Thằng Đức - Quyển 2

Phần 210

2023-07-28 06:36:00

Phần 210
Bí thư, Phó Bí Thư, Trưởng ban Tuyên Giáo, Chủ tịch, Phó Chủ tịch, Chánh Văn Phòng người nào người nấy đều hết hồn, theo phản xạ đồng loạt ngồi xuống ẩn sau xe… Hai chân người nào người nấy rung rung cơ hồ muốn té… Đàn ông còn đỡ, Hương Giang mới là thê thảm… Nàng rất thích coi phim hành động của Mỹ nên chuyện này thường thấy trên màn ảnh nhưng bây giờ nghe tiếng đạn bắn, rồi tiếng loong coong của đạn chạm trên thành xe ở ngay phía trước, khiến sắc mặt Hương Giang tái nhợt, tối tăm mặt mũi. Mọi người còn chưa tỉnh hồn thì Thanh Phượng nói một câu khiến cả đám trợn mắt há mồm… có thiệt không vậy?

– Bí Thư vừa xông vào bên trong…
– “Xông… Xông vào bên trong?”Hương Giang lắp bắp rồi á khẩu… Vị Bí Thư này đúng không có kinh nghiệm làm quan gì hết mà. Ngay cả câu “ăn cỗ đi trước lội nước đi sau”, đạo lý làm lãnh đạo mà cũng không hiểu… gặp những chuyện như vầy không cần phải liều mạng đâu à. Chờ mọi việc êm xuôi thì đến chỉ đạo vài câu là được rồi. Xem ra mai này phải khéo léo chỉ điểm một chút mới được.
– Đùng… Đùng… Đùng… – Trên tầng 4, Vanna như nổi điên, chĩa súng bắn thêm một tràng… Bắn xong gã cười đắc ý rống to.
– Lão đại… Nemo… Tụi nó càng lúc càng đông… Còn có đài truyền hình nữa kìa… hắc hắc hắc… Phen này mình nổi tiến rồi… Đụ má… Lên đây… Lên đây… Tao bảo đảm tụi mày có mạng lên đây không có mạng xuống…

Cùng lúc này, Thục Linh đưa súng phóng lựu đạn khói lên nhắm ngay cửa sổ… bóp cò… Một tiếng “phốc” vang lên, một vật bay vào trong cửa sổ trên lầu 4, nơi bọn Kosal đang trấn trụ, liền sau đó khói trắng bay tỏa ra mịt mù…

– Đụ má… Tụi nó thả khói cay… Bắn cho tao…

“Đùng… đùng… đùng…”

Trên lầu 4, tiếng Kosal rống giận, một loạt tiếng nổ liên hoàn vang lên.

– “Chuyện lớn như vầy sao không ai báo cáo với Uông Giám đốc vậy…” Phó Bí Thư Đáng nhìn quanh,”vô tinh” hỏi một câu bâng quơ nhưng ai cũng biết là lão đang nhắm vào Trình Quốc Huy.

Trình Quốc Huy chưa kịp trả lời thì bên trong khách sạn lại có tiến súng nổ đì đùng… rõ ràng là hai bên đang bắn nhau… Các vị lãnh đạo ngồi im thin thít trong khi Mỹ Thể, Vân Anh không sợ trời sợ đất vội vã hối thúc cameraman ghi hình…

– “Kính chào tất cả quý vị… Đây là chương trinh phát sóng trực tiếp đặc biệt… Phía sau Mỹ Thể, Vân Anh là khách sạn… Các vị có nghe không tiếng súng nổ… Là vì bên trong đang có sự giao tranh giữa lực lượng chức năng…” Nàng nói một hơi, diễn tả tình hình, hấp dẫn nhất là phía sau nàng, bên trong khách sạn, có tiếng nổ đì đùng liên tục và khói trắng bay lững lờ… Vân Anh kế bên phụ họa, đặt nghi vấn, Mỹ Thể trả lời, cả hai phối hợp nhuần nhuyễn… Nếu là trong phim hành động thì sẽ bị chê vì bắn cái gì như chó mèo đánh rắm í nhưng đây là hàng thiệt giá thiệt đang xảy ra ngoài đời… Cho nên ai cũng ngưỡng mộ và chỉ trong phút chốc Mỹ Thể, Vân Anh được đặt cho cái tên “Hai nữ phóng viên gan lì”.

Trong khách sạn, trên lầu 4, bon Kosal dần dần chống trả yếu ớt… Tuy có đầy đủ đồ chơi, nếu đụng độ với các băng nhóm XHĐ thì không thành vấn đề nhưng chạm trán với người của Nancy thì chẳng khác nào đi tự sát… Đây là những thành phần tinh nhuệ của tinh nhuệ, được Nancy tuyển lựa kỹ càng. Vũ khí trang bị đều hiện đại, tối tân với sức công phá mãnh liệt. Cũng may là các nàng không hiếu sát, muốn bắt sống để khai thác… Trong trường hợp này, lựu đạn khói là tiện lợi nhất.

Bị khói cay vào mắt thì làm sao chịu nổi, sau một lúc bắn loạn xạ rúc cục bọn Kosal buông súng ho sù sụ, mắt tên nào tên nấy sưng đỏ… Không thấy đường hơn nữa còn hít phải khói cay thì làm sao chống trả… Giờ phút này ý chí hăng máu thà chết không hàng quên mẹ nó hết rồi, có tên quăng súng, thò ra đầu ra ngoài cố hít lấy không khí bên ngoài…

“Đùng… đùng… đùng… Đùng… đùng… đùng… đùng… đùng”… Cuối cùng là thêm một loạt tiếng nổ rồi im bặt… Có bóng người xuất hiện nơi cửa sổ vẩy tay, mặt vẫn còn mang mặt nạ chống khói nên không biết là ai nhưng dáng người mảnh mai… Khẳng định là phe ta…

Ngọc Như, Thục Linh lúc này biết tình hình bên trong đã được ổn định, lập tức chạy vào, Thanh Phượng, Lan Anh, Hải Yến, Phương Trang theo bén gót…

– “Mau… mau… Chúng ta đi theo…” Mỹ Thể phấn khích… chạy theo, Hoàng vân Anh không chậm trễ bám theo, nhưng hai người cameraman thì ngần ngừ… Không cần phải liều mạng đâu à…
– “Đưa máy cho tôi…”Không đợi người quay phim ừ hử… Hoàng Vân Anh giật lấy… Mỹ Thể cả mừng… Cả hai chạy theo, đây là cơ hội hiếm có… nhất định ghi hình bên trong cho bằng được.
– “Ây… Tuổi trẻ bây giờ làm việc thật là…” Trình Quốc Huy lắc đầu… Không ai hiểu lão khen hay chê và ý muốn ám chỉ ai… Chỉ có lão mới hiểu.
– “Mong là Bí Thư Trâm không có gì…” Hương Giang lo lắng, nàng sợ Bích Trâm rủi mất cọng tóc nào thì mình sẽ bị liên lụy.
– “Không có gì đâu… Bí Thư là người đã từng xông pha…” Hoàng Trọng trấn an Hương Giang… Biết Bích Trâm không phải có cái hư danh nên lão không lo nàng có chuyện gì mà đang có chút không hiểu, trước tới giờ Long Xuyên rất an lành mà, bây giờ sao bỗng dưng xảy ra chuyện bắn nhau nhưng cho dù như vậy, Bích Trâm không cần phải đích thân “xuất mã” trong khi các thuộc hạ thì đứng nhìn. Càng nghỉ Hoàng Trọng càng thấy không hiểu chút nào… Nhưng Hoàng Trong rất bực mình vì tới giờ phút này Uông Hầu vẫn biệt tăm. Lão sa sầm mặt…
– Anh Huy… Xem ra chúng ta cần phải nghiêm túc nói chuyện với Giám Đốc Uông mới được…
– “Tôi nghỉ chúng ta nên đề cập chuyện này trong hội nghị thường ủy…”Chỉ sợ chưa đủ để dìm tay chân của Trình Quốc Huy, Lý Hải được dịp bỏ đá xuống giếng…
– “Các vị có phải quan trọng hóa vấn đề rồi hay không? Ai cũng có việc riêng mà, hơn nữa bây giờ gần nữa khuya, có ai ngờ lại xảy ra sự việc như vậy chứ…” Trình Quốc Huy biện hộ cho người của mình…
– “Anh Trình nói rất phải… Như tôi đây mấy ngày nay xảy ra vụ con gái nên có chút thất trách…” Huỳnh Thanh Cảnh khôn khéo bênh vực phe ta.
– Anh Cảnh… Anh không thể nói như vậy đâu à… Phải coi chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, năm mười bữa cứ đem chuyện nhà ra làm lý do trễ nải chuyện công thì thật là không đúng…
– “Trần Thế Minh… Anh nói vậy là sao?” Bị Trần Thế Minh móc họng… Huỳnh Thanh Cảnh lộ sắc giận…
– “Ậy, Thôi đi… Chuyện này sau này mới nói… haha… Nhưng mà tôi không còn ở đây mấy ngày nữa… Các vị cứ từ từ ha…” Khơi mào đốt lửa xong khi thấy Trình Quốc Huy và Nguyễn Ngọc Đáng, Lý Hải, Trần Thế Minh bắt đầu ghìm nhau, Hoàng Trọng “nhảy” ra ngoài… Trong đầu đắc ý, thầm nghỉ “tương lai mấy người cứ tự nhiên chém giết nhau đi…”

Đúng lúc này cửa khách sạn mở… Phương Anh, Thu Tâm, Ngọc Như, Thục Linh cùng Ngọc Vân, Hoàng Bích Trâm và bộ tứ Phượng – Trang – Yến – Anh… áp giải bọn Kosal ra ngoài, Mỹ Thể, Hoàng Vân Anh theo sát không rời… Ống kính tập trung trên bọn Miên… Vẻ hùm hổ hung dữ mất hết rồi, bây giờ như con gà nuốt dây thun nhìn thật thảm hại.

– “Hoàng Bích Trâm tháo mũ chống khói ra… Các lãnh đạo thì đã biết rồi nhưng những người khác thì chưng hửng, nhất là Mỹ Thể, Vân Anh “đứng hình” một vài giây… Người này không phải là tân Bí Thư hay sao? Có lý nào lại gan lì như vậy…
– “Bí Thư… Chuyện này là thế nào vậy? Thật là nguy hiểm a” Trợn mắt nhìn Bích Trâm từ đầu đến chân, thấy lãnh đạo không mất một cọng tóc, trên mặt còn có nét phấn chấn, Hương Giang cả mừng, như vậy thì tốt… Vừa rồi thật là hú vía.
– “Có gì nguy hiểm chứ, đã quen rồi…” Bích Trâm mỉm cười.
– “Chuyện như thế nào vậy… Đám người này là…” Nhìn Ngọc Vân, Phương Anh, Thu Tâm, Ngọc Như, Thục Linh, Hoàng Trọng thấy lạ nên buột miệng hỏi Bích Trâm.
– “Ba… Các chị này… con có quen” Hoàng Vân Anh nhanh miệng đáp… Nàng làm sao không biết được những người này rất quen biết hắn và Phương Linh.
– “Vậy sao?” Hoàng Trọng ngạc nhiên…
– “Xin chào các vị… Tôi là Ngọc Vân của Cục C02 được đặc trách làm việc dưới sự lãnh đạo của Trung tướng Nguyễn Trần Uyển… Đây là các đồng đội…”Ngọc Vân mỉm cười giới thiệu từng người một…

Cao tầng của An Giang nhìn nhau hít một luồng khí lạnh… Cái tên “Nancy” chỉ có người thân mới biết nhưng Thiếu tướng Nguyễn Trần Uyển, bây giờ là Trung tướng rồi, là ai nếu mà không biết thì thật là nên về quê đuổi gà cho vợ.

– “Thì ra là vậy…” Hoàng Trọng mỉm cười thân thiết không tiện hỏi thêm nữa… Trung Tướng Nguyễn Trần Uyển bây giờ là Cục Trưởng Cục A03, người của Trung tướng ra tay bắt người ắt hẳn có lý do… Hỏi làm gì…
– “Bí Thư… Mấy người này…”Trình quốc Huy nhìn bọn Kosal bị trói rồi nhìn Bích Trâm… Hoàng Trọng không hỏi không có nghĩa là Trình Quốc Huy không muốn biết… Thật ra lão thắc mắc cũng đúng, tại sao Hoàng Bích Trâm vừa bước chân tới thì xảy ra chuyện lớn như vầy mà lão thì không biết một mảy may nào cho nên trong lòng bức xúc.
– “Đám người này được thuê mướn từ bên Kampot qua đây để ám sát cán bộ nhà nước… Tôi chỉ có thể cho các vị biết bấy nhiêu… Chuyện này là do Đại Tá Ngọc Vân xử lý… Chúng ta chỉ hỗ trợ…” Bắt người tại địa phận của An Giang, Bích Trâm nói khéo một câu giao thẳng bọn Kosal cho Ngọc Vân… Nàng đã tính trong đầu, Thanh Phượng vừa mới nhận chức, chưa có người có thể tin cậy để dùng nên cứ để việc này cho bên Nancy phụ trách…
– “Ám sát cán bộ nhà nước?” Mọi người sửng sốt, nhưng Bí Thư đã nói như vậy nên không tiện hỏi thêm mặc dù trong đầu rất thắc mắc muốn biết mục tiêu của bọn sát thủ này là ai, biết đâu có thể là mình? Trình Quốc Huy nhìn Nguyễn Ngọc Đáng, thầm nghỉ có thể nào thằng con lão mướn người muốn giết thằng Trình Quốc Cường để trả thù? Rất có thể là như vậy… Lý Hải, Trần Thế Minh thì ngờ vực… Có khi nào đấu đá bấy lâu, Trình Quốc Huy nóng giận nên muốn loại trừ mình? Không thể nào đâu, lão Trình này không ngu dại làm như vậy… Nhưng mà xem ra từ nay phải cẩn thận hơn mới được…
– “Các vị… Hẹn gặp lại…” Ngọc Vân mỉm cười… Áp giải bọn Kosal lên một chiếc xe riêng đem về Cao lãnh giao cho Mai Thảo…
– “Hai cô này là…” Thấy Mỹ Thể và Vân Anh hồi nãy xông pha vào bên trong ghi hình nên Bích Trâm rất thưởng thức sự can đảm của cả hai… Bây giờ một người đứng bên Trương Định, một người đứng bên Hoàng Trọng, nhìn nét mặt có chút na ná giống nhau… Bích Trâm nghỉ 90 % là cha con vì vậy mỉm cười hỏi.
– “Vân Anh… Sao con không chào hỏi Bí Thư?? Nét mặt Hoàng Trọng “sa sầm.”
– “Còn con nữa Mỹ Thể… thật là…” Trương Định “quắc mắt” nhìn con gái… Trong lòng thầm mừng… Hoàng bích Trâm vẫn còn trẻ nếu Mỹ Thể có thể làm bạn với Bí Thư thì đúng là tổ tiên phù hộ.
– “Bí Thư… Em là Hoàng Vân Anh…” Vân Anh mỉm cười, cảm thấy vô cùng thân thiết, vừa rồi hình ảnh vị nữ Bí thư này đã khiến nàng vô cùng hâm mộ.
– “Em là Mỹ Thể… Bí Thư… Chị thiệt giỏi… Còn nữa thật oai phong và… Hi hi… Chị thật đẹp…”Mỹ Thể mỉm cười, cũng như Vân Anh, nàng cảm thấy Bích Trâm vô cùng bình dân và dễ gần gũi, hồi sáng. Khi nghe chuyện của Uông Phú, nàng nức lòng nức dạ, mong có dịp để gặp nhưng không ngờ cơ hội lại đến sớm như vậy.
– “Đừng nói như vậy… Nghe hai cô khen ngợi… Làm tôi sắp kiêu ngạo rồi…”Bích Trâm pha trò… Bầu không khí trở nên vui vẻ…
– “Bí thư… Đã khuya rồi…” Hương Giang nhắc nhở… Nếu Bích Trâm ở đây thì mọi người sẽ không rời đi.
– “À phải… Cũng khuya rồi… Các vị về nghỉ ha… Đã hết chuyện rồi… Ừm… Mỹ Thể, Vân Anh phải không… Mai này liên lạc nhiều một chút…” Thông qua Mỹ Thể, Bích Trâm muốn chìa cành ô liu với Trương Định, Chánh Văn Phòng Hương Giang thì chắc là muốn núp bóng nàng rồi, cộng thêm Phương Trang là Chủ tịch Thành phố Long Xuyên, cũng là Tỉnh ủy viên, nếu có thể thu phục được Trương Định thì quá tốt.
– “Chỉ sợ nó quấy rầy Bí Thư thôi…” Trương Định cười híp mắt… Con gái mình được Bí Thư điểm danh như vậy… Cầu còn không được… Đúng là “trúng số” mà.
– “Nghe Bí Thư nói như vậy tôi cảm thấy mừng, mai này tôi ra Hà Nội, nếu Vân Anh được Bí thư chiếu cố thì thật là may mắn cho nó…” Cũng như Trương Định, Hoàng Trọng chụp lấy cơ hội để được lên “thuyền” lớn…
– “Sao hai ông lại nói như vậy chứ… Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ có một mình nên vừa nhìn thấy Mỹ Thể và Vân Anh đã thích, coi như em gái”Bích Trâm mỉm cười…
– “Hai đứa có nghe chưa? Sau này phải theo Bí Thư học hỏi cho nhiều một chút…” Hoàng Trọng, Trương Định mừng rỡ… Không ngờ chuyện tốt như vậy rơi trúng đầu con gái mình… Làm chị em hay làm bạn bè thân với con gái của Chủ tịch QH, còn là Bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi, dùng cái mông suy nghĩ thì cũng biết có tương lai con mình sẽ rất sáng sủa hơn nữa hai lão cũng có thể được núp ké dưới tàng cây cổ thụ.

Mỹ Thể, Vân Anh bỗng nhiên được sự yêu mến của Bích Trâm khiến cả hai mặt đỏ bừng vì kích động… Có cha làm Trưởng ban tuyên giáo, Phó Bộ Trưởng hai nàng không vì vậy mà lấy làm hãnh diện nhưng được Bích Trâm coi như em gái khiến hai nàng vô cùng phấn khích, không biết phải nói sao để diễn tả tâm trạng lúc này…

Thanh Phượng, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh ánh mắt giao nhau trong lòng khâm phục… Không ngờ Thủ trưởng cao tay như vậy, một hành động nhỏ thôi đã thu phục được Trưởng Ban tuyên Giáo rồi…

Trình Quốc Huy thầm lo ngại, lão sợ Mỹ Thể, Vân Anh nói ra nói vào với Bích Trâm về Trình Quốc Cường thì hỏng bét. Trần Thế Minh và Lý Hải thì mở cờ trong bụng, Trương Định không thuộc phe Trình Quốc Huy, như vậy áp lực sẽ giảm đi rất nhiều.

– “Bí thư… Các vị… Xe đã tới…”

Hai chiếc Audi chầm chậm chạy tới, hai lái xe bước xuống khúm núm mở cửa…

– “Ừm, mình về… Các vị… Ngày mai gặp…” Bích Trâm gật đầu, bước lên xe, bộ tứ của nàng lần lượt bước lên xe…

Nhân vật chính đã rời đi, chẳng mấy chốc mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn đám người dân hiếu kỳ vẫn còn ở lại, bàn tán xôn xao…

– “Các người có biết vừa rồi là ai không?” Một gã sồn sồn trạc bốn mấy ra vẻ thâm tàng bất lộ nheo mắt hỏi những người chung quanh…
– “Xê… Tưởng gì… Là Bí Thư Hoàng Trọng chứ ai… Tui biết mà… Thấy ông ta trên đài truyền hình hoài…”Chị Bảy trề môi khinh thường.
– “Tui không nói Bí Thư Hoàng Trọng, ông ta sắp ra Hà Nội đảm nhiệm Phó Thứ Trưởng của Bộ Tài Nguyên, tôi nói người phụ nữ kia đó… Cô ta là tân Bí thư của An Giang mình…” gã sồn sồn khoe hiểu biết…
– “Tân Bí Thư? Mèn ơi… Có thiệt không vậy anh Tư? Biết thì nói không biết đừng có nói bậy nha…”Chị Bảy sửng sốt…
– Không phải đâu chị Bảy… Cháu vợ của anh Tư làm trong văn phòng TỈnh ủy chắc biết được ít nhiều… Có phải không anh Tư, nói nghe coi… Mèn ơi, cô đó là Bí thư mới đó hả… Đẹp quá sá quà xa hà… Í, Tui nhớ rồi, hèn chi có cá cược…
– “Cá cược gì vậy anh Chín? Nói nghe coi…” Vừa nghe cụm từ “cá cược”, hai mắt chị Bảy sáng ngời, nếu có tin nội bộ thì biết đâu có thể kiếm được một mớ…

Không phải một mình chị Bảy, ai nghe anh Chín nói thì cũng động lòng, anh chín nói như vậy thi mười phần hết chín chắc là có tin nội bộ rồi…

– Ậy, từ từ tui nói cho chị nghe… Đừng có gấp có gấp, nghe anh Tư nói trước cái đã, anh Tư, cô đó là Bí Thư mới của An Giang mình đó hả? Anh Chín nóng lòng, đám hàng xóm ở gần khách sạn rủ nhau ra coi kịch nãy giờ vểnh tai, mắt mở lớn nét mặt kính nể nhìn anh Tư chờ mở miệng vàng.
– “Có nhiều chuyện lắm nhưng mà khuya rồi, về ngủ sáng mai ra quán uống cà phê tui nói cho mà nghe…” Anh Tư phát tay… Trong bụng đắc ý thầm nghỉ đâu có chuyện dễ dàng như vậy, muốn hóng chuyện thì cũng phải có cái gì thấm giọng và một chút đồ lót bụng chứ… Ít ra cũng một châu ăn khuya.
– “Ậy… Khuya cái gì chứ… Mình lại quán bà Sáu ngồi xuống làm vài ly đi… Sao hả các người…”Ai muốn về ngủ thì đi đi…”

Đối với các ông Tám, bà Tám thì nghe chuyện hấp dẫn nữa kín nữa hở mà không nghe cho trót thì chẳng thà giết họ thì còn sướng hơn… Bởi vậy nghe anh Tư nói thì biết anh Tư muốn gài độ cử nhậu… Anh Chín liền cười híp mắt, ngày mai là ngày cuối tuần rồi, đâu có đi làm, sẵn dịp tụ lại vừa lai rai vừa nghe chuyện thì còn gì bằng.

– “Hay đó… Đi đi… Anh Tư… Khuya cái gì chớ…”Trong phút chốc anh Tư trở thành nhân vật quan trọng được tiền hô hậu ủng tha thiết kéo đi…
– “Ờ… ờ thôi được… nà. Nghe xong nhớ đừng có đi nói tùm lum đó nha…” Thừa biết đám hàng xóm ông Tám bà Tám này còn hơn cái loa phóng thanh ở xóm nhưng vẫn Anh Tư màu mè…

Quán Bà Sáu thường mở rất trễ và đóng cửa rất khuya, bà Sáu bán đủ mọi thứ, rất ngon miệng, đặc biệt là món cháo lòng, dân bợm nhậu rất khoái khẩu mấy thứ đồ lòng, chấm nước mắm ớt, đưa vào miệng nhai, tợp một chung “nước mắt quê hương” rồi cầm miếng xương heo mút thì không có gì có thể so sánh. Giá cả rất phải chăng nên đêm khuya mà vẫn rất đông khách.

– “Mèn ơi… Sao đông đủ vậy… Hiền à… Có khách con” Thấy khách quen… Bà Sáu nhăn răng cười, răng súng vài cái, nhìn rất hiền hậu…
– “Dạ… Bà nội…” Hiền đang rửa chén, nghe Bà Sáu gọi liền đứng lên đi ra… Bàn đã sạch nhưng vẫn lấy khăn lau, kéo ghế mời khách ngồi… Hiền là cháu nội của bà Sáu, cha mẹ chết hết rồi trong một tai nạn xe cộ, bây giờ chỉ còn hai bà cháu đùm bọc lẫn nhau, mưu sinh với cái quán này… Ngày ngày nàng phụ việc với bà nội vừa chạy bàn vừa rửa chén, nói chung chung cũng khá cơ cực so với các thiếu nữ đồng lứa tuổi.
– “He he… Bà Sáu… Cho mấy dỉa đồ lòng đi… mỗi người một tô cháo, cho gan nhiều nhiều một chút… Hiền à, còn xương hong, nếu còn nói bà nội lấy cho chú mấy miếng xương nha, à, còn nữa… Đem trước ba xị để cho chú…”

Anh Tư vừa ngồi xuống đã bô bô cái miệng gọi thức ăn… Không một chút ngại ngùng khiến chị Bảy ứa gan thầm mắng thằng cha này đúng là đồ tham ăn háu uống, làm như con ma đói í… Cũng phải, người ta ra tiền, thằng chả ra mạng… ăn… Ăn đi… vái trời cho mắc nghẹn chết bất đắc kỳ tử… Chị Bảy rủa thầm.

– “Dạ được… Có ngay… Bà nội… 7 tô cháo… Của Chú Tư bỏ gan nhiều một chút… Múc cho chú Tư vài miếng xương…” Hiền nói lớn với bà Sáu, te te đi lấy rượu…

… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/thang-duc-quyen-2/

– “Nói đi anh Tư… Mọi người đang nóng lòng…” Cháo đã đem ra, mấy dỉa đồ lòng cũng đã đem ra. Thấy anh Tư cứ ngồi ăn uống nãy giờ. Miệng húp cháo nghe rồn rột như rồng hút nước mà vẫn chưa mở miệng… Anh Chín nóng lòng thúc giục.
– “He he… Ừ được… Các người biết tân Bí Thư là ai hôn?”… Chị Bảy, Anh Chín, Chú Ba… Tất cả nét mặt nghiêm túc, không ai bảo ai nhưng đồng loạt xích lại gần thêm một chút vểnh tai để nghe cho rõ. Đồng thời cũng không muốn anh Tư nói lớn… Một tin tức quan trọng như vậy, mọi người hùn tiền với nhau cho thằng cha Tư này ăn nhậu, có lý nào để người khác nghe “chùa” chứ… Không có cửa đâu.

Anh Tư nhìn quanh làm như là chuyện tối mật của Quốc gia vậy… rồi cúi xuống nói tiếp. Giọng nhỏ lại.

– “Tân Bí Thư của An Giang mình tên là Hoàng Bích Trâm, vừa mới thăng quân hàm Trung tướng lẽ ra là Cục Trưởng của Cục C03 nhưng muốn chuyển ngành nên được điều làm Bí Thư của tỉnh mình…”Nói tới đây, Anh Tư cầm lon bia nốc một hơi…
– “Cục C03 là cái gì vậy? À… Thôi tui hiểu rồi, chắc là không có “ăn” chứ gì… Làm Bí Thư có ăn hơn…” Chị Bảy ra vẻ hiểu biết…
– “Chị Bảy…” Anh Chín hết hồn quát nhỏ… Bọn người khác không hẹn mà đồng thời nhích mông ra xa để giữ khoảng cách… Thầm mắng chị Bảy này vú bự não teo nên ngu như heo. Chuyện như vậy hiểu trong bụng thì được rồi không cần phải nói ra miệng mà…
– “Hi hi…”So ghi… so ghi”… Nói suông miệng thôi mà…” Biết mình lỡ lời, chị Bảy xổ tiếng “anh” ý nói xin lỗi. Chị Bảy có sạp trái cây ngoài chợ Mỹ Khánh nên thỉnh thoảng gặp khách nước ngoài, chi học được dăm ba câu để giao tiếp nhưng vì có tật nói đớt của người miền nam nên nghe thì trớt quớt… Vậy mà chị bảy đụng một cái là “sổ” ra và rất lấy làm hãnh diện.
– “Mai mốt nhớ chú ý một chút…”Anh Tư nghiêm nét mặt… lại nhìn quanh và một lần nữa nhỏ giọng…” Chưa hết đâu, vị tân Bí thư này còn là ái nữ độc nhất của Chủ tịch Quốc Hội nữa đó…”

Tuy anh Tư nói nhỏ nhưng mọi người nghe qua thì cảm thấy như sấm nổ giữa trời… Ai cũng trợn mắt há mồm…

“Chát”…” Mèn đét ơi thì ra là vậy, tui nghi lắm, tuy là nhìn từ xa nhưng biết là không phải người thường ” Chị Bảy vỗ đùi nghe một tiếng “chát” vang dội khiến mọi người giật mình.

“Chát”… Đến lượt anh Chí vỗ bàn… nét mặt phấn khích.

– Cái vụ cá cược kia… Á đù… Thì ra là như vậy, mấy người biết hồi chiều nay tui nghe được cái gì hong? Nghe nói con của mấy ông lớn của Tỉnh An Giang mình đang rắp tâm muốn cưới cô ta về làm vợ nên tranh giành dữ lắm, bây giờ thì có cá độ đó… Nếu đặt con của Chủ tịch Huy thì 1 ăn 1… Con Phó Chủ tịch Hải hay Phó Chủ Tịch Minh thi5 1 ăn 3. Hi hi còn như người khác thì 1 ăn 20…
– “Ha ha hi hi” Mọi người cười ồ lên… Người khác? Bộ điên sao hả…
– “Cũng phải… Tân Bí Thư không những quyền cao chức trọng còn là con gái của Chủ tịch QH… Lại đẹp bá cháy… Con mẹ nó ai mà được Bí Thư để mắt tới… Hi hi… Đúng là tổ tiên mã táng hàm rồng…” Anh chín hâm mộ…
– “Ý… Sao hồi nãy không thấy cậu công tử nào vậy? Lẽ ra phải tới đây tỏ vẻ quan tâm chứ…”Chị Bảy nghi hoặc…
– Ậy… Chiêu này gọi là lấy thoái làm tiến… Đây là chiến thuật cưa gái cao siêu… Chị không hiểu đâu… Anh Tư phát tay, mỉm cười.
– “Chà chà… Hấp dẫn thiệt… Tui chờ coi ai mới là chân mệnh soái ca… Nhưng mà chờ tới chừng nào đây… mấy người nói đi…” Chị Bảy trước là kích động, sau là thắc mắc… Coi bộ lâu nha, không phải một sớm một chiều đâu à.
– “He he… Chờ chị nói sao… Dân cá độ đã bàn qua rồi… Ngày mốt là ngày tân Bí Thư nhậm chức, chiều tối sẽ có văn nghệ dạ vũ… Chỉ cần bất cứ anh nào mời được tân Bí Thư nhảy bản đầu tiên khai mạc buổi dạ vũ thì coi như người đó thắng cuộc… Lần này tui đem hết tiền mua quan tài ra chơi một ván…” Anh Tư mỉm cười tiết lộ…
– “Phải ha…” Cả đám người bừng tỉnh… Như vậy quá hợp lý… Đêm dạ vũ thường là người tình hay chịu đèn với nhau mới cùng nhau nhảy bản đầu tiên…
– “Anh đặt Trình Quốc Cường?” Anh Chín buộc miệng hỏi…
– “Ha ha, dĩ nhiên rồi… hỏng lẽ là anh? 1 Ăn 100 tui cũng không dám đâu à…” Anh Tư được dịp chế nhạo…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thằng Đức - Quyển 2

Số ký tự: 0