Phần 167
2023-07-28 06:36:00
Rạch Giá…
Sau ngày Giám đốc Sở Hòa Bình không may qua đời cho đến ngày hôm qua, trong giới quan quyền Kiên Giang, ai cũng cụ bị quà cáp tới nhà Trương Hữu Thành vừa chúc mừng vừa có thể tỏ lòng hiếu kính với Tân lãnh đạo. Ậy, chuyện gì có thể lề mề nhưng chuyện này không thể chậm trễ được, hơn nữa còn phải càng sớm càng tốt. Đây là đạo lý trong quan trường, cũng như câu ông bà thường dạy “ăn cỗ đi trước” vậy.
Gần đây, trong Sở, cụm từ “Giám Đốc Thành” hoặc “Thành Giám Đốc” rất ư là phổ biến, được nghe từ cửa miệng của hầu hết mọi người một cách vô cùng thân thiết. Tuy chưa chính thức nhưng đâu có sao chứ, chờ tới lúc có công văn thì đã quá muộn màng rồi, sẽ mất đi rất nhiều ý nghĩa trọng đại… Trong quan trường, phải biết nhìn xa trông rộng, phải biết gió thổi chiều nào để phất cờ hò reo mới có thể sinh tồn và đường quan rộng mở. Bởi vậy, lóng rày, vừa thấy Trương Hữu Thành từ xa thì lắm người tranh nhau tới chào hỏi, miệng không ngừng kêu “Giám đốc Thành” một cách sùng bái…
Nhưng sáng nay đã khác rồi… Không biết từ đâu, chuyện Trương Hữu Thanh không phải là “chân mệnh thiên tử” của Sở CA Kiên Giang đã lan truyền khắp Rạch Giá, nhưng không phải ai cũng biết, người biết thì bán tín bán nghi thầm nghỉ không thể nào đâu, miếng thịt gà đã vào tới cổ họng có lý nào bị ói trở ra? Nhưng đến khi nghe được tin gã Thiếu úy thân tín của Trương Hữu Thành có lẽ chưa biết tinh hình “chiến sự” hay lở mồm mà khi vừa nhìn thấy lão từ xa đã nhanh chân đến gần xum xoe chào “Giám đốc Thành” thì bị lão mắng xối xả vào mặt khiến mọi người sửng sốt, như vậy là thật rồi, không còn nghi ngờ gì nữa…
Thế là cụm từ “Thành Giám đốc” không còn thích hợp nữa… Nếu lở mồm thì có nghĩa là mỉa mai, còn trở lại như trước với chữ “Phó” ở đầu hoặc “Đại tá” Thành thì cũng là “xát muối” vào vết thương trong lòng của lão… Có thể nói là “Đường nào cũng về La mã”… à không phải nói là đường nào cũng chết mới đúng. Cho nên chỉ có biện pháp là né, thấy lão hướng kia thì mình lủi hướng khác để tránh xưng hô như thế nào khi chào hỏi.
Trương Hữu Thành không phải là “chân mệnh thiên tử”… Vậy thì là ai? Đây là câu hỏi trong đầu của bọn người trong Sở. Lãnh đạo các Phòng người này nhìn người kia dè dặt. Sở CA có vài Phó Giám đốc với quân hàm Đại Tá bắt đầu nghi hoặc lẫn nhau. Phải chăng “mày” hay “nó” đá giò lái Trương Hữu Thành… Thế là có xù xì nho nhỏ… Ai là “chân mệnh thiên tử” đây? Có thể nào Bộ điều người từ ngoài xứ đến? Không chỉ ở Sở CA Tỉnh mà ngay ở trụ Sở CA Thành phố Rạch Giá nơi Cẩm Lệ làm việc cũng có cùng câu hỏi này… Cần biết để chiếm “tiên cơ”… Chỉ cần đi trước một bước là có thể vinh thân suốt cả cuộc đời. Sao có thể không tranh thủ chứ?
Cẩm Lệ có cái nhìn xa hơn… Ai là chân mệnh thiên tử tuy quan trọng nhưng không quan trọng là ai có thể “đặt” thiên tử lên ngai vàng của Sở mới là điều nàng chú ý… Ai mà không biết quyết định điều động là thuộc về Bộ, nhưng Bộ cũng phải nhận ý kiến từ ai đó… Như vậy “ai đó” là ai đây? Cẩm Lệ quan tâm chính là cái này… Nàng có chút đắc ý khi biết mọi người ai cũng săn lùng tin tức nhưng cái họ biết chỉ là phiến diện bên ngoài.
Hai mắt dán vào màn hình của máy vi tính, có vẻ tập trung nhưng tâm tư của Cẩm Lệ đang tâm bất tại, nàng đang suy nghĩ miên man… Người thanh niên hôm đó, trẻ tuổi như vậy mà đã là Chủ Tịch huyện, có các nữ sĩ quan hầu như đủ mọi cấp bậc bên cạnh, hắn lại có súng… Chiều hôm qua bên Cao lãnh xảy ra chuyện, sáng nay Trương Hữu Thành rơi đài, lẹ như vậy sao? Trừ phi…
Ngay lúc này chuông di động nàng reo lên… Thấy tên người gọi trên màn hình, Câm Lệ vội vã bắt máy…
– A lô… Có gì chiếu cố đây?
– “Cái đó còn tùy… Không biết mày có hứng thú cùng tao đi Cao lãnh một chuyến hay không” Cẩm Lệ và Thu Phong xưng “mày, tao” chứng tỏ quan hệ vô cùng thân thiết.
– Bây giờ?
– “Dĩ nhiên rồi… Sao hả? Nà, nếu mày không muốn tiếp tục sáng 8 chiều 4 mài đít trên ghế như bây giờ thì đây là cơ hội. Nếu mày bỏ lỡ thì sau này dừng nói chỗ chị em mà tao không chiếu cố… Có cần xin phép thằng chồng cù lần của mày hay không… Nếu không thì see you in 10…”
Biết tính bạn. Thu Phong không cần Cẩm Lệ ừ hử, nàng cúp máy, đạp ga, chiêc Mazda CX – 5 rít bánh phóng về phía trước. Cẩm Lệ tắt vi tính vội vàng thu xếp rồi đi ra đứng trước cổng. Vừa đứng chưa được 30 giây, chiếc Mazda CX – 5 thắng ngay trước mặt. Nàng hạ cửa kiếng xuống…
– Lên xe…
– “Dù sao cũng là Chủ tịch phu nhân của 1 thành phố… Chạy xe bớt du côn một chút đi…” Cẩm Lệ nhảy lên xe, làu bàu khi chiếc xe lại rít bánh lao đi.
– “Hi hi. So what? Ui cha… mày nhìn mày kìa, trong bộ đồng phục, tao thấy mày tàn tạ hết biết… không được, tao đưa mày về nhà thay đồ nhìn trẻ trung một chút…” Thu Phong nhìn Cẩm Lệ lắc đầu…
– Hi hi… mày không dẫn tao đi gặp trai đó chứ…
– “Cũng gần như vậy… Tao dẫn mày đi gặp hắn… Chính thức giới thiệu mày là bạn tao” Thu Phong gật đầu.
– “Mày thân với hắn lắm sao?”Nói đến đây, không biết nghỉ gì, nhìn Thu Phong… Cẩm Lệ trợn mắt há mồm… Ai khác thì Cẩm Lệ không biết chứ Thu Phong này… Chuyện gì cũng dám làm.
– “Oh my God… You fuck him?” Anh ngữ của cả hai khá lưu loát nên có những trường hợp tránh dụng “đờ u nặng”… Có vẻ “thô tục” từ cửa miệng… Tuy “Fuck” là đồng nghĩa nhưng nghe có vẻ “thanh tao” hơn “đờ u nặng”.
– Hi hi. Mày nghỉ tới đâu rồi… Nhưng mà nói thiệt nha, nếu hắn muốn thì tao cũng không ngại đâu. Có chuyện này tao nói cho mày biết, bên cạnh hắn tao thấy có rất nhiều đàn bà… Cho dù tao muốn và hắn vừa mắt với tao thì tao cũng phải lấy số chờ tới phiên mình.
– “Mày không phóng đại chứ?” Cẩm Lệ nghi hoặc…
– “Tới đó rồi biết…”
Về Phú Quốc được hai ngày thì Cẩm Lệ gọi hỏi thăm tin tức về hắn vì vậy Thu Phong biết tình hình tại Rạch Giá. Đầu óc nhạy bén, nàng liền tức tốc trở vào đất liền thăm dò nghe ngóng tin tức. Tin Trương Hữu Thành mất “ngai vàng” của Sớ CA khiến Thu Phong mừng rỡ. Nếu quả thật như vậy thì đây là một tin tốt, tên Trương Hữu Thành này trước giờ rất thân với Lâm Chánh Hy. Từ trước tới bây giờ làm số “2” của Sở CA đã gây không ít khó khăn nay được làm số “1” thì khó mà chống đỡ thêm vào con ngựa bà Lâm Tú Quỳnh nói ra nói vào thì phải nói rất là khó thở. Bây giờ thì tốt rồi. Hiện tại, Thu Phong muốn biết không phải Trương Hữu Thành thượng vị thì là ai, có phải là người của hắn? Như là Mai Thảo và Xuân Mai vậy, nếu được như vậy thì hay quá. Bởi vậy nhân buổi lễ hôm nay, nàng muốn gặp hắn thăm dò đồng thời muốn giới thiệu Cẩm Lệ, Thu Phong nghỉ nếu hắn muốn “tiến quân” ở Kiên Giang thì sẽ cần người.
– “Mày sao tao vậy”… Trâm ngâm một chút, Cẩm Lệ ngả lưng vào ghế mỉm cười… Lấy chồng hơn mười năm nay, lo chuyện cơm áo gạo tiền làm nàng khát khao quyền lực.
– “Có lời này của mày là được rồi… Yên chí đi…” Thu Phong mỉm cười… Nhấn mạnh ga… chiếc xe lao vun vút…
Ở Ủy ban nhân dân Huyện, hôm nay là một ngày rất bận rộn, tờ mờ sáng, đèn đuốc trong các văn phòng đã được bật sáng choang. Đầu tiên là Chánh văn phòng Ngọc Thy, Thư Ký Ngọc Thơ rồi đến Phó Chủ Tịch Thanh Phương, Tuyết Hoa và các Trưởng Phòng đều có mặt. Lãnh đạo đã sớm, các công chức còn sớm hơn nhưng không một ai vì thế mà phàn nàn hay tỏ ý khó chịu trái lại rất phấn chấn. Không phấn chấn sao được, rút cục hôm nay là buổi lễ đặt viên đá đầu tiên xây dựng TTTM Đồng Tháp. Mặc dù thời gian chính thức là xế trưa nhưng sẽ có rất nhiều quan khách tới tham dự, do đó cần phải chuẩn bị bánh trái, trà nước tiếp đãi, mọi chuyện đều không thể sơ xuất được để sau này khi nhìn lại sẽ thấy tự hào.
Thường ngày gần 9 giờ Đức mới tới trụ sở nhưng hôm nay vừa hơn 7 giờ, hắn đã xuất hiện trước cửa văn phòng mình, tưởng mình sớm nhưng không ngờ mình là người trễ nhất… Biết mọi người nồng nhiệt, sốt sắng nên hắn áy náy.
– “Lãnh đạo hôm nay sớm hơn ngày thường…” Ngọc Thơ mỉm cười, trên tay cầm ly cà phê bốc khói đưa tới. Hôm nay nàng mặc váy màu xanh nhạt, khoe bắp chân thon dài trắng nõn, áo lụa ôm sát người khiến hai ngọn đồi ngạo nghễ vươn cao, đã như vậy còn ưỡn ngực tới trước như sợ hắn không thấy nàng ngực nở eo thon.
– “Hi hi… Đừng nói như vậy mà… Làm tôi hổ thẹn, cứ tưởng mình sớm nhất ai ngờ lại là người trễ nhất… Ừm… Lịch hôm nay thế nào?” Đức cầm ly cà phê hớp một ngụm. Mùi cà phê làm tinh thần sảng khoái, hai mắt hắn lim dim lén nhìn hai ngọn đồi ẩn hiện trước mặt, hắn có thể thấy áo ngực có viền ren…
– Không có cuộc hẹn nào được sắp xếp cho ngày hôm nay. Lát nữa, mọi người đi tới công trường để chuẩn bị việc tiếp đãi quan khách. Tôi cũng sẽ tới đó… Cho nên…
– “Được rồi… hi hi… Tôi hiểu mà, ý cô muốn nói là ngày nay tôi tự lo trà nước cho mình chứ gì. Chuyện nhỏ thôi mà.” Đức phát tay, hắn biết nàng sẽ rất bận rộn phụ việc với Ngọc Thy nên hắn phải tự lo liệu”.
– “Bốn giờ là buổi lễ bắt đầu…” Ngọc Thơ nhắc nhở…
– Được rồi… nhớ mà. Tôi phát giác ra cô càng lúc càng giống chị hai cô… Hi hi.
– “Như vậy không tốt sao?” Ngọc Thy vừa đi tới, thấy cửa mở nên đi vào, nghe được hắn nói liền chất vấn.
– Tôi đâu có nói vậy chứ, ý của tôi muốn nói là cả hai chị em cô thật là biết hiểu ý người… Thật là hiếm có…
Thấy hắn trước mặt chị mình thì “ngoan ngoãn”… Ngọc Thơ bên cạnh cố nín cười.
– “Chủ Tịch Đức… Chiều hôm qua… Anh thật là oai phong. Cả Cao lãnh này ai cũng ngưỡng mộ.” Ngọc Thy liếc xéo. Trong bụng oán giận, tuy biết hắn không sao nhưng chiều hôm qua đến giờ không gọi cho nàng khiến nàng không vui vì lo lắng.
– Hi hi… Cái gì oai phong chứ… Người ta bắn mình thì mình bắn lại thôi… Cũng là bất đắc dĩ mà… Nói tới mới nói nha, cũng nay tôi là người ăn hiền ở lành nên ông trời phù hộ… Ha ha… Giống như con mèo có 9 cái mạng… không chết được đâu…
– “Ê… Đừng nói bậy nói bạ… Nhổ nước miếng nói lại đi…” Là người tin dị đoan Ngọc Thơ thiếu điều muốn bịt miệng hắn…
– He he… Sorry… Cũng tại quen miệng… Nghe lời cô… Mai mốt sẽ chú ý một chút… Ừm… Có chuyện thương lượng với chị về chuyện anh Đương một chút…
– “Em ra ngoài làm chút chuyện.” Ngọc Thơ tế nhị, đứng lên. Ra ngoài khép cửa. Bên trong chỉ còn hai người.
– Là chuyện gì. Sao thần bí vậy.
– “Là như vầy… Đức Lập hiện đã mua Công ty Hồng Ngọc. Không biết chị nghỉ sao nếu anh Đương về đây…” Đức ngập ngừng hỏi. Hiện nay Đức Lập có chi nhánh tại Cao lãnh, hắn suy nghĩ theo tinh theo lý nên điều Đương về đây để hai vợ chồng gần nhau nhưng với bản tính trời sinh gian phu, hắn thích Đương ở Cần Thơ hơn để có thể thoải mái khi vụng trộm với Ngọc Thy như hôm qua chẳng hạn, thật là tuyệt vời.
– “Hỏi ảnh đi… Cứ để ảnh quyết định…”Ngọc Thy cũng rất khó nói. Dĩ nhiên là nàng muốn Đương cứ ở Cần Thơ, nhưng rất khó mở miệng, có lý nào nàng nói muốn ông xã mình ở Cần Thơ để ở đây tha hồ vụng trộm với hắn chứ. Cho nên mới nói hắn hỏi thẳng Đương…
– “Ừm… Như vậy tốt hơn. Để anh nói với ảnh. Ngọc Hân thích hợp ở Cần Thơ, nếu Ngọc Hân về đây thì Gia Hân và Bé Trúc sẽ buồn. Hơn nữa Cần Thơ, Cao lãnh đâu có xa…” Hắn mỉm cười, lấy Ngọc Hân làm lý do là thích hợp nhất…
– “Thì ra anh đã có âm mưu vậy mà làm bộ làm tịch…” Ngọc Thy lườm… Tuy không biết Đương sẽ nghỉ thế nào nhưng quan trọng là hắn có cùng ý nghỉ với nàng, như vậy bớt hổ thẹn trong lòng.
– Nè… Em đi ngân hàng mở một tài khoản riêng. Anh chuyển tiền cho em…
– “Hả? Không cần đâu… Đừng làm như vậy…” Ngọc Thy lắc đầu, nàng không muốn hắn nghỉ nàng lên giường với hắn vì tiền.
– “Anh không phải là ý này. Nhưng em là đàn bà của anh, Anh phải có bổn phận lo cho em… Cứ quyết định như vậy… Em lấy tiền mua một căn nhà nhỏ, xa xa một chút… mỗi tuần… Em hiểu ý anh chứ… Trên xe chỉ là đánh dã chiến thôi à… hi hi… Hay là em thích trên xe?”Hắn cười trêu.
– “Anh nói bậy nói bạ gì đây.” Ngọc Thy ngắt tay hắn… Trong lòng thầm nghỉ, hắn nói cũng đúng, hai người đi mướn phòng vụng trộm với nhau thì thật là nguy hiểm, chẳng lẽ cứ trên xe hoài?
– Cứ quyết định như vậy nha… Mở tài khoản xong nói cho anh biết…
– “Ừm…” Nghỉ tới lúc hai người có chỗ vụng trộm riêng tư, Ngọc Thy thầm vui sướng đồng thời cũng thấy ngượng khi nghỉ tới Đương nhưng nàng chỉ biết tới đâu hay tới đó.
“Cộc cộc… cộc…” Có tiếng gõ cửa…
– “Vô đi”… Đức nói vọng ra ngoài…
– “Có Giám đốc Sở La Định Quốc nói có chuyện cần gặp…” Ngọc Thơ bước vào hơi hấp tấp, trong lòng đang chấn kinh không ít. Bên ngoài là lãnh đạo tỉnh Giám đốc Sở CA La định Quốc muốn gặp hắn. Một giám đốc Sở muốn gặp một Chủ tịch huyện chỉ cần “triệu kiến” là được rồi huống chi là một giám đốc Sở CA mà ai nghe đến cũng vãi linh hồn, hơn nữa thái độ rất khiêm tốn, nhún nhường, không một chút cao cao tại thượng. Đã vậy lão còn nói không gấp, nếu Chủ tịch Đức bận thì lão có thể “chờ”. Tuy lão nói như vậy nhưng Ngọc Thơ biết phân nặng nhẹ, không thể để một giám đốc Sở ngồi chờ được, vì vậy hấp tấp vào báo cáo.
– “Vậy à… Ừm… Chị cứ làm theo lời tôi căn dặn… Càng sớm càng tốt…” Đức đứng dậy đi ra tận cửa đón. Miệng căn dặn một câu trống không chỉ có Ngọc Thy mới hiểu, Ngọc Thơ thì tưởng chị mình có công tác gì quan trọng cần làm.
– “Ừm… được… Mình đi Ngọc Thơ” Ngọc Thy ậm ừ, hai chị em rảo nối đuôi bước theo sau đi ra ngoài.
– “Wow… Quốc Giám đốc. Có chuyện gì ông chỉ cần gọi tôi tới văn phòng ông được rồi… Ông ngày lo trăm việc…” Đức “áy náy”.
– “Người anh em sao lại nói như vậy… La Định Quốc này quan liêu lắm hay sao?” La Định Quốc nghiêm mặt.
– Ha ha… Ông cũng biết, tôi không phải là ý này… Ngọc Thơ… Cho hai ly cà phê… Làm ơn.
– “Ậy… Không cần đâu… Tứ sáng giờ uống nhiều rồi… Định tới gặp người anh em nói vài câu thôi mà…”Quốc phát tay.
– “Cái gì không cần chứ… Cà phê thì không nhưng nước lọc đi ha… À nè sẵn giới thiệu cho ông biết… Đây là Chánh văn phòng huyện Ngọc Thy, còn đây là Thư Ký của tôi Ngọc Thơ… Chánh văn Phòng Thy, Thư Ký Thơ… Đây là Giám đốc Sở CA La Định Quốc của Đồng Tháp mình. Quen biết với ông ta rất có lợi, mai này CSGT muốn kiếm chuyện làm khó thì nói là bạn của ông ta bảo đảm sẽ bình an vô sự…” Đức pha trò.
– “Nếu được vậy thì tốt quá… Giám đốc Quốc, sau này xin chiếu cố dùm…” Thy, Thơ mỉm cười, Thy nói câu xã giao.
– “Lãnh đạo hai cô đùa thôi…” La Định Quốc nhìn thấy Thi, Thơ, cặc trong quần giật giật nhưng là người khôn ngoan, lão biết hai người phụ nữ trước mặt là trái cấm, không thể tuột quần xuống được trừ khi muốn chấm dứt con đường quan trường cho nên ngoài mặt rất nghiêm túc, gương mẫu.
– “Mời vào trong trò chuyện…” Trước vẻ khiêm tốn của Quốc, Đức mỉm cười… Cả hai vào văn phòng, phân ngôi chủ khách ngồi xuống… Tuy Quốc đã nói không cần nhưng Thơ vẫn làm bổn phận mình, nàng mang vào hai tách cà phê và hai chai nước lọc để lên bàn lui ra ngoài không quên khép cửa.
– “Hôm nay tới đây… Có phải vì chuyện của Chánh văn Phòng Diệp?” Đức mỉm cười hỏi thẳng… Mụ Diệp bị bắt hôm trước, hôm sau lão này tới tìm mình. Có đến 90 % là có liên quan đến mụ Diệp rồi.
– “Thiệt không có gì dấu được cậu. Aiz… Nói nào ngay lão Danh và tôi có chút giao tình, lão ta đến nhờ cậy không lẽ tôi thẳng thừng từ chối thì coi không được, tôi nói cho dù muốn giúp thì chỉ có lòng nhưng không có sức. Nhưng lão không tin, cứ khóc lóc ỉ ôi… Còn nói sẽ bán hết của cải lấy 20 tỷ làm quà đền ơn… Ậy… Người anh em đừng có hiểu làm nha, La Định Quốc này không có cái gì tốt nhưng có chút nghĩa khí… Thấy lão nói quá cho nên bất đắc dĩ đến tìm người anh em. Biết người anh em quen biết rộng rãi, có thể nào… Aiz… Không ngờ chị Diệp phạm phải sai lầm lớn như vậy.” Quốc vừa nói vừa lắc đầu ra vẻ tiếc nuối.
La Định Quốc là người tham nhưng không ngu, lão biết cái gì có thể “bô túi” và cái gì không nên “cầm” hơn nữa Chánh văn Phòng Diệp là chuyện của cục C03, lão không dại gì “chỏ” mồm vào để mang họa mặc dù cha con nhà Diệp bóng gió 20 tỷ làm “quà.”Tuy vậy lão cũng bóng gió nói với Đức chủ tịch với mục đích “đánh bóng” hình tượng liêm chính của mình một chút… Ai dè hắn nghe xong liền nói một câu khiến phải trợn mắt há mồm, tưởng mình nghe lầm…
– 20 Tỷ? Có thể suy nghĩ… thêm một chút nữa thì không cần suy nghĩ… Hắc hắc hắc…
– “Hả… Người anh em… Cậu không cần phải thử tui đâu à… lão Quốc này…”Quốc nghe hắn nói lão nữa mừng nữa sợ, không biết có phải là người đồng đạo hay là hắn muốn thử mình.
– “Ậy… Ông nghe tui nói trước đi… Mụ Diệp cũng hơn năm mươi rồi phải không?”Biết La Định Quốc màu mè, đạo đức giả… Đức cướp lời…
– “Ừ… Nghe nói 54 hay 55 gì đó… rồi sao?” La Địch Quốc mặt bư ra… không hiểu hắn muốn nói gì.
– Bị cái vụ này… Ông nghỉ bà ta sẽ bóc lịch mấy năm?
– “Khó nói lắm, cũng có thể là mút mùa lệ thủy cũng có thể vài năm nhưng phải tìm đúng cửa và chịu chi đậm…” La Định Quốc trầm ngâm…
– “Mút mùa lệ thủy thì không đâu, mấy thằng con của bả sẽ chạy án, gõ cửa này không được thì gõ cửa khác… Cho nên… Hắc hắc… Ông hiểu ý tôi chứ?” Nhìn La Định Quốc, hắn cười đểu… Nói như vậy mà không “ngộ” ra thì về quê làm ruộng cho rồi đi bố.
La Định Quốc bừng tỉnh, nếu bây giờ mình không ra tay “tương trợ”. Diệp sẽ không vì vậy mà nằm trong khám chịu bóc lịch, thằng chồng và mấy đứa con sẽ tiếp tục gõ cửa khắp nơi sớm muộn sẽ có người động lòng “trắc ẩn” mà ra tay “nghĩa hiệp”. Nói một cách khác có nghĩa là bây giờ không “ăn” thì sẽ có người khác “ăn”… Như vậy mình là thằng ngốc rồi… Á đù, Không được… Ở đời kỵ nhất là cầm cu chó đái.
– “Người anh em… Tui thật là phục cậu rồi… Nà có kế sách gì. Nói nghe thử” lấm lét nhìn quanh, như sợ có ai nghe, nghỉ người anh em là người đồng đạo nên không cần đạo đức giả rà trước đón sau nữa, La Định Quốc hỏi nhỏ…
– Cái gì mà kế sách chứ… Tôi có ý này không biết có được không… nà… Ai mà chẳng có lỗi lầm chứ, là người chứ đâu phải là thánh nhân, Chánh văn Phòng Diêp là cán bộ cao cấp bấy lâu nay phục vụ cho đất nước cho dù không có công cũng có lao mà… hi hi có phải không. Cho nên chỉ cần bà ta biết ăn năn hối lỗi thì cũng nên cho bà ta cơ hội…
– “Ăn năn hối lỗi?” La Định Quốc sửng sốt thầm nghỉ là ý gì đây…
– Nà… Nhìn toàn bộ huyện Lấp Vò… Thành thị còn đỡ nhưng ở thôn quê thì cần nhiều công trình làm cầu, không nói đến cầu lớn, cầu nhỏ có đến mấy chục cái, có nhiều mái trường cần lợp ngói lại, tu bổ một chút. Nếu… hi hi hi…
– “He he hiểu rồi, Chánh văn phòng Diệp thường đi chùa bái phật mà, chắc chắn sẽ có lòng thiện tâm…” Trong lòng khâm phục Đức Chủ tịch đúng là tuổi trẻ tài cao… La Định Quốc cướp lời.
– Nếu Giám Đốc Quốc có thể khơi dậy lòng bồ tát của bà ta thì thật là công đức vô lượng đó nha… Hắc hắc hắc…
Hai mắt của La Định Quốc sáng ngời, hắn nói như vậy có nghĩa là để lão “điu” (deal) với nhà của mụ Diệp rồi… Nhân dịp này sẽ húp được “chút cháo” a…
– Chuyện này không thành vấn đề nhưng người của Cục C03…
– Tiễn phật tiễn đến Tây Thiên… Hắc hắc… Không cần phải lo lắng… Chuyện này để tôi lo… Ông cứ về lo chuyện đi…
– “Ừm được được…” La Định Quốc dở khóc dở cười… Trong câu chuyện này, nếu mụ Diệp thức thời đem tiền làm từ thiện để chuộc lại lỗi lầm, huyện Lấp Vò sẽ hưởng lợi, là Chủ tịch huyện, tức nhiên là hắn có thành tích cao mà, người người khen ngợi vậy mà hắn nói giúp mình… Aiz… Tên này thật là tinh ranh. Thôi cũng được, mình có thể kiếm chút cháo… Ậy… không phải chút cháo đâu à… Mụ Diệp gần chục năm nay chắc đã kiếm bộn tiền… Quốc suy nghĩ mình nên ra giá bao nhiêu đây? 20 tỷ? Quá ít… 500 tỷ? Không được… Thôi 200 tỷ được rồi… Sau khi kỳ kèo chắc cũng được hơn 100 tỷ, số lẽ mình bỏ túi… Không quá đáng chứ hả… hắc hắc hắc.
Hà nội.
– “Con trai của Bộ Trưởng Bộ Công Thương này không tệ… Bích Trâm. Suy nghĩ một chút đi… Aiz… Con đã 36 rồi… Còn chờ chừng nào nữa…” Hoàng Ngọc Hải lải nhải. Nãy giờ ông đã bóng gió mấy lần rồi mà đứa con gái cứ giả điếc nên ông đành phải nói thẳng… Coi nó có còn giả điếc được nữa hay không.
– “Bà à… Ba có biết nói tuổi của phụ nữ là mất lịch sự không vậy…”Đang lui cui sửa soạn hành lý, Trâm ngẩng đầu lên hung hăng “trừng mắt”.
– “Con nhỏ này… Trong nhà chỉ có hai cha con mình mà… Con không tính ở vậy tới già chứ?” Hoàng Ngọc Hải nghiêm mặt.
– Có vấn đề gì chứ, tự do tự tại, không bị ràng buộc… Là khuynh hướng của thời đại mới. Bà à… ba quá hủ lậu rồi… Hi hi… Thôi, ba đừng phiền con soạn va li.
– “Soạn va li? Sao sớm vậy?” Hoàng Ngọc Hải sửng sốt.
– Không sớm đâu, trước khi đến nhận chức, con muốn đi tham quan hoàn cảnh, cái này gọi là vi phục xuất hành.
– Vi phục xuất hành? Con muốn bày trò gì vậy?
Ngay lúc này di động vang lên, Hoàng Ngọc Hải thấy con gái mình nét mặt đang “khó dạy” bổng nở nụ cười và nhu mì, hấp tấp cầm lấy di động chạy ra ngoài ban công rõ ràng sợ lão nghe hay sao í, còn nữa, lão nhìn ra nét mặt này là nét mặt của đàn bà con gái đang nổi chứng ngựa… chẳng lẽ nó có BF rồi nên lúc nào cũng bài xích người mình muốn giới thiệu? Chắc là như vậy rồi… Phải điều tra mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro