Số phận nghiệt ngã

Phần 9

2024-08-05 14:41:46

Phần 9
Mở mắt ra là một màu trắng, quay ra tôi thấy ngoài mấy anh em vừa đi thì có thêm cậu Minh. Cậu nhìn tôi lắc lắc đầu vừa cười vừa nói :
– Có chuyên gì mà không nói với cậu mày một tiếng ? Đã thế lại còn bị nó đánh cho ngất ra thế này nữa.

Ngồi dậy, tôi khó nhọc ngả người ra sau, tay xoa xoa gáy :
– Có chuyện gì thế ? Tình hình thế nào rồi cậu
Long Vân nói :
– Xong xuôi rồi, bọn nó toàn là mấy thằng học sinh nghịch ngợm tý, ăn thế nào được đàn em của anh. Bọn nó theo anh với anh Minh 2 – 3 năm này, tranh chấp thế nào chúng nó chả trải qua rồi. Mấy thằng cu kia đều là học sinh trên X, bạn bè gọi thì đi đánh nhau, được vài đòn đã cong đít chạy sạch. Mày thì bị một thằng nó cho phát vào gáy, ngất mẹ nó ra, bọn tao phải khênh mày lên xe đưa về, tưởng mày đi luôn rồi.

– Mẹ em có biết không ?
Tôi sợ nhất là mẹ tôi biết, chắc bà sẽ buồn lắm, mẹ tôi đã tưởng là tôi bỏ được hết những trò này rồi.

– Không, cậu không gọi cho mẹ mày. Mai cậu sẽ bảo là mày trên nhà cậu để kèm thằng Huy học, mày cứ lo khỏe hẳn rồi hãy về. Tao nhắc chung tất cả mấy đưa, lần sau có việc gì phải nói cho tao biết, lần này tao bỏ qua, lần sau thì liệu hồn.

Nhìn đồng hồ mới hơn 3h, tôi bảo thôi tất cả về đi ngủ, tôi cũng không sao cả. Cuối cùng đùn đẩy mãi thì thằng cứt ở lại với tôi, còn mấy ông kia đi về, mai lại vào thay ca trông tôi. Mệt mỏi, tôi chìm vào giấc ngủ mê mệt.

Sáng hôm sau tôi dậy thì thấy Long Vân đang ngồi cạnh, thằng cứt chắc đã đi học. Long Vân thấy tôi mở mắt thì nhăn răng ra:
– Chờ tý anh ra mua bát phở nhé.

Lúc sau hắn về, trong lúc tôi ăn hắn hỏi :
– Hôm qua mày có chuyện gì à ? Lâu lắm anh mới thấy mày như hôm qua.

Tôi hiểu ý hắn, dù sao thì chuyện cũng đã rồi. Tôi kể vắn tắt cho hắn nghe mọi thứ, hắn trầm ngâm một lúc rồi khẽ thở dài:
– Kể ra cũng khổ cho mày với cái Hằng, nhưng biết làm sao được. Bố mẹ nào chả muốn tốt cho con cái.
– …
– À hay là mày cứ cố thi đỗ đại học đi, biết đâu bố mẹ cái Hằng thấy mày như thế lại nghĩ khác.

Tôi quay ra nhìn Long Vân, chỉ muốn ôm chầm lấy hắn mà hôn, tại sao điều đơn giản thế mà tôi lại không nghĩ ra nhỉ. Tôi vui vẻ trở lại, tôi với hắn ngồi nói phét suốt buổi sáng. Gần trưa, tôi với hắn ra vườn hoa bệnh viên hút điếu thuốc. Đang đứng nói chuyện thì tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào bệnh viên, em, đi sau là thằng cứt. Nhìn khuôn mặt lo lắng, dáng đi vội vã của em mà tôi thương quá, tôi khẽ goi :
– Hằng … Hằng…
EM quay lại, nhìn tôi mà mắt ngấn nước, em chạy lại ôm chầm lấy tôi khoc nức nở.

Tôi cũng khẽ ôm em, cảm giác bình yên lạ thường. Được một lúc thì tôi nắm 2 vai em khẽ đẩy ra, tôi lau nước mắt cho em :
– Nín đi, nào, nghe anh, nín đi nào.
– Hức… sao anh… lại hức… hức đánh nhau ?
– Thôi xong rồi mọi chuyện ổn rồi.

Em cũng dần nín khóc, tôi lau nước mắt lem trên mặt em, em khẽ cười. Em kéo tôi ra ghế đá bệnh viện, em ngồi gọt hoa quả cho tôi, tôi hỏi em :
– Hôm nay trên lớp có tình hình gì không ?
– Chuyện tối qua bọn anh đánh nhau đồn ầm trong trường rồi. Nhà trường đang cho mời phụ huynh đấy
– Hỏng bét, mẹ anh mà biết thì toi.
– Cậu anh đi gặp cho cả anh và Huy rồi.

Tôi thở phào, tôi rất sợ để mẹ biết những việc thế này, bà sẽ rất buồn và thất vọng.
– Thế còn bố mẹ em với chuyện chúng mình thế nào ?
– Bố mẹ phản đối ghê lắm. Bố đang bảo cho em chuyển trường, xuống trường dưới học.
– Thế bây giờ sao ?
– Em năn nỉ mãi bố mới đồng ý cho em ở lại lớp học. Với điều kiện phải chia tay hoàn toàn với anh. Nếu bố phát hiện ra em với anh vẫn còn yêu nhau, bố sẽ cho em chuyển trường ngay lập tức. Em cũng xin với bố rồi, bố bảo nếu con yêu nhau, cứ để đến khi báo điểm thi đại học đã, rồi tính tiếp.

Tôi khẽ thở dài, thôi cũng được, dù sao cũng còn cơ hội.

Những ngày đầu tiên đi học sau khi ra viện là những ngày quá mệt mỏi đối với tôi. Cả lớp, mà không, tôi cảm tưởng như cả trường đều muốn đặt câu hỏi với tôi, mà chỉ có về 2 việc :

1 Vụ đánh nhau với bọn trên X
2 Vụ chia tay của tói và Hằng

Tôi gần như phát điên với hàng tá những câu hỏi lặp đi lặp lại. Mọi thứ chỉ dừng lại khi tôi đấm thẳng vào mồm một thằng cu lớp 11 khi cứ le ve cạnh tôi để hỏi han vụ đánh nhau.

Những ngày tiếp theo, tôi và em coi nhau như những người xa lạ. Không đi học chung, không nói chuyện, không đi cùng nhau. Thỉnh thoảng tôi hay nhìn em, tôi nhói đau mỗi khi thấy em cười. Nhiều thằng biết em chia tay tôi lại quay ra tán em, tôi ghen, nhưng chẳng biết làm thế nào. Dù sao cũng đã là chia tay, tôi có là gì của em nữa đâu.

Buồn chán, tôi đâm đầu vào học, tôi cày nát những quyển bộ đề thi đại học. Tôi làm thế để vừa ôn thi, vừa để không còn thời gian nghĩ linh tinh. Mẹ thấy tôi như vậy thì rất vui, chăm lo cho tôi đủ thứ, rồi khuyên tôi không nên học khuya quá, dễ anh hưởng sức khỏe. Việc học chiếm của tôi gần hết thời gian, tôi ít đi linh tinh cũng như không còn tham gia và mấy chuyện vô bổ nữa. Ngày làm hồ sơ cũng đến, tôi thi Xây Dựng, thằng cứt thì thi Kiếm Tiền Quá Dễ (Kinh tế quốc dân), còn em thì thi Ngoại Thương. Em bảo tôi cùng thi Ngoại Thương với em nhưng tôi không thích, tôi thích học kỹ thuật hơn ( thật ra hồi đấy có biết kỹ thuật nó ra làm sao, tại mấy ông chú bên đằng ông già tôi toàn khuyên thế nên tôi thi thôi )

Liên hoan cuối năm, cũng như tất cả những ai đã từng học qua phổ thông, tôi đã có một buổi liên hoa vui nổ trời. Ăn uống xong chúng tôi đi hát karaoke, hát xong chúng tôi lại lai nhau đi lang thang trên đường, vừa đi vừa hát. Mấy chục con người như hòa làm một, chúng tôi năm tay nhau, hát với nhau, cười với nhau. Lúc đấy nhìn ai tôi cũng thấy than thương, tất cả chũng tôi hứa hen ngày họp lớp, rồi hứa hen giữ liên lạc với nhau. Chúng tôi cứ lang thang như vậy cho đến qua nửa đêm, đang đi chợt tôi nghe thấy ở cuối hàng có tiếng con gái:
– Á á lam cái gì đấy ?

Rồi tiếp theo là tiếng chửi của thằng Việt “mọt sách” lớp tôi, rồi tiếng huỵch huỵch vang lên. Tôi biết ngay có chuyện, bật cốp xe rút cái côn ra, thằng cứt cũng rút cái lưỡi lê sáng lóa dắt ở rìa xe chạy xuống. Khi 2 thằng tôi chạy xuống thì thấy 4 – 5 thằng lớp tôi đang đánh nhau với khoang 4 – 5 nữa. Bọn con gái đang đứng xung quanh hô “dừng lại, dừng lại”, thằng cứt lập tức nhảy vào, nó lấy lê kéo một đường trên bắp đùi thằng oắt đang đè lên thằng Việt, máu phụt ra, thằng bé vừa ôm đùi vừa lê người ra ngoại. Mấy thằng kia chột da, đang chưa biết làm thế nào thì một thằng ăn ngay cái côn của tôi vào mạng sườn. Nó kêu hự mộ tiếng rồi ôm ngực chạy, bọn kia cũng toàn loạn chạy theo, chi có thằng vừa bị chém ở chân là không chạy được, phải ở lại. Nó lấm lét nhìn bọn tôi rồi bảo :
– Anh Béo, em không biết đây là lớp anh, anh tha cho em lần này.

Tôi đang không biết làm thế nào thì em khẽ kéo tay tôi, nhổ bãi nước bọt vào mặt nó, tôi cùng lũ bạn lại lên xe đi tiếp.
Vụ va chạm làm lúc đầu không khí khá trầm nhưng rồi mọi thứ cũng trôi qua, chúng tôi lại ồn ào như thường lệ, cả lũ kéo nhau ra biển. Bọn con trai đi tìm củi, gỗ, rồi đi mua xăng về đốt lửa. Cả lũ ôm nhau chạy vòng vòng xung quanh ngọn lửa, còn mấy chai rượu chũng tôi tôi ra, chuyền tay nhau mỗi đứa một ngụm, rượu làm chúng tôi máu lửa hơn. Chúng tôi ôm nhau, chụp hàng trăm tấm ảnh, ai cũng muốn lưu giữ nhưng phút cuối cùng đẹp nhất của thời học sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Số phận nghiệt ngã

Số ký tự: 0