Phần 54
2024-08-05 17:12:42
Tối qua không được ngủ, cộng thêm sáng nay phải dậy sớm nên ngồi làm việc mà mắt cứ híp lại, mồm miệng ngáp ngắn ngáp dài toang hoác cả ra. Đã thế còn bị ông nhóm trưởng quát vì cái tội không tập trung. Muốn đấm cho một phát vào mồm, cứ thử có vợ bị nghén 2h sáng đòi ăn cái này cái kia xem ông có tập trung nổi không?
Trưa về nhà ghé vào siêu thị mua dưa muối chua cho vợ. Sáng sớm bảo không thèm nữa, ai biết trưa nó như thế nào? Đi qua hàng bán cải, thấy xanh non bắt mắt, tiện thể mua luôn một đống về muối cho vợ ăn dài dài. Cứ phải tính lâu dài chứ không thể chỉ nhìn trước mắt như thế được. Mà mình tự làm nó sạch sẽ hơn nhiều so với người ta làm một lần cả mấy ngàn ký lô. Cái này muối cũng đơn giản chứ đâu có phức tạp lắm đâu mà sợ không làm nổi? Phải cho vợ con biết ông chồng này không những chỉ giỏi giang việc lớn ngoài xã hội mà nội trợ gia đình cũng không thua kém ai. Phải biết thể hiện sự quan tâm của một đức ông chồng tới gia đình nhỏ bé hạnh phúc này.
Vừa dắt xe được vào chung cư, mấy thằng cha bảo vệ nhìn tôi tủm tỉm cười khi tôi xách nguyên cả một đống toàn rau là rau. Mặt mày nhễ nhại mồ hôi mồ kê.
– Tính tu thành chín quả hay sao mà cá thịt không ăn, toàn ăn rau thế anh Khánh? – thằng bảo vệ giữ xe nháy mắt trêu tôi.
– Vợ anh đang nghén, thèm dưa muối chua, anh mua về muối cho vợ ăn – tôi nghênh mặt cười toe toét. Bộ chú tưởng làm người đàn ông tốt dễ lắm hay sao?
Hiên ngang bước lại thang máy chờ đợi cùng rất nhiều người khác. Gặp bà hàng xóm nhà bên cạnh, thấy tôi tay xách tay ôm, bà đỡ hộ cái cặp rồi hỏi:
– Làm gì mà mua nhiều rau cải xanh thế Khánh?
– Dạ con mua về muối dưa chua cho vợ ăn.
– Mua rau muối dưa mà mày mua rau này à? – bà hàng xóm hai mắt trợn tròn nhìn sững vào túi rau đang nằm yên ổn trên tay tôi, đôi lông mày vốn nó đã nằm cách xa mắt hàng chục km rồi nay còn nhướn lên khiến cho cái trán bà ngắn lại một cách thảm hại.
– Thì rau cải chứ rau gì nữa ạ? – tôi cũng ngạc nhiên không kém phần long trọng
– Muối dưa chua thì có cải của nó, mày mua cải ngọt về muối thế nào được?
– Cháu tưởng là muối cải nào nó cũng chua chứ – hớ rồi, bảo sao lúc thanh toán tiền mấy con bé bán hàng trong siêu thị nhìn mình giống như gặp phải thằng hề. Cứ tưởng mấy nàng ta thấy mình đẹp trai mà đi chợ mua rau thì nhìn nó… giống như phim ấy chứ. Thảm hại quá!
Tôi nhún vai cười nhăn nhở. Lại làm trò cười cho mấy bà nội trợ! Thấy rẻ mua nguyên cả yến, rồi về ăn làm sao hết được nhỉ? Tham ô không bằng lãng phí. Haizzz.
Về tới nhà còn không được yên ổn nữa. Thấy tôi tay nặng tay nhẹ vợ tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi ngạc nhiên:
– Anh mua nhiều rau thế? Có việc gì à?
– Đâu có đâu. Mua về muối dưa chua cho vợ ăn đó – tôi ngồi xuống ghế tu ừng ực cốc nước
– CÁI GÌ CƠ?
– Anh biết rồi, em định bảo là cải này không muối được chứ gì?
– Vậy sao anh còn mua nhiều vậy? Nhà có hai người, anh tính nuôi heo hả? Ăn không hết rồi hỏng mà coi. Anh đúng là hoang phí quá mà! – vợ tôi cằn nhằn.
– Ai bảo là không muối được – khùng lên tôi cãi cố, mất hết cả sĩ diện, mang được nó về nhà đâu là cả một vấn đề. Mấy người làm như là tôi không biết cái gì thế à?
– Anh muối cái gì bằng loại cải này? – vợ tôi gương mặt thách thức
– Cứ để đấy!
Nói đoạn tôi lẳng lặng vào phòng đóng cửa… lên tham khảo ý kiến bác google.
Có rất nhiều loại dưa muối chua, đọc mà chóng hết cả mặt. Nhưng không có cách nào muối dưa chua bằng loại cải tôi mới xách về cả. Thôi kệ! Cái gì cũng phải sáng tạo, kể cả trong việc nội trợ, người đầu bếp cũng là một nghệ sĩ. Đừng đùa với dao mà đứt tay. Cứ thử theo phương pháp cũ nhưng dùng nguyên liệu mới xem như nào!
Cơm trưa xong tôi hăng hái ngồi cắt cắt tỉa tỉa mất cả tiếng đồng hồ.
Xong xuôi thì chỉ có theo từng bước như đã hướng dẫn. Xem nào.
Rửa sạch – xong.
Rưới nước sôi cho nó bớt cay.
Xong thì bỏ muối, thêm tí gừng, tí ớt, cho thêm chút tương cay cho nó đẹp màu, trong hướng dẫn không thấy bảo bỏ tương vào, tại sẵn thấy hụ tương để đấy nên cứ cho vào, có khi lại giống kim chi Hàn xẻng cũng nên ấy chớ…
Mất hai tiếng đồng hồ ròng rã để tôi hoàn thành kiệt tác của mình. Đau lưng đau vai, mỏi nhừ tay. Thành quả đây!
Một hũ dưa lớn, màu mè bắt mắt gớm. Nhưng mà nhìn qua thì nó giống như là rau luộc rồi thêm mắm thêm muối. Chắc tại nãy cho nước sôi vào nhiều quá. Kệ, cho nó nhanh chín. Tôi cười nhếch môi nhìn thành quả lao động của mình. Hãy cứ đợi đấy cô vợ bé bỏng à! Chồng em không chỉ là một kiến trúc sư tài năng đâu. Rồi em còn phải bất ngờ dài dài về những tài năng hiếm có khó tìm ở anh. Khà khà.
Tôi đặt hũ dưa vào tủ kín rồi thay quần áo đi làm. Một buổi trưa khổ cực không được nghỉ ngơi. Tất cả vì tương lai con em chúng ta. Bù lại là những buổi tối ngủ ngon không bị vợ đập dậy đi mua cái này cái kia! Nghén hả? Ừ thì nghén này.
Tối…
Cơm nước xong xuôi, tôi không vào phòng nằm như mọi khi mà lượn lờ quanh bàn học của vợ. Thấy hành động tôi lạ lùng vợ tôi hỏi:
– Anh làm sao thế? Có chuyện gì hả?
– À không, anh xem vợ học hành như thế nào. Vợ chăm học đi, để sau này còn phải dạy dỗ những mầm non tài năng của đất nước. Giống như thằng cu nhà mình nữa đó. Anh phải trông chừng vợ không vợ lại lười học.
– Xí – vợ tôi bĩu môi – đã đi khám đâu mà anh biết thằng cu hay con bé?
– Ờ thì chồng đoán, nghe mấy bà kia bảo là khi có bầu mà thèm chua thì là thằng cu. He he
– Xí, không tin đâu. Mà chồng thích thằng cu hả?
– Chồng thì sao cũng được, con gì cũng được. Miễn là nhiều thật nhiều. Vợ đẻ cho chồng 10 đứa. À không, như thế nhiều quá. 7 đứa thôi, làm thành một đội bóng, để chồng huấn luyện sau này nó nổi tiếng như MU đó.
– Thôi đi ông dóc tổ. Để vợ học bài. Hứ
– Ờ… mà vợ này…
– Dạ?
– Vợ… thèm dưa muối chua chưa?
– Nay vợ có thèm đâu. Sao vậy ạ?
– À không có gì. Vợ học đi nha, có gì gọi chồng,chồng vào phòng nằm chút.
– Dạ. Chồng ngủ trước đi!
Tôi vào phòng nằm đọc sách đợi vợ. Hi vọng vợ nói thèm dưa muối cái là nhảy vào bếp lôi chiến lợi phẩm ra ngay tức thì. Đợi mãi chả thấy động tĩnh gì, chỉ nghe tiếng bút xoẹt xoẹt trên giấy. Rồi ngủ lúc nào không biết.
Đang ngủ rất ngon và rất sâu. Lúc nào cũng thế. Đang mơ mộng đẹp nữa, hình như gặp hốt gơ thì phải. Vợ mà biết chắc vợ xé xác. Có cái ngón tay cứ khều khều lưng tôi.
– Sao thế vợ? – tôi dụi mắt cho tỉnh ngủ, liếc qua đồng hồ, 2h sáng rồi. Đúng giờ quá cơ.
– Vợ thèm.
– Dưa muối chua hả? – tôi cười đắc thắng
– Dạ.
– Ok đợi chồng chút.
Tôi tỉnh rụi, lon ton chạy vào bếp lôi hũ dưa lúc trưa muối ra. Hình như có mùi hơi là lạ thì phải. Không sao, chắc tại không phải đúng loại cải cần muối, mùi đặc trưng của loại cải này cũng nên. Tôi lấy ra một bát lớn mang vào cho vợ.
– Nè vợ, thử đi coi tài năng của chồng ra sao?
– Cái này là chồng hì hục làm cả trưa đó hả? – ngạc nhiên.
– Chứ còn sao? – vênh mặt.
– Này là chồng làm thật hả? – vẫn chưa hết ngạc nhiên.
– Chứ còn gì, cả trưa vợ ngủ chồng ngồi làm mình đó.
Vợ tôi cầm bát dưa muối chua lên. Màu nó vẫn xanh nhưng mà là xanh kiểu gì đấy, không tả được, vì trộn lẫn với nhiều loại gia vị khác nhau. Tôi mím môi quan sát hành động của vợ. Có gì đó không ổn, mặt vợ tôi nhăn như khỉ ăn ớt.
– Làm sao thế vợ?
– Cái mùi, hic, chồng bỏ gì mà mùi ghê vậy?
– Chồng bỏ hả? Muối này, gừng này, bột ngọt, hạt nêm, tương cay… chồng chả nhớ nữa.
– Chồng hâm.
– Sao hâm?
– Thứ nhất, dưa này chồng không thể muối chua được.
– Sao không? Chồng vẫn muối đó kìa?
– Đừng cãi cùn nữa. Chồng không thấy nó mềm nhũn ra như thế này à?
– Ờ chắc tại chồng bỏ nước sôi nhiều quá.
– Trời đất, thế thì khác nào chồng luộc chín nó rồi. Có khác gì việc chồng trộn một mớ hỗn độn những gia vị bỏ vào một cái hũ đợi nó hỏng đi đâu.
– Rõ ràng trên mạng nó bảo cho nước sôi đỡ cay mà?
– Đấy là loại cải cay kia. Chứ cải này nó có vị ngọt mà chồng?
– Chồng có biết đâu. Thế là hỏng à?
– Chớ sao nữa? mà chả có ai muối dưa bỏ tương vào đây cả. Mùi ghê quá đi mất!
– Chồng biết sao được chứ.
Tôi ngao ngán thở dài. Thế mà cả buổi chiều đi làm háo hức đấy, rồi cả tối chỉ chờ đợi mỗi câu nói chồng ơi vợ thèm. Giờ thành ra thế này đây! Buồn quá! Hụt hẫng quá! Không phải cứ muốn làm thằng đàn ông tốt là làm được đâu?
– Thế giờ sao vợ?
– Vợ không biết. Tự nhiên vợ thèm quá! Hic hic
Nhớ lại cái cảnh tối qua vợ thèm mà không mua được cho vợ, vợ cứ thao thức từ 3h sáng đến lúc bình minh lên. Nằm mà cứ hết cấu rồi cắn cánh tay phải của tôi. Đến giờ vẫn còn đau điếng. Tôi rùng mình! Hôm nay mà vợ còn hành xác kiểu đấy nữa tôi chết chắc.
Nhìn vợ rũ mắt thở dài, tôi cũng thở dài. Lại dắt xe ra đi tìm mua cho vợ. Trời ơi sao cái số tôi nó khổ như này? Khổ từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong. Bắc thang lên hỏi ông trời, tại sao vợ nghén lại thèm đồ chua?
Vừa đặt chân ra khỏi cửa thang máy, đụng mặt ngay thằng bảo vệ lúc sáng. Thấy tôi nó cười tí tởn:
– Anh Khánh, đi đâu thế?
– Hỏi làm gì? – tôi bực bội gắt gỏng.
– Bộ vợ đuổi ra khỏi nhà hả? Có cần em cho mượn giường chiếu ngủ tạm không?
– Đuổi cái đầu mày đấy. Vợ nghén thèm dưa chua. Trong nhà không có phải chạy đi kiếm đây.
– Trời đất, 2h sáng rồi anh kiếm đâu ra giờ này?
– Chứ ở nhà cũng ngủ có yên đâu – tôi thở dài kể khổ – nghén mà thèm như nghiện ấy!
– Em cũng có nghe mấy ông anh em kể qua chuyện vợ nghén, nhưng mà vợ ông ấy nghén ghê lắm, không ăn uống được gì cả, cứ thấy mùi thức ăn là buồn nôn, nôn cả dịch xanh dịch vàng. Thấy ớn! Còn có người lại thèm linh tinh. Vợ anh thèm dưa chua còn đỡ, chứ có người thèm những cái mà kiếm không ra nữa ấy.
– Ờ ờ… thôi anh đi à!
– Giờ này kiếm đâu ra nữa. Để em gọi cho cô chị dâu nhà em xem có còn nữa không? Bà ấy hay muối mấy cái đồ này lắm.
– Ờ ờ, gọi đi, giúp anh chút. Không có anh chết mất.
Tôi hồi hộp đứng đợi nó gọi. 2h sáng còn làm phiền người khác nữa, đến là khổ mất thôi. Ngày mai phải mua cả hũ dưa muối chua về để trong nhà, cho vợ ăn chừng nào vợ hết thèm, nhìn thấy là kinh tởm đến già mới được.
Phải gọi đến lần thứ 3 mới bốc máy. Nhìn mặt nó cười rạng rỡ khi thông báo cho tôi là bà chị nó đang còn, tôi mừng muốn khóc thét. Cuối cùng thì cũng tìm ra được chỗ có rồi. Phóng xe đi theo cái địa chỉ nó cho. Chỉ hơn 5 phút là tới nơi. Chị ấy đang đứng đợi cửa, thấy tôi không những không cáu mà còn cười tỏ vẻ thông cảm. Tôi cảm ơn rối rít thiếu đoạn ôm hôn thắm thiết nữa thôi, rồi vội vàng phóng xe về nhà, vợ đang chờ.
Vợ ơi có cho vợ ăn rồi này. Hôm nay cánh tay của tôi sẽ được bình yên. Và giấc ngủ được bảo toàn đến lúc sáng.
Nhìn vợ ăn ngon lành, tôi lắc đầu cười trong niềm hạnh phúc hân hoan. Tự nhiên tạo hóa nó buồn cười thật đấy. Có khi nào vợ có bầu mà chồng ốm nghén không nhỉ? Tôi bật cười với ý nghĩ đó. Rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Hôm nay bố hoàn thành nhiệm vụ nhé thằng cu của bố.
Bố yêu mẹ con con nhiều lắm đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro