Phần 11
2021-03-08 12:29:00
– Chu Hân Nhi: Em là Hân Nhi, em bị lão già ở đây bắt nhốt phòng bên cạnh nhờ em của anh cứu ra, hức hức!
– Lưu Phong: Rồi thằng khốn đó đâu rồi?
– Chu Hân Nhi: Anh ấy nằm nghỉ mệt bên kia rồi anh.
– Lưu Phong: Thằng đó nó mới đụ em à?
– Chu Hân Nhi: Dạ, nhưng anh ta yếu quá, em mới thổi kèn thôi mà đã ra rồi, em thổi thế nào cũng không lên được nữa.
– Lưu Phong: Ha ha, nó thì chỉ có nhiêu thôi mà còn đòi tranh đụ tiểu thư con nhà giàu đây với ta!
– Chu Hân Nhi: Anh, anh có thể cho em tham gia cùng được không?
– Lưu Phong: Được chứ, em thổi cho anh nào xem tài nghệ của em thế nào nhưng anh nói trước anh sẽ đụ con đĩ này trước em nhé, ha ha ha!
– Chu Hân Nhi: Dạ, anh đừng quên phần em là được!
Lưu Phong nắm đầu Phương Mai kéo ra rồi ôm cô đặt lên giường, nâng cái mông cô cao lên người cô thì nằm úp xuống, do hai tay bị trói mặt thì úp xuống nệm gây cho cô cảm giác khó thở cô phải nhoài người lên xoay mặt qua một bên để thở cũng như quan sát hai gã đàn ông kia. Cô cảm giác được thở bình thường trở lại thật dễ chịu, nãy giờ phải ngậm cái dương vật hôi hám kia mà tên đó lại không biết thương hoa tiếc ngọc dập đầu cô ra vào liên tục khiến cô nghẹt thở cảm giác cực bức bối khó chịu. Phương Mai không hiểu tại sao tên kia ra ngoài rồi quay vào lại thực hiện những hành vi kỳ quái kia, tên Lưu Phong này tại sao lại gọi gã kia là Hân Nhi mà tên kia lại đòi quan hệ với hắn.
Trông thấy tên Lưu Hồng bước đến tay nắm lấy dương vật Lưu Phong đang ướt nước bọt của mình sục lên sục lên sục xuống, Phương Mai muốn quay mặt chỗ khác nhưng xoay qua rất khó khăn, cô cố nhấc đầu mình lên nhưng nó lại úp cái mặt xuống nệm, cô vô tình phát giác cái nệm này bị ẩm ẩm như bị dột nước mưa nhưng cái mùi hương này tạo cho cô cảm giác cực thích.
Phương Mai hít thật sâu mùi hương trên nệm đến nỗi cô bị nghẹt thở phải gồng mình lên lần nữa để xoay mặt lại nhưng cô lại quay về bên cũ nơi mà cô nhìn thấy hai gã đàn ông kia đang ân ái. Trước mắt cô bây giờ thì tên Lưu Hồng đã ngồi xổm xuống, vì mới hít phải mùi hương lạ mà lại làm cô kích thích như vậy thứ cô không biết đó chính là dịch nhầy của Phúc Dương nó khiến cô hứng tình làm âm hộ cô bắt đầu hơi ướt. Cô bắt đầu quan sát hai gã đàn ông làm tình với nhau mà cô không biết rằng Lưu Hồng thực tế đã bị âm hồn của Hân Nhi nhập xác, tên Lưu Hồng đang bú liếm cái dương vật khốn kiếp kia liên tục còn vẻ mặt tên Lưu Phong đang tận hưởng một cách thích thú.
– Lưu Phong: A… a… a, đã quá, em bú sướng quá, anh sắp chịu hết nổi rồi!
– Chu Hân Nhi: Um… um… Anh cứ bắn ra đi, em nuốt hết rồi em bú cho anh đụ cô ta!
– Lưu Phong: Cưng thật biết chiều anh nha, ha ha!
– Chu Hân Nhi: Anh nhớ xíu nữa cũng phải đụ em đó!
– Lưu Phong: Biết rồi, anh cho cưng tới nóc luôn, a… a…
Lần đầu nhìn thấy hai gã đàn ông ân ái làm Phương Mai rợn cả người, Lưu Hồng càng tăng tốc độ bú cặc của mình lên, hắn nuốt con cặc vào tận cổ họng giữ đó thật lâu nhưng không bị nghẹt thở phải chống cự đẩy đầu mình ra như Phương Mai. Dù tự tin với khả năng tự cho tài đụ số một của mình nhưng Lưu Phong cũng phải bó tay trước khả năng bú liếm siêu hạng của “Hân Nhi”, hắn không còn cầm cự được nữa, tay hắn ấn chặt đầu Lưu Hồng để chuẩn bị xuất tinh.
– Lưu Phong: A… a… a… sướng quá, nuốt hết khí đụ của anh nha cưng!
Phập!!!
Cơn sướng chưa được mười giây thì Lưu Hồng cắn mạnh một cái đồng thời hai tay đẩy mạnh hông Lưu Phong ra kéo theo trong miệng Lưu Hồng là con cặc vừa xuất tinh của Lưu Phong. Lưu Phong chưa kịp la thì Lưu Hồng đã đứng lên, cái đầu của hắn đâm trúng cằm của Lưu Phong làm hắn té ngửa ra sau, trông thấy cảnh tượng kinh hồn bạt vía Phương Mai chỉ kịp la lên một tiếng.
– Trần Lâm Phương Mai: Á… á… á… á…
Lưu Phong ôm dái giãy dụa lăn lộn dưới sàn, còn Phương Mai vì sợ hãi mà ngất xỉu…
– Lưu Phong: A… a… a… Đau quá, con mẹ mày, con đĩ chó!
Lúc này Hân Nhi đã thoát khỏi Lưu Hồng, hai tay hắn ôm đầu lắc lắc, đúng lúc này Nguyễn Trọng cũng vừa leo lên đến nhảy cửa sổ vào phòng, cửa sổ trên lầu vốn không có thanh chắn chỉ khi mở máy lạnh Phúc Dương mới đóng cửa mà hôm nay cửa không đóng nên chỉ bằng vài động tác bay nhảy cùng sự phối hợp nâng đỡ của Phúc Dương mà Nguyễn Trọng đã leo được vào trong.
Tỉnh lại chứng kiến anh hai mình ôm dái giãy giụa, Lưu Hồng nhìn thấy Nguyễn Trọng định bụng anh hai mình bị hắn đánh trọng thương nên bay vô thua đủ với Nguyễn Trọng, vừa đau vừa mất máu Lưu Phong cố ngồi dậy bò sát vô tường xem hai tên kia oánh nhau.
Nguyễn Trọng sau khi nhảy vào phòng chứng kiến một tên nằm dưới đất kêu la, tên kia thì trên mình đầy máu lại còn có cô gái hồi nãy đang khỏa thân bị trói nằm trên giường cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Biết chút võ nghệ nên Nguyễn Trọng nhanh chóng chiếm thế thượng phong trong trận đánh tay đôi nhưng kém may mắn cho anh ta là tên Lưu Phong đã gượng đứng lên được, hắn lao đến ôm chặt Nguyễn Trọng lại, thừa cơ hội hai tay Nguyễn Trọng đang bị khóa Lưu Hồng đấm liên tục vào mặt Nguyễn Trọng thiếu điều khiến anh sống dở chết dở.
Thế thượng phong đã mất anh cố gắng vẫy vùng thoát khỏi được Lưu Phong, Nguyễn Trọng cố chạy đến cửa sổ cầu cứu, lúc này cửa phòng bị đạp văng ra một thân ảnh nữ tử nhanh như chớp bay vào đá thẳng vào mặt Lưu Phong làm hắn bất tỉnh cùng lúc đó thì Lưu Hồng cũng cho Nguyễn Trọng ăn một đạp từ phía sau, vì bị choáng cú đạp của Lưu Hồng khiến Nguyễn Trọng té lộn cổ ra cửa sổ nhưng cũng may mắn Nguyễn Trọng té từ trên cao xuống được giảm tốc bằng thân hình cao mét tám đang đứng hóng hớt bên dưới chính là Phúc Dương.
Phúc Dương đang đứng bên dưới thì ở đâu một bao cát “thân người” bảy tám chục ký rớt xuống người làm hắn là chỗ đáp, Phúc Dương chỉ kịp “ú ớ” rồi cố đẩy người Nguyễn Trọng ra nhưng toàn thân hắn ngỡ như đã nứt vụn không đứng dậy nổi.
Sau cú đạp vào lưng Nguyễn Trọng, Lưu Hồng đã ăn ngay một cước của nữ tử kia mém văng ra cửa sổ, chưa kịp nhìn mặt người đánh mình là ai thì hắn lại ăn ngay một đấm hoa cả mắt. Hai tay hắn thoáng chốc đã bị cho vào còng số tám nhanh như cách mà hắn cắn dương vật của Lưu Phong.
Đình Thế trông thấy anh rể mình bị đá văng khỏi cửa sổ liền chạy xuống lầu trợ giúp, bà Chín dùng tay cản lại Văn Cường không cho anh ta vào vì nhìn thấy Phương Mai đang khoả thân lại đang chổng mông lên trời, hiểu ý Văn Cường dừng lại nhưng cố nhảy người lên nhìn thử vì tính thị dâm của hắn.
Yên Bình còng tay hai tên côn đồ lại rồi dùng chăn trên giường phủ lại cơ thể Phương Mai, cô ra hiệu cho Văn Cường vào thu dọn hai tên này. Chỉ mất mười lăm phút dưới nhà đã đậu khoảng năm chiếc xe, hai xe cảnh sát, một xe tù cùng một xe cứu hoả. Xe cấp cứu vừa đến đã chuyển ngay Nguyễn Trọng đi bệnh viện vì anh ta bị đa chấn thương còn tên Lưu Phong được sơ cứu tạm thời cũng được chuyển đi cùng em hắn trên chiếc xe tù kia.
Hiện trường không cần khám nghiệm gì nhiều theo lệnh của Yên Bình, cô ra lệnh cho toàn thể đội rút cũng không quên kêu Văn Cường kéo chiếc xe bị tai nạn hôm qua của Mỹ Kim về. Phúc Dương được một điều dưỡng ở lại sơ cứu, không phải vì hắn mà cô này ở lại đó là vì do Mỹ Kim nhờ cô ta ở lại chăm sóc cho Phương Mai, ban đầu cô ta không đồng ý nhưng sau cuộc điện thoại của Mỹ Kim thì cô ta đổi thái độ ngay tức thì, hiện giờ Phương Mai đã tỉnh đang được hai cô bạn cùng bà Chín săn sóc.
Cô nàng điều dưỡng này tên là Lý Gia Hân đang công tác tại bệnh viện của út Diễm thực tập, năm nay hai mươi sáu tuổi lập gia đình cũng được gần năm năm nhưng chưa có con, chiều cao khoảng mét năm tám, thân hình đầy đặn, gương mặt dễ thương cùng nụ cười tỏa nắng, ngoại trừ mái tóc tém cùng cặp ngực hơi bé hơn mẹ Trinh của cô ra thì nhìn dáng người của cô cũng hơi giống mẹ Thục Trinh, đánh giá chung thì cô nàng Gia Hân này cũng được xếp vô dạng bao chàng mong ước vì gương mặt của nàng nếu chấm ở thang điểm mười thì nàng cũng được tám điểm, bất quá trong mắt Phúc Dương chỉ có hai người mà nó xem là tuyệt vời nhất.
Trời cũng dần tối, quan sát Gia Hân đủ lâu Phúc Dương mới nhớ đến hôm nay có hẹn với út Diễm tối nay đi vào nhà xác cùng với nàng, lấy điện thoại gọi ngay cho…
Tút… Tút…
– Đường Trang Kiều Diễm: Gì dạ chồng yêu, ha ha ha!
– Đường Phúc Dương: Anh nhớ em, được không?
– Đường Trang Kiều Diễm: Quỷ, chị hai lại kìa có gì không nhóc?
– Đường Phúc Dương: Kèo tối nay bình thường chứ hả út?
– Đường Trang Kiều Diễm: Huỷ rồi, út thế nào thì nhóc biết rồi đó, út hẹn lại hôm khác rồi!
– Đường Phúc Dương: May quá, hôm nay con gặp một số rắc rối bên đây.
– Đường Trang Kiều Diễm: Có chuyện gì dạ nhóc?
– Đường Phúc Dương: Gặp mặt con nói út nghe, vậy thôi nha út!
– Kiều Thục Trinh: Thế tối nay con có về ăn cơm không hả?
– Đường Phúc Dương: Dạ, mẹ với út ăn nhớ chừa phần cho con nha, con đợi nội về mới được!
– Đường Trang Kiều Diễm: Mẹ đâu có nấu gì đâu, mẹ trêu nhóc thôi, hai chúng ta đang ăn mì gói nè.
– Kiều Thục Trinh: Hôm nay mẹ hơi mệt, mẹ xin lỗi con nha, mai mẹ nấu cho con ăn nha!
– Đường Phúc Dương: Dạ, khi nào mẹ rảnh thì được mẹ, con cũng đang thèm lắm nè mẹ.
Vừa nói Phúc Dương lén né ánh mắt của Gia Hân thò tay vào quần sờ con cặc căng cứng của mình nãy giờ, hiểu được hàm ý trong câu nói của Phúc Dương, Thục Trinh mắng:
– Kiều Thục Trinh: Đừng có mà nghĩ tầm bậy nha ông tướng, thôi à!
Tụt… tụt… tụt…
Sợ Phúc Dương vạ miệng tiết lộ chuyện hôm qua nên Thục Trinh vội cúp máy, Phúc Dương không hiểu sao mẹ nó lại cúp máy nhanh như thế, bật điện thoại lên gọi cho ông nội lần nữa vẫn không liên lạc được, nó thầm trách ông nội kêu nó về có việc gấp mà từ trưa đến giờ vẫn không thấy ông ở đâu, nó đang có nhiều việc muốn hỏi ông.
Hôm nay nó gặp rất nhiều vấn đề mà nó biết chỉ khi gặp nội nó mới giải quyết hết được, cảm giác nứng cặc tiếp tục lấn át tâm trí nó, hai hòn dái đã sưng to lên nó cần được giải tỏa. Phúc Dương chạy ngay vào nhà vệ sinh suy nghĩ đến mẹ nó cùng út Diễm mà thủ dâm, cảm giác thủ dâm khi nghĩ đến hai người phụ nữ nó yêu nhất hiện tại giúp nó nhanh đạt cực khoái.
Vừa thủ dâm vừa luyện tuyệt chiêu mà nó mới nghĩ ra được tên gọi, nó đặt là “Hấp tinh đại pháp”, khi nó đạt cực khoái thay vì bắn ra nó sẽ xuất ngược vào bọng đái để bế tinh, tuy cũng đạt cực khoái nhưng cảm giác khoái cảm sẽ ít hơn nhưng lại được xuất bớt tinh dịch ra tránh bị vỡ dái mà chết.
Đứng trong nhà vệ sinh suy nghĩ, Phúc Dương cảm thấy bất an nếu lời ông kia nói là thật thì nó phải chết sau đêm nay nhưng nó nghĩ ông nội nó sẽ có cách. Nhìn con cặc của mình nó chợt nhớ đến lời ông nội nó dặn chỉ cần cho người ta nhìn thấy cặc nó thì người đó sẽ tự dâng hiến vì cặc nó có thứ gọi là “Hồn dương”, nó nghĩ đến nghĩ lui nếu người ta không dâng hiến mà xem nó là tên biến thái lại phải chết chắc.
Cuối cùng để an toàn nó cầm con cặc lên sục lên sục xuống rồi niệm chú khe khẽ:
OM NAKALA NAKMA HUM! Thần Nak phù hộ cho con đừng có chết!
OM NAKALA NAKMA HUM! Thần Nak phù hộ cho con có cô nào để địt!
OM NAKALA NAKMA HUM! Thần Nak hiển linh cho con toại nguyện!
Bỗng nhiên con cặc nó cương lên hết sức có thể, từng đường gân guốc nổi lên, từ gốc con cặc có một tia sáng màu đỏ lóe lên nhàn nhạt chạy dài đến chỗ “hạt đậu” ngay đầu khấc của nó rồi biến mất. Chưa bao giờ nó trông thấy con cặc mình lại “men lỳ” như thế, tâm trạng nó bây giờ chỉ muốn có cái lồn mà đụ cho đã cơn nứng, nó thử thủ dâm tiếp xem cảm giác thế nào, khi chuẩn bị xuất ra lần nữa nó tiếp tục áp dụng “Hấp tinh đại pháp” nhưng lần này không như lần trước, tất cả tinh dịch từ hai hòn dái nó như đã xuất ra hết, dùng tất cả sức bú mẹ nó hóp bụng thật chặt kéo toàn bộ lượng tinh dịch xuất ra dội ngược lên bọng đái.
Cơn sướng khiến nó chao đảo đứng không vững chụp tay vào nắm cửa vô tình mở cảnh cửa vệ sinh ra, không trụ vững nên bước chân loạng choạng như sắp té xuống đất, may thay từ khi nó vào nhà vệ sinh được năm phút thì cô Gia Hân cũng muốn đi “xả nước cứu thân” nên cô đứng đợi bấm điện thoại nhắn tin nhờ ông xã đến rước nên khi nó sắp té thì cô Gia Hân đỡ lại. Hai tay cô đỡ ngay phần ngực của Phúc Dương tạo thành góc ba mươi độ, dáng người tuy cao mà ốm của nó cũng không đến nổi nặng lắm nhưng lần đầu được gái xinh chạm vào khiến con cặc nó lại cương cứng lần nữa.
Mắt nhìn thấy con cặc to dài gấp đôi chồng mình lại gần sát như thế, Gia Hân hoảng hốt lấy tay che mắt lại, không còn được đỡ cả thân người Phúc Dương ngã xuống, hai tay hắn chộp tới ôm ngang lưng của cô, mặt hắn úp vào ngay hạ bộ, do lực kéo của nó nên Gia Hân ngã bật ra sau đập đầu xuống đất nhưng không đến nổi bất tỉnh mà vì đau nên cô chỉ rên rỉ “ây da”.
Phúc Dương nhanh chóng đứng lên nhưng không biết vô tình hay cố ý, khi hắn đứng dậy con cặc của hắn xịt ngay một tia tinh dịch vào cái miệng đang rên la vì đau đó, Gia Hân ngậm miệng lại nhưng những giọt tinh dịch đó đã kịp chảy sâu vào trong.
– Lý Gia Hân: Á… cái gì thế, cậu cất cái đó đi chứ, tỏm quá!
– Đường Phúc Dương: A… Em xin lỗi, xin lỗi!
Lúc này ba người trên lầu đi xuống nhưng không thấy Phương Mai, Phúc Dương nó cũng đã kéo khóa quần cất con cặc độ của mình vào trong tư thế ngẩng cao đầu.
– Bà Chín: Có chuyện gì thế mấy đứa?
– Đường Phúc Dương: Dạ, con… con…
– Lý Gia Hân: Cậu ta bị té, con đỡ cậu ấy dậy!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Thế sao cô la lên thế?
– Lý Gia Hân: Ừm, tại hết hồn!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Tôi tưởng cô bị cậu ta sàm sỡ chứ?
– Đường Phúc Dương: Này, em có làm gì đâu chứ!
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Nè sao cậu nói vậy chứ?
– Nguyễn Thế Yên Bình: Xem bộ người ta cũng có người để ý rồi nha!
– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Bồ lại trêu tôi rồi, tôi ra xe trước đây!
– Lý Gia Hân: Hai người nói gì thế, tôi có chồng rồi đó!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Hì, xin lỗi chắc cô hiểu lầm rồi đó tôi chỉ đang trêu bạn mình thôi!
– Bà Chí: Cháu về với chúng tôi luôn không?
– Lý Gia Hân: Dạ, xíu chồng cháu rước ạ, cảm ơn bác!
Lúc này Phương Mai trên lầu đã xuống đứng sau lưng mọi người lúc nào không ai biết…
– Trần Lâm Phương Mai: Nếu chồng cô không rước thì cô ngủ lại đây à?
Câu hỏi của nàng khiến bà Chín cùng Yên Bình đứng trước mặt cô giật mình…
– Nguyễn Thế Yên Bình: Uầy, nay học ở đâu mà bồ đi không nghe tiếng gì thế?
– Trần Lâm Phương Mai: Hì, chắc tại bồ còn mệt nên không để ý thôi mà.
Bà Chín nghiêm mặt ánh mắt lạnh tanh nhìn Phương Mai…
– Bà Chín: Hừ, cô đi không phát ra tiếng như hồn ma ấy nhỉ?
Phương Mai đưa mặt sát bà Chín nói nhỏ…
– Trần Lâm Phương Mai: Thế bà đoán xem tôi là ai?
– Nguyễn Thế Yên Bình: Cậu nói gì thế?
Bà Chín vẻ mặt xem thường nhìn Phương Mai…
– Bà Chín: Cô ta nói cô ta muốn hù chúng ta đó mà!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Cậu này, chưa khỏe nữa đã bày trò rồi!
– Trần Lâm Phương Mai: Đùa xíu mà, Hân nè cô về cùng không, tôi nghĩ chồng cô không rước cô được đâu!
– Lý Gia Hân: Cảm ơn, tôi có nhắn địa chỉ rồi, anh ấy hay ghen lắm!
– Trần Lâm Phương Mai: Haha, tôi sợ anh ta không còn thấy đường lại đây thôi!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Nè bồ nói gì đó!
– Trần Lâm Phương Mai: Hì, xin lỗi tại đàn ông tan ca hay đi nhậu mà.
– Lý Gia Hân: Trời, sao cô hay thế, chồng tôi đang nhậu á, mà anh ấy uống cũng được lắm.
– Trần Lâm Phương Mai: Cứ cho là vậy, thôi mình về!
– Nguyễn Thế Yên Bình: Mai bọn tôi đến tìm cậu có một số việc, tạm biệt!
– Bà Chín: Nào ông về, con nhớ kể có Thiên lão xuất hiện nhé.
– Đường Phúc Dương: Dạ, con nhớ rồi, mà con sợ con không kịp nói thôi!
– Bà Chín: Ý con là sao, chuyện đó hả còn cả tuần lận mà con, mấy cô này con thích ai không ta giúp cho, haha!
– Đường Phúc Dương: Bà lại trêu con rồi, con có tật ngủ là không biết trời đất gì thôi sợ ông về không nói cho ông nghe được ông lại đi mất!
– Bà Chín: Thì nào gặp nói, thôi ta hóa gian mấy cô này về luôn à!
Bà Chín cùng Yên Bình cũng đi ra ngoài, Phương Mai đi đến cạnh Phúc Dương nói nhỏ:
– Trần Lâm Phương Mai: Chủ nhân cho em đi chơi xíu nhé!
– Đường Phúc Dương: Nè, chị nói gì thế?
– Trần Lâm Phương Mai: Ha ha ha!
Phương Mai cười phá lên rồi chạy nhanh ra ngoài, trong nhà bây giờ chỉ còn mỗi Phúc Dương cùng Gia Hân…
– Lý Gia Hân: Này, xíu nữa chồng tôi rước rồi đó, anh đừng có mà làm bậy nha!
– Đường Phúc Dương: Ây, chị đừng hiểu lầm mà, không như chị nghĩ đâu em muốn lợi dụng chị thì đã lợi dụng từ lúc chiều rồi mà, chị nghĩ thử xem?
Cái áo trắng của cô không biết bị đứt nút áo khi nào, khi sơ cứu cho Phúc Dương trước đó cô không để ý nên để lộ ra cặp ngực lấp ló ẩn sau cái áo ngực màu đen, lúc đó cô thực sự xấu hổ nhưng không có áo khác để thay hay áo khoác để che lại nên cô cứ để mặc nó vì nhà có mỗi Phúc Dương là con trai.
– Lý Gia Hân: Không biết, mà cậu ra ngoài được không, tôi cảm thấy có anh ở đây không an toàn.
– Đường Phúc Dương: Cũng được, mà chị nhớ có nghe gì cũng không được đi lên lầu nghe?
– Lý Gia Hân: Nè, đừng có mà nhát ma tôi nhé, tôi làm ở bệnh viện chuyện gì cũng gặp hết rồi á.
– Đường Phúc Dương: Thế chị có nghe nói chuyện gì kỳ lạ ở nhà xác cũ phía sau bệnh viện của chị không?
– Lý Gia Hân: Nè, sao cậu hỏi chuyện này, cậu muốn biết thì tự đến đó mà xem.
– Đường Phúc Dương: Không có gì, mà em mới có mười tám tuổi thôi chị cứ gọi là chị em bình thường đi nha!
– Lý Gia Hân: Thế sao em biết phía sau bệnh viện chị có nhà xác, cái đó đã khóa lại năm năm nay rồi, không phải người của bệnh viện thì ít ai biết lắm.
– Đường Phúc Dương: Út của em đang thực tập ở bệnh viện chị á, nhìn logo trên ngực chị là em biết liền có gì đâu!
Vô tình câu nói của nó làm nàng chú ý đến cặp ngực của mình thì cái nút áo đã văng đâu mất thêm một cái, làm lộ rõ đôi bồng đào trắng mịn bên trong càng rõ rệt, Gia Hân vội lấy tay che lại, mặt nàng hơi ửng đỏ.
– Lý Gia Hân: Này, nãy giờ em nhìn đã chưa hả, giờ mới nói!
– Đường Phúc Dương: Trời ơi, em để ý lúc nãy em ôm chị mà chứ nãy giờ em có dám nhìn chị đâu!
– Lý Gia Hân: Em còn nói nữa hả?
Nhắc đến chuyện bạn nãy làm Gia Hân nhớ đến con cặc của Phúc Dương, không phải lần đầu nhìn thấy cặc đàn ông nhưng không hiểu sao hình ảnh con cặc Phúc Dương cứ lẩn quẩn trong đầu nàng mà nó lại đang khiến cái lồn “móc meo” của nàng chảy nước nhờn.
Phúc Dương sau khi xuất tinh ban nãy giờ cảm thấy đói bụng, nó muốn đi mua gì đó ăn lót dạ rồi đợi ông nội về, bỏ nhà đi lâu lại có người lạ trong nhà là không được với ông nó đâu.
– Đường Phúc Dương: Chị ăn gì không, em đi ra ngoài này mua?
– Lý Gia Hân: Em không nói chị cũng quên mất hôm nay chị chưa có ăn gì luôn á!
– Đường Phúc Dương: Trời, sao chịu nổi nguyên ngày hay vậy?
– Lý Gia Hân: Hôm nay chị trực xe cấp cứu, con gái bọn chị ít ăn lắm.
– Đường Phúc Dương: Vậy chị trông nhà dùm em xíu nha, nếu nội em về thì chị nói chị là bạn của em.
– Lý Gia Hân: Nhưng chị đâu biết nội em đâu?
– Đường Phúc Dương: Nhìn ông phong độ lắm, đẹp trai giống em nữa!
– Lý Gia Hân: Ha ha, em có khiếu hài hước quá đó, thôi đi nhanh đi!
– Đường Phúc Dương: Mà chị nhớ đừng lên lầu nha, trên đó ghê lắm á, lè lè.
– Lý Gia Hân: Quỷ sứ hà, nhát ma nữa!
Sau khi Phúc Dương rời đi, Gia Hân quay lại ghế sofa ngồi nhắn tin cho chồng nhưng trong suy nghĩ của cô lại nhớ về con cặc của Phúc Dương, cô còn tự trách mới gặp nó lần đầu nhưng sao cô lại nhanh có cảm giác thân thuộc đến thế, để cố quên đi hình ảnh của Phúc Dương cô lướt điện thoại xem tin trên “phây bút” để giết thời gian.
Hôm nay không biết ngày gì mà toàn là tin về chuyện kinh dị, chuyện ma, chuyện giết người làm cô đã sợ nay còn sợ hơn vì cô đang ở nơi xa lạ lại còn bị Phúc Dương nói úp úp mở mở về cái lầu nhà mình, cô nhớ đến cạnh phòng của Phương Mai nằm trên lầu còn một phòng nữa nhưng cô không biết phòng đó là gì, tính hiếu kỳ cô muốn đi lên xem thử nhưng lại lướt phải mấy tin vớ vẩn làm cô cũng nhục chí.
Lướt đến một tin làm cô phải bấm dừng lại để đọc, đó là tin về kẻ biến thái năm năm trước hắn đã trốn ngục một cách bí ẩn, hắn bị bắt vì tội hiếp dâm giết người hàng loạt đặc biệt đối với những phụ nữ mặc đồ y tá, mọi người chia sẻ với nhau cảnh giác nếu phát hiện hắn thì báo ngay cho cảnh sát. Đọc đến đây tay cô run lên, Gia Hân ngồi co cụm sợ hãi vì cô nhớ đến chuyện vào tối năm năm trước, nhớ lại cô càng cảm thấy bất an cái cảm giác y hệt vào cái đêm định mệnh năm năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro