Sói săn mồi – Quyển 1

Phần 131

2024-08-05 22:09:22

Phần 131
“Thưa các hành khách… tàu chúng ta sắp ghé vào ga Quảng Sơn, tàu sẽ dừng lại 30 phút trước khi tiếp tục hành trình… chúc quý khách vui vẻ…”

Âm thanh của nữ thông báo viên vang lên trong khắp các toa tàu làm Thẩm Hoành tỉnh lại, hắn nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho hai tên lính canh bên cạnh mình… chúng ngay tức thì nhận ra ánh mắt của hắn rồi khẽ gật đầu rời đi… chúng chính là tâm phúc của gã nên hiểu lệnh của gã là gì, đó chính là thiết lập các trạm gác và đề cao công tác an ninh khi tàu dừng tại ga.

“Kít… kít…”

Năm phút sau tiếng phanh báo hiệu tàu đã vào ga, chiếc tàu siêu tốc giảm tốc nhẹ nhàng rồi dừng lại tại ga Quảng Sơn. Ngay khi tàu vừa dừng, tại cửa ra ba toa đầu tàu đều xuất hiện hai tên quân nhân gương mặt lạnh lùng bước xuống đứng cảnh giới tại cửa… trên tay tên nào cũng là khẩu M4A1 đã lên nòng sẵn… điều này làm ga tàu lúc trước còn đang sầm uất rộn ràng tiếng cười nói giờ lại trở nên im ắng đáng sợ, ai cũng nhìn nhìn những khẩu súng trên tay mấy tên lính kia mà ngầm hiểu có một nhân vật không tầm thường đang hiện diện trên con tàu kia.

“Bánh bao… bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây…”

“Bánh mì Quảng Sơn… hai tệ một ổ… ăn ngon không lỗ… mại zô mại zô…”

Trong không khí yên lặng đáng sợ ấy đột nhiên xuất hai thanh niên lưng đeo hai cái giỏ to vừa đi vừa hét vang chào hàng khiến ai nấy đều khó hiểu hướng ánh mắt tới… hai thằng này ngáo đá ngại sống lâu hay sao không nhìn thấy tình hình hiện tại.

“…”

“…”

“Câm mồm… ra chỗ khác mà rao…” Thấy hai tiếng rao ồn ào vẫn liên tục từ miệng hai tên thanh niên phát ra, một tên quân nhân không nhịn được quắc ánh mắt lạnh lùng gầm lên hướng bọn chúng.

“Úi… ấy chết… tiểu nhân mắt không tròng không thấy quan gia ngài… xin lỗi… xin lỗi…” Tên bán bánh bao co rụt người, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về toa tàu vội thối lui vài bước lắp bắp xin lỗi khiến người xung quanh đưa ánh mắt khinh bỉ tới, đồ không biết sống chết giờ biết sợ rồi sao.

“Bánh mì…” Trái ngược lại tên bán bánh mì vẫn đang chuẩn bị rướn cổ chuẩn bị rao làm gã quân nhân sầm mặt, thằng này thật muốn chết, hắn giương khẩu súng về phía gã như muốn nổ súng mà gầm lên:

“Oắt con… không nghe tao bảo gì à?”

Đến đây mọi người ở sân ga hoảng sợ nhìn khẩu súng kia mà vội vàng thối lui ra sau hết cỡ, lỡ đâu ăn đạn lạc thì chết mịa.

“Hử… Quan gia… ngài nói tôi hả?” Tên bán bánh mì quay đầu khó hiểu nhìn gã quân nhân hỏi với vẻ ngây thơ vô tội làm ai nấy cũng tức điên, mày giả ngu hay thật sự ngu đây.

“Khốn kiếp… Ọc!” Tên quân nhân nổi khùng đang chuẩn bị nói gì đó nữa nhưng đột nhiên hắn trợn trắng mắt ôm cổ họng ú ớ khiến mấy tên lính còn lại khó hiểu đưa mắt sang… cơ mà chúng kinh hãi tột độ vì lúc này đây trên cổ tên kia là một con dao đã đâm vào lút cán… máu tươi như vòi rồng phun trào ra xung quanh.

“Chó chết!”

Không biết tên nào lên tiếng trước, năm tên quân nhân dù sao cũng là thân qua bách chiến nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nắm chặc khẩu súng trong tay đang định đưa mắt tìm kiếm thủ phạm… nhưng… đã muộn.

“Vút… vút…”

Lưỡi kiếm chớp lóe.

Mọi người ở sân gà trợn mắt há hốc mồm với cảnh tượng phía toa tàu, hai gã thanh niên lúc trước còn đang gào cổ bán bánh mì với bánh bao giờ đây đang đứng trước cửa toa tàu, trên tay chúng là hai lưỡi kiếm nhỏ đang nhỏ máu tí tách… không ai hiểu chuyện gì đến khi mười mấy giây sau… năm cái đầu người cứ thế mà rời khỏi cổ năm tên lính… năm cái cổ không đầu biến thành năm cái vòi máu phun thẳng lên trời chẳng khác nào phim kinh dị.

“Bịch… bịch…”

Ngay tức thì có người không chịu được ngã xuống ngất xỉu, đến cả người gan dạ nhất cũng không thể nhịn được cơn buồn nôn đang sôi trào.

Trở lại cửa toa tàu, hai tên sát thủ sau khi hạ thủ xong sáu mạng người vẫn với khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc liếc nhau ra hiệu, ngay tức thì tên bán bánh bao nhắm ngay toa thứ hai cũng là toa tàu của trung tướng Đoàn Ngạn Dĩnh lao vào, tên còn lại theo ngay sau… xem ra chúng đã tính toán kĩ các bước hành động cũng như thăm dò chính xác vị trí của mục tiêu.

… Trong tòa tàu thứ hai…

Thẩm Hoành rít xong điếu thuốc thì vứt nó xuống sàn dùng mũi giày dụi dụi tàn thuốc, bất chợt cả người hắn rùng mạnh… một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên… đã từng trải qua nhiều hiểm nguy… Thẩm Hoành cảm giác được nguy hiểm trí mạng sắp xảy ra.

“Roạt…”

Bản lĩnh của một quân nhân trỗi dậy, không chần chừ một phút giây nào Thẩm Hoành rút khẩu súng lục bên hông rồi vặn núm cửa lao vào trong căn phòng của Đoàn Ngạn Dĩnh cùng lúc gào lên với hai tên lính lúc này đã trở lại bên cạnh mình.

“Báo động… có địch tập…”

Hai tên quân nhân chưa kịp phản ứng lại với hành động của đại tá nhưng chỉ là thoáng sững sờ vài ba giây mà thôi, ngay tức thì một tên rút bộ đàm ra… tên còn lại thì giơ khẩu M4A1 lên nhắm về hướng cửa ra vào.

Trong phòng…

Đoàn Ngạn Dĩnh giật mình kinh hãi khi có kẻ lao vào phòng mình, trên đùi gã… người đẹp Mĩ Thoa cũng bị hành động của Thẩm Hoành làm thót tim… đến khi nhìn thấy kẻ xông vào cả hai mới thở ra một hơi.

“Chuyện gì?” Đoàn Ngạn Dĩnh nhăn mặt lên tiếng hỏi Thẩm Hoành với giọng cực độ khó chịu… hắn thề nếu không có lý do chính đáng thì lần này hắn thật sự sẽ xuống tay với tên này.

“Trung tướng… có địch… Rầm!” Thẩm Hoành gấp giọng trả lời, tiếp đó gã giật mạnh cánh cửa đóng sập lại rồi giương nòng súng thằng hướng cánh cửa… chỉ cần một di động nhỏ hắn sẽ không ngần ngại nổ súng.

“Địch? Địch… địch…” Sững sờ sau khi nghe câu trả lời của cấp dưới… Đoàn Ngạn Dĩnh lẩm bẩm vài tiếng rồi thoáng chốc gương mặt biến sắc từ hồng sang trắng xanh sợ hãi, hắn mò mầm khẩu súng ở hông mình theo bản năng nhưng đã quên đi mình đã tháo nó để vào học tủ từ đời nào vì người đẹp không thích thấy súng đạn lúc gần gũi.

Mĩ Thoa cũng sợ chết khiếp khi nghe Thẩm Hoành nói, ả sợ quá khiến hai chân cứng đơ không di chuyển được làm Đoàn Ngạn Dĩnh cũng ‘kẹt theo’.

“Tạch… tạch… tạch…”

Ba người trong căn phòng đang trong căng thẳng tột độ thì bất chợt tiếng súng nổ, cả sáu cái lỗ tai có thể nghe rõ mồn một tiếng súng M4A1 xả đạn… từng giọt mồ hôi lạnh tuôn ra sau gáy Đoàn Ngạn Dĩnh… lần đầu tiên trong đời gã đối mặt với chuyện này… mang tiếng Trung tướng quân đội nhưng gã chưa bao giờ tham gia một trận đánh nào thật sự mà chỉ cần ăn ngủ, chơi gái cho tốt đợi dịp xét duyệt cuối năm lại nhờ uy vọng của gia tộc cướp đi chiến công của cấp dưới.

Thẩm Hoành thì khác, hắn bình tĩnh nghe rõ những tiếng động đằng sau cánh cửa kia… nghe tiếng thuộc hạ nổ súng thì hắn cảm thấy yên tâm phần nào vì hắn cho rằng đang ở trên tàu, không gian giới hạn nên cho dù đối phương thân pháp uyển chuyển đến cỡ nào cũng không thể nào né khỏi làn đạn của một quân nhân dày dạn kinh nghiệm được.

Nhưng đến khi nghe tiếng động tiếp theo thì Thẩm Hoành cũng biến sắc…

“Vù… vù… roẹt… xịch…”

“Xịch…”

Sau vài giây, không còn tiếng súng nổ hay bất cứ âm thanh nào khác… tay cầm súng của Thẩm Hoành run run… bởi vì hắn không còn giữ được bình tĩnh nữa… trong đầu hắn lúc này là vô vàn những suy tính đến tình huống bên ngoài… hắn không thấy tiếng súng nổ nào khác chứng tỏ đối phương không sử dụng súng… nếu thế thì tiếng động kia là gì? Nó nghe như tiếng chém nhưng hắn không thể nghĩ ra kẻ nào có thể áp sát được hai nòng súng M4A1 trong một không gian cực hẹp như thế… khoan đã… trừ khi!!!!

Thẩm Hoành đổ mồ hôi lạnh rồi, hắn biết… đối phương không phải quân nhân mà là… cao thủ.

“Kẻ nào bên ngoài? Lên tiếng đi!”

Trái ngược với Thẩm Hoành, Đoàn Ngạn Dĩnh không còn nghe thấy tiếng súng nữa nên tưởng kẻ xâm nhập đã được thuộc hạ giải quyết sạch sẽ vì hắn tin tưởng vào sát thương của khẩu M4A1… hắn đã quá quen với cuộc sống quyền quý được bao bọc dưới sự bảo hộ của hộ vệ rồi đâu mường tượng được nguy hiểm như thế xảy ra với mình.

“Cạch…”

Núm cửa xoay tròn… Thẩm Hoành trợn hai mắt nhìn chằm chằm về phía đó, hắn muốn nổ súng nhưng hắn sợ… hắn sợ kẻ đến mạnh đến nỗi hắn không thể chống lại… cuối cùng bản năng của một người quân nhân khiến hắn cắn răng bóp cò súng.

“Đoàng… đoàng… đoàng…”

Ba phát đạn ngay tức khắc nổ lên, chỉ trong tích tắc cánh cửa hiện lên ba lỗ thủng do đầu đạn xuyên thủng.

Đoàn Ngạn Dĩnh bị hành động của Thẩm Hoành làm cho hơi bất ngờ.

“Rầm!”

Ngay khi đang tập trung, đột nhiên Thẩm Hoành bất ngờ vì cánh cửa cứ thế bị đánh bay thằng tới người hắn nhanh đến mức hắn không thể phản ứng… hắn đã đoán đúng… đối phương là cao thủ.

“Ầm! Rầm!”

Cánh cửa mang theo một lực đạo kinh khủng đập vào người Thẩm Hoành rồi mang theo hắn bay thẳng ra sau đập mạnh vào thành tàu mới dừng lại.

“Hự… phụt… phụt…”

Thẩm Hoành nằm dưới cánh cửa rên rỉ phun ra hai búng máu lớn, dù gì cũng là một quân nhân tinh anh, cơ thể hắn cũng có phần cứng rắn hơn người bình thường nhiều nhưng việc bị nội thương là không tránh khỏi, hắn biết đối phương cực mạnh.

“Kẻ… kẻ nào… có biết ta là ai không… dám… dám động vào Đoàn gia không sợ Đoàn gia ta diệt cả tộc mày sao?”

Đoàn Ngạn Dĩnh lắp bắp run rẩy dơ khẩu súng lên dọa nạt, sau bao nỗ lực đẩy người đẹp bị dọa cho ngất xỉu trên đùi ra hắn đã mò được khẩu súng lục của mình, nhưng mà hắn còn không nhận ra chốt an toàn còn chưa được mở nữa, thật đáng buồn cho một viên Trung tướng quân đội.

“Hắc hắc… ta lại sợ Đoàn gia quá đi mất… Đoàn Ngạn Dĩnh… hôm nay tao đến lấy cái mạng chó của mày đây… để xem Đoàn gia của mày có thể làm gì lão tử!” Giọng cười khả ổ vang lên, bước vào căn phòng là một gã thanh niên ăn mặc phổ thông… hắn chính là tên bán bánh mì ban nãy.

Chưa biết người đến là ai nhưng nhìn thấy thanh kiếm đẫm máu cùng thảm cảnh của hai tên hộ vệ ngoài cửa mà Đoàn Ngạn Dĩnh rùng mình… hắn chợt nhớ đến hai tên hộ vệ của mình… đường đường là công tử của gia tộc lớn như Đoàn gia hắn đương nhiên có cao thủ đi theo hộ vệ… nãy giờ sợ hãi quá mà hắn quên đi việc này, dù sao thì lâu rồi hắn cũng chưa thấy mặt hai gã cao thủ này vì ai lại dám đi gây chuyện với hắn kia chứ… nghĩ đến đây Đoàn Ngạn Dĩnh lại thầm an tâm nhưng cũng không quên chửi rủa hai gã kia trong đầu… ‘địt cụ giờ này còn chưa xuất đầu lộ diện chẳng lẽ đợi bổn thiếu gia bị chém thành hai mảnh thì bọn chó này mới lòi đầu ra sao’.

“Sao? Đang đợi hai tên cẩu kia đến giúp sao?” Nhận thấy sắc mặt của Đoàn Ngạn Dĩnh đang từ sợ hãi sang bình tĩnh mà gã thanh niên như đoán hắn đang nghĩ gì nhếch miệng khinh bỉ.

“Phải thì sao? Thằng chó, đừng tưởng có chút bản lĩnh ấy mà lên giọng với ông… tao nhất định sẽ chơi chết cả nhà mày!” Đoàn Ngạn Dĩnh trừng mắt gầm lên, không thấy hộ vệ lộ diện hắn lại càng cảm thấy không xong rồi.

“Mạnh miệng gớm nhỉ… haha… mày nghĩ là bọn tao chưa tính tới hai thằng oắt con ấy sao? Không chừng giờ đây đầu của bọn nó đã bị lão Cửu cùng lão Bát hái đi rồi ấy chứ” Gã thanh niên vừa bước chậm rãi tới vừa nhếch mép coi thường con mồi của mình.

“Mày… mày là ai?” Đến đây mặt Đoàn Ngạn Dĩnh tái xanh không còn chút máu, hắn sợ hãi… sợ hãi đến hai chân như mất khống chế… đũng quần hắn đã có chút nước lan ra rồi… hắn sợ đến không khống chế được con chim nhỏ trong quần… viên Trung tướng đến thời khắc sinh tử lại sỡ vãi tè… thật đúng là sợ vãi tè.

“Tao? Xuống dưới gặp Diêm Vương thì nhớ nói với lão là Thập Ác gửi lời thăm nha… hà hà” Tên thanh niên cười gằng bước tới gần Đoàn Ngạn Dĩnh nói, nhìn con mồi của mình sợ co rúm mà hắn lại càng hưng phấn… đối với hắn thì được tận mắt chứng kiến sự đau khổ, cầu xin cùng sợ hãi tột độ của nạn nhân trước lưỡi kiếm của mình là điều làm nên kích thích nhất… hắn là lão Thập trong Thập Đại Ác Nhân – Thập Ác thời đại này.

“Thập… Thập Ác… Thập Đại Ác Nhân… mày… mày…” Đến giờ Đoàn Ngạn Dĩnh triệt để sợ rồi, nước tiểu của lão tuôn ra xối xả làm cả cái quần ướt đẫm, lão không nghĩ rằng mình có ngày lại bị bọn này tới viếng thăm.

“Đúng rồi… được chết dưới lưỡi kiếm của lão tử chính là niềm vinh hạnh của mày đấy con chó… chết đi…” Thập Ác lạnh lùng cười giơ kiếm lên.

Ngay lúc này…

“Rầm… rầm… rầm…”

Âm thanh chấn động mạnh từ phía sau làm Thập Ác có chút giật mình quay người nhìn ra sau lưng. Là thuộc hạ của hắn… gã lúc này đã trở thành một đống thịt nhão không hơn không kém khi bị đánh bay xuyên vài bức tường… Thập Ác biến sắc mặt… vẫn còn cao thủ?

“Ôhhhhhhh… không ngờ chưa tới Tân Cương đã bắt được một con cá khá to đây… haha” Là Long, hắn bước vào căn phòng từ đằng sau bức tường đã sụp đổ nhìn Thập Ác cười to… thật không ngờ chưa biết đi đâu tìm bọn này thì bọn chúng đã tim tới rồi… tàu vừa dừng ga hắn vừa định bước xuống mua chút gì ăn để lấy lại sức đụ đéo thì chứng kiến thước phim bên ngoài của Thập Ác cùng đồng bọn.

“Mày là thằng cẩu nào? Có biết mình đang dây vào việc của ai không?” Thập Ác nheo mắt nhìn gã nam nhân vừa tới, hắn cảm giác được uy hiếp cực lớn từ gã làm hắn có chút bất ngờ vì linh tính mách bảo cho hắn biết kẻ này còn mạnh hơn cả sư phụ hắn là Thập Ác đời trước nữa.

“Ồ… gâu gâu… gâu gâu… hiểu không?” Long hóm hỉnh cười.

“Mày!!!” Bị trêu chọc khiến Thập Ác trợn mắt, vừa bảo nó là cẩu nó liền sủa… đâu ra con chó ngoan thế này… nhưng hắn biết đối phương là trêu chọc mình mà thôi.

“Trêu bố… mày chán sống… vù…” Thập Ác tức điên người vung kiếm lên với tốc độ khó tin hướng Long chém xuống… lưỡi kiếm xé gió tạo thành vệt ánh sáng nhằm thẳng vào cổ gã.

“Cạch ! Khà khà… nhanh lắm… nhưng… còn quá yếu” Long cười cợt sau khi đưa tay lên chặn đường kiếm.

“Mày… mày là… là kẻ nào…” Thập Ác run lên một cái khi nhìn thấy thanh kiếm mà mình tự hào sắc bén giờ đây bị đối phương nắm chặc, khi nãy thấy Long đưa tay lên đỡ lưỡi kiếm mà hắn còn khinh bỉ thằng này không biết trời cao đất rộng dám đưa tay trần lên cản lưỡi kiếm của mình.

“Tao… Dâm Ma! Oành!” Long cười xòa trả lời kèm theo đó là một cú đấm mang tử khí cuồng bạo thằng vào bụng Thập Ác.

“Dâm… Ma… Rầm! Rầm! Rầm!”

Cú đấm quá mạnh, Thập Ác bay ngược ra sau phá tan mấy bức tường mới gục xuống đất như một con chó chết… đau đớn kinh khủng cùng tử khí cuồng bạo xâm nhập thân thể khiến hắn ngay tức thì ngất xỉu tại chỗ… đến giờ hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại chạm một cao thủ đến thế trong lần hành động này.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sói săn mồi – Quyển 1

Số ký tự: 0