Phần 211
2023-07-28 06:36:00
– “Ha ha hi hi” Cả đám bật cười rũ rượi… Ai cũng âm thầm tính toán… nếu là như vậy thì mình cũng lao mình xuống để kiếm một mớ… Con mẹ nó… Phải nhanh tay lẹ chân mới được, nếu có nhiều người đặt cược trên tên Trình Quốc Cường thì họ sẽ khóa sổ.
– “Còn nữa… Chưa hết đâu…” mỉm cười… Anh Tư tiếp tục tung “bom tấn”…
– “Hiền à… Cho chú thêm một tô cháo, một dỉa đồ lòng. Một xị đế…” Trước những cặp mắt mong đợi, anh Tư thản nhiên gọi thêm món…
– “Có cần đem về cho chị Tư ăn khuya không vậy anh Tư?” Tức mình… Chị Bảy hỏi móc họng…
– “Ây da… Phải ha… Chị Bảy nhắc nhở tui mới nhớ… Hiền à… Cho chú thêm hai phần cháo đem về nha…” Anh Tư quay người nói lớn trong khi chị Bảy đón nhận những ánh mắt như muốn “giết người” của những người khác…
– “Dạ được chú Tư…” Hiền mừng rỡ… Đêm nay có thể về sớm rồi, có thêm thời gian học thêm chút bài vỡ…
– “Nà… Hồi sáng này, Tân Bí Thư, Tân Phó Giám đốc Sở và cả Tân Chủ tịch Thành phố Long Xuyên mình cùng nhau vi phục xuất tuần… Hi hi… Các người có biết cái gì hôn… Hi hi… Cháu của ông Uông Hầu, cái tên Uông Phú đó, chặn lại làm khó dễ… Còn… còn…” Nói tới đây, anh Tư che miệng, mọi người chụm đầu với nhau, tiếng anh Tư nói như muỗi kêu… Không biết anh Tư nói cái gì mà cả đám trợn mắt, miệng mồm há hốc ra…
– “Ha ha hi hi… Lần này Uông Phú chết chắc rồi… Nà… Bà con mình… Uống chúc mừng trước nha…”Anh Chín nâng ly…
– “Uống… chúc mừng trước nha… Không say không về” Mọi người phấn khích nâng ly… Ai cũng nghỉ bụng tối nay hùn tiền đãi thằng cha Tư này cũng thật là đáng…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/thang-duc-quyen-2/
Rạch Giá…
– “Cái gì… Bắt… Bắt Phạm Tuấn Dũng…” Vừa đi nhậu về, định tắm rửa xong chơi vợ một cái, nghe Cẩm Lệ nói chuẩn bị đi bắt Phạm Tuấn dũng khiến Thìn giật mình đổ mồ hôi lạnh, cặc đang cứng liền xìu như cọng bún… Phạm Tuấn dũng là ai chứ, Bí Thư huyện Gò Quao, cha vợ của Trương Hữu Thành. Muốn bắt là bắt sao…
– “Ừm… Bằng chứng rất đầy đủ… Anh sợ à…” Cẩm Lệ thất vọng nhìn chồng… Không ngờ Thìn lại nhút nhát như vậy… Nàng không hiểu lúc trước có phải Thìn cho nàng uống bùa mê thuốc lú gì mà chịu ưng lấy lão làm chồng…
– “Không phải… Em à… Có cần phải suy nghĩ cặn kẽ lại không?” Trước cặp mắt của bà xã, Thìn yếu ớt tìm cách lánh né…
– “Suy nghĩ cặn kẽ… Anh cứ từ từ suy nghĩ đi… Tôi thì đã quyết định rồi…”Cẩm Lệ cười gằn… Nét mặt vô cùng cương quyết. Có đổi đời được hay không thì chính là đêm nay. “It’s now or never”.
“Đing đong”… Có tiếng người nhấn chuông, như đang đợi ai đó, Cẩm Lệ nhanh chân bước ra mở cửa, nhìn theo, Thìn sửng sốt, đã khuya rồi sao có người tới giờ này? Nhưng Thìn không ngạc nhiên lâu…$ người theo sau lưng bà xã lão đều là đám bạn có thể nói là bấy lâu nay cùng chung cảnh ngộ. Thìn biết bà xã mình muốn “chơi” thiệt rồi. Nếu không thì sao gọi họ tới đây làm gì vào giờ này…
– “Vào đi… Ngồi xuống rồi nói sau… Xin lỗi nha, chưa có thời giờ thu dọn nên hơi bầy hầy một chút.” Cẩm Lệ mỉm cười…
– “Khách sáo làm gì… Mình quen thân quá rồi… Hai ông bà kêu tụi này tới chắc là có chuyện quan trọng gì hả?” Miệng Minh Hiếu mỉm cười nhưng trong lòng nghi hoặc khi thấy sắc mặt của Thìn có nét gượng gạo… chẳng lẽ cơm không lành canh không ngọt gọi 4 người tới để giải hòa?
– “Anh Thìn…” Ba người đi cùng Cẩm Lệ gật đầu chào, họ là đồng nghiệp của Cẩm Lệ tại CA Thành phố, Thìn làm việc ở CA Tỉnh lóng rày nghe Tân Giám đốc Sở CA là anh em thân thiết với Thìn nên thầm mừng rỡ, nghỉ bụng biết đâu thông qua cửa của hai vợ chồng này để có được những ngày sáng sủa… Tối nay bất thình linh được Cẩm Lệ triệu tập tới nhà, 4 người mừng thấp thỏm nhưng khi vào nhà, thấy sắc mặt của vợ chồng chủ nhà thì thấy có cái gì đó không đúng.
– “Ừm… Ngồi đi…” Thìn gật đầu, mỉm cười gượng gạo…
– “Minh Hiếu, Cẩm Hường, Mạnh Đình, Văn Cảnh… Tôi biết các người đã lâu. Hôm nay mời tới đây là có chuyện quan trọng muốn các người hỗ trợ ” Biết bản tính “gà chết” của chồng, Cẩm Lệ quyết định gạt Thìn qua một bên, nàng không muốn mất thời giờ, trực tiếp vào thẳng vấn đề…
– “Chị Lệ… Chị không cần phải khách sáo… Mình là chị em với nhau, có việc gì cần tôi giúp, chị cứ nói…”Minh Hiếu tỏ liền thái độ. Là người thông minh, biết Cẩm Lệ gọi mình gấp tới chắc chắn là chuyện không nhỏ, tuy chưa biết là chuyện gì nhưng cần nhất là thái độ cho nên mạnh dạn xung phong làm đầu tàu.
– “Đúng đó… Chị Lệ… Có gì cứ căn dặn…” Thấy Minh Hiếu xung phong, Cẩm Hường, Mạnh Đình, Văn Cảnh cũng không do dự… Đồng thanh tỏ thái độ…
– “Được… Có câu này của các vị là được rồi… Yên chí đi… Cẩm Lệ này không đưa các vị vào hiểm cảnh đâu…” Cẩm Lệ vừa nói vừa lấy di động ra bấm… Giờ phút này nàng coi chồng mình “trong suốt” nên thay vì để Thìn gọi cho tân Giám đốc Vinh, Cẩm Lệ trực tiếp gọi… trong đầu nghỉ Thìn còn sợ huống chi là những người này cho nên nàng cần nói với Vinh một tiếng trước mặt coi như tiêm cho họ một liều thuốc “an thần”.
– “Bà xã…” Trước mặt khách, Thìn ngượng nghịu không biết nên nói sao cho phải, nhưng không lay chuyển được Cẩm Lệ, ngược lại nàng còn phát tay ý nói lão im lặng…
Mấy ngày nay, Phó Vinh được mời dự tiệc tùng liên tục, hôm nay là ngày chót, sáng mai lên đường xuống Rạch Giá tham dự buổi lễ nhậm chức nên tối nay chỉ là buổi tiệc nhẹ giữa bạn bè thân thuộc và những người trong gia đình. Bạn bè thân thuộc thì không ai khác, cũng là cấp dưới thân tín Hoàng, Thắng ngoài ra còn có Trưởng CA Tùng và phu nhân Thục Phấn. Người trong gia đình thì chỉ có Chủ tịch Vân thôi và dĩ nhiên là không thể không có Thảo. Chủ Tịch Vân và Phó Chủ tịch Thảo tinh như chị em mà… Thật ra cả hai đã có kế hoạch từ lâu rồi, sớm mai, xuống Rạch Giá dự lễ nhậm chức trước là tạo thanh thế cho người của mình. Sau đó sẽ cùng hắn “tưng bừng” một đêm…
Ai cũng biết nếu đã là Chủ tịch và phó Chủ tịch của một Thành phố thuộc Trung ương thì con đường sau này sẽ thênh thang rộng mở, nếu suôn sẻ thì tệ lắm cũng là Bộ trưởng của một Bộ nào đó, cho nên nếu có mặt của những nhân vật này thì danh dự cỡ nào chứ…
– “Anh Vinh… À không… Bây giờ phải gọi là Giám đốc Vinh rồi… Ha ha… Một thời gian hợp tác với nhau, anh lên chức thiệt mừng cho anh… Mình đã thân như vậy, từ đây xuống Rạch Giá đâu có xa chứ, lái xe hai tiếng mấy thôi, cho nên tôi và bà xã đã quyết định ngày mai xuống tham dự buổi lễ nhậm chức của anh… Nà… chỗ anh em. Đừng cản tôi nha…” Tùng híp mắt nhìn Vinh cười thân thiết…
– Ây da… Xếp Tùng đã có lòng như vậy muốn còn không được thì có lý nào từ chối chứ… Xếp Tùng… cảm ơn trước nha… Nà, tối nay, tôi không thể uống rượu, tôi lấy trà kính anh… Còn anh… Hi hi… Tùy ý… Vinh nâng ly trà thành kính uống cạn…
– “Đã ngồi ở đây thì đều là người mình… Khách sáo làm gì…” Vân mỉm cười.
– “Chủ tịch Vân nói đúng đó… Nà, mai này nếu Vinh Giám đốc có cần tôi hỗ trợ trong công tác bất cứ chuyện gì, chỉ cần lên tiếng là được” Tùng vỗ ngực hứa hẹn…
– Hi hi… Có câu này của sếp Tùng… Vậy thì mai này tôi sẽ không khách sáo đâu… cảm ơn trước nha…
– Tôi phải phê bình mới được… Các người nói không khách sáo mà sao tôi thấy luôn miệng nói cảm ơn… rõ ràng là càng lúc càng khách sáo…
– “Ha ha… Hi hi… À… phải phải… Phó Chủ Tịch Thảo, tôi xin nhận khuyết điểm này với chị… Nhất định sẽ khắc phục” Vinh cười giả lả…
– “Anh Vinh à… Phải để ý Trương Hữu Thành nhiều một chút mới được, người này không đơn giản đâu. Lão ta nổi tiếng là khẩu phật tâm xà…”Tùng hạ giọng nhắc nhở… Tuy biết Vinh cũng không vừa nhưng có câu cọp xuống bình nguyên bị chó lờn, hơn nữa Trương Hữu Thành có thể nói là thổ địa của Kiên Giang cộng thêm vào cha vợ Phạm Tuấn dũng Bí thư Gò Quao, rõ ràng Vinh trong vị trí thế cô sức yếu, khó khai triển công tác…
– “Xếp Tùng nói đúng đó Xếp Vinh… Chuyện này không thể xem nhẹ được đâu…” Hoàng, Thắng cùng lúc gật đầu…
– “Không cần phải lo đâu, tổ chức đã sắp xếp tất nhiên sẽ có an bày thích đáng, cứ yên tâm công tác là được…” Vân Chủ tịch nói một câu rất bài bản nhưng có ý nghĩa rất huyền bí… Tổ chức là ai? Hắn? Nancy hay cao hơn nữa? Khó mà biết được nhưng mà có khác biệt gì chứ, cứ nghe theo hắn thì luôn có kết quả tốt.
Nước chảy xuống, người nhìn lên, Vân biết hiện nay Dương Đại Hải cũng đang nóng lòng hóng về “Bộ”, nếu lão không “đi” thì nàng sẽ “bất động” và Thảo cũng sẽ khó mà ngồi vào vị trí của nàng. Còn lão Việt kia cơ hội rất thấp, không đáng chú ý tới.
Tùng cũng là trong tinh huống tương tự thậm chí còn cấp bách hơn, lão nghe tin hiện nay có một vị trí Phó Chánh văn Phòng ở Bộ vì vậy muốn nhân cơ hội ngày mai gặp hắn dò ý nhờ giúp một tay, dù sao cũng là người một nhà… Nghỉ tới đây Tùng liếc nhìn vợ, lão tiếc hùi hụi lần vừa rồi mất cơ hội để thân càng thêm thân…
Quyền lực là một ma lực. Không ai khước từ bất cứ thủ đoạn nào để được trèo lên đỉnh cao nên Tùng không tiếc gì hy sinh vợ, chỉ cần hắn thích là được rồi. Thục Phấn, vợ lão cũng bá cháy mà… Tùng không ngu, nhìn thấy Vân, Thảo, hai người, người nào mỗi khi nhắc tới hắn thì cử chỉ vô cùng thân thiết, ánh mắt long lanh thì lão đoán ra được rồi.
Thục Phấn gần đây rất thường xuyên trau chuốt nhan sắc của mình, nàng đã nghỉ kỷ lắm rồi, một người đàn ông muốn dâng vợ cho người khác để trèo lên thì mình không cần phải quyến luyến với người đàn ông này. Nếu lần này không được thì sẽ có lần khác, biết đâu trong tương lai sẽ là một lão già bụng phệ hay một thứ dân thô lỗ thì sao? Nghỉ vậy nên Phấn không cam lòng, quyết nắm lấy vận mệnh của chính mình trong tay, quyết không để người khác sắp đặt.
– Ha ha… Chủ tịch Vân nói rất đúng, tôi đã quá lo xa rồi…
– “Ậy… Anh Tùng không phải lo xa mà là nhìn xa… Hơn nữa anh còn nói rất đúng, không thể coi nhẹ Trương Hữu Thành được, tuy tổ chức đã có an bài nhưng minh thương dễ đỡ ám tiễn khó phòng, vả lại không thể lúc nào cũng ỷ lại vào tổ chức, cần phải tự mình mới được…” Vân nhìn Vinh dặn dò… Tuy là giám đốc Sở rồi nhưng dù sao gã vẫn là em trai của nàng…
– Ha ha… Biết rồi… Mọi người yên chí đi…
Ngay lúc này có tiếng di động reo, nhìn màn hình, thấy tên “Câm Lệ”, Vinh ngạc nhiên nghỉ chẳng lẽ Thìn xảy ra chuyện gì, vì vậy nhanh tay bắt máy…
– A lô… Vinh đây… Là chị Lệ à…
– “Giám đốc Vinh… Có chuyện quan trọng cần làm. Tôi muốn xin chỉ thị của anh…” Không vòng vo, Cẩm Lệ trực tiếp nói mục đích của mình…
– “Chị nói đi…” Vinh có chút sửng sốt… Nói về nguyên tắc, thì ngày mai mình mới chính thức là Giám đốc Sở của Kiên Giang nhưng bây giờ sao Cẩm Lệ xin chỉ thị? Mà là chỉ thị gì? Sao gấp rút vậy?
– “Là như vầy… Chủ tịch Đức có gửi cho tôi bằng chứng Bí Thư Phạm Tuấn dũng cùng vài người khác âm mưu ám sát anh ta… yêu cầu tôi tạm bắt Phạm tấn dũng… Anh cũng biết rồi, theo nguyên tắc thì cần phải có Thủ lệnh của Giám đốc Sở, hoặc văn bản của Viện Kiểm Sát cho nên… Tôi gọi cho anh…”Cẩm Lệ ngắn gọn trình bày, nàng hy vọng Vinh hiểu tình hình ở Kiên Giang. Viện kiểm Sát và Trương Hữu Thành đâu có khác biệt gì. Chuyện chờ văn bản của Viện Kiểm Sát để bắt Phạm Tuấn dũng là chuyện “impossible”…
– “Đồng Chí Cẩm Lệ… Chị gửi qua tôi sẽ ký gửi trở lại cho chị liền… Chị cứ thẳng tay mà làm. “Chuyện gì chứ khi nghe cụm từ “Chủ Tịch Đức” đã quá đủ rồi, vì vậy không một chút do dự, Vinh nghiêm túc đáp.
– “Giám đốc Vinh… cảm ơn nhiều… Tôi đã chuẩn bị sẵn, chỉ còn chờ Thủ lệnh của anh để xuất phát…”Nói xong Cẩm Lệ cúp máy, bấm, gửi đi tờ Thủ Lệnh đã soạn thảo sẵn… Thần sắc vô cùng bình tĩnh… Nhìn 4 người Minh Hiếu, Cẩm Hường, Mạnh Đình, Văn Cảnh… từ tốn nói.
– Các vị cũng đã nghe rồi, tối hôm nay tôi cần các vị giúp sức bắt Phạm Tuấn dũng, nếu các vị thấy khó khăn… Tôi hiểu được… Nhưng xin giữ bí mật dùm, chỉ trong đêm nay thôi…
– “Đã có thủ lệnh của lãnh đạo… Chị cần chúng tôi làm gì, cứ phân phối là được…” 4 người Minh Hiếu, Cẩm Hường, Mạnh Đình, Văn Cảnh đứng lên nghiêm túc tỏ lòng… Trong lòng đã có quyết tâm, đây là cơ hội nếu không chụp lấy thì suốt đời sẽ không ngóc đầu lên được.
– “Tôi đi với các người…” Thìn hăng hái đứng lên… Cẩm Lệ đang nhìn vào màn hình vi tính chờ Thủ lệnh… nàng nghe Thìn nói gì nhưng tảng lờ… lần đầu tiên nàng biết sai lầm lớn nhất của mình là lấy ông chồng nhu nhược và hèn… Nàng nghỉ có lẽ không có ai hèn hơn người chồng này…
“Bíp bip”… Biết Vinh đã ký và gửi lại Thủ Lệnh đã ký… Cẩm Lệ mở email, tải xuống in ra dưới dạng PDF… Nàng đoán lão Phạm Tuấn dũng sẽ đòi nàng trình Thủ Lệnh… Thì đây là Thủ lệnh, nhưng không phải Trương Hữu Thành mà là Lâm Công Vinh, Tân Giám Đốc Sở Kiên Giang đã ký…
– Chúng ta xuất phát…
Ở đây Thìn là cấp bậc lớn nhất, lẽ ra lão phải là người ra lệnh mới phải nên khi nghe vợ ra lệnh thì giận trong bụng nhưng không tiện phát tác… Sắc mặt lão trầm xuống…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/thang-duc-quyen-2/
– “Phó Giám đốc Thìn kia hình như có vấn đề…”suy nghĩ một hồi, Vân buộc miệng nói một câu.
– “Không phải là hình như mà chắc chắn là như vậy… Từ đầu đến cuối, lão ta đâu sao không thấy?” Thảo nghi hoặc…
– Vinh à… Đại Tá Thìn, tôi có gặp qua mấy lần khi có dịp đi công tác ở Kiên Giang… Người này tính tinh rất rụt rè.
– “Rất có thể là Đức ca thấy ông ta rụt rè như Xếp Tùng nói nên giao chuyện này cho bà xã ông ta?” Hoàng nói ra suy nghĩ của mình… Vừa rồi từ lúc Cẩm lệ gọi điện cho đến lúc Vinh nhận, ký thủ lệnh bắt Phạm Tuấn dũng thì mọi người đã hiểu toàn bộ câu chuyện.
– “Xếp Vinh à… Đức ca không nói chuyện này với xếp sao?” Thắng thắc mắc…
– “Ờ phải… Sao kỳ vậy?” Hoàng gật đầu phụ họa, mọi người đều nghi hoặc, không hiểu tại sao hắn không nói trước với Vinh một tiếng? Hay là hắn quên?
– “Không phải đâu, hắn nói với Cẩm Lệ bắt Phạm Tuấn dũng, nếu Cẩm Lệ không xin chỉ thị của Giám đốc Sở thì chứng tỏ Cẩm Lệ là người hồ đồ, không phải là người làm nên việc lớn còn nếu như nói cho Vinh biết, hắn nghỉ Vinh sẽ gọi Cẩm Lệ cho chỉ thị, như vậy cũng như không…”Vân phân tích vô cùng hợp lý không biết có đúng như vậy hay không nhưng cũng làm cho mọi người kính nể.
– “Wow… Đức ca thông minh như vậy sao…” Thắng tỏ ý sùng bái.
– Cứ cho là như vậy đi, nếu không thì thật là khó giải thích… nhưng mà ngày mai ở Rạch Giá sẽ có rất nhiều chuyện… các người thử nghỉ coi, tân Giám đốc Sở ký giấy bắt tạm giam Bí Thư Gò Quao, là cha vợ của Phó Giám Đốc Sở Trương Hữu Thành…
– “Cái này… cái này…” Mọi người nhìn nhau.
– “Wow… Đức ca lần này chơi lớn thiệt nha…” Hoàng đưa ngón tay cái lên…
– “Dĩ nhiên rồi, theo tôi thấy chưa đủ lớn, các người thử nghỉ coi, thằng Phát kia muốn giết hắn một lần, kế đó là Phạm Tuấn dũng gửi người lên tận Cao lãnh muốn xóa sổ hắn. Nực cười là cả hai phây phây nhởn nhơ coi như không có gì… Bây giờ lại còn hợp sức mướn bọn Miên thủ tiêu hắn… Ông Phật trên bàn thờ còn nổi giận huống chi người thường…” Chủ Tịch Vân càng nói thì ngay cả chính nàng cũng nổi giận… Cho nên lời nói có chút “côn đồ”…
– “Đúng vậy… Bắt Tên Bí Thư kia chưa đủ lớn… Đức ca phải tóm luôn thằng Phát kia…”Thắng hưởng ứng.
– “Cậu nha… Một Đức Ca, hai cũng Đức ca thật là không ra thể thống gì… Phải gọi là Chủ tịch Đức… Có hiểu chưa?” Thảo nhíu mày… quát…
– Oufff… Quen miệng rồi… Phải phải… Chủ Tịch Đức…
– “Các người nghỉ rằng tên Phát kia sẽ bình yên sao?” Vân mỉm cười… Với cá tính của hắn… Để yên cho tên Phát kia thì là chuyện lạ…
Cao lãnh…
– “Arunny… Không phải tôi đã nói rồi sao, có chuyện gì thì liên lạc với Thu Lan…”lẽ ra không muốn bắt máy nhưng Arunny không ngừng gọi, cuối cùng Phát vừa bắt máy đã không nhịn được cơn nóng giận, liền hét lớn…
– “Anh la lớn làm gì… Liên lạc với Thu Lan? Đụ mẹ… Ba tôi và đám anh em vừa mới tới Long Xuyên, vô khách sạn chưa được nữa ngày thì Công An ập tới kêu đích danh đầu hàng… Bây giờ cả đám 5 người đã bị bắt… rõ ràng có nội gian… Anh biết là ai rồi chứ gì… Đó là chuyện của anh, không phải lỗi bên tôi. Chuyện tiền nong anh phải trả đủ, nếu không thì không xong đâu… OK?”Aruny nói xong cúp máy một cái cụp…”gã” đắc ý mỉm cười… Không ngờ ông Trời cũng giúp mình, Thu Lan là nội gian khiến Kosal và đồng bọn bị bắt, chỉ cần thao tác thêm một chút “bột ngọt, muối, đường, tiêu hành tỏi ớt nữa thì coi như không tốn một viên đạn nào mà thuận buồm xuôi gió “đăng cơ”…
– “Kosal bị bắt rồi?” Phát sửng sốt, đầu óc nghe ong ong…
– “Ai gọi vậy…” Thu Lan từ phòng tắm bước ra, trên người quấn khăn, che vùng ngực và vùng hạ bộ, chỉ thấy đôi bờ vai bờ vai và cặp cặp đùi trắng nõn. Đây mới là hình ảnh dễ làm đàn ông cương cứng…
– “Là Arunny… Nói Kosal và đồng bọn bị bắt rồi…” Ánh mắt lóe lên tia sát khí, Phát từ tốn nói…
– “Bị bắt rồi? Sao lại như vậy?” Thu Lan chột dạ, có cảm giác bất an…
– “Arunny nói trong đám người của mình có nội gian…” Phát mỉm cười, tay cầm khẩu súng Smith Wesson nâng niu trìu mến…
– “Nội gian? Sao lại như vậy? Không thể nào đâu…” Thu Lan run lên… Cố trấn tỉnh… Nàng cảm giác được nguy hiểm đang gần kề.
– “Anh cũng nghỉ như vậy nhưng đó là sự thật… Em nghỉ coi… Biết bọn Kosal tới Long Xuyên chỉ có anh, em. Pham Tuấn dũng, Arunny và chính bản thân Kosal… Phạm Tuấn dũng, Kosal, anh thì không thể nào… Arunny…”Nói tới đây Phát lắc đầu… Bất thình linh đôi mắt hắn trở nên hung dữ, nắm tóc Thu Lan quật nàng xuống nền nhà…
– Con đỉ này… mày dám phản tao… Nếu không phải mày thì là ai? Nói… Tại sao… Tại sao? – Hắn đấm đá túi bụi vào mặt Thu Lan… mũi nàng máu chảy ròng ròng… Mắt bầm tím…
– “Không… Không có… Không phải tôi… Anh lầm rồi”Đối diện với cơn điên của hắn, Thu Lan đành phải chối…
“Chát… chát”…”Lầm? Lầm con mẹ mày…” Phát vả liên tục khiến mặt Thu Lan sưng vù nhìn thật kinh khủng… Hắn còn định đánh thêm nữa nhưng ngay lúc này có tiếng từ bên ngoài, tiêng Mai Thảo vọng vào…
– Nguyễn Minh Phát… Anh đã bị bao vây… Không thoát được đâu… Bỏ súng xuống. Chấp hai tay lên đầu, ra hàng đi…
– “Hàng… Hàng cái con cặc tao… Trần Đức… Tao biết mày đang ở đó… mày vô đây. Tao cho mày 5 phút nếu mày không vô đây, tao sẽ giết con đỉ này… Tao nói là tao làm… hắc hắc hắc… Tao cho mày năm phút…” Phát thét gào như một thằng điên… Tiếp theo đó là đèn tắt ngúm… Bên trong tối đen như mực…
– “Anh tính sao… Thằng này điên rồi… Nguy hiểm lắm…” Mai Thảo lo lắng… Nàng sợ hắn có chuyện gì…
– Nó không điên mà là giả điên. Em không thấy sao… Nó tắt đèn chứng tỏ nó sợ mình bắn tỉa… Đức lắc đầu, hắn cảm thật bất nhẫn khi nhìn thấy Thu Lan bị đánh thê thảm vì đã mật báo cho mình. Tuy rằng nàng tham lam nhưng đây không phải là cái tội… Có lẽ vì hoàn cảnh mà ra…
– “Trần Đức… Còn hai phút… Tao không thấy mày… Tao sẽ giết con đỉ này… mày tưởng tao không dám hả… Vậy thì chờ coi đi…” Tiếng của Phát bên trong nói vọng ra.
– “Tao đây… Tao đây… mày muốn sao… Nói đi…” Đức đứng lên, hắn không còn đường chọn lựa trừ khi phớt lờ cứ để thằng Phát giết Thu Lan nhưng mà như vậy hắn sẽ bị ám ảnh cả đời.
– Hắc… hắc… Tao tưởng mày để con đỉ này chết chứ… Tốt lắm, Bây giờ hai tay chắp lên đầu… Từ từ đi vô đây… Khoan đã… Đừng có giở trò… Tao không ngu đâu… Bây giờ mày cởi hết quần áo ra… xoay một vòng cho tao coi… Nếu không có gì thì từ từ đi vô… Tao mà thấy mày giở trò là tao bắn bể sọ con đỉ này… Không tin tao thì mày cứ thử đi…
– Được, Được… mày nói sao thì sao…
Đức ngoan ngoãn từ từ cởi áo rồi cởi quần, trên người chỉ còn cái quần lót, hắn xoay một vòng… từ từ bước tới…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/thang-duc-quyen-2/
– “Xuân Mai… Sao rồi… Khi có cơ hội thì ra tay đi…” Mai Thảo điện đàm với Xuân Mai…
– “Yên chí đi… Chỉ cần hắn lơ đễnh 1 phần 10 giây thì ngày này năm tới sẽ là ngày giỗ của hắn”Tiếng Xuân Mai lạnh lùng trả lời… Trong ống kính của khẩu súng bắn tỉa, dưới tác dụng của tia hồng ngoại, hình của Phát và Thu Lan rõ như ban ngày, hiện nay hắn núp sau Thu Lan nên nàng chưa thể bóp cò vì vậy đang ẩn nhẫn chờ cơ hội… Chỉ cần 1/10 giây là Phát sẽ theo ông bà qua bên kia thế giới…
Đức từ từ bước tới… Việt Hà, Đan Thùy. Diệu Hiền. Hoàng Oanh cùng một số chiến sĩ đang ở vị trí bao quanh vừa sửng sốt vừa khâm phục… Các nàng thường thấy tên này hi hi ha ha rất “khả ố” nhưng không ngờ lại gan lì như vậy…
– Khoan đã…
– Mày muốn gì nữa?
– Hắc hắc hắc… Tao muốn mày cởi luôn cái quần xì… Tao trực tuyến trên mạng cho cả thế giới thấy… Để sau này coi làm sao mày nhìn mặt người ta… Chủ tịch huyện Đức… Hắc hắc hắc… Mau lên… Nếu không tao bắn…
– “Được được… Tao cởi…”Nói xong Đức tuột luôn cái quần lót trên người mình xuống… Người hắn bây giờ 100% to hô… Không có gì che đậy… Và tiểu huynh đệ của hắn đang trong trạng thái “ngủ yên” nhưng trừ Mai Thảo đã quá quen thuộc, mọi người khác đều sửng sốt…”Quái vật a”…
Phát chưng hửng, lần đầu tiên hắn trông thấy một “quái vật”. Tưởng mình nhìn lầm cho nên sơ xuất nhổm người muốn nhìn cho rõ để rồi ngàn thu vĩnh biệt thế giới này…
Xuân Mai bóp cò…
“Bụp”…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro