Phần 64
2020-04-01 08:29:00
Ba ngày sau…
… Liêu Ninh…
… tại một hải cảng bỏ hoang…
Vạn Bảo Các chủ sự Thôn Lão Quái đã đến từ sớm với vai trò trung gian, đi cùng lão chỉ có một lục y lão giả già nua nhưng khí tức tỏa lại to lớn như mười vạn hùng sơn, lão chính là Độc Thánh từ lâu đã thoái ẩn giang hồ.
“Thôn Thực, chuyện lần này ngươi làm có chút phong hiểm, Ma Tôn không phải là người dễ chọc, hắn nếu biết ngươi đứng ra nhận giao dịch này sẽ định tội lên đầu ngươi, mặt mũi của ta có thể hù dọa giang hồ một vài thế lực nhưng trước mặt hắn là không đủ dùng.”
Độc Thánh hướng sang Thôn Lão Quái nói, quan hệ của hai người vốn dĩ là cậu cháu nhưng giang hồ ít ai biết được, vốn là người không lập gia thất nên với đứa cháu ruột này lão hết sức bảo vệ coi như máu mủ ruột thịt.
“Cậu, ta biết chứ nhưng Phương Quy Nhất hồi trẻ đã cứu ta một cái mạng, nếu không trả cái ơn này thì ta Thôn Thực sao có thể làm người đây.” Thôn Lão Quái cười khổ không thôi, Ma Tôn kẻ được giang hồ xếp vào cấm kỵ lại nhường đến phiên lão chọc lấy.
“Bọn chúng đến, cẩn thận xử lý mọi chuyện, nếu có chuyện gì ta sẽ bất chấp mang ngươi trốn đi.” Độc Thánh âm trầm nói rồi thân hình biến mất ẩn nấp trong hư không.
“Xuy… xuy… xuy…”
Thôn Lão Quái điều chỉnh tư thế bình tĩnh lại, lão nhìn đến đám người phá không mà đến, đi đầu vẫn là Phương Quy Nhất cùng Ngô Bá, phía sau chúng là một quan tài đá đang được bốn tên trưởng lão khiến trên vai, Thôn Lão Quái biết ắt hẳn đây là bảo vật mà Ma Tôn muốn có.
“Lão bằng hữu, đối phương đã đến chưa?” Phương Quy Nhất vừa hiện thân thì gấp gáp nói, ba ngày qua quá yên tĩnh làm lão càng cảm giác được nguy hiểm rình rập.
“Sẽ ngay tức thì, ngươi kiên nhẫn chút.” Thôn Lão Quái cười nói.
“Hahaha… đúng hẹn chúng ta đã đến.” Phương Quy Nhất cũng chỉ phải đợi vài cái nháy mắt thì ba thân ảnh hiện ra trước mặt đám người, một tên hắc y nhân che kín mặt cùng một nam một nữ.
Nếu Vũ Lập Kiếm con trai Hắc Đế có mặt ở đây chắc chắn sẽ nhận ra ba người này, nữ tên Đát Kỷ, nam tên Diêm Vạn Sát cùng tên hắc y nhân kia là Thánh Sứ của thế lực thần bí ngày đó tập kích Hắc Đế diệt sát đi vị vua không ngai này.
“Đây là người mua?” Phương Quy Nhất nghi hoặc nhìn qua Thôn Lão Quái mở miệng, ngoài tên hắc y nhân kia thực lực không tệ chắc hẳn tầm bát cấp đỉnh thì hai người còn lại quá mức yếu ớt rồi, lão cứ tưởng một thế lực dám vung tiền mua đồ của Ma Tôn phải có thực lực cường đại lắm chứ.
“Haha các ngươi Minh Giáo cũng không nên coi thường bọn họ, tuy thực lực bọn họ trong mắt các ngươi không được nhưng họ có tiền, có rất nhiều tiền và là khách hàng thân thiết của ta.” Thôn Lão Quái cười nói.
“Phải, chúng ta đều là người có tiền và là những kẻ có tiền không sợ chết nên mới đi mua một thứ đồ của Ma Tôn, các vị xem có phải không?” Tên Thánh Sứ mở miệng cười nói.
“Hừ, không cần nhiều lời, long thạch đâu?” Phương Quy Nhất khoác tay nói, lão cũng chỉ tò mò một chút chứ không quan tâm đến xuất thân của đối phương, đối với những kẻ trốn chạy như lão thì quan trọng hiện tại vẫn là tài nguyên.
“Ngoài kia, mời các vị kiểm đếm một phen.” Thánh Sứ chỉ vào một con tàu ngoài xa trên mặt biển nói, mười vạn viên long thạch là một số lượng lớn không thể cầm trên tay.
“Hai người các ngươi đi kiểm tra một phen.” Phương Quy Nhất liếc mắt nhìn hai tên trưởng lão phía sau ra lệnh.
“Vâng.” Hai bóng hình lao vụt đến con thuyền.
“Chúng ta cũng có thể kiểm hàng chứ?” Thánh Sứ liếc mắt nhìn bóng lưng của hai tên trưởng lão rồi hướng Phương Quy Nhất nói.
“Có thể!” Phương Quy Nhất gật gù.
“Đát Kỷ các ngươi hai người đi nghiệm chứng đồ vật.” Thánh Sứ ra lệnh.
“Vâng.”
Đát Kỷ cùng Diêm Vạn Sát tiến đến chỗ đám võ giả Minh Giáo, hai người cẩn thận khai mở nắp quan tài.
Ở khoảng cách gần, Phương Quy Nhất đám người là bị vẻ đẹp cùng hương thơm từ Đát Kỷ làm cho say đắm, dù đã nhiều năm cấm dục nhưng vẻ đẹp của nàng làm cho chúng không thể nào không rung động, cũng may chúng đều là Cường Giả bậc cao nên vẫn áp chế được xao động để giữ vững uy nghiêm.
Nhìn vào bên trong quan tài, hài cốt Hình Thiên uy áp làm Đát Kỷ hai người sửng sốt, Diêm Vạn Sát tu vi thấp không nói nhưng Đát Kỷ thân sống từ thời Trụ Vương nên kỳ trân dị bảo nhìn đến không ít, nàng chắc chắn xác định bộ hài cốt này bên trong chứa đựng một loại sức mạnh nào đó vô cùng kinh khủng đến nỗi tại trước mặt nó nàng cảm giác được bản thân mình yếu ớt chẳng khác nào sâu kiến.
“Thánh Sứ, đồ vật không sai.” Trở về bên cạnh Thánh Sứ, Đát Kỷ nói nhỏ vào tai hắn.
“Đại trưởng lão, 10 vạn viên Long thạch không thiếu một viên.” Hai tên trưởng lão cũng đã trở lại bên cạnh Phương Quy Nhất nói.
“Được, nếu cả hai bên đã kiểm tra hàng xong vậy thì chúng ta tiến hành trao đổi.” Thôn Lão Quái vỗ tay cười nói nhưng cũng chính khi hai chữ “trao đổi” vừa ra khỏi miệng lão thì…
“Không tốt, Thôn Thực mau lùi lại.” Giọng nói như sấm rền lọt vào tai Thôn Lão Quái, là Độc Thánh hốt hoảng truyền âm.
Độc Thánh phản ứng rất nhanh nhưng Thôn Lão Quái thân chỉ là võ giả tầm thường, lão thân còn chưa kịp động thì sáu thân ảnh đã xuất hiện bủa vây lấy đám người, Phương Quy Nhất kinh hãi nhận ra lão tổ Dương Kiên là một trong số đó.
“Hahaha… Dương Kiên lão đầu, ngươi liều chết bảo hộ Minh Giáo trong khi đám người này lại cướp lấy tài vật tẩu tán muốn trốn đi, thật là làm lão phu mở mang tầm mắt a.” Hỏa Thần hướng Dương Kiên cười lớn đầy châm chọc.
“Các ngươi đám phản đồ này, lão phu nhất định sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết.”
Liều mạng để rồi rơi vào tay kẻ thù thành một đầu cẩu nô đã khiến Dương Kiên buồn bực không thôi nay lại thấy đám người Phương Quy Nhất mang của cải chạy trốn khiến lão bùng cháy nộ hỏa.
“Lão tổ! Chúng ta cũng là vì lưu lại Minh Giáo truyền thừa.” Phương Quy Nhất cùng Ngô Bá run rẩy nói, Minh Giáo toàn bộ dư nghiệt đều cùng một sắc mặt ảm đạm như tro tàn bởi vì đến đây không chỉ mình Dương Kiên mà còn là hai lão gia hỏa Băng Thần cùng Hỏa Thần, ba tên siêu cấp Cường Giả đủ để chúng mất đi lòng tin có thể trốn thoát.
“Thôn Lão Quái, chuyện này là thế nào?”
Phía bên kia, tên Thánh Sứ nhìn sang Thôn Thực hỏi, giọng điệu cũng mất đi tự nhiên vì kẻ đến quá cường hãn.
“Ta không biết việc này, ắt hẳn trong nội bộ của chúng ta có gian tế… là… chẳng lẽ là Lệ San nha đầu?”
Thôn Lão Quái nghi hoặc lẩm bẩm, giao dịch này quá nguy hiểm nên lão luôn giữ bí mật mà trong nhà lão ngoài nha đầu Lệ San làm công tác dọn dẹp thì không còn kẻ nào đáng nghi hơn nữa.
Nghĩ đến đây đột nhiên làm Thôn Thực lạnh run, cứ nghĩ đến việc Ma Tôn từ sớm đã cài cắm bên cạnh lão một con cờ từ vài năm trước khi hắn còn chưa là gì cả thì lông tơ lão dựng đứng vì hãi nhiên.
“Nói nhiều làm gì, phế toàn bộ chúng cho ta.” Ga – In lạnh giọng quát.
“Cẩn tuân Ma Hậu.”
Băng Thần cùng Hỏa Thần cúi đầu nhận mệnh còn Dương Kiên hai mắt vẫn nhìn lấy đám Minh Giáo dư nghiệt gắt gao như thể thú dữ đang nhìn lấy con mồi của mình.
“Khoan đã, lão phu liệu có thể có một thỉnh cầu.”
Độc Thánh không thể không ra mặt, lão xuất hiện trước mặt Ga – In đám người nói, sự xuất hiện của lão khiến Phương Quy Nhất đám người bất ngờ vì không ngờ còn một tên thập cấp thứ tư xuất hiện, một cảng nhỏ hoang vu lại tụ tập đến bốn tên siêu cấp cao thủ đều là những tồn tại có thể quét ngang thiên hạ một vòng thật không thể tưởng tượng nổi.
“Độc Thánh, ngươi muốn nhúng tay vào việc này?” Băng Thần đương nhiên nhận ra tên cao thủ cùng thời mà lên tiếng hỏi, Độc Thánh cái tên này có thể nổi danh trên giang hồ nhưng ở đây kẻ nào lại không nổi danh, kẻ nào lại không hùng bá một phương.
“Băng Thần, ta chỉ muốn đem Thôn Thực đi, chuyện giao dịch gì đó các ngươi tự giải quyết, ta sẽ không nhúng tay.”
Độc Thánh chỉ vào Thôn Lão Quái nói, giọng điệu mang hơi hướng cầu xin mà ở cấp độ này điều đó đồng nghĩa với việc khá nhục nhã.
“Cậu…”
Bên dưới, nhìn thấy Độc Thánh vì mình mà hạ giọng thỉnh cầu đối phương, việc mà trước nay chưa từng có khiến Thôn Thực khóe mặt già nua chảy xuống hai dòng lệ.
“Độc Thánh, Thôn Thực dám trung gian mua bán vật của Ma Tôn là có tội và chỉ một mình lão có tội, hôm nay ngươi có thể mang Thôn Thực đi nhưng ngày sau khi chủ nhân hỏi đến thì ngươi cùng gia tộc các ngươi trên dưới sợ rằng người sống không quá một đầu bàn tay, tính tình chủ nhân tin rằng lão đầu ngươi cũng hiểu.”
Ga – In lên tiếng, đứng trước mặt một tên thập cấp có thể tùy ý bóp chết mình nhưng nàng vẫn thái độ lạnh lùng không một chút kính ý vì đơn giản nàng có rất nhiều là bài bảo mệnh.
“Ngươi…” Độc Thánh lần đầu tiên bị xúc phạm như vậy nên phẫn nộ nhìn qua Ga – In gầm gừ nhưng rất nhanh một băng một hỏa hai luồng khí tức đè ép đến làm lão không thể không áp chế xao động, lão tự tin vào thực lực bản thân nhưng không đến nỗi tự cao cho rằng một mình có thể chống lại ba tên thập cấp.
“Độc Thánh, Thôn Thực tốt nhất là theo chúng ta… chủ nhân bên kia… ta nhất định sẽ nói dùm ngươi một câu, tin rằng chủ nhân cũng sẽ rộng lượng không xử phạt quá nặng nề.”
Băng Thần ngập ngừng nói vì lần đầu tiên trước mặt giang hồ nhục nhã phát âm hai tiếng chủ nhân nhưng đến tuổi này rồi thì da mặt lão ắt hẳn còn dày hơn tường đồng vách sắt nên rất nhanh bình ổn như thường.
“Ta được biết rơi vào tay Ma Tôn không kẻ nào còn sống trở về chính vì thế Thôn Thực hôm nay ta nhất định phải mang đi.” Độc Thánh thả ra khí tức cuồng bạo nói, độc khí phô thiên cái địa đến nỗi không gian cũng vặn vẹo theo tạo thành áp lực khủng bố vô hình lên toàn bộ những kẻ có mặt.
“Phu nhân, đánh hay không đánh?” Băng Thần cùng Hỏa Thần nhìn sang Ga – In hỏi ý.
“Cứ để lão mang người đi, Vạn Bảo Các vẫn còn đó, Thôn gia trên dưới đám người vẫn còn đó, không sợ chúng chạy.” Ga – In khoát tay nói.
“Được, ta Độc Thánh nhất định sẽ tiếp đãi Ma Tôn thật nồng hậu.”
Độc Thánh gương mặt co rút trước ý tứ trong lời lẽ của Ga – In nhưng rất quyết đoán thân hình biến ảo chộp lấy Thôn Thực rồi cả hai cứ thế biến mất để lại Phương Quy Nhất đám người bơ vơ.
“Chế trụ toàn bộ, giữ lại mạng của chúng, chủ nhân còn có việc cần đến.” Ga – In hai mắt lạnh lẽo hạ lệnh.
“Minh Giáo đám phản đồ này để ta, hai người các ngươi lo đám oắt con còn lại.”
Dương Kiên vốn dĩ trực chờ cơ hội nên ngay sau chỉ thị của Ga – In đã gầm gừ lao đến đám người Minh Giáo, khí thế hừng hực đầy điên cuồng.
Băng Thần cùng Hỏa Thần cười nhạt nhìn lấy bóng lưng Dương Kiên rồi cả hai đồng dạng xuất hiện trước mặt Thánh Sứ ba người.
“Bùm…”
Ngay khi Băng Thần cùng Hỏa Thần vừa đáp xuống thì từ trong tay Thánh Sứ xuất hiện một quả lựu đạn đã rút chốt từ lâu, hắn ném mạnh nó xuống đất tạo thành một vụ nổ không có sức công phá nhưng lại tạo ra một đám khói mờ mịt bao trùm không gian, Thánh Sứ ba người nhanh chóng thoát đi theo cùng một hướng như đã bàn tính từ trước.
“Hắc hắc bọn chuột nhắt này trước mặt lão phu còn dám… không thể… sao mắt ta lại…”
“Không tốt, trong khói có độc, mau nhắm mắt…”
Băng Thần cùng Hỏa Thần vốn dĩ khinh thường trò con nít của Thánh Sứ nhưng không ngờ khi mắt tiếp xúc với đám khói kia lại cay xè đến đau đớn, thân là Cường Giả thập cấp nên hai người rất nhanh vận khí đẩy lùi độc tính tuy nhiên cũng phải tốn vài giây mà chừng đó cũng đã đủ để Thánh Sứ quặp lấy Đát Kỷ hai người trốn mất dạng.
“Khốn kiếp, lão phu thề không băm nát tên chó chết này không làm người…”
Băng Thần giận giữ gào thét, Hỏa Thần cũng một bộ điên cuồng phẫn nộ, cả hai nhanh chóng cảm nhận lấy khí tức ba người Thánh Sứ lưu lại định truy đuổi.
“Không cần đuổi, bọn chúng ta đã có tính toán.”
Ga – In hiện thân nói làm Băng Hỏa hai người nghi hoặc nhưng nhìn sang bên cạnh nàng hai tên Ma Tướng biến mất thì chúng hiểu ý đồ của nữ nhân này, quả nhiên để có thể trở thành Ma Hậu thì nữ nhân này không tầm thường.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 3 tại nguồn: http://bimdep.pro/soi-san-moi-quyen-3/
“Phốc… Oanh… Phốc… Oành… Oành… Oành…”
Nửa giờ sau, Dương Kiên một thân đầy máu huyết đứng trên mặt đất, máu huyết trên người lão không phải của bản thân lão mà là của Minh Giáo mười tên võ giả đã sớm trọng thương ngất đi nằm dưới chân lão.
Trong số mười tên võ giả thì Ngô Bá thân là Minh Giáo tông chủ bị hành hạ thê thảm nhất khi bị Dương Kiên vặn nát hai tay hai chân cùng đánh gãy xương sống đến nỗi hai chữ tàn phế cũng không đủ miêu tả thảm trạng của hắn lúc này, Dương Kiên chính là tức giận với Ngô Bá nhất vì ngày đó hắn thân là tông chủ lại lẩn trốn đầu tiên nên dĩ nhiên sẽ ưu ái với hắn hơn cả.
“Đủ rồi, mang theo quan tài đá chúng ta trở về.” Ga – In liếc nhìn mười tên võ giả bị hành hạ trên mặt đất mà khoác tay nói.
“Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro