Sóng gió cuộc đời

Phần 21

2024-08-03 11:00:45

Phần 21
Về vụ hát hò thì thú thực tôi hát cũng không đến nỗi nào. Nếu để ngồi tỉ tê tán tỉnh 1 cô nàng nào đó thì nghe qua cũng thấy truyền cảm và nổi da gà lắm. Cơ mà hôm nay đi đông, gần như full cả lớp hơn 50 đứa thành ra mình cứ ngồi thưởng bia với diệt mồi cho nó lành. “Ring… Ring… ” – lại có đt đến, lần này là My gọi…

– Gọi anh đòi quà hả em!!!

– Anh thông minh thế, biết vậy sao còn chưa tặng quà em đi!!!

– Anh đang đi với lớp, để chiều hoặc tối anh qua nhé.

– Anh đang đi chơi với lớp à? Ở đâu mà ầm ĩ thế?

– Ừa, đang hát kara.

– … Sướng thế, chả bù cho bọn lớp em. Mỗi hoa hoét xong rồi chẳng có gì, giờ lại sắp về rồi…

– … Thế à… Thế… qua chơi với lớp anh không?

– Hí hí… thật á, thế anh qua đón em được không?

– Xe em đâu?

– Nay em có bạn đón nên không đi xe. Thế anh nhá, qua nhanh nhanh đi, em về bây giờ rồi!!!

Hajzzz, đang ngồi nốc ngon lành thì lại phải xách đít đứng dậy để đi thực thi hóa cái lời mời ngu ngốc của mình.

Hơn 11h – tôi đã có mặt trước cổng trường cấp 3 Kim Liên, nơi My đang theo học. Cái cảnh “bướm bay ngập trời” nó như thế nào thì chỉ cần nhìn vào bên trong ngôi trường này vào giờ tan học là sẽ cảm nhận được ngay… “Gái lượn ngập đường” – quá trời là nhiều gái, mà phần lớn toàn gái xinh, chân dài. Mặt mũi người ngợm em nào cũng trắng trẻo, căng đầy, xinh xắn… dáng dấp tay chân, bo đỳ thì… ngon vãi lềnh ra… Chẹp…

– Anh ơi… Hí hí… Đợi em lâu chưa!!!

“W.T.F cái đống gì thế này???” – tôi nheo mắt theo hướng tiếng gọi quen thuộc vừa cất lên. Là My trong bộ đồng phục xinh tươi, đang tay xách nách mang với cả tá hoa to như gấu trên tay, “khệ nệ” bê tới chỗ tôi.

– Hoa đâu lắm thế em… Đúng là hotgirl có khác, nhờ!!!

– Cứ đến mấy ngày này là lại mệt anh à… Hoa hoét có để làm gì đâu… “ôm rơm nặng bụng”

– Ơ hay nhở, em nói vậy mấy thằng tặng em nó lại buồn

– Thế càng tốt… thôi đi thôi anh…

– Thầy ơi!!! – 1 giọng gọi í ới, lanh lảnh vang lên. Chính là cái Ly, cô học trò mới của tôi.

– Oh, chúc em 20/10 luôn xinh đẹp và học giỏi nhé… Sao cũng nhiều hoa thế!!!

– Hì, em cảm ơn anh… hì, toàn hoa đi nhặt ấy mà. Trong trường hoa rơi đầy sân nên cứ thấy đẹp là nhặt cho oai thôi anh, hì hì

– Biết đùa nhở, mai nhớ qua nhà My học em nhé. Học vào thứ 5, thứ 7 đấy!!!

– Em nhớ rồi… Sợ anh quên nên em cũng đang định hỏi lại đây… Vậy thôi, em về anh nhá, tao đi nha mày!!!

– Đúng là con nhí nhố… thôi đi đi anh ơi!!! – My chun mũi rồi giục giã tôi lên đường, khi tôi còn đương mải ngắm nhìn mấy em gái nữ sinh cùng đám cờ hoa rực rỡ vương vãi nơi trong sân và bên ngoài cổng trường.

– Ôm chặt vào, anh lái 1 tay nên nguy hiểm lắm đới

– Đồ dê xồm… Ấy từ từ, rẽ vào hàng hoa này đi anh…

– Mua thêm làm gì nữa???

– Chị ơi, hoa em để đây nhé!!! – My vừa nói vừa nhanh nhẩu xuống xe, đặt vội “đống rơm” vô sạp tại 1 hàng hoa gần đó.

– Hì hì… làm gì mà mắt anh trợn ngược lên thế!!! 2 năm nay em quen vậy rồi, cứ mấy dịp hoa hoét là toàn mang ra hàng này để “gửi” lại họ!!!

– Bó tay em… thương mấy thằng ku kia vãi!!! , hề hề hề

11h45 – 2ae cũng lọ mọ phi được đến La Thành để nhập hội với bọn ở lớp. Vừa mở cửa bước vào thì…

– Cái đệt… Nó đi đón gái mày ạ… người yêu mày đấy hả Tuấn… Bạn gái hay là gì đấy???…

Hàng loạt câu hỏi của tụi bạn bủa xua lấy tôi và My, dẫn em nó đi qua cái khoảng giữa “sàn catwalk” có gần chục mét mà ong hết cả thủ và ngại hết cả người. Được cái con bé này cũng tự nhiên và cá tính nên chẳng có vẻ gì là ngượng ngùng hay khép nép. Cũng vô tư giới thiệu là học trò của tôi này nọ, cũng hát hò và uống bia, chén mồi như ai. Ngồi được thêm đến 12 rưỡi thì có vẻ nhiều đứa đã bắt đầu đến “cữ”. Nằm vật ra khò khò luôn hoặc xin “rút lui” về trước. 1h kém thì Thảo trưởng khè khè giọng bia, dõng dạc lên tiếng phát biểu chúc mừng lần chót và “bế mạc”, thanh toán rồi giải tán.

– Chán thế… mới ngồi được có tiếng mà đã về rồi – My phụng phịu sau xe tôi.

– Là em đến muộn thôi, chứ bọn anh ngồi từ lúc 10h mà, cũng 3 tiếng chứ ít gì đâu.

– … Hajzzz… giờ thì sao hả anh?

– Thì anh đang đưa em về đây còn gì nữa!!!

– Không, em chưa muốn về… Nếu mà về thì em đã về từ khi nãy rồi!!!

– Không về thi đi đâu!!!

– Đi chơi tiếp đi anh ơi, hì hì… Đi mà, hôm nay chiều em 1 tý, mấy khi có dịp.

– Nhưng xe anh đi mượn, còn phải về trả để chiều nó đi chơi…

– Thì giờ qua nhà em lấy xe rồi vể trả xe này cho bạn anh… Thế là xong mừ… Điiii anh!!!

– … Hajzzz… em nhiễu quá… Mà chiều không phải học thêm à???

– Thứ 4 em rảnh mà… À mà anh này, anh dạy thêm cho em 1 buổi nữa vào thứ 3 được không? Tuần học có 2 buổi 5, 7 em thấy hơi ít, anh còn định ôn cho em cả 3 môn nữa mà.

– … Uhm… nếu em thấy cần thì được thôi. Anh giờ vẫn còn rảnh nên sắp xếp được.

– Hì… Thế thôi giờ đi chơi đã anh nhé.

– Thôi, về nghỉ trưa đi, chiều anh qua rồi đi 1 tý cũng được.

– Uầy, luôn bây giờ…

– Không!!!

– Chẹp… thôi vậy cũng được, hì!!!

– Nhiễu!!!

2h kém về đến nhà tắm táp và thiêm thiếp đi được 1 giấc mơ trưa nồng nàn thì đến 3 rưỡi chiều My lại í ới gọi điện, mè nheo đòi đi chơi như đã hẹn. Mỏi lắm nhưng đã chót hứa rồi nên đành nhong nhan cùng em nó lượn lờ trong cái ngày mà các cặp đôi nô nức đổ ra đường này. Vòng ra Vincom Bà Triệu đi ăn và nhìn ngắm người ta ôm nhau chán chê. Tôi và My lại ngược lên tầng trên chơi game, lái oto điên và “tự sướng” các kiểu. Trong đó có khá nhiều shoot “nhạy cảm” giữa 2ae mà theo như lời My nói thì dùng để trêu ngươi mấy thằng “trồng si” trên fb .

Buổi đi chơi hôm nay và buổi đi dạo chợ đêm phố cổ lần trước làm tôi hiểu thêm 1 chút về My. Ngoài ngoại hình xinh tươi và dáng vẻ cá tính, nghịch ngợm thì có cái gì đó cũng khá tế nhị và ý tứ ở My. Vào khu mua sắm nhưng chủ yếu chỉ ngắm nghía, tham quan là chính, dù tôi biết trong người My có khá nhiều tiền đủ để thỏa mãn sở thích mua sắm của mình. My xem rất nhiều đồ nhưng cố tình chọn 1 chiếc kẹp tóc nhỏ xinh, giá thuộc loại “hạt rẻ” rồi “bắt” tôi mua cho bằng được. Sau lại tặng lại tôi 1 chiếc khăn gió nam vì con bé chưa thấy tôi quàng khăn bao giờ.

My còn đòi đi xem phim nhưng tôi kêu về vì 2ae đi chơi lang thang nãy giờ đã gần 6h tối rồi. Vẫn nhớ là còn cái hẹn tặng quà cho Hằng hồi sáng mà suốt từ lúc đó đến giờ tôi vẫn chưa ý kiến ý cò gì cả.

6 rưỡi tối về đến nhà trọ thì Xuân chóa đã đi chơi với con bé mà nó mới tăm tia… Éo có xe rồi, đành bắt bus vậy, mà cảm giác ngồi xe bus buổi tối ở Hà Nội nó cũng khá thú vị. Cái cảm giác thư thả chờ đợi, mặc cho dòng thời gian qua đi và từng nhịp xe cộ hối hả vụt qua trước mắt. Bên trong xe bus như là 1 không gian khác vậy, tay chân nhàn hạ ngồi nghe VOV giao thông. Mắt thì lơ đễnh ngắm nhìn phố phường dưới ánh đèn cao áp và ánh đèn phát ra từ những ngôi nhà, những cửa hàng san sát trên phố. Chiếc xe chật chội như 1 con thuyền lớn ngổ ngáo, lừ đừ rẽ sóng giữa dòng người tấp nập xung quanh để đến với những hành trình mà nó đã định sẵn.

Gần 7 rưỡi tối, cuối cùng cũng đã đến con phố nhà Hằng. Đi dạo lững thững trên khoảng vỉa hè rộng rãi, phố này đúng là phố cho người giàu ở. Đường xá đã to, đến cả vỉa hè cũng to luôn, trước cửa nhà nào cũng trồng từ 1 đến 2 cây xanh làm cho tổng thể toàn bộ con phố này toát lên 1 vẻ văn minh, sạch đẹp… Và nhà Hằng đã gần đến rồi… tất nhiên là cũng có cây xanh trước mặt như bao ngôi nhà khác… Là cây sấu, 2 cây sấu không lớn lắm nhưng tương đối sai quả. Ờ, mà giờ cũng đang là mùa sấu rồi còn gì. “Quà treo trên cây” – cái tn vô tình hồi sáng của tôi vậy mà lại hay… Cơ mà… chả nhẽ lại trèo lên hái thật… vậy thì trèo bằng niềm tin rồi. Đứng suy nghĩ 1 lúc không thông tôi đành nt cho Hằng…

– “Có nhà không? Mình mang quà trên cây đến rồi này!!!”

– “Thật á!!!”

1 tấm rèm trên tầng 2 được kéo ra, hiện ra sau nó là khuôn mặt tươi cười của Hằng. Vẫy vẫy rồi ra dấu 1′ bằng ngón trỏ để cô nàng chạy xuống.

– Đâu, quà mình đâu!!! hì

– Kia, trên cây kia kìa…

– Hả??? Thế thì phải đưa tận tay cho mình chứ

– … Ặc… Giờ mình thế này thì lấy sao nổi… Mà có trèo được dân phố họ lại tưởng trộm hay thằng phá hoại thì chết

– Không biết (lắc đầu), quà của mình đâu (chìa tay)!!!

– … Đi ăn chè sấu nhá, không chịu nữa thì mình đành bó tay, hì hì

– Uh đi, hì hì… chờ mãi Tuấn nói câu này, hí hí…

Lúc đầu thì kêu là ăn chè sấu nhưng sau đi được nửa đường thì Hằng lại đổi ý đòi ăn chè sương sa ở N.Q.Đức. Đúng là khu chè của sinh viên, nơi đây vào mỗi tối đều tập trung rất đông thanh niên gồm bạn bè và các cặp đôi. Hôm nay là 20/10 nên càng đông hơn ngày thường. Cơ mà chè thì công nhận là ngon, món chè đậu thơm mát, ngọt dịu khiến tôi phải đả tới cốc thứ 2 mới hả cái dạ. Hằng cũng rất vô tư, làm xong 1 cốc sương sa còn chén thêm 1 hũ thạch dừa nữa

– Cô bé lúc sáng ấy… là học sinh của Tuấn à? – đang cắm cúi vét vét thì Hằng chợt hỏi tôi về My.

– Uh, là học sinh của mình, con bé tính hay phết!!!

– Uhm, nhìn xinh xắn nữa… Hơn có 1 tuổi mà nhìn mình đã già khọm so với em nó rồi

– Gì chứ… 1 người trẻ trung, 1 người đằm thắm, mỗi người 1 vẻ riêng… Mà tóm lại thì đều xinh!!! Hề

– Hì… mà Xuân hôm nay đi chơi với bạn gái hay sao mà không đi cùng Tuấn vậy?

– … Tẹp… Ờ, nó đang tán 1 con bé cùng trường mình đấy, khoa xyz thì phải… Thằng này ngấm ngầm mà tán gái ghê lắm

– Hì hì, nói xấu sau lưng nhá… Mà còn Tuấn nữa… sao không thử tìm hiểu ai đi… Cưa dần đi, mùa đông còn có người để ôm cho ấm

– Ai bảo là mình chưa có!!!

– … Ớ… Tuấn có người yêu rồi á… Thế sao hôm nay không thấy…???

– Thì đêm nào ngủ… chả nằm ôm thằng Xuân, HAHAHA

– … Bó tay… bệnh hoạn…

– “Ring… Ring… ” – là a.Mạnh gọi, tôi hồi hộp bắt máy…

– Anh ạ!!!

– Chú đang ở nhà hay ở ngoài đấy?

– Em đang ngoài đường anh ạ?

– Có 4 thằng thay phiên nhau lảng vảng chỗ mày từ chiều đến giờ, bọn anh vẫn đang để ý. Mày cứ về bình thường đi, anh lo hết rồi, cẩn thận và để ý xung quanh 1 chút thôi.

– Okie anh, cám ơn anh nhé.

– Không cần cám ơn cám heo gì cả. Cứ đi tán gái cho thoải mái, phang phập vô tư nhưng nhớ về sớm 1 chút nhé. Cơ hội của mình đấy. Thế nhé!!!

– Vâng, em chào anh!!! – vậy chắc là a.Mạnh định nhân cơ hội này úp lại bọn chó rồi truy ngược luôn ra thằng “họa sĩ” kia rồi. Bọn này ngu thật, làm liền 2 hôm liên tiếp mà vẫn không biết sợ…

– Sao vậy Tuấn, có việc gì à???

– À… ừ… Hằng ăn xong rồi à… Ừ, thôi giờ về nhé, cũng hơi muộn rồi!!!

Hằng thắc mắc sao không về nhà tôi trước… điều đó là rõ ràng vì dù đã có quân a.Mạnh trực sẵn để ứng cứu nhưng tôi cũng chẳng dại dột gì mà để bất kỳ bạn bè, người thân nào của mình – chứ không phải chỉ riêng Hằng – dính vào chuyện này… Bắt xe bus ngược chiều trở về nhà, tâm trạng tôi lúc này không còn khoan thai, thư thái như chiều đi ban nãy nữa. 1 tâm trạng khá hồi hộp xen lẫn đôi chút lo lắng. Không phải vì lo sợ cho bản thân mà là vì lo ngại chuyện của mình có thể sẽ làm ảnh hưởng phần nào đến người của a.Mạnh… Vì thực sự a.Mạnh tốt với tôi thật nhưng nhận sự giúp đỡ, tương trợ của nhiều người lạ mặt như thế này, trong lòng tôi vẫn cảm thấy có gì đó áy náy và mang nợ.

Chỉ mong rằng lát nữa mọi chuyện sẽ diễn ra nhẹ nhàng và tốt đẹp nhất có thể…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sóng gió cuộc đời

Số ký tự: 0