SunShine

Phần 19

2024-08-05 13:15:52

Phần 19
Đôi lúc, tôi dừng sống lại, để rồi ngã một cách đau đớn trên đường đời, tưởng như có lẽ sẽ không vực được dậy.

Người ấy đến, giúp tôi đứng dậy, rồi bỏ rơi tôi.

Một cách trầm mặc và đầy Lạc lõng…

Tôi như một kẻ sống trong khủng hoảng mà không biết mình đang khủng hoảng. Tôi như một kẻ sống trong áp lực mà không biết mình đang chịu áp lực. Dường như tất thảy đã hạ xuống mức âm, trống rỗng rồi.

Mạnh mẽ đôi chút, giá như tôi đã có thể bình tâm hơn thế.

– Cậu vẫn ở trường sao?

– … – Nước mắt không nằm trên gương mặt tôi nữa, nó hòa vào mưa mà rơi thẳng xuống mặt đất, hòa lẫn vào nhau rồi. Chỉ còn, là nước mắt của cô ấy, như đâu đó, ám ảnh và day dứt tâm cảm của tôi, qua hơi thở không đều phả vào điện thoại.

Và, từng giây phút kìm ném, nhưng tôi chẳng thể nào làm đứa dập máy trước, như bị níu lại và chết đi bởi tiếng khóc ấy, tôi dường như muốn biết, tại sao cô ấy lại khóc cho tôi nghe, là một phép lịch sự tối thiểu trước khi rời xa, hay là cảm thấy tội lỗi với những gì đã đối xử với tôi?

Tôi không chân thành trong tình cảm lắm, nhưng mà, tôi thật thà trong những suy nghĩ, và tôi sẵn sàng rời xa nếu như cô ấy không cần đến tôi nữa…

TÚT… TÚT… âm thanh vang dài trong im lặng, đỉnh điểm là cơn gió nào đó, lại tạt mạnh, hất vào tôi một đợt mưa lạnh ngắt, vỡ ra tung tóe…

Nó bất công với cái thân xác bé nhỏ, ướt áp và ảm đạm của tôi hiện giờ…

“Là ai mở những bài tình ca, để rồi thành phố này thầm lặng nép mình vào mưa mà khóc… ”

Là ai lại trẻ con tìm về cái niềm tin đầy ngọt ngào của cảm xúc, ngỡ như là thứ kẹo chẳng bao giờ làm ta sâu răng được cả, vậy mà nó lại làm vỡ nát nhiều thứ hơn là răng miệng. Tâm chí, trái tim, mạch đập, 3 thứ duy trì cuộc sống, vậy mà cứ như tách rời và chẳng còn chúng một nhịp đập thống nhất…

“Cơn mưa vội, xóa mờ dấu chân, mình anh bước mãi, giữa bao suy tư. ”

Im lặng, trầm mặc đạp xe trong mưa, mưa cứ xả vào tôi những thứ lạnh lẽo và vỡ nát. Đường phố lên đèn, thứ ánh sáng vàng hoe phía trên cao, ánh đèn đường nhẹ nhàng xà vào tôi như một cử chỉ an ủi… Dòng xe ngang qua, chiếu sáng tôi một vài giây rồi biến mất…

Chẳng biết nên đi về đâu, tôi chưa muốn về nhà, chưa muốn lại phải nghe những thứ tra hỏi, phải trả lời về cái hành động của tôi ngày hôm nay với bố mẹ… Trốn học, về muộn, và cả ướt mưa nữa.

Đưa mắt nhìn lên cao, mưa xối thẳng vào khuôn mặt tôi, khẽ vuốt hết mớ nước trên mặt, mà sao đau rát khó tả…

“Rồi từng ngày dài trôi qua miệt mài mình anh ngồi nhớ em,

Nhớ những phút đắm đuối đôi ta hẹn ước bên nhau dưới mưa,

Để rồi một chiều buồn cơn mưa vội cuốn đi hết bao kỉ niệm,

Cuốn hạnh phúc… ”

Xe đạp, ghìm nặng đôi chân tôi xuống, gồng mình mà đạp, nước chảy trên mặt đường, từng đợt một theo đường ống chảy xuống cống… Mưa trên mái tôn nhà bên đường ầm ầm một âm thanh chẳng ảm đạm nổi… cây cối nghiêng ngả, hả hê, như cái cách mà tự nhiên chê cười tôi.

Chợt muốn thử ngang qua trường học… Vẫn biết cô ấy đã có người khác đưa về, ngoài tôi ra, thiếu gì ai đâu? Ở cái thời khắc màn đêm đang tới, mưa ngự trị trên cái thế gian nhỏ bé này, ánh nắng xa xỉ và đâu thể xuất hiện nổi…

Sunshine làm sao xuất hiện nổi khi mặt trời biến mất, khi trời ngày đông về tối hơn 7 giờ như vậy?

Tôi không tồn tại trong suy nghĩ cô ấy!

Còn vài chục mét nữa là tới cổng trường… nhìn xa xăm, cái làn mưa trước mặt, chẳng làm tôi thấy được ai, và tôi thật sự chẳng mong thấy được ai cả… Mưa phũ phàng nặng hạt hơn, đèn xe trên đường chiếu sáng rồi vụt qua…

Cái lạnh, cái ướt áp làm tay tôi run lên và mất đi cảm giác thật sự…

Một chiếc xe Bus ngang qua, chiếu sáng một vùng phía trước, ở xa kia, dưới một tán cây gần cổng trường, hình ảnh nhỏ ấy đang run lên và bật khóc. Cái cô gái yếu đuối hết sức trong làn mưa ảm đạm…

Sao có thể?

Tôi đạp nhanh hơn, ngày càng rõ dần, nhìn ngắm cô ấy thật lâu trong im lặng… dần dần thì, tôi đã ở ngay cạnh cô ấy!

Nụ cười gượng trên môi, gồng mình để không giận dữ gào thét và bỏ mặc. Cứ thế im lặng thôi, tự bao giờ, hai con người đang dấu diếm nhau nhiều thứ, lại đứng cạnh nhau với cái vẻ đồng cảm như vậy?

Nỗi buồn của cậu? Tôi không hiểu được? Nỗi buồn của tôi? Cậu cũng không bao giờ hiểu được?

Trời không sấm chớp, nhưng thứ đèn xe bên đường một lúc lại ngang qua, cái hình ảnh ấy làm tôi thật sự khó xử… Một lúc im lặng, thấy quá đủ rồi. Tôi xuống xe, không, là quăng cái xe một cách tàn nhẫn hết mức, rồi tiến lại gần cô ấy, nắm lấy đôi tay ấy, và… cả giận dữ thay cô ấy nữa…

– Sao cậu ngốc thế? Có thể chờ xe bus rồi về mà? Sao cứ nhất thiết là tôi đưa về? Một ngày hôm có tôi sẽ ra sao? Cậu còn nhiều người khác để nhờ mà…

– … – Đôi mắt ướt áp mệt mỏi nhìn tôi, rồi đôi tay kia gạt tôi ra… Tôi buông thõng cảm xúc…

– Tôi sẽ đưa cậu về, lên xe đi. – Tôi vẫn đủ bình tâm mà. Cũng không cần biết, ngày mai chúng tôi sẽ ra sao, có lẽ từ từ rời xa, thì hai đứa sẽ đi khỏi nơi nhau được một khoảng cách xa hơn.

– Cậu đi chết đi…

– Cậu muốn sao đây? – Gào thét trong lặng thing, trong tâm hồn chai sạn và không còn cảm xúc. Nhưng cứ gồng mình làm cái vẻ thánh thiện trước người khác…

Tôi mà, là cái đứa, dù tức tối đến đâu, với người mình yêu chẳng bao giờ có thể giận dữ nổi… nhưng mà, khi tôi giận dữ, nó thật sự, làm người khác tổn thường bởi những câu nói, phũ phàng và lãnh cảm hết sức…

– Cậu biết hôm nay là ngày gì không? – Cái giọng nói ấy đã vang lên, nhưng mà, sao chẳng còn hồn nhiên như trước nữa thế này?

Vài giây suy nghĩ, định nói hết tất cả những gì mình thấy, mà tự nhiên lại chẳng làm một đứa tuyệt tình chấm dứt tất cả… bắt đầu từ một kết thúc… và giờ chẳng lẽ lại kết thúc khi mới bắt đầu?

– Sinh nhật tôi? Không nhớ à? Không để tâm phải không? Tôi đã chờ đợi suốt cả đêm qua, tôi mong sẽ cậu sẽ là người đầu tiên nhớ đến tôi trong đêm hôm ấy, vậy mà, giữa hàng chục đứa bạn, tôi không thấy cậu ở đâu cả… Vậy mà… tôi vẫn cứ nghĩ, khi sáng sớm thức dậy, cậu sẽ là người đầu tiên gọi điện cho tôi, hay ít ra là một tin nhắn chào ngày mới… vậy mà…

Thắt lại, tôi chẳng thể thở nổi, sao thế này? Tôi còn chẳng nhớ nổi sinh nhật của người mình yêu, dường như tôi vô tâm thực sự, như cái cách mà cô ấy nói… nhưng mà, cũng chỉ như thế mà cô ấy thay thế tôi với người khác sao? Đơn giản và tầm thường như vậy à?

Suốt 17 năm sống trên đời, tôi trải qua những sinh nhật đầy những bất hạnh, tôi có cảm thấy tha thiết và mong ngóng đến cái ngày mình sinh ra trên đời này đâu… Nó cứ gắn liền với những tổn thương của tuổi thơ tôi, làm sao tôi tôn trọng sinh nhật mình, và còn thừa hơi để tâm tới người khác chứ?

Tiếng khóc trong từng câu nói, nấc nghẹn lên, tôi chẳng có thể khóc, chỉ lặng thing… kéo cô nàng vào trong tán cây, sâu hơn. Tôi chẳng thể chịu thêm cái lạnh ấy nữa, mưa à?

– Rồi, đến lớp, tôi hi vọng, cậu sẽ có điều gì đặc biệt cho tôi, tôi đã suy nghĩ, và cảm thấy rất vui, mọi thứ thật mới mẻ vậy. Rồi, chẳng có những điều mới mẻ cậu mang đến, chỉ là chúng bạn, và những lời hỏi thăm từ chúng nó, chỉ là những đứa bạn, với những bữa ăn đã hẹn dưới can tin… Tôi đã thấy cậu…

Tôi chết lặng… thẫn thờ hiểu ra… nhưng mà… mọi thứ nghẹn lại, tôi chẳng thể lên tiếng…

– Rồi cậu biến mất, tôi cứ như con ngốc chờ đợi, rồi không thể chịu nổi, tôi muốn cậu chú ý tới tôi, muốn cậu quan tâm tôi… vậy mà cậu cứ lạnh băng như vậy, cậu chẳng tâm lý gì cả… Tôi đã phải sang lớp cậu để tìm, ngay cả trong giờ học tôi cũng chẳng thể an tâm nổi… cậu biến mất… bỏ mặc tôi trong cái ngày này…

– Không…

– Tôi nghĩ cậu sẽ quay lại, như con ngốc vậy, cứ chờ như vậy…

– Tớ đã quay lại rồi đây!

– Cậu…

– Cậu có thể, ngừng khóc được chứ? Làm sao, tớ có thể làm sunshine của cậu, khi mà, nước mắt cậu làm, dập tắt ngọn lửa, và tia sáng mà tớ đang mang…

– …

– Phải rồi… Tớ chẳng tâm lý gì… và trong tình cảm này, tớ chưa bao giờ chủ động… Tớ nghĩ nó thật đơn giản vậy? Phải rồi, tớ quên sinh nhật cậu, vì tớ cũng chưa từng có định nghĩa, trên thế gian này, cần phải quá đề cao và tôn trọng ngày mình sinh ra, tớ chưa từng thấy vui khi ngày sinh nhật của tớ đến, ngoài gì chứ, toàn những thứ khiến tuổi thơ tớ trở nên uất khổ sở… Phải rồi, tớ…

Bàn tay ai đó chặn miệng tôi lại, hai đứa cùng rơi nước mắt trong ngày hôm đấy, chẳng phải tỏ ra mạnh mẽ, hoặc rằng cần một đứa để vững vàng làm chỗ dựa cho đứa kia…

– Cậu, ghét tớ rồi phải không? – Tôi nói…

– Ừm, rất ghét, cậu hãy nhớ là tớ rất ghét cậu…

Cười…

– Giờ về thôi.

– Mưa mà, ở đây chút đi. – Cô nàng lại trở về cái vẻ hồn nhiên ấy…

– Người còn khô nữa đâu, tắm mưa thôi… – Tôi lấy xe, rồi chỉ sang yên sau, cô nàng cười tươi rói, bỏ mặc nước mắt, vịn vạt áo tôi, ngồi đằng sau xe…

Thực ra không phải tớ lạnh nhạt với cậu, tình cảm tớ thổ lộ không phải câu nói đùa đâu. Chỉ là tớ cố tình trốn tránh, vì mọi cảm xúc đều không biết đứng trước cậu có thể che dấu như thế nào…

Dưới mưa, có lẽ tôi không còn thấy sự chê cười nào từ tự nhiên nữa cả, có sao đâu, người ngồi sau xe tôi đã bình tâm trở lại… Chẳng cần lời giải thích nào nữa…

Tôi như đã rõ mọi chuyện cả rồi…

Sai rồi? Đôi mắt à.

… Bạn đang đọc truyện SunShine tại nguồn: http://bimdep.vip/sunshine/

Sáng… Mưa lất phấp, gió lạnh từ cửa sổ xà vào căn phòng bé nhỏ của tôi, gió đêm qua làm cánh cửa sổ đã cài then chắc chắn bung ra… Họng tôi khô lại, người nóng hầm hập…

Quấn chăn, mà mồ hôi túa ra như mưa…

Cố gắng gượng dậy, ngồi thẳng lên vươn vai, tự nhiên phía trước mặt tối xầm lại, tôi đổ mình xuống giường…

Ôm đầu, nó nhói lên, và giọng nói thì lại một lần nữa biến mất…

Mưa ngoài cửa sổ lại lạnh nhạt như vậy? Gió gào thét ngoài kia… cửa sổ đã được ai đó đóng lại, căn phòng mới sáng sớm đã tối om như vậy vậy, ngước nhìn đồng hồ, đã là hơn 9h tối rồi…

Cứ như vừa ở đâu đó rơi xuống, mới chợt mắt được một lúc thôi mà…

Người mệt mỏi, gượng dậy, bả vai và đôi chân tê rần, như hàng vạn con kiến bò đi bò lại, khó chịu…

Điện thoại lại sáng đèn…

Nhấc máy!

– SunShine…

Tôi không lên tiếng được, lại mất tiếng rồi… Vội tắt máy, chuyển sang tin nhắn.

– Tớ ốm rồi, mất tiếng nữa… – Gửi xong, thoát ra, hơn 20 cuộc gọi nhỡ từ Quỳnh, cả tin nhắn nữa…

– Mai tớ mang trà đào sang nhé, tốt cho họng lắm đấy! Đỡ chưa?

– Tớ chắc sắp phải từ giã cái thế gian này rồi…

– Đồ điên… ai bảo cậu đã yếu còn tắm mưa làm gì?

Tôi cười.

– Vậy cậu cũng là đồ điên giống tớ đấy!

Trò chuyện được một vài câu nữa… chúng tôi kết thúc cuộc hỏi thăm đầy lịch sự, chúc ngủ ngon và im lặng, cùng màn đêm theo tiếng tích tắc của đồng hồ kéo dài…

Đêm hôm ấy, tôi không ngủ được…

Đêm hôm ấy, điện thoại tôi rung lên bởi một số máy lạ…

Đêm hôm ấy…

Là những câu Xin chào…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện SunShine

Số ký tự: 0