Phần 33
2024-08-05 13:15:52
Nhớ về cảm xúc và gương mặt cô ấy ngày hôm đó, nhớ về cô nàng hồn nhiên, nói nhiều trong tâm thức tôi ngay bây giờ, có một câu hát làm hình ảnh về Lam trở nên thật đẹp…
“Người con gái rất hay cười, nhưng luôn chất chứa những nỗi buồn… chôn giấu là em đó, em biết không? ”
Nỗi buồn… quá quen với nó rồi, nên tôi không bỡ ngỡ, hay xa lạ gì, khi nhận ra nó đang làm phiền một ai khác. Nhìn nó làm cô ấy mệt mỏi, thâm tâm tôi cũng cảm thấy bất lực lắm đấy chứ?
Chúng tôi, đi dạo được một đoạn khá xa, chẳng ai nói với ai câu nào, thì cô nàng là người kéo tôi ra khỏi cái không khí im lặng đến tẻ nhạt đó. Lại là quán kem hai đứa ăn trong ngày sinh nhật tôi, lại là gương mặt hay cười, sự hồn nhiên của Lam mà tôi thường thấy… Cô ấy muốn tôi thấy được sự trở lại.
– Ăn đi chứ? Tớ mời mà, cứ nhìn hoài vậy. – Cô ấy lên tiếng, trong khi tôi cứ ngây người ra mà suy nghĩ. Cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy, cả nụ cười ấy nữa. Sao nhỉ? Tôi đang lo lắng thay nỗi buồn cho một người khác?
– T vẫn đang ăn… mà!
– Hử. – Lam cũng nhìn thẳng vào mắt tôi.
– Không có gì. – Tôi tự dưng cười nhẹ, rồi cúi đầu nhìn vào ly kem.
Có câu chuyện nào để nói không? Cảm hứng và cả ý tưởng nữa, tôi như bị chết lặng với câu từ, nói và nói gì bây giờ. Có lẽ chẳng thể kể lể câu chuyện buồn của mình cho cô ấy được, không cần kể, thì cô ấy cũng biết mình đủ tin tưởng để trả lòng rồi mà.
– Tớ không sao mà. Hì. – Lại cố gắng nở một cười. Tôi thẫn thờ nhìn vào đôi mắt buồn bã ám ảnh ấy, gạt đi cả sự rạng rỡ trên đôi môi kia, mọi thứ làm tôi, đau lòng một cách kỳ lạ.
“Cậu có biết không? Đôi mắt cậu, nó không biết mỉm cười một chút nào cả, dù chỉ là một chút cũng không có… cứ cố gắng mạnh mẽ như vậy làm gì chứ, tớ hiểu cảm giác của cậu mà… ”
Mọi điều, làm cái vẻ lạnh lùng của tôi bỗng nhiên tan chảy ra một cách kỳ lạ, sự ấm áp nào đó, tự nhiên xuất hiện. Là tôi cần đến sự ấm áp đó, dù chỉ là một chút thôi, tôi muốn một chút ánh nhìn biết cười trên đôi mắt đó, một chút thôi, tôi muốn cô ấy, hãy yếu đuối hết tất cả, yếu đuối trước mắt tôi, lần cuối cùng trước khi mạnh mẽ…
Không đợi khi mình ăn hết ly kem, cũng không chờ đợi cô ấy lên tiếng để phá tan đi sự im lặng tẻ nhạt cố hữu, tôi can đảm lên tiếng…
– Cậu muốn đến cái nơi, mà nó chứa nỗi buồn của tớ không?
Lam đang chăm chú vào ly kem, thì bất ngờ nhìn vào gương mặt tôi. Nét gì đó thay đổi trên gương mặt cô ấy, một nụ cười thật nhẹ, nhưng tôi chắc chắn là nó thật hơn bất cứ nụ cười nào trước đó.
– Bây giờ luôn đi. Tớ ăn xong rồi.
Tôi lặng lẽ đứng dậy, đi ra quầy tính tiền, xong xuôi quay lại, cốc đầu cô ấy, ra hiệu đi theo mình. Lam không nói gì, chỉ níu ríu đi bên cạnh tôi…
Chúng tôi đi bộ cùng nhau gần nửa cây số, thật điên rồ và mệt mỏi, nhưng có lẽ, sẽ mệt mỏi hơn nữa, khi tôi lại sẽ chở một người con gái nào đó tới nơi đây. Đưa một người con gái nào khác trên xe đạp mình ra cầu XXX, nó luôn là những kỷ niệm buồn với tôi…
Cầu XXX, gió ngày xuân, lán lại hơi lạnh của mùa đông thật nhiều, bỏ qua mớ lịch vớ vẩn, thì tôi vẫn nghĩ đây là mùa đông thì đúng hơn.
Mặt sông, thanh bình và yên tĩnh quá đỗi, chờ gió ngang qua, thành từng đợi sóng nhỏ, xô nhau, xô nhau, không thể thấy điểm dừng của lớp sóng đó.
Hai đứa, gác lại sự mệt mỏi, ngồi trên thành cầu, nhìn cái thời khắc ngày tàn trước mặt.
Trời về chiều dần, và tối dần, còn cô ấy, càng làm tôi buồn dần…
– Thoải mái nhỉ, tớ chưa ra đây bao giờ. – Lam nói, rồi đưa hai tay ra trước tầm mắt, hành động như ôm cơn gió, không, là cả không gian trước mắt vào lòng.
– Có gì buồn, tớ đều sẽ đến đây, như là, trước cái khoảng không rộng lớn này, tớ nhỏ bé đến nỗi, chẳng thể suy nghĩ gì nữa.
– Tớ sẽ mượn nơi đây của cậu, làm chỗ cất giữ nỗi buồn kia. ^^
Tôi quay sang nhìn Lam, với một nụ cười mỉm.
– Chắc chắn nó còn đủ chỗ mà, cậu cứ tự nhiên đi.
– Tớ vẫn buồn. – Lam nói.
– Tớ biết.
– Tớ thấy khó chịu.
– Tớ biết.
– Tớ sợ mình không thể vững vàng khi nhìn thấy anh ý.
– Tớ hiểu mà.
– Tớ thấy mình giả tạo quá, mà cứ giả tạo như vậy, nó làm tớ trở nên lười biếng hơn, tớ lười để quên đi cái suy nghĩ về anh ấy, tớ lười khi cứ phải, giả vờ như mình không sao, anh ấy không hề quan trọng…
– Tớ biết cảm giác đó, đúng là khó chịu thật. – Tôi lại cười nhẹ, rồi nhìn xa xăm trước mặt.
Phía sau, tiếng xe cộ vẫn vang đều bên tai, cứ vội vã, tập nập, cứ kéo đến rồi lại đi…
– Tớ sợ mình sẽ không thể nào mạnh mẽ nổi được nữa, tớ muốn mình đổ một căn bệnh thật nặng, bệnh để không cần biết đến những ý nghĩ khác, bệnh để có ai đó quan tâm mình. Tớ là một con bé nói nhiều, yêu đời, hoạt bát như vậy, mà sao tớ… tớ muốn trầm lắng, muốn trầm lắng như cậu.
– Có một người đã bước vào trong tâm chí tớ, khuấy đảo nó lên, người đó bước vào nhanh đến nỗi, tớ còn không kịp để từ chối… Thật ra tớ lười để làm như vậy. – Tôi mở sang một câu chuyện khác. Giống tôi sao? Lam à, đừng như vậy.
– Tớ biết cậu đang kể một câu chuyện buồn, vì thế tớ sẽ không nghe đâu. – Cô ấy lấy hai tay bịp tai lại, cử chỉ đó làm tôi phì cười.
– Rồi, tớ không kể nữa. Nhưng mà, dù thế nào đi nữa, tớ vẫn thích nhìn thấy cậu, muốn cậu là Lam trước kia hơn.
– Tớ sẽ làm được mà.
– Có gì cần chia sẻ, có tớ ở đây, nhớ nhé! – Tôi mỉm cười.
– Cậu này.
– HỬ?
– Làm anh trai tớ nhé.
– Hở.
– Nhận tớ làm em gái được không. Tớ cần có cậu.
– Được rồi, anh trai thì anh trai. – Tôi mỉm cười lần nữa.
Hai đứa cùng nhau cười thật lớn, sóng sau xô sóng trước, ngày dần tàn, trời tối dần, dòng sông lại chuẩn bị có một màu xám mới, xám là nỗi buồn của cả tôi và Lam.
Cô em gái của tôi! Cô gái màu xám… mãi là em!
Vậy là sau những tháng ngày ăn rồi chơi thật tệ hại và xa đọa, tôi đã phải đến trường, gặp bạn, gặp thầy cô, gặp lại cả cái bàn học thân thương của tôi nữa chứ. Cũng vài ngày rồi không gặp Quỳnh, chỉ nói chuyện qua điện thoại, làm bản thân tôi bứt rứt tha thiết.
Chiều hôm ấy, buổi chiều đầu tiên đến lớp sau kỳ nghỉ tết âm lịch kéo dài, cái thói quen thường nhật, kéo ghế sát vào bàn, nằm gục xuống, và đắm mình trong một giấc ngủ. Mơ mộng nhiều thứ, nhiều suy nghĩ mơ hồ, làm tôi trạng tôi vui lên một cách kỳ lạ…
Nghĩ và nghĩ, chút ra chơi phải hẹn cô nàng ra nói chuyện, nhớ quá rồi. Nhưng giờ thì, ngủ vẫn quan trọng hơn.
Đang nằm thì.
– K, này, có gái gọi kìa. – Thằng Nam lay lay người tôi.
– Cút, bố đéo đùa, im để bố ngủ.
– Ơ đùa à, tao nói thật mà, dậy mà xem.
– Bố cho mày ăn dép đấy, im để ngủ nào. – Tôi vẫn cố chấp như vậy.
– Đờ, đéo dậy này. – Thằng Nm lấy hai tay xách đầu tôi dậy, rồi chỉnh nó hướng ra phía cửa lớp.
Là Quỳnh. Tôi bất ngời vài giây, rồi bừng tỉnh giấc sau giấc ngủ ngắn ngủi quá đỗi, từ tốn tiến ra phía cửa lớp.
Mỉm cười nhìn vào đôi mắt ấy, tôi vờ lạnh lùng im lặng, chờ cô ấy lên tiếng. Không quên quay mặt vô lớp, ra ý cắt cổ thằng Nam nếu nó xàm xàm cái gì đó.
– Cho cậu này. – Cô ấy đưa ra trước mặt tôi một túi nhỏ màu đỏ, rồi nhìn tôi chờ đợi.
– Gì vậy. – Tôi ngạc nhiên, nhưng cứ cầm lấy đã. Thử đưa túi đó sát lên gần mắt xem, thì nhận ra mùi socola.
– Tớ làm đấy. Cậu ăn thử đi.
– Cậu có đưa theo thuốc đau bụng không đấy. – Tôi phì cười. Cái mặt cô nàng lại xịu xuống.
– Tớ sẽ ăn hết mà. Mà ai kia. – Tôi chỉ sang phía bên cạnh, phía khá xa, sau lưng cô nàng.
– Con tớ đấy. Hi. ^^ – Cô ấy hồn nhiên trả lời.
Con gì chứ, trông nó còn to hơn cả tôi đây này, chắc là thằng con trai nào tự nhiên nhận làm con của Quỳnh, chắc là Anh trai em trai không được đây mà. Tôi phì cười trong lòng, nhưng cũng ghen bỏ mẹ ra ấy chứ. Tự nhiên đi gặp tôi mà lôi nó đi cùng.
Dù muốn nói chuyện nhiều nhiều nữa, nhưng mà, thấy trong lớp đang xì xầm gì đó, làm tôi thấy khó chịu quá đỗi, liền lên tiếng.
– Cậu về lớp đi, chút về nhớ đợi đấy.
– Ừm… – Cô ấy ngập ngừng, như thể miễn cưỡng… – Chào cậu nhé, tớ về lớp đây, chút gặp nhé! – Nhưng rồi Quỳnh vẫn phải đưa tay vẫy vẫy chào tôi.
Tôi nhìn theo bóng dáng ấy xa dần, phía xa dãy hành lang lớp học, đôi mắt thân quen ấy, luôn làm tôi xao động như vậy mà…
Vào lớp, bọn bạn hơi thân cứ chỉ chỉ, rồi cười nham hiểm gì đó với nhau, tôi thì làm cái vẻ mặt không liên quan, rồi im lặng ngồi vào chỗ của mình, đặt túi socola nhỏ vào ngăn bàn, tự nhiên cảm thấy còn có thứ gì đó trong túi ấy.
Liền mở chiếc túi nhỏ ra, có kèm theo một mẩu giấy thật nhỏ. Trông y lá bùa ý. T. T.
Nhìn xung quanh lớp, an toàn rồi, tôi mới dám mở ra đọc, phì cười mất.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro