Thằng Đức - Quyển 2

Phần 202

2023-07-28 06:36:00

Phần 202
– Đồ mắc dịch… Đồ cà chớn… làm gì gấp dữ vậy?!

Bị hắn cúp máy… Thanh Phượng tức giận… rủa thầm… Nghiến răng nghiến lợi.

Bất thình lình có tiếng nói từ phía sau…

– Oh… Cô là Phó Giám đốc Sở Công an mới đến phải không… Hihi… tôi là Michael Libero… Bạn bè tôi gọi tôi là Michael. Mai này chúng ta có dịp làm việc chung với nhau rồi…

Ra vẻ “tình cờ” gặp Thanh Phượng, Michael vồn vã thân thiết.

– Ông là…

Thấy lão nói tiếng Việt lưu loát, còn nói “Mai này chúng ta có dịp làm việc chung với nhau” khiến Thanh Phượng sửng sốt, thầm nghĩ chẳng lẽ Sở Công an An Giang có thằng Mỹ già đang công tác?

– Oh… Sorry… Tôi là Cố vấn kinh tế của Chủ tịch Huy… Qua Việt Nam sống và làm việc đã 10 năm rồi…

Michael ưỡn ngực hãnh diện tự giới thiệu mình. “Cố vấn” của Chủ tịch Tỉnh, tuy không có trong quan phẩm của cán bộ nhưng không dễ có được “Title” này trừ khi rất giỏi. Giỏi thiệt hay không thì không cần biết, chủ yếu là được mọi người nể mặt.

– À… Thì ra là vậy… Hèn chi ông nói tiếng Việt rất giỏi…

Thanh Phượng khách sáo mỉm cười, khen.

– Cảm ơn… Tôi còn phải học hỏi nhiều… À nè… Cô mới vừa đến An Giang… Nếu cần gì, cứ nói với tôi một tiếng Michael hãnh diện đưa danh thiếp ra…
– Vậy thì cảm ơn nhiều.

Người ta đã đưa, theo lễ tiết, Thanh Phượng tiếp lấy tấm danh thiếp, nét mặt vui vẻ.

– Đừng khách sáo… Không làm phiền cô nữa… lần khác gặp lại… Tôi xin phép…

Michael, mỉm cười, ra vẻ thân sĩ, gật đầu chào, bước đi… Đây là chiến thuật cua gái của lão… Lần đầu như vậy đã quá đủ để gây ấn tượng tốt với người đẹp, nếu cù nhầy, sẽ phản tác dụng. Như vậy, đêm Dạ vũ, khi lão bước tới mời nàng nhảy một bản, nàng khó mà từ chối và từ từ lão sẽ đưa nàng lên giường cho nàng nếm mùi cặc Mỹ.

Thanh Phượng nào biết lão Mỹ già nghĩ như vậy, nàng trở vào, ngồi xuống bàn…

Huỳnh Thanh Cảnh thấy nàng không nói gì, trong lòng thất vọng, Trình Quốc Huy nhìn Uông Hầu mỉm cười…

– Anh Cảnh… Thôi đi… Dù sao Đại tá Phượng cũng đã có lòng, nhưng mà bên Đồng Tháp thật là không biết điều… Có thể làm được gì chứ… Aiz… Ngay cả tôi họ cũng không chịu nể mặt…

Uông Hầu hiểu ý, ra vẻ thông cảm.

– Đúng đó… Không cần để trong lòng…

Giọng điệu bề ngoài, Trình Quốc Huy “an ủi”, trong lòng đắc ý… Trần Thế Minh, Lý Hải nhìn nhau thầm trách Bích Trâm thật là còn trẻ nên xung động, mắc bẫy khích tướng của Trình Quốc Huy.

Chỉ có Hoàng Trọng, nhìn nét mặt Bích Trâm vô cùng bình thản, lão tin tưởng Bích Trâm không đơn giản.

Hương Giang buồn rười rượi, tuy Tân Bí thư là số “1” của An Giang nhưng thế lực của Trình Quốc Huy rất mạnh, có rất nhiều người đang nhìn chầm chầm, qua chuyện này có thể thấy thực lực của Tân Bí thư, Hương Giang hy vọng Bích Trâm qua ải này, như vậy mới không bị Trình Quốc Huy chèn ép trong tương lai.

Bích Trâm, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh trao đổi ánh mắt, thầm cười thích thú khi thấy nét mặt Thanh Phượng “hầm hầm”, tưởng Thanh Phượng đóng kịch nhưng không phải, nàng đang bực mình vì cái tên “cà chớn” khiến nàng cảm thấy bị mất mặt chỉ tại bởi thay vì gọi cho Mai Thảo, nàng lấy cớ goi cho hắn vậy mà chưa nói dăm ba câu đã cúp máy một cái cụp. Thiệt làm nàng tức chết đi được.

– Thanh Phượng sao rồi… Có tin tức gì không… Phó Chủ tịch Cảnh đang nóng lòng…

Hàng tung bị bại lộ, chuyến “vi phục xuất tuần” coi như “chết non” nhưng Bích Trâm thấy trong một thời gian ngắn mà thu lượm không ít, trước hết buổi sáng là chuyện tên Uông Phú, buổi trưa là chuyện ở cantin này… Bích Trâm đã quyết định rồi, nàng cần “tướng giỏi”, người có đầu óc “lưu manh” và dám nói dám làm, nghĩ tới đây nàng mỉm cười… Ai muốn nói nàng “lấy công làm tư” cũng mặc kệ…

– Oh… Xin lỗi, có chuyện khác suy nghĩ nên quên rồi… Ừm… Phó Chủ tịch Cảnh, không sao đâu, trễ lắm là sáng mai thôi, con gái ông sẽ được thả ra.

Thanh Phượng khiêm nhường nói…

– Đại tá, cô đã bị gạt rồi. Đối với ai, họ cũng nói như vậy, có phải không anh Hầu? Nói cho Phó Giám đốc Phượng biết đi. Thật là quá đáng, mình thì không nói gì nhưng Phó Giám đốc Phượng là người của Bí thư họ cũng không nể mặt?

Ra vẻ bất mãn dùm cho Thanh Phượng Trình Quốc Huy mặt sa sầm nhưng trong lòng lão vui như Tết nói một câu nghe thì không có gì nhưng tính chất “châm ngòi” rất mạnh. Mọi chuyện xảy ra như lão đã tính toán, bây giờ là lúc khoanh tay ngồi nhìn “Thần Tiên” đánh nhau.

– Chủ tịch Huy… Ông nghĩ vậy thật sao?

Thanh Phượng mỉm cười.

– Cô không nghĩ vậy sao? Aiz… Lạc quan thì tốt nhưng quá lạc quan thì là ngây thơ…

Trình Quốc Huy “thở dài”…

– Tôi thì nghĩ không liên quan đến chuyện lạc quan hay bi quan mà là năng lực…

Nhìn thẳng vào mắt của Trình Quốc Huy không một chút e dè lão là “lãnh đạo” của nàng, Phương Trang mỉm cười…

– Ý của Trang Chủ tịch là sao?

Uông Hầu lộ sắc giận, mặt Trình Quốc Huy sa sầm, câu này quá hỗn láo, rõ ràng có ý nói năng lực của lão và Uông Hầu, cả 2 người cộng lại không bằng Thanh Phượng?

– Hihi… Hầu Giám đốc. Tôi chỉ nói sự thật thôi… Nà… Thí dụ nha… Chuyện mà tôi làm không được mà ông làm dễ dàng vậy thì chứng tỏ là năng lực của ông hơn tôi. Có phải không?

Phương Trang không một chút e dè hay nao núng nàng mỉm cười, giọng nói vô cùng điềm đạm.

– Cô…

Uông Hầu tức giận… Không biết làm sao phản bác. Cảm thấy bị mất mặt vì lần đầu tiên một Chủ tịch Thành phố không nể mặt lão…

Thanh Phượng, Hải Yến, Lan Anh nhếch miệng cười… Trần Thế Minh, Lý Hải mừng rỡ. Xem ra cuộc sống trong tương lai của Uông Hầu và Trình Quốc Huy sẽ rất là không thoải mái rồi…

Ánh mắt của cả hai nhìn Thanh Phượng và Phương Trang trở nên thân thiết.

– Thanh Phượng… Phương Trang…

Bích Trâm “can thiệp”.

– Haha… Bàn luận chút thôi mà. Không nên quá nghiêm túc…

Thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng, Hoàng Trọng xen vào để làm dịu tình hình…

Ngay lúc này chuông di động của Huỳnh Thanh Cảnh reo lên, lão vội vàng tay run run bắt máy, từ lúc con gái vô “hộp” ngồi, di động bị tịch thu. Mấy con mụ Công an bên Đồng Tháp chơi ác, nên đây là lần đầu Hiền gọi về, chẳng lẽ có chuyện?

– Alô… Ba đây… Con… Hả… Cái gì? Thả con ra rồi? Ờ… ờ… được… Ba tới liền…

Đang bí xị như bánh bao chiều, mặt Thanh Cảnh bỗng trở nên tươi tỉnh, lão nhìn Thanh Phượng với ánh mắt vô cùng cảm kích…

– Hihi… Đại tá Phượng, con gái tôi được thả ra rồi, cô hay thiệt.
– Tôi không có làm gì, chỉ chuyển lời của Bí thư…

Thanh Phượng khiêm nhường, khéo léo nâng oai phong của lãnh đạo. Ý nàng muốn nói nếu lão muốn nói lời cảm ơn thì chính là Bích Trâm, nàng chỉ là người hành sự…

– Bí thư… cảm ơn nhiều…

Thanh Cảnh quay sang Bích Trâm, cung kính…

– Chuyện nhỏ thôi… Không cần phải khách sáo, mau đi rước cháu về đi…

Bích Trâm phất tay, trong lòng vô cùng vui vẻ…

– Ờ phải… Bây giờ tôi chạy qua Cao Lãnh rước nó về. Các vị, xin lỗi nha… Hôm khác mở tiệc mời các vị…

Lời nói của Bích Trâm nhẹ nhàng nhưng người nghe choáng váng mặt mày như bị ai tát vào mặt… Đó là tâm trạng của Trình Quốc Huy, Uông Hầu… Cả hai nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc nhìn vẻ hối hả chạy đi của Thanh Cảnh…

Cách đây vài phút mỗi người một câu coi nhẹ người ta, bây giờ thiệt không biết phải nói sao, hận không có cái lỗ nào chui xuống cho đỡ ngượng.

Trần Thế Minh, Lý Hải vô cùng hả hê. Lâu nay bộ 3 Trình Quốc Huy ỷ người đông thế mạnh, chĩa mồm chõ mũi khắp nơi, bây giờ thì hay rồi… Để coi họ còn phách lối được bao lâu nữa?

Không hẹn cả 2 đưa ánh mắt nhìn về con trai mình, hy vọng nó “làm nên sự nghiệp”, cho dù không tới tay được thì nhất định phải phá cho hôi, nhất định không cho người khác hưởng lợi.

– Như vậy là tốt… Hết chuyện rồi, ha ha… Chúng ta tiếp tục ăn cơm đi… Bí thư Trâm, lát nữa mời cô đến văn phòng tôi một chuyến. Chánh văn phòng Giang, chị cũng đi cùng nha… Sẵn coi Trâm Bí thư có cần sửa sang hay đổi mới cái gì không. Aiz… cái “gu” của người già như tôi có lẽ không phù hợp với Bí thư Trâm…

Hoàng Trọng pha trò để xoa dịu bầu không khí…

– Bí thư Trọng… ông quá lời rồi… Chánh văn phòng Hương Giang, cảm ơn chị trước…

Bích Trâm mỉm cười…

– Bí thư, xin dừng nói vậy, là bổn phận của tôi mà…

Hương Giang âm thầm cảm kích Hoàng Trọng đã tạo cơ hội cho nàng tiếp xúc những bước đầu tiên với Tân Bí thư. Nàng cung kính đáp.

Hôm nay, người mừng nhất chính là nàng. Trước giờ Trình Quốc Huy rất không vừa mắt với nàng, cũng may là được Hoàng Trọng che chở cho nên tới giờ vẫn “bình an vô sự”. Chuyện Hoàng Trọng rời đi khiến Hương Giang ăn ngủ không yên, khó khăn lắm mới treo lên được vị trí Chánh văn phòng Tỉnh ủy, nếu bây giờ bị đá ra khỏi vị trí này, điều đến vị trí ghẻ lạnh nàng thật không cam lòng.

Thật ra Hương Giang cũng đã từng nghĩ tới việc quy thuận Trình Quốc Huy nhưng trở ngại của nàng chính là lão dâm dục Uông Hầu, đàn bà nào có chút nhan sắc trong phe hầu hết đều bị lão đưa lên giường. Cho lão đụ cũng được đi, nàng không ngại, cùng lắm là nhắm mắt banh háng hay chổng mông cho lão bơm vài phút hoặc chịu khó “thổi xắc xô” bài tôi đưa anh lên đỉnh nhưng lão này không phải là người kín đáo, có tật xấu là lên giường với người nào rồi, nếu thích thì hay khoe khoang tùm lum khiến gia đình người ta xào xáo. Chính chuyện này khiến nàng không thể chấp nhận được.

Bây giờ thì hay rồi, Bích Thư là người có cá tính, ngay cả thân tín rõ ràng không e dè, rụt rè trước Trình Quốc Huy và Uông Hầu. Như vậy Trình Quốc Huy muốn điều nàng đi để tên Bùi Thanh Dũng thế chỗ sẽ không dễ dàng… Hương Giang tin tưởng với năng suất làm việc của mình, nàng sẽ chiếm được lòng tin của Tân Bí thư.

Gần đó những người phe cánh của Hoàng Trọng và Hương Giang mừng thầm. Bí thư Trọng rời đi, nếu muốn đứng vững thì nhất định phải tìm chỗ dựa mới. Chánh văn phòng Hương Giang quá yếu so với bộ 3 Trình Quốc Huy, còn 2 người Trần Thế Minh và Lý Hải không thể tin cậy được. Đầu phục bộ 3 Trình Quốc Huy cũng không là giải pháp tốt vì sẽ bị người của họ bài xích, nếu không muốn nói là chèn ép, ma cũ ăn hiếp ma mới.

Trước đây họ nghĩ Tân Bí thư, là con gái của Chủ tịch Quốc hội, xuống đây chỉ là để mạ vàng nên sẽ ngã theo bộ 3 Trình Quốc Huy, lập thành tích để một thời gian sau dễ dàng về Trung Ương… Nhưng hôm nay xem ra có vẻ không phải rồi, không chừng Chủ tịch Huy sẽ nhìn mặt Bí thư Bích Trâm để làm việc. Hãy nhìn mặt Uông Hầu kìa, đen như đít nồi, còn không phải sao, thật là xấu hổ mà, người ta chỉ gọi một cú điện thôi là chuyện được giải quyết trong vòng vài nốt nhạc còn lão thì gọi tứ tung nói sùi bọt mép mà chẳng được gì… Đây mới là thực lực…

Ai lại không có con, trong giờ phút này có người đang nghĩ không phải con trai, con gái mình thường qua Cao Lãnh ăn chơi hay sao? Nếu chúng bị Công an bên đó bắt thì hay quá, lúc đó sẽ có cớ tới nhờ Đại tá Phó Giám đốc này nói dùm một tiếng rồi thì con mình được thả ra và sau đó mình danh chánh ngôn thuận đem món quà kính biếu để tỏ lòng tri ân. Như vậy là “bắt” được quan hệ rồi… Mà bắt được quan hệ với Phó Giám đốc Thanh Phượng đồng nghĩa là được núp bóng dưới tàng cây cổ thụ “Bích Trâm” Bí thư? Chứ còn gì nữa… Bởi vậy có nhiều người nhìn Thanh Phượng, Phương Trang với cặp mắt sáng ngời…

Là vậy đấy, trong quan trường, một hành động nhỏ nho cũng khiến cả khối người suy nghĩ nát óc, chuyện đơn giản biến thành phức tạp…

“Quân sư” đưa ra kế quỷ “vi phục xuất tuần” cho Bích Trâm cũng chẳng phải thần thánh gì, hắn chỉ nói chung chung để giúp Bích Trâm thấy và nắm tình hình để làm việc không ngờ vậy mà gây giao động không nhỏ trên chính trường An Giang.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thằng Đức - Quyển 2

Số ký tự: 0