Phần 36
2024-08-05 22:09:22
0 giờ đêm, Sài Gòn đã bớt tấp nập, những chiếc xe chở hai, chở ba lao đi vun vút dưới ánh đèn như sợ nhà nghỉ nào không còn phòng trống, bỏ qua tất cả, lúc này đây trong một nhà kho củ kỹ bỏ hoang trên đường Hùng Vương đang tụ tập đến gần một nữa dân có máu mặt đất Sài thành, ai cũng nín thở đợi cuộc chiến của hai con mãnh thủ sắp xảy ra, một con sẽ phải nằm lại đây vĩnh viễn.
“Cộp… cộp… ”
Thịnh và Hoàng đi vòng quanh chậm rãi, cả hai đều không dám manh động xông lên mà đợi đối phương nóng vội ra tay trước, lúc đó chỉ cần một đòn phản đẹp là đủ để kết liễu đối thủ, đều là cáo già nên hai gã không thiếu kinh nghiệm như những thằng trẻ trâu hỉ mũi chưa sạch.
Trên tay Hoàng là cây mã tấu mà gã ưng ý nhất, không có sống dao mà là hai lưỡi dao dài hơn 1 mét khiến người ta lạnh gáy, nhưng mà thu hút hơn là cái cán bằng thép chạm trổ hình rồng màu đỏ như máu và ở đuôi cũng được mài nhọn, tất cả chỉ vì một mục đích là hạ gục đối phương một cách nhanh nhất.
“Phù… phù… ” Thịnh hít sâu từng ngụm một để lấy bình tĩnh và tụ lực chuẩn bị ra đòn, hắn biết chỉ cần sơ sẩy thì cây mã tấu kia sẽ không do dự chém ngang qua cơ thể mình, hai tay hắn nắm chặt cây naginata (đao cán dài), sống dao uốn lượn như thân rồng, lưỡi dao mài sáng bóng dài 7 tấc, cán dao bằng gỗ sơn màu đen dài hơn một mét, Thịnh cực kì thích dùng cây này chém đôi người kẻ thù.
“Vù… vù… ” Một cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua khiến con người ta mát rượi nhưng mà lúc này đây lại báo hiệu cho máu nóng của người trong cuộc sôi lên, không hẹn nhau cả Thịnh và Hoàng đều sấn tới vung vũ khí lên.
“Vút… ”
Hoàng chém chéo một phát mạnh xuống đầu Thịnh, chém ngang hay dọc quá dễ để đỡ nên hắn chém chéo xuống, quả là quá kinh nghiệm, nhưng mà Thịnh cũng phải dạng vừa.
“Bộp… ” Đạp mạnh xuống đất lấy đà nhảy ra sau né cú chém, Thịnh nắm đuôi đao đâm tới bụng Hoàng tận dụng độ dài của cây nagina so với cây mã tấu của Hoàng.
“Choang… hấp… ” Hoàng biến thế, tay cầm mã tấu quét xuống dưới chặn lại cây đao của Thịnh, tiếng kim loại va chạm khiến tất cả mọi người hít sâu một hơi vì độ nguy hiểm của trận chiến, đã có vài thằng cóc ké sợ xanh mặt sắp chảy đái trong quần.
“Hấp… ” Thịnh xông tới, Hoàng phải mất thế để đỡ đòn của gã nên bây giờ gã có lợi thế, không chần chứ gã nhào tới tung cú đá cực mạnh nhắm vào ngực Hoàng.
“Mẹ nó… THẰNG CHÓ… ” Hoàng gào lên, nắm chặt cây mã tấu trong tay, hắn biết không thể né được nên chấp nhận ăn cú đá này của Thịnh, chỉ cần chịu được không đánh rơi mã tấu mà vung ngược lên được thì Thịnh sẽ đi đời nhà ma.
“Chết đi nghé con… ” Thịnh cũng đâu thiếu kinh nghiệm vừa đá hắn vừa đưa cán đao lên ngừa cú phản đòn của Hoàng.
“Bốp… hự… ĐCM màyyyyyyyyyyyyyyyyyyy” Rống to một tiến, Hoàng bị đẩy lùi ra sau gần nửa mét vì ăn trọn cú đá trời giáng kìa, nhịn đau trước ngực, hắn vung mạnh cây mã tấu trong tay tứ dưới quét lên một vòng nhắm thẳng người Thịnh.
“Hắc hắc… còn non lắm… hấp… ”Thịnh nhếch mép khinh thường, nắm chặt cán đao đỡ lưỡi mã tấu sắp tới, hắn tự tin có thể đỡ nhẹ nhàng vì bên trong lõi gỗ là những thanh kim loại được dấu bên trong để ngừa lớp gỗ không chịu được, nhưng mà Thịnh dường như đã quên cái biệt hiệu Hoàng Bén của đối thủ.
“Phập… ” Cán đao mà Thịnh tự tin bị lưỡi mã tấu cắt ngọt qua tiếp đà chém thẳng đến hông hắn chuẩn bị kết thúc trận chiến nhưng mà…
“Keng… ” Âm thanh kim loại va chạm làm mọi người xung quanh trợn tròn mắt, lưỡi mã tấu chỉ chém được qua áo Thịnh mà không thể tiến vào được nữa, sau một hồi dưới ánh đèn mập mờ người ta mới nhìn thấy được một đai kim loại đen được Thịnh mang quanh hông, không ngờ hắn chuẩn bị kĩ đến thế, Hoàng cũng bị bất ngờ nên sững sờ vài giây quên không kịp rút về.
“Hắc… tưởng tao dễ chết thế sao… tao sẽ uống máu mày… vút… ” Thịnh trợn mắt giận dữ, tay trái cầm đao chém ngang tới người Hoàng lúc này còn đang bị bất ngờ làm khựng nhịp, tiếng đao rít trong gió lạnh lùng vô cảm đến rợn người.
Đến khi lưỡi dao sắp tới nơi Hoàng mới kịp tỉnh lại, giờ đây không còn kịp để né, để phản đòn mà là làm sao không bị chém chết, Hoàng cắn chặt răng tập trung, gã thả cây mã tấu ra cố gắng ngả người ra sau hết cỡ, được chút nào hay chút ấy.
“Vụt… phấp… vù… ” Tiếng lưỡi đao xé gió vụt qua mặt Hoàng, chỉ một phần mấy giây chậm thôi thì đầu gã đã bị xẻ đôi rồi nhưng mà lưỡi dao cũng kịp cắt ngang ngực gã kéo theo một đường máu phun ra, may là vết chém không sâu nhưng mà trông cũng khá rợn người.
“Hừ… Giãy chết mà thôi… ” Chém không chết, Thịnh tức giận tột độ, nếu là khi xưa thì chắc chắn Hoàng đã nằm dưới lưỡi đao gã từ lâu rồi, không chút chần chừ, hắn lạnh lùng vừa nhảy vừa theo đà xoay một vòng trên không trung quét đao xuống người Hoàng, một đòn cực kì đẹp mắt.
Hai mắt Hoàng trợn lên giận dữ như muốn nứt ra, mồ hôi tuôn ra như suối, cơn đau trước ngực gần như không chịu thấu, mẹ nó không ngờ thằng chó kia còn có chiêu ‘áo giáp’ thế kia, trong mơ hắn cũng không nghĩ đến chuyện ấy nhưng mà cam lòng chịu chết?… Không… Hoàng gắng toàn bộ sức lực lăn qua một bên mình và cuối cùng may mắn một lần nữa cũng thuộc về gã.
“Vù… vù… phấp… vù… ” Nền xi măng in sâu một vết chém ngọt xớt khiến người ta lạnh gáy, tưởng tượng nếu Hoàng còn nằm đó thì bây giờ cơ thể gã đã thành hai đoạn rồi, ai nấy cũng tròn mắt vì kinh hãi, đúng là cuộc chiến của những cao thủ.
“ĐCM con chó này… ” Hoàng hét to, Thịnh chém hụt nên mất thế đang loạng choạng đứng dậy, cơ hội đến, Hoàng lượm cây mã tấu dưới đất quét một vòng lớn hướng đến chân Thịnh làm gã biến sắc mặt.
“Mẹ… ” Thịnh kinh hãi, không thể né được, đòn xoay trên không lúc nãy đẹp đấy nhưng mà cũng làm lưng gã đau kinh khủng, bây giờ gã không kịp hối hận vì không chịu rèn luyện thường xuyên mà chỉ chăm chăm vào đụ đéo khiến xương cốt lỏng cả ra rồi.
“Phấp… Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaa” Máu tươi phun thành vòi, Thịnh ngã ngửa ra sau, hai chân hắn bị cắt ngọt đến khủy chân đến nỗi hai phần chân vẫn còn đứng vững trên sàn trông kinh khủng vô cùng.
“Bộp… bộp… bộp… ” Tiếng bước chân của Hoàng dần dần, dần dần tiến tới, Thịnh co rúm người vì đau đớn, mồ hôi rỉ ra từng giọt to như hạt đậu, cả người run rẩy, hai chân gã bị chém đứt rồi, trước mắt gã là một kết cục đen tối nhất, gã sắp chết sao.
“Phù… phù… ” Hoàng thở dốc kéo lê cây mã tấu tới chỗ Thịnh, cơn đau vì vết thương trước ngực làm gã sắp khụy rồi, phải nhanh chóng kết thúc chuyện này, nhìn Thịnh co rúm người như con sâu hắn không chút nào mềm lòng mà dơ cây mã tấu lên.
“Dừng lại… ” Cây mã tấu chưa kịp chém xuống thì một tiếng hô to làm toàn bộ căn nhà kho sững sờ, hai tên thanh niên bước ra, một tên trên tay khẩu súng lục chĩa thẳng vào mặt Hoàng.
“Hừ… ” Hoàng không chém xuống, hắn không mạo hiểm, dù sao hôm nay chuyện hắn thắng Thịnh trở thành ông trùm quận 5 là điều ai cũng phải công nhận, tất nhiên là còn cần phải dọn dẹp thêm ít nhân tố bất ổn nữa.
“Khiêng đi… ” Tên cầm súng ra lệnh cho thằng còn lại, một chiếc ô tô 4 bánh cũng từ từ rà đến đón bọn chúng, đến bây giờ cũng không ít người nhận ra hai thằng này, hai đàn em đắc lực của Boss thường xuyên tới đây lấy tiền từ chỗ Thịnh đem đi, được mệnh danh cặp đôi Song Sát dù còn trẻ tuổi nhưng mà danh sách thành tích giết người đã không thua mấy tay anh chị chút nào, có tin đồn bọn chúng là trẻ mồ côi được Boss nhận nuôi huấn luyện từ nhỏ.
“Đi… ” Tên cầm súng thu khẩu súng lại nhìn Hoàng một cái sâu rồi quay người bước vào chiếc ô tô đợi sẵn, hắn cũng không dám nổ súng vì nếu thế thì bọn hắn cũng không sống ra khỏi đây được, giang hồ có quy tắc của giang hồ, cứu Thịnh ra khỏi đây đã là làm trái quy tắc rồi, Thịnh đã từng cứu Boss một lần nên bọn chúng phải làm thế, cũng may với cái uy của Boss mà không ai dám tiến lên nếu không bọn chúng giờ đây đã thành thịt bằm rồi.
“Hừ… phù… phù… ” Ngồi trên xe, Thịnh thở dốc từng ngụm, nhìn đôi chân bị chém cụt đang được bịt cầm máu mà hắn nghiếng răng vì đau đớn và tức giận, hắn thề mối thù này phải trả dù bất cứ giá nào, cả Hoàng và kẻ phía sau, tất cả phải chết bằng những cách thảm thiết nhất, hắn phải uống được dòng máu nóng phun ra từ cổ của Hoàng và người thân gã.
Nhưng mà mọi chuyện chưa dừng lại…
“Brừm… ” Chiếc ô tô 4 chỗ giảm dần tốc độ khi tới ngã rẻ của con hẻm để chuẩn bị quẹo ra đường lớn.
“Ầm… xoảng… ” Một cú đấm cực mạnh xuyên qua cửa kính xe thẳng tới đầu của thằng tài xế làm đầu hắn lõm vô hình nắm đấu trông ghê rợn vô cùng.
“Rầm… ” Không có người lái, chiếc xe đâm thẳng vào bức tường phía trước, đến bây giờ Song Sát và Hoàng mới nhận ra chúng bị tấn công, cố gắng rướn mình lên nhìn qua cửa kính, Hoàng muốn nhìn xem thằng nào to gan như vậy, biển số xe bốn số 9 biểu tượng của Boss mà bọn nó còn dám làm thế.
“ĐCM …… ” Rút súng ra, thằng cầm đầu mở nhanh cửa bước ra.
“Ầm… hự… rầm… rầm… hự… rầm… rầm… ” Chưa kịp bước ra, cánh cửa bị một cánh tay to khỏe giữ lại rồi đập mạnh vào liên tục như kẹp thịt, đó hắn chính là thằng mập, Long và hắn đã đợi chỗ này lâu lắm rồi.
“Anh… ” Nhìn anh bị một tên to con dập cửa đến nỗi chết như một đống thịt mà thằng còn lại hét lên, nhưng mà chưa kịp làm gì thì…
“Ầm… xoảng… ” Thêm một cú đấm của Long xuyên qua khung cửa kính, nhưng mà lần này không trực tiếp giết chết đối phương, hắn bóp chặc cổ đối phương làm thằng kia trợn mắt, hai tay với với đập lên cánh tay cứng như sắt đang bóp cổ mình trong vô vọng.
“K… h… ô… n… g… rắc… ” Thịnh kinh hãi nhìn tên bên cạnh mình bị bóp cổ đến nỗi nát cả xương, là ai mà kinh khủng đến vậy, hắn sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, cả người run lây bẩy, cảm tưởng biến thành con mồi không dễ chịu chút nào…
“Mày… mày là ai… tao có nhiều tiền… nhiều tiền lắm… tha cho tao… ” Thịnh hét lên, giờ gã chỉ nghĩ được như vậy nhưng mà gã đã quên đi những kẻ trước đây đã van xin gã như thế nào trước khi lưỡi dao lạnh lùng của gã chém xuống…
“Rắc… ” Một lần nữa âm thanh của cái gì đó gãy vang lên, kết thúc một đêm đẫm máu…
…
“Bộp… bộp… ” Trên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng, cái bao cát loại lớn nhất đang bị hành hạ bởi một gã khổng lồ, bên cạnh là một đống bao đã rách để tạm một bên mà ai nhìn vào cũng xanh mặt vì kinh hãi, từng cú đấm cực mạnh liên tục liên tục được tung ra.
“Tít… tít… ” Tiếng chuông điện thoại reo lên làm gã nhíu mày dừng lại rồi bực mình bước từng bước nặng nề về phía cái bàn như một con khỉ đột biến dị, nước da nâu khỏe khoắn, cao đến hơn hai mét, cơ bắp cuồn cuộn là đặc điểm bên ngoài của gã.
“Alo… hừm… vâng… vâng… ”
Bỏ chiếc điện thoại xuống, hắn bước về phía nhà tắm, có việc cần phải giải quyết rồi!!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro