Tán gái sư phạm

Phần 57

2024-08-05 17:12:42

Phần 57
Sáng… Tôi vẫn vùi người vào chăn gối thưởng thức giấc mơ thêm một vài phút cho tới khi có tiếng mở cửa phòng ngủ. Vợ tôi kéo rèm che lên, ánh sáng lọt vào phòng khiến tôi chói mắt phải kéo chăn trùm kín lên đầu.

Nàng tiến lại giường, kéo chăn ra nhẹ nhàng gọi:

– Chồng ơi dậy đi…

– Cho anh nằm thêm chút nữa – tôi nhõng nhẽo.

– Anh không định dậy ăn sáng đi làm à? – em áp hai bàn tay mát như kem vào má tôi lắc qua lắc lại cho tôi tỉnh ngủ.

– 5 phút nữa thôi – tôi kì kèo.

Những ngày đầu mới cưới được vợ thức dậy âu yếm, nhẹ nhàng thì thích thật đấy, đời ngỡ lên tiên rồi. Chỉ ước ao ngày ngày, tháng tháng, năm năm đều được như thế. Nhưng bây giờ cứ mỗi khi nghe tiếng vợ kéo rèm cửa sột soạt lại giật nẫy mình. Đi làm về mệt rũ muốn ngủ thêm chút nữa cũng không được. Cứ đúng giờ đúng giấc là lại túm cổ lôi dậy, đố có bao giờ nhõng nhẽo được thêm một phút giây nào.

– Thôi nào anh yêu, ngoan nào em thương… dậy nào… – vợ tôi nắm tay kéo tôi ngồi dậy.

– 5 phút nữa vợ nhá? – tôi choàng tay qua cổ, tựa cằm vào vai nàng thủ thỉ.

– Không là không. Anh dậy đánh răng rửa mặt đi, 10 phút nữa em đợi bữa sáng ở bếp đấy. Nghe chưa chồng yêu? – nàng quay lại hôn nhẹ lên môi tôi rồi bước ra đóng cửa phòng lại.

Tôi ngoác mồm ngáp dài ngáp ngắn đá chăn gối qua một bên lồm cồm bò dậy đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Bước ra thì vợ tôi đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, tôi rón rén bước lại ôm eo vợ, tựa đầu vào bờ vai nhỏ nhắn âu yếm nàng một chút. Chợt nhận ra bụng vợ đang to dần lên theo từng ngày, xoa tay nhè nhẹ lên bụng, nàng nghiêng đầu một chút lườm yêu tôi.

– Thằng cu của bố đang làm gì trong đó nhỉ?

– Sao lại thằng cu?

– Thì anh cứ thích gọi vậy đó!

– Hứ… – vợ tôi nhăn mặt quay sang nhìn tôi

– Ờ ờ thì công chúa của bố làm gì trong đó thế nhỉ?

– Ai biết được là con trai hay con gái đâu mà gọi thế?

– Kệ anh chứ!

Nàng cười tủm tỉm rồi kéo tay tôi ra cầm đĩa trứng tiến về bàn ăn.

– Hôm qua mẹ gọi cho em đó – gắp thức ăn vào chén của tôi nàng nói.

– Ờ, có chuyện gì không?

– Mẹ bảo vợ chồng mình về đó ở chung cho tới khi nào em sinh em bé, rồi em bé cứng cáp hẳn thì lại ra ở riêng, cho tiện đường mẹ chăm sóc cho cả hai mẹ con.

– Ơ… rồi em bảo sao? – Tôi ngóc đầu lên nhìn vợ.

– Em bảo về bàn với anh đã…

– Rồi giờ em tính sao? – tôi nhún vai cầm thêm một miếng bánh mỳ bỏ vào mồm nhai ngồm ngoàm.

– Ô hay, em đang hỏi anh mà giờ anh lại hỏi em là sao?

– Thì em có thích về bên bố mẹ hay không?

– Tất nhiên là có rồi.

– Vậy thì mai chuyển luôn đi, em thích là được rồi, vợ thích anh chiều hết à – tôi nhe răng cười, vợ tôi lườm yêu một cái.

Tưởng có chuyện gì chứ mỗi việc đó thì ý kiến của vợ mới là nhất chứ tôi thì sao chả được. Dù gì cũng là bố mẹ của mình, ở chung thì ở chung, đã làm sao? Lạ ở chỗ, con dâu thường không thích sống chung với mẹ chồng, nhưng vợ tôi lại rất thích đi ngược lại thời đại. Thế càng quý. Nay ở với bố mẹ vợ không thể hách dịch được, ít nhất vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ. Ôi cái thời oanh liệt nay còn đâu?

Đang ngồi làm việc thì ông anh rể quý hóa gọi. Lại gì nữa đây, vụ cái bình cổ tôi vẫn còn thấy ấm ức lắm. Đường đường một dân chơi sành điệu thế mà bị một ông kỹ sư xây dựng cù lần 28 tuổi trên đầu chưa nổi một mảnh tình vắt vai chơi xỏ, ức chịu sao thấu? Hôm đó bị ăn thịt lừa đậm, cả nhà cười như được mùa, mình đứng đó quê không chịu nổi. Thế mà chưa qua cơn giận đã gọi. Lần này hả, có gọi ông về ăn thịt voi ông cũng ứ thèm về đấy.

– Anh Tuấn à?

– Khánh hả chú? Rảnh không? Qua cà phê anh nói chuyện lát.

– Có nói qua điện thoại được không anh?

– Ờ… không. Không đi được hả?

– Vậy anh đợi em chút, tầm 15 phút nữa em qua.

– Ok. Đối diện công ty chú có cái quán cà phê đó, anh ngồi ở đó rồi đấy.

– Rồi, em xuống liền.

Hờ… có chuyện gì quan trọng mà mò tới tận công ty của mình chờ đợi không biết nhỉ? Thực ra thì cũng chả thân thiết nhưng mà vẫn tôn trọng nhau trước tới giờ. Vì là hai con người thuộc hai thế giới khác nhau nên cũng khó hòa hợp, khó để chén chú chén bác tâm sự. 1 thằng đàn ông sống rất nguyên tắc, thế nên tôi đoán là cuộc sống của anh ta rất khô khan và nhàm chán, đoán thôi, vì tôi thấy nếu tôi mà là ổng thì tôi chết khô chết héo từ đời nào rồi. Cuộc sống tôi lại trái ngược hoàn toàn, nên chúng tôi dường như không có điểm chung để tâm sự. Nay lại gọi đi cà phê? Hay là đang thấy hối hận vụ cái bình cổ nhỉ? Thôi khỏi đoán già đoán non, xuống thì biết.

Tôi xin xếp rồi phi thẳng xuống quán cà phê ông anh rể đang ngồi. Vừa bước vào quán thấy ông ngồi lù lù một đống ở đó rồi.
Tôi ngồi xuống đối diện, thấy tôi ông cười toe:

– Chú xuống nhanh thế?

– Anh gọi em xuống liền mà. Có chuyện gì thế anh?

– Ờ, uống nước đi rồi anh nói chuyện.

Tôi gọi cà phê rồi ngồi yên lặng nhìn ông anh rể. Ông nhấp một ngụm nước khoan thai rồi dựa lưng vào ghế mới từ từ nói:

– Chú biết bố mẹ giục anh cưới vợ như thế nào rồi đấy – ông thở dài.

– Thì bây giờ anh tìm hiểu dần đi là vừa rồi còn gì, 28 tuổi đầu còn chưa chịu yêu đương tìm hiểu gì ai, bố mẹ lo cũng đúng.

– Vẫn còn sớm chán, lấy vợ về gì vội, đang tuổi bay nhảy mà kêu anh lấy vợ khác gì bảo anh đi tù chung thân.

– Lấy vợ về cũng có cái hay của nó, chứ anh nghĩ gì tiêu cực thế, hay anh không chuẩn men – tôi cười lớn, ông anh rể cười méo miệng.

– Chú cứ đùa anh, anh chú chuẩn men 100%, chỉ khổ nổi chả thấy có hứng thú với tụi con gái lắm. À thật ra thì chưa có hứng.

– Vậy chắc tới 80 tuổi anh mới có hứng ha anh?

– Thôi, chú đừng trêu anh nữa. Hôm nay anh tìm chú có việc nhờ chú đây.

– Việc gì anh nói xem em giúp được không nào?

– Bố mẹ đang ép anh đi xem mặt con gái đồng nghiệp của mẹ. Anh bảo anh có người yêu rồi, nhưng mà đang đi học nên chưa cưới được. Bố mẹ bắt anh mang về cho ông bà xem mặt, chú xem tình hình thế nào giúp anh tìm đại một cô được được chút anh mang về cho bố mẹ an tâm, cho họ để yên cho anh một thời gian cái. Ba cái vụ xem mặt anh ngán lắm rồi. Nghe cái Vy bảo ngày xưa chú cũng máu lửa lắm.

– Anh cứ đùa, ý anh là kêu em giới thiệu cho anh một cô chị dâu hả?

– Không phải, ý anh là chú xem bạn chú có ai không, nhờ cuối tuần này tới nhà mình ăn bữa cơm, gọi là bạn gái anh cho ông bàyên tâm – ông anh rể tôi gãi đầu gãi tai khổ sở.

– Nghĩa là một chị dâu che mắt bố mẹ thôi chứ gì?

– Ờ, đại loại thế, nhưng mà coi chừng được được chút không lại…

– Rồi, anh yên tâm, vụ này để em lo, đơn giản như bắt con gián đập ấy mà – tôi ngắt lời anh – Nhưng mà 28 cái xuân xanh rồi, anh không chịu cưới vợ đi, rồi mai mốt lại tiếc đó, chứ em nói thật biết lấy vợ về sướng như này thì em cưới lúc 18 tuổi rồi – tôi nháy mắt trêu ông anh.

– Ờ… Mà chuyện này bí mật dùm anh nhé, đừng có bô bô với con Vy nữa, nó là chúa mách lẻo, nó mà biết thì cả thiên hạ biết đó.

– Anh nói xấu vợ em hả?

– Ý anh là nó biết thì bố mẹ chắc chắn sẽ biết, làm gì chú phải bênh vợ chằm chằm thế?

– Rồi, em đùa anh đấy, chứ bây giờ kêu em đi tìm gái cho anh, vợ em mà biết em cũng chết luôn chứ đừng nói gì là anh.

Tôi ngồi nói chuyện thêm với anh Tuấn thêm một chút nữa thì xin phép đi làm việc. Cuộc đời này kể ra thì nó cũng chỉ là một cái vòng luẩn quẩn, Trái Đất tròn mà. Chả hiểu sao ông anh rể tôi lại kén chọn đến thế, chả nhẽ không có lấy một cô nàng nào lọt được vào tầm ngắm của anh ta hay sao? Điều kiện tốt, lại đẹp trai… thiếu gì gái theo sao không chọn được một cô về cho bố mẹ vợ tôi yên lòng. Thà là mãi mê ăn chơi sợ quên đường nào đi lấy vợ, đằng này chỉ có đi làm, thể thao, gia đình, ngoài ra hiếm khi thấy ông ta chơi bời. Vậy chắc phải có lý do gì đó, một là xin lỗi, anh chỉ là một thằng gay (nhìn bề ngoài thì có vẻ rất chuẩn men, nhưng bản chất phía bên trong nó như nào không thể lường trước được) hai là do một tác động gì đấy từ cuộc sống khiến ông ta không còn niềm tin vào tình yêu nữa. Cả hai lý do nghe như đều hợp lý. Chắc phải về điều tra mới được. Không một thằng đàn ông nào 28 tuổi đầu còn chưa bao giờ yêu một ai hết. Có lý! Đáng nhẽ ra mình nên theo khoa tâm lý như thế thì sẽ giúp ích được cho đời hơn nhiều là làm một anh kiến trúc sư đấy (vênh mặt)

Cơm tối xong, vợ tôi phải soạn sửa đồ đạc để ngày mai chuyển qua bên nhà bố mẹ. Nghe chừng nàng rất hứng thú khi được chuyển qua bên đó, tôi phải nhận phần trách nhiệm rửa bát.

Chợt nhớ tới chuyện hồi sáng, tôi chạy lại trước phòng ngủ, dựa vai vào cửa hỏi vợ:

– Vy này?

– Dạ?

– Ừm… anh Tuấn nhà mình đó…

– Sao vậy anh? – nàng ngước mặt lên nhìn tôi.

– Sao tới tuổi này anh còn chưa yêu ai thế?

– À – em cúi xuống xếp nốt đống quần áo trên giường cho vào vali một cách cẩn thận – Trước anh cũng có yêu một chị rồi đấy chứ.

– Ủa, vậy sao?

– Ừm… cách đây 4 năm rồi, chị là hoa khôi của trường kinh tế. Hai người bằng tuổi nhau. Cùng ra trường… mà sinh viên mới ra trường thì làm gì đã có gì trong tay đâu. Anh bảo chờ anh 2 năm, lúc mà sự nghiệp ổn định, có thể lo cho chị một cuộc sống đầy đủ rồi. Nhưng mà chị không chờ được. Chị ấy đi làm, gặp một người khác lớn tuổi hơn… chia tay sau đó 2 tháng thì chị lên xe hoa, bây giờ đang định cư ở nước ngoài. Từ đấy chả bao giờ thấy anh nhắc gì tới chuyện yêu ai nữa. Mà cũng không bao giờ nhắc đến tên chị trước mặt anh, hễ nhắc tới là anh khùng lên. Hôm qua em nghe mẹ gọi bảo là anh hai có người yêu rồi, mà bảo là người yêu đang đi học, nhưng nghe đâu cuối tuần mang về ra mắt bố mẹ đó.

– Ờ vậy à.

Tôi bất giác giật mình, lại lui về chốn hậu trường dẹp nốt đống chén bát. Ồ thì ra là như thế, đoán không có sai mà, có ai khùng khùng mà chừng đó còn chưa có nổi mối tình vắt vai chứ. Thì ra ông anh cũng chung tình phết nhỉ? Nhưng mà nghĩ sao vì một người con gái không xứng đáng mà khiến mình phải chịu thiệt thòi. Chỉ những người xứng với bản thân mới nên trân trọng, một khi những thứ không xứng đáng thì đừng nên tiếc, vì cuốicùng nó cũng chỉ là những thứ vứt đi mà thôi. Giữa hàng triệu con người, sợ không thể tìm thấy một nửa để yêu thương hay sao? Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng chả có ý định sẽ tìm nửa còn lại cho ông anh rể quý hóa làm gì, mắc công lại nghỉ tôi lo chuyện bao đồng. Duyên phận do trời định, không nên ép buộc lẫn nhau làm gì cả. Khi nào ông thích ông tự kiếm ra. Lo liệu cho ông vụ cuối tuần này coi như cũng tình nghĩa rồi.

Dẹp xong đồ đạc, vợ chồng tôi đưa nhau về bên nội. Bố tôi tới rước hai mẹ con nàng với đống đồ đạc, còn tôi đi xe máy theo sau. Nay phải xin xếp nghỉ một buổi để chuyển nhà. Chuyển qua chuyển lại, thật rắc rối hết biết.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tán gái sư phạm

Số ký tự: 0