Phần 178
2023-07-28 06:36:00
Chung quanh hồ bơi, khói bay mịt mù, mùi thịt nướng thơm phức. Trong hồ có hai đội đang đánh bóng chuyền, Nancy, Kiều Chinh, Kiều Nga, Nhung đội bên này, Nhã Phương Nhã Thy, Ngân, Hồng Phượng, Nguyệt đội bên kia, chính giữa là tấm lưới, trái banh mủ bay qua bay lại. Bé Thu Sương và bé sĩ chạy lăng xăng hò hét cổ vũ, tiếng cười tiếng nói vô cùng náo nhiệt. Gần đó bốn bà bầu Thúy Ái, Hương, Gia Kỳ, Tâm Đoan đang vừa ngâm mình trong spas vừa chuyện trò thỉnh thoảng liếc hắn rồi cười rúc rích…
Đức đang ngồi ê a nói chuyện cùng 4 đứa con, ừm phải nói là 5 đứa con mới đúng… vì có cả bé Cường… Hôm nay rảnh rỗi Thủy bồng bé Cường cùng với Hồng Phượng, Nhàn, Tâm theo lời mời của Nancy đến vui chơi ăn cơm tối. Nét mặt Nhàn đen như đít nồi, từ lúc biết được âm mưu của Giang Ngọc Hoa, nàng vừa giận vừa sợ, không ngờ Giang Ngọc Hoa thâm độc như vậy.
– “Vậy bây giờ anh định làm sao…” Ngồi bên trái, bên cạnh hắn, Mỹ Kiều buột miệng hỏi.
– “Cho đi mò tôm như tên Trần Chí Hùng là vừa… Thứ dân này đáng chết mà.” Thu Hà tức giận.
– “Ậy… Lúc trước thì nghỉ vậy nhưng suy nghĩ kỹ thì không nên…”Đức lắc đầu…
– “Các người đang nói chuyện gì vậy?” Ngay lúc này Nancy, Kiều Chinh, Kiều Nga, Nhung từ dưới nước đi lên… Nhờ siêng năng tập thể hình nên thân hình đã bắt đầu săn trở lại, nhưng cặp vú của đàn bà vừa sinh lúc nào cũng nung núc vì căng sữa, bốn người lại mặc Bikini nên nhìn rất là khiêu gợi.
– Chuyện Giang Ngọc Hoa… Anh không biết phải xử bà ta như thế nào… Em cho chút ý kiến đi…
– “Đức à… Má thấy thôi bỏ qua đi… Coi như là nể mặt má ruột con Giang Ngọc Quế… Hơn nữa coi như là tích phước cho mấy đứa nhỏ này…” Khi nãy nghe hắn nói Mỹ Chi đã quăng tên sát thủ xuống cầu Cao lãnh, Nhàn sợ hãi bây giờ nàng sợ Nancy cũng như Thu Hà muốn đem Giang Ngọc Hoa quăng xuống sông nên có chút không nở vì vậy không đợi Nancy mở miệng, Nhàn vội can thiệp.
– “Đúng đó Đức, thôi bỏ qua đi… Đuổi bà ta về Canada là được rồi…”Tâm nói thêm vào, cũng như Nhàn, Tâm không phải là có cảm tinh gì với Giang Ngọc Hoa nhưng nàng không muốn hắn vì chuyện này mà gây tội nghiệt…
– “Được rồi… Chuyện này các người cứ yên tâm… Tôi đã có chủ trương” Đức phát tay…
– “Anh định làm sao?”Nancy mỉm cười…
– Nói cho cùng, bà ta cũng là “Dì” của anh, thôi thì coi như tha cho bà ta một mạng để tránh chuyện dì cháu giết nhau giành gia tài… Hơn nữa bây giờ bà ta cũng không làm gì được… Tạm thời giữ bà ta vài ngày rồi tính sau…
– “Phải nghỉ cách càng sớm càng tốt, chụp cho bà ta một tội hoặc cho đi thăm hà bá thù không sao nhưng không thể nhốt bà ta lâu quá…” Nancy lắc đầu…
– Sáng mai đi dự lễ nhậm chức của Thu Hà, tối mai… à… tối mai Hoàng Bích Trâm mời ra ngoài ăn cơm… Ngày mốt anh trở xuống giải quyết vấn đề…
– “Hay là sáng mai anh trở xuống dưới đi…” Thấy hắn quan tâm đến buổi lễ nhậm chức của mình, Thu Hà cảm thấy ngọt ngào nhưng không muốn vì vậy mà cản trở chuyện của hắn.
– “Ây… Có gì đâu chứ Chuyện của Giang Ngọc Hoa còn thời gian mà, gấp cũng không được, anh cần chút thời gian suy nghĩ… lễ nhậm chức của em đối với anh cũng rất quan trọng…”Đức nịnh, thật ra không phải nịnh, Từ Thu Hà, Ngọc Vân cho đến Ngọc Như tất cả đã làm rất nhiều việc cho hắn, một chút thời gian đi dự lễ nàng ngày nàng nhậm chức có đáng gì chứ.
– “Miệng lưỡi của anh ngày càng trơn tru… Thôi được cứ quyết định như vậy…”Thấy hắn biết điều, Nancy mỉm cười hài lòng. Biết quan tâm và coi trọng người của mình là một trong trong những đặc điểm quan trọng hàng đầu của lãnh đạo…
– “Lại là Hoàng Bích Trâm… Không phải sáng nay đã đi sân bay đón Hoàng Bích Trâm rồi… Sao tối mai lại còn hẹn ăn cơm?” Kiều Nga không hài lòng, miệng làu bàu, Lườm, ánh mắt sắc như dao dò xét…
– “Em nghỉ tới đâu rồi… Tất cả chúng ta cùng đi mà…”Hoàng Bích Trâm không nói nhưng Đức nói bừa trước rồi tính sau, hắn nghỉ Nancy đang bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi Hà Nội nên sẽ không đi nhưng dù Nancy chịu đi cũng không có vấn đề gì lớn…
– “Đi đâu… Tụi em đi nữa.” Hồng Phượng cùng Nhã Phương, Nhã Thy, Ngân, Nguyệt bước tới, nghe nói đi chơi sợ mất phần liền mở miệng đòi đi.
– “Anh hai của em được Hoàng Bích Trâm Tân Bí Thư An Giang mời dùng cơm tối mai… Anh à… Hồng Phượng, Nhã Thy, Nhã Phương, Nguyệt nữa… Muốn theo anh đi kìa. Không biết có tiện không vậy.” Nhìn hắn… Nancy mỉm cười hỏi. Nàng làm sao không hiểu Hoàng Bích Trâm muốn khiêu chiến với mình, dĩ nhiên là nàng muốn cho Hoàng Bích Trâm biết ai mới là “Chánh phi nương nương” nhưng thấy Hồng Phượng, Nhã Phương, Nhã Thy, Ngân, Nguyệt đòi đi vậy thì cứ để họ “so găng” với Hoàng Bích Trâm một lần. Nancy thừa hiểu song Nhã không nể mặt ai vậy thì cứ để con nhỏ Hoàng Bích Trâm đụng độ với song Nhã… Nàng sẽ đứng sau đánh trống hò reo là được.
– “Có gì mà không tiện chứ… Hay là sẵn dịp, tất cả ngày mai cùng ra ngoài hít thở không khí trong lành, ca hát karaoke vui chơi một bữa, ở miết trong nhà hoài thật là tù túng, không tốt cho sức khỏe” Đã đến nước này, Đức đành phải làm ra vẻ thản nhiên vô tội… Trong bụng hắn đang lo sốt vó nhưng tin tưởng Hoàng Bích Trâm là khuê nữ của Chủ tịch Quốc Hội, có lý nào dám đem chuyện của nàng và hắn ra khoe khoang chứ, không thể nào đâu.
– “Vậy được… Tất cả chúng ta ngày mai ra ngoài vui chơi một bữa…” Nancy gật đầu…
– “Oh yeah… Gimme “5” ” Nghe Nancy nói tối mai ra ngoài vui chơi, Nhã Phương đưa bàn tay ra… Nhiều bàn tay đưa lên hưởng ứng đánh vào tay nàng… “Chát”…”Chát”…”Chát”…”Chát”…”Chát”…”Chát”
Kinh nghiệm cho biết có đến 90% hắn đã “đớp” Hoàng Bích Trâm rồi, Nhàn, Tâm nhìn nhau thầm mắng…”Thằng mắc dịch”… Để coi hắn đối phó ra sao. Bên cạnh Nhàn, Tâm… Thủy cũng thấy chua chua trong lòng… rõ ràng đám trẻ đang “dành” hắn, không coi nàng có ký lô nào hết nhưng kẹt cái nàng là “thím” nên không thể mở miệng.
– “Sẵn đây mới nói… Sắp tới ngày sinh nhật của Nhã Thy và Nhã Phương và Nguyệt rồi… Ba người sinh cùng tháng, hay là mình tổ chức chung một ngày nha… Nói cho anh biết để chuẩn bị quà” Biết hắn bận nhiều việc có lẽ không nhớ. Nancy nhắc nhở…
– “Đức đại gia… Anh không thể keo kiệt được đâu…”Gia Kỳ mỉm cười…
– “Cũng may là có chị Nancy và Gia Kỳ… Nếu không… hừ… Anh ấy không biết tụi em là ai chứ đừng nói đến sinh nhật…” Nhã Phương “xụ mặt”.
– Hi hi… Sao lại nói như vậy chứ… Ý kiến của Nancy hay đó… Sinh nhật của ba người làm chung mới vui và phải làm cho xôm trò một chút… Có nhạc sống nhảy đầm…
– “Không cần nhạc sống cũng không cần nhảy đầm nhưng phải có quà… Có phải không Nguyệt…”Nhã Phương “vòi vĩnh”, kéo Nguyệt vào…
– “Tôi… Tôi không biết…”tính hay nhút nhát nên Nguyệt ngượng ngùng… miệng lí nhí, mặt đỏ bừng…
– “Quà sinh nhật thì dĩ nhiên phải có rồi nà. Các em muốn cái gì… nói đi…” Đức vỗ ngực hứa hẹn… Không thấy Nancy, Gia Kỳ, Nhã Phương, Nhã Thy “đánh mắt” với nhau…
– “Gì cũng được?” Ánh mắt ranh mãnh, miệng cười “gian”… Nhã Thy gặng hỏi…
– Sure… miễn đừng lấy mạng anh là được.
– “Hi hi… Nà… Em muốn cái này…” Như đã có chuẩn bị từ trước, Nhã Thi, Nhã Phương đưa hắn tập catalogue…
– “Hả… Là cái gì vậy? Cứu… Cứu mạng a…” Đức trợn mắt há mồm khi mở catalogue…”OMG… vậy có khác gì lấy mạng mình chứ… Có thiệt không vậy? Trong catalogue là hình của chiếc Audi R8 spyder V10… Đây là món quà sinh nhật? Mạng thì có…”
– “Hi hi ha ha…” Thấy nét mặt hắn hớt hải… Chúng nữ ôm bụng cười…
– “Đức đại gia… Công ty Đức Lập của anh ngày càng phát triển, số doanh nghiệp ngày càng lớn, vài ba tỷ mua quà sinh nhật làm quà thì có dáng gì chứ. Còn nữa nha sắp được hưởng gia tài bên Canada rồi. Đừng keo kiệt quá mà…” Gia Kỳ lườm…
– “Hi hi… Gia Kỳ… Đức đại gia xưa nay rất hào sảng. Chị nghỉ không thành vấn đề đâu… Có phải không Đại gia?” Nancy mỉm cười… Nàng và Gia Kỳ phối hợp nhịp nhàng.
– “Wow… Đức à… Hi hi… Coi bộ không thể nói không đâu à…” Biết hắn giàu sụ… lại còn sắp được hưởng gia tài kếch xù. Hơn nữa, ở chung với nhau một thời gian, Nhàn rất có cảm tinh với Nhã Thy và Nhã Phương, vả lại biết hắn đã “đớp” con gái người ta rồi mà lại còn hoa thơm đánh cả cụm thì chút tiền này mua làm quà sinh nhật là phải rồi… Bởi vậy Nhàn nói thêm vào…
– “Thôi được…” Ngay cả Nhàn cũng thông đồng với địch… Đức đành chào thua…
– “Yeah… Gimme “5”…” Thấy hắn gât đầu, Nhã Thy, Nhã Phương nhảy cà tưng lên, 4 bàn tay chạm vào nhau mừng “thắng lợi”… Cả hai nghỉ tới khi lái chiếc Audi R8 đi học thì thật là hách xì xằng…
Nhung, Nguyệt nhìn nhau sửng sốt… Hai chị em nàng xuất thân gia cảnh bình thường… Từ ngày Nhung lấy hắn gia cảnh sung túc hơn nhiều, hắn lo cho nàng rất chu đáo, Nhung không muốn gì hơn nữa nhưng nếu hắn vì cho song Nhã món quà sinh nhật khủng mà phải cho Nguyệt thì thật là áy náy nhưng nhất thời không biết nói sao cho phải. Nhất là Nguyệt, nàng sợ hắn nghỉ minh vì sau lần đó mà vòi vĩnh thì thật là không hay.
– “Em… Em không muốn đâu… Em không biết lái xe… Em có chiếc Dream…”Thu hết can đảm, Nguyệt lí nhí nói…
– “Đúng đó… Anh đừng mua xe… Nguyệt không biết lái… Nó có chiếc Dream mà…” Nhung ngập ngừng phân bua.
– “Hi hi… Không biết lái xe thì đi học… Không cần phải tiết kiệm cho anh đâu à… Thôi đừng nói nữa… Cứ quyết định như vậy” Biết hai chị em Nhung, Nguyệt muốn tiết kiệm cho mình… Đức phát tay… Bây giờ tiền hắn có rất nhiều, tiền có là để xài chẳng lẽ để nhìn à.
– “Ây da… Chị Nguyệt à… Đừng tiết kiệm cho Đại gia mà…” Đến lượt Hồng Phương xúi giục… Hai tháng nữa là sinh nhật nàng… Nàng đang suy nghĩ phải kêu hắn tặng mình chiếc Mercedes AMG Roadster làm quà sinh nhật mới được.
Nhã Phương, Nhã Thy vòi vĩnh, quà sinh nhật “khủng” được hắn gật đầu thì có lý nào mình không được chứ… Bởi vậy Tâm Đoan, Thúy Ái, Thu Hà, Mỹ Kiều, Ngân, Hương… Nói tóm lại hầu như tất cả đang suy nghĩ trong đầu quà sinh nhật năm nay của mình ít ra cũng phải tương đương hoặc hơn mới được… Không phải là ganh tỵ với hai “tiểu muội muội” nhưng đây là vấn đề mặt mũi… Nếu không ai cũng sẽ nói mình không được “sủng ái”.
Đức nào biết đám mỹ nữ” lấy song Nhã làm gương đang suy nghĩ tìm cách “xẻ thịt” mình. Là người hào sảng và rất công bằng, cho nên trong lúc này đầu óc hắn đang suy nghĩ tháng tới là sinh nhật của Nancy Mỹ Chi, Gia Kỳ, quà sinh nhật của các nàng cũng phải “nặng ký” mới coi được… À phải rồi, hay là Rolls Royce Cullinan đi ha, nhưng mà Mỹ Chi đã có Rolls Royce rồi…
Nancy, Gia Kỳ liếc nhau cười trộm khi thấy nét mặt hắn đăm chiêu suy nghĩ miên mang, như đã có “xếp đặt” từ trước… Gia Kỳ háy mắt với Nhã Phương một cái…
– “Hi hi… Tháng sau là sinh nhật của chị Nancy và Gia Kỳ rồi, còn nữa sinh nhật của chị Mỹ Chi cũng là tháng sau đó…”Nhã Phương ỡm ờ nói bâng quơ nhưng nét mặt “gian xảo” liếc hắn cười, miệng cười chúm chím.
– “Vậy thì phải chuẩn bị quà là vừa, Nancy, Gia Kỳ… Phần của Mỹ Chi anh sẽ bàn với Mỹ Chi sau, phần của hai em… Anh tặng hai em mỗi người chiếc Rolls Royce Cullinan làm quà sinh nhật nha… Hai em thấy có được không?” Đức kiêu hãnh nói… Không tính đến phần gia tài từ trên trời rơi xuống đầu, bây giờ với lợi nhuận từ Đức lập và số tiền “kiếm” được từ Phạm Bá Thành, Lại Đức Quang, Nguyễn văn Đồng gộp lại, nếu muốn mua 2 hoặc 4, 5 chiếc Rolls Royce Cullinan không có vấn đề gì. Đôi khi hắn nhớ lại lúc trước kia khi còn “hàn vi”, mỗi lần được mời gái mời đi dự sinh nhật thì phải chắt chiu từng đồng để mua quà “xịn” vậy mà còn bị khinh ra mặt… Bây giờ thì khác rồi… Rolls Royce Cullinan? Búng tay một cái là xong bơi vậy kiêu hãnh một chút cũng nên mà.
– “Rolls Royce Cullinan? Thôi đi… Không cần thiết, em và Gia Kỳ có bàn qua với Mỹ Chi rồi, còn có Ngọc Lan, Thái Điệp nữa… Mua cái gì cũng phải suy nghĩ cho sự tiện lợi và lâu dài… Anh nói có phải không?” Giọng Nancy vô cùng ngọt ngào…
– “Ậy… Không cần phải tiết kiệm đâu… Có tiền thì nên xài mà…”Nghe Nancy nói, Đức cảm động… Đúng là “sau lưng người đàn ông thành đạt nhất định phải có người đàn bà hiểu biết lý lẽ chống lưng.
– “Tuy anh nói như vậy nhưng có tiền cũng không thể phí phạm được, tụi em đã tính kỷ rồi… Anh không cần phải mua quà riêng lẻ đâu… Cứ mua chung là được rồi… Nà…”Đã có chuẩn bị sẵn, Nancy mỉm cười đưa cuốn catalogue.
– “Lại là catalogue… Cái gì vậy?” Đức mỉm cười cầm lấy mở ra nhìn. Ngay trang đầu đã làm hắn trợn mắt há mồm… Có thiệt không vậy? Là chiếc du thuyền a…
– “Tụi em đã nghỉ kỹ lắm rồi… Nhà mình đông người, mỗi lần đi du lịch thì phải chuẩn bị đủ mọi thứ thật là bất tiện, chiếc xe buýt giường nằm tuy thoải mái nhưng vẫn không đủ chỗ, so với du thuyền này thì không thể sánh bằng, khác nhau một trời một vực, cho nên chiếc du thuyền này đối với gia đinh mình là thích hợp nhất… Hihi… Loại du thuyền này giá nguyên thủy là 100 triệu đô nhưng chiếc này là “second hand”, còn mới lắm, một đại gia ở Dubai mới mua được hai năm thì bán lại nữa giá, coi như mình được giá hời…” Nancy thao thao bất tuyệt… Nói đến đây, nàng ngừng lại, liếc mắt nhìn Gia Kỳ.
– Chị Nancy nói đúng đó, có chiếc du thuyền này, mình đi Phú Quốc rất thoải mái, đừng nói chi là Phú Quốc, mai này cả nhà mình muốn đi Hồng Kông, Đài Loan hay Singapour hoặc Nhật hay Thailand cũng rất là thoải mái, như là sáng ngồi trong nhà vui chơi chiều tối là tới hoặc đêm nằm ngủ sáng thức dậy mở mắt ra là đang ở nước ngoài… Không cần phải cụ bị gì hết… Thật là tiện lợi…
Nhàn, Tâm, Thủy lúc đầu nghe Nancy muốn hắn mua du thuyền 50 triệu đô thì hết hồn nhưng càng nghe Gia Kỳ “thuyết minh” thì càng thấy có lý bởi vậy hai mắt sáng ngời. Nhã Phương, Nhã Thy, Hồng Phượng, Thu Hà… Nói tóm lại tất cả các nàng thì không cần phải nói… nét mặt ai cũng kích động mơ màng khi nghỉ tới ngồi trong spas vừa tắm nắng hứng gió mát, uống rượu vui chơi mà có thể đang trên đường đi Hồng Kông, hoặc Nhật mua sắm. Chưa bao giờ nghỉ có một ngày lại có thể oai phong như vậy được ngồi trên du thuyền “nhà” đi khắp Đông Nam Á… Ngay cả Tâm Đoan là tiểu thư con nhà đại gia cũng chưa từng nghỉ tới chuyện này…
– “OK… Các em muốn sao thì sao đi… hi hi…” Trước nhiều ánh mắt mong đợi. Đức không muốn làm các nàng thất vọng, nói nào ngay, khi nhìn thấy chiếc du thuyền thì ngay bản thân hắn đã mê tít mắt rồi.
– Oh yeah… song Nhã hét lớn mừng rỡ, nhảy cà tưng, chúng nữ vui mừng reo hò, tiếng cười tiếng nói vang dội cả khu biệt thự.
– “Đây là ý của Mỹ Chi đó… Mỹ Chi muốn mua để cả nhà mình cùng đi du lịch nhưng em thấy để anh mua thì tốt hơn… Có hiểu không?” Nancy mỉm cười hài lòng… Tuy nàng và Mỹ Chi rất là thân thiết nhưng nàng tuyệt đối không thể để Mỹ Chi lấy tiền túi 50 triệu mỹ kim để mua du thuyền này, như vậy nàng coi như là đi “ké” sao? Uy tín của nàng sẽ bị tổn thương. Nancy đã từng nghỉ lấy tiền của mình ra mua nhưng sau đó nghỉ lại làm như vậy Mỹ Chi cũng sẽ không thích vì có cảm giác tương tự, cho nên chính hắn lấy tiền ra mua là tốt nhất.
– Hiểu… hiểu… Anh hiểu mà… Bởi vậy mới nói nha, anh không có em là không được…
– “Wow… Nà nà, Các chị em nghe chưa… Trình độ nịnh bợ của anh ấy càng lúc càng giỏi” Kiều Nga “bêu xấu” hắn…
– “Nghề của chàng mà… Nịnh bợ là giỏi nhất, tin lời anh nói chẳng thà tin heo nái biết leo cây” Lườm hắn chỉ với nửa con mắt… Hồng Phượng “xỉa xói”… Tâm Đoan, Thúy Ái, Hương, Nguyệt cúi đầu, hai vai run run rõ ràng đang cố nín cười. Thầm nghỉ là em gái của anh nói đó nha…
– “Hồng Phượng… sao lại nói anh Đức như vậy…”Thủy lắc đầu, mỉm cười.
– Không phải đâu, thím ba… Hồng Phượng nói đúng đó. Thằng Đức càng ngày càng lẻo mép… – Ra mặt trưởng bối, Tâm bênh vực Hồng Phượng…
– Hồng Phượng à… Hai tuần rồi không gặp em. Bây giờ thấy em đẹp ra đó nha… Em nghỉ coi câu này là nịnh bợ hay nói thiệt vậy?
– “Anh…”Bị hắn trêu chọc. Hồng Phượng cứng họng… Không biết đối đáp ra sao cho phải… Hắn nói nàng đẹp, nàng tin hắn nói thì là tin heo nái biết leo cây nếu không tin thì tự nhận mình xấu, không đẹp, có cô gái nào được khen đẹp mà tự nói mình nói ngược chứ.
– “Ha ha hi hi” Mọi người nghe hắn trêu chọc Hồng Phương một câu ý vị liền cười ồ lên…
– “Anh đừng chọc Hồng Phượng nữa mà…” Nancy đánh vai hắn.
– “Vậy anh có ý định khi nào đi Canada?” Gia Kỳ đột nhiên hỏi.
– “Chưa biết, cần thiết sao? Anh chưa từng ra nước ngoài…”Đức lo lắng… Mặc dù trong đầu cũng có ý định bay qua đó một lần thăm Giang Ngọc Quế dù sao cũng là mẹ ruột của mình.
– “Anh cũng nên chuẩn bị đi một chuyến, Ngọc Lan có nói chuyện với Luật sư bên đó, nghe nói má anh không còn bao nhiêu thời gian” Gia Kỳ dịu dàng nói.
– “Đúng đó, đi qua đó một chuyến đi…” Nhàn gật đầu đồng tinh.
– “Dĩ nhiên là không để anh đi một mình… Gia Kỳ và Ngọc Lan sẽ đi theo hộ tống anh… Rất tiếc là em phải ra Hà Nội”Nancy có chút tiếc nuối, nàng cũng muốn đi nhưng bận ra Hà Nội.
– Hay là chờ em trở về từ Hà Nội xong rồi mình cùng đi? Hai tuần thôi mà. Trong khi em ở Hà Nội thì ở đây mọi người chuẩn bị… Anh cũng cần thời gian làm hộ chiếu…
– “Ừm được… Em sẽ cố gắng thu xếp về sớm…” Thấy hắn tha thiết muốn mình cùng đi, Nancy thấy trong lòng ngọt ngào…
– Như vậy để coi ai sẽ đi… Ừm… Em… Ngọc Lan, Gia Kỳ, má, dì út…
– “Hả? Má cũng đi?” Thấy hắn điểm danh mình có tên trong phái đoàn đi Canada… Nhàn, Tâm mừng rỡ, có dịp đi du lịch qua Canada thì cũng nên đi một lần cho biết…
– “Em đi nữa…” Hồng Phượng giơ tay…
– “Hồng Phượng… Anh Đức qua Canada là có chuyện làm không phải đi chơi…” Thấy con gái “ngang ngược”… Thủy nhíu mày…
– “Không sao thím à… Cho em Phượng đi chơi cũng tốt…” Dưới ánh mắt “hung hăng” của Hồng Phương, Đức nào dám lắc đầu…
– “Em cũng muốn đi” Kiều Nga, Kiều Chinh thấy Hồng Phương đòi đi, cả hai cũng giơ tay đòi đi… Đến lúc này thì ai cũng nhao nhao đòi đi, được dịp qua Canada du lịch mà, sao lại không đi chứ…
– “Ậy… Không phải là đi chơi…”Thấy nếu mình không lên tiếng thì sẽ loạn, Nancy buộc lòng phải lên “trấn áp”.
– “Vậy thì lên “list” để đặt vé máy bay… Ai chưa có hộ chiếu thì mau làm hộ chiếu…”Gia Kỳ hăng hái tinh nguyện làm “người tổ chức”
Đức hú hồn… Cũng may là có Nancy, Gia Kỳ nếu không hắn không biết phải giải quyết ra sao.
– “Anh thấy chưa? Ai đi ai không đi không phải dễ giải quyết đâu à, cho nên mua chiếc du thuyền kia là để giải quyết vấn đề này trong tương lai, thử tưởng tượng coi, nếu Hoàng Bích Trâm ở đây, nó nhất định đòi đi… Các người khác sẽ không chịu, lúc đó sẽ loạn lên” Nhìn hắn từ đầu đến chân, Nancy vừa nói vừa lườm…
– “Có liên quan gì tới Hoàng Bích Trâm chứ?”Đức chột dạ…
– “Các người… ai thấy có gì đặc biệt không… Nói thử nghe” Nancy quay nhìn chúng nữ khuyến khích “đấu tố” hắn… Nàng không nói thì không ai để ý nhưng khi nàng đã nói ra thì nhiều cặp mắt đổ dồn lên người hắn nhìn chăm bẩm để “nghiên cứu”…
– “Ò… ò… ò… biết rồi… Hồi sáng đi không phải mặc bộ đồ này… Đi rước Hoàng Bích Trâm cả ngày bây giờ mặc bộ đồ này…” Kiều Chinh khám phá chuyện lớn…
– “Đúng ha…” Kiều Nga sửng sốt…
– “100 % Something’s wrong…” Nhã Phương nhìn ra “vấn đề”… Nhàn, Tâm, Thủy thầm lo cho hắn, nghỉ sao mà ngu quá vậy, ăn vụng mà không biết chùi miệng.
– “Sao hả? Có đúng không?” Nancy “mỉm cười”…
– “Không phải đâu… Không phải đâu, anh lỡ té xuống hồ bơi, mình mẩy ướt mem cho nên…”Đức đổ mồ hôi lạnh vụng về thanh minh thanh nga, thầm tự mắng mình đã quá hời hợt rồi phải rút kinh nghiệm mới được… Á đù… Không ngờ anh minh sáng suốt bấy lâu mà hôm nay phạm lỗi lầm quá ấu trĩ như vậy.
– “Vậy sao? Hồng Phượng nói đúng đó… Tin anh nói chẳng thà tin heo nái biết leo cây…” Kiều Nga trừng mắt…
Ngay lúc này, có chị ô sin đi tới trước mặt Nancy cung kính nói.
– Bà chủ… Bên ngoài có 5 người khách muốn gặp bà chủ.
– “5 Người? Là ai vậy?” Nancy nhíu mày nhìn đồng hồ, đã gần 8 giờ tối rồi. Nếu là Hải Bí Thư hoặc Chủ tịch Vân muốn tới gặp nàng cũng phải điện thoại trước nhưng chắc chắn không phải là giờ này. Chẳng lẽ là? Không cần hỏi nhiều, Nancy mỉm cười nàng biết là ai rồi…
– Mời khách vào đi.
Tuy chị ô sin không nói rõ khách là đàn ông hay là phụ nữ nhưng Đức cũng nghi lắm… 5 người? Không phải là “Bộ tứ” và Hoàng Bích Trâm hay sao? Chết mẹ rồi… Hắn lo sốt vó không biết Bích Trâm muốn làm gì đây…
– “Chết anh rồi… Dám lăng nhăng với Hoàng Bích Trâm…” Gia Kỳ nhéo eo hắn… Nguyễn Trần Uyển và Hoàng Bích Trâm là hai mỹ nữ lúc còn trong thời trung học đã vang bóng một thời và cũng đấu đá nhau vô cùng kịch liệt để tranh dành danh tiếng là mỹ nữ số “1” của Hà Nội băm sau phố phường. Lần trước hai người có gặp nhau coi như là bạn cũ thì hiềm khích của một thời thơ ấu bỏ qua nhưng bây giờ Hoàng Bích Trâm “thò tay” chạm tới hắn thì có lý nào Nancy chịu để yên… Nhất là Hoàng Bích Trâm, bản tính rất là bá đạo, thích độc chiếm… Nghỉ tới đó, gia Kỳ nét mặt sa sầm… Cho dù chị Nancy nhịn thì nàng sẽ không nhịn… Nghỉ tới đó Gia Kỳ tức quá thẳng tay nhéo mạnh vào eo hắn…
– “Ây da…” Bị nhéo đau nhưng hắn không dám lớn tiếng kêu, sợ kinh động đến Kiều Nga, Kiều Chinh, sẽ bị nhéo “hội đồng” thì chết chắc. Cũng may trong lúc này, Kiều Nga, Kiều Chinh đang tập trung tinh thần chuẩn bị “đón khách”.
Chị ô sin ra ngoài chưa được một phút đã thấy năm hình dáng thướt tha đi vào. Không phải Hoàng Bích Trâm và bộ tứ của nàng thì ai trồng khoai đất này. Lần trước nàng cùng Thanh Phượng và Phương Trang đã đến đây trong quân phục, nét mặt khách sáo, nghiêm túc lạnh lùng nhưng lần này thì khác, năm người trong 5 bộ váy đầm màu sắc tươi mát khác nhau, nhìn động lòng người. Đặc biệt là Bích Trâm, trừ Nancy, phong thái và sắc đẹp của nàng khiến các mỹ nữ cảm thấy bị “áp lực” lấn áp…
– “Hi… Nancy… Mình lại gặp nhau… Chị vẫn khỏe chứ?” Bích Trâm vừa thấy Nancy, vồn vã nhoẻn miệng cười tươi, vô cùng thân thiết. Có điều là thấy hắn đang đứng bên cạnh Nancy mà không nhìn đến nửa con mắt, hình như coi hắn “trong suốt” í… Thấy nàng “lạnh lùng xa lạ” với mình Đức thở phào thầm nghỉ Hoàng Bích Trâm này thật là biết chuyện a…
– “Thường thôi… Chúc mừng nha, Bích Trâm Bí Thư…” Nancy nhoẻn miệng cười tươi.
– “Em cũng chúc mừng chị… Đã lên Trung tướng và là Cục trưởng rồi… Không biết nên xưng hô thế nào đây… Cục trưởng hay Trung tướng Nancy?” Bích Trâm mỉm cười hỏi…
– “Cũng là một câu thôi mà… Mời ngồi… Cứ tự nhiên coi như trong nhà, đừng khách sáo… Anh à, sao không hỏi khách uống gì mà đứng ì ra vậy? Thật là…” Nancy lườm yêu.
– “Không cần khách sáo…” Không đợi hắn hỏi, nét mặt vẫn như “băng sương”, Bích Trâm phát tay… Hai bên phân chủ khách ngồi đối diện nhau, Bích Trâm cùng bộ tứ một bên, Nancy, Kiều Nga, Kiều Chinh và Gia Kỳ một bên. Nhìn có vẻ như hai bên đang đàm phán chuyện quan trọng vậy.
– Sao lại rảnh rỗi vậy? Khi nào xuống An Giang nhậm chứ?
– “Tuần tới, cũng vì chuyện này mà tôi tới gặp chị…” Bích Trâm nghiêm túc nói.
– Nếu cần giúp gì cứ nói đi… Chúng ta là bạn mà nếu giúp được thì sẽ giúp…
– Hai người mình có thể nói chuyện riêng được không?
– Được chứ… Mình lên sân thượng nha… Luôn tiện tham quan vườn hoa trên đó…
– “Vậy sao, vậy phải xem cho biết mới được…” Trước nhiều cặp mắt tò mò hiếu kỳ, Nancy cùng Bích Trâm sánh vai bước lên cầu thang đi lên sân thượng…
– “Wow… Sao bí mật vậy?” Nhìn Gia Kỳ, Đức hỏi nhỏ, hắn không biết Bích Trâm này muốn giở trò gì.
– “Anh hỏi em… Em hỏi ai đây nhưng chắc chắc có liên quan tới anh… Anh nha… Liệu hồn đi…” Gia Kỳ hất mặt.
– “Cái gì liệu hồn chứ… Anh đâu có làm gì đâu à…” Đức chối bai bãi… Trong đâu thầm nghỉ ngu gì nhận tội chứ tới đâu hay tới đó.
Trên Sân thượng của biệt thự khá rộng rãi được chúng nữ biến thành vườn hoa nhỏ với đủ các loại hoa muôn màu sắc trồng trong chậu bày trí trông thật bắt mắt. Chính giữa sân là cái xích đu, kế bên có ống kính viển vọng để ban đêm, trời trong mây tạnh, nếu có nhã hứng thích thì lên đây ngắm nhìn trăng sao chuyện trò. Trong một góc gần đó, có giàn bầu, dưới gian bầu là bar rượu nhỏ… Nói tóm lại là một khu vườn mộng mơ lý tưởng khiến Bích Trâm hâm mộ.
– “WoW… Đẹp quá… Uyển thật là có phẩm vị…” Bích Trâm trầm trồ, không biết vô tinh hay cố ý mà nói câu hai nghĩa.
– “Không phải một mình… Là của tất cả chị em trong nhà… Họ chăm sóc kỷ lắm…” mỉm cười, tay cầm bình xịt nhẹ nhàng chút nước trên những cánh hoa lan, Nancy đáp lời, cũng là câu trả lời bóng bẩy sâu xa.
– “Vậy à…” Bích Trâm mỉm cười, đi chầm chậm một vòng, đảo mắt nhìn quanh…
– Sao nói có chuyện muốn nói mà… Bây giờ nói được rồi…
– “Hi hi… Đúng vậy nhưng đang suy nghĩ làm sao để mở lời… Ừm… Mình và Uyển quen nhau, biết nhau cũng mười mấy năm rồi ha.” Bích Trâm rào đón…
– “Tính luôn thời gian mình “đánh nhau” cũng hơn 15 năm rồi… Sao bỗng nhiên có nhã hứng nhắc chuyện củ vậy?” Nancy mỉm cười…
– “Đánh nhau”? Hi hi… Không nghiêm trọng như vậy chứ… Bây giờ đôi khi nghỉ lại thấy là kỷ niệm đẹp… Có phải không?
– Hôm nay Bích Trâm không phải tới đây để ôn lại chuyện xưa đó chứ, không cần phải đảo một vòng lớn như vậy. Có chuyện gì nói ra đi.
– Uyển thật là thẳng thắng… Được, vậy mình nói hôm nay mình đến đây là muốn mượn người…
– Trần Đức? Tại sao? Dưới tay của Bích Trâm nhân tài nhiều lắm mà…
– Không lẽ còn có người khác? Mình mượn hắn, không phải hắn là người giỏi nhất nhưng hắn là người dám nghỉ dám làm hơn nữa còn rất thông minh lanh lợi… Chuyện này chắc Uyển rành hơn mình mà có phải không?
– Bên cạnh Bich Trâm có bộ tứ mà. Không Phải Thanh Phượng và Phương Trang cũng được điều đến những vị trí quan trọng hay sao? Còn Hải Yến và Lan Anh…
– “Bắt tội phạm thì không thành vấn đề nhưng trong bộ máy chính quyền thì có chút thiếu kinh nghiệm dễ phạm sai lầm… Cho nên…”Nói đến đây, Bích Trâm không nói nữa. Với trình độ chính trị của Nancy nhất định sẽ hiểu được nàng muốn nó gì…
Nancy mỉm cười, nàng dĩ nhiên là hiểu, Hoàng Ngọc Hải đã tốn công vận động để con gái mình ngồi vào vị trí Bí Thư An Giang, không những vậy còn đưa Thanh Phương và Phương Trang vào những vị trí quan trọng không phải với mục đích để hỗ trợ Bích Trâm lập nên thành tích hay sao? Nhưng nếu vì một lý do nào đó mà những người của ông đề bạt phạm sai lầm hoặc không làm ra thành tích đáng kể thì uy tín của ông sẽ bị tổn thương trầm trọng.
Sau nhiệm kỳ này Tổng Bí thư có thể lui về tuyến hai, cơ hội của Hoàng Ngọc Hải bước lên đỉnh cao rất lớn với điều kiện không thể phạm sai lầm, cho nên đối với Hoàng Ngọc hải, đây có thể nói đây là một canh bạc lớn. Bích Trâm dĩ nhiên hiểu được điều này. Chỉ cần nàng có thành tích vẻ vang thì cha nàng sẽ có thêm một phần cơ hội.
Đây cũng là điều Nancy bận tâm, tuy chưa chắc cha nàng sau nhiệm kỳ tới sẽ lui về tuyến hai nhưng chuyện gì cũng phải có “plan B”, Bích Trâm là con gái duy nhất của Hoàng Ngọc Hải nếu hắn “đớp” được Bích Trâm thì kế hoạch trăm năm của nàng sẽ trăm lợi mà không có một hại.
– “Chuyện này Bích Trâm phải nói với anh ấy… Mình không thể quyết định được…” Trong lòng hoan hỉ nhưng ngoài miệng Nancy màu mè…
– “Anh ta rất nghe lời Uyển… Chỉ cần Uyển nói với anh ấy một tiếng là được” Biết Nancy làm bộ làm tịch nhưng Bích Trâm giả mù sa mưa, tạm thời nhún nhường lấy thoái làm tiến. Tuy đã hiến thân cho hắn nhưng Bích Trâm biết tình cảm giữa hắn và nàng dĩ nhiên chưa được sâu đậm, nên muốn nhân cơ hội mượn người để nung nấu cảm tình trước, từng bước từng bước tiến công… Một công hai việc.
– “Vậy à… Uyển muốn anh ấy giúp thế nào?” Nancy trầm ngâm ra vẻ đắn đo.
– “Với thành tích hiện nay, trong tương lai gần, vị trí Bí Thư huyện chắc là không thành vấn đề nhưng nếu được đặc biệt đề bạt, vị trí Chủ tịch thành phố cấp độ 2 cũng không có vấn đề gì lớn…” Bích Trâm mỉm cười. Nàng tin Nancy biết tầm quan trọng của “đặc biệt” đề bạt. Hiện nay với thành tích của hắn thêm vào thế lực của Nancy, muốn đề bạt Trần Đức lên vị trí Chủ tịch thành phố dĩ nhiên là không thành vấn đề nhưng có chút khó coi… Nhưng nếu có lời của Chủ tịch quốc hội thì khác.
– “Nhưng cũng không cần gấp… Chớ công trình TTTM xong rồi hẳn tính…”Đạt được những gì mình muốn, Nancy “miễn cưỡng” gật đầu.
– Theo ý Uyển đi, nhưng tạm thời mình muốn hắn làm cố vấn chắc không thành vấn đề chứ?
– Cố vấn?
– “Đúng vậy, chánh thức hắn vẫn là Chủ tịch huyện không có gì thay đổi nhưng Long Xuyên và Cao lãnh không xa, khi cần hắn có thể xuất hiện ở Long Xuyên trong vai trò cố vấn…”Bích Trâm thản nhiên nói…
– “Mình không có vấn đề, Bích Trâm cứ nói chuyện với ảnh…” Nancy muốn phá ra cười… Vậy mà cũng nói được… Cố vấn cái gì chứ, rõ ràng muốn lấy công làm tư để gần gũi hắn đây mà… Nhưng không sao hết, miễn là sau này Bích Trâm rất có lợi cho sự nghiệp của hắn là được.
– “Có lời này của Uyển là được rồi…”Bích Trâm mỉm cười. Nàng biết Nancy nghỉ sao nhưng chuyện Nancy nghỉ sao không quan trọng… Quan trọng là nàng đã đạt được mục đích của mình.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/thang-duc-quyen-2/
Lúc hai lãnh đạo lên sân thượng trò chuyện, dưới này đám chị em thuộc hạ của hai nàng cũng bắt đầu chuyện trò.
– “Daddy… Xuống dạy Thu Sương bơi đi…”Ngay lúc này bé Thu Sương và bé sĩ chạy tới… Bé Thu Sương kéo tay hắn.
– “Daddy? Em bé gái này là con của anh?” Bộ tứ nghe bé Thu Sương gọi hắn là “Daddy”… Thanh Phượng sửng sốt hỏi… Theo nàng biết hắn vừa có mấy đứa con mới sanh không lâu nhưng không ngờ còn có bé gái này…
– “Ừm… Có thể nói như vậy… Thu Sương, sĩ, hai đứa chào các dì đi…” Đức gật đầu cười. Lúc Nancy và song Kiều sanh, mọi người chúc mừng hắn lên chức “Daddy”, bé Thu Sương bắt chước gọi hắn như vậy, Thu Hà hỏi hắn có ngại hay không. Dĩ nhiên là không rồi, với quan hệ giữa hai người thì bé Thu Sương gọi hắn là “Daddy” cũng không có gì lạ… Bé sĩ con trai của Nhung và người chồng trước cũng gọi hắn như vậy.
– “Thu Sương, sĩ… Hai đứa đừng làm ồn… Daddy đang có khách” Thu Hà, Mỹ Kiều, Nhung cả ba bước tới bên cạnh hắn.
– “Không sao… Hai đứa muốn học bơi chứ gì… Được, chúng ta xuống nước…” Đức nắm tay Thu Sương, sĩ xuống hồ chơi với chúng… Thu Hà, Nhung nhìn theo cảm thấy hạnh phúc.
– “Bé gái là con chị à…”So cute”… Ừm… Nghe nói chị được điều làm Phó Giám đốc Sở CA của Cần Thơ… Chúc mừng nha.” Nhận ra Thu Hà… Thanh Phượng bước tới trước mặt mỉm cười chúc mừng.
– “Ừm, Thu Sương là con của tôi và người chồng trước… Tôi cũng nghe chị được điều xuống An Giang làm Phó Giám Đốc Sở, còn Phương Trinh làm Chủ Tịch thành phố Long Xuyên. Chúc mừng hai người nha… Bí Thư Bích Trâm sẽ như hổ thêm cánh…” Thu Hà mỉm cười đáp lễ.
– “Hai vị là…” Thấy Mỹ Kiều, Nhung bên cạnh Thu Hà… Thanh Phương gật đầu chào hỏi…
– “À… Để tôi giới thiệu… lần trước các người chưa gặp qua. Đây là Mỹ Kiều Hiện nay là Trưởng CA của huyện Cờ Đỏ, Còn đây là Nhung. Giám đốc Phòng Nhân Viên của Đức Lập… Đều là chị em trong nhà…” Thu Hà mỉm cười đơn giản giới thiệu “Đều là chị em trong nhà”, nàng không cần phải nói rõ, ai muốn hiểu sao thì hiểu…
… Trong hồ, Đức cùng Gia Kỳ, song Kiều, song Nhã, Hương, Tâm Đoan, Hồng Phượng Thúy Ái và hai đứa nhỏ vui đùa vô cùng náo nhiệt. Gần đó, có vài nhũ mẫu và ba người thiếu phụ mượt mà đang bận rộn lo cho các em bé đang nằm trong nôi, thêm vào cụm từ “chị em trong nhà” khiến bộ tứ của Bích Trâm như đi trong sương mù, nhìn nhau trong lòng nghi hoặc.
Dưới Cao lãnh, Hải Yến và Lan Anh “biết” Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết, Yến là gì gì của hắn. Thêm vào cảnh tượng trước mắt ngày hôm nay… OMG… Tên này có phải là người hay không vậy… Vậy mà Thủ trưởng mình…
– “Các người nghỉ hắn có bùa hay không vậy? Nếu không thì không thể nào đâu” Thanh Phương nói nhỏ…
– “No way… Phản khoa học…” Phương Trang lắc đầu…
– “Vậy làm sao giải thích đây?” Hải Yến ngây ngô hỏi.
– “Không lẽ Thủ trưởng mình bị trúng bùa?” Lan Anh nhíu mày…
– “Suỵt”… Thủ trưởng xuống kìa…
Bích Trâm, Nancy vừa nói vừa cười đi xuống thang lầu nhin hai người có vẻ rất tâm đắc khiến mọi người ngạc nhiên nhìn nhau thầm nghỉ…”Không phải “hỏa tinh” đụng “địa cầu sao?”.
– “Mời mọc không bằng sẵn dịp… Ở lại dùng cơm nha” Trong lòng cảm thấy thoải mái, Nancy mời mọc…
– “Hôm nay là sinh nhật của ai à?” Thấy bầu không khí vui vẻ, náo nhiệt, nghỉ hôm nay có thể là sinh nhật ủa ai đó, Bích Trâm hiếu kỳ hỏi.
– “Không phải… lần nào anh ấy từ Cao lãnh về là như vậy, mọi người tập họp ăn uống vui chơi… Hôm nay đặc biệt một chút, bàn chuyện làm sao tổ chức sinh nhật cho chị mình, Gia Kỳ và Mỹ Chi…”Nancy mỉm cười.
– “Uyển có ý định mua du thuyền à?” Nhìn thấy cuốn catalogue trên bàn, đoán là Nancy đang có ý định mua du thuyền, ánh mắt hâm mộ… Bích Trâm cười hỏi.
– “Hi hi… Không phải. Mình mua… Là anh ấy muốn mua để tặng mình làm quà sinh nhật…” Nancy đắc ý khoe khoang. Nàng chỉ chờ Bích Trâm hỏi câu này để “ra đòn” tâm lý chiến. Quà sinh nhật của chị là chiếc du thuyền đấy… Chi đây mới là số “1”
– “Thì ra Chủ tịch Đức là Đại gia… Uyển thật may mắn” Bích Trâm ngoài mặt “hâm mộ” trong bụng giận “tím ruột”… thầm nghỉ “Đừng đắc ý… chờ coi đi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro