Phần 209
2023-07-28 06:36:00
– “Nà… Uống… Tao biết tụi bây muốn ra ngoài kiếm gái nhưng mà cũng là câu nói đó, chịu khó một chút, sau khi xong mối làm ăn này tao dẫn tụi mày qua Bangkok cho tụi mày chơi 1 tuần lễ cho đã cặc.”Giọng điệu thân thiết, Kosal nâng lon bia Heineken lên mời đàn em.
Lần này nhận “món làm ăn” khủng nên khác với những lần trước, Kosal vô cùng cảnh giác và cẩn thận. Lão không muốn sơ xuất gì nên ở lì trong khách sạn, gái gú thì nói với bọn đàn em tạm thời nhịn ngay cả đi việc đi ra ngoài ăn uống thì gọi nhà hàng mang tới… Để xoa dịu nỗi bức xúc của đàn em, Kosal luôn miệng hứa hẹn.
– “Lão đại… Anh không cần nói nhiều, tụi em hiểu mà, có phải không tụi mày…” Ra vẻ hiểu biết, Nemo nâng lon, cụng lon với lão đại…
– “Phải rồi… lão đại, tụi em theo anh kiếm ăn bấy lâu… Anh nói sao thì sao đi… Em uống “chăm phần chăm”… lão đại tùy ý…”Một gã miên sồn sồn cười híp mắt, giọng điệu tiếng việt lơ lớ, nói đớt, nịnh bợ. Gã nói xong nâng lon bia nốc ừng ực… ba tên còn lại không nói không rằng, tay cầm lon bia nốc một hơi để tỏ lòng thành kính với lão đại của mình.
– “Lão đại…” Nemo ngập ngừng…
– “Có gì thì nói đi… Ở đây đều là người của mình… mày ngại cái gì” Kosal phát tay.
– “Theo tui thấy, lần này không dễ ăn đâu. Mục tiêu của mình không phải người bình thường. Tụi Narith bên Krong Prey Veng không phải thứ vừa mà cũng bị diệt. Cho nên mình phải có kế hoạch “B” mới được.” Sắc mặt Nemo đầy lo lắng… Từ trước tới giờ, mục tiêu đều là các loại thương gia tranh giành thương trường nên muốn loại đối thủ, hoặc là tranh giành đàn bà mà có ân oán với nhau. Lần này thì khác, mục tiêu là nhân vật khủng, cho dù thù lao cao nhưng biết đâu không có mạng hưởng.
– “Lúc đầu tao cũng nghỉ như mày nhưng sau đó nghỉ lại tụi mình tới đây đâu có ai biết, chờ tới lúc…”Bùm” một cái xong chuyện thì mình chạy về. Tao tinh rồi, từ đây tới cửa khẩu Giang Thành không quá hai tiếng đồng hồ, tới đó là coi như an toàn, qua được bên kia là xong… Yên chí đi, không có gì đâu…” vỗ vai Nemo, Kosal trấn an gã đàn em thân tín.
– “Vậy cũng phải…” Nghe lão đại nói, Nemo cảm thấy an tâm nhưng trong bụng vẫn còn hơi thấp thỏm…
– “Đừng nói nhiều nữa… Dzô…” Kosal nâng lon…
Đúng vào ngay lúc này đèn đuốc trong phòng tắt ngúm khiến quang cảnh tối đen như mực.
– “Đụ má… chuyện gì đây? Cúp điện? Thời đại 90 à… Ở đây vẫn còn tệ như vậy sao, không chứ hả?” Đang nhậu nhẹt vui vẻ, thấy tối om biết bị cúp điện, Nemo văng tục vì mất hứng.
– “Để tui gọi điện xuống phòng tiếp tân…”gã miên sồn sồn đứng lên đi lại bên cạnh đầu giường nhấc điện thoại lên, bất chợt gã sửng sốt khi nhìn ra bên ngoài, chung quanh đèn vẫn sáng choang. Dưới mặt đường, trước khách sạn, lố nhố một đám người không rõ đàn ông hay đàn bà nhưng vũ trang mang súng tới tận răng đang đứng chĩa súng lên ngay cửa sổ nơi gã đang đứng…
– Lão đại… Anh lại đây coi, có chuyện rồi, gã nhanh chóng nép qua một bên, lớn tiếng gọi Kosal.
– “Cái gì?” Kosal hoảng hốt, cùng Nemo lập tức đến gần cửa sổ nhìn xuống… Phia xa xa dưới đường, Ngọc Như, Thục Linh, Hải Yến, Lan Anh đang phối hợp thiết lập vòng đai an toàn cho đám người dân hiếu kỳ càng lúc càng tới nhiều.
– “Chắc không phải tới tìm tụi mình đâu… Tụi mình mới tới chưa được nữa ngày mà… Tao không tin tụi nó thần thông quảng đại như vậy… Có lẽ họ tới vì chuyện gì khác…” Kosal tự trấn an mình đồng thời trấn an bọn đàn em. Lão không tin bước vào khách sạn chưa tới nữa ngày, chưa hề ra ngoài mà đã bị phát hiện. Nhưng tiếp theo đó, Kosal cùng bọn đàn em cảm thấy trời đất sụp đổ khi nghe tiếng loa phóng thanh từ dưới vọng lên.
– “Kosal và các người trên tầng 4 nghe đây… Tôi là Đại Tá Ngọc Vân Của Cục C02… Các người đã bị bao vây, tôi cho các người 15 phút để buông vũ khí, hai tay chắp lên đầu bước ra ngoài. Sau 15 phút, hậu quả tự gánh…” Bên ngoài Ngọc Vân cầm loa nói lớn, kêu gọi bọn Kosal đầu hàng.
Nghe có người kêu đích danh mình, Kosal sửng sốt… Sáng nay lão đi qua cửa khẩu Giang Thành, ghé Rạch Giá chưa được một tiếng đồng hồ liền đi thẳng xuống đây, mướn phòng, chưa hề ló mặt ra ngoài vậy mà bị kêu đích danh… Vậy có nghĩa là sao? Con nít cũng biết…
– “Lão đại… Mình bị bán đứng rồi…” Nemo rung giọng…
– “Tao cần mày nói sao… Đụ má… Là ai… Nếu tao tìm ra tao sẽ giết cả nhà nó…”Kosal rống giận… lão lấy di động ra, tay run run bấm.
Rạch Giá…
Có tâm phúc theo dõi bên Long Xuyên để chờ cơ hội diệt Kosal nên liền sau đám người Ngọc Vân bao vây khách sạn kêu đích danh Kosal đầu hàng, Arunny liền nhận được tin tức khiến “gã” nữa mừng nữa lo… Mừng là vì nếu Kosal thật sự bị CA bắn chết thì hay quá,”gã” sẽ không cần phải ra tay, còn sợ là vì nếu Kosal bị CA bắt sống thì sẽ khai ra tới Phạm Tuấn Dũng và “gã” là người trung gian trong vụ này… Đồng thời “gã” kinh hải khi nhận được nhất định có “nội gian”. Nếu không thì không thể nào bọn người Kosal tới chưa được một ngày đã biết mà tìm tới, Kosal còn bị kêu đích danh.
Đang suy nghĩ thì di động reo… Arunny bất đắc dĩ bắt máy, giọng điệu làm như không biết gì.
– A lô… Đã nói với ông là khi nào tới lúc sẽ cho ông biết mà… Gọi về làm gì.
– “Mày đừng giả mù sa mưa… Đụ mẹ, là mày bán đứng tao…”Kosal rống giận.
– “Có gì từ từ nói… Ăn bậy thì được nhưng nói bậy thì không được… Đã xảy ra chuyện gì?” Chuyện, Arunny giả mù sa mưa, làm như không biết chuyện.
– “Mày còn làm bộ… Tao tới chưa được nữa ngày tụi CA liền ập tới bao vây… Không phải mày thì còn ai, muốn mượn dao giết tao? Nói cho mày biết Kosal này không dễ chết đâu… mày chờ coi đi…” Dứt lời, Kosal giận dữ cúp máy…
Nhưng sau một lúc nóng giận, suy nghĩ lại, giờ lão biết chuyện này không phải là Arunny làm… Nó sẽ không ngu như vậy, ra tay lúc này, quá lộ liễu. Lão cũng như Arunny, cả hai đều có tâm cơ sâu xa và ác độc nên rất hiểu đối phương… Ở vào vị trí của Arunny lão sẽ chờ sau khi lão xử lý xong mục tiêu, đây mới là thượng sách…
Trong đầu Kosal bây giờ đang nghỉ số người biết bọn lão xuống Long Xuyên có thể dùng ngón tay trên một bàn tay cũng đủ đếm… Phạm Tuấn dũng và người chịu bỏ 200K đô thì không thể nào vì không hợp lý… Như vậy mười phần hết 9 là con đỉ Thu Lan kia rồi.
Lẽ ra Kosal không cần phải hoảng hốt, nhưng trong nhóm và ngay cả bản thân lão, không phải lần đầu qua Việt Nam phạm tội, lần nào lão cũng dùng hộ chiếu giả, tên cũng là tên giả. Chỉ cần xong chuyến làm ăn và trở về bên kia cửa khẩu Giang Thành được thì không nói gì nhưng rủi ro bị tóm, chuyện gì có thể gian lận được nhưng dấu chỉ tay thì không thể dấu được, chỉ cần bấm một cái là sẽ biết Kosal là Phala đang bị tầm nã… Đây là điều Kosal sợ… Cho nên bằng mọi giá, lão không thể để bị bắt.
– “Sao hả… lão đại…” Nemo còn chút hy vọng Kosal có thể tìm ra lối thoát…
– “Sao cái gì… Tụi bây nghe đây, nếu không muốn bị bắt thì liều mạng phân tán ra chạy…”Kosal hai mắt đỏ ngầu…
– “Lão đại, mình cần con tin mới có thể trốn thoát nơi này… Khean, Rainsey, Prak… Ba đứa bây đi xuống tầng dưới, gặp ai bắt đem lên cho tao… Vanna… tới sát cửa sổ… Chúng nó xông vào… Bắn cho tao.” Nemo không một chút chần chờ, điều khiển đàn em thay cho lão đại… Cũng như Kosal, gã cũng không thể bị bắt.
– “Đừng lo… Đụ má… Tụi này thà chết chứ không muốn bị bắt rồi vô tù ngồi…”Bọn đàn em mắt long lên, rõ ràng có lòng quyết tử, ba tên mở cửa đi ra ngoài, chạy xuống tầng dưới qua cầu thang bộ…
– “Đừng hòng chạy… Các người đã bị bao vây rồi… Bỏ súng xuống đầu hàng đi…”Có tiếng trong trẻo của đàn bà quát tháo nhưng rất lạnh lùng…
– Con cặc tao…
“Đùng… Đùng… Đùng…”
“Đùng… Đùng… Đùng… Đùng… Đùng… Đùng…”
Ba tiếng nổ liên tiếp… Kế đó là nhiều tiếng nổ bắn trả…
Kosal biến sắc, mặt Nemo tái nhợt… Cả hai hiểu được trong lúc cả bọn ăn nhậu thì đã bị bao vây và cô lập trên tầng này rồi… chuyện bắt người làm con tin không thể nào thực hiện…
Khean, Rainsey, Prak quả nhiện tông cửa đi trở vô… Trên vai Khean bị trúng đạn, máu đỏ thấm ướt trên chiếc T – shirt màu vàng của gã…
– “Đụ má… Mình bị vây trên này thiệt rồi…”Rainsey rống lên…
Ngay lúc này, tiếng từ ống loa một lần nữa vang lên…
– Còn 10 phút… Các người có 6 người, hiện nay một người đã bị thương… Đừng ngoan cố… Mau hàng đi…
– Hàng… Hàng cái con cặc tao… Đụ má tụi mày…
“Đùng… đùng… đùng, đùng, đùng…” Vanna nổi điên, gã cầm cây AK 47 chĩa xuống dưới đường nổ loạn xạ… Đám người hiếu kỳ tò mò hoảng sợ, chạy tìm chỗ ẩn thân, may mắn là chưa có ai bị thương vong nhưng quang cảnh trước khách sạn vô cùng rối loạn.
– “Fire…” Ngọc Vân ra lệnh… Thục Linh, Ngọc Như đồng loạt hướng về cửa sổ nơi Vanna đứng nhả đạn… Thanh Phượng, Lan Anh, Hải Yến cũng không chịu kém, đồng loạt rút súng nổ liên tiếp… Mùi khói súng bay khét lẹt, không biết có tên miên nào trúng đạn hay không nhưng vách tường thì loan lỗ như tổ ong…
Trên lầu 4, bên trong cửa sổ, bọn Kosal im lìm… Trước hỏa lực mạnh như vậy, ló đầu ra sẽ bị bể gáo tuy là nói quyết tử nhưng không tên nào dại như vậy…
– “Thục Linh… Chuẩn bị súng phóng lựu và lựu đạn cay… Khi hết giờ, phóng một trái ngay cửa sổ… Thử coi chúng cứng đầu được bao lâu… Ngọc Như, liên lạc với Thu Tâm, Phương Anh bên trong nói chủ yếu là bắt sống…”
– “Được…” Thục Linh, Ngọc Như răm rắp nghe theo… Bình thường là chị em vô cùng thân thiết nhưng khi có hành động thì Ngọc Vân cấp bậc cao nhất nên được coi là lãnh đạo.
Nheo mắt nhìn lên, Ngọc Vân mỉm cười. Mấy tên này như cá nằm trong rọ… Nếu bọn chúng ngoan cố thì chỉ có con đường chết… Đồng thời Ngọc Vân còn có thâm ý là muốn biểu diễn lực lượng của “bên mình” đối với bộ tứ của Hoàng Bích Trâm… Đàn bà là vậy đấy, tuy là người cùng phe nhưng vẫn muốn phân hơn kém…
Ngay lúc này có tiếng còi xe Công An inh ỏi hú lên… Hai chiếc xe CA chớp đèn xanh đỏ chạy tới… Vũ Đình Huy, Bùi Kim Hoa cùng 6 chiến sĩ CA trợn mắt há mồm… bước xuống, lâu nay chuyên làm những việc việc lông gà vỏ tỏi, hôm nay cả hai không ngờ xảy ra chuyện lớn như vậy…
15 phút trước…
Hôm nay được giao trọng trách bảo vệ bên ngoài biệt thự. Nói là trọng trách nhưng thật ra rất nhàn hạ. Có ai dám phạm thượng chứ cho nên cả đám quây quần chuyện trò cho qua thời giờ… Ai dè trong lúc đang tán gẫu bên ngoài thì thấy chiếc xe buýt đến đậu trước cửa biệt thự, chưa kịp lên tiếng đuổi thì thấy tân Bí Thư, tân Phó Giám đốc, tân Chủ tịch thành phố lên xe buýt rời đi khiến tất cả sửng sốt, vội vã lên xe âm thầm đi theo để bảo vệ.
Khổ lắm, bám sát đuôi thì sợ cho là theo dõi cho nên chỉ giữ một khoảng cách đủ để nhìn thấy, có gì thì can thiệp lẹ làng, như vậy thì được rồi, sẽ không bị quở làm việc thất trách. Nhưng vấn đề là khi chiếc xe buýt ngừng trước khách sạn, cả đám trợn mắt há mồm khi thấy các vị lãnh đạo xuống xe, trang bị tới tận răng, từ vũ khí cho đến áo chống đạn y như là sắp có chiến tranh vậy… Kinh hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì, Kim Hoa lập tức gọi điện báo cáo để Chánh Văn Phòng Hương Giang biết tinh hình sự việc còn Vũ Đình Huy thì gọi về trụ sở xin chỉ thị…
Hương Giang đang cùng Hoàng Trọng đang theo dõi cuộc chiến trên mạng, tuy là không đúng tên, ngay cả chức vụ cũng là trừu tượng nhưng con nít cũng biết người nào moi móc người nào thì di động của nàng reo lên. Lẽ ra không quan tâm nhưng khi nhìn thấy cháu gái mình Bùi Kim Hoa đêm nay có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho lãnh đạo, giờ này sao gọi cho nàng, trừ khi có chuyện vì vậy không một chút chậm trễ, Hương Giang vội vàng bắt máy…
– “A lô… Chuyện gì vậy Hoa…”Mặc dù bàn tay của Hoàng Trọng đang mân mê di chuyển khắp người nàng, chuẩn bị tái chiến đợt hai nhưng giọng điệu Hương Giang vô cùng nghiêm túc.
– “Dì Ba… Đã xảy… Đã xảy ra chuyện rồi…” Kim Hoa hoảng hốt bắt đầu với một câu không đầu không đuôi. Cũng không thể trách Kim Hoa được, từ lúc ra trường với cấp bậc Thiếu úy chưa có vụ lớn nào nên bây giờ thấy súng nổ đùng đùng thì trong lòng chấn kinh và mất bình tĩnh thậm chí có phần run rẩy nên nói năng lộn xộn.
– “Sao hốt hoảng vậy, có chuyện gì từ từ nói…”Giọng điệu bề trên, Hương Giang ngụ ý trách cháu gái không được binh tỉnh, người như vậy sẽ khó có được thành tựu trong tương lai.
– “Dạ… Các vị lãnh đạo đã đi ra ngoài, cháu và đồng đội đi theo phía sau, giữ một khoảng cách xa…” Kim Hoa chưa dứt lời, một loạt tiếng nổ đùng đùng… Khiến Hương Giang ngờ ngợ…
– Tiếng gì vậy.
– “Là tiếng súng… Các vị lãnh đạo đang bắn nhau với người bên trong khách sạn nên cháu gọi cho dì…” Kim Hoa chậm rãi trả lời…
– “Cái gì? Con này… Sao không chờ tới nữa đêm rồi hẵng nói… Còn không mau gọi thêm người tới… Khoan đã… Bí Thư có sao không…”Gạt tay của Hoàng Trọng ra, Hương Giang nhảy nhổm. Tuy an ninh của Bí Thư không thuộc phạm vi của nàng nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì rất khó ăn nói…
– “Vũ Đình Huy đã gọi… Bí Thư không sao” Kim Hoa ủy khuất đáp, không phải hồi nãy nói nàng từ từ nói đó mà.
– “Được… Dì tới ngay…”Cúp máy, Hương Giang hấp tấp mặc lại quần áo…
– “Sao lại như vậy…” Tuy tiếc nuối nhưng Hoàng Trọng cũng hối hả mặc y phục, nãy giờ nghe được lõm bõm, trong lòng hoảng hốt, lửa dục tắt ngúm. Trong đầu nghi hoặc, An Giang trước giờ rất là yên bình mà.
– “Ai mà biết được… Anh mau gọi cho lão Uông Hầu gửi thêm người tới… Em đi trước…” Không đợi Hoàng Trọng ừ hử… Hương Giang đi nhanh ra cửa… Hoàng Trọng lấy di động ra bấm, hy vọng có thể liên lạc dược với Uông Hầu… Nhưng Uông Hầu có lẽ đã tắt máy… không biết đang ở nơi nào.
Kim Hoa vừa cúp máy, Vũ Đình Huy cũng gọi điện xong, gã nhấn ga cho xe chạy tới… Xe ngừng cả đội nhanh chóng nhảy xuống…
– “Bí Thư…” Tôi là Vũ Đình Huy… Người của chúng ta đang trên đường đi tới đây…”Vũ Đình Huy phấn khích… Đây là dịp thể hiện năng lực của mình nên nhất định phải nắm bắt.
– “Ừm… Thanh Phượng… Mau phân công tác cho họ…” Bích Trâm phát tay…
– “Mau thiết lập phạm vi an toàn, không cho người dân tới gần… Các người cũng vậy, không có áo bảo họ… Tốt nhất nên tránh xa…”Liếc một cái, đoán người này có lẽ là chỉ huy của đội nhưng thấy gã không có áo chống đạn nên Thanh Phượng phân gã cùng đồng đội phụ trách ở vòng ngoài.
– “Dạ… Bí Thư… Mình đi Kim Hoa…” Vũ Đình Huy kéo tay Kim Hoa, không nguyện ý lắm, nhưng đành phải nghe theo mệnh lệnh hơn nữa không có áo bảo hộ nên gã cũng hơi sợ… Vừa rồi không phải một tràng súng bắn ra hay sao.
Tiếng súng nổ, tiếng xe CA hụ còi làm náo loạn cả một vùng, người hiếu kỳ càng lúc càng đông, ai cũng lấy di động ra “quay” với nét mặt phấn khích, năm khi mười họa mới có cảnh sôi động như vầy, có ai chịu bỏ qua… Đuổi họ như là bắt cóc bỏ dĩa cho nên Vũ Đình Huy, Kim Hoa và đồng đội đành phải chật vật khuyên can họ tránh xa một chút để giữ an toàn.
– “Thục Linh… Bây giờ chị đi cửa sau vô hỗ trợ Thu Tâm và Phương Anh… Khi hết giờ thì bắn khói cay vô ngay cửa sổ…”Ngọc Vân nói xong nàng rút súng, đeo mặt nạ chống khói chuẩn bị bước đi…
– “Khoan… Tôi đi với cô…” Hoàng Bích Trâm nhanh nhẹn bước tới…
– “Em đi với Thủ trưởng…” Thanh Phượng nhanh miệng… Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh cũng đồng lượt sẵn sàng.
– “Các người ở dưới này, chia ra trấn thủ 4 gốc, hỗ trợ ThụC Linh và Ngọc Như quyết không cho tên nào chạy thoát… Ngọc Vân… Mình đi…”Bích Trâm phát tay… Ra lệnh rồi nhanh chân thoăn thoắt bước đi trước… Bộ dáng của nàng không khác gì với Nancy khi hành động khiến Ngọc Vân có chút khâm phục… Nhìn về hướng cửa sổ trên lầu 4, nháy mắt với Thanh Phượng… Ý ngầm muốn nói cần bộ tứ bắn hỗ trợ.
– “Go…” Là người chuyên nghiệp, Thanh Phượng Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh hiểu ý, đồng loạt chĩa súng bắn liên tục lên hướng cửa sổ, không cho bọn miên ló đầu ra để. Nhảy xuống “dọn đường” cho Bích Trâm và Ngọc Vân tiến tới cửa khách sạn.
“Đùng… đùng… đùng… Đùng… đùng… đùng… đùng… đùng”
Tiếng súng vừa vang lên, tay cầm súng, trên đầu là mặt nạ chống khói, trên người áo chống đạn. Hoàng Bích Trâm, Ngọc Vân nhanh nhẹn như hai con beo, thoăn thoắt bước tới trước, chẳng mấy chốc biến mất sau cửa vào của khách sạn…
Ngừng bắn… Thanh Phượng. Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh nhìn nhau mỉm cười… Tất cả đều biết Thủ trưởng của mình muốn thông qua Ngọc Vân để sính cường với Nancy… Cũng tại là cái tên kia hết… Không hiểu hắn có cái gì đặc biệt mà cả hai vị Thủ trưởng như là bị trúng tà… Nghỉ tới đó, sắc mặt của Thanh Phượng, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh thoáng có chút sắc hồng.
Ngay lúc này có xe của đài truyền hình An Giang chạy tới. Xe vừa ngừng, từ cửa sau, hai gã đực rựa cầm camera nhanh nhẹn nhảy xuống, cửa trước hai dáng người nhỏ nhắn cũng không một chút chậm trễ, nhảy xuống. Cả An Giang không xa lạ gì với hai mỹ này… Biên tập viên số “1” của Đài Truyền hình An Giang Trương Mỹ Thể và cũng được cho là Hoa hậu Long Xuyên, con gái của Trưởng Ban Tuyên Giáo Trương Định… Người thứ hai kém hơn một chút nhưng danh tiếng cũng không vừa, Hoàng Vân Anh… Con gái của Bí Thư Hoàng Trọng…
Quần Jean “rách bươm” theo kiểu thời thượng, áo pull trắng, tóc cột đuôi gà, hôm nay Hoàng Vân Anh nhìn rất là khác xưa… Tác phong không còn chảnh mà rất chững chạc. Điềm tĩnh. Trước kia cũng là biên tập viên nhưng làm việc bữa đực bữa cái, rất lơ là, chủ yếu cho có cái nhãn hiệu “Biên tập viên” nghe thật hách xì xằng. Nhưng gần đây, không biết tại sao Hoàng Vân Anh thay đổi 180 độ khiến mọi người ngạc nhiên, xầm xì có phải vì “Break up” với Cao Thái Sơn? Chỉ có Trương Mỹ Thể thì biết Hoàng Vân Anh bị thất tình nhưng đối tượng không phải là Cao Thái Sơn, ngay cả chính Mỹ Thể cũng không biết tên nào có thể làm cho Hoàng vân Anh điêu đứng thay đổi nhiều như vậy, nhưng thay đổi trong chiều hướng tích cực thì cũng là chuyện tốt.
Hoàng Trọng sắp rời đi nhưng Hoàng vân Anh không muốn đi theo ra ngoài Hà Nội để tiếp tục núp bóng cha, nàng quyết định ra ngoài xông pha tự lập. Gần đây, Hoàng Vân Anh đến ở chung với Mỹ Thể để học hỏi, tuy là con gái của Trưởng ban tuyên Giáo nhưng người đẹp này có khuynh hướng tự lập nên không muốn ở nhà với cha mẹ anh chị em mà dọn ra căn hộ chung cư ở một mình.
Đêm nay, cả hai đang ở nhà tán gẫu nghe nhạc thì đài truyền hình gọi đến nói có chuyện lớn đang xảy ra, cần hai nàng đi đến hiện trường trực tiếp phát sóng nên cho xe tới đón. Dân thường thì thích cuộc sống bình thản, phóng viên, biên tập viên thì thích đất bằng dậy sóng, mưa gió bão bùng để được dịp tường trình… Có như vậy mới hấp dẫn và nổi bật chứ chuyện xe cán chó chó cán xe thì vô cùng nhạt nhẽo. Bởi vậy phấn khích phóng lên xe… Gần tới hiện trường thì đã nghe tiếng súng đì đùng… Cả hai nhìn nhau, ánh mắt sáng ngời.
– “Mau mau…” Mỹ Thể, Vân Anh cuống quýt, sửa sang chút chút mái tóc, hình tượng chờ cameraman và nhân viên kỹ thuật xong là lên sóng thì ngay lúc này một đoàn xe chạy tới… Đây là xe số “1” và số “2”. Số “3” của các đại nhân vật trong tỉnh… Nói tóm lại là các đại lão cấp tỉnh đã đến rồi.
Mọi người chưng hửng nhìn nhau thầm hỏi… Không ai biết là chuyện gì…
– “Ba… Sao ba lại tới đây” Hoàng Vân Anh thấy cha… nàng ngạc nhiên bước tới đón chào… hỏi… Trong bụng nghi hoặc “Chuyện gì đây?”
– “Ừm…” Hoàng Trọng nghiêm túc gật đầu với con gái…
Trưởng ban tuyên giao Trương Định, Phó Chủ Tịch Huỳnh Thanh Cảnh, Lý Hải, Trần Thế Minh, Phó Bí Thư Nguyễn Ngọc Đáng, Chủ tịch Trình Quốc Huy đều có mặt…
Trình Quốc Huy sắc mặt ngưng trọng, sau khi Hoàng Trọng gọi điện, lão liền gọi cho Uông Hầu nhưng Uông Hầu biệt tăm, tới giờ này cũng không xuất hiện cũng không gọi điện… Trình Quốc Huy thật muốn chửi thề…
– “Thanh Phượng Đại tá…” Bí thư đâu rồi…” Hương Giang nhìn dáo dác, không thấy Hoàng Bích Trâm thì ngạc nhiên… Kim Hoa báo cáo tân Bí Thư đã tới đây, sao không thấy vậy… Đây cũng là câu hỏi trong đầu mọi người.
– “Bí thư…” Thanh Phương chưa kịp nói hết câu thì…
“Đùng… đùng… đùng… đùng… đùng…” Trên lầu 4… Vanna một lần nữa nổi điên. Chĩa họng súng AK 47 xuống đường bắn loạn xạ…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro