Thằng Đức - Quyển 2

Phần 192

2023-07-28 06:36:00

Phần 192
Như thường lệ mỗi ngày, Thu đi xuống lầu, đảo một vòng nhìn quanh rồi đi đến sau quầy thu tiền ngồi với Hương một lát rồi trở lên lầu. Nhưng tối qua Hương về khuya một chút nên sáng nay cảm thấy không khỏe nên Thu chỉ xuống một mình, vừa ngồi vừa suy nghĩ đến chuyện xuống Cao Lãnh mở nhà hàng trong TTTM mà thấy vui vui trong lòng. Một phần vui vì công chuyện làm ăn thuận lợi nhưng phần lớn là thấy hắn rất tận tâm chăm lo cho nàng, đồng thời cũng hổ thẹn vì làm như vậy coi như là đi trốn Ba bé Trúc rồi, nhưng nàng có thể làm gì hơn được chứ. Bây giờ Thu cảm thấy không có hắn là không được. Hắn đã là một phần quan trọng trong cuộc sống của nàng, đôi khi Thu nghĩ lại thấy cuộc đời mình sao thật oái oăm, tên bạn thân của con trai nàng bây giờ là người đàn ông của nàng. Hơn nữa, mỗi khi trên giường, hắn muốn gì nàng cũng chiều ý. Lúc trước với Ba của bé Trúc, nàng đâu phải như vậy. Nghĩ tới chuyện nàng và Hương làm tình cùng một lúc với hắn, khuôn mặt Thu đỏ bừng xấu hổ, nàng chưa hề nghĩ mình sao lại có thể điên rồ dâm đãng đến thế.

– Chị Thu. Đám người kia nãy giờ cứ nhìn chị hoài.

Đang trầm ngâm nghĩ ngợi, Hồng bước lại gần nói nhỏ khiến Thu giật mình.

Lúc trước Hồng gọi Thu là bà Chủ nhưng làm ở đây đã lâu, tính Hồng lại thật thà, siêng năng nên rất được lòng Thu. Vì thế nàng coi Hồng như người thân, từ đó cho Hồng được thay đổi cách xưng hô.

Trong thâm tâm Thu đã định một khi nàng và Hương xuống Cao Lãnh thì sẽ để cho Hồng trông coi quán xuyến công việc ở đây.

– Kệ họ. Miễn là họ không làm gì quá đáng thì được rồi.

Thu liếc nhanh nhìn về hướng chiếc bàn ở trong góc phòng, nơi đó có 5 người đàn ông với vẻ mặt không hiền, mà thuộc dân “bặm trợn”.

Đúng như Hồng nói, ánh mắt bọn họ luôn nhìn hướng này rồi rù rì to nhỏ khiến Thu cảm thấy lo lo. Thằng Hòa mấy hôm nay đã theo thằng Hưởng ra Phú Quốc làm công việc theo lệnh của hắn. Tuy thằng Hưởng có để lại 2 thằng nhóc khác ở đây nhưng Thu lo ngại bọn chúng không đủ cân lượng để đối phó với đám người này nếu thực sự họ muốn quậy phá.

– Hay là chị gọi cho sếp Hoàng đi.

Hồng lo lắng, gợi ý.

– Họ có làm gì đâu mà gọi. Đi làm việc đi.

Thu lắc đầu. Nàng cũng muốn gọi nhưng chẳng lẽ gọi Công an tới vì có người nhìn mình?

Sáu Lạc ra tù được vài ngày rồi, ai vừa mới ra tù thì cũng phải tu tâm dưỡng tính ít nhất cũng dăm ba tháng để cho mọi người thấy mình đã “hoàn lương” nên hưởng dược sự khoan hồng của Nhà nước nhưng Sáu Lạc thì khác, lão có hoàn lương hay vẫn du côn như trước khi vào tù thì cũng chẳng ai dám hó hé than phiền nếu không muốn chết. Ở xã Long Phú này ai mà chẳng biết nhà của Sáu Lạc là một hộ giàu có, nhưng giàu không nhờ làm ăn lương thiện mà là nhờ vào chuyên cho vay lãi cao và cầm đồ, hơn nữa chuyện bất hợp pháp gì cũng dám làm miễn hái ra tiền là được. Mười mấy năm trước, vào thời điểm đó, có lúc rộ tin đồn Sáu Lạc là một trong các đàn em thân tín của Năm Cam, thiệt hay không thì không ai biết nhưng có câu chẳng thà tin còn hơn là không, kết quả là ai nghe thấy khi gặp lão cũng sợ xanh mặt.

Lúc Sáu Lạc bị bắt rồi kết án vào tù, dân thường ai cũng mừng, những tưởng đã là dấu chấm hết cho “triều đại” nhà lão tại xã Long Phú này. Nhưng không phải vậy, trái lại nhà của lão còn phất lên hơn bao giờ hết. Chồng vào tù, “chị Sáu” nhảy ra cầm đầu bọn đàn em “bươn chải” làm ăn, cũng nhờ chị Sáu có chút nhan sắc nên lọt vào mắt của Phó Chủ tịch TP Sóc Trăng đầy quyền lực. Được người này chống lưng nên làm ăn suôn sẻ vì vậy mà phất lên cũng không có gì lạ. Bởi vậy tuy đã 10 năm nay dù thân ở tù nhưng nhà của Sáu Lạc có thể nói là “bình chân như vại”. Nhưng chuyện chưa dừng ở đó…

Chỉ vì cái số của lão được Tổ tiên phù hộ hay là hên thì khó mà biết được. Lúc 10 năm trước, khi lão vô tù, 2 đứa con gái sinh đôi lúc đó mới có 13~14 tuổi. Bây giờ đã 23~24 rồi, nhan sắc giống mẹ nên cũng thuộc loại “hoa nhường nguyệt thẹn”. Chính vì vậy mà Sáu Lạc có được 2 chàng “rể hiền”, một người là Trưởng Công an TP Sóc Trăng còn một người là Giám đốc Sở Giao thông vận tải của Tỉnh.

Nói nào ngay, chuyện Sáu Lạc được ra tù sớm cũng là nhờ vào mối quan hệ này.

Nếu là nhà ai khác, có được một chàng “rể hiền” làm “ông nội” như vậy cũng đủ đi ngang về tắt rồi huống chi nhà lão có tới 2 thằng “rể hiền” cơ chứ. Bởi vậy ai mà không sợ.

Mấy ngày nay, nhà Sáu Lạc khách khứa ra vào nườm nượp, sáng tiệc nhỏ, trưa tiệc lớn, nhậu nhẹt lu bù, tiệc tối thì khỏi nói, chị Sáu chịu chơi lắm, không biết kiếm mấy em ở đâu mà em nào em nấy mơn mởn đào tơ để hầu hạ lão để bù đắp những tháng ngày thiếu thốn trong lao tù, còn bản thân mình thì chị Sáu không cho Sáu Lạc đụng tới. Bởi vì bây giờ vị Phó Chủ tịch thành phố kia đã là Phó Bí thư Tỉnh ủy, đã là đàn bà của Phó Bí thư Tỉnh ủy, chị Sáu không thể để cho Sáu Lạc đụng tới mình được.

Nói nào ngay, chị Sáu làm như vậy là tình nghĩa lắm rồi. Sáu Lạc cũng biết vậy nên không dám đòi hỏi gì hơn.

Sáng hôm nay Sáu Lạc rủ vài anh em đến nhà hàng của Thu Đại nương để thỏa lòng mong ước, những ngày trước khi ra tù, đêm nào lão cũng lấy hình vợ thằng Huân ra sục cặc, bây giờ ra ngoài rồi dĩ nhiên là muốn tới ve vãn. Một bàn 5 người, vào đây cũng cả tiếng đồng hồ rồi, đã ăn uống no say xong xuôi thì Sáu Lạc mới thấy Thu Đại nương từ trên lầu đi xuống khiến lão ngẩn ngơ, thầm nuốt nước bọt nghĩ bụng con vợ của thằng Huân này thật là bá cháy. Bên ngoài so với trong hình thật là khác xa, chỉ nhìn một cái là đủ nứng cặc cả ngày. Thật là tội nghiệp cho thằng Huân kia nhưng mà không sao, đã có anh Sáu đây chiếu cố dùm. Đầu óc lão mê mẩn bởi dung nhan của nàng vì vậy cứ liếc liếc nhìn hướng Thu, cười cười chờ dịp.

– Haha… Thì ra anh Sáu mới ra nhưng cũng biết tới danh tiếng của Thu Đại nương hả? Cũng phải thôi, Thu Đại nương nổi tiếng khắp gần xa mà. Nhưng coi chừng nha anh Sáu, hoa hồng này không thể hái được đâu ah.

Hiếu, một gã trong bọn khuyên nhủ. Sóc Trăng và Hậu Giang cũng như Cần Thơ đâu có xa nên Hiếu cũng biết được rất nhiều chuyện, chỗ nào quậy được và chỗ nào cần phải kiêng kỵ nên chị Sáu đặc biệt phái gã đi theo Sáu Lạc để đề phòng xảy ra chuyện, bởi vì lão đã ngồi tù 10 năm nên không biết chuyện trời cao đất rộng hiện nay.

– Đúng đó anh Sáu, còn có Hương Nhị nương nữa, cũng bá cháy lắm. Tụi này thỉnh thoảng cũng đến đây ăn nhậu nhìn cho đã con mắt rồi thôi, chứ sờ tới thì không dám nghĩ. Phiền phức lắm.

Lại có thêm một gã trong đám phụ họa.

– Còn có Hương Nhị nương nữa? Á đù, ngon vậy à? Tụi bây không biết đâu. Trong tù, thằng chồng của bà Chủ quán này chung phòng với tao. Hehe… tao với nó tình như anh em. Hôm nay có dịp gặp em dâu thì phải chào hỏi một tiếng thôi mà… Hehehe…

Sáu Lạc nói xong đứng lên, trước cặp mắt hâm mộ của 4 người chung bàn, lão đi về phía quầy thu ngân nơi Thu đang ngồi.

– Hehe… Em dâu. Em khỏe chứ?
– Xin lỗi. Ông là…

Tự nhiên có người đàn ông gọi mình là “em dâu”. Thu nhíu mày, cảnh giác.

Đã “dị ứng” với bọn người này thấy lão mon men tới gần Thu, Hồng ra hiệu nên 2 tên đàn em có nhiệm vụ giữ an ninh trật tự cho nhà hàng liền bước tới để đề phòng đám người dê chúa động tay động chân.

– Oh… Quên rồi. Để anh tự giới thiệu, anh tên là Lạc, thứ 6 trong gia đình nên ai cũng gọi là Sáu Lạc. Anh với Huân, chồng em tình như anh em nên em dâu đừng coi anh là người xa lạ, em gọi một tiếng anh Sáu là được rồi.

Sáu Lạc cố ra vẻ là người đàng hoàng, nói năng từ tốn nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó chừa, ánh mắt không ngừng liếc trộm vùng ngực cao vút của mỹ phụ với ánh mắt thèm thuồng.

– Là vậy à… Ông cứ ngồi chơi. Cảm ơn đã đến ủng hộ.

Thu mỉm cười xã giao đón khách, nàng đã viết thư mấy lần gửi cho Huân, ba bé Trúc nói đến chuyện ly dị nhưng ông ta không bao giờ trả lời, nay lại có người bạn tù đến gọi mình là em dâu khiến Thu vô cùng phản cảm.

– Ậy da, em dâu không nên khách sáo. Anh đã nói rồi, anh với Huân tình như thủ túc, trong kia đùm bọc lẫn nhau, chuyện của Huân là chuyện của anh, có thể nói chúng ta tuy mới gặp nhau lần đầu nhưng là người một nhà.

Giọng Sáu Lạc vô cùng thân thiết.

– Không dám. Ông Sáu ngồi chơi ha. Tôi còn bận việc. Hồng à. Em lại đây thế chị.

Thu lịch sự mỉm cười gật đầu chào, đứng lên dợm bước đi, cố tinh phớt lờ chuyện lão nói “tình như thủ túc” với Ba bé Trúc.

– Em dâu. Em làm như vậy là không đúng rồi. Anh và chồng em…

Thu cướp lời.

– Ông khách này. Xin hãy tự trọng, tôi không biết ông, cách xưng hô như vậy thật là không tiện.

Thu nghiêm mặt. Từ lúc mở nhà hàng đến giờ, đã có mấy vụ tương tự nên nàng rất cảnh giác, thấy ánh mắt lão nhìn mình, Thu biết người này không phải là thiện nam tín nữ cho nên lão có quen biết thực sự với Ba bé Trúc hay không, chuyện đó không quan trọng, nàng cần phải đề phòng. Hơn nữa, cho dù lão có quen biết với người chồng cũ, Thu cũng không vì vậy mà để lão gọi mình là em dâu. Nghe thật là khả ố.

– Anh Sáu! Nơi này… anh không thể đắc tội được đâu. Xin lỗi nha bà Chủ… Chỉ là hiểu lầm thôi. Hết chuyện rồi… Anh Sáu! Mình đi về đi ha…

Hiếu thấy tình hình có vẻ không ổn nên vội vàng can thiệp. Chị Sáu đã dặn dò Hiếu rất kỹ lưỡng. Sáu Lạc đã ở tù 10 năm, 10 năm trước và 10 năm sau, xã hội đã vật đổi sao dời. Sáu Lạc mới vừa được thả, không hiểu biết nhiều, cần được canh chừng để lão không đắc tội với ai.

Hiếu biết tuy chỉ là bà Chủ của nhà hàng nhỏ nhưng tiếng tăm của Thu Đại nương ở Cần Thơ ai lại không biết. Đàn ông có nứng cặc đến mấy cũng phải nên tránh xa 10.800 dặm nếu không muốn gặp tai họa.

– Cái gì không thể đắc tội. Cái con cặc tao nè. ĐM… Thằng Hiếu, mày mau tránh ra…

Bị Thu khinh thường, Sáu Lạc giận quá hóa khùng, miệng chửi thề, đôi mắt đỏ ngầu. Lão đang nổi cơn điên nên muốn làm cái gì đó “Kinh thiên động địa” cho hả cơn giận. Lão nào biết 2 thằng đàn em được Hưởng sắp xếp giữ gìn trật tự cho nhà hàng cũng không phải dạng vừa, đang phấn khích chuẩn bị tinh thần ứng chiến, tay nắm cán cây mã tấu Thailand, chỉ cần Sáu Lạc có hành động “bất kính” với Thu Đại nương là rút ra “chơi đẹp” liền, chém thằng già dê này thành 18 khúc cho chó gặm.

– Có chuyện gì? Sao ồn ào vậy?!

Ngay lúc này có tiếng nói vang lên.

Định là nói chuyện với Đồng Giao, Thanh Nhã, Quyên khoảng 2 giờ đồng hồ, sau đó sẽ lên đường về Cao Lãnh nhưng cả 3 đang “bận rộn” thì thôi đi, Đức lợi dụng thời gian này ghé nhà hàng của Thu, ai dè vừa tới đã thấy tình hình có vẻ “ồn ào” cho nên cất tiếng hỏi.

– Anh Sáu… Đừng nha. Người này là ông Chủ ở đây. Anh đừng làm bậy…

Biết Đức là ai nên Hiếu kinh hãi khi thấy hắn thình lình xuất hiện lúc này, vì vậy nói nhỏ với Sáu Lạc để lão tự biết kiềm chế.

– Chưa về Cao Lãnh sao?

Thấy hắn đột ngột xuất hiện, Thu mừng rỡ, ánh mắt đầy yêu thương, âu yếm hỏi. Trước đây thường nghe người ta nói “tình yêu không tuổi tác”, nàng mỉm cười, chỉ nghĩ đó là chuyện trong tiểu thuyết hay cine nhưng không ngờ chuyện “hoang đường” đó đã xảy ra với chính nàng. Thu cảm thấy mình đã yêu sâu đậm người đàn ông mà trước kia là bạn thân của con trai nàng.

– Ừm. Ghé qua đây một chút rồi đi. Hương đâu rồi?
– Tối qua về khuya, sáng nay nói hơi mệt, nên hiện còn đang ngủ. Bà bầu mà.

Thu lườm. Cả 2 người, mỗi người một câu, chẳng đếm xỉa tới ai.

– Ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Đức một lần nữa nhìn quanh, nhíu mày, hỏi.

– Đức ca. Ông già này vừa chửi thề với chị Thu.

Nghe lão Đại của lão Đại hỏi, một trong đàn em của Hưởng tắc kè đưa tay chỉ Sáu Lạc đồng thời gập người 45 độ khúm núm báo cáo.

– Ông ta nói là bạn tù của Ba bé Trúc.

Thu ghé bên tai hắn nói nhỏ.

– Lão gọi chị Thu là “em dâu”, còn nói cái gì là người một nhà.

Hồng tố giác.

– Vậy à?!

Đức nheo mắt nhìn Sáu Lạc, lão cũng đang trừng mắt nhìn hắn. Bên cạnh, tên Hiếu không ngừng nhỏ giọng, lặp đi lặp lại:

– Anh Sáu, người này anh không thể đụng chạm đâu…

Gã không nói thì thôi, càng nói thì càng như đổ dầu vô lửa.

Trước khi vào tù. Sáu Lạc là lão Đại ở cái xã Long Phú này, lời nói là “Nhất ngôn cửu đỉnh”, bọn đàn em nghe răm rắp, sau 10 năm ngồi tù, bây giờ bọn đàn em chỉ nhìn sắc mặt của chị Sáu để làm việc, vấn đề là “chị Sáu” bây giờ đã khác xưa, chỉ còn là vợ của lão trên danh nghĩa mà thôi nên cho dù lão có muốn sờ lồn, bóp vú cũng không thể được huống chi là đụ. Chỉ tại vì vợ lão bây giờ là đàn bà của Phó Bí thư Tỉnh ủy, địa vị đã cao vời vợi, thân phận “thằng mới ra tù” thấp hèn như lão không xứng để cùng chia sẻ một cái lồn ah.

Đời là thế đó, chuyện này Sáu Lạc đành phải bấm bụng chấp nhận, nhưng đối với “thằng nhóc” này mà cũng phải nhường nhịn nó sao? Lão không tin nó lại là Phó Bí thư Tỉnh Ủy hay là con cặc gì đó. Cho nên Sáu Lạc muốn phát tác để hả cơn giận.

– Mới ra tù phải không? Được rồi, lần này bỏ qua. Đi về đi, nhưng nhớ cho kỹ, không có lần sau.
– Nếu còn có lần sau thì đập gãy cặp giò của lão. Nghe rõ chưa?

Đức nhìn 2 tên đàn em của Hưởng, ra lệnh.

– Dạ! Đức ca.

Cả hai khúm núm gật đầu.

Trừ Sáu Lạc, 4 tên đi theo im re, cúi mặt nhìn xuống mũi giày giả điếc còn thầm mắng chửi trong bụng.

– ĐM… Thằng già ngu xuẩn, mới ra tù chọc ai không chọc, mà nhằm ngay thứ dữ để chọc, muốn chết sao?
– ĐMM… mày… mày…

Cuộc đời Sáu Lạc chưa bao giờ bị nhục như vậy, cơn giận bốc lên đến tối tăm mặt mũi, cả người Sáu Lạc giận run lên bần bật. Lão lắp bắp nói không ra lời, rồi bất thình lình xông lên quyết ăn thua đủ. Thấy vậy, 2 tên đàn em của Hưởng tắc kè đã sẵn sàng đề phòng, nhanh tay rút ngay 2 cây mã tấu Thailand ra, đây là thời điểm lập công với Đức ca mà, cơ hội 10 năm một thuở lẽ nào lại bỏ qua…

Nhưng bọn chúng đã nhanh, mà Đức còn nhanh hơn nhiều.

“ĐÙNG…”

Một tiếng nổ đanh gọn, vang dội khiến mọi người thất kinh hồn vía dạt ra.

Sáu Lạc kinh hãi, đang muốn sống chết lao lên để lấy lại thể diện, nhưng tình huống bất ngờ khiến lão đứng như trời trồng, sợ muốn té đái trong quần khi thấy họng súng trong tay “thằng nhóc” vẫn còn đang bốc khói.

Bây giờ lão hiểu tại sao thằng Hiếu nói người này không thể đụng chạm vào được. Hắn cầm súng bắn ngay giữa ban ngày ban mặt mà sắc mặt bình thản không đổi sắc chứng tỏ hắn đã quá quen với việc nổ súng và có thân phận rất khủng bố. Mặt trắng bệch, tiến thì không dám, lùi cũng không xong nên lão cứ đứng ngơ ra, không biết phải làm sao cho phải.

Ngay lúc này Thắng cùng với 3 chiến sĩ Công an hấp tấp chạy vào…

Số là Hồng rất lanh lợi, tuy chị Thu nói “Họ có làm gì đâu mà gọi” nhưng ngừa bệnh hơn chữa bệnh, họ không làm gì thì không sao nhưng nếu có mặt của Công an thì sẽ an toàn hơn nên Hồng cứ gọi. Mà với Thắng thì sự an toàn của các “chị dâu” là trên hết nên khi nghe Hồng nói, Thắng vội vã cùng vài thân tín chạy ngay đến hiện trường, thầm mừng khi đã thấy Đức ca đang đứng đó. Lần này là “có điểm” tốt rồi.

– Ừm. Không sao. Nhưng nếu sếp Thắng và các anh em tới trễ một chút thì khó biết. Người này muốn hành hung tôi, nghe nói mới vừa ra tù. Bọn họ đông người nên tôi bất đắc dĩ phải bắn cảnh cáo lên trời một phát.

Nháy mắt với Thắng một cái, đưa tay chỉ Sáu Lạc, Đức chậm rãi nói.

Tuy chính mình vừa rút súng bắn một phát khiến lão có vẻ sợ vỡ mật nhưng hắn vẫn “bơm” Thắng một câu đồng thời “lôi” cả 4 người đi chung với lão vào mặc dù biết họ cản lão.

– Mới ra tù mà dám hành hung người? Các anh em, còng cả 5 người này đưa về đội lấy khẩu cung.

Tuy không hiểu vì sao Đức nháy mắt ra hiệu với mình nhưng Thắng vẫn nhuần nhuyễn phối hợp. Cứ đưa về tra hỏi trước rồi nói sau.

– Hiểu lầm… Sếp ơi, hiểu lầm rồi. Không phải như vậy. Chúng tôi không có làm gì hết sếp à.

Cả 4 người đi chung với Sáu Lạc sắc mặt đại biến, nhìn nhau và thầm lôi cả 8 đời tổ tông của nhà Sáu Lạc ra mà mắng chửi.

– Tụi mình đã nói rồi, tới đây nhìn gái đẹp thì được nhưng đừng có gây chuyện.
– Đúng là thằng già ngu xuẩn, cứ tưởng mình còn là lão Đại như 10 năm trước.
– ĐĐM… Tụi mày sợ cái cặc gì?!

Sáu Lạc vẫn còn hung hăng quát lớn. Thật ra bây giờ trong lòng lão cũng đang bối rối. “Chị Sáu” nhiều lần căn dặn không được gây chuyện. Vậy mà mới đây thôi là đã có chuyện rồi.

– Dẫn bọn họ về lấy lời khai, tới chiều thả 4 người kia ra, còn lão này, cứ giam đó vài ngày.

Đức vỗ vai, nói nhỏ với Thắng.

– Cậu nói sao tôi làm vậy, yên chí đi, cậu chưa mở miệng thì lão còn ngồi mút chỉ.

Có cơ hội được biểu hiện, Thắng hùng dũng vỗ ngực cam kết.

Nhìn Thắng và các chiến sĩ Công an áp giải cả 5 người lên xe đặc chủng, Đức mỉm cười.

Nghe Thu nói lão này là bạn tù của Ba bé Trúc, hắn liền nghĩ lợi dụng chuyện này sai khiến lão làm chút chuyện cho mình nhưng trước hết làm cho lão sợ đến té đái trong quần trước đã sau đó mới dễ dàng sai khiến.

Chuyện Ba bé Trúc sắp ra tù gây cho Đức nhiều áp lực. Nhiều lần hắn muốn đề nghị cho ông ta một số tiền để khi ra tù thì đi xứ khác để có cuộc sống mới nhưng vấn đề là hắn không có can đảm đối diện với Huân – Ba bé Trúc để nói chuyện này. Lúc trước hắn thường tới nhà chơi, gọi 2 vợ chồng Huân – Thu là “bác trai, bác gái”. Bây giờ sao có thể mở miệng nói với “bác trai” là “bác gái” bây giờ là đàn bà của tui chứ.

Hắn không thể mở miệng nói được thì Thu càng không thể nói được. Bởi vậy hôm nay khi nghe Thu nói lão này là bạn tù với ông xã nàng, Đức liền nảy ra ý nghĩ dùng lão già này là người thích hợp nhất rồi, còn ai hơn được nữa. Bởi vậy mới nói với Thắng cứ giam lão vài ngày, khủng bố tinh thần trước cho lão sợ, sau đó nhờ lão làm chút chuyện thì chuyện nhỏ bỏ qua.

– Hết chuyện rồi… Ừm… Sao không thấy bóng dáng của 3 tiểu loli vậy?

Đức nhìn quanh không thấy bóng dáng Ngọc Hân, Gia Hân và bé Trúc nên quan tâm hỏi một câu.

– Ngày thường mà không đi học sao? Mau lên lầu thăm Hương một chút đi. Dưới này ồn ào như vậy mà không thấy bóng dáng đâu, không biết có sao không nữa.

Thu tỏ vẻ lo lắng nhìn lên lầu.

– Vậy sao?!

Hương đang có thai mấy tháng rồi, giờ nghe Thu nói, hắn sợ nàng có gì, nên vội vàng chạy lên lầu.

Thu quay lại dặn dò Hồng một số công việc cần làm, xong rồi cũng chậm rãi bước lên sau.

… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/thang-duc-quyen-2/

Long Xuyên, cùng thời gian.

Hiệu suất làm việc của Hải Yến và Lan Anh cũng cao lắm, chưa đầy một ngày đã kiếm ra được 3 chiếc Dream Thái nhìn qua thì hơi cũ kỹ một chút nhưng “chạy” ngon ơ. Một chiếc Dream Thái mới toanh khoảng 6~7 chục triệu. Đi Dream khá cũ như vậy thì nhất định không phải là dân xịn hay có tiền, có thể nói là thuộc loại bình dân bách tính, thuộc tuýp người tay làm hàm nhai.

Nhưng sáng hôm nay, TP Long Xuyên có lắm người giật mình không khỏi quay đầu nhìn 1 cái. Không phải để nhìn 3 chiếc Dream bản số 66 mà là nhìn 5 mỹ nữ với vẻ sững sờ, thầm tiếc nuối dùm cho họ.

– Ôi cha mẹ ơi. Người đẹp như vầy không đi “Mẹc” thì cũng phải đi “Ô đì” chứ? Còn tệ lắm cũng phải là Honda hoặc Toyota chứ, có lý nào cưỡi trên 3 chiếc Dream “xập kỷ nìn” cà tàng này chứ?!

Nhưng Hoàng Bích Trâm và “Bộ tứ” của nàng, ai cũng phấn khích, nét mặt đỏ như gà chọi.

Theo sự gợi ý của hắn, hôm nay là ngày đầu tiên Bích Trâm “vi phục xuất hành” đi thăm dân cho biết sự tình.

Hải Yến, Lan Anh hôm nay “chơi nổi” với mái tóc xanh xanh đỏ đỏ nhìn rất “thời thượng”. Hải Yến chở Bích Trâm, Lan Anh chở Thanh Phương, còn Phương Trinh thì mình ên. Cả 3 chiếc xe lúc này đang phóng bon bon trên con đường Nguyễn Thái Học. Vì Bích Trâm muốn biết nơi mình sắp làm việc nhìn như thế nào nên cả 3 chiếc xe đều hướng về Khu nhà Văn phòng Tỉnh ủy An Giang chạy tới.

“Tuýt… Tuýt… Tuýt…”…

Bất thình lình có tiếng huýt còi vang lên.

Các nàng đang chạy xe hăng hái, có biết gì đâu… Đường ta, ta cứ đi…

Tiếng tuýt còi truyền đến càng lúc càng dồn dập…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thằng Đức - Quyển 2

Số ký tự: 0