Phần 70
2024-02-20 03:38:00
Mới đầu chỉ là 1 – 2 cái lục lạc đong đưa nhè nhẹ, sau đó tất cả số lục lạc đều cùng nhau đong đưa, phát ra âm thanh ồn ào, trông thấy cảnh này, cả đám 4 người chúng tôi đều vô cùng sợ hãi.
Tôi để ý, chỉ còn chùm lục lạc ở hướng cửa sổ là không hề lung lay, có lẽ là vì linh miêu không thích ánh nắng mặt trời, thế nên tôi bảo Vương Đại Lực ra kéo rèm che cửa sổ lại.
Chờ 1 lát sau, tôi lấy từ trong túi xách ra 1 cây bút nhỏ, bắt đầu viết lên trên mặt bàn những chữ viết đơn giản, thử xem có thể thông qua lục lạc mà giao tiếp với linh miêu hay không?? Nhưng chỉ kịp viết xong 2 chữ, tôi đã nghe thấy bùm 1 tiếng, quay đầu nhìn lại đã thấy Vương Đại Lực nằm ngã thẳng tắp trên mặt đất.
“Đại Lực, mày làm sao thế?”
Tôi vội vàng chạy lại xem xét, đang định thử ấn vào huyệt nhân trung của nó, thì đột nhiên nó nắm lấy cổ tay tôi, sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Sau đó nó chậm rãi mở to mắt, đôi mắt của nó lúc này lại chia làm 2 mảnh đen trắng y như mắt của cô bé mà chúng tôi đuổi theo trong con hẻm, mà đến cả biểu cảm của Vương Đại Lực bây giờ cũng vô cùng xa lạ, tựa hồ nó chả quen biết gì chúng tôi cả. Khóe miệng của nó chậm rãi nhếch lên, như cười mà lại như không, vô cùng cổ quái, tôi lập tức cảm nhận thấy từng đợt lạnh buốt sau sống lưng, y như là bị dòng điện chạy qua.
Tôi liều mạng giật tay về, trong lúc đó Vương Đại Lực nhảy phốc lên trên mặt bàn, ngồi xổm bằng 2 chân, tựa như 1 con mèo ngoại cỡ đang chậm rãi lè lưỡi liềm mu bàn tay của mình.
Chúng tôi sững sờ chứng kiến cảnh tượng đó, lão Vương rút súng ra, chĩa về phía Vương Đại Lực, tôi đưa tay cản lại, ý bảo đừng nóng nảy, cứ quan sát trước đã.
Tôi thu hết can đảm: “Ngươi… là ai?”
Vương Đại Lực tựa như không hề nghe thấy, vẫn mải mê mà liếm mu bàn tay.
Cho đến lúc tôi hỏi lần thứ 3, từ miệng Vương Đại Lực mới phát ra 1 tiếng “Meow”, đồng thời quay đầu nhìn về phía 3 người bọn tôi, bọn tôi theo bản năng, lập tức lùi lại phía sau mấy bước.
Hóa ra mục tiêu của “nó” không phải là 3 người bọn tôi, mà là túi lươn đang nằm dưới mặt đất. Vương Đại Lực tiến về phía túi lươn, sau đó vục cả mặt vào trong túi, trực tiếp dùng miệng mà cắn lấy từng con lươn rồi nuốt thẳng vào trong bụng, tựa như là đang nuốt sợi mì!!
Sau khi ăn xong, Vương Đại Lực lại ngồi xổm trên mặt đất, liếm ướt lòng bàn tay sau đó xoa lên mặt, động tác không khác loại mèo khi ngồi “rửa mặt” là bao nhiêu.
Tôi khách khí: “Đại tiên, đã ăn no rồi, có thể trở về hay chưa?”
Vương Đại Lực đột nhiên nhảy phốc đến cái bàn phía dưới, dùng tay tát 1 cái, đánh bay bức tượng “độ tài linh miêu” ra xa, tôi nghe thấy “choang” 1 tiếng, chột dạ nghĩ, có lẽ bức tượng đã bị vỡ nát ra rồi, có lẽ “linh miêu” này muốn trú lại trong thân xác Vương Đại Lực, không muốn quay về lại bức tượng kia sao?
Cũng may, chất liệu dùng để đúc lên bức tượng khá rắn chắc, thế nên bức tượng chỉ là đang nằm lăn lóc dưới đất chứ chưa có vỡ đi mắt.
Vương Đại Lực uốn cong người, động tác như mèo rình mồi, trong miệng gầm gừ “meow, meow” rồi tiếp tục nhảy về phía bức tượng “độ tài linh miêu”.
Tuy “linh miêu” đang trú ngụ trong thân xác của Vương Đại Lực, nhưng dù gì thì nó vẫn là 1 con mèo, cách thức ra tay của nó dĩ nhiên cũng là mèo, không có khả năng biết vận dụng 2 tay để ném vỡ bức tượng, mà chỉ dùng tay tát liên tục vào bức tượng, đẩy nó lăn qua lại.
Tôi không biết nếu cứ để cho nó làm vậy thì kết cục sẽ ra sao, nhưng mà bức tượng kia là vật chứng quan trọng của vụ án, không thể để nó cho tùy tiện chơi đùa như vậy được, liền kêu lên: “Ngăn nó lại!”
Trong khi Vương Đại Lực vẫn còn đang mải mê vần qua vần lại bức tượng, lão Vương lấy đà bật nhảy lên, lao về phía Vương Đại Lực. Nhưng không biết Vương Đại Lực đào đâu ra sức mạnh, húc ngã được lão Vương, sau đó nhảy chồm lên người ông ta, liên tục cào cấu.
Vương Viện Triều cố đưa tay ra để cản lại, kết quả chỉ trong chốc lát cả 2 cánh tay đều bị cào nát, máu chảy đầm đìa.
Nhân cơ hội này, tôi liền lao tới nhặt bức tượng lên, đưa cho Hoàng Tiểu Đào: “Mau đưa về phòng vật chứng!”
“Còn hắn bây giờ xử lý sao?” Hoàng Tiểu Đào hoảng hốt.
“Không sao! Để tôi với Vương thúc đối phó nó!” Tôi kêu lên.
Hoàng Tiểu Đào vừa đi, Vương Đại Lực đã muốn nhảy lên đuổi theo cô ta, Vương Viện Triều vội vàng đá 1 cái ghế để ngáng đường nó lại. Nhưng điều không ngờ tới nhất, là Vương Đại Lực lại phô ra 1 động tác không tưởng, nó trực tiếp bật nhảy lên trên cái ghế đang bay, ở giữa không trung xoay người 1 vòng 360 độ, sau đó dùng “4 chân” vững vàng tiếp đất.
Tiên sư nó! Đến cả diễn viên nhào lộn cũng không thể làm thực hiện nổi cái động tác vừa rồi.
Lão Vương liền tiện tay tóm lấy 1 cái ghế khác, gầm 1 tiếng, nhào về phía Vương Đại Lực.
Tôi nhân cơ hội 2 người đang giao tranh, liền chạy ra cửa sổ, kéo rèm ra, ánh nắng mặt trời vừa chiếu vào, Vương Đại Lực liền đưa 2 tay lên che mắt, biểu cảm vô cùng đau đớn.
1 tiếng rầm vang lên, hóa ra lão Vương đã cầm cái ghế đập thẳng vào lưng Vương Đại Lực, làm cho cái ghế cũng bị vỡ nát ra, tôi lo lắng: “Vương thúc, đừng làm nó bị thương nặng quá!”
Vừa mới dứt lời, thì Vương Đại Lực đã nhào lên, dùng 1 chân đá vào ngực lão Vương, làm cho ông ta phải lảo đảo mà lùi về phía sau. Lão Vương liền thủ thế, chuẩn bị đánh tiếp với Vương Đại Lực, tuy lão Vương thân thủ phi phàm, nhưng mà Vương Đại Lực lúc này nhanh nhẹn như mèo, liên tục nhảy qua lại trong phòng, lão Vương vì thế mà đến 1 cọng lông của Vương Đại Lực cũng không sờ vào được!!!
Tôi chợt nhớ tới con “linh miêu” này rất sợ ánh sáng mặt trời, sau đó tầm mắt lại chợt rơi xuống chai rượu trắng vẫn đang để trên bàn, bèn hét lên với lão Vương: “Vương thúc, cho cháu mượn cái bật lửa! Mau!”
Lão Vương vừa đánh nhau với Vương Đại Lực, vừa móc cái bật lửa ra, ném lại cho tôi, tôi bắt được liền nhanh chóng cầm chai rượu lên tu 1 ngụm, ngậm lấy trong miệng. Vị rượu cay xè, khiến tôi muốn bật khóc tức thì. Sau đó, như 1 diễn viên xiếc, tôi bật lửa lên, để dưới miệng, sau đó phun phì phì thứ rượu đang ngậm trong miệng ra về phía Vương Đại Lực. Rượu mạnh gặp lửa, lập tức bùng cháy lên, tạo ra 1 ngọn lửa cực lớn.
Vương Đại Lực thét lên 1 tiếng, sau đó lập tức lao vào 1 góc nhà, cố thủ ở đó.
Tôi lại làm thêm 1 ngụm rượu nữa, vốn dĩ bình rượu này đã chẳng còn lại bao nhiêu, thế nên ngụm rượu thứ 2 này chẳng có bao nhiêu rượu cả, tôi chỉ phồng mồm lên để ra oai, hư trương thanh thế với con “linh miêu” kia mà thôi.
Vương Đại Lực vẫn đang run bần bật ở trong góc, nâng 2 “chân trước” lên che mặt, thấy tôi tiến lại, liền đột nhiên nhắm chặt 2 mắt, người co giật lên 1 cái, sau đó ngã sấp xuống đất!
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi bị bất ngờ mà nuốt luôn ngụm rượu kia xuống, rượu xuống tới đâu tôi cảm thấy bỏng rát tới đó, cứ như cả thực quản đều bị thiêu cháy.
Tôi chầm chậm đi qua, vỗ vỗ lên mặt Vương Đại Lực, 1 lát sau, nó từ từ mở mắt: “Tống Dương, tao vừa rồi bị làm sao ấy!”
“Mày vừa bị ngất đi đó!” Tôi nói dối, chứ tôi mà nói thật thì chắc là nó sẽ ngất tiếp đi mất!
Vương Đại Lực chợt phát hiện trong mùi có “hương vị” lạ, liền lập tức phun phì phì ra ngoài liên tiếp mấy cái, sau đó lại lôi 1 cái xương cá từ trong kẽ răng ra: “Kỳ lạ, sao trong miệng tao lại có xương cá? Cả ngày hôm nay tao đâu có ăn món gì liên quan tới cá!”
Tôi ngồi bên cạnh, đang định cân nhắc xem có nên nói cho nó biết là lúc nãy nó vừa ăn “gỏi” lươn hay không, thì nó lại hỏi: “Con mẹ nó Tống Dương! Sao cái phòng bây giờ trông loạn lên vậy? Y như là đánh giặc!”
“Ừ, vừa nãy bọn tao đem con “linh miêu” kia thả ra 1 chút!” Tôi nói.
“Thật à? Trông nó như thế nào?”
“Là 1 con mèo đen khổng lồ, chạy loạn khắp cái phòng này, nhưng mà đã bị bọn tao đánh chết rồi!”
Tôi còn sợ Vương Đại Lực sẽ đem chuyện này liên hệ lên cơ thể mình, nhưng cũng may, thằng này đầu óc đơn giản, tỏ ra vô cùng nuối tiếc mà nói: “Sao mày không gọi tao dậy nhìn 1 tí? Tao rất muốn biết cái con “linh miêu” này trông như thế nào! Mà thế quái nào tao lại ngất đi chứ! Kỳ quái thật!”
Tôi liền rót 1 cốc nước cho Vương Đại Lực súc miệng. Chỉ 1 lát sau đã thấy Hoàng Tiểu Đào quay lại, thấy chúng tôi đã “thu binh”, đang muốn mở miệng hỏi gì đó, liền bị tôi liếc 1 cái, ý bảo chuyện này đừng nhắc tới bây giờ.
Sau này, tôi được 1 người hiểu biết về chuyện này nói rằng, ngày đó tôi đã làm 1 chuyện cực kỳ ngu ngốc và nguy hiểm, còn may là “linh miêu” không lấy luôn cái mạng của Vương Đại Lực. Rốt cục vẫn là khác nghề cũng như cách núi, tôi chỉ có sở trường nghiệm thi, tốt nhất không nên thử đối phó với những thứ siêu nhiên như này.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro