Phần 56
2024-02-20 03:38:00
Tôi lắc đầu: “Không phải, chỉ là đang xác nhận 1 sự việc!”
Tôi lại đi lên lầu 2, rải bột ở các góc, xong xuôi thì quay lại lầu 1, bảo La Vi Vi khóa cửa lại, chuẩn bị rời đi.
Hoàng Tiểu Đào hỏi: “Bây giờ đi đâu?”
“Các đội phân ra điều tra có lẽ vẫn chưa xong việc, bây giờ cũng thấy hơi đói, nên đi ăn cơm thôi! Không phải cô nói là trưa nay mời tôi ăn vịt quay sao?” Tôi nói.
La Vi Vi lập tức hưng phấn lên, nhìn dáng vẻ này, đoán chắc ngày thường cũng là người thích ăn uống: “Tôi có biết 1 con đường gần đây, có 1 quán vịt quay rất ngon. Các người khẳng định là chưa được ăn qua, chà chà, 1 con vịt 3 người…”
Tôi lập tức ngắt lời cô ta: “Không có phần của cô, cô về cục cảnh sát làm 1 ít xét nghiệm giúp tôi, đặc biệt chú trọng kiểm tra những vật lưu lại trong xoang mũi nạn nhân, cả dạ dày nữa, xem có thể phát hiện dấu vết của loại thuốc kích thích nào hay không?”
La Vi Vi ăn 1 gáo nước lạnh này, trắng bệch khuôn mặt: “Không phải là nói không cho tôi giải phẫu sao?”
“Không vấn đề gì cả, những thứ cần xét, tôi đã xét cả rồi, bây giờ cô muốn làm gì thì làm!” Tôi xua tay nói.
“Đã hiểu!”
La Vi Vi đi rồi, Hoàng Tiểu Đào mới cười: “Tống Dương à Tống Dương, không nghĩ tới cậu lại thể hành động như vậy, lại khắc nghiệt với La muội muội như vậy”
“Là cô ta đánh cược thua tôi, phải làm tài xế miễn phí cho chúng ta, tôi lại còn phải lo việc cô ta được hay không được ăn cơm sao?” Tôi cười lạnh.
“Hóa ra cậu cũng biết phân biệt đối xử ha? Không phải đối với ai cũng tốt. Có điều, tôi thích, hahaha” Vừa nói, Hoàng Tiểu Đào vừa vỗ mạnh lên lưng của tôi.
Được cô nàng nhận xét “khích lệ” như vậy, tôi thấy mặt mình nóng bừng, vội vàng nói lảng đi: “Tôi thấy để cô ta xét nghiệm cũng không thu được gì thêm, chẳng qua là để đề phòng bỏ sót thứ gì đi!”
“Chẳng lẽ vụ này lại đi vào bế tắc sao?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.
“Không, chúng ta vẫn đang có tiến triển, chỉ là hơi chậm 1 chút thôi. Cứ từ từ xem.”
3 người bọn tôi đi tới Tân mãn lâu, vịt quay nơi này thực là đặc sản, 1 con cũng đã hơn 400 tệ, tính thêm 1 ít đồ ăn và phí phục vụ, cũng tốn đến 6 – 700 tệ. Có điều, Hoàng Tiểu Đào lại vô cùng hào phóng, như không có gì vậy, tôi hỏi: “Cô ngày thường đều tiêu xài phung phí như này sao? Nhìn lại thì xe của cô so với xe của Lâm đội trưởng còn xịn hơn! Tiền lương cảnh sát bây giờ được nhiều vậy sao?”
Hoàng Tiểu Đao đổ đầy ly coca: “Hah, tiền lương này với tôi, cũng chỉ là tiền tiêu vặt thôi!”
“Vậy là nhà cô rất giàu?”
Cô ta hạ đôi mắt: “Tạm thời là bí mật, dù sao cũng không phải là đồ gian, cậu cứ yên tâm ăn đi!”
Chúng tôi vui vẻ mà ăn trưa, ăn xong tôi còn lấy cho Vương Đại Lực 1 phần, thằng này 1 thân 1 mình ở khách sạn khẳng định là vô cùng buồn chán.
Buổi chiều, chúng tôi quay trở lại cục cảnh sát, mấy phân đội điều tra đã bắt đầu lục tục quay về, tôi liền tập hợp bọn họ lên phòng họp ở lầu 2, Bạch Nhất Đao cũng đã tới, vẫn cứ dùng ánh mắt khinh thường nhìn về bọn tôi. Xem ra lão Vương ra tay vẫn chưa làm cho hắn hoàn toàn bội phục.
Tôi để bọn họ lần lượt báo cáo, hầu hết là không tìm được manh mối gì, chỉ có 1 vài người có chụp được 1 số dấu chân mèo, nhưng đem so với những dấu chân kia thì hoàn toàn không đúng.
Thực tế, sau khi nghe lời khai của Trương Lục Nhi, tôi đã biết dấu chân mèo kia, không thể nào tìm thấy ở bên ngoài được.
Tôi chuyển qua tổ kỹ thuật: “Xét nghiệm tới đâu rồi?”
“Mới chỉ xét nghiệm được vài thứ!” 1 Người cảnh sát trả lời.
Người đó nói thêm với tôi, riêng về trương mục thuốc kích thích phải có đến hơn 100 loại, bọn họ muốn kiểm tra hết 1 lượt, nhưng trước mắt mới chỉ thử nghiệm với Amphetamine, chỉ số Ketone… Nhưng tạm thời kết quả thu được đều là âm tính. Muốn thử nghiệm hoàn toàn xong, có lẽ phải chờ khoảng 3 – 4 ngày.
Tôi gật đầu, phân phối 1 chút nhiệm vụ tiếp theo. Trước mắt có 1 số việc tôi muốn làm ngay, đầu tiên là kiểm tra những số điện thoại gọi tới di động của nạn nhân, tiếp theo, vì nạn nhân làm nghề buôn bán, sẽ cùng 1 số người tranh giành lợi ích, nên cần phải điều tra xem có kết oán với ai không, thứ 3 là muốn kiểm tra xem căn nhà đối diện với nhà nạn nhân gần đây có ai thuê hay không, thứ 4 chính là muốn đi hỏi con gái nạn nhân 1 số việc.
Đến lúc này, liền có 1 người cảnh sát giơ tay hỏi: “Tống cố vấn, người thân trong gia đình vẫn hoàn toàn giấu kín sự việc này với con gái của nạn nhân, cô bé năm nay mới chỉ 12 tuổi, đi học nội trú, nói cho cô bé biết việc cha mẹ bị sát hại quả thực là không tốt lắm.”
Tôi thở dài: “Sớm muộn gì cũng phải nói, chẳng lẽ giấu được cả 1 đời sao?”
Người cảnh sát kia lại nói: “Nếu muốn điều tra, tốt nhất là tìm 1 người giả danh là thân nhân của cô bé!”
Tôi hỏi: “Cậu có bao nhiêu vị thúc thúc?”
Người cảnh sát kia chưa hiểu gì: “Có 4 vị!”
“Vậy tôi hỏi, tứ thúc của cậu, sinh nhật là ngày mấy?”
Người cảnh sát kia lập tức nghẹn họng, tôi mới giải thích: “Họ hàng thân thích thường ngày không gặp nhau, còn kém thân quen hơn cả bạn bè nữa! Đối với 1 người mà chủ yếu chỉ biết đến cha mẹ như cô bé kia, cứ trực tiếp gặp hỏi là được rồi!”
Phân phó xong, tôi cho bọn họ giải tán, hẹn sáng hôm sau gặp lại để báo cáo công tác điều tra. Khi tất cả mọi người đã rời đi, trong phòng còn lại 2 người là La Vi vi và Bạch Nhất Đao. Bạch Nhất Đao gối đầu lên tay nhìn tôi, nói: “Tống thần thám gọi tôi đến có việc gì?”
Tôi móc ra 1 tờ giấy, là tôi nhân lúc ăn cơm trưa tiện tay mà vẽ ra, bên trên có hình 3 cái mặt nạ, đưa cho hắn: “Đi tìm thợ mộc chế tạo giúp tôi 3 cái mặt nạ như này, còn nữa, phía sau còn có ghi tên 1 số loại thuốc, chiếu theo tên mà mua cho tôi.”
Hắn tức giận đứng bật dậy: “Cậu để tôi làm chân chạy việc?”
Tôi hỏi ngược lại: “Chứ ngoài làm chân chạy việc, cậu còn làm được việc gì sao? Tôi vừa có xem qua xuất thân của cậu…”
“Cậu điều tra cha tôi làm gì?” Bạch Nhất Đao tức giận kêu lên.
Tôi vui vẻ, thằng ranh này còn tưởng là ai cũng để ý đến người cha làm trưởng phòng của hắn sao: “Tôi điều tra là điều tra lý lịch của cậu, đã làm cảnh sát 3 năm, cũng đã tham gia vào mười mấy vụ án, đa phần là trộm cướp, nếu có điều tra án mạng, thì cũng là hung thủ tự ra đầu thú.”
Loại như Bạch Nhất Đao tiến thân nhờ vào quan hệ, năng lực làm việc khẳng định là không cao, tôi cố ý chọc vào nỗi đau này của hắn.
Bạch Nhất Đao giận đến muốn xì khói mũi: “Cậu…”
Tôi lạnh lùng nói: “Đồ vật tôi nhờ chuẩn bị, phải làm cho tốt, tối nay mang đến đây. Không làm được thì cũng không cần làm bình vôi trong tổ chuyên án lần này nữa!”
“Không ở thì không ở!” Bạch Nhất Đao đứng lên chuẩn bị rời đi, La Vi Vi nhỏ giọng gọi hắn 1 tiếng.
Tôi nói theo: “Cậu nên hiểu rõ, án mạng này là vụ án trọng điểm của tỉnh, các vị lãnh đạo công an tỉnh đều rất chú ý, mà tôi từ lúc nhận vị trí cố vấn tới nay thì tỉ lệ phá án thành công là 100%, đây là 1 cơ hội lập công không hề nhỏ dành cho cậu đó!”
Bạch Nhất Đao đành phải nén giận, quay lại nhận lấy tờ giấy kia, hung hăng nhìn tôi 1 cái rồi mới đi ra ngoài. La Vi Vi có vẻ hiểu chuyện hơn so với Bạch Nhất Đao, hỏi: “Chiều nay tôi vẫn làm tài xế cho các vị?”
“Không cần, dù gì cô cũng là bác sĩ pháp y, để đi làm tài xế thì thật là không biết trọng dụng nhân tài, cô đi làm giúp tôi 1 số việc khác!” Tôi xua xua tay nói.
Cô ta lập tức vô cùng vui vẻ: “Ấy! Cứ việc phân phó!”
“Đi bắt giúp tôi 2 con chuột bạch!” Tôi nói.
“Cái… cái gì?” La Vi Vi run run nói: “Này, xin cậu, cho tôi được làm đúng nghiệp vụ của mình đi!”
“Cũng được, vậy cô đi giải phẫu chi tiết 3 thi thể kia, đánh giá mức độ tổn thương, thử xem nạn nhân có bị loại bệnh tật kỳ lạ nào lây qua đường sinh dục hay không? Kiểm tra não bộ, tủy, các khớp xương, kiểm tra tỉ lệ chất xám, xem có xảy ra biến đổi gì hay không? Mặt khác, tôi còn cần lấy mẫu của các phần nội tạng, cùng với huyết thanh, tiểu cầu… Sau đó viết 1 bản báo cáo tổng quan vào khoảng 5000 chữ, ngày mai đưa cho tôi.”
Tôi nói xong 1 hơi, La Vi Vi mắt chữ O mồm chữ A, chắc không nghĩ tới tôi hiểu biết về y học như vậy, ấp úng 1 lúc lâu mới nói: “Cái kia… chuột bạch ấy, cậu muốn độ tuổi thế nào?”
“Chừng 2 – 3 tháng tuổi là được!” Tôi đáp lại.
Chờ lúc La Vi Vi đi rồi, Hoàng Tiểu Đào rốt cuộc không nhịn được, gục xuống bàn cười: “Tống Dương, cậu thật sự là lợi hại, nhìn La muội muội vừa rồi, thật như là không nói lên lời, cứ như là bị cho ăn shit! Không được, buồn cười quá, vỡ bụng mất… hahaha!”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro