Phần 99
2024-08-05 15:04:52
Tôi bỏ lại tiếng thét lạc giọng hãi hùng của cô Ngọc Nhi vang lên sau lưng… Như một con thiêu thân lao đầu vào chỗ chết, như một cơn lốc lao đến chân dẫm mạnh vào hai tay thủ thế của Quyền mập… Nó hự một tiếng, gầm lên… Một lực đẩy cực mạnh làm cả người tôi bắn thẳng vào khoảng không… Lướt sát qua người hai chị rồi chới với rơi xuống trước ánh mắt hãi hùng của Hạ Kỳ và tên Tùng…
– CẨN THẬN… – Cô Ngọc Nhi gào lên từ sau lưng.
Khoảnh khắc này tôi không cảm nhận được tiếng tim mình đập nữa… Hai tay thủ thế, ánh mắt nhìn mép bờ bê tông đang lao đến trước mặt. “Không đủ rồi…”
“RẦM”.
Ngực tôi va mạnh vào thành bê tông đau nhói… Hai bàn tay tôi quờ quạng trên nền xi măng đầy bụi đất để giữ người không trượt xuống. Mười móng tay cào trên mặt đất đau nhói bật cả máu, cuối cùng tôi cũng giữ người mình dừng lại… Tôi đã tính sai hai điều. Một là lỗ hổng lớn hơn nửa mét so với tôi dự kiến. Hai là lớp bụi trên nền bê tông tích tụ quá dày làm hai bàn tay tôi trơn tuột không thể bấu víu để leo lên… Tôi chơi vơi treo mình bên dưới là lỗ hổng đen ngòm như miệng một con quái vật mở lớn chờ đợi món mồi ngon.
– PHONG… PHONG ƠI… bám chặt vào… – Cô Ngọc Nhi gào lên.
Hạ Kỳ như không tin nổi, che miệng há hốc nhìn tôi. Gã Tùng khi nảy sợ hãi ngã ngửa ra đất, giờ lồm cồm ngồi dậy. Hắn bước đến nhìn gương mặt đỏ ửng gắng sức của tôi, bật cười hắc hắc:
– Mày cũng thật là liều mạng ah! Lên đi… Lên đây đánh tao nha… Tao chờ đến sốt cả ruột đây!
– Hừ… Tao… sẽ băm mày… nhừ xương… – Tôi thở phì phò khó nhọc, ngực còn đau như gãy mấy cái xương sườn.
– Ha ha… Vậy ah… Vậy để tao xem đứa nào nhừ xương trước…
Gã Tùng xăm xăm bước đến, mũi giày hắn hất bụi đất bay thẳng vào mặt tôi. Hắn nghiến răng vung chân lên làm điệu bộ muốn đá…
– KHÔNG… ĐỪNG… ANH THA CHO PHONG ĐI… Tôi van anh mà… – Cô Ngọc Nhi quỳ xuống đất, khóc nức nở.
Gã Tùng hơi ngạc nhiên nhìn cô Ngọc Nhi hỏi:
– Ây da… tôi nhớ từ đầu đến giờ dù lấy mạng em gái cô ra uy hiếp hay ép cô cởi quần áo chụp hình… Cô cũng chưa từng quỳ trên đất mà van xin nha… Mạng của nó quan trọng hay là cô thật sự yêu nó đây?!
Cô Ngọc Nhi chỉ bưng kín mặt khóc nức nở, không trả lời. Gã hậm hực gầm lên hỏi:
– Cô không trả lời tôi sẽ đá nó xuống…
“Đừng trả lời… Kệ hắn đi…” Tôi thầm cầu mong cô Ngọc Nhi đừng nói gì hết… Mũi giày hắn còn vượt quá tầm với của tôi. Tôi đang hoàn toàn dựa vào mười đầu móng tay của mình để giữ cơ thể không tuột xuống. Tôi còn mong gã Tùng kia bước tới gần và đá vào mặt mình.
– Phải… Tôi yêu Phong. Là tôi yêu học trò của mình… – Cô Ngọc Nhi nghẹn ngào, nước mắt chảy tràn trên mặt. – Anh tha cho Phong đi… Tôi van anh… Anh muốn tôi ngủ với Ba anh… Tôi chấp nhận. Anh muốn tôi làm gì, tôi cũng chấp nhận… được không?!
– Ha ha…
Tùng cười phá lên, ánh mắt hằn học nhìn vào khoảng không như nhìn chằm chằm vào bóng hình của ai đó. Hắn nghiến răng rít gào lên giận dữ:
– CÔ NGỦ VỚI LÃO GIÀ ĐÓ THÌ TÔI ĐƯỢC CÁI GÌ CHỨ?! Ngay cả những thứ lẽ ra thuộc về tôi, lão cũng tước đoạt…
Ánh mắt hắn đỏ hoe nhìn chằm chằm về phía cô Ngọc Nhi, từng lời rít qua kẽ răng chát chúa:
– Lão vì ham muốn cô… ép tôi nhường người phụ nữ duy nhất trên đời cho tôi cảm giác làm đàn ông… Lão tước đoạt cô, cũng lấy đi của tôi cơ hội trở lại làm một người đàn ông chân chính… Rồi ngay cả cái gia tài của lão, lão cũng lấy ra làm mồi nhử… Một thằng con như tôi còn lại gì… Ha ha…
Tiếng cười của gã Tùng ngày càng đắng chát… Hắn hằn học nhìn về phía cô Ngọc Nhi nói:
– Tháng sau lão mừng thọ 60 tuổi… Lần này, tôi sẽ dành cho lão một món quà đặc biệt… Tôi không những cho lão xem hình khoả thân của cô… còn để lão kinh tởm vì sự dâm đãng của cô…
Tôi sửng sốt nhìn lên gã Tùng. Một nỗi bất an to lớn dâng lên trong lòng…
– Không phải cô nói tôi muốn gì không cũng chấp nhận sao?! – Hắn trầm giọng nói từng tiếng một – Tôi muốn cô làm tình với thằng học trò mập của mình…
– KHÔNG… MẸ MÀY… MÀY MUỐN CHẾT… – Tôi lồng lộn kêu gào, hai bàn tay cứ tuột dần trên nền bê tông.
– Ư ư… – Chị Ngọc Trâm và chị Vi cùng vùng vẫy, phát ra những tiếng uất nghẹn không thốt nên lời.
Cô Ngọc Nhi cả người run rẩy ngồi bệt trên sàn. Chiếc áo sơ mi đã cởi, chiếc nịt ngực bung nút đang buông thõng trên vai lộ ra hai bầu vú tròn trịa đến ngạt thở. Quyền mập bối rối đến phát điên, nó úp mặt vào tường, nấm tay đấm huỳnh huỵch đến rớm máu không biết đau là gì…
– Được…
Cô Ngọc Nhi giọng nói lúc này lại trở nên thanh thản điềm tĩnh một cách lạ lùng. Ánh mắt cô đau xót nhìn vào bóng lưng tôi, bắt đầu cởi quần áo. Chiếc nịt ngực bị ném sang bên cạnh trơ trọi, chiếc váy dài tuột xuống lộ hai cặp đùi thon dài hoàn mỹ và chiếc quần lót cũng rời bỏ…
– KHÔNG… EM CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG ĐỂ CÔ LÀM NHƯ VẬY…
Tôi gào lên một tiếng, hai bàn tay tuột xuống để lại mười vệt đen trên nền đất.
– PHONG… – Cô Ngọc Nhi gào lên, hai mắt như nứt ra nhìn tôi chơi vơi sắp rơi xuống.
– CÔ KHÔNG ĐƯỢC… EM KHÔNG CHO PHÉP CÔ…
– Aaaa…
Ngay lúc tay tôi sắp rời khỏi bệ bê tông, hai chiếc giày liền dẫm lên… Một cơn đau chạy thẳng vào tim làm tôi gào lên đau đớn. Gã Tùng nhếch mép cười nhìn xuống tôi, lại nhìn về phía cô Ngọc Nhi phía bên kia:
– Yên tâm mà làm đi… Nó sẽ không té chết… Ít nhất là trước khi cô hoàn tất…
– KHÔNG… Không… Anh kéo Phong lên đi… Tôi sẽ thực hiện ngay lời anh nói.
– Cô không có lựa chọn… Nên nhớ trong tay tôi còn hai con bé kia… Tôi chỉ đếm từ một đến ba…
– Một…
– KHÔNG… Em không cho phép cô… – Giọng tôi khàn đặc đau đớn.
– Hai…
– Phong… Cô không muốn em chết… Cũng không muốn Ngọc Trâm và Thuỳ Vi chết… – Giọng cô Ngọc Nhi nghẹn ngào vang lên. – Em hận cô cũng được… Nhưng cô đã không còn lựa chọn.
Tôi hiểu lời cô nói chứ! Hơn tất cả mọi người ở đây tôi hiểu cô thương yêu chị Ngọc Trâm như thế nào, cũng như yêu tôi như thế nào… Nhưng làm sao tôi có thể đứng nhìn cô bước lên con đường không có lối thoát đó. Tôi không hề nghĩ về sự mất mát của bản thân mình… Tôi đang nghĩ đến những ngày tháng sau này của cô Ngọc Nhi, cô phải sống như thế nào với những chuyện đã xảy ra đêm nay??
– Ba… – Âm thanh lạnh lùng của gã Tùng vang lên…
Cô Ngọc Nhi liền đứng lên bước đến trước Quyền mập. Nó gồng cứng người, hai mắt nhắm chặt không dám mở ra. Thanh Thuỷ ứa nước mắt, quay vào tường không muốn chứng kiến.
– Quyền… Em nhìn cô được không?!
Nghe cô Ngọc Nhi gọi, Quyền mập thoáng chần chừ rồi mở mắt ra. Đối diện với nó là cơ thể trần truồng của cô Ngọc Nhi, người phụ nữ mà nó hâm mộ đã lâu… Hai bầu vú to tròn và hai đầu nhũ hoa đỏ hồng của cô đẹp đến mức nó ngột ngạt khó thở. Mặt Quyền mập liền đỏ ửng như phát sốt.
Cô Ngọc Nhi quỳ xuống, hai bàn tay run rẩy mở khóa quần cho Quyền. Chiếc quần dài của nó rơi xuống chân, đi theo cả chiếc quần lót… Quyền vội hoảng hốt, tay che vào giữa hai chân…
– Hắc hắc… Có thế chứ… Phản ứng cũng rất nhạy nha… – Gã Tùng phá ra cười.
– Em xin lỗi… Em không… Em… – Quyền mập mặt đỏ ửng, nghẹn ngào nói.
Cô Ngọc Nhi lắc đầu khóe miệng cố mỉm cười nhưng lại gượng gạo đau xót đến cùng cực.
– Em đừng nghĩ gì hết…
Cô nhẹ nhàng gỡ tay Quyền ra… bàn tay cô run rẩy cầm lấy… Quyền liền thở hổn hển căng thẳng…
“Tách… Tách…” – Tiếng điện thoại chụp hình liên tục vang lên.
– Ha ha… Diễn khá đạt nha… – Giọng nói cười cợt của Hạ Kỳ vang lên.
Hai mắt tôi đỏ ngầu nhìn lên Hạ Kỳ và gã Tùng như muốn ghi nhớ hai gương mặt này mãi mãi… Cảnh tượng phía sau tôi không nhìn thấy, cũng không muốn nhìn thấy.
– Ha ha… – Giọng cười khoan khoái của gã Tùng vang bên tai.
Nhưng vào khoảnh khắc đau đớn nhất của cuộc đời, tôi lại sửng sốt ngạc nhiên trước một việc sắp xảy ra… Gã Tùng đang ngửa mặt lên cười ha hả chợt một lực đẩy cực mạnh từ sau lưng. Gã chới với lộn nhào qua đầu tôi, lao thẳng vào lỗ hổng đem ngòm trước mặt.
– KHÔNG… Á…
“ẦM”.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro