Phần 99
2024-02-20 03:38:00
“Người chết à? Cậu có nhìn lầm không?” Tôi có chút kinh ngạc.
“Không tin thì tự mày lên xem đi!” Diệp Thi Văn nổi giận quát về phía tôi.
Tôi đáp lại: “Được! Đi nào Đại Lực.”
Vừa bước vào phòng, lập tức nhìn thấy 2 cỗ thi thể, 1 cái ngã ở gần chỗ ly cửa, 1 cái khác thì gục trên bệ cửa sổ, 1 bên của thi thể đã chuyển màu đen nhánh, làn da bên ngoài đã hoàn toàn bị than hóa. Phản ứng đầu tiên của tôi khi nhìn thấy 1 thi thể bị đốt cháy thì ngay lập tức nghĩ tới việc thi thể này bị người ta cố tính tiêu hủy, phương pháp tiêu hủy tốt nhất thậm chí có thể vượt qua bài kiểm tra DNA chính là đốt cháy! Nhưng điều làm tôi kinh ngạc ở đây, chính là 2 cỗ thi thể này vẫn đang mặc quần áo, mà những quần áo này lại hoàn hảo không hề bị hao tổn gì!
Vương Đại Lực sợ quá kêu lên: “Tống Dương! Đúng là thi thể rồi!”
“Căn nhà này nằm ở vùng ngoại ô, lại còn bị bỏ hoang, bị chọn làm chỗ vứt xác cũng không có gì kỳ quái lắm! Để tao gọi điện báo cho Hoàng Tiểu Đào!”
Tôi vừa lôi điện thoại ra, Diệp Thi Văn cùng Trương Diễm cũng lao vào phòng, Diệp Thi Văn hạ giọng, giống như là sợ 2 cỗ thi thể kia nghe được: “Mày điên à? Báo cái gì mà báo, chạy đi thôi!”
Tôi không quan tâm đến thằng này.
Diệp Thi Văn nói thêm: “Cảnh sát đều là lũ ngang ngược vô lý, nói không chừng đến lúc không bắt được hung thủ, lại đưa chúng ta ra gánh tội thay đó.”
Trương Diễm cũng phụ họa: “Đúng, đúng! Tốt nhất đừng báo cảnh sát! Bớt 1 chuyện vẫn hơn là nhiều hơn 1 chuyện! Chạy nhanh thôi!”
Tôi kinh ngạc, bọn này nghe đồn từ đâu ra mấy cái chuyện này? Tôi trực tiếp tham gia mấy lần, thấy rằng cảnh sát phá án vô cùng công chính, người báo án bị triệu tập là chuyện thật, nhưng đó là những lúc cần hỏi thêm về vụ án, chứ làm gì có chuyện gánh tội thay này nọ? Lúc này điện thoại đã có người bắt máy, Hoàng Tiểu Đào lười biếng: “Tiểu đệ đệ, đêm hôm khuya khoắt tìm tỷ tỷ có chuyện gì? Mãi tỷ mới được ngủ đó!”
“Vậy có khả năng đêm nay cô không được ngủ nữa rồi! Tôi mới phát hiện 2 thi thể!”
Từ đầu kia đột nhiên vang tới âm thanh đánh “choang” 1 cái, tôi hỏi có chuyện gì thế, Hoàng Tiểu Đào tức giận: “Đáng ghét! Đưa tay mò mò mở đèn lại va vào cái ly, làm nó rơi vỡ mất! Còn là cái ly tôi thích nhất nữa.”
Tôi cười: “Sau này đền cho cô là được chứ gì! Đến ngay đi, địa chỉ là…”
Tôi nhìn sang Vương Đại Lực, nó bật gps sau đó đọc cho tôi địa chỉ khu này, tôi chuyển lại cho Hoàng Tiểu Đào.
“Được! Tôi đã báo lại cho đội hình cảnh! Cậu ở đó giữ nguyên hiện trường.” Hoàng Tiểu Đào vội vàng đáp.
Điện thoại ngắt, Diệp Thi Văn và Trương Diễm cùng trợn tròn mắt, Diệp Thi Văn lắp bắp: “Mày… à không, cậu… cậu thực sự quen hình cảnh?”
“Tôi việc gì phải lừa cậu nhỉ?” Tôi cười cười.
Diệp Thi Văn xấu hổ: “Vậy… tôi đi trước nhé.”
“Xe của cậu bị hỏng máy rồi, còn muốn đi đâu? Ở lại đây đi, lát nữa còn lấy lời khai nữa!”
“Cái… cái gì? Còn muốn lấy lời khai?” Trương Diễm kinh hãi: “Bọn tôi không hề làm gì cả! Cậu phải làm chứng cho chúng tôi!”
Tôi muốn bò ra đây mà cười cho thỏa quá! Người thường vừa nghe đến gặp cảnh sát lấy lời khai đã thấy sợ, thực ra thì cảnh sát người ta cũng chỉ làm theo trình tự công việc mà thôi chẳng có gì đáng sợ, nhưng mà để trấn an cô ta, tôi đáp: “Được rồi! Tôi sẽ làm chứng cho mọi người.”
Tôi quay ra nói với Vương Đại Lực: “Xem ra đêm nay có chuyện phải làm rồi! Mày bắt xe về trường, lấy mấy thứ đồ của tao tới đây!”
“Được!” Vương Đại Lực sảng khoái: “Tao sẽ mua thêm ít đồ ăn đêm nữa! Đêm nay chắc không được ngủ rồi.”
“Đi mau về mau, trên đường cẩn thận!” Tôi phân phó.
“Rồi, rồi!”
Sau khi Vương Đại Lực đi rồi, Diệp Thi Văn mới hỏi: “Tống Dương, thực ra cậu là ai?”
“Cũng là sinh viên như cậu thôi!” Tôi nhún vai đáp.
Khuôn mặt Diệp Thi Văn tràn đầy vẻ nghi vấn, có lẽ do phải đứng gần 2 cái thi thể, nên nó có vẻ khẩn trương lắm, liền rút thuốc ra muốn hút. Tôi bảo nó đừng có hút ở đây, lát nữa cảnh sát kiểm tra hiện trường lại thu được mấy cái tàn thuốc với đầu lọc thì phiền toái lắm, không khéo còn được lên cục cảnh sát uống nước chè nữa, bị tôi dọa như thế nên nó lập tức cất luôn điếu thuốc vào bao.
Trước khi Hoàng Tiểu Đào tới đây, tôi cũng muốn quan sát thêm 2 cỗ thi thể 1 chút, từ những đặc điểm bên ngoài thì có thể thấy là đã bị bỏng toàn phần. Nhưng chưa thể chắc chắn là do bị thiêu cháy mà chết, hay là chết rồi mới bị phóng hỏa hủy thi. Mà tôi thì không có găng tay cao su ở đây, nên không thể động vào thi thể được.
Từ kiểu quần áo, dáng người của 2 thi thể, có thể đoán cả 2 đều là nam, 1 người khoảng 30 tuổi, người kia tầm 40 tuổi. Quần áo, giày dép của họ đều còn vô cùng hoàn hảo, thậm chí trên tay còn đeo cả nhẫn vàng, làm tôi nhất thời chưa đoán được dụng ý của hung thủ.
Tôi cũng đi xem xét thêm mấy căn phòng khác, phát hiện trong 1 căn phòng có 2 cái túi ngủ, bên cạnh còn có 1 cái balo, tôi đang cố gắng liên kết các đồ vật thì đột nhiên sau lưng vang lên tiếng cửa bị đóng sập lại, sau đó là tiếng thét cao vút của Trương Diễm. Lúc này tôi mới nhận ra 2 đứa này vẫn luôn đi theo tôi, Trương Diễm lắp bắp: “Cửa… cửa… bị ai đóng lại rồi!”
“Chắc là gió thổi!”
Tôi đi ra đẩy cửa mở ra, nhưng mà đối diện cái cửa này chỉ là 1 bức tường, không có khả năng có gió thổi qua. Hơn nữa từ 1 góc nào đó của cái hành lang âm trầm này cứ không ngừng truyền tới âm thanh “kẽo kẹt kẽo kẹt”, nghe cứ như có ai ở góc đó đi qua đi lại. Tôi bắt đầu cảm thấy, cái căn nhà này có điều gì đó kỳ quái đây!
Tôi quay đầu lại thì thấy Diệp Thi Văn với Trương Diễm đang sắp đút cả 10 ngón tay vào miệng tới nơi, đôi mắt trừng to lên như quả trứng gà, tôi bị 2 cái bộ dạng này chọc phát cười: “Không sao cả! Còn có tôi ở đây!”
“Cậu… cậu có nghe thấy… tiếng gì… gì không?” Trương Diễm lắp bắp hỏi.
“Đừng nghĩ tới những cái đó! Nếu không có việc gì làm thì lôi điện thoại ra mà nghịch, ở mấy chỗ như này, càng nghĩ nhiều thì càng sợ nhiều!” Tôi an ủi.
“Cậu… cậu… thế nào mà cậu không sợ chút n… nào?”
“Có gì mà sợ? Chẳng lẽ cậu chưa bao giờ xem phim kinh dị à?”
Một lát sau, từ bên ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát, sau đó là 1 đám người cùng đi tới, Hoàng Tiểu Đào nhìn thấy Diệp Thi Văn và Trương Diễm hỏi: “Đây là bạn học của cậu?”
“Xem như vậy cũng được! Cho tôi mượn đôi găng tay cao su.”
Tiểu Chu liền đưa cho tôi, tôi đeo găng tay vào liền chuẩn bị khám nghiệm tử thi, Diệp Thi Văn với Trương Diễm nhìn theo tôi mà tròng mắt sắp muốn rơi ra ngoài đến nơi. Vốn dĩ lúc trước Diệp Thi Văn cá cược với tôi là nếu tôi quen cảnh sát thật thì sẽ dập đầu gọi cha, tôi định chờ đến lúc này sẽ bắt nó gọi tôi là cha 100 lần, đập tan uy phong của nó! Cơ mà lúc này mọi sự chú ý của tôi đã dồn vào 2 cỗ thi thể, thế nên cũng thôi chả quan tâm tới chuyện cá cược kia.
Tôi vừa kiểm tra 2 thi thể vừa kể cho Hoàng Tiểu Đào tình huống chúng tôi phát hiện ra thi thể, Diệp Thi Văn với Trương Diễm thì đã được đưa xuống dưới lầu 1 để lấy lời khai tạm thời rồi, tôi quay ra nói với Hoàng Tiểu Đào: “À đúng rồi, xe của Diệp Thi Văn kia bị chết máy, trên xe của cô có nước dự phòng không? Nếu có thì cho hắn 1 bình, chứ sợ bây giờ muộn quá không kịp quay về trường nữa!?”
“Haha tiểu tử này, khai thật đi!” Hoàng Tiểu Đào nhéo lấy tai tôi: “Có phải tối nay là ra ngoài tìm kiếm mấy “em gái tóc dài” không hả?”
Hoàng Tiểu Đào nhéo rất nhẹ, nhưng tôi cũng phối hợp cùng mà xin tha: “Không có chuyện như vậy! Đêm nay chỉ là ra ngoài giúp đỡ Vương Đại Lực mà thôi! Không làm gì khác!”
“Hừm! Tỷ tỷ biết, cho dù ngươi có tà tâm như vậy thì cũng không có gan làm!” Hoàng Tiểu Đào bóp bóp 2 nắm tay.
Tôi bắt đầu chuyên chú nghiệm thi, phát hiện xương khớp của cả 2 thi thể đều vô cùng hoàn chỉnh, chỉ là toàn thân đều đã bị than hóa! Xem biểu tình trên khuôn mặt của 2 thi thể, xem ra họ đã phải chịu rất nhiều sự tra tấn rồi mới được chết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro