Phần 95
2024-08-05 15:04:52
Hai mắt tôi khép lại thành một đường thẳng, tập trung vào trái bóng vùn vụt lao tới từ cánh phải. Tôi vừa nhúng người bay lên đón, thì một cú huých cực mạnh từ phía sau làm lưng tôi đau nhói. Cả người tôi ngã nhào ra sân, choáng váng… Huy Nhân cũng mất đà rơi xuống bên cạnh. Trái bóng không người đón đỡ rơi thẳng vào tay thủ môn Phương Nam, bắt gọn.
– PHẠT… PHẠT… ĂN GIAN RỒI… – Cả nửa sân vận động dậy sóng.
– NÍN MẸ MÀY ĐI… CÂM MIỆNG… – Khán đài B vang lên tiếng chửi rủa.
– MẤY THẰNG LỜ DIÊN HỒNG ĂN GIAN…
– ĐÁNH CHẾT MẸ MÀY BÂY GIỜ…
“Tuýt…” – Tiếng còi vang lên, một thẻ Vàng được rút ra cho Huy Nhân.
Tôi được chấm banh ưu tiên ngoài vòng 16. 50. Kìm nén cơn đau âm ỉ sau lưng, không đợi đội hình đội bạn kéo về, tôi vung chân sút mạnh. Trái banh băng xéo qua mặt sân lao vút về phía Hoàng Phi. Tôi cũng lao mình phóng đi thật nhanh…
– PHÒNG THỦ… KÉO VỀ PHÒNG THỦ NHANH…
Tiếng kêu gào của huấn luyện viên Diên Hồng vang lên bên tai. Tôi lao đi như một viên đạn pháo rời khỏi nòng… Tiếng giày huỳnh huỵch vội vã của đội bạn áp sát từ phía sau. Tôi nghiến răng tăng tốc, ánh mắt không rời nhìn về phía Hoàng Phi. Nó đang chật vật cố dẫn bóng bứt phá một tên hậu vệ đối phương bắt chặt không buông… Khoảnh khắc này chỉ tính bằng giây… Nếu Hoàng Phi không thành công gạt bỏ rào cản trước mặt, ngay lập tức đội hình Diên Hồng sẽ tràn về lấp kín mọi khoảng trống.
Hai chân Hoàng Phi nhanh như cắt làm động tác giả, rồi mũi giày hất bóng luồn qua giữa hai chân đối phương. Nó lách người lao theo… Tên hậu vệ nghiến răng huých mạnh vào người nó. Hoàng Phi loạng choạng, trước khi ngã chân chỉ kịp đá trái bóng về phía Phương nhưng lực không đủ. Trái bóng lăn vào khoảng trống sân không người đón đỡ…
Ù… Ù… ù… Âm thanh thất vọng vang vọng trong không gian.
Ngay lúc này tôi cắt qua một hậu vệ đối phương, chuyển hướng lao về phía trái bóng nhanh như cắt. Như cùng lúc, đội hình Diên Hồng tràn ngập mặt sân, chặn đứng trước mặt tôi và cầu môn là một bức tường thịt cao lớn. Không chần chừ, tôi vung chân sút bóng thật mạnh. Trái bóng vẽ lên một đường cong hoàn mỹ đón thẳng đường của Phương chạy lao xuống.
“Phanh” – Phương đảo người, vung chân phải sút một cú mạnh như vũ bão.
Trái bóng xé toang không khí lao thẳng vào cầu môn đối phương. Cả không gian như chững lại… Tên thủ môn cả người bay ngang trong không trung, ánh mắt hắn trợn to tuyệt vọng nhìn theo trái bóng vượt quá tầm tay… tấm lưới bật tung lên.
– AAAAAA… VÀO RỒI… VÀO RỒI…
Cả sân vận động Phú Thọ như đón bão, lật tung lên bởi tiếng gào thét phấn khích điên cuồng.
“TUÝT… TUÝT” – Tiếng còi chấm dứt trận đấu vang lên.
Phương chạy như điên lao đến bên tôi và Hoàng Phi… Nắm tay nhau, nhảy tưng tưng cuồng nhiệt, la hét khản cả tiếng… Nước mắt cứ trào ra khóe mắt, một niềm vui tuổi trẻ dâng lên nghẹn ngào thật khó tả.
“PHƯƠNG NAM VÔ ĐỊCH… PHƯƠNG NAM VÔ ĐỊCH…”
“PHƯƠNG NAM VÔ ĐỊCH…”
Cả đội bóng và đội cổ vũ nữ ôm chầm lấy nhau mà la hét rung trời. Những đôi mắt đỏ hoe ươn ướt sung sướng… Tôi, Phương và Hoàng Phi hớn hở chạy về. Từ xa tôi thấy Vân Nhu đứng xen trong đám bạn nữ cùng lớp, vừa cười vừa lau những giọt nước mắt vui sướng. Từ xa tôi hớn hở giang rộng hai cánh tay đón nàng… Nhưng Vân Nhu chưa kịp đến thì từ đâu vô số thân hình nhào vào lòng tôi ôm cứng… Rồi những nụ hôn tới tấp rơi trên mặt, trên môi… Tôi vô thức cúi đầu né tránh thì mấy cánh tay choàng qua cổ kéo ghì xuống… Mặt tôi cứ thế chị nhấn chìm vào giữa vô số khối thịt mềm mại cọ cọ quẹt quẹt… Mẹ ơi! Cái này có thể gọi là hiếp dâm tập thể nha.
– GIẢI CỨU ANH PHONG… – Giọng Thanh Thuỷ vang lên the thé đâu đó.
– Eh… Tránh ra… Bỏ anh Phong ra…
– Bỏ tay… Đến lượt tui mà…
– Tránh ra… Đè chết người bây giờ…
Sau vài phút vật lộn căng thẳng, tôi như cái giẻ rách mềm oặt mơ màng được nhóm bạn nữ cùng lớp lôi ra khỏi nhóm nữ cổ vũ… Ây da cái này có phải gọi là quá cuồng nhiệt hay không ah?! Vân Nhu hậm hực nắm tay tôi kéo đi… Đám nữ quay qua tìm thằng Phương, không ngờ nó nhanh chân lẻn đi mất. Thế là nạn nhân kế tiếp không ai khác ngoài Hoàng Phi. Mà nó có vẻ rất vui, không cần ai giải cứu.
Vào đến phòng thay đồ, Vân Nhu mím môi hậm hực dùng khăn ướt lau vết son dính đầy trên mặt tôi.
– Còn cười nữa… Em biết anh thích lắm mà…
– Ha ha… Không lẽ anh phải khóc sướt mướt em mới hài lòng sao?! – Tôi kéo nàng, ngồi lên đùi mình hỏi.
– Hừ, cái đám đó… thật là…
– Ha ha… Người ta hâm mộ người yêu của em đó… Chia sẻ anh một chút không được sao? – Tôi đưa tay nghịch nghịch bờ môi đỏ hồng đang mím lại giận dỗi của Vân Nhu.
– Không chia sẻ với ai hết… – Vân Nhu gạt tay tôi ra, chợt cúi đầu nói. – Nếu là cô Ngọc Nhi… em còn có thể… còn lại ai em cũng không chịu.
– Ah… Sao lại cho cô Ngọc Nhi đặc quyền như vậy ah?! – Tôi lòng có chút khấp khởi hỏi.
– Em nghe câu chuyện anh kể… Thật sự là cuộc đời cô đã quá khổ rồi… – Nàng nắm tay tôi, giọng nhỏ nhẹ nói. – Trước giờ chỉ có mỗi anh, cô có thể chia sẻ. Em quả thật không đủ tàn nhẫn để kéo anh ra khỏi vòng tay của cô…
– Anh hiểu… Nhưng anh nói trước, anh không phải là vật phẩm đền bù thay cho lỗi lầm của hai cha con kẻ kia đâu… – Tôi nói.
– Anh nghĩ đi đâu vậy! – Vân Nhu hờn dỗi nói. – Em cho phép anh chia sẻ với cô Ngọc Nhi, không có nghĩa là em nhường anh cho cô đâu… Anh vẫn là của em, không được đi đâu hết.
– Vả lại… Sau đêm ở Vũng Tàu em suy nghĩ rồi… Ghen tuông là xuất phát từ sự nghi ngờ… Anh yêu em như vậy. Em không nên nghi ngờ tình cảm của anh…
Những lời của Vân Nhu làm trái tim tôi tan chảy… Tôi ôm ghì nàng vào lòng, đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu…
– Ha ha… Rồi, được rồi… Hôm nay anh mới chiến thắng đó… Em thưởng anh cái gì đi… – Tôi lim dim, môi chum chúm đưa tới.
– Anh nhận thưởng quá nhiều rồi… Cần em thưởng làm gì nữa…
– Ây da… Phần thưởng của em mới quan trọng nhất mà…
Tôi nhướng người hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của Vân Nhu. Nàng không được nhịn được, hé môi đáp trả tôi cuồng nhiệt.
– Tối nay qua nhà em… Em thưởng nha… – Vân Nhu hôn rít lấy môi tôi thì thầm.
– Mẹ em có nhà đó… – Tôi tròn mắt.
– Hì hì… Thì có sao?! Anh không hiểu mẹ thôi. Mẹ rất khó tiếp nhận một người, nhưng một khi mẹ đồng ý cho anh quen em… Mẹ sẽ rất dễ đó…
– Vậy… anh còn được ngủ lại hả?! – Hai mắt tôi sáng rỡ.
– Dĩ nhiên. Có điều… không được ẵm em đi lung tung như lần trước đâu… – Vân Nhu đỏ mặt, lườm tôi một cái.
– Hắc hắc… Vậy ẵm trong phòng có được không?!
– Được… Em cho anh ẵm cả đêm luôn.
– Ha ha…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro