Phần 41
2022-11-01 01:11:00
Sáng sớm tôi thức giấc tắm rửa thật sạch, chọn chiếc quần âu và áo sơ mi trắng đã chuẩn bị từ trước, đánh lại đôi giày tây cho thật bóng rồi tôi xuống nhà ăn sáng. Khi bữa tiệc nhà em bắt đầu tôi dễ dàng dùng cái miệng dẻo quẹo của mình để bịa ra một lý do vào tham dự tiệc. Chọn một chỗ để ngồi tôi quan sát xung quanh. Mọi người vẫn đang tấp nập ra vào cười nói, trên cái bục sân khấu nhỏ dựng tạm anh nhạc công đang dạo vài bản nhạc để tạo không khí sôi động. Tôi ngồi vào bàn với một đám người trung niên hình như bên họ ngoại nhà em.
Bữa tiệc bắt đầu bằng những tiếng chạm ly leng keng và giọng người chúc tụng nhau liên tục. Tôi chẳng buồn ăn uống tôi chú ý quan sát tìm em, tìm hình dáng quen thuộc ấy. Và tôi đã nhìn thấy em từ xa, em đang tất tả chạy qua chạy lại các bàn, vẫn dáng người nhỏ nhắn ấy, vẫn đôi kính ôm lấy gương mặt đẹp dịu dàng nết na, vẫn ánh mắt cương nghị nhưng hôm nay nó có cả niềm vui trong đấy. Tôi cứ ngây ra nhìn em, hy vọng em sẽ quay mắt sang mà nhìn thấy tôi nhưng hình như em chẳng buồn để ý đến ai cả khi em đang bận như thế. Tôi muốn đến gần em quá, muốn tặng cho em sự bất ngờ quá nhưng không nghĩ ra cách nào ấn tượng cả. Đột nhiên tôi nhìn lên sân khấu nơi có anh chàng nhạc công vẫn đang chơi những bản nhạc sôi động, nơi có 2 chiếc mic đang để không trên bộ âm ly.
Và tôi quyết định tạo ấn tượng cho em bằng cái gì đó thật bất ngờ, tôi phăm phăm bước lên sân khấu rỉ tai vào anh nhạc công vài câu rồi cầm lấy chiếc míc. Hít thật sâu vào lồng ngực tôi cầm chiếc mic bắt đầu nói những lời chào đầu tiên để mọi người chú ý. Tôi không để ý đến có bao nhiêu người nhìn lên sân khấu nhưng tôi thấy ánh mắt em đã chuyển lên sân khấu nhìn tôi, ánh mắt em cứ trân trân nhìn tôi đầy ngỡ ngàng, em không di chuyển nữa, em đứng yên lại và chú tâm nhìn tôi, đôi môi nhỏ xinh của em dường như muốn mấp máy để bật ra câu gì đó nhưng lại thôi.
Tôi tự giới thiệu trong cái giọng run run với mọi người rằng tôi là một người bạn của gia đình, là người bạn thân của em, hôm nay từ xa về dự bữa tiệc muốn có một bài hát góp vui để tạo sự sôi động cho bữa tiệc. Tiếng vỗ tay động viên vang lên nhưng tôi không nghe thấy gì, tôi không nhìn thấy ai ngoài em. Ánh mắt em không còn ngỡ ngàng nữa nó chuyển sang những cái nhìn trìu mến, khích lệ và có gì đó hạnh phúc trong đôi mắt ấy. Em nở nụ cười như đóa hoa hàm tiếu ngày nào gật đầu nhìn tôi như thêm một lần khích lệ.
Tôi bắt đầu hát, những tháng ngày ăn chơi dọc các quán karaoke cũng giúp tôi thuộc được một vài bài hát, giúp tôi hát đúng được nhạc dù cái giọng tôi thì khàn đặc, nhưng tôi mặc kệ, tôi cứ nhìn em mà hát, đôi mắt tôi từ khi bắt đầu hát đến khi kết thúc chỉ nhìn vào bóng dáng em đang đứng im bất động nhìn tôi, đôi mắt em hình như cũng chưa rời khỏi đôi mắt tôi dù chỉ là 1s khiến tim tôi rộn ràng. Và khi bài hát kết thúc tôi đã nhìn sâu vào đôi mắt ấy và tôi nói với em…
‘Khi anh đưa mắt nhìn em qua tấm gương.
Ta đã gặp nhau, bối rối thật lâu.
Đêm nay dường như những ánh mắt muốn đi kiếm tìm nhau.
Anh muốn nói với em những điều thật lớn lao.
Sẽ luôn ở đây, nơi tim anh, tình yêu bất tận.
Phút giây anh nghẹn lời, vì biết em yêu anh.
Và anh sẽ là người đàn ông của đời em.
Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.
Vì yêu em, ngày mai anh thêm vững bước trên con đường dài.
Em có nghe mùa đông, những ngọn đèn vàng?
Anh nhớ em!
Anh nhớ em, miên man bên trang thư tình gửi đến em.
Bạn đời ơi.
Anh mơ mỗi sáng tỉnh giấc, mắt anh kiếm tìm.
Tai anh lắng nghe, môi anh cất tiếng gọi.
Và vòng tay anh rộng mở.
Đón em… vào lòng’.
Bài hát kết thúc cũng là lúc tôi đi xuống trong những tràng vỗ tay, tôi đi về phía em, em cũng nhấc từng bước chân về phía tôi. Em hỏi tôi trong đôi mắt rơm rớm lệ:
“Sao anh biết mà về?”
Tôi cố cười thật tươi dù con tim đau nhói:
“Anh biết qua người bạn thôi! Anh về để chúc mừng em”.
Em gật đầu nhìn tôi cười hạnh phúc, đôi môi em định nói gì thì đã có tiếng giục:
“Vào trang điểm đi con để chuẩn bị nhà trai đến đón dâu”.
Em “vâng ạ” rồi vội vã quay sang tôi:
“Anh ở đây nhé! Em sẽ giới thiệu anh với anh ấy”.
Rồi em quay người gọi:
“Hồng ơi! Đâu rồi!”
Có tiếng dạ quen thuộc như ngày nào tôi vẫn nghe khi Hồng bên tôi phục tùng tôi. Rồi Hồng cũng đi ra đưa ánh mắt từ ngỡ ngàng chuyển sang cay độc nhìn tôi rồi hỏi em:
“Sao thế chị?”
Em dặn vội Hồng:
“Em tiếp chuyện anh H nhé! Chị vào trang điểm đã”.
Tiếng Hồng “vâng” một cách khô khốc rồi lại gần tôi khi em vội vã chào tôi để đi.
Hồng đi trước buông lại giọng lạnh lẽo:
“Anh theo em”.
Tôi bước theo Hồng nhìn hồng xúng xính trong bộ váy áo, mái tóc được làm uốn xoăn nhìn rất quý phái. Đến bàn nước Hồng kéo ghế mời tôi ngồi rồi từ tốn rót nước cho tôi. Cầm chén nước mà tôi không biết phải nói lời xin lỗi hay cảm ơn tôi chỉ ấp úng trong họng:
“Anh… Anh…”
Nhưng Hồng cũng không chờ tôi nói ra mà lạnh tanh ngắt lời:
“Anh cũng biết đường mò về đây cơ ah! Tôi tưởng anh sẽ mãi mãi biến mất rồi chứ! Cũng may anh đến muộn! Quá muộn để chị tôi có thể động lòng với anh”.
Tôi không dám đáp lời cúi gằm mặt xuống bàn để không phải nhìn vào đôi mắt của Hồng. Như chưa hả hê Hồng lại tiếp:
“May là chị ấy không lấy được anh! Không thì không biết chị ấy sẽ phải khốn khổ như nào! Tôi mong anh từ sau đừng gặp lại chị ấy! Để chị ấy yên ổn với gia đình sắp có của chị ấy”.
Giờ tôi mới mở miệng đáp lời:
“Anh biết! Anh cũng không có ý định gặp lại! Anh chỉ muốn chúc mừng và xin lỗi chị ấy”.
Ngập ngừng một chút tôi tiếp:
“Và anh cũng muốn xin lỗi em nữa”.
Nhưng những lời nói thật lòng này của tôi hình như chẳng có tác dụng gì, Hồng cười nhạt rồi đốp lại tôi:
“Xin lỗi ah! Liệu anh phải đi tìm từng người xin lỗi không! Tôi không cần lời xin lỗi từ cái miệng anh đâu!”
Tôi định phân bua bỗng có tiếng trẻ con đâu đấy vọng ra:
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Hồng đứng dậy mặc tôi ngồi ghế tiến tới đón một bé trai kháu khỉnh tầm hai tuổi đang chạy đến, tiếng Hồng từ sau lưng tôi vọng lại:
“Ah Tũn của mẹ đấy ah! Bố đâu mà để Tũn chạy này. Để mẹ lấy kẹo cho Tũn nào ra…”
Tôi chỉ nghe đến đấy vì bước chân tôi đã ở ra ngoài đường rồi. Tôi cúi mặt xuống đường đếm từng bước về nhà trọ, mắt tôi dán xuống đường nơi có cái bóng đen của người tôi đang bước từng bước theo tôi, bóng đen của quá khứ, bóng đen của tội lỗi, nó vẫn mãi theo tôi như một phần không thể tách rời…
Tội lỗi đã kết thúc rồi các bạn. Sau hôm ấy tôi lại về với công việc, tôi vẫn không ngừng học hỏi, tôi đã chuyển sang những công ty lớn hơn. Về công việc tôi cũng đã có một vị trí nhất định với mức lương là 300$/tháng(một mức lương có thể nói là trung bình so với mặt bằng chung) nhưng tôi nghĩ đấy cũng là một thành quả của những nỗ lực không biết mệt mỏi của mình. Tôi vẫn đang cố gắng mở cho mình một công ty bằng cái vốn liếng ít ỏi của mình. Tôi hy vọng sẽ thành công để có thể viết thêm một câu chuyện khác về lập nghiệp.
Tôi cũng sắm sửa nhiều thứ trong nhà, tôi xây thêm phòng để đón Vân Anh lên học đại học, hiện VA đang là sinh viên năm thứ 2 một trường khá có tiếng tăm. Tôi chăm sóc, chiều chuộng, và dạy bảo VA hết mình, với tôi VA không phải là cái lò gạch cũ của Chí Phèo, và tôi cũng không phải là anh chàng giáo viên trong “Mắt Biếc” của Nguyễn Nhật Ánh để phải chạy trốn một bản sao của Nhím. Tôi coi VA là điều bé nhỏ duy nhất tôi có thể làm cho Nhím, là niềm tin và hy vọng của gia đình anh chị tôi và chưa bao giờ ngừng quan tâm chăm sóc VA cả.
Thời gian vừa rồi em có liên lạc với tôi nói về cuộc sống gia đình không tốt lắm, và em muốn ly dị. Tôi đã bỏ 2 ngày để tìm gặp em, để cho em thấy rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng hoàn hảo, đôi khi ta phải chấp nhận một thực tế là nó không như sách vở không như phim. Cái quan trọng nhất là, chỉ có cái đánh mất rồi mới thấy quý nên em hãy đừng đánh mất gia đình, đừng để con gái em sau này sống không có ty của bố mẹ, và như em nói em vẫn yêu chồng thì không có cớ gì em bỏ lại tất cả. Sau đấy gd em lại hạnh phúc như bao gia đình khác.
Về hạnh phúc cá nhân thì tôi nói qua bằng một bài thơ con ếch tôi làm tặng mẹ(nhưng chắc không dám đưa) sáng qua:
Mẹ giục!
Vợ đi con!
Con đáp.
Chưa vội gì!
30 rồi!
Sao chưa vội?
Tóc bạc rồi.
Mới tính sao?
Lắc cái đầu!
Con ngán ngẩm.
Vợ con gì!
Lấy ai đây.
Thở rõ dài.
Mẹ kêu than.
Đời tôi khổ.
Con nó hành.
Bỏ lên gác.
Để mẹ gào.
‘Có ai chịu.
Lấy con tôi’
Hy vọng những thông tin này đã giúp các bạn hình dung về tôi.
Tác giả: Lãng Tử Cô Độc
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website bimdep.vip, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro