Phần 44
2024-08-05 13:15:52
“Thật cô đơn khi anh luôn nghĩ về em sớm tối. Nhớ mắt môi. Lạc vào em, anh nhớ cả những chiều tan về đưa đón lối. Và nhớ mùa tuyết rơi. Anh chẳng muốn tìm về quá khứ nữa, cứ để nó đẹp và ngủ yên thôi. Chỉ là những tấm hình, khói thuốc, chai rượu cạn dần và 2 giờ đêm trôi… ” – 2AM của BigDaddy.
Vẫn đôi mắt ấy, chủ nhân nó đang rất hạnh phúc mỉm cười với một ai khác chẳng phải là tôi. Vậy tại sao đôi mắt ấy trông vẫn buồn như những ngày tôi ở bên cạnh như vậy. Đã chẳng còn có gì để làm tôi tan vỡ nữa rồi, nỗi đau cứ thế mà bình lặng tiêu tan, trong hơi thở này, với tôi chỉ còn lại tiếng thở dài mệt mỏi.
– Anh sao vậy? – Lam lay cánh tay tôi.
– Anh Dương kìa. – Tôi chỉ ra phía bàn gần cửa phòng ăn.
– Ơ… Quỳnh.
– Em biết nó à?
– Ai, Quỳnh á, nó bí thư A8 mà.
– Thế là đã rõ đối tượng của anh Dương rồi nhé. – Tôi mỉm cười. Nhói thật.
– Kệ họ, em có anh ở đây rồi. Hì.
– …
Tôi lại vươn vai, đưa đôi mắt nhìn ra khoảng sân trường bộn bề ngoài kia, tự nhiên lại nảy ra cái ý nghĩ điên rồ. Tôi đứng dậy, tiến lại, và ngồi luôn xuống bàn của hai người đó. Lam ở phía sau vẫn quan sát tôi. Quỳnh không hề nhìn vào ánh mắt tôi, cô ấy đang trốn tránh thứ gì vậy?
Anh Dương, mỉm cười, hỏi chuyện tôi.
– Lâu ghê không gặp em, hôm bữa sao về mà không báo với anh.
– Em đưa Lam về, lúc ấy cũng muộn rồi mà.
– Ờ anh quên, K, mày thấy người yêu anh thế nào. – Anh ta choàng vai tôi, rồi nói cái giọng nịnh nọt khiến tôi khó chịu. Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng hạ cánh tay đó xuống, tôi quay mặt sang nhìn thẳng vào mắt Quỳnh.
Chợt tôi muốn nói rằng.
– SunShine!
Rồi phì cười, đặt cuốn tản văn buồn bã lên bàn, tôi để sát vào bàn tay nhỏ nhắn của Quỳnh. Không nói gì thêm, tôi lạnh lùng đứng dậy, rời khỏi cái nơi đấy…
Can tin, một ngày đầu xuân đầy nắng nhẹ…
“Đã có một sunshine mới bên cô ấy! Nhưng mà, cô ấy mãi là SunShine của riêng tôi… ”
Lam một lúc sau mới rời khỏi. Cô nàng lại lặng lẽ đi bên cạnh tôi, tôi định lên tiếng giải thích, nhưng cô nàng đưa tay chặn môi tôi lại, giả như cũng không cần thiết lắm…
Hết giờ ra chơi, Lam về lớp học như lời hứa với tôi. Tôi thì cứ thế, chỉ trầm ngâm nhìn vào lớp học của mình, đôi khi mỉm cười, khi hoạt cảnh diễn ra như một cuốn phim nhựa đầy kỳ ảo, có hình ảnh thằng Nam và tôi, cứ thế chạy dài không ngừng nghỉ…
Tôi chỉ chờ đến tiếng trống tan học, tôi muốn gặp một người.
– Tùng… tùng… tùng! – Và tiếng trống đó đã vang lên, tôi lặng lẽ tiến ra cửa lớp 11a7. Tôi chỉ im lặng đứng đó, không quan sát gì cả, cũng không có ý định gì đó rõ ràng. Cái tôi mong chờ là, một cái cốc đốc thật nhẹ, và câu xin chào đó lại vang lên…
Và đúng như vậy thật, cô ấy vẫn vậy, như cái ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy cho tới giờ…
– Tớ đang chờ cậu, đi theo tớ một chút chứ? – Tôi nói với Linh.
– … – Cô ấy cứ im lặng, cúi đầu.
– Sao?
– Thì đi mà. – Cuối cùng cũng lên tiếng.
Tôi đạp xe sánh ngang cô ấy, sao nhỉ, cô ấy đi xe đạp điện mà. Cái cảnh đó thật buồn cười… Tôi không được vui tính cho lắm, nên không miêu tả được… à mà kệ vậy.
Cầu XXX, một buổi chiều đầu xuân se lạnh… vẻ như cái lạnh đang thật sự dần tiêu tan đi hết cả rồi. Còn lại đây là những vạt nắng dài trong không khí, đôi khi lại làm làn da con người ta cảm thấy nóng nực khó chịu.
Tôi chẳng có ý định im lặng như lần trước.
– Chào.
– Hử? – Cô nàng ngơ ngác nhìn tôi khó hiểu.
– Thì tớ chào cậu. – Tôi đưa tay cốc đầu cô ấy.
– Cậu quên lời tớ nói lần trước đi nhé.
– …
– Cậu hứa là phải quên đi nhé.
– Sao tớ phải quên.
– Không biết.
– Tớ sẽ không quên đâu.
– …
– Cậu là của tớ nhé!
– …
– Nói đi, cười gì vậy.
– Thế cậu đang tỏ tình với tớ hả? – Linh tròn xoe mắt.
– Không, là tớ nói với tớ thôi. – Tôi làm vẻ tức tối.
– Ừm.
– Là sao?
– Tớ đồng ý.
Sẽ chẳng có cái ôm siết chặt vòng tay nào, nụ hôn nồng nàn trên môi hai đứa càng không. Chỉ có cảm giác nóng ran từ khắp nơi trên cơ thể tôi tập trung lại, làm mặt tôi đỏ bừng lên, và hơi thở thì chẳng thể đều đều như trước…
Có phải không nhỉ? Rõ ràng tôi chỉ đồng ý đến với Linh, bởi cái lời hứa hoàn thành những gì thằng Nam muốn, vậy sao, mọi thứ đều hệt như cái lúc Quỳnh nói lời yêu với tôi thế này…
Không đúng rồi, không đúng rồi…
– Cậu là ánh nắng nhỏ của tớ. – Tôi quay mặt sang nhìn Linh. Linh ngại ngùng cúi đầu.
– …
– Tớ sẽ gọi cậu là SunShine!
Vậy là tôi và Linh đã đến với nhau như thế đấy. Tôi gọi cô ấy là SunShine, không hề muốn cô ấy là người thay thế cho Quỳnh, chỉ là…
Những ngày tháng sau đó nó trở nên tốt đẹp hơn với tôi rất nhiều, tôi đã đi học trở lại, sau cả tháng trời bị mắc chứng tâm lý nặng nề. Dần dần thì tôi quen hơn với việc thiếu vắng hình ảnh của Nam trong lớp, trong cuộc sống, và cả trong danh bạ điện thoại nữa…
Huân nó xung phong ngồi cạnh tôi trong lớp, có lẽ nó đã trở thành một đứa bạn thực sự của tôi trong những tháng ngày ấy… nhưng mà, bạn thân, có lẽ, cả cuộc đời này, tôi chỉ dành hai từ đó cho thằng Nam mà thôi…
Một tháng trời không động vào sách vở, nó khiến tình hình học tập của tôi trở nên thê thảm, tôi vốn là đứa hay suy nghĩ, giờ thấy mình, đang tụt dần ở top cuối lớp… ảnh hưởng tâm lý lại một lần nữa làm con người tôi không bao giờ thoải mái được. Nhưng mà, giờ thì tôi đã có gia đình rồi, mọi thứ đều có thể kiểm soát được.
Thi thoảng tôi lại gặp Quỳnh trên Sân trường, vài buổi tan học, hoặc vô tình đi nhà sách, chúng tôi có thể thoải mái nhìn nhau và cười… Lại là những câu xin chào vang lên thật ảm đạm…
Chúng tôi đã bao giờ bắt đầu đâu nhỉ? Chỉ là những thói quen của người cũ làm chúng tôi nép vào nhau như một cử chỉ an ủi. Chỉ là ánh mắt chúng tôi nó giống nhau quá đỗi, chúng tôi muốn giải mã nhau, cứ cuốn nhau vào trò chơi của chính mình… Tôi chơi trò chơi lạnh lùng. Còn cô ấy… chơi riêng một trò chơi không tên gọi…
Chưa đủ một tháng 15 ngày đâu, Anh Dương đã phải ôm mông kêu đau khi bị cô nàng đá không thương tiếc. Anh ta đáng trách thật, nhưng một lần nữa, vòng lặp của nhiều thứ lại xuất hiện…
Anh Dương cuối cùng cũng nhận ra, người anh thật sự có tình cảm, là chị Vi…
Còn với tôi thì sao?
Ngày 14 tháng 3, vài ngày sau khi tôi tỏ tình…
Đó là một buổi chiều ảm đạm, sau khi tan học…
– Cậu biết hôm nay là ngày gì không? – Linh vẽ vẽ thứ gì đó trên lưng tôi bằng những ngón tay. Làm tôi vừa thinh thích, vừa buồn cười.
– Cậu viết thứ gì đấy, có im để tớ lái xe không hả. – Tôi làm bộ dạng nghiêm túc. Kiểu dạng người yêu không biết tý lãng mạn nào hết ý.
– Chết đi. Đồ đần. – Thế là tôi bị Cô nàng véo thật mạnh vào hông. Tôi thì nhăn mặt, thiếu điều… lao thẳng vào chiếc ô tô trước mặt luôn.
– Cậu thông minh lắm mới đi yêu đồ đần như tớ đấy. HE HE – Tôi bật cười nham hiểm.
– Cậu xấu xa lắm.
– Còn cậu thì tốt bụng lắm.
– …
– Nếu như cứ phải là hai người tốt đến với nhau… thì… làm gì có ai cảm hóa được kẻ xấu cơ chứ? – Tôi nháy mắt.
– Vậy cậu là gã xấu xa được tớ cảm hóa. – Linh nói bằng cái giọng ngập ngừng.
– Ngốc ạ. Là gã xấu xa này muốn cô nàng tốt bụng như cậu cảm hóa mới đúng!
Tôi dừng ra lại trên cầu XXX… Ngày gió đã tàn theo hơi lạnh, nắng nhẹ xà xuống làn da hai đứa. Gương mặt Linh ửng hồng trước vẻ tinh nghịch của những tia nắng cuối ngày.
– Socola trắng nó là thứ gì nhỉ? Thôi kệ, miễn là màu trắng. Tặng cậu này. – Tôi ngỏ phong mentos vào tay SunShine…
– Qua mùa hè rồi. Tớ sẽ dữ dằn hơn đấy nhé!
– Chỉ cần cậu mãi là SunShine của tớ, cậu có dữ dằn thế nào, tớ cũng đếch sợ…
– Tớ yêu cậu điên mất… – Cô nàng nói nhỏ xíu.
– Tớ chưa nghe thấy, cậu nói gì vậy… – Tôi giả vờ để hai tay lên tai, nghe nghe…
– Tớ yêu cậu điên mất!
– Tớ cũng vậy…
Hai đứa đứng trên thành cầu hét lớn, dòng sông dưới kia, qua một thời gian, cũng đã đỏ nặng phù sa rồi. Tôi không cần nhảy xuống để gột rửa tất cả nữa…
“Cuốn đi nhé, những khoảnh khắc nhát gan chần chừ của tuổi trẻ… Mãi là cây cầu này, nơi này, và những ký ức đáng nhớ này… ”
Hoàng hôn những ngày cuối xuân trở nên thật đẹp, nắng đã có nhiều hơn trước rồi. Cái nóng bức đầu hè cũng dẫn kéo sang rồi… Chỉ khác là… ký ức trong tôi vẫn còn trung thành với những mùa đông mà thôi… vì chỉ khi mùa đông tới, dù là có hàng vạn những nỗi đau lại ùa đến bên tôi… dù là hàng ngàn kí ức lại làm tâm hồn tôi trở nên mục rũa… nhưng không sao cả… ánh sáng nhỏ bé vẫn luôn bên tôi… vẫn luôn bình lặng như vậy mà…
Thật là ấm áp…
“Có một người tự ý bước vào trái tim tôi, làm mọi thứ tôi phủ nhận không phải, đều trở nên bừa bộn khó kiểm soát, tự nhiên tôi lại yêu cô gái đó… cô ấy cứ thế lặng lẽ bước vào cuộc sống của tôi… và tôi thì, vẫn mãi là kẻ lưỡi biếng như vậy… tôi lười để từ chối cô ấy! ”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro