Sói săn mồi – Quyển 1

Phần 141

2024-08-05 22:09:22

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 141
“Phốc! Phốc!… Phốc!” Mười tên cương thi sau lưng động, chúng há miệng nhào tới chỗ Long như mười con thú dữ.

“Diệt Quyền!” Long gầm gừ, hắn vận tử khí đấm liền ba cú đấm Diệt Quyền mang theo tử khí cuồng bạo về mười tên cương thi.

“Xịch! Xịch! Xịch!” Ba cú đấm xuyên thẳng thân thể ba tên cương thi phía trước rồi không dừng lại xuyên tiếp ba tên phía sau… cứ thế mười tên cương thi bị đánh bay ra sau với một lỗ thủng lớn trước lồng ngực… nhưng chỉ tích tắt sau bọn chúng lại đứng dậy hướng Long lao tới.

“Thiên Lang Kỳ Vô Trảo!”

“Sát Quyền… Diệt Quyền!”

… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensextv.com/soi-san-moi-quyen-1/

“… Trảo…”

“… Quyền…”

Hai giờ trôi qua, Long giờ vẫn đứng đó… lông tóc không tổn hại nhưng hơi thở của hắn đã có phần gấp gáp nặng nề… suốt hai giờ hắn liên tục tiêu hao tử khí cùng sức lực đánh bay hai mươi tên cương thi.

“Lách cách…”

Chúng lại chậm rãi lắp ghép lại khiến nội tâm Long có chút lạnh run… hắn không thể nào hiểu được tại sao chúng có thể làm thế nhưng hắn biết chắc một điều rằng nếu cứ thế này thì hắn nhật định sẽ phải chôn thây tại đây.

“Chết… chúng ta sẽ chết… haha… ta Diệp Siêu lại phải chôn thây tại nơi đây sao… haha…” Diệp Siêu hai mắt dại ra đờ đẫn hét lên như một thằng điên.

“Chôn… chôn!” Hai mắt Long sáng lên… là chôn… nghĩ là làm, tử khí trong người hắn xoay chuyển.

“Gaoooooooooo… Ầm… Ầm… Ầm” Gầm gừ hội tụ tử khí cuồng loạn đến tận cùng, Long tung liền năm mươi cú đấm xuống mặt đất.

“Rắc… rắc… rắc…” Lối đi chấn động, mặt đất bị kình lực kinh người phá nát hình thành đến một động sâu hoắm kèm theo những vết nứt lan rộng ra xung quanh.

“Haha… xuống đấy mà bất tử đi lũ chó này…” Long cười ha hả chụp lấy một tên cương thi ném xuống… một tên rồi một tên… dưới sức mạnh quá chênh lệch, hai mươi tên cương thi cứ vậy bị Long ném xuống dưới cái hố hắn mới tạo…

Một phút sau…

“U… u… phập… phập…” Là tiếng xương cốt găm vào đất đá, Long nhăn mặt nhìn bọn cương thi bắt đầu dùng xương găm vào tường đất leo lên.

Long tức điên người, hắn chưa bao giờ gặp phải bọn nào khó chơi đến nhường này… trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ… có chôn thì phải… có lấp.

“Oanh… rắc rắc… leo đi… oanh… ầm… ầm… rắc… ta cho bọn mày leo!” Long nổi điên hướng về phía trần đá tung quyền.

“Ầm… ầm!” Chịu không nổi lực đạo tàn phá, trần đá sập đổ ập lên cái hố mang theo những đường nứt toát lan rộng ra khắp đường hầm khiến Diệp Siêu không nhịn được lao tới ôm chân Long.

“Đại gia… đại gia của tôi ơi… mau mau dừng tay… cứ thế này chúng ta không chết vì cương thi cũng bị ngài chôn sống mất…” Diệp Siêu khóc không ra nước mắt.

“Hừm!” Áp chế xao động, lý trí nói cho Long biết hắn tiếp tục ra tay thì đường hầm này thật sự sụp đổ mất… nhìn chằm chằm vào cái động vừa bị lấp đầy đất đá… Long mang Diệp Siêu tiến về phía sâu bên trong… ý nghĩ thu Dạ minh châu đã bị hai người quẳng đi ngay tức khắc…

“Răng… rắc…” Ngay khi Long vừa quay đi, lớp đất đá vừa bị hắn đánh sập phát ra âm thanh rạn nứt nho nhỏ từ bên dưới khiến bước chân Long lại nhanh thêm vài phần, hắn biết chúng là muốn chui ra rồi.

Men theo lối đi khảm đầy Dạ minh châu, Long cùng Diệp Siêu tới một cánh cửa khác… vẫn là một cánh cửa đá cũ kĩ theo năm tháng nhưng khác biệt với cánh cửa ở ngoài là nó được chạm trổ các họa tiết cầu kì hơn… ở trên cửa được khắc lên một bức tranh bầu trời với những đám mây đầy giông tố, chính giữa là hình vẽ một con rồng dữ tợn… ánh mắt nó nhìn chằm chằm về phía người xem.

“Trụ Vương… ta tới rồi đây!” Long thầm thì, hắn đưa bàn tay lên ấn vào đầu rồng trong bức tranh.

“Rắc… rắc…” Ngay khi bàn tay vừa chạm đầu rồng, Long khẽ nhíu mày vì bàn tay vốn dĩ cứng hơn cả sắt thép của hắn thế mà bị một cái gì đỏ nho nhỏ xuyên thủng rồi nhanh chóng rụt lại giống như là đã lấy đi của hắn một giọt máu… chỉ ít giây sau là những tiếng răng rắc từ bên trong cửa đá truyền ra… nó bắt đầu chuyển động.

“Ầm… Ầm!” Cửa đá sụp xuống… Diệp Siêu hào hứng nhào vào trước.

“Oaaaaaaaaa!” Nghe thấy tiếng Diệp Siêu kinh hô, Long theo vào… đập vào tầm mắt hắn là một vùng không gian rộng lớn cực kì… ở chính giữa là một pho tượng bằng đồng mạ vàng vô cùng hùng vĩ… tượng người mặc quần áo đế vương đầu đội mũ cửu long, khuôn mặt pho tượng giận dữ tay cầm đế kiếm chỉa thẳng trời cao thể hiện tư thái muốn nghịch thiên, chống lại trời quả là bá đạo tuyệt luân ngạo nghễ thiên địa làm sao.

“Trụ Vương!” Long nói khẽ, hắn tin bức tượng đó là của Trụ Vương… kẻ hận ông trời nhất vì nỗ lực cả cuộc đời tìm kiếm lại bị số phận trêu ngươi kiếm ra thứ mà bản thân không thể tu luyện.

“Nhìn kìa đại gia… là quan tài bằng vàng ròng đó…” Diệp Siêu sau khi bị choáng ngợp bởi pho tượng hùng vĩ của Trụ Vương lúc này bản năng hám của trở lại, hắn nhanh chóng bị một chiếc quan tài vàng rực ở bên dưới chân bức tượng thu hút.

“Cẩn thận chút…” Long đang muốn nhắc nhở Diệp Siêu cẩn trọng nhưng lời hắn chưa ra thì đối phương bóng hình đã biến mất… gã lao nhanh về phía chiếc quan tài với ánh mắt đầy tham lam.

“Diệp Siêu! Thằng ngu này, mau trở lại…” Long gầm lên.

Nhưng đã muộn… ngay khi Diệp Siêu vừa bước chân lên lối đi được trải thảm vàng óng dẫn đến chân bức tượng thì dị biến phát sinh.

“Ầm! Ầm!” Ở trước mặt pho tượng Trụ Vương… hai bức tượng nhỏ hơn cao tầm hai mét nổi lên từ dưới mặt đất… không, đúng hơn là hai người vì nhìn sơ qua thì chúng có da thịt chứ không phải bằng đồng… chả là làm người ta lạnh gáy vì cả hai… đều không có đầu, chúng mình trần lực lưỡng vác theo một thanh đại đao lớn gác trên vai.

Diệp Siêu trợn tròn hai mắt, khuôn mặt trắng bệch hoảng sợ lùi ra sau hết mức có thể vì hắn cảm nhận được hai tên vừa xuất hiện cực độ… cực độ nguy hiểm.

“Phốc! Ầm!” Vừa mới lùi ra nửa bước, Diệp Siêu lông tóc dựng đứng vì chỗ đất hắn mới đứng nửa giây trước giờ đây đã bị một thanh đại đao phá tan nát… đưa ánh mắt nhìn lại chỗ hai gã không đầu… Diệp Siêu lạnh gáy vì một tên đã không còn đại đao nữa… nhanh… nhanh đến không tưởng.

“Vù!” Đúng lúc này thanh đao thứ hai tới, Diệp Siêu cứng đờ người không kịp động… ý nghĩ duy nhất trong đầu gã lúc này là ‘chết’ nhưng gã hôm nay gặp vận may rồi vì… Long động, tay quyền của hắn đã tới trước ngăn chặn thanh đao phóng tới.

“Oanh!” Đao đối quyền tạo thanh âm chấn mạnh mẽ… cảm nhận nơi bàn tay có chút đau nhức, Long khá ngạc nhiên vì sức mạnh của hai gã không đầu vừa mới xuất hiện, phải biết là khoảng cách gần một trăm mét mà đao tới còn giữ được lực đạo như vậy thì lực phát ra là ghê gớm đến cỡ nào… cơ mà hắn không thể suy nghĩ nhiều được vì hai gã to xác bắt đầu động thân rồi…

“Rầm… rầm… rầm…” Hai con trâu điên không đầu nhào xé gió tới chỗ Long nhanh chẳng khác nào hai chiếc xe tải hạng nặng sẵn sàng húc văng bất cứ thứ gì trên đường đi của chúng.

“Hà Hà! Đọ sức sao? Thế thì đọ đi!”

Long khóe miệng nhếch lên, cả người hắn cơ bắp cuồn cuộn lên… tử khí càng ngày càng đậm đặt đến nỗi dưới chân hắn đất đá bắt đầu vỡ vụn.

“Hấp” Đạp mạnh chân xuống đất lấy đà, Long nhào tới đối đầu với hai tên to xác… đã lâu không có một trận đấu sức mạnh khiến hắn có chút khao khát.

“OANH!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng động va chạm làm toàn bộ khu mộ địa rung lên, tượng đồng của Trụ Vương lắc lư đến một hồi sau mới đứng vững được… thậm chí phía dưới, hai chân bức tượng đã rạn nứt những đường sâu hoắm… xem ra chỉ cần một vài lần như thế nữa thôi thì nó sẽ không chịu nổi mà đổ ập xuống.

Trở lại với bãi chiến trường… sau cú va chạm kinh khủng, Long bị đẩy lui ba mét còn hai tên không đầu lui lại năm mét… nhìn bên ngoài thì cả hai bên không sao nhưng gương mặt Long lúc này biến sắc rồi.

“Ầm! Ầm!” Lại hai tên to xác không đầu trồi ra từ dưới lòng đất, chúng khác biệt với hai tên trước là lần này trên tay chúng là hai cây thương to dài sáng loáng.

“Phốc! Phốc!” Hai mũi thương ngay tức thì hướng Long phóng tới với tốc độ kinh hoàng.

“Gaooooooo” Long gào lên, hắn phẫn nộ hai tay biến thành quyền đón đỡ hai mũi thương lao tới người mình, hắn thật ra muốn né chúng hơn nhưng biết không kịp.

“Phanh! Phanh!”

Hai thanh thương bị đánh bay… Long cũng bị lực trùng kích phải lui ra sau hai mét… lần này thân thể hắn không còn nguyện vẹn nữa mà trên hai bàn tay đã xuất hiện hai lỗ thủng sâu hoắm sau khi đón đỡ hai cây thương.

“Phù… phù…” Long thở dốc vài hơi, sức mạnh của hắn bị tiêu hao đáng kể sau khi quần đả với bọn cương thi, rồi va chạm mấy lần với bọn to xác này… hắn khó hiểu mục đích của Trụ Vương khi tạo ra mấy đồ chơi này… là thử sức hắn sao? Nhưng mà hắn phải dừng đầu óc lại một tí rồi vì gấp đôi lần trước, lần này là bốn chiếc xe tải đang lao tới chỗ hắn rồi.

“ẦM!!!!!!!!! Rắc! Rắc… Rắc!”

Tượng đồng lắc lư, các vết nứt bên dưới lan rộng đến hơn chục mét xung quanh… nó không còn đứng vững nữa mà vẹo hẳn qua một bên, xem ra chỉ một lần nữa Trụ Vương là phải để pho tượng của mình nằm trên mặt đất rồi.

“Phù! Phù!” Long hơi thở nặng nề nhìn chằm chằm vào bốn tên to xác cách mình vài mét, hắn lần này lùi tới năm mét còn bọn chúng chỉ lùi hơn hai mét mà thôi… cứ tiếp tục thế này thì cơ thể hắn cũng sẽ không chịu nổi mất.

“Ầm! Ầm!” Mặt đất run nhẹ… lại thêm hai bóng hình quen thuộc hiện ra.

“Khốn kiếp Trụ Vương! Lão tử nhất định sẽ đào mộ ngươi lên!” Long gầm gừ chửi rủa vì lại thêm hai tên không đầu xuất hiện nâng tổng số lực sĩ không đầu lên con số sáu.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sói săn mồi – Quyển 1

Số ký tự: 0