Phần 113
2024-08-03 11:00:45
Sáng thứ 2 tuần sau…
– Thật sự làm xong rồi???
Tay Trường nhắc lại câu hỏi lần thứ 2 như thể vừa thấy 1 điều kỳ lạ lắm. Ngay đầu giờ làm tôi đã giành cho hắn sự bất ngờ này, kể cũng không quá sốc nhưng được nhìn vẻ ngạc nhiên của hắn cũng làm tôi thấy hả hê phần nào.
– Anh cứ kiểm tra kỹ đi.
– Có vấn đề gì không mà việc chậm báo cáo lại khiến công nhân trên công trình đình trệ?
– “Lỗ hổng” là từ khoản chiết khấu 12% của nhà máy xi măng … Cty ta là khách hàng lớn của họ, khoản chiết khấu này đã được 2 bên phê duyệt nhưng đến khâu làm hợp đồng lại không thấy khoản chiết khấu đó. Khiến cho số liệu nhập vào cũng bị lệch theo, nên hàng chưa thể chuyển về để ae thi công tiếp.
– Ừm, việc này phải thông báo ngay để phòng tài vụ điều chỉnh lại hạn mức tín dụng. Thôi được rồi, cậu làm tốt lắm, phần còn lại của báo cáo này tôi sẽ kiểm tra sau.
– “Hê hê, hôm nay lại còn khen cơ đấy!!!” – tôi cười thầm trong lòng.
– Còn bản tổng hợp kế hoạch, nhóm cậu đã sơ bộ xong chưa?
– Như chị Tâm nói hình như là xong rồi ạ.
– Vậy được, hôm nay ở lại họp thêm để trình tôi và a.Nguyên xem qua.
… Bạn đang đọc truyện Sóng gió cuộc đời tại nguồn: http://truyensextv.com/song-gio-cuoc-doi/
– Tôi: chị này, phần của em còn có sơ đồ tháp doanh lợi nữa, chị đưa vào pp tổng hợp chưa?
– Chị Tâm: rồi rồi, đầy đủ hết cả rồi.
– Trang: cẩn thận thì send qua đây mình tổng hợp lại vào file dự trữ trong máy mình cho.
– Tôi: đêm qua làm vội nên mình quên không copy ra 2 bản.
– Vũ: ui dời, chỉ là báo cáo tổng hợp bước đầu thôi mà, có cần phải cận thận thế không!!!
– Tôi: ừ thôi, chị Tâm đã nói thế rồi, chắc cũng không cần nữa đâu. Thôi chuẩn bị vào họp đi.
… Bạn đang đọc truyện Sóng gió cuộc đời tại nguồn: http://truyensextv.com/song-gio-cuoc-doi/
20′ sau…
– Không lập tháp doanh lợi vốn à? – Trường lạnh lùng hỏi chị Tâm.
– Dạ… em có đưa vào rồi nhưng không hiểu sao lại…
– Tóm lại có làm hay không?
– Quả thực nhóm em có làm nhưng…
– Phần kiểm soát phân bổ này là ai làm?
– Dạ… – chị Tâm e dè nhìn về phía tôi ấp úng.
– “Hajzzz… bà chị hôm nay hại em rồi!!!” – Là em làm ạ. – tôi khẽ thở dài tiếp nhận, sẵn sàng chờ đợi màn “trả đũa” cho sự việc ban sáng.
– Sao lại làm vậy? Cậu làm vội hay sao mà lại thiếu sót như vậy???
– Vâng, lỗi của em, em sẽ sớm bổ sung.
– Mới chỉ giai đoạn đầu mà đã làm ăn thế này, nghiệp vụ các anh chị để đâu hết rồi…
– Thôi được rồi, bản tổng hợp này nhóm về bổ sung thêm những thứ cần bổ sung. Buổi họp hôm nay như vậy là đủ rồi!!! – a.Nguyên đột nhiên ngắt lời Trường rồi kết thúc luôn buổi họp làm mọi người trong nhóm tôi ai cũng thở phào nhẹ nhõ, tất nhiên là trừ tôi ra.
– Anh chờ em 1 chút… Còn việc này nữa tôi muốn thông báo, đó là trong tuần này, cụ thể là t5 và t6, giám đốc Nguyên, tôi và phó phòng Ngọc phải vào Đã Nẵng công tác. Mọi chuyện ở văn phòng những ngày đó sẽ do cô Tâm thay tôi quản lý. Mọi người cố gắng làm việc cho tốt, sau chuyến công tác này công việc sẽ bắt đầu nặng hơn đấy…
– Lại phải xin phép ngắt lời trưởng phòng!!! – a.Nguyên 1 lần nữa ngắt lời Trường. – Chuyến công tác lần này do trợ lý của tôi còn 1 số việc phải ở lại để lo nên tôi muốn mượn phòng mình 1 người làm thư ký cho tôi. Có được không hả trưởng phòng Trường?
– Ồ việc này đơn giản thôi mà anh, nếu làm trợ lý thì có cô Mai, ngày trước đã từng…
– Được rồi để tôi tự hỏi đã… Tuấn, cậu có đi được cùng tôi không?
… Bạn đang đọc truyện Sóng gió cuộc đời tại nguồn: http://truyensextv.com/song-gio-cuoc-doi/
Tối hôm đó…
– Vậy là ông Nguyên quyết định chọn mày??? – Xuân vừa hỏi vừa nhồm nhoàm nhai cơm.
– Ừ, cũng chẳng biết thế nào… nhưng ông ấy muốn vậy thì oke thôi.
– Chứ không phải là được đi cùng em Ngọc sao!!! Hê hê… Ờ, mà thằng Trường kia phản ứng thế nào?
– Tất nhiên nó không muốn rồi, đề xuất hết người này đến người kia thay tao nhưng ông Nguyên chốt “cần trợ lý là đàn ông hơn” nên cứng họng.
– Từ hôm xảy ra chuyện với cái Ngọc đến giờ nó không làm gì khó dễ mày chứ?
– Chưa cần xảy ra chuyện đấy nó cũng đã “chơi” tao rồi, nhưng cũng phải công nhận thằng này nhịn giỏi. Từ hôm đó đến giờ nó cũng chỉ đả động tao vụ nghỉ làm không phép với mấy cái báo cáo công việc linh tinh. Tuyệt nhiên không đả động 1 chút gì đến chuyện đấy cả.
– Những thằng như vậy… mày phải tuyệt đối cẩn thận. Sơ sẩy để nó nắm được thóp là hỏng hết.
– Thực ra nếu quanh đi quẩn lại chỉ là mấy trò vặt vãnh này thì cũng không có gì. Lo là lo nó “gài” tao dự án sắp tới thôi.
– Chuyển mẹ nó làm chỗ khác đi.
– … Để xem thế nào đã.
– Đời vui được mấy mà cứ phải sống chung với 1 thằng như vậy. Chắc là vì còn lưu luyến em Ngọc chứ gì?
– … Không… về lâu về dài mà vẫn không ổn thì tao sẽ xin nghỉ.
– Thế cái Ngọc dạo này thế nào?
– Thế nào là thế nào???
– Thì thái độ nó thế nào, lúc này biết tin mày đi công tác cùng ấy?
– Ờ… thì vẫn bình thường thôi, vẫn lạnh lùng… cũng chẳng biết đang nghĩ gì nữa, hajzzz.
– Ừm… thôi chuyện đâu có đó… Mà này, thằng Hải đã nói chuyện với mày chưa?
– Rồi, chuyện thực tập phải không?
– Mày lo được chứ, chỗ tao xin thì nó lại không thích vì không đúng ngạch của nó.
– Lo được, tao nói chuyện với ông anh tao rồi, cty ông ấy thì không phải lớn lắm nhưng làm ăn uy tín và qtrọng là đúng chuyên môn thiết kế của nó. Có điều nếu đã xác định làm thì sắp tới có lẽ phải theo công trình đấy.
– Thế cũng được, đi nhiều cho cứng cáp. Vậy sắp tới phòng này có khi chỉ còn có 2 thằng mình thôi nhỉ.
– Tao tưởng chỉ còn mình tao chứ, hê hê.
– Là sao?
– Thế mày không định lấy cái Ly à? Còn vài tháng nữa nó tốt nghiệp rồi đấy.
– Hê hê, anh không lo thì thôi chú lo làm gì.
– Chuẩn bị sắm nhà, tậu trâu đi, nhìn bọn mày “đều đặn” như vậy, tao nghĩ cũng không còn lâu đâu, hê hê hê.
… Bạn đang đọc truyện Sóng gió cuộc đời tại nguồn: http://truyensextv.com/song-gio-cuoc-doi/
Bữa cơm tối lẽ ra đã kết thúc chóng vánh như mọi lần nếu a.Mạnh và a.Dũng không bất ngờ gọi điện hẹn chúng tôi đi nhậu. Có lẽ vì đang trong thời gian bảo lãnh, đặc biệt lại vừa xảy ra tranh chấp với đối thủ nên địa điểm hẹn gặp là 1 nhà hàng khá kín đáo. 4 ae vẫn duy trì 1 bầu không khí hoàn toàn bình thường, không có gì khác biệt so với mọi khi dù cho hoàn cảnh hiện tại và sắp tới không lấy gì làm hứa hẹn.
– A.Dũng: anh định gặp các chú sớm hơn rồi nhưng vẫn còn 1 số việc phải giải quyết nên hôm nay mới đi uống vs 2 thằng được.
– Xuân: vụ vừa rồi giải quyết xong chưa anh, có phức tạp lắm không ạ?
– A.Mạnh: các chú không phải lo, không có vấn đề gì đâu. Những chuyện thế này bọn anh gặp thường xuyên ấy mà.
– Tôi: anh ạ, em nói thế này… 2 anh đừng để bụng nhé… Trước khi nói ae mình nâng chén cái đã.
– A.Dũng: … được rồi, chú nói đi. – a.Dũng mắt không rời khỏi chiếc chén vừa uống cạn đang đặt trên bàn, dường như anh cũng đã lờ mờ đoán được những gì tôi sắp nói.
– Tôi: sự việc lần này… thực sự không hề đơn giản phải không hả anh?
– A.Mạnh: sao chú lại hỏi vậy, không tin tưởng vào khả năng giải quyết của bọn anh à.
– Tôi: buổi tối mà 2 anh và bác nói chuyện với nhau… em đã vô tình nghe được 1 số chuyện. Hajzzz… em xin lỗi, dù em không cố ý nghe trộm.
– A.Mạnh: chú nghe được những gì rồi? – a.Mạnh lạnh lùng nhìn tôi.
– Tôi: đủ để hiểu hiện tại và sắp tới thế nào anh ạ… Em thực sự xin lỗi…
– A.Mạnh: Hừm…
– Xuân: sao vậy, tóm lại là có chuyện gì???
– A.Dũng: thôi anh, Tuấn nó đã biết rồi, giấu làm gì nữa. Tuấn này, hajzzz, bọn anh không nói không phải vì không tin tưởng các chú. Ban đầu anh cũng định nói với các chú nhưng nếu chú đã biết chuyện này hẳn cũng biết trong đó có những thứ mà bọn anh không muốn các chú dính líu đến. Có những chuyện không nhất thiết phải biết và không biết thì càng tốt hơn, vì vậy bọn anh quyết định không nói với các chú chuyện lần này.
– Tôi: 2 anh yên tâm, bọn em chưa bao giờ nghĩ 2 anh có ý gì khác. Nói ra thế này cũng chỉ vì em muốn nếu 2 anh đã coi bọn em là em thì bọn em có quyền được biết những chuyện này. Có thể bọn em không giúp được gì nhưng ít nhất 2 anh cũng hãy để bọn em biết những khó khăn mà 2 anh gặp phải.
– Xuân: thế rốt cuộc là có chuyện gì vậy, cái quan trọng nhất lại chẳng ai nói với em!!!
– A.Mạnh: hajzzz, chú “khơi mào” rồi thì kể thằng Xuân nghe luôn đi. – a.Mạnh miễn cưỡng nhấp rượu rồi lắc lắc đầu.
…
– Xuân: phía xxx tỉnh mấy hôm nay lo liệu thế nào rồi anh?
– A.Mạnh: bọn anh vẫn đang lo, nếu chỉ đơn thuần là chém giết nhau thì dễ giải quyết. Đằng này còn liên đới cả vụ phá sới trước đó nên xxx nó vẫn đang thòng sẵn dây để trói mình. Giờ chỉ cần thằng cha Cương “phá luật” cố tình bung bét vụ phá sới ấy là mọi chuyện phức tạp ngay.
– Tôi: quan hệ với xxx như vậy rồi mà nó vẫn “bẫy” mình hả anh?
– A.Dũng: chơi chỉ là “chơi” để duy trì luật ngầm với nhau thôi, chứ đã đụng vào việc là đè nhau ra hết. Thằng nào tỉnh thì mất ít, dại thì mất nhiều, thậm chí là mất hết, thân bại danh liệt.
– Xuân: em vẫn chưa rõ, tại sao phá những sới khác không sao mà đến lần này thì lại…???
– A.Dũng: là do cách anh tiến hành thôi, phá từ nhỏ đến lớn, những sới nhỏ dễ làm, chỉ cần dùng tay trong nên hoàn toàn vô sự. Còn với những sới lớn, có tầm “di động” cao thế này, cách tiếp cận lại phải khác. Động 1 chút chúng nó tẩu tán được ngay nên ngoài tay trong còn phải dùng thêm nhiều chim mồi, tạo xung đột làm phân tán các lớp phòng thủ của sới. Câu kéo sao cho đến khi xxx tập kích là được.
– A.Mạnh: cũng vì mày làm vậy nên lần này mới sai lầm. Tự mình ra mặt, cuối cùng để chúng nó kéo xuống lầy cùng.
– A.Dũng: anh cứ nói em mãi là sao nhỉ, vụ này em buộc phải ra mặt vì bọn “tay trong” nó muốn mình cam kết với nó. Mình mà không tạo ràng buộc, đến lúc bị chính chúng nó phản lại thì còn thảm nữa.
– Tôi: thôi, a.Dũng bình tĩnh đi. Vậy về lão Cương, anh có nghĩ lão ấy dám khơi chuyện này ra không? – tôi quay qua a.Mạnh.
– A.Mạnh: mọi thứ hiện tại vẫn rất khó nói, tay Cương cũng thuộc hàng lão làng. Va chạm, quan hệ với nhiều mạng lưới nên anh không nghĩ vì chuyện lần này mà lão ấy dám bung chuyện. Cái này không đơn giản là “trái luật” mà còn là “chơi bẩn” nữa, xác định làm vậy cũng coi như mất chỗ đứng trong giang hồ.
– A.Dũng: trừ khi… – a.Dũng đột nhiên nói xen vào.
– Trừ khi làm sao ạ??? – tôi và Xuân cùng hỏi.
– A.Dũng: thì trừ khi lão ta bị dồn đến đường cùng, không còn gì để mất nữa thôi, hê hê. Nhưng mà anh lại không làm vậy mặc dù hoàn toàn có thể, mục đích của anh chỉ muốn làm lão ấy suy yếu chứ không muốn triệt đến cùng. Suy cho cùng có làm vậy cũng chẳng thêm được nhiều lợi ích mà lại đặt mình vào thế đối đầu với 1 con chó dại. Thằng cha này còn 1 lượng lớn vốn góp chung với 1 tay đào vàng trên chỗ anh, mà tay này lại chịu bảo hộ trực tiếp từ người trong hội cái Hà Bắc. Người gian xảo như lão Cương hẳn là phải tính đến điều này, anh nghĩ hắn tuyệt đối không nhất thời vì chuyện của anh mà tự tay bóp nát cơ nghiệp mấy chục năm của mình đâu.
– Xuân: nghe anh nói vậy cũng thấy đỡ lo phần nào. Nếu đơn thuần chỉ là vấn đề với xxx thì em có thể nhờ chú ruột em tác động phần nào.
– Tôi: ông chú “khủng long” của mày cứu tao vụ đuổi học ngày xưa phải không?
– Xuân: ờ, chú tao làm trong ban chỉ đạo tw nên những chuyện thế này hoàn toàn có thể tác động được. Tất nhiên là trong phạm vi có thể.
– A.Mạnh: oke, cảm ơn chú, hiện tại bọn anh vẫn đang xem xét tình hình sắp tới thế nào. Nếu có biến gì ngoài dự liệu bọn anh sẽ nhờ các chú sau. Mọi việc trước mắt bác anh vẫn đang lo liệu.
– Tôi: bác Thiệu mấy ngày nay vẫn lo chuyện này ạ?
– A.Mạnh: ừ, cũng không gì đâu, coi như lâu ngày không gặp, “giao lưu” với các xxx ấy mà, hề hề
– Tôi: vậy còn về phía “hội đồng” thì thế nào ạ?
– A.Dũng: chuyện đó bên hội “cái” HB sẽ trực tiếp cùng anh giải quyết. Chuyện xử lý với xxx cũng vậy nhưng bác Thiệu cứ nhất quyết đòi can thiệp.
– A.Mạnh: bác cũng vì lo cho mày thôi.
– A.Dũng: em biết chứ, hajzzz… bác cũng tế nhị, không muốn em khó xử với hội “cái” nên mặc dù trực tiếp giải quyết với xxx cũng chỉ là về đường đi nước bước. Chuyện “bôi trơn” vẫn để em tự làm.
– Xuân: lo liệu xong vụ này anh về với hội “cái” ấy mấy năm thì trở lại?
– A.Dũng: chắc cũng phải vài năm đấy, Hajzzz… thôi uống đi nào, anh đi là anh cũng nhớ các chú và mọi người lắm.
– Xuân: bọn em cũng vậy mà, mất toi 1 chân nhậu mấy năm zời. Sao mà không nhớ được chứ, hê hê.
– A.Mạnh: chú liên tưởng hay đấy, phạt thêm chén nữa.
– Xuân: ôi xùi, ôkê.
– Tôi: thằng này bụng chó, họng bò ấy mà anh, cao hứng lúc này thôi. 1 tiếng nữa có cho gái khoả thân nằm cạnh cũng đéo “dựng” được đâu, hahaha.
4 ae say sưa nâng ly, ba hoa chém gió, nói chuyện luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác. Buổi nhậu cứ lâng lâng giữa 2 tầng cảm xúc vui vui, buồn buồn lẫn lộn như vậy cho đến khi “bụng chó” của Xuân bắt đầu phát tác, 4ae mới chịu chia tay nhau…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro