Phần 238
2023-07-28 06:36:00
Rạch Giá…
Gần đây, nhà của Bí Thư Gò Quao vắng như chùa bà Đanh, không còn khách ra vào tấp nập tay xách tay cầm quà cáp kính biếu như trước nữa. Cũng không lấy làm ngạc nhiên, lúc này dân xù xì, đám cán bộ công chức từ thôn, xã, đến huyện, thành phố ai cũng to nhỏ càng lúc càng nhiều rằng Bí Thư dũng phạm sao Thái Tuế nên sắp hết thời rồi…
Không phải sao… Con rể sắp đăng cơ làm “lão đại”của Sở CA Tỉnh rồi ai dè đùng một cái, miếng thịt ngon lành vừa tới miệng đã bị kéo ngược trở lại, một người khác tới ngồi chễm chệ trên “ngai vàng”… Vậy cũng chưa hết, chỗ dựa khủng là Thiếu tướng Thứ Trưởng của Bộ Lê Kim Long bây giờ đi đứng cũng không xong, chắc chắn là “game over” rồi… Nhắc tới chuyện này ai cũng bụm miệng cười hi hi… Thì ra Trương Hữu Thành chẳng có tài cán gì mà là dâng vợ cho lãnh đạo đụ, hèn chi đường quan rộng mở… Ậy… Vậy cũng được đi, cấp dưới dâng vợ đẹp cho lãnh đạo hưởng thụ để thăng quan phát tài là chuyện thường tình thôi, thời nào cũng vậy đó mà… Hiểu được… hiểu được.
Nhưng mà chuyện kinh khủng nhất chính là chuyện trên mạng phát tán câu”Trương Hữu Thành là chủ mưu… muốn giết người bịt miệng”. Vụ này có liên quan đến vụ cướp ngân hàng và bom nổ ở nhà hàng. Ây da… Như vậy thì không được rồi. Bởi vậy đám cán bộ muốn vạch rõ biên giới với Trương Hữu Thành, có nghĩa là vạch rõ biên giới với dũng Bí Thư… Cha vợ con rể mà, nhất định là cá mè một lứa… Vì vậy mà nhà của dũng Bí thư vắng như chùa bà Đanh…
Phạm Tuấn dũng không mấy quan tâm chuyện này… Đám dân ngu cu đen và đám cán bộ công chức vì chén cơm thôi mà, gió thổi chiều nào thì theo chiều nấy. Chỉ cần lão có thể trở mình thì họ sẽ bu tới nịnh bợ.
Hôm kia lúc Trương Hữu Thành đuổi Phạm cẩm Vân ra khỏi nhà, dũng ngầm oán hận Trương Hữu Thành muốn chơi xong rồi bỏ nhưng bây giờ nghỉ lại đây đúng là một dịp may để danh chánh ngôn thuận cắt đứt quan hệ, phân rõ ranh giới… lão nhất định không có người con rể thông đồng với cướp như vậy…
Bây giờ, chuyện mà khiến Phạm Tuấn dũng đứng ngồi không yên là làm sao kiếm một chỗ dựa mới… lão nhất định không thể nào ngã xuống được, bấy lâu nay lão đã gây ra qua nhiều ân oán, một khi ngã xuống thì sẽ chết không toàn thây.
– “Anh rể à… Hay là mình chuẩn bị món quà hậu hỉ rồi mời Lâm Chí Vinh tới ăn cơm?”Arunny gợi ý…
– “Không được”… Phạm Cẩm Vân phát tay, lắc đầu…
– “Con gái… Arunny con nói có lý đó, bây giờ Lâm Chí Vinh là Giám đốc của Sở Công An Tỉnh mình, nếu có người này làm chỗ dựa mình mới có thể qua cơn sóng này nếu không thì chết chắc.” Biết con gái cứng đầu, dũng cố gắng phân rõ hơn thiệt…
– “Vậy hai người có nghỉ tới chỗ dựa của Lâm Chí Vinh là ai không?” Cẩm Vân nhíu mày… Đối với Trương Hữu Thành, nàng coi như là một trang giấy trong cuộc đời được lật qua. Nếu muốn tìm chỗ dựa để tồn tại và phát triển thì phải tìm chỗ dựa tốt nhất, mạnh nhất.
– “Con gái… Ý của con là…” dũng dĩ nhiên biết được ai là chỗ dựa của Lâm Chí Vinh, đồng thời cũng biết được Cẩm Lệ, con vợ của thằng Thìn đã lên được “thuyền rồng” nhưng vấn đề là trong buổi tiệc nhậm chức của Lâm Chí Vinh, con gái mình đã không ngừng “bốp chát” với người ta… Bây giờ muốn dựa vào. Á đù… Được sao?
– “Cẩm Vân nói có lý đó anh rể, người việt mình có câu “đánh người chạy đi không đánh kẻ chạy lại”… Biết dũng đang rối rắm nên không được sáng suốt, Arunny nhắc nhở.
– Dì tưởng tui không biết sao nhưng phải tìm đúng cửa mới được chớ.
– “Hình như Lâm Thu Phong rất thân thiết với hắn… hay là bắt đầu từ đây…” Cẩm Vân gợi ý, nàng nhớ lại trong buổi tiệc nhậm chức của Lâm Chí Vinh, Lâm Thu Phong và Dương Quốc dũng rất thân thiết với hắn…
– “Con nói có lý… Nhưng mà mình và Thu Phong không có giao tinh…”dũng không nói hết, trước tới giờ lão cậy vào con rể mà lên mặt, thậm chí còn có vài lần gạ đụ, bây giờ cho dù xuống nước cầu cạnh… Được sao? Nếu là lão thì lão cũng không chịu mà.
– “Anh rể… Em có người quen, không chừng có thể giúp được mình…” Arunny chợt nhớ…
– “Là ai? Còn không mau nói…” dũng thật muốn chửi thề, đã đến nước này mà Arunny vẫn còn lề mề…
– “Em có người bạn ở Sóc Trăng, nói biết có bà chủ nhà hàng ở Cần Thơ là cục cưng của Trần Đức… hay là mình đi con đường này” Arunny gợi ý.
– “Tin tức có chính xác không?” Dũng nghi hoặc.
– “Là như vầy, người quen của em tên Tư rỗ, là đàn em của gã anh chị vừa mới ra tù tên là sáu Lạc, vợ của Sáu Lạc là người tình của Phó Chủ Tịch Sóc Trăng cho nên Sáu Lạc cậy thần cậy thế, thêm vào bản tính giang hồ, thấy bà chủ nhà hàng xinh đẹp nên nỗi lòng dê…” Arunny nói một hơi nhưng vẫn chưa đi vào đề khiến Cẩm Vân mất kiên nhẫn, thúc giục…
– … Dì nói ngắn gọn chút đi…
– Ừ… Kết cục là bị Công An Cần Thơ bắt khiến chị Sáu nhờ người tìm đủ mọi cách, gõ cửa quà cáp khắp nơi nhưng không ai dám nhận, cuối cùng tìm tới bà chủ nhà hàng hạ mình xin lỗi, bây giờ thì êm rồi…
– “Con thấy sao Cẩm Vân?” Nghe Arunny nói, Dũng bừng hy vọng thầm nghỉ biết đâu có thể thông qua cửa này?
– “Đi… Chúng ta đi Cần Thơ…” Cẩm Vân đứng phắt dậy.
– “Bây giờ?” Arunny sửng sốt…
– “Còn chờ chừng nào nữa, lấy cớ đưa ba lên Thành phố khám bệnh…”Cẩm Vân đáp cộc lốc. Nàng muốn biết và chủ nhà hàng đẹp cỡ nào…
– “Phải ha… Mình có cớ vắng mặt 5 hay 10 bữa… qua Cần Thơ chạy chọt…”Dũng hiểu ý con gái, đây là cách hay nhất để cắt đứt quan hệ, phân rõ ranh giới với Trương Hữu Thành… Không thể để nó kéo xuống nước được.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/thang-duc-quyen-2/
Từ lúc thấy trên mạng phát tán câu”Trương Hữu Thành là chủ mưu… muốn giết người bịt miệng”… nghĩa đứng ngồi không yên… lão đang nghỉ Trương Hữu Thành muốn giết tụi Ghost kia để bịt miệng thì chắc chắn sẽ không chừa cái mạnh già của mình. Đừng nói chi cái chức Giám đốc ngân hàng này, còn ngồi được sao? Ngay cả cái mạng cũng khó giữ. Nghỉ tới đây, nghĩa tự phục mình nhìn xa trông rộng, số tiền kiếm được đã chuyển ngân qua Úc cho vợ con hết rồi Nếu…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/thang-duc-quyen-2/
Bây giờ không chạy qua bên đó hưởng phước thì chờ đến khi nào? Lão nhìn quanh căn hộ cao cấp của mình, cảm thấy hơi tiếc nhưng rồi sao chứ, mất 2 tỷ tiền trả đợt đầu thôi mà, phần lớn là nợ ngân hàng vậy thì cứ để ngân hàng xiết, trong khi phần chia được cũng gần gần 13 triệu đô, hai trăm mấy tỷ.
Ngay lúc này, có tiếng di động reo lên, nhìn màn hình, nghĩa hết hồn, không thể không bắt máy… lão cố giữ giọng bình tĩnh.
– A lô… Xếp Thành… là tôi đây…
– “Anh gọi cho thằng Đạo, trong vòng 1 giờ, hai người tới gặp tôi tại chỗ củ…” Tiếng Trương Hữu Thành lạnh lùng vang lên rồi cúp máy… Trước sau vỏn vẹn chỉ có một câu.
– “Gặp mày? Gặp cái con cặc tao… mày tưởng tao ngu à…”Nhìn vào di động, nghĩa bĩu môi khinh thường…
Một lần nữa, di động lại reo lên, nghĩa nhìn màn hình, thấy là Trưởng phòng kế toán của ngân hàng, cũng là bạn thân, lão vội vàng bắt máy, giọng vui vẻ như là không có chuyện gì.
– Đạo hả… Ha Ha… thật là đúng lúc… Tui định gọi anh tối nay ra làm vài ly… Sau đó kiếm mấy em đấm bóp. Có hứng thú không? Tui biết được mấy em có chồng nhưng nhảy dù kiếm thêm, hết sảy luôn á…
– “Anh nghĩa, có thiệt không vậy… Chết tới nơi rồi mà anh còn lo ăn chơi” Giọng Đạo hốt hoảng… Theo lời chỉ đạo của nghĩa, Đạo làm sổ sách giả để số tiền 50 triệu “bốc hơi”mà không ai thấy để chờ tụi “Ghost” tới rồi luôn tiện đổ thừa… Mọi chuyện diễn ra rất là ngon cơm nhưng bây giờ trên mạng phát tán Trương Hữu Thành là chủ mưu muốn giết người bịt miệng. Người ngu cũng biết là tụi “Ghost” đưa ra tin này… Nếu không thì là ai? Cứ theo tình huống này, Trương Hữu Thành chắc chắn sẽ ngã, và kéo luôn theo mình, vì vậy Đạo vô cùng sợ hãi. Hôm nay đi làm không thấy bóng dáng Giám đốc, Đạo càng sợ hơn, nên gọi điện thăm dò… Ai dè nghĩa rất là ung dung, còn có tâm tình nghĩ đến chuyện ăn chơi.
– “Ậy… Sao lại nhát gan vậy… Yên chí đi, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát cua anh Thành rồi, mình không cần phải sợ…”nghĩa trấn an Đạo, trong lòng thầm hổ thẹn, hai người là bạn bè mấy chục năm rồi, nhưng người không ích kỷ trời tru đất diệt, nếu bây giờ nói cho thằng Đạo biết, nó sẽ hốt hoảng chi bằng chờ mình qua tới Phnom Penh, trước khi lên máy bay qua Úc thì sẽ gọi điện nói cho nó biết cũng không muộn…
– Không phải đâu anh nghĩa… Anh không biết vụ Lê Kim Long sao… Tôi nghỉ Trương Hữu Thành lần này có lẽ không xong… cho nên…
– “Ậy… Đừng nói bậy nói bạ… anh Thành không phải chỉ có Thiếu Tướng Long làm chỗ dựa… Anh chưa biết đâu, còn khủng hơn nữa kìa… Yên chí đi… Thôi không nói nhiều nữa… Bây giờ tôi có chuyện phải làm, à nè, tối tui gọi anh, mình ra ngoài làm vài ly… Vậy đi nha…” nghĩa cúp máy, đã đến lúc phải chạy rồi… Không cần soạn va li, chỉ cần cái hộ chiếu Úc với vài ngàn đô mỹ đế trong túi thêm cái thẻ tín dụng là quá đủ để tới Phnom Penh, bây giờ ra khỏi nhà với cái va li trên tay bây giờ là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời.
Bên ngoài, cách đó không xa, một chiếc xe buýt giường nằm đang đậu, toàn bộ kính chung quanh xe đều là màu đen nên bên ngoài nhìn vào không thấy gì nhưng bên trong nhìn ra ngoài thấy rất rõ ràng… Đây là khách sạn 5 sao cũng là Tổng hành dinh lưu động trong đó Ngọc Vân, Phương Anh, Thu Tâm, Ngọc Như và Thục Linh đang làm việc. Hai cuộc điện đàm giữa vừa rồi các nàng đã nghe rõ mồn một và đã được Thục Linh thâu lại hết rồi.
– “Lương Hữu nghĩa này tên Hữu nghĩa mà không có nghĩa khí gì hết… rõ ràng là muốn chạy một mình…” Thu Tâm ở phía trước, đặt ống nhòm nhìn về căn hộ của Lương Hữu nghĩa, thấy lão lén lút nhìn trước ngó sau ra xe…
– “Hả? Chưa chắc đâu, không thấy hành lý” Ngọc Như nghi hoặc…
– “Đồ khờ… Muốn trốn chạy mà xách theo vali thì chẳng khác nào tự làm minh lộ tẩy… Người này khá thông minh, nếu lão có ý đi gặp Trương Hữu Thành thì tại sao không nói với tên Đạo kia? Còn vờ vịt hẹn tối rủ nhau đi ăn chơi… rõ ràng đã nghi ngờ Trương Hữu Thành muốn giết người bịt miệng nên một mình chạy trước… Mình bí mật bắt hai người này trước, dùng họ để tóm Trương Hữu Thành… Chỉ có lão mới biết “Ghost” là ai… Lên…” Ngọc Vân ra lệnh…
Ngọc Như không chậm 1 giây, chiếc xe buýt chồm lên “vô tình” chặn ngay đầu xe chiếc Honda Accord của nghĩa khiến lão tức giận hạ kính xuống định lên tiếng chửi bới nhưng liềm một gương mặt đẹp ló ra, miệng cười tươi…
– Hi hi… Xin lỗi anh nha…
– “Mau tránh ra… Tôi có việc gấp phải đi…”Thấy người đẹp, nghĩa tỏ ra phong độ không thèm chấp nhất… Bất thình lình, ngay lúc này cửa sau mở, một mùi thơm thoang thoảng thật dễ chịu bay vào mũi đồng thời từ trong kiếng chiếu hậu, nghĩa thấy một họng súng đen ngòm chĩa vào ngay cổ mình và một gương mặt đẹp nhưng rất lạnh lùng… Tiếp theo là tiếng lên đạn nghe “click” một cái nghe thật rợn người. Cùng tiếng nói trong trẻo vang lên…
– Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời… Nghe chưa.
– “Cô hai… Tôi… Tôi không có tiền đâu à…”nghĩa kinh hãi… Ăn cướp? Không có lý nào đâu nhưng nhất thời lão nghỉ không ra…
– “Im miệng… Mau gọi điện kêu Lý Chánh Đạo tới nhà ông… Nói ông đang chờ… Mau lên” Phương Anh lạnh lùng quát…
– “Cô… Cô là người của “Ghost”? Ây… Là Trương Hữu Thành. Không có liên quan tới tui đâu à…”nghĩa kinh hãi… Tưởng là “Ghost” tới trả thù vụ bị Trương Hữu Thành bán đứng giết người bịt miệng nên liền thanh minh thanh nga. Có điều nghĩa không ngờ trong nhóm “Ghost” có đàn bà…
– “Im miệng… Tôi đếm tới 3… Tùy ông thôi… 1…” Thừa kinh nghiệm biết tên này là thuộc tuýp người gan nhỏ hơn gan chuột, Phương Anh chậm rãi đếm…
– “Tôi gọi… Tôi gọi…” nghĩa hãi hùng, tay run run lấy di động bấm…
– Xuống xe, vừa đi vô nhà vừa gọi… Nhớ kỷ, ông nói sao thì nói, nếu trong vòng 20 phút, tôi không thấy tên Lý Chánh Đạo thì tôi đưa ông lên bàn thờ… Hiểu chưa? Đi…
– “Được được… Cô nói sao tui làm vậy… Đừng giết tui nha…”nghĩa ngoan ngoãn xuống xe, vừa đi vào nhà vừa bấm di động, hết hồn khi thấy có đến 2 mỹ nữ khác tiến vào nhà mình…
– “A lô… anh nghĩa…” Đường dây vừa kết nối, tiếng Đạo vang lên, có vẻ rất mừng rỡ khi nghĩa gọi tới…
– Ừm… Đạo, bây giờ tới nhà tui đi… Mình có chuyện quan trọng cần bàn, nhanh một chút, tôi chờ… nghĩa thúc hối.
– “Tui tới liền… Tối đa 10 phút” Đạo cúp máy, phóng ra xe thầm nghỉ chắc thằng nghĩa cuối cùng cũng nghỉ thông rồi…
– “Nó nói 10 phút sau nó tới…”nghĩa phập phồng báo cáo…
– “Yên chí đi… Mục tiêu của chúng tôi là Trương Hữu Thành… Không phải là hai ông, hợp tác thì sẽ được khoan hồng, còn ngoan cố thì tự gánh hậu quả” Ngọc Vân lạnh lùng, hất hàm nói.
– “Các người là CA” Nghe giọng điệu của Ngọc Vân, nghĩa bừng tỉnh… đồng thời sợ hãi… Mấy người này lạ mặt, chắc chắn là từ bên ngoài tới điều tra. Trương Hữu Thanh quả thật không xong rồi. Nghĩa muốn xỉu, giờ phút này chuyện cao bay xa chạy qua Úc là chuyện nằm mơ…
– “Tôi hỏi ông thành thật trả lời… Khi nào tôi cho phép thì ông nói… Hiểu chưa? Trương Hữu Thành nói muốn gặp hai người ở chỗ cũ… chỗ cũ là ở đâu vậy? Nói… Đừng giở trò nha…” Ngọc Vân nhíu mày, nghiêm mặt.
– “Ở hồ câu cá T. D… Tôi không nói láo… Lần nào cũng ở đó…” nghĩa thành khẩn hợp tác…
Ngọc Vân gật đầu, Thục Linh, Ngọc Như liền đi, cần phải bố trí trước một vài việc.
– “Thách ông cũng không dám… Nà, đội lên đi… Không được tháo xuống, nhớ kỷ…”Phương Anh đưa lão cái mũ được trang bị camera cực nhỏ, hình ảnh được truyền tới xe buýt bên ngoài, Thu Tâm thấy rõ mồn một trên màn hình… Đồng thời cũng thấy Lý Chánh Đạo sắp sửa vào nhà nàng liền thông báo.
– Chú ý… Lý Chánh Đạo đã tới…
Lý Chánh Đạo biết nghĩa đang trong nhà chờ mình tới nên không bấm chuông, tự nhiên mở cửa bước vào nhà… Sửng sốt khi thấy có hai mỹ nữ bá cháy.
– Wow… Anh nghĩa, hai người đẹp này là…
Chưa nói hết câu, Đạo như hóa đá muốn đái trong quần khi thấy họng súng đen ngòm chĩa ngay trán mình…
– “Các… Các người…”Đạo lắp bắp.
– “Ngồi xuống, ngoan ngoãn nghe lời như Giám đốc nghĩa thì sẽ không sao, ngược lại ngày này năm tới là ngày cúng cơm của ông… Hiểu chưa?” Phương Anh mỉm cười, nụ cười rất lạnh… Nàng thừa biết tên Trưởng phòng này cũng như tên Giám đốc kia, không cần nhọc lòng chỉ cần dọa một câu là có thể tè ra quần.
– “Được… Được, có gì từ từ nói… Tôi nghe lời cô…”Cũng như nghĩa, Đạo riu ríu nghe lời, tay chân run rẩy, bước đi không vững, cố gắng lắm mới không té xỉu.
– “Nghe đây, hai người cùng Trương Hữu Thành biển thủ tài sản ngân hàng, bắt tay với cướp, đánh bom mục đích che đậy hành vi của mình… Tội này ngồi tù tới già…”Ngọc Vân nói một câu chí tử khiến nghĩa – Đạo tái mặt.
– “Thật là oan quá… Tôi chỉ nghe theo lệnh của lãnh đạo mà làm… Không nghe thì sẽ bị mất việc cho nên bắt buộc phải nghe theo mà nghe theo thì phạm pháp, đúng là trên đe dưới búa… Biết là sẽ có ngày này nên số tiền được chia tôi không dám đụng tới, vẫn còn nguyên… sẽ mang ra làm bằng chứng” Đạo nói một hơi, mặt đầy chính nghĩa… Trong lòng tự phục mình… Cái kế hoạch “B” này lão đã nghỉ rất lâu… Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì ẩm được một số tiền còn nếu đổ bể thì nói mình trong tình thế bị ép buộc… Phần tiền chưa xài là chứng minh hùng hồn cho sự trong sạch của mình. Không phải vô khám bốc lịch như thằng nghĩa.
– “Đụ mẹ… Thằng Đạo mày giỏi thiệt…”nghĩa trước là sửng sốt sau đó tức đỏ dái, mắng chửi. Lão không ngờ thằng Đạo nhìn bề ngoài ù ù cạc cạc nhưng không ngờ thâm hiểm như vậy.
– “Im miệng đi… Tôi biết hai người chỉ là tép riu… Chủ mưu là ai khác và bọn Ghost hoành hành lâu rồi, không thể để chúng hết lần này tới lần khác” Ngọc Vân nhếch miệng cười…
– “Đúng đúng… Chủ mưu là Trương Hữu Thành, lão ta nói có quen biết tụi Ghost… Có phải không nghĩa… Mau nói ra đi” Đạo sáng mắt lên, nói như vậy là chuyện sẽ có thể “thương lượng”…
– “Còn chờ mày nói sao…”nghĩa trừng mắt, lão dĩ nhiên là hy vọng sau khi mình chân thành hợp tác bắt được bọn “Ghost” và Trương Hữu Thành thì tội sẽ giam đi nhiều, lúc đó chuyện gì cũng có thể thương lượng…
– Nghe đây, hai người không ngừng nói Trương Hữu Thành là chủ mưu vậy có bằng chứng gì không hay là nói suông?
Nghĩa, Đạo sửng sốt, nhìn nhau… Bằng chứng? Trương Hữu Thành tàn độc và khôn như quỷ, thu thập bằng chứng? Giỡn sao, rủi lão biết được thì cả cái mạng cũng không còn ngay cả người nhà cũng sẽ bị liên lụy.
– Nhìn thái độ ngơ ngơ ngác ngác của hai người thì biết là không rồi… Bây giờ cho hai ông cơ hội…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro