
– “Vậy… ba không chơi mẹ sao?”Chánh bỗng nhiên tò mò… Hắn cảm thấy nứng cặc, muốn nhân chuyện này ép mẹ cho hắn chơi… Không hiểu sao ý nghỉ được chơi mẹ mình làm hắn nóng bừng bừng. Vì vậy trong ngôn ngữ hắn cố ý dùng chữ “chơi”…
– “Không… ba con không được” Diệp hổ thẹn đáp… cảm thấy trong ánh mắt thằng con út có cái gì đó không đúng… bất chợt bà sửng sốt. Thằng con út đang bóp vú bà… hắn kéo quần xuống… đưa cặc trước mặt bà…
– “Chánh… Chánh… Con muốn làm gì…” Diệp run giọng…
– “Làm gì? Mẹ đạo đức giả vừa thôi chứ… mấy năm rồi, mẹ nói gì con cũng nghe, không chơi gái, làm người tốt để cưới con Thanh Tình, mẹ thì sao… Mẹ có biết mấy năm rồi con phải sục cặc không? Mẹ thì sung sướng với thằng Tiến…” Chánh rống giận…
– “Mẹ… Mẹ xin lỗi…” Diệp nức nở…
– “Không lỗi phải gì hết, Hồi nãy mẹ làm sao với thằng Tiến, giờ thì làm cho con…”Tiến hùng hổ… đưa cặc, nhấn đầu Diệp, muốn bà ngồi xuống bú cặc hắn…
Diệp sợ hãi. Nếu không bú cặc nó… Nó điên lên làm lớn chuyện thì sẽ là đại họa, Thôi thì chìu nó… Đây là giải pháp duy nhất… được một thời gian rồi tính…
– “Chuyện này chỉ mẹ con mình biết thôi nha…” Diệp ngồi xuống cầm cặc con… vén tóc, cẩn thận dặn dò…
– “Được rồi… mau đi…” Chánh nghe mẹ chịu bú cặc mình, hắn mừng run… Điệp vừa hé môi, hắn đút cặc vào…”Wow… quá đã” Lần đầu tiên được đụ cái miệng của mẹ… Chánh rên rỉ, hắn kiềm không lâu… Chưa được một phút hắn bắn xối xả… Đã trót thì trét… Diệp để thằng con bắn vào miệng, còn liếm sạch đầu cặc cho nó…
– “Nhớ nha… đây là chuyện giữa hai mẹ con mình… Về ngủ đi” Diệp tưởng xong… định đứng lên về phòng… Ai dè Chánh nào chịu… Hắn chưa đã, cái đầu bắn lẹ nhưng cái sau sẽ lâu hơn… Hơn nữa cảm giác chơi mẹ làm hắn kích thích vô cùng…
– Khoan… chưa mà… Cho con đút vào…
– “Mai đi… giờ khuya rồi…” Diệp hứa hẹn… Nhưng rồi cũng chổng khu cho hắn đút vào… Nói nào ngay, bà cũng thấy sướng… Đây là chuyện giữa hai mẹ con bà… bà không nói, nó không nói, ai mà biết được… Bà vừa chỏng khu cho thằng con nắc… Vừa nghỉ trong đầu ngày mai tìm cách đuổi thằng Tiến về quê… Một con cặc được rồi…
– “Chủ Tịch… Hi hi… Chào anh…” Lý Tuyết Hoa biết mỗi ngày vào giờ này là hắn đến nên từ bàn làm việc, nàng “canh me”… Vì vậy khi hắn vừa xuất hiện trước cửa văn phòng là nàng “tình cờ” gặp… Hôm nay nàng đã tốn công cả buổi sáng để trang điểm. Bộ trang phục OL vừa sang vừa đẹp ôm gọn thân hình khiến bọn đàn ông nhìn vào là sặc máu mũi không dám đi thẳng người. Thư Ký Ngọc Thi trong lòng thầm mắng “con ngựa bà”…
– “Ha ha… Chị Hoa… Tìm tôi à…” Đức Chủ tịch làm ra vẻ “quên”… Thật ra vừa thấy Phó chánh văn phòng Hoa đến “trình diện” là nhớ tới chuyện “BJ” mà khoái tỉ tê mặc dù tối qua được Ngọc Lan và Thái Điệp hầu hạ tỉ mỉ, nhưng trước mặt Thư ký Ngọc Thi tất nhiên phải giữ hình tượng nên làm ra vẻ nghiêm túc một chút…
– Chủ tịch… Anh có lẽ ngày lo trăm việc nên quên rồi. Hôm qua em có tới nhưng anh bận cho nên…
– “À há… Nhớ rồi… mời… mời vào… Chị Thi… Hai ly cà phê làm ơn” Được “nhắc nhở”… Đức quay qua dặn dò thư ký Thi mang cà phê cho mình và Tuyết Hoa làm như là “họp” thiệt vậy… Thay vì nhoẻn miệng cười nói “Dạ được… Chủ tịch” như thường ngày… Thư ký Thi mặt như đen như đít nồi, đứng lên đi làm nhiệm vụ pha cà phê khiến Đức ngẩn ra, Tuyết Hoa dĩ nhiên hiểu trong lòng Thư ký Ngoc Thi đang bực bội… Hoa cười đắc ý trong bụng không khách sáo chút nào ra vẻ lãnh đạo dặn dò:
– Hi hi… cảm ơn chị Ngọc Thi… Ừm… một cream. Một gói đường được rồi…
– “Ừm được… Còn gì nữa không?” Ngọc Thi bổng nở nụ cười “thân thiết”…
– Hi hi… hết rồi… cảm ơn nhiều…
– “Đừng khách sáo… hi hi…” Ngọc Thi cười… quay lưng đi pha cà phê… chưa được hai bước. Đức Chủ tịch nói.”
Khoan… ừm… Chị Thi… goi Trưởng phòng tài chính đến gặp tôi…
– “Được”… Ngọc Thi lắc mông bước ra ngoài… Trước hết là pha hai tách cà phê… đem vào đặt lên bàn, quay người ra ngoài khép cửa… trên môi nở nụ cười quỷ dị…
– “Có chuyện quan trọng gì muốn báo cáo sao? Ừm… quên nữa… Tập hồ sơ chị đưa hôm qua thật là đúng lúc… cảm ơn nhiều…” Đức Chủ tịch vừa đẩy đưa vừa ngắm nhìn Phó chánh văn Phòng Tuyết Hoa. Vừa nhớ lại thái độ phục vụ đặc biệt của nàng hôm qua… thầm tán thưởng…”hắc hắc… không tệ”…
– “Hi hi… Nghe Chủ tịch anh nói vậy là mừng rồi. Thiệt không uổng công. Em chỉ hy vọng giúp được cho anh thôi…”
Hoa cười quyến rũ… Hôm qua hắn chơi một cái… Về đến nhà nàng cảm thấy tâm hồn lâng lâng, phê suốt đêm, không ngờ hắn mạnh vậy.
– “Bây giờ có chuyện muốn giao cho chị… không biết ý chị thế nào… Ừm, là như vầy, tôi muốn chị cùng với trưởng phòng tài chính kế hoạch tiếp đón phái đoàn đầu tư sắp đến huyện… Sao hả… Có lòng tin không?” Đức tung bom tấn… Hắn đã có kế hoạch trong đầu là sẽ xây một nhà máy chế biến lương thực thay vì là nhà máy thép… Và thêm một siêu thị 100% vốn của người Việt… Về bên chính quyền, Quyền Trưởng phòng dù sao cũng là tân binh, cần có người phù trợ và Tuyết Hoa là nhân tuyển thích hợp nhất…
– “Tôi…” Hoa cảm thấy lỗ tai lùng bùng, tưởng mình nghe lầm, tuy chưa biết là đầu tư gì nhưng đây là tín hiệu tốt… Đây là cơ hội để chứng tỏ năng lực của mình, nếu làm tốt thì tương lai sẽ vô cùng hứa hẹn thay vì cứ ngồi lì ở đây… Coi bộ mình đầu tư đúng chỗ rồi… Con Quyên bây giờ đã là Phó Chủ Tịch của một huyện… Nghỉ tới đây Hoa thấy hạnh phúc ngất trời…
– Đúng vậy… Tôi tin tưởng vào cái nhìn của tôi… Tôi tin chị có khả năng… Chỉ là chị chưa có cơ hội… Cho nên bây giờ cho chị một cơ hội để thể hiện năng lực… Sao hả. Có lòng tin không?
– Tôi tuyệt đối không phụ kỳ vọng của anh… nhưng mà còn hai phó Trưởng phòng Nhân, dũng thì sao?
– “Chuyện này chị không cần lo… Trưởng Phòng Thủy giữ vai trò chỉ đạo, chị giữ vai trò cố vấn… Bổn phận của hai người họ giúp làm tốt công việc” Đức phát tay, bừng bừng khí thế của lãnh đạo. Qua đó, hắn muốn cho Hoa biết… Coi như lần này hắn đã khoan dung mà cho cơ hội… hai tên kia đừng có “cà chớn” nếu không hắn sẽ không “nhân từ” nữa.
– “Hi hi… Có câu nói này của anh… Tôi sẽ làm hết sức để cùng Trưởng phòng Thủy hoàn thành tốt công tác…”Hoa chính là chờ câu nói này… nàng không có “đại quyền”, không chỗ dựa khủng bố như hắn nếu Nhân, dũng làm khó thì nàng rất khó làm…
– Tốt… Có câu hỏi gì không?
– “Hi hi… Là khách đầu tư gì vậy… Hé lộ một chút được không… để chuẩn bị một chút… Biết người biết ta í mà…”Hoa nũng nịu cầm tay hắn lắc lắc… người nàng áp sát khiến cặc Đức chủ tịch ngóc đầu…
– Hi hi… Không cần phải khẩn trương… Nà. Tổng số vốn đầu tư đợt đầu khoảng 2000 tỷ đồng… Hắn vừa nói vừa đi đến gài chốt cửa… Chuyện công xong rồi, bây giờ đã đến lúc bàn chuyện tư… hắc hắc… Lòng dâm Đức Chủ tịch nổi lên khi nhìn cái miệng của Hoa…
– “2000 Tỷ?” Hoa hít một hơi vào tận buồng phổi cố dằn cơn xúc động… Còn đang bàng hoàng chợt cảm giác ngực mình bị Chủ tịch huyện chiếm lấy…
– “Hắc hắc hắc… Bây giờ sao đây… Hôm qua hứa cái gì… em không quên chứ hả”Hắn đưa tay cởi hàng nút bóp… Phần trên của bầu ngực vung tròn hiện ra… hắn đẩy xú chen nàng lên… Cặp vú lồ lộ… Hắn vừa se đầu ti vừa kéo phéc mơ tuya quần… kéo cặc ra cạ cạ lên vú nàng…
– “Ai hứa với anh chứ” Hoa lườm, giọng nũng nịu… tay cầm cặc hắn mân mê…
– Hắc hắc… Hứa hay không hứa đâu có sao… Nà… Ngoan đi cưng… coi như phục vụ ông xã của em đi… hắc hắc hắc…
– “Nói bậy nói bạ…” Hoa bóp mạnh cặc hắn một cái… ngoan ngoãn vén tóc hé môi ngậm vào… bú đầu cặc, liếm dái làm rất bài bản… Đức Chủ tịch gác một chân trên bàn, một tay cầm đầu tóc nàng nắc nhẹ… nhanh dần và nhanh dần…
– Đừng phí phạm nha… bổ lắm đó…
Hoa không nói gì… Muốn nói ừ hử cũng không được… Con cặc to chà bá của hắn đang ra vô trong miệng nàng… Hắn vừa chơi miệng nàng vừa bóp vú nàng thành muôn hình vạn trạng…
Khi Thu Thủy chụp lấy cơ hội bước ra hùng hồn đáp ứng lời của Tân Chủ tịch huyện tạm thời quán xuyến công việc của Phòng tài chính Kế Hoạch đầu tư, có nghĩa là Quyền Trưởng Phòng… Ai cũng khinh thường nàng không biết trời cao đất rộng, chờ coi “mày” chết ra sao… Ai dè một ngày sau đó hai Phó Phòng Nhân, dũng bữa trước hùng hồn bữa sau kéo cờ trắng quy hàng, trở lại nhiệm sở nhìn Quyền trưởng Phòng Thủy rất là thân thiết. Thái độ và cử chỉ không có một chút khinh nhờn… Có thành tâm thành ý hay không thì không biết nhưng rất là vô cùng hợp tác khiến ai cũng sửng sốt… Hôm qua bụm miệng cười nhưng hôm nay cười hết nổi… Vì vậy. Hôm qua có những công chức đồng nghiệp chờ coi kịch thì bây giờ vô cùng ganh ghét, đố kỵ… Một bụng uất nghẹn… Ai cũng thầm nghỉ: “Có lý nào mình ngồi một chỗ mấy năm rồi… Mông đít sắp chai như đít khỉ… Đùng một cái bị con nhỏ công chức hợp đồng chưa được 1 năm lên “nắm đầu”, từ nay phải nhìn mặt “nó” mà làm việc… Tâm tình này khó mà chấp nhận, cục tức này khó mà nuốt cho được…
Bởi vậy có một làn sóng chống đối ngầm… Tuy không dám lộ liễu nhưng mà có đấy… Khiến cho Quyền Trưởng Phòng Thu Thủy phải nghĩ đến biện pháp giết gà dọa khỉ để củng cố vị trí của mình, hy vọng xóa bỏ được chữ “Quyền” càng sớm càng tốt. Trước đây thì không nói, nàng chỉ là một công chức hợp đồng, ngồi nhận lệnh chăm chỉ làm việc hy vọng một ngày đẹp trời có cơ hội chạy chọt vào “biên chế”… Bây giờ chính nàng ra lệnh cho người khác làm việc. Sự biến đổi “nghiêng trời lệch đất” khiến Thủy khó mà tin được… Nàng nhất định bám lấy quyền lực này. Nước chảy xuống, người nhìn lên, từ xưa đến nay là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/thang-duc-quyen-2/
Trong quan trường, không phải lúc nào vị trí cũng quyết định quyền lực. Một Phó Phòng gốc “khủng” có thể coi Trưởng phòng “mồ côi không gốc rễ” trong suốt là chuyện thường. Phó Giám đốc Sở ái nữ hoặc công tử của Bộ Trưởng hay Bí Thư Tỉnh ủy “gốc khủng” vượt quyền Giám đốc Sở là chuyện quá thường rồi như là chuyện “xe cán chó, chó cán xe… không có gì đáng ngạc nhiên. Thủy muốn biết mình có bao nhiêu “cân lượng”. Chuyện này còn tùy ở Chủ tịch huyện… Nếu hắn cho nàng dựa vào thì tốt quá… Hai ngày nay đang tìm cơ hội để “diện thánh”, đúng lúc Ngọc Thi gọi tới nói Chủ tịch huyện ” triệu kiến”… Khiến Thủy ngẩn ra, không trùng hợp như vậy chứ?
– “Thi à… chị biết chuyện gì không vậy?” Thủy khẩn trương, hồi hộp hỏi.
– “Không biết… Nhưng chắc không có gì đâu… yên tâm đi…” Thị trấn an bạn…
– “OK… mình tới liền…” Thủy an lòng, gát mát, vào toilette săm soi hình tượng chút đỉnh, nàng nhìn mình trong gương mỉm cười hài lòng… Bước ra ngoài đi về hướng văn phòng lãnh đạo.
– “Ngồi đi… Chủ tịch đang tiếp với Phó chánh văn phòng Tuyết Hoa…” Thi niềm nở khi Thủy tới… Thủy gật nhẹ đầu chào những người đang ngồi trong hàng ghế đối diện nhưng nàng không đến ngồi ở đó mà ngồi kế bên Thi trò chuyện trong khi chờ đợi.
Thấy Thủy tới… Thư ký Thi đặc biệt thân thiện tiếp đón, khiến vài người đang ngồi chở hội kiến với Chủ Tịch huyện… hâm mộ, nhìn Quyền trưởng phòng Thủy gật đầu cười chào thân thiết… Ai nghỉ sao thì nghỉ, đối với họ, không phải dễ dàng từ công chức quèn mà trong một ngày trở thành Quyền Trưởng Phòng của một phòng “huyết mạch” của huyện… Nhìn thái độ của Thư ký Thi là biết… nhất định là người của chủ tịch rồi. Ây da, phải tìm cách giao lưu một chút mới được…
Bên trong văn phòng, Đức nắc đều vào cái miệng xinh xinh của Hoa. Hắn cũng biết thương hương tiếc ngọc không nhấn sâu vào cổ họng nhưng con cặc hắn tung hoành trong cái miệng một hồi lâu khiến quai hàm nàng ê ẩm… Sắp sửa chịu hết nổi thì một giông nước ấm bắn xối xả… Sợ nàng sặc… hắn ngừng lại… để nàng có thời gian nuốt xuống bụng… Còn muốn nàng liếm sạch đầu cặc mình nhưng nghỉ từ từ… bởi vậy rút ra…
Cái miệng được giải phóng. Hoa cả mừng, cầm tách cà phê hớp một ngụm cốt ý rửa miệng nhưng nàng nhăn mặt… nhổ trở lại trong tách… lấy khăn giấy lau miệng…
– Mặn chát… Thư Ký anh làm gì đây…
– Vậy sao… Chắc là thay vì bỏ đường, cô ta bỏ lộn muối… Hi hi…
– Anh đừng làm bộ nữa… em thấy Thư ký anh đúng là đang nổi cơn ghen đó…
– “Tầm bậy tầm bạ… Tôi với chị Ngọc Thi đâu có gì…” Đức sửng sốt…
– “Thiệt sao? Có lẽ bây giờ thì chưa nhưng mai mốt thì khó nói lắm… hi hi. Anh tự lo liệu đi… Em về chỗ làm việc…”
Tuyết Hoa nói xong nhoẻn miệng cười. Một lần nữa lấy khăn giấy cẩn thận chùi mép miệng rồi mở cửa đi ra ngoài… nét mặt nghiêm trang… nhìn thấy Thu Thủy… Nàng mở miệng cười thân thiết…
– “Hai”… hihi… Thu Thủy… Mai này mình có dịp làm việc với nhau rồi…
– “Chị Hoa…”Chưa nghe Đức Chủ tịch nói qua nên Thủy không hiểu gì hết. Ù ù cạc cạc… nhưng vẫn mở miệng cười gật đầu chào…
– “Vào đi… Chủ tịch huyện đang chờ…” Thi nhắc nhở…
– “Ừm… Chị Hoa… bữa khác gặp lại nói chuyện nhiều… Bây giờ em vào gặp Chủ tịch đây…” Thủy chỉnh trang quần áo, bước vào văn phòng của lãnh đạo… Hoa nhìn theo… đến bên Ngọc Thi nói nhỏ, vừa đủ để một mình nàng nghe.
– “Thi… Thư Ký… cảm ơn ly cà phê của chị… hi hi… Ậy… Tôi thì hiểu tâm tình của chị… Chủ tịch Đức có lẽ hơi khờ, Hay là trực tiếp một chút đi… Hihi… Đừng ghen nữa mà… hi hi” Hoa nói xong lắc mông bỏ đi… Thư Ký Thi hai má đỏ bừng… chợt nhớ điều gì…
– Hi hi… Chị Hoa… chờ một chút…
– “Thư ký Thi… Có gì muốn nói sao?” Đang đắc ý nghe Thi gọi… Hoa ngừng bước quay lại mỉm cười… muốn nghe Thi làm sao “bào chữa”… nhưng thật bất ngờ. Thi đưa cho nàng một tờ khăn giấy… nói nhỏ.
– Miệng chị dính cái gì kìa… Chùi sạch đi…
Đến lượt hai má Hoa đỏ rực lên… Thi đắc ý vì đã trả được “thù”… Hừ… Mi biết bụng ta… Ta thì biết mi vừa làm gì… Bất chợt cả hai không hẹn nhìn về phía văn phòng… Có lẽ nào?
Hai mỹ nữ này có vẻ thân thiết nhưng hình như không phải… Đám người đang ngồi chờ thấy có chút kỳ quái, khó hiểu… nhưng làm ra vẻ không nghe không thấy, chỉ chăm chú nhìn vào văn kiện trước mắt… làm ra dáng vẻ tập trung để lát nữa hội kiến với Chủ tịch… phải nói năng trôi chảy, chứng tỏ mình nắm bắt vấn đề…
Chủ tịch Đức bị nghi oan… Hắn rất có dáng vẻ của lãnh đạo gương mẫu… Đang rất nghiêm túc nhìn thẳng người mà hắn đề bạt vào vị trí Quyền Trưởng phòng mà không hề có một chút ý niệm dâm tà. Dĩ nhiên rồi, đêm qua làm hai mỹ nữ rên siết dưới cặc, mới vừa rồi lại bắn vào miệng Phó chánh văn phòng Hoa nên bây giờ tâm hồn rất ư là thánh thiện.
– Ngồi đi… Trong công tác có gì khó khăn không? Có gì khó khăn thì cứ nói… không cần phải sáo rỗng, lấp liếm qua loa… báo cáo cái gì cũng tốt để rồi cuối cùng… Aiz… Tôi ghét nhất là cái này… Chị hiểu ý tôi chứ?
– “Chủ tịch… Nghe anh nói như vậy tôi cảm thấy an tâm… Tôi cũng muốn nói thật với anh, hôm nay đến đây không phải là để nhờ anh giúp đỡ mà là nhờ anh ủng hộ…” Thủy nói có người cậy thế cậy thận đi ngang về tắc, đến trễ về sớm, làm việc thì câu giờ, lề mề… Nàng muốn chỉnh đốn phòng tài chính… nhưng không thể không có sự ủng hộ của Chủ tịch huyện…
Thật ra không phải mới “đăng cơ” ngày hôm qua mà nàng nhìn ra cả đống vấn đề… Đây là kết quả của một quá trình nhận xét từ khi nàng bước vào làm việc như công chức hợp đồng… Có nghĩa là công chức hạng bét, việc thì nhiều, lương thì bèo lại không có phúc lợi…
– Chỉ cần cô làm đúng thì dĩ nhiên ủng hộ cô rồi. Cho dù trời có sập xuống, tôi cũng sẽ đỡ cho cô, Cô cứ yên chí thẳng tay mà làm… Nhưng mà tối có đề nghị này… ha ha… Người nào cà chớn thì đưa đi biên giới…
– “Biên giới?” Thủy ngây mặt ra… không hiểu lãnh đạo muốn nói gì…
– Ha ha… Huyện Lấp Vó có nhiều xã mà… Người nào ngoan cố, cà chớn thì đưa họ xuống xã để học tập và rèn luyện một chút cho biết đá vàng… Ngồi ở Huyện hoài cũng không tốt lắm… Hiểu không?
– “Hi hi… Chủ tịch. Anh thật là…” Chợt nhớ mình đang nói chuyện với lãnh đạo… Thủy im bặt… thầm nghỉ: “Hú hồn… chút xíu nữa là nói lỡ lời rồi…”
– Có phải muốn nói tôi thật là gian manh phải không? Hắc hắc… Phải như vậy mà… Tôi là vậy đó… Đi với bụt mặc áo cà sa… đi với ma mặc áo giấy… Đối với người gian thì mình phải gian hơn họ mới được… Học nghề đi… – Đức Chủ tịch ra mặt giáo huấn…
Thủy sửng sốt… Không biết phải nói sao cho đúng… Nàng thường thấy người ta lúc nào cũng làm ra vẻ đứng đắn đạo đức nhưng hắn thì khác… Là lãnh đạo mà tự nói mình gian manh thì đây là lần đầu nhưng nàng thấy gần gũi…
– Vậy đi ha… Bây giờ vào chuyện chính… Tối đa là hai tuần nữa có phái đoàn đầu tư tới đây… Chị cùng Phó chánh văn phòng Hoa chuẩn bị công việc tiếp đón… Chi là Trưởng phòng của Phòng tài chính và kế hoạch đầu tư, chị giữ vai trò chủ đạo, Phó chánh văn Phòng Hoa có nhiệm vụ cố vấn về mặt chính sách… hai người hợp tác làm tốt công việc…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro