Phần 1
2021-03-08 12:29:00
Tác giả: Tích Liên Tiên Sinh
Phần 1: Sự khởi đầuRầm!!! Rầm!!! Rầm!!!
Tiếng sét đánh chói tay khiến Phúc Dương chợt tỉnh:
– Mẹ nó đang ngủ ngon.
– Thôi trễ rồi về đi, không ông già nhà mày đến đóng cái tiệm tao à! Ha Ha!
Nghe tiếng thằng Khanh trông tiệm Net nói nó mới chợt tỉnh, vội lấy cái nón Adidas đội vào chạy nhanh ra cửa mà quên luôn là trời đang mưa rất lớn. Chạy một mạch từ tiệm Net về nhà nó cũng không xa lắm tầm 200m mà nó thấy cứ như là cả ngàn cây số đang đè trên vai nó, nó vừa chạy vừa chửi:
– “Chết mẹ thật rồi, nói chơi một tiếng mà giờ đã đi hết nửa ngày rồi, mẹ nó chứ!”
Thằng Dương tên nó là Đường Phúc Dương, vừa tốt nghiệp 12 mà lại rớt Đại Học do cái tật mê game đậu tốt nghiệp đã là phúc đức ba đời nhà nó. Với chiều cao lý tưởng 1m83 thì những lần trốn học đánh game của nó không bao giờ né được ông nội nó tìm đến cho đòn chí mạng. Sau nhiều lần cải tạo bất thành nên ông nội nó cho nó mỗi ngày đi đánh một tiếng phải lếch xác về nhà không thì ổng cho ăn chục cây chổi cũng nghĩ đi chục bữa. Đẩy cửa bước nhẹ nhẹ vô nhà nó chỉ mong hôm nay ông nó bận trông Khách Sạn thì tai qua nạn khỏi.
Đúng thật, hôm nay ông nó không có nhà, nó thở phào nhẹ nhõm. Lên phòng tắm rửa sạch sẽ rồi nó xuống nhà nằm ngủ như thường ngày thì chắc không bị phát hiện đâu, vì ông nó không cho đi đâu chơi ngoài trừ đánh Net gần nhà rảnh rỗi thì phải trông nhà cho ông. Nói ra thì căn nhà nó ở với ông không lớn lắm chỉ có một lầu và cái phòng khách này thôi. Lầu trên thì chỉ có một phòng ngủ và cái gian thờ của ông nó, phòng thờ nó không thích vào nói chung cả 5 năm nay sống với ông nó chưa bước vào đó vì nó có cảm giác lạnh người khi lại gần. Trời vẫn đang mưa tầm tã, ngồi trên sofa Phúc Dương tự nhủ:
– “Mưa lắm ông nội chắc cũng không có mà về được nhỉ?”
Ông nội nó là ông Đường Chấn Phát năm nay đã 70 cái mùa xuân, gia tài thì có cái nhà nó đang ở và cái Khách sạn cũng hơn trăm tuổi từ thời ông Cố để lại năm nào cũng trùng tu sửa chữa. Tuy chỉ có vậy nhưng vốn ông có được là thêm ba đứa con, thằng cả là ba của Phúc Dương là Đường Chấn Phong, còn lại là hai người cô.
Nhớ đến ba nó thì Phúc Dương nắm chặt tay thành nắm đấm vì nó không hiểu vì sao khi nó mới lên chín tuổi thì ba nó bỏ đi trong khi gia đình đang hạnh phúc để lại nó cùng mẹ sống lay lắt qua ngày tuy không thiếu thốn về vật chất nhưng cái nó thật sự thiếu là tình cảm của người ba che chở đùm bọc. Nhiều lần nó hỏi mẹ nó nhưng bà chỉ im lặng và lơ đi nên nó cũng chả thèm hỏi nữa. Về sau ông nội nó phần vì già phần nhớ ba nó nên kêu mẹ nó cho nó ở chung với ổng vì Phúc Dương rất giống ba nó từ tính nết đến ăn uống và gương mặt chả lẫn đâu được nhưng chỉ khác mỗi ba nó lùn hơn nó gần ba tấc. Nằm nhớ những ký ức miên man thì nó ngủ thiếp đi…
– Phúc Dương! Phúc Dương! Phúc Dương!
– Hả??? Đây là tôi còn đây là đâu?
– Ba nè con, con nhớ ba không con?
– Ba? Ba của tôi? Là ông thật ư?
Người đàn ông đội nón lá khuất mặt liên tục gật đầu và nắm lấy tay nó và tay kia chỉ về phía sau lưng như kêu gọi hãy đi theo ổng. Phúc Dương mặt tối sầm lại khi nhìn thấy cái tay nắm mình thì toàn mụn nước còn tay kia còn lại ẩn nấp sau lớp áo rách là một cánh tay trắng hếu trơ xương.
– À ông buông tay tôi ra!
*??? Sao thế con?
– Buông ra ngay!!!
– Được!!! Được!!! Sao vậy con của ta?
– Ông là ai? Ông không phải ba tôi?
– Ha Ha Ha Ha Ha…
Tiếng cười càng ngày càng lớn như xé nát không gian, từng trận cuồng phong thổi tung tóe như muốn đem cái nhà này thổi ra biển Đông nhưng thứ duy nhất không xê dịch tí nào là cái nón của hắn và như có một ma lực nào đó khiến cho nó và hắn không bị lay chuyển. Hai người đứng đối diện nhau như chuẩn bị một cuộc tỉ thí võ công trong phim Kiếm Hiệp, bỗng dưng cuồng phong chuyển hướng lốc xoáy vào mặt nó liên tục. Phúc Dương lấy tay che mặt lại nhưng chừa một khe nhỏ giữa các ngón tay để nhìn tên lạ mặt đó thì lúc này trước mắt nó là một màn quỷ dị từ nhỏ tới giờ chỉ thấy trên phim ảnh…
– Xẹt Xẹt Xẹt (tiếng da người đang bong tróc ra từng mảnh)
– Ộp Ộp Ộp…
Nhìn cảnh tượng một người đang đứng bỗng chốc da bị xé toang toác ra hết từ đó vô số con cóc nhảy ra liên tục. Chưa đầy năm phút người đứng trước mặt hắn bây giờ chỉ còn lại tấm da khô nằm yên trên mặt đất. Chưa kịp hoàn hồn trước cảnh mới thấy thì những con cóc đó hả miệng phun hàng loạt chất dịch nhầy màu vàng thẳng vào nó. Trên đời này con gì nó cũng dám bắt trừ mỗi con cóc vì hồi nhỏ ba nó có nuôi một con cóc mà nó nhớ như in là con cóc của ba nó bằng một con gà trống đá ba cân, ba nó nuôi con cóc trong cái lu sau nhà mà còn có nắp khóa lại nữa. Mỗi lần con cóc đó nhảy ra ngoài được là hay nhảy lên mình nó lúc thì nó đang ngủ lúc thì nó đang tắm, cứ như con cóc đó nhảy ra thoát được là cứ đi tìm nó cho bằng được ấy.
Nghĩ đến vừa bị con cóc bắn cái gì vô người đã kinh tởm tột độ, Phúc Dương quay người bỏ chạy chứ gặp con gì khác là nó cho xanh cỏ cả lũ luôn. Vừa xoay qua thì đứng ngay cửa là một người phụ nữ tóc dài mặc đồ trắng, sấm chớp bên ngoài càng làm tăng phần kinh khủng, hết hồn Phúc Dương giật nhảy ngược trở lại thì trượt trên đống nhầy nhụa kia mà té lăn ra đất bất tỉnh.
– Phúc Dương! Phúc Dương! Cha mày có mở mắt ra không?
Vừa gọi ông Phát vừa tán vào mặt nó bốp bốp, biết có chuyện chẳng lành hôm nay ông có hẹn với một người bạn cũ mà mắt ông cứ giật liên tục khi nhắc về đứa cháu. Thấy vậy ông điện thoại cho Phúc Dương thì không liên lạc được, trên đường về ông cũng chẳng quên ghé sang tiệm Net tìm thằng cháu cưng mình cho nó vài cây chổi “tình thương” nếu nó đang ở đó.
– Ahhh!!! Đau quá!!! Mẹ nó… Ơ Nội là Nội à?
– Cha mày chịu mở mắt rồi à! Mày nhìn xem mày làm gì cái nhà này rồi?
Tuy thấy nội nó nhưng vẫn chưa quên cảnh tượng hồi nãy, nó nhìn xung quanh nhà thì các cửa sổ đều đóng, đồ đạc vẫn không có bay tứ tung như nó thấy nhưng mặt nó vội tối sầm lại vì thứ dịch nhầy nhơ nhuốc kia lại văng khắp nhà nhìn như trong phim kinh dị nhìn thôi là đã hãi rồi mà thứ dịch này lại có cái mùi rất khó chịu. Nó định kể cho ông nó nghe thì ông nó nắm chặt tay nó:
– Con lấy thứ này ở đâu?
Phúc Dương chưa hiểu ông nó nói gì thì nhìn thấy trên tay mình đang cầm một cái tượng nhìn giống như là con gái. Tượng đứng một chân, chân kia co lên có sáu cánh tay – hai tay cao cầm hai thanh kiếm, hai tay giữa đặt ngang bụng như bắt ấn, hai tay thấp một tay cầm sợi dây tay kia cầm cái gì nó nhìn hoài cũng không hiểu. Ông Phát lấy cái tượng trong tay nó nhìn một hồi rồi nói:
– Hai tay dưới, một tay cầm là thứ của con tay kia là cái của mẹ con á!
– Hả??? Là sao ông nội? Của con rồi của má con là sao?
– Thằng này bị hâm à, là cái phân biệt giống nòi hiểu chưa?
– À con tưởng là con ốc chứ nhỉ?
– Thằng hâm, đây là tôn tượng Nak’karma là nữ thần trí tuệ của đạo Bôn xưa.
– Đạo Bôn là gì dạ ông nội?
– Con hỏi nhiều làm gì sao mày lấy cái tượng của ta chi?
– Con đâu có lấy cái này con mới thấy luôn á!
– Thật? Vậy là không hay rồi.
– Sao dạ nội?
– Tự con sẽ biết, lo mà lau dọn nhà đi.
Vừa chửi vừa gõ lên đầu nó một cái rõ đau nhưng nhờ vậy nó mới phát hiện xung quanh nó toàn là dịch nhầy nhơ nhuốc mà rõ ràng mấy con cóc đó phun vô mặt miệng nó tùm lum cả người như được tắm sữa ông Thọ mà giờ người nó sạch trơn còn nhà cửa thì rõ gớm. Nhớ tới nó lại mắc ói mà còn đau bụng nữa, ba chân bốn cẳng chạy nhanh vô nhà vệ sinh để giải quyết. Ngồi trong nhà vệ sinh suy nghĩ về cái tượng hồi nãy thì tự dưng thằng em của nó ngốc dậy tự bao giờ hiên ngang như đang trêu tức nó vẫn còn trinh.
Càng nghĩ nó thấy cũng lạ hơn bạn bè nó từ nhỏ đến giờ nó không nghĩ đến chuyện gái gú, chỉ thích đi đá banh rồi leo nóc nhà nhìn trời nhìn đất sau này biết chơi game rồi nghiện luôn. Cũng hay có mấy nhỏ đeo đuổi nó nhưng mà thà không thích thích thì phải đẹp, mấy nhỏ này xấu bà cố nên nó trốn luôn, vì lý tưởng train level top server nên nó bỏ qua luôn chuyện gái gú mất thời gian. Nhìn thằng em nó thì tỉ lệ nghịch với tướng nó thật nó cao trên mét tám mà thằng em này nó cỡ có tấc năm mà hai hòn bi thì có chút xíu. Nói ra không biết là do mê game hay tự ti về “đồ chơi” mà nó không chịu quen con gái nữa.
Đi vệ sinh xong nó dọn dẹp nhà cửa lau dọn thứ dơ bẩn này, dọn được mới chút lại thấy đói bụng nhìn đồng hồ cũng đã 6h30 chiều nên nó chạy ra đầu đường mua hai tô Phở. Tiệm Phở nó hay mua đầu đường cũng đã lâu đời có tiếng nhất xứ này chỉ là xứ này Khách sạn của ông nó là lâu đời nhất mà thôi. Nhìn bà Chín làm phở tự nhiên trong quần nó lại cựa quậy.
– “Khốn kiếp bà già mà mày cũng hứng à?”
Thằng nhỏ nó hay hứng bậy cũng bình thường đó giờ nó cũng quen rồi mà đây lần đầu tiên nó hứng với bà già vậy luôn. Ăn xong hai tô phở vẫn chưa đã nên nó dự định đi mua gì thêm ăn, vừa ra đến cửa thì nghe ông nó gọi:
– Phúc Dương! Con lại đây!
– Dạ!!!
– Con thấy trong người con thế nào?
– Sao ông hỏi con vậy, con chỉ thấy đói bụng à ông.
– Con xem thằng nhỏ của con thế nào?
Thấy ông hỏi lạ lùng Phúc Dương cũng sinh ra hoang mang, thò tay vào quần kiểm tra thử. Phúc Dương giật nảy mình giật tay nhanh ra như điện giật.
– “Mẹ nó sao hai hòn bi mình bự dữ vậy?”
– Ông ơi, sao hai hòn bi của con nó bự lên quá vậy?
Cởi quần ra, thì hai hòn bi nó như hai cái trứng gà, ông nội nó nhìn vội rồi kêu nó kéo quần lên.
– Cha mày chứ vậy thì bị gì hả?
– Không có bình thường nó chỉ như hai viên bi thôi ông.
– Hai viên bi??? Ha Ha Ha! Cháu ta đấy sao? Ha Ha Ha!
Mặt Phúc Dương đỏ lên vì bị ông nội trêu, vì hai trứng cút nhỏ xíu nên nó đi vệ sinh từ hồi đi học hay đi một mình sợ chúng bạn chọc không có trứng dái.
– Con đừng sợ, con nghe ta nói kỹ đây con đã bị trúng nguyền rủa!
– Hả? Là sao dạ ông?
– Con bị con cóc tinh năm xưa ba con thu phục nguyền rủa, ba con xuất gia từ nhỏ vì thu phục con cóc tinh này mới hoàn tục rồi kết hôn với mẹ con.
– Hả? Ba con từng đi tu? Là thầy chùa hả ông?
– Đúng vậy, khi lên bảy tuổi ba con bệnh nặng suốt ngày mê sảng. Thăm khám nhiều nơi cũng không khỏi cuối cùng may mắn ta gặp một vị sư phụ người nói sẽ chữa cho nó.
– Sau đó thế nào hả ông?
– Vị sư phụ nói phải cần thời gian để chữa trị. Mất hết ba tháng thì ba của con đã bình thường trở lại nhưng lại không chịu về nhà quyết chí đi tu.
– Sao mà khó tin vậy ông, rồi sao con ra đời.
– Cứ nghe ta nói đã, sau nhiều lần lên kêu nó về nhưng không được thế nên ta cũng từ bỏ. Có lần bà nội vì nhớ con nên đánh liều bỏ thuốc ngủ đưa nó về, nhưng tỉnh dậy nó lại mê sảng, con nghĩ xem nó có tà đạo không chứ?
– Giống bị ma nhập quá dạ ông?
– Ta cũng không biết nhưng ta không cho nó xuất gia cũng không được. Cuối cùng sau sáu tháng nó cũng được sư phụ cho xuất gia pháp danh là Từ Nhẫn.
– Từ Nhẫn? Ý nghĩa là phải nhẫn nại hả nội?
– Cũng có thể, đến năm nó 28 tuổi thì gặp mẹ bây là một Phật tử gần đó không may liên quan đến con Cóc tinh rồi không biết sao nó hoàn tục đòi cưới.
– Vậy cũng được hả ông nội?
– Người xuất gia có lệ của người xuất gia con không biết được đâu với lại ta có nó là con trai thấy nó chịu lập gia đình ta mừng còn không kịp. Ha Ha Ha!
– Sau 1 năm thì sinh ra một đứa ngu ngốc!
– Con ngu lắm hả ông nội?
– Còn hỏi?
– Vậy sao ba con lại bỏ đi mất tích dạ nội?
– Chuyện đó thì, thôi đi mua gì ăn đi rồi mai lên phường mà khám nghĩa vụ. Cho nhà ngươi đi lính cho khôn ra, con trai gì mà đã ngu ngu lại còn ốm như cây tăm, lên đó khám sao cho đậu đó không người ta lại nói cháu của ông Phát bị bê đê à. Ha Ha Ha!
– Ông không sợ con đi bỏ ông một mình hả?
– Đi cha mày, mày nói ở với ông rồi tối mày mò về nhà má mày tưởng ông không biết à nhóc con.
– Ha Ha Ha! Vậy là lâu nay ông nội nắm hết hành tung của con hả. Ông nội tài thật!
– Tài cha mày, ta đi ngủ đây, lo liệu đại nạn của nhà ngươi đi.
– ???
Đứng ngơ ra một lúc rồi nó cũng đóng cửa rời đi, thật sự thì từ hồi sang ở với ông nội tới giờ đến tối là nó hay mò về nhà mẹ nó, để làm gì ư để chơi game vì nhà mẹ nó có dàn máy tính có thể nói là siêu trâu cho nó chơi thoải mái. Mẹ Phúc Dương là bà Thục Trinh mới có 35 tuổi chắc có lẽ yêu ba nó sớm nên chịu nằm chậu sớm vậy hay một lý do nào đó mà có lẽ liên quan tới con Cóc tinh, bà là giáo viên cấp ba phụ trách môn Ngoại ngữ của một trường chuyên có tiếng ở xứ này. Thông thường bà ở nhà với cô Út của Phúc Dương, út nó năm nay cũng đã 23 tuổi tên Kiều Diễm chuẩn bị tốt nghiệp Bác sĩ chuyên về phụ khoa hiện đang thực tập trong bệnh viện gần nhà.
Từ ngày Phúc Dương sang ở với nội phòng nó được út Diễm đóng giữ được cái tình cảm của nó và út Diễm rất tốt nên tối nó mò về chỉ cần chọi cục đá lên cửa là út Diễm thả dây xuống cho nó leo lên chơi game. Đôi khi những hôm không về được thì nó cũng hay nhờ út nó treo máy dùm nó, tình cảm của nó và út Diễm thân hơn thứ tình cảm thông thường khác.
Trên đường đi mua thêm gì đó lót dạ thì trong con hẻm gần chỗ nó mua Hủ tiếu bất ngờ có hai cô gái bị té xe, nhìn xung quanh nó thấy không ai quan tâm đến hai cô gái kia sẵn lòng quân tử trỗi dậy nó đến gần…
– Nè hai bạn có sao không để mình giúp cho.
– Không sao đâu anh tụi em lo được, cảm ơn anh nha.(1)
– Ừm vậy mình đi nha!
– Chết! Cái bông tai tao đâu rồi? Tìm giúp tao bông tai anh Khoa mới tặng tao đó.(2)
– Trời ơi con nhỏ này tại mày chạy vô cái hẻm này chứ phải tại tao đâu?(1)
– Thôi mình có đèn pin nè để mình tìm tiếp cho.
Cái đèn pin của Phúc Dương là cái đèn pin led của bạn út Diễm nó cho rồi út nó cho lại nó, nó lấy gắn vô móc khóa nhà treo lủng lẳng ở quần như mấy ông tài xế hôm nay có mới có dịp dùng. Bò qua bò lại nó mới để ý nhỏ mất đeo bông nhìn hiền thục bao nhiêu thì nhỏ kia lại nhìn dân chơi bấy nhiêu mặc cái quần cục bó sát với tất chân lưới ren đen rồi áo thì cúp ngực nữa làm nó có một xíu liên tưởng.
– “Úi cha cha, chẹp chẹp!”
Vừa nghĩ tới nó lại thấy hứng mà nó thấy ngộ sao hôm nay nó hứng hoài vậy nhỉ, chưa dứt luồng suy nghĩ thì nó thấy hai hòn bi nó thốn lên muốn tới não, nó ngã lăn quay ra giữa lộ ôm dái giãy giụa. Hai cô gái bị dọa hết hồn nhìn tên này như bị biến thái vội leo lên xe bỏ chạy, nó thì đau đến mắt hoa môi tái rồi lăn ra xỉu. Trong cơn mê nó thấy có một cô gái mặc đồ trắng cổ trang không nhìn rõ mặt bay qua bay lại rồi đứng trước mặt nó nhét vào miệng nó một hạt đậu bằng đầu ngón tay út rồi bảo:
– Ta chỉ giúp chàng được thế này còn lại là do ý trời, chàng cố lên thiếp đợi chàng Phong ca!
– “Phong ca! Phong ca! Phong ca”
Cái tên văng vẳng trong đầu nó rồi nó bật dậy thì thấy mình đang nằm trong phòng của mẹ – bà Thục Trinh.
– Ủa sao mình nằm đây ta?
– Người ta gọi cho mẹ nói con bị xỉn ngủ ngoài đường.
– Xỉn??? Con đâu có biết nhậu đâu mẹ, ai ác mồm vậy chứ?
– Vậy là con biến thái với con gái người ta rồi bị đánh đúng không?
– WHAT??? Sao có chuyện đó được, con thấy hai nhỏ đó bị té con giúp mà còn bị mang tiếng nữa. Người ta nói con biến thái vậy mẹ tin hả mẹ?
– Con mẹ sao mẹ không biết chứ? Có chuyện gì nói mẹ nghe?
– Cũng không có gì mẹ ơi. Con buồn tiểu quá con đi vệ sinh cái.
– Cái thằng này tối ngày chỉ ăn rồi đái với ị!!!
Chạy nhanh vào cầu vì Phúc Dương thấy hạ bộ mình lại đau nhức, sau khi kéo quần xuống thì nó há hốc mồm kinh hãi. Trước mắt nó lúc này không còn là cái con chim bé bỏng một tấc năm thân thương nữa mà đã trở thành con khủng long hai tấc to dài như cái chày đâm tiêu nhà nó chưa kể chim nó tiết dịch trào ra liên tục như thứ dịch mấy con Cóc chảy xuống nên nhà quần lót nó thì đã ướt nhẹp tự bao giờ, hai trứng dái thì sưng to như hai quả trứng ngỗng nhưng cái làm nó sợ nhất là đầu khấc nó có một hạt đậu cộm lên như một cái sừng tê giác. Nó té sầm xuống bồn cầu làm mẹ nó phải hốt hoảng mở nhanh cửa nhà tắm…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro