Phần 98
2024-02-20 03:38:00
Tôi phi xuống dưới lầu đuổi theo Hạ Manh Manh, nghe thấy tiếng tôi gọi rốt cục cô ấy cũng chịu quay đầu lại, mà lúc này thì tôi lại bắt đầu tái phát bệnh cũ, cứ gặp gái là đỏ mặt ấp úng: “Trời… trời cũng hơi muộn rồi, để tôi đưa cậu về!”
Cô ta mỉm cười: “Cảm ơn!”
Đi bên cạnh 1 cô gái xinh đẹp như này, lại còn vào buổi tối quả thật là có chút ngượng ngùng! Tôi bèn thay Vương Đại Lực giải thích 1 chút vì sao nó không tự đến đưa cô ấy về, vừa nghe nói đến đoạn Vương Đại Lực đánh nhau với Diệp Thi Văn, Hạ Manh Manh có chút lo lắng: “Cậu bảo với Vương Đại Lực, đừng có đi chấp nhặt với loại người như thế làm gì, vừa nãy lúc hát karaoke, hắn còn sờ sờ tay tôi nữa! Tôi ghét nhất là loại người như thế, bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc bên trong thì thối rữa đến tận cùng!”
“Cũng không thể hoàn toàn trách hắn được, cha mẹ hắn ly dị từ sớm, không có ai quản lý dạy dỗ chi ly!” Tôi đáp.
Hạ Manh Manh hơi phì cười: “Cậu cũng biết cách làm tổn thương người khác lắm!”
Mặt tôi lại đỏ bừng lên, thôi thì tranh thủ cơ hội giúp thằng Vương Đại Lực vậy, tôi liền đánh trống lảng sang chuyện khác, nói Vương Đại Lực nào là nghĩa khí này nọ, đối với con gái cũng rất biết quan tâm chăm sóc.
Tôi có cảm giác Hạ Manh Manh là 1 cô gái được giáo dục rất đầy đủ, bất cứ tôi nói cái gì thì ít nhất cô ấy cũng sẽ đáp lại “vâng” hoặc “dạ” 1 tiếng hết! Mà cô ta nghe tôi nói cũng vô cùng nghiêm túc chứ không phải hời hợt, nghe tôi nói chán chê rồi cô ấy mới hỏi: “Cậu tên là Tống Dương hả?”
Tôi sửng sốt, từ nãy giờ toàn nói về Vương Đại Lực, thế nào mà lại bẻ lái sang tôi rồi, liền đáp lại: “Đúng vậy.”
Cô ấy cười cười: “Tôi có cảm giác cậu không phải là sinh viên!”
“Chứ tôi giống cái gì? Không lẽ là xã hội đen sao?” Tôi cười.
“Không không, tôi cảm thấy là bên ngoài thì trông cậu có vẻ còn non trẻ, thế nhưng mà nội tâm bên trong lại rất trưởng thành.” Hạ Manh Manh hơi nghĩ nói.
“Không đến mức như vậy chứ? Tôi sinh năm 1995 đó!” Tôi nói…
“Tháng mấy?”
“Tháng 10!”
“Vậy là tính kỹ ra thì tôi còn nhiều tuổi hơn cậu! Tôi sinh tháng 3.” Hạ Manh Manh cười cười.
“Ồ!” Tôi nghĩ nhanh, mà chủ đích ban đầu là gì nhỉ? À đúng đúng, khen ngợi Vương Đại Lực: “Hạ tỷ tỷ, Vương Đại Lực nhà em vô cùng…”
Hạ Manh Manh phì cười: “Đúng rồi, Tống Dương, đúng là cậu học khoa điện tử à?”
Kết quả là chúng tôi cứ vừa đi vừa nói chuyện, thẳng đến lúc cô ấy lên xe mới thôi, Hạ Manh Manh còn lấy luôn số điện thoại của tôi nữa, xe vừa mới đi khuất đã thấy cô ấy nhắn tin: “Đêm nay cảm ơn cậu, hy vọng về sau có thể làm bạn tốt!”
Tôi suy nghĩ 1 chút, làm bạn tốt à? Là ý gì nhỉ? Liệu Vương Đại Lực có tí cơ hội nào không đây!
Đến lúc tôi quay lại, 2 con trâu điên kia đánh nhau đã mệt, tạm thời chia ra mỗi đứa 1 cái sofa, ngồi lườm nhau như muốn giết nhau bằng ánh mắt vậy! Mặt thằng nào cũng đỏ chót, còn Trương Diễm thì vẫn đang hát karaoke bài “chia tay vui vẻ”
“Manh Manh đâu?” Vương Đại Lực hỏi.
“Tao đưa cô ấy lên taxi rồi mới về đây! Đúng rồi, tao còn xin được số điện thoại cô ấy cho mày đây!” Tôi đáp.
Vương Đại Lực vô cùng cao hứng, liền nói hôm nào đó sẽ mời tôi ăn cơm uống rượu, đồng thời ném cho Diệp Thi Văn 1 cái nhìn vô cùng khinh miệt mà lại có vẻ khoe khoang đắc thắng trong đó nữa. Vừa mới đánh nhau sứt đầu mẻ trán, thế mà 3 đứa này vẫn nghĩ tới đã đến giờ quay lại trường! Tôi thật là bội phục vô cùng!
Thế là tầm 10h30 tối, Diệp Thi Văn lái xe đưa chúng tôi trở về, thực ra là nó cũng không định đưa chúng tôi về cùng đâu, nhưng mà tại vì trước đó tôi có nói riêng với nó: “Tôi có 1 người bạn làm trong ban biên tập phát thanh của trường, cậu có muốn tôi đem cái sự tích hôm nay tuyên truyền ra ngoài 1 chút cho vui không?” Nó chỉ biết trừng mắt nhìn tôi rồi sau đó chấp nhận đưa cả 3 chúng tôi về trường.
Không ngờ đi được có nửa đường thì xe của Diệp Thi Văn đột nhiên bị tắt máy, Vương Đại Lực nói: “Xe của mày sao lại hỏng lúc này? Có phải là hàng 2nd hand không thế?”
Diệp Thi Văn cay cú: “Mày cứ lắm mồm đi, tao quẳng mày ở đây luôn.”
Diệp Thi Văn xuống xe kiểm tra 1 chút, Trương Diễm thì chạy ra bụi cỏ ven đường tính xin đi nhờ xe, rất tiếc đây lại là 1 cung đường tương đối vắng, Trương Diễm đành quay về cười hì hì nói: “Bên kia đường hình như có khá nhiều nhà ở, hình như là biệt thự thì phải, nhưng mà chẳng thấy cái bóng đèn nào sáng cả, liệu có phải khu này là khu đất bị ma ám không?”
“Ma ám thì có gì đáng sợ?” Vương Đại Lực tự hào vỗ vỗ ngực: “Không cần phải lo lắng làm gì, cái gì chứ ma quỷ thì tôi gặp thường ngày!”
Diệp Thi Văn thò đầu vào xe hỏi: “Các người có ai có nước không?”
Tôi nói: “Làm sao thế?”
“Tao quên thêm nước vào bình làm mát, giờ bị cạn khô hết rồi, cần phải cho thêm nước vào rồi chờ động cơ nguội bớt mới đi tiếp được!” Diệp Thi Văn giải thích.
Dĩ nhiên là chẳng có ai mang theo nước cả, trên xe chỉ có 1 bình nước khoáng đã uống hết thôi, tuy là có thể có 1 cách khá bất đắc dĩ đó là dùng nước tiểu để thay thế, cơ mà ở đây có con gái, đâm ra ai cũng thấy ngượng không muốn nói ra.
Quanh đây cũng không có cửa hàng tiện lợi nào cả, Diệp Thi Văn lại ngồi vào ghế lái rầu rĩ mà đốt thuốc, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Ê! Mà không phải ven đường này có 1 đống nhà dân sao?”
Trương diễm nói: “Cái gì cơ? Cậu… cậu muốn vào mấy cái nhà đó xin nước á? Tôi thấy thôi đi, mấy căn nhà đấy nhìn âm u quỷ quái, đáng sợ lắm.”
“Xin chút nước thôi mà sợ cái gì? Hơn nữa bọn chúng ta không phải có tới 4 người sao?” Diệp Thi Văn nói.
“Thế nhỡ trong mấy căn nhà đó không có người ở thì sao?” Trương Diễm hỏi lại.
“Kể cả là không có người ở thì cũng phải có vòi nước, chúng ta chỉ đến lấy chút nước rồi đi luôn, chắc cũng không đến nỗi mắc tội đột nhập tư gia chứ!” Diệp Thi Văn không quan tâm nói.
Tuy nói là cái thằng nhãi Diệp Thi Văn này vô cùng đáng ghét, nhưng mà không về trường trước 11h đêm chắc chắn sẽ gặp đủ loại phiền toái, chúng tôi 4 đứa bây giờ khác gì 4 con châu chấu bám vào 1 cành cây, thế là cuối cùng Diệp Thi Văn khóa cửa xe, 4 đứa mỗi đứa xách theo 1 bình nước rỗng đi về phía mấy căn nhà kia.
Vạch bụi cỏ rậm mà đi, được 1 đoạn thì hiện ra 1 tòa nhà 2 tầng kiến trúc kiểu châu Âu sừng sững, nhìn qua thì có vẻ là ở sẽ rất thoải mái, nhưng càng đến gần càng thấy không phải, trái lại còn làm cho người ta cảm thấy bị cái gì đó đè nén nữa, chắc chắn là do phong thủy quá tệ rồi.
Trước cửa căn nhà có 1 đoạn đường rải sỏi, nhưng mà giờ cỏ mọc đầy, xung quanh còn có mấy đống shiet khô nữa, không biết hàng nhân tạo hay là hàng động vật đây! Mấy cái cửa kính ở rìa đường đều đã bị đập vỡ, có lẽ căn nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu rồi.
Trương Diễm lắp bắp: “Căn nhà này, nhìn ghê… ghê quá! Diệp Thi Văn, cậu vào 1 mình đi, tôi chịu thôi!”
Diệp Thi Văn quát: “Đúng là nhát gan, trên đời này làm gì có ma quỷ gì? Đừng có mà bàn lùi!”
Vương Đại Lực nói to: “Mày dám đi thì tao cũng dám đi! Ai sợ ai đây?”
Tôi phất tay: “Thôi, đi thôi cho nhanh.”
Trương Diễm sợ bị bỏ lại 1 mình, thế là khi 3 thằng con trai chúng tôi đẩy cửa đi vào thì cô ấy cũng kêu lên khe khẽ: “Chờ, chờ tôi với!” Sau đó đi vào theo.
Căn phòng mà chúng tôi đi vào đầu tiên hình như là phòng khách thì phải, vách tường phải chịu dầm mưa dãi nắng nên dã bong tróc sơn hết cả lên, bức rèm cũ cũng đã rách tung lay động phiêu phù trong gió, sàn nhà ốp gỗ đã lâu, mỗi lần đi lên đều có tiếng kẽo kẹt!
Đối diện với cửa ra vào là 1 cái cầu thang tối om dẫn lên lầu trên, phía trên cầu thang ở lầu trên lại có ánh sáng hơi mờ mờ chiếu vào, quang cảnh không khác gì trong mấy phim kinh dị!
Đến lúc chuẩn bị đi lên cầu thang, Diệp Thi Văn nhíu mày, không dám tiếp tục tiến lên, Vương Đại Lực trêu: “Còn nói người khác nhát gan nữa thôi? Chính mày còn nhát hơn!” Tuy ngoài mồm thì thằng này nói vậy, chứ thật ra 1 tay của nó cũng đang bám chặt lấy 1 góc vạt áo của tôi!
“Tối quá!” Diệp Thi Văn chống chế: “Tao sợ lúc đi lên cầu thang không cẩn thận sẽ trượt chân ngã, vậy thì mất nhiều hơn là được!”
“Thì lấy điện thoại ra bật đèn flash lên.” Vương Đại Lực đề nghị.
“Điện thoại của tao hết pin rồi, mày đi trước đi!” Diệp Thi Văn nói.
“Thật là ngại quá! Điện thoại của tao cũng hết pin.” Vương Đại Lực lắc đầu liên tục.
Tôi thật là phục sát đất 2 thằng này rồi: “Thôi đi, tôi đi trước, mọi người cố gắng bám sát.”
Dựa vào khả năng nhìn trong bóng tối của “động u chi đồng” thì tôi cũng chẳng cần ánh sáng mà làm gì. Tôi liền thong thả mà đi lên trước, 3 đứa kia hơi do dự 1 chút sau đó đuổi theo tôi, lúc tôi quay đầu nhìn lại, thấy cả 3 đứa đều cầm điện thoại trong tay, mà lại cùng bật đèn flash mới hay! Đứa nào mới nói điện thoại hết pin lúc nãy đấy đm!
Leo được 1 nửa cầu thang, đột nhiên Trương Diễm hét lên: “Có ma bắt tay tôi, có ma bắt tay tôi!”
Quay đầu nhìn lại thì hóa ra tay cô nàng vướng vào 1 sợi dây điện, Trương Diễm xấu hổ mà cười chống chế.
Trên lầu 2 này có khá nhiều phòng, tôi bảo bọn nó từ từ 1 chút đã, sau đó nghiêng đầu nghe ngóng 1 chút, Vương Đại Lực hỏi tôi đang nghe cái gì thế, có phải là có quỷ ma gì không?
“Quỷ thì có gì đáng sợ? Người sống đáng sợ hơn nhiều!” Tôi gắt.
“Đừng nói đùa nữa! Chỗ này thì lấy đâu ra người.” Diệp Thi Văn khinh khỉnh.
“Cậu chắc không? Mấy căn nhà bỏ hoang kiểu này mới là chỗ thường xuyên có mấy kẻ lưu lạc ở lại này, thậm chí có cả tội phạm giết người ẩn náu không chừng!” Tôi nghiêm túc.
Lời tôi vừa nói ra, mặt cả 3 đứa kia lập tức chuyển sang màu trắng bệch, thật sự là tôi không muốn hù dọa gì đâu, là sự thật cả đó, tốt nhất cũng để tụi nó có tâm lý đề phòng 1 chút.
Sau khi nghe ngóng 1 chút thì tôi đoán là chỗ này không có ai cả, thế thì an toàn hơn nhiều rồi, nói thật là tôi cũng chả sợ gì ma quỷ lắm, giờ có nhảy ra đây 1 con ma nữ thì tôi cũng chỉ giật mình chút thôi!
Chúng tôi lần lượt kiểm tra từng phòng, Trương Diễm ấp úng: “Không phải là nhà vệ sinh thường được đặt ở cuối hành lang sao?”
“Đúng vậy! Chúng ta đi lối này!” Tôi gật mạnh đầu.
Hành lang tối đen như mực, cảm giác cứ như là 1 cái đường hầm tối om vậy, đã thế tối nay còn không có trăng nữa. Tôi cố ý dừng lại 1 chút, để cho Diệp Thi Văn đi lên trước, ai ngờ nó cũng dừng luôn lại, liếc nhìn tôi kiểu: “Đi đi!”
Tôi cười: “Mời cậu đi trước!”
Sắc mặt nó lập tức trở nên vô cùng khó coi, lùi luôn về phía sau mấy bước: “Không không, vẫn là mày đi trước đi! Mắt tao không được tốt lắm, sẽ vấp vào đâu mà ngã mất!”
Tôi cười thầm, cứ thừa nhận là sợ đi thì có làm sao? Làm gì có ai cười đâu?
Tôi lại tiếp tục dẫn đầu, cuối hành lang quả nhiên có 1 phòng vệ sinh, chỉ tiếc là không có nước, vòi nước sớm đã bị kẹt vì rỉ sắt quá nhiều rồi, Diệp Thi Văn thầm kêu lên “con mẹ!”, Trương Diễm hỏi: “Hay là chúng ta ngủ trên xe đêm nay?”
“Ở đây cũng được đấy, so với việc chui rúc trên xe thì có lẽ tốt hơn nhiều!” Tôi nói xong, liền kéo tấm mành nhà tắm ra, soạt 1 tiếng làm cho 3 đưa kia cùng sợ hết hồn.
Trương Diễm kêu lên: “Tống Dương, đừng có làm trò nữa đi! Cái chỗ quỷ quái này đến 1s tôi cũng không muốn ở nữa đâu!”
“Thôi cũng được! Vậy thì chúng ta ra ngoài, xem có thể nổ máy xe không vậy!” Tôi gật gật đầu.
Chúng tôi đang định đi ra ngoài, đột nhiên nhận thấy 1 căn phòng trên hành lang đã bị mở cửa!!!
Trương Diễm lắp bắp: “Cửa… cửa… cửa kia sao lại mở ra rồi! Rõ… rõ ràng lúc nãy có đóng lại mà!!!”
Nói xong cô ta thò cổ ra nhìn vào phòng, sau đó lập tức hét lên 1 tràng vô cùng chói tai, làm cho tôi cảm thấy sắp thủng cmn màng nhĩ tới nơi rồi. Chờ cho cô ta hét xong, tôi mới nhìn kỹ khuôn mặt cô ta, đã thấy ròng ròng những là nước mắt, Diệp Thi Văn kinh ngạc: “Có chuyện gì thế?”
Trương Diễm vẫn run bần bật, mấy lần muốn nói mà không nói được.
Diệp Thi Văn liền tiến lên tự mình quan sát, sau đó lùi ra ngoài rất nhanh, sắc mặt trắng bệch, tôi chụp lấy cánh tay hắn ta, làm cho hắn suýt nữa nhảy dựng lên: “Có chuyện gì thế?”
“Trong… trong… trong phòng có… có người chết!” Diệp Thi Văn hổn hển.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro