Phần 40
2024-08-05 13:15:52
Tôi và Linh, hai đứa cứ im lặng như vậy mà khóc. Tôi chẳng còn cố gắng mỉm cười nữa rồi, cô ấy cũng thôi quan tâm hay muốn nghe câu trả lời kia từ tôi… Mọi thứ đều không phải là lúc tốt nhất…
Tôi nhớ về Thằng Nam, về câu chuyện nó nói với tôi…
… Bạn đang đọc truyện SunShine tại nguồn: http://bimdep.vip/sunshine/
– Anh à? Em đây! – Tôi hoảng hồn khi nhận được tin nhắn từ thằng Nam.
– Ờ, anh đây! Mẹ thằng Gay! – Tôi trả lời.
– Tao điều tra cho mày con kia ở lớp nào rồi đấy? Siêu không?
– Mai ăn dép nhé, nói với bố chuyện này để làm gì, tốn tiền điện thoại thật đấy! – Tôi trả lời trong bực dọc.
– Để mày đòi nó bồi thường chứ làm gì, hề hề, biết đâu tao có phần.
… Bạn đang đọc truyện SunShine tại nguồn: http://bimdep.vip/sunshine/
– Ra là em cô sử mày ơi. – Thằng Nam huých tay tôi.
– Tao biết rồi, mà kệ mẹ nó, tao đéo quan tâm đâu.
– Bày đặt giả vờ.
… Bạn đang đọc truyện SunShine tại nguồn: http://bimdep.vip/sunshine/
Khánh Linh và Nam có quen biết nhau thật rồi. Không phải cô ấy cố tình rơi nước mắt, để thương hại cái bộ dạng thê thảm của tôi, không phải làm bộ cảm thông, để tôi đồng ý tình cảm cô ấy đang dành cho mình…
– Hai người biết nhau lâu chưa? – Tôi nói.
– Sau hôm tớ và cậu va vào nhau, thì Nam hay nhắn tin cho tớ.
– Ừm…
– Cậu ấy rất tốt bụng và vui tính…
– Ừm…
– Vậy mà… – Lại khóc nấc lên…
– Tớ đang mệt mỏi lắm rồi… Tạm thời, cậu đừng nói gì cả… Tớ muốn yên tĩnh…
– Ừm… – Cái Giọng Linh rất nhỏ, hình như đã bị lạc giọng vì khóc nấc lên suốt cả tiếng đồng rồi…
– Ngày mai, tớ sẽ đi viếng nó, cậu đi cùng không? – Tôi nói.
– Có. Tớ đợi cậu.
Tôi đưa Linh về lại trường, rồi đạp xe thong dong một vài nơi. Bạn thân… Tôi lại nghĩ đế hai từ ấy…
Suốt 17 năm sống trên đời, tôi chỉ có một đứa bạn thân là nó. Có gì cũng kể cho nhau nghe, đi đâu cũng rủ nhau đi, ăn gì cũng chia sẻ cho nhau… Giận hay tức nhau thế nào, cũng chỉ im lặng, tự mình gặm nhấm, rồi lại vỗ vai nhau mà cười cầu hòa… Nó như người anh, người em trai của tôi… nó như một phần cơ thể tôi… Vậy mà nó ra đi như thế, khác gì tôi trở thành một đứa khuyết tật cơ chứ…
Đi qua rất nhiều con đường, tôi đi qua rồi lại rẽ ngược trở lại, đạp xe vô định như vậy, trong đầu chỉ nhớ về thằng Nam, tôi mỉm cười thật tươi, nhưng rồi chợt tắt đi khi biết rằng, ngày mai, ngày mai nữa, chỉ nhìn thấy mặt nó thôi, cũng là điều khó khăn rồi…
Khi nó hát, tôi tìm mọi cách bắt nó câm miệng lại, một sự ô nhiễm không khí quá mức, khi tôi đang buồn bực, nó luôn kiếm chuyện làm tôi vui, giúp tôi giải tỏa tâm trạng, trong khi tôi chỉ cáu bẩn, coi không sự quan tâm của nó. Vì tôi mà nó cũng trở thành một đứa thích sự im lặng, ghét sự ồn ào… nó thay đổi rất nhiều thứ để thích nghi với con người như tôi… nhưng nó vẫn là nó… tôi hận vì mình không nghe giọng nó nhiều hơn, tôi hận vì mình không thể thay đổi bản thân vì nó. Tôi hận mình, vì đã nhiều lần coi không cảm giác của nó…
Tôi là bạn thân đấy, lần cuối cùng trước khi nó nhắm mắt, tôi đang ở đâu cơ chứ? Tôi vẫn làm một thằng ích kỷ tự trách số phận mình bạc bẽo và cô đơn, tôi tự trách nó vì sao suốt mấy ngày tôi ốm không một lần hỏi thăm… Tôi tự trách…
Tôi không thể nói với nó lời cuối trước khi nó còn sống…
Tôi không thể gọi nó một tiếng anh em…
Tôi không thể cảm ơn nó vì tất cả đã qua…
Tôi đã chết từ rất lâu rồi… nếu như không có nó bên cạnh…
Nước mắt tôi lăn dài trên má, mắt tôi đỏ hoe lên… Nóng quá, đôi mắt tôi nóng ran lên… Tôi phải chia sẻ, hay đối diện nỗi đau này với ai đây…
Ngày Hương và tôi chia tay, Ngày Hương và Chồng thuộc về nhau… Tôi từng có ý định tự tử… Tôi đã gửi cho thằng Nam mọi thứ, để sau khi mình chết, nó sẽ giúp mình hoàn thành tất cả… Sau đó thì, chính nó đã hiểu ra, chạy xe đến nhà tôi, đánh cho tôi một trận, giúp tôi tỉnh táo hơn. Nó thề sẽ không nhìn mặt tôi nếu tôi tự tử. Vậy mà khi nó rời đi, tôi vẫn muốn chết đi…
Bi kích là tôi không thể chết đi được… có lẽ…
Sau đó, nó luôn kề bên tôi, cứ nghĩ nếu rời tôi nửa bước, tôi sẽ lại nghĩ quẩn, nó lắng nghe tất cả những lời tôi nói… Nó hiểu tôi, chỉ muốn chia sẻ, không bao giờ muốn người ta dậy đời mình…
Nhưng, nó chưa phải người thực sự hiểu tôi, có phải nó đang chán nản cái cảm giác, khi cứ phải làm chỗ dựa cho một cái thằng quá nhạt nhẽo. Nó chán cái cảnh ngồi làm bác sĩ tâm lý cho cái đứa khuyết tật tâm hồn như tôi… nó muốn tách ra khỏi cuộc sống bình lặng cạnh tôi, nó muốn vươn tới những nơi ồn ào đông đúc, bên những con người sôi nổi, yêu đời… những kẻ khác tôi bây giờ… những kẻ sẽ không than vãn với nó… vậy nên, nó bỏ mặc tôi đi như vậy… không nói một tiếng nào… không một sự báo trước… cứ rời đi và mãi mãi chẳng quay lại nữa…
18 Giờ chiều, một ngày đầu xuân màu xám…
Tôi dắt xe qua cánh cổng nhà, rồi vô hồn đi vào nhà. Tôi biết, bố mẹ tôi đã sớm chờ tôi ở phòng khách rồi. Tôi mặc kệ họ, tôi vẫn thẫn thờ đi lên phòng của mình.
– K, mày ra đây tao hỏi đây! – Mẹ tôi gọi ngược tôi lại. Tôi vô hồn làm theo.
– Hôm nay mày đi đâu? – Bố tôi nói.
– … – Tôi không trả lời. Không muốn nói gì thêm cả, mọi thứ chỉ như sát thêm muốn vào trái tim tôi thôi… Vậy là chưa đủ đau sao?
– Mày lì à? Tao nuôi mày ăn học, lớn bằng ngần này, mà mày nói dối bố mẹ, chốn học đi đâu hả, chốn đi đâu hả con? – Bố tôi quát lên. Tôi không giật mình, tôi vẫn thẫn thờ như vậy. Thấy không bố mẹ, trên đầu con có cả rải băng thấm máu đây này, áo con chút mùi của máu nồng lên đây này, sao không ai quan tâm điều đó…
– Cô lấy cho tôi cái roi ở kia đây! – Bố tôi nói với mẹ.
Ai từng nói, bố đánh mẹ thương nhỉ? Với tôi, chả bao giờ có điều đó xảy ra cả… Tự mình cười khểnh.
– Hỗn láo với cả bảo vệ này, mày làm tao thất vọng lắm đấy K à. – Từng lời nói, lại là một cái roi thanh mảnh nện vào tấm lưng tôi, rồi đến bắp chân tôi.
Tôi đau lắm, cả thể xác lẫn tâm hồn, tôi đau là bởi vì, Nam nó mất đi, tôi chẳng còn chõ dựa tinh thần nào nữa cả. Tôi vốn đã thiếu tình cảm gia đình rồi mà…
Tôi không khóc, không thanh minh, không muốn nói gì thêm hết, tôi cứ đứng đó thẫn thờ nhận những đòn roi đó, mẹ tôi không nói gì, chán cái cảnh thằng con bất hiếu này rồi, mẹ tôi đi vào bếp, nấu cơm. Bố tôi cứ như năm lớp 7, mỗi lần bia rượu về, lại chửi mắng và đánh đập tôi thế này… Họ đều nghĩ họ tốt cho tôi, họ thương tôi, họ có trách nhiệm với tôi… Thôi nào, đừng như vậy, nó càng muốn tôi rời đi khỏi nơi đây quá mà thôi…
Phải, tôi chả là gì nếu không có bố mẹ, nhưng mà… các bạn hiểu tôi đã lớn lên thế nào rồi đấy!
Vẫn luôn là một thằng con tốt bụng, học giỏi trong mắt người ngoài mà…
Đến khi đôi mắt tôi lại một lần nữa đỏ hoe lên, tôi mới lên tiếng…
– Bố đánh con như vậy, có thấy mỏi chưa ạ? – Tôi nuốt nước mắt, từng lần roi vọt vào người, nó làm da tôi đỏ ửng lên thành từng vệt, không đến nỗi rỉ máu, nhưng tâm hồn tôi đã hết máu để rỉ ra rồi…
Bố tôi như chẳng còn gì có thể nói với cái đứa ngang ngạnh lầm lì như tôi nữa, quăng roi xuống nền nhà, rồi im lặng ngồi xuống ghế.
Tôi thẫn thờ, không còn thiết tha gì nữa. Vô hồn bước ra khỏi cánh cổng ngôi nhà ấy…
Tôi không quay đầu nhìn lại, tôi muốn đi ra khỏi nơi đây…
Với tôi, cả cái tính mạng này, một lần nữa, nó chả quan trọng nữa rồi.
Tôi đi bộ ngược lại 2 cây số, tôi đến đầu hẻm nhà thằng Nam, mọi thứ thật ồn ào quá đỗi, nó giống tôi không thích ồn ào vậy mà…
Tiếng kèn đám ma vang lên, não lòng, quặn thắt từng cảm giác trong tôi lại…
Tôi lại đi bộ, quay đầu khỏi cái khung cảnh tuyệt vọng đó, bước ra cái sân bóng chúng tôi thường hay chơi…
Nhớ năm ấy, tôi hận Hương, tôi tránh mặt cô ấy, tôi như một thằng điên lên vậy, ít ra là không tệ như bây giờ, tôi xích mích với vài thằng trong lớp, ngay trong trận bóng với lớp khác. Bình tĩnh, tôi đã không có, tôi quăng chiếc áo số 30 của mình xuống mặt đất, cười khinh khỉnh rồi rời đi. Nếu như không có thằng Nam nhặt lại chiếc áo ấy, giúp tôi làm hòa với bọn kia, chắc tôi đã chẳng còn động vào trái bóng, hoặc là có thể xuống cantin, nói chuyện vài ba câu lịch sự cùng cái bọn tôi đã xích mích được…
21H giờ một ngày đầu xuân màu xám… Điện thoại suốt mấy ngày không nạp điện đã tắt ngấm nguồn lại, một màu đen của bóng tối vây quanh tôi…
Tôi nằm bệt xuống sân bóng toàn cát, bầu trời hôm nay đầy sao… Những ngôi sao thật nhỏ… thật sáng… Cũng thật lẽ loi như tôi vậy…
Tôi nhắm mắt… sương đêm xuống dần, mảnh đất nơi đây, chúng tôi từng đá bóng với nhau, từng reo hò, từng rơi nước mắt…
Tôi chìm vào giấc ngủ… một buổi tối tôi rời khỏi ngôi nhà đó… làm một đứa bụi đời… không màng tới cái tính mạng của mình…
Buổi sáng hôm sau, bầu trời còn khá âm u, nhưng tôi vẫn cố vươn người dậy, nằm trên cát ẩm quá, cả sương đêm làm đầu tôi ê nhức. Cơ thể thì ngày nào tôi chả mệt mỏi như vậy…
Người ngợm tôi… Cái áo khoác bề ngoài, và cái áo trắng bên trong bẩn quá đỗi, vẫn còn vết máu… nhưng đỡ mùi nồng lên rồi. Cát làm tổ trên người tôi, đầu tóc tôi, mặt mũi tôi… Mới đi khỏi nhà có một buổi tối, trông tôi đã thê thảm, mà bẩn thỉu thế này rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro