Phần 239
2023-07-28 06:36:00
Long Xuyên…
Bích Trâm đang suy nghĩ đến việc tuyển thư ký… Thư ký hiện nay là tạm thời do Hương Giang đề nghị nhưng Bích Trâm không thoải mái lắm… Có những chuyện cơ mật nàng muốn thư ký nhất định phải là người của mình… Thầm chí còn muốn điều Hương Giang đến một vị trí khác… Nàng đã từng nghỉ đem Hải Yến hoặc Lan Anh làm thư ký cho mình nhưng nghỉ đi nghỉ lại, thì bô ý nghỉ này. Nàng muốn duy trì cả hai ở Cục C03 để làm tai mắt, hơn nữa cả hai còn rất bận trong Hội đồng quản trị TTTM Đồng Tháp. Bây giờ nàng mới biết ở cục C03, công tác dễ dàng hơn nhiều…
“Cộc cộc cộc” đang lúc suy nghĩ miên mang thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ…
– Vô đi…
– “Bí Thư… Bên ngoài có Chủ Tịch Phương Trang và Thanh Phượng Phó Giám đốc…”
– “À… Mời họ vô…”Thư ký nói chưa dứt, Bích Trâm đã phát tay, cướp lời. Nàng đang muốn gặp hai thân tín của mình để bàn chuyện. Khi chưa nhậm chức, nàng nghỉ rằng công tác của Bí Thư Tỉnh ủy so với Cục Trưởng Cục C03 thì đơn giản hơn nhiều nhưng bây giờ nàng nhận ra mình đang bị bó tay bó chân hơn nữa còn chịu áp lực rất nặng. Sự nghiệp chinh trị của cha đang đè nặng lên vai, nàng không những phải có thành tích mà thành tích phải vang dội để cha mình có thể hãnh diện mà tiến lên. Cũng chính vì vậy mà Bích Trâm bấm bụng không đi Canada. Đi thế nào được, vừa mới nhậm chức, bỏ đi hai tuần có nghĩa là thiếu tinh thần trách nhiệm. Sẽ có người nhân cơ hội này mà nói ra nói vào.
– “Dạ Bí Thư… Hai vị lãnh đạo… xin mời…”Thanh Hà tránh qua một bên nhường lối… Thanh Phương, Phương Trang vội vàng bước tới…
– “Thủ trưởng…” đã quen với cụm từ “Thủ Trưởng” khi còn công tác chung ở Cục C03 nên quên bây giờ phải gọi Bích Trâm là “Bí Thư ” nhưng đối với cả hai, cách gọi chỉ là tiểu tiết, không quan trọng.
– Ừm… Ngồi đi… Hà Thư ký… Hỏi xem hai vị lãnh đạo uống gì…
– Cho tôi chai nước suối được… Làm ơn…
– “Làm phiền cho tôi xin ly cà phê đen một muỗng đường… cảm ơn Thư Ký Hà…” Thanh Phượng, Phương Trang không đợi Thanh Hà hỏi.
– “Không có chi”… Thanh Hà mỉm cười đi ra ngoài chẳng mấy chốc quay trở lại với một mâm có nước lọc, có cà phê, có trà lài. Loại trà mà Bí Thư thích nhất. Xem ra Thanh Hà tốn rất nhiều công phu để tìm hiểu lãnh đạo của mình.
Tuy biết là thư ký của mình làm mọi việc rất là quy củ nhưng Bích Trâm vẫn có chút gút mắc chỉ vì nàng có cảm giác Thanh Hà là gián điệp của Trình Quốc Huy, hoặc là của Hương Giang để giám sát nhất cử nhất động của nàng vì vậy đang muốn kiếm người thay thế… Nghỉ thì nghỉ vậy nhưng Bích Trâm vẫn chưa quyết định, nàng tự hỏi có phải mình quá đa nghi như Tào Tháo rồi hay không.
– “Chuyện của hai tên kia xử lý ra sao rồi?” Bích Trâm trầm giọng… Đối với nàng, Uông Phú chỉ là loại tép riu không đáng để nàng quan tâm nhưng nàng quyết tâm đốn ngã Uông Hầu cho nên muốn lấy Uông Phú làm mồi lửa để đốt tới lão.
– “Tạm thời cách chức để điều tra… Uông Hầu thật cao tay, lão hoàn toàn phối hợp không một chút phản đối… Nhưng mà…”Nói tới đây, Thanh Phượng lộ sắc giận vì nàng cảm thấy bị Uông Hầu trêu đùa… Nàng cảm giác được vấn đề hiện nay là chung quanh, tuy là có rất nhiều người nhưng người có thể tin tưởng được thì hầu như không có ai, những chỉ thị nàng đưa ra họ tiếp nhận với vẻ mặt thành kính nhưng sau đó thì đâu chẳng vào đâu. Nếu cứ như vậy việc đình chỉ Uông Phú để điều tra chỉ là trò cười… Không phải là họ chống đối mà ngược lại hoàn toàn “phối hợp” khiến nàng vô kế khả thi, bởi vậy hôm nay tới gặp Thủ Trưởng với mục đích xin thêm người tin cậy để làm tới nơi tới chốn để không phụ lòng mong đợi của người dân Long Xuyên, họ đang kỳ vọng…
– “Nhưng mà cái gì? Cứ nói thẳng ra để cùng nhau giải quyết…” Bích Trâm nhíu mày.
– “Thủ trưởng… Em cảm thấy hiện nay trong Sở, mạng lưới của Uông Hầu dày đặc, đâu đâu cũng là người của lão ta, họ ngoài mặt thành kính nói gì cũng nghe theo nhưng em nói một đàng họ làm một nẻo cho nên công tác rất khó triển khai…”Thanh Phượng nói một hơi cho hả cơn tức giận, trong lòng càng quyết tâm làm cho ra lẽ, chứ không phải theo thói thường, khi quan vừa nhậm chức liền đốt ba đống lửa để ra oai, sau đó thì xù, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không… sẽ không có chuyện đình chức tạm thời và sau một thời gian thì được phục chức coi như không có gì hoặc là điều đi nơi khác rồi được lên chức…
– “Vậy à… Còn bên thành phố…” Bích Trâm quay sang Phương Trang.
– “So với Thanh Phượng cũng không khá hơn bao nhiêu… Người trong ủy ban đều nhìn mặt Bí Thư Hòa mà làm việc…” Gương mặt đẹp của Phương Trang đanh lại… So với Thanh Phượng, tinh hình của nàng có lẽ còn tệ hơn. Thanh Phượng dù sao cũng có chuyện của Uông Phú để có thể đột phá, còn nàng thì không có gì, Phương Trang có cảm giác mình là một bình bông, chỉ dùng để trang trí, không có một chút thực quyền. Người trong ủy ban dường như chỉ biết có Bí Thư Trần Thái Hòa mà không biết Phương Trang… Chuyện này Phương Trang không thể chấp nhận được… Bí Thư lo công tác đãng, Chủ tịch lo kinh tế, cánh tay Trần Thái Hòa đã quá dài rồi, nàng nhất quyết chặt cánh tay của lão…
Vấn đề hiện nay là nàng chưa tìm ra cửa để đột phá… Vì vậy cả hai tìm tới Bích Trâm để xin chỉ thị. Nói là xin chỉ thị của Thủ trưởng nhưng cả hai nàng biết Thủ Trưởng cũng không mấy khả quan… Nói tóm lại khắp nơi đều là người của Trình Quốc Huy, Uông Hầu và Huỳnh Thanh Cảnh…
– “Thủ Trưởng… Chúng ta cần thêm người…” Thanh Phượng cuối cùng nói ra ý nghỉ của mình, nàng không muốn đâu nhưng nếu không như vậy thì sao? Chẳng lẽ cứ bị bó tay bó chân? Cứ như vậy là làm không được việc.
– “Cần thêm người? Không được… Chờ chút… ” Bích Trâm gạt phăng… Một Phó Giám Đốc, Một Chủ Tịch thành phố còn chưa đủ sao hơn nữa còn có cố vấn… À phải rồi, Bích Trâm nhìn đồng hồ, 11 giờ trưa bên kia là 11 giờ tối… Hắn chắc là đang ăn chơi đú đởn… Mặc kệ… Nàng lấy di động ra bấm, còn để “speaker” để Thanh Phượng, Phương Trang cùng nghe, coi như một buổi họp cùng nhau hội ý.
Biết Bích Trâm gọi cho ai… Thanh Phượng, Phương Trang nhìn nhau, ánh mắt có ý cười hài lòng. Cả hai chính là muốn như vậy nhưng không muốn tự mình hỏi, hắn sẽ làm phách. Là Thủ trưởng hỏi đó nha…
– “Hello cưng… Sao khuya vậy…” Đức nhanh chóng bắt máy, giọng rất là vui vẻ…
Lẽ ra tối nay, hắn không biết ngủ ở đâu, sau khi dìu Trang lên phòng thì hết nhiệm vụ, mọi chuyện đã có Vero nên hắn ra ngoài, đến phòng Nancy thì cửa phòng đã khóa. Là người hiểu biết lý lẽ, trên máy bay, lúc chiều trong khách sạn đều đã tận hưởng, phải nhường cho chị em chứ, không thể quá ích kỷ được… Các nàng thì cảm thấy Nancy nhịn mấy tháng, chỉ một ngày chưa đủ nên đinh ninh hắn sẽ ở bên cạnh, vì vậy khóa cửa phòng, hắn gõ cửa thì ai cũng bấm bụng lờ khiến hắn phải xuống phòng lễ tân, nói mình mất “keycard”. Thế là được cấp một cái khác, chẳng biết hắn nói gì mà nhân viên phòng lễ tân làm cho hắn một “keycard” để mở phòng của song Nhã, đang hí hửng sẽ “hành hạ” hai chị em song Nhã thế nào thì Bích Trâm gọi tới.
– “Khuya? Bên đây giờ này gần 12 giờ trưa rồi đó… anh đang làm gì vậy?” Vừa hỏi xong Bích Trâm cảm thấy không ổn, vì vậy sắc mặt thoáng hồng. Không phải nàng trúng kế “quỷ” của hai thân tín, mà chỉ muốn lấy cớ để gọi hắn, vì không thể đi Canada nên trong lòng có chút ghen ghen. Trong đầu cứ tưởng hắn đang ôm ấp nếu không là Nancy thì cũng là ai khác.
– Ừ há… Quên rồi… Làm gì hả? Không phải đang nói chuyện với em sao… Hi hi, có chuyện gì vậy.
– “Không… Không có chuyện gì… Gọi hỏi coi anh có OK không thôi…” Bích Trâm thấy có chút ngượng ngùng khi chưa gì hết mà đã hỏi hắn rồi… Thanh Phượng, Phương Trang cũng thấy hơi thẹn… Lúc trước khi thấy hắn là Chủ tịch huyện, Mai Thảo, Xuân Mai lần lượt đảm nhiệm hai vị trí mấu chốt của Công An Tỉnh, Huyện… Cả hai có ý khinh thường nhưng bây giờ đụng chuyện mới biết không dễ dàng và thấy mình so với hắn rõ ràng có “chút” kém cỏi. Đàn bà mà, biết vậy chỉ để bụng chứ không nói ra, ngay cả việc muốn nhờ cũng không muốn nói ra miệng. Hôm nay tới đây là ngấm ngầm nói làm sao để Thủ Trưởng “ra tay”… hắn là BF của Thủ trưởng mà, còn là cố vấn nữa, phải làm việc là đúng rồi…
– “Hi hi… Có phải thấy trở ngại trong công tác không… Bằng mặt không bằng lòng chẳng hạn, trước mặt thì gật đầu, quay lưng thì ù lì… Hihi, thường thôi mà, không cần gấp đâu… Từ từ đi, sẽ còn rất nhiều chiêu trò tới nữa…”Hắn nói một hơi như là thuộc nằm lòng bài vỡ vậy…
– “Sao anh biết?” Bích Trâm sửng sốt, nàng chưa nói gì hết mà, Thanh Phượng, Phương Trang nhìn nhau, không muốn phục nhưng không phục không được. Cái tên này lúc nào cũng hi hi ha ha, dê xồm nhưng kinh nghiệm tràn trề… Nhưng chưa hết, tiếp theo đó cả hai trợn mắt há mồm…
– Sao không biết được, hi hi, đã trải qua hết rồi… Thanh Phượng, Phương Trang, hai cô nha, lên tiếng đi, không cần phải ngại đâu à…
… – “Sao anh biết chúng tôi ở đây?” Phương Trang sửng sốt…
– Hi hi… Đoán thôi… Bây giờ thì chắc chắn 100 phần trăm rồi, biết tại sao không? Hi hi… là do mùi thơm theo đường dây bay tới qua bên này… Ha ha hi hi.
– “Anh… Anh thiệt không đàng hoàng…” Phương Trang thầm mắng cái tên vô lại, trước mặt Thủ trưởng mà dám nói như vậy… Rồi nàng nhớ lại lần đầu tiên nàng và hắn đấu vỏ, bị cái tên này ôm cứng còn hít lấy hít để mùi thơm trên người nàng… Mặt Phương Trang đỏ lên…
– “Phục anh rồi… Vậy anh có cách gì không…” Thanh Phượng lên tiếng…
– Dĩ nhiên rồi, mấy chiêu trò này không làm khó được tui đâu à… Hi hi, nhưng mà không gấp… Bây giờ hai cô coi như không có gì, mỗi ngày cứ đi tham quan chỗ này chỗ nọ cho biết sự tinh là được… Nếu tin tưởng tui thì cứ làm như vậy đi, chờ tui về rồi hẳn tính.
– “Thì anh nói chút đi… Có kế hoạch gì…” Bích Trâm nóng lòng…
– “Thì cũng phải sắp xếp ý tưởng chứ, đừng có nóng lòng mà… Vậy đi ha, anh đi ngủ đây, sáng mai còn nhiều chuyện phải làm…”Hắn nói xong không đợi Bích Trâm ừ hử, liền cúp máy nhưng không quên hôn một cái “chụt” trong gió…
– “Làm gì gấp vậy…”Bích Trâm lầu bầu, không hài lòng nhưng cũng thất mát ruột khi nghe tiếng hôn gió…
– “Vậy là xong rồi?”Thanh Phượng, Phương Trang nhìn nhau…
– “Ý anh ấy muốn là bây giờ 2 em đi quan sát tình hình coi chỗ nào có vấn đề… Hiểu không?” Bích Trâm ra mặt lãnh đạo cho chỉ thị…
– “Hiểu rồi… Vậy tụi em về cơ quan sắp xếp…” Thanh Phượng, Phương Trang đứng lên cáo từ.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro