Phần 15
2021-03-08 12:29:00
Nhận thấy hai tên sát nhân trong nhà máu lạnh nhưng chưa biết khả năng bọn chúng ra sao nên Mạn Sinh chưa dám ra tay, Mạn Sinh còn chú ý bọn chúng còn nhắc đến một người nữa, nếu ra tay bây giờ chỉ sợ “Đả thảo kinh xà” nên Mạn Sinh định chạy ra xe để quan sát kẻ chủ mưu phía sau.
Không may cho ông khi vừa quay lưng bỏ đi thì điện thoại ông reo lên…
“Gái Nhật đó, mề tan nì xa nà hơ ề ế ề ế ệ… Gái Nhật đó, mề tan nì xa nà hơ ề ế ề ế ệ…”
Bị phát hiện, ông dùng hết sức bú mẹ chạy thật nhanh ra đầu đường nhưng ông không thấy ai đuổi theo, đến đầu đường thì ông gặp một chàng trai ăn mặc đường hoàng, quần tây áo sơ mi đóng thùng ngăn nắp.
– Chú bị gì mà chạy như ma đuổi thế ạ?
– Trương Mạn Sinh: À ừ giết à đúng… đúng rồi ma đuổi, có con ma nữ hay gì ghê lắm!
Vừa định chạy lại xe thì chàng trai này nắm chụp tay ông lại, ông cảm giác bàn tay của chàng trai này hơi ướt…
– Thế chú có thấy gì khác ngoại trừ con ma nữ đó không?
– Trương Mạn Sinh: À ừ… không… không có!
– Chú đừng sợ, trong này là nhà người quen của con không sao đâu!
Vừa nói vừa lôi tay Mạn Sinh vào lại con đường, đúng lúc này thì có hai cô gái xuất hiện.
– Văn Cường!
– Văn Cường: Ai kêu tên ta đó?
Văn Cường xoay lại thì thấy có hai cô gái đang đến gần, một người mặc quần jean bó sát cùng với chiếc áo thun đỏ, người còn lại thì khoác trên mình bộ váy trắng, không ai xa lạ đó chính là Yên Bình cùng với Mỹ Kim, không biết tại sao tối nay Mỹ Kim nhận thấy ánh mắt của Văn Cường nhìn nàng rất lạ, hắn ta cứ săm soi vào cặp vú bự của nàng có thể vì nàng đã thay y phục bằng một bộ váy ôm sát cơ thể, để lộ cặp chân trắng ngần cùng với cái khe ngực đầy khiêu khích ấy, thấy vậy Yên Bình bước lên một bước che lại tầm nhìn của hắn, vẻ mặt cáu gắt…
– Nguyễn Thế Yên Bình: Sao thế, cậu muốn “ăn” bạn tôi à?
Văn Cường như suy nghĩ gì đó hắn không quan tâm đến lời của Yên Bình, cô quát lớn…
– Nguyễn Thế Yên Bình: Nguyễn Văn Cường!!!
– Nguyễn Văn Cường: Có chuyện gì mà cô quát lớn thế?
– Nguyễn Thế Yên Bình: Cô? Tôi thấy anh tối nay hơi có vấn đề thì phải?
– Nguyễn Văn Cường: Tôi không có vấn đề gì cả, các cô làm gì ở đây, tên này có hành vi mờ ám từ trong này chạy ra nên tôi bắt hắn lại!
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Hả, đây là Trương…
Mạn Sinh nháy mắt ra hiệu cho Mỹ Kim đừng nói nữa, Yên Bình cũng hiểu ý nên nhẹ giọng lại.
– Nguyễn Thế Yên Bình: Mỹ Kim để quên đồ trong này nên quay lại lấy.
Văn Cường né sang một bên lại chú ý đến Mỹ Kim, hắn lấy một cái khăn nhỏ trong túi ra lau mồ hôi trên trán.
– Nguyễn Văn Cường: Vậy phiền cô giữ tên này lại giúp tôi, tôi sẽ dẫn cô đây vào trong tìm đồ.
Ánh mắt Mỹ Kim nhìn Yên Bình như cầu cứu…
– Nguyễn Thế Yên Bình: Vậy chúng ta cùng đi vào trong, dù gì cũng xem tên này làm gì mờ ám bên trong đó?
– Nguyễn Văn Cường: Cũng được, người tôi cũng đến rồi!
Một chiếc xe mười sáu chỗ vừa chạy đến, bước xuống xe gồm có mười một người thanh niên cao lớn, bọn họ đứng vây quanh bốn người họ.
– Nguyễn Văn Cường: Giờ cô ở đây với mấy anh em của tôi, tôi sẽ dẫn bạn cô vào tìm đồ.
– Nguyễn Thế Yên Bình: Này…
Yên Bình định túm cổ áo Văn Cường lại nhưng đã bị hai tên khác chen ngang với vẻ mặt thách thức, còn hắn bỏ tay Mạn Sinh ra bước đến nắm chặt bàn tay ướt nhầy của mình lên cùm tay Mỹ Kim lôi đi.
Bảy người ở lại giữ chân Yên Bình và Mạn Sinh, nàng móc trong túi ra chiếc điện thoại thì bị hai tên đứng phía sau khống chế lấy mất, bất ngờ trước sự việc vì những tên này ngang nhiên như thế tựa như bọn họ không quan tâm nàng là ai ở cái thành phố này.
Thấy chuyện chẳng lành nên nàng định phản đòn thì đã bị bốn tên lao đến áp sát khống chế ép nàng vào xe, trong lúc giằng co bọn nó liên tục lợi dụng dùng tay bóp vú, bóp đít của nàng, một tên càng mạnh dạng hơn thò tay vào trong nắn bóp vú của nàng. Tay chân bị nắm chặt không thể chống cự, vừa định la lên thì bị một tên khác bóp cổ, bất bình trước bọn thú tính này, Mạn Sinh không bị ai trói buộc, một chân đạp vào bụng tên trước mặt rồi bỏ chạy tri hô.
– Trương Mạn Sinh: Cướp! Cướp! Cứu tôi với!
Trời tối lại mới tạnh mưa nên đường rất vắng chỉ thấy được một bóng người đang lom khom bên kia đường, đó chính là xe hủ tiếu của vợ chồng Đoàn Ngọc Tam, người đang lom khom ấy chính là vợ của ông ta, Đường Tam Nương.
Phía sau tên vừa bị một đạp đã ngồi dậy, lấy trong mình ra một cây dao dài bốn tấc đuổi theo, trên chiếc xe mười sáu chỗ, Yên Bình tuy có võ nghệ cùng nghiệp vụ chuyên nghiệp nhưng bị rơi vào thế “Không thể cựa quậy” như bây giờ cô cảm thấy thật nhục nhã và hổ thẹn.
Từng đường nét cơ thể của cô đang bị sáu tên này thay phiên nhau la liếm, bọn chúng đã lột sạch đồ cô ra, cặp vú căng cứng tràn đầy nhựa sống của mình chưa một ai chạm vào lại đang bị một tên râu xồm xoàm ngoạm lấy, hắn mút như chưa từng được mút. Vú còn lại thì bị một tên đeo kính nắn bóp mạnh mẽ như muốn bóp nát cái vú căng mọng của mình ra từng trăm mảnh, một cảm giác lân lân khó tả lại đau nhói lần đầu cô được tận hưởng nhưng trong một nghịch cảnh không thể tốt đẹp hơn.
Hai chân cô được banh rộng ra, một tên đội mũ úp mặt vào trong mà liếm sạch sẽ từng giọt mồ hôi ở mép lồn của cô tiết ra do cô cố sức chống cự, cái mùi lồn gái trinh lại xinh đẹp làm hắn như muốn ăn tươi nuốt sống cả cái lồn nhỏ bé ấy vào trong. Những cảnh tượng đáng xấu hổ như thế lại đang được một tên khác quay lại, Yên Bình như muốn ngất đi vì xấu hổ và tuổi nhục, cô giờ đây chỉ biết nhắm chặt đôi mắt phó thác số phận đẩy đưa cho ông trời sắp đặt.
Mạn Sinh vốn tinh thông y thuật cùng phong thuỷ nhưng võ nghệ ở mức “Chó sủa mèo kêu” nên gặp những tình huống như thế này thì bỏ chạy là thượng sách. Chạy ra gần được nửa đường thì một chiếc xe máy chở hai người chạy đến mém tông vào ông, chiếc xe máy tránh ông lạc tay lái đâm thẳng vào chiếc xe mười sáu chỗ kia còn Mạn Sinh hết hồn ngã lăn xuống đất, hai người trên xe máy cũng té xuống nằm gần ông.
Trong hai người có một người là con gái, vì té xe tay lái của xe máy cuốn vào cái áo thun trắng mỏng manh của nàng làm rách cả áo khiến nàng dường như cởi trần. Tên đuổi theo Mạn Sinh chứng kiến cảnh này không khỏi thèm thuồng cái cơ thể có cặp ngực bự kia, hắn hô to…
– Anh em, có thêm con hàng nè, vú bự lắm!
Vì chiếc xe máy đụng vào đuôi xe mười sáu chỗ khiến mọi người trên xe bất ngờ, bốn tên nhảy xuống theo lời tri hô của tên kia, còn lại hai tên đang thay nhau bú lồn và bú vú của Yên Bình, nàng như bị tê dại trước những đợt tấn công dạo đầu của bọn họ, tay chân nàng đã không còn sức lực, âm hộ của nàng thì đã ào ạt từng đợt dâm thuỷ chảy ra đều được tên đội mũ húp sạch, giờ đây cơ thể nàng chỉ chờ đợi một con cặc để khỏa lấp đi cảm giác hứng tình đã được sáu tên này kích hoạt.
Năm tên đứng nhìn cặp vú của người con gái kia mà cố gắng đè ép đi cơn nứng cặc của mình khi dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo một người cởi trần, ốm cao khoảng mét tám, tay cầm cây rìu đang hướng bọn hắn đi đến, không biết phải do ánh đèn đường phản chiếu lại trên đôi mắt của người này hay không mà năm tên kia như thấy được một ngọn lửa đỏ trong đó.
Bước lại gần hơn thì năm tên này nhận thấy trên ngực hắn có một vết chém dài khoảng ba tấc xuống đến bụng vẫn còn đang rỉ máu, Mạn Sinh nhặt chiếc áo của người con trai kia chạy lại khoác lên mình cô gái, cô gái kia mặc xong chiếc áo sơ mi quen thuộc của em mình rồi cất tiếng…
– Phúc Dương, chàng cẩn thận!
Người con trai cởi trần cùng chiếc quần tây kia không ai khác chính là Đường Phúc Dương, vốn định chạy sang “Tinh Hà khách quán” tìm nội nhưng khi ra tới cửa thì chiếc điện thoại nó vừa mượn được của Thuỳ Trang rung lên, đây là chiếc điện thoại cảm ứng khá đắt tiền nhưng là về năm năm trước, đây là điện thoại của một người bạn nàng vô tình biết được khi nằm viện.
Lúc đó vì không có điện thoại bên mình, nàng được cô bạn đang thực tập ở đây cho mượn dùng tạm nhưng không hiểu sao khi nàng về nhà thì điện thoại của cô ấy lại trong túi xách của mình mặc dù nàng đã nhờ một chị y tá trả lại, trong danh bạ chỉ có duy nhất một số lưu “Hân Hân” nhưng không bao giờ liên lạc được.
Không phải điện thoại của mình lại càng không nên sử dụng nên nàng để nó vào tủ xem như kỷ niệm đợi chủ nhân của nó vậy, thỉnh thoảng nàng lại kiểm tra rồi sạc pin nên bây giờ nó vẫn còn dùng tốt. Nhiều lần bị Bá Khanh dụ dỗ cho nó mượn chơi game với khoe với bạn bè nhưng nàng luôn từ chối, cho đến hôm nay nàng chỉ cho Phúc Dương dùng đến nó, điện thoại rung lên trên màn hình hiện lên dòng chữ “Chủ nhân về nhà gấp”.
Đừng nói đến khoa học, những chuyện mấy ngày nay nó trải qua làm sao khoa học nào giải thích được, nhớ đến Phương Mai lúc bước ra khỏi nhà có gọi nó là chủ nhân, ông nội nó thì luôn “thần bí” chắc ông ấy có nuôi một con ma giữ nhà cũng nên. Có thể con ma này không liên hệ được với ông nội hay một lý do nào đó mà nó mới liên hệ cho mình nên nó nhờ Thuỳ Trang lấy xe máy chở mình cấp tốc về nhà còn nó lấy tạm cái áo của Bá Khanh mặc về, khi gần đến nơi thì chiếc điện thoại lại rung lên hiện dòng chữ “Cứu người nhanh”.
Chưa thấy cứu người ở đâu nhưng nó cùng Thuỳ Trang mém gây ra tai nạn, người tí nữa bị đụng trúng không ai xa lạ với Phúc Dương, đó là chú Sinh đệ tử của ông nội, thỉnh thoảng chú Sinh ghé nhà thăm ông còn hay cho tiền nó tiêu vặt nhưng chủ yếu nó lấy nạp game là nhiều.
Trời lại bắt đầu mưa…
Năm tên đứng như khúc gỗ nhìn Phúc Dương, không một ai dám xông lên đánh với hắn, một tên trong đó lên tiếng…
– Ngươi… ngươi là ai?
Trong mắt Phúc Dương bây giờ nhận thấy trước mắt mình là năm con Cóc ghẻ đáng chết, tay nó nắm chặt cán rìu, miệng cắn răng đe dọa…
– Đường Phúc Dương: Dám chạm vào đàn bà của ta, tất cả các ngươi phải chết!
Cơ thể nó toát ra một loại khí lạnh hơn cả nước mưa, từ bên kia đường, trên chiếc xe hủ tiếu của Tam Nương có treo một cái chuông, loại của các đạo sĩ hay dùng bỗng rung lên “leng keng” dữ dội. Tam Nương nhìn lên chiếc chuông đang rung rồi nhìn sang bên kia đường miệng lẩm bẩm…
– Đường Tam Nương: Thành hình, Cóc tinh đã thành hình rồi Tam ca!
Rồi bà lấy điện thoại ra điện cho lão Tam nhưng điện thoại lại không bắt được sóng, mở thử wifi cũng không có tín hiệu, bà lại lẩm bẩm…
– Đường Tam Nương: Lão già này lại đi đâu rồi, sắp có án mạng rồi đây này!
Tam Nương lấy trong túi ra một mảnh giấy màu vàng rồi lấy hai ngón tay kẹp lại, miệng bà lẩm bẩm niệm chú rồi mảnh giấy bốc cháy, bà quay lưng chạy nhanh vào hướng trong nhà cũng không quên kêu hai người Mạn Sinh cùng Thuỳ Trang chạy theo.
Năm tên lấy trong người ra vũ khí, mỗi người đều có thủ sẵn một cây dao nhắm Phúc Dương tấn công, Mạn Sinh thì đỡ Thuỳ Trang chạy nhanh qua hướng xe hủ tiếu để kịp đuổi theo Tam Nương. Sức ông còn lo chưa xong thân mình sao giúp Phúc Dương được nhưng giờ lại thêm cô gái này dễ làm con mồi cho năm tên đó nên phải đưa cô ấy đến nơi an toàn rồi quay lại giúp cô gái trong xe sau.
Phúc Dương không hiểu tại sao trong người mình lại nổi lên một nguồn năng lượng mạnh mẽ, nó đỡ được hết những đòn tấn công của năm tên đó, hết đỡ rồi né năm người đánh một cũng chưa ép nó vào thế thua cuộc được mà nó còn mém hạ sát một tên bằng thân pháp nhanh nhẹn của mình nếu tên đó không có đồng đội cứu cho một mạng.
Trên xe hai tên còn lại chuẩn bị đụ Yên Bình, cô nàng như đang được trúng một loại thuốc kích dục cực mạnh, ý thức của cô đã mất đi giờ đây cô chỉ muốn được đụ cho thỏa mãn dục tính của mình, dục tính của một người con gái đã bị trúng nguyền rủa của Cóc Tinh. Trong đầu cô quên mất đi đang bị hai tên xấu xí vấy bẩn mà từng cái chạm của họ cô lại có cảm giác là được một người đàn ông trong tiềm thức cô cảm nhận thân thuộc từ đâu xuất hiện đang làm tình với mình, cô chỉ muốn được người này đụ nát cái lồn trinh nguyên của mình ra thôi.
Nghe bên ngoài có tiếng đánh nhau, hai tên còn lại cũng xuống xe bỏ việc dang dở chưa làm xong với người đẹp, Yên Bình vì hứng tình cực độ lại muốn xả đi lửa dục trong người nên cô lấy tay mình chà xát nhẹ nhẹ vào mu lồn, một tay cô nắn bóp cặp vú như những tên kia làm, miệng cô rên lên khe khẽ “ư… ư” rồi bỗng dưng cô cảm giác như có cái gì đó muốn thoát ra từ bên trong âm hộ mình nhưng nó không thể ra được vì nó thiếu một cái gì đó để khai thông.
Mỹ Kim thật sự rất hoảng loạn trước thái độ của tên Văn Cường, theo sau nàng còn có bốn kẻ đàn ông khác, đoạn đường thì tối đen như mực, nàng nhìn xung quanh rồi nhìn lên trên trời như tìm sự cầu cứu từ những chiếc camera. Nàng thấy ngoài đường vẫn sáng điện bình thường nhưng ở đây lại tối thui không thấy được gì cả, nó tối như những điều nàng chuẩn bị gặp phải tới đây. Mắt nàng cũng dần quen với bóng tối, nhìn thấy được ngôi nhà có bóng dáng hai người đang đứng, lại gần nàng nghe giọng nói rất quen như đã từng nghe ở đâu đó rồi.
Văn Cường kêu hai người đó bật điện lên…
Bụp!!!
Ánh sáng làm nàng hơi chói nhưng cũng kịp quan sát được vệt máu dưới sàn cùng một cánh tay bị chặt đứt, ý thức được chuyện xảy ra, nàng chỉ nghĩ đến một đường sinh duy nhất là tìm nơi nấp rồi điện thoại cầu cứu. Do tự tin trước sự yếu đuối của nàng trước các đấng mày râu nơi đây, Văn Cường không còn giữ tay nàng nữa, Mỹ Kim vừa chạy thẳng lên lầu vừa kêu cứu…
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Chạy ngang mặt Nguyễn Trọng hắn với tay chụp nàng lại nhưng túm ngay cái váy, váy bó sát cơ thể của nàng là loại vải mỏng manh…
Xoẹt!
Chiếc váy đã được xé rách, một cơ thể trần truồng cùng chiếc quần lót lọt khe màu đỏ lộ ra, nàng dùng miếng dán ngực nên không có mặc áo lót, một cơ thể hứng tính kích dục bảy người ở đây. Văn Cường miệng hắn đã chảy nước dãi nhưng hắn không đuổi theo Mỹ Kim vì hắn biết lên trên lầu chỉ là đường cùng.
– Nguyễn Văn Cường: Tao sẽ đụ nó trước rồi tới chúng mày!
Đình Thế hướng Nguyễn Trọng trêu tức…
– Đình Thế: Đại ca còn bị thương, không thì đại ca hưởng nó rồi nhé!
– Nguyễn Trọng: Hừ, ta bị thương nhưng đâu có bị hư con cặc đâu!
Mỹ Kim chạy lên lầu thì chạy vào phòng Phương Mai nằm dưỡng thương hồi chiều cũng là phòng của Phúc Dương thì thấy phòng này thật bừa bộn không như khi mọi người rời đi, từ cửa sổ phòng xuống đất tuy không cao nhưng nàng không dám nhảy, cửa phòng Phúc Dương lại hư khóa không khóa được, Mỹ Kim chạy sang phòng thờ thì cửa phòng đã khóa không thể mở. Bị dồn vào chân tường không còn đường thoát thân, nàng liên tục kêu cứu rồi đập cửa cố mở cửa phòng thờ, nghe tiếng cười giỡn của bọn biến thái dưới nhà khiến nàng càng rợn tóc gáy. Một tên trong bọn nó nói vọng phía dưới…
– Để anh Thế đụ trước chắc tụi em không dám đụ luôn quá!
– Ha ha ha!!!
– Đầu cặc anh bự như cái cùm tay ấy, em nó chắc khóc chết mất!
Văn Cường quát lớn…
– Nguyễn Văn Cường: Tụi mày im hết đi, tao lên trước đây!
Nước mắt giàn dụa nàng cố mở cánh cửa gọi là nới cứu cánh duy nhất của mình, dưới nhà Văn Cường bắt đầu cởi đồ ra, trước ánh mắt ngỡ ngàng của bọn họ, con cặc của hắn dài gần tới gối như một cái đuôi ngựa tầm chừng bốn tấc, một tên thốt lên kinh ngạc…
– Anh Cường sao con cặc hôm nay độ dữ vậy!
– Đụ má, chắc đụ lòi ruột con gái người ta quá!
Đình Thế cùng Nguyễn Trọng lần đầu tiên được thấy con cặc dài bự như thế mà nó còn chảy dịch nhầy nhụa ra nữa, trông thật kinh tởm, Văn Cường bước từ từ lên lầu…
Cộp!!!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro