Số đỏ

Phần 88

2024-08-05 15:04:52

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 88
– Xong rồi đó… Muốn hỏi gì hỏi đi… – Hạ Kỳ khoanh tay hất hàm về phía tôi.

– Hỏi gì?! – Chị Vi tròn mắt ấp úng.

Phương trầm ngâm dường như đã đoán ra sự việc. Vân Nhu hai mắt đỏ hoe bước đến, ngón tay rung rung chỉ vào Hạ Kỳ, nghẹn ngào hỏi:

– Tại sao Kỳ làm như vậy?! Kỳ muốn thấy người ta làm nhục mình sao?!

Chị Vi há hốc che miệng. Câu hỏi của Vân Nhu đã vạch trần một âm mưu thâm độc. Khi đó, vài người từ xa đến, Hạ Kỳ đã lấy quần áo của Vân Nhu bỏ đi… Cô ta vốn chỉ định đứng xa xa xem chuyện vui. Bất ngờ tên bảo vệ xuất hiện… Không cam lòng thấy kế hoạch mình sắp thành công lại bị phá hỏng, Hạ Kỳ buộc lòng phải hy sinh thân thể để kéo tên đó đi chỗ khác.

– Không tại sao hết… Tôi muốn giúp Nhu thử tình yêu của anh Phong thôi… – Hạ Kỳ cười tủm tỉm nói.

– Thử gì?? – Vân Nhu nhíu mày hỏi lại.

– Thử xem tình yêu đích thực là như thế nào ah?! Nhu thử tự hỏi, nếu bồ bị ba thằng kia hãm hiếp thì anh Phong có còn yêu bồ như vậy nữa không?! – Hạ Kỳ xăm xoe mấy cái móng tay mình, dửng dưng nói.

– Kỳ… Thật khốn nạn… – Vân Nhu tức giận đến run rẩy, mặt đỏ bừng lên.

Tôi bước đến, nắm tay Vân Nhu, điềm nhiên nói:

– Em không việc gì phải tức giận. Đừng tin cô ta. Chẳng ai muốn hy sinh thân thể mình chỉ để xem một trò vui nho nhỏ như vậy đâu! Hạ Kỳ dù có dễ dãi thì cũng biết xem trọng bản thân mình, cô ta chỉ chấp nhận trả giá nếu điều đạt được xứng đáng mà thôi…

Vân Nhu, chị Vi và Phương đều nhíu mày nhìn tôi. Hạ Kỳ nhếch mép cười, nhưng vẻ mặt đã hơi nhợt nhạt, thiếu tự nhiên. Tôi nhìn Vân Nhu, siết chặt bàn tay ẩm ướt mồ hôi của nàng, trầm trọng nói:

– Để em bị làm nhục… hay thử tình yêu của anh chỉ là lý do nhảm nhí, tung hỏa mù mà thôi… Mục đích của Hạ Kỳ là muốn em bị ép đến mức nhảy xuống bờ đá kia.

– Cái gì… – Chị Vi buột miệng kêu lên.

Vân Nhu cả người run rẩy tựa sát vào người tôi. Nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt lạnh lùng của Hạ Kỳ, lại nhìn lên tôi không tin nổi…

– Không… Không phải như vậy…

Vân Nhu thì thào rồi không kìm nén nổi cú sốc nhào vào lòng tôi oà lên khóc nức nở. Tôi xoa xoa đầu an ủi Vân Nhu, dìu nàng qua bên chị Vi.

Từng bước đến trước Hạ Kỳ, ánh mắt rực lửa của tôi xoáy sâu vào đôi mắt sợ hãi của cô ta. Bất ngờ, tôi chộp lấy chiếc cổ thon dài của Hạ Kỳ nhấc bổng cả người cô ta hổng lên khỏi mặt đất. Hạ Kỳ hoảng sợ, cổ họng sằng sặc, hai tay cố gỡ bàn tay cứng như thép nguội của tôi.

Tôi xăm xăm bước đến sát bờ đá, mang theo cả người Hạ Kỳ hai chân loạng choạng lê lết trên nền đất.

– Phong… – Chị Vi hoảng sợ la lên.

– Anh Phong… – Vân Nhu cũng lo lắng, bước lại.

– Đừng qua đây… Ở yên đó. – Tôi nói vọng lại.

Hạ Kỳ thở hổn hển khó nhọc, hai tay cố gỡ những ngón tay cứng rắn của tôi trên cổ, hét lên:

– Anh dám làm gì tôi hả?!

– Không làm gì… Chỉ là cho cô thử mùi vị của chính cái bẫy mình làm ra mà thôi.

Tôi bất ngờ bước lên một bước. Tay tôi giữ chặt cổ Hạ Kỳ để hai chân cô ta trượt dần khỏi bờ đá đến lúc chỉ còn hai mũi giày lạo xạo bấu víu, cô ta hoảng sợ kêu thét lên.

– Á… Đừng…

Tôi nhìn gương mặt hoảng sợ tái nhợt của Hạ Kỳ, trầm ngâm nói:

– Vị trí này, hoàn cảnh này rất lý tưởng cho một cái chết vì tình… Hạ Kỳ, học sinh Lớp 12, trường Hồng Nghĩa bị bạn trai ruồng bỏ sau khi phát hiện cô ta lén lút quan hệ tình dục với một nhân viên bảo vệ nhà hàng nơi hai người ăn tối… Quá xấu hổ, quá thất vọng vì bản thân mình… Hạ Kỳ đã nhảy xuống bờ đá tại nhà hàng… tử vong tại chỗ.

Hạ Kỳ mặt tái nhợt, hai bàn tay càng biểu hiện sự sợ hãi, cố níu chặt lấy cánh tay tôi. Tôi bất ngờ bước lên nửa bước… Hai chân nhẹ hẫng quờ quạng trong không khí, Hạ Kỳ hoảng sợ tột độ, hai tay níu chặt lấy cánh tay tôi, gào thét đến lạc giọng:

– Á… Không… Vân Nhu… cứu mình…

– Phong… Vân Nhu ngăn Phong lại… – Chị Vi muốn chạy đến liền bị Phương kéo lại, giữ chặt.

Vân Nhu nhắm mắt ngồi thụp xuống đất, tay bịt chặt hai tai. Giờ phút này nàng lựa chọn tin tưởng tôi tuyệt đối, cùng tôi bước lên một chiếc thuyền. Nếu thuyền chìm, nàng tình nguyện cùng chết theo.

Hành động của tôi từ nãy giờ dĩ nhiên đều là giả vờ hù dọa Hạ Kỳ… Phương có lẽ đã nhìn ra mấu chốt, nên không hề lên tiếng ngăn cản tôi. Nhưng chính nó cũng không biết rằng… trong khoảnh khắc này, nắm được sinh mệnh kẻ thù trong tay, một sự cuồng dã giết chóc tiềm ẩn trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện dâng lên ngùn ngụt… Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp tái xanh của Hạ Kỳ, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn lạnh lùng… Như đọc được ánh mắt tôi, Hạ Kỳ càng hoảng loạn, cổ họng muốn lên tiếng đã bị tôi bóp chặt, mặt đỏ bừng lên ú ớ không ra lời… Hai mắt tôi đỏ lên, ngoằn ngoèo những tia máu ngang dọc, răng nghiến lại phát ra từng tiếng rin rít như đến từ địa ngục:

– Kiếp sau… nên suy nghĩ đến hậu quả trước khi muốn hại người…

“PHONG… DỪNG LẠI…” – Phương hoảng sợ hét lên. Tiếng hét vang vọng ngang trời của nó làm tôi sực tỉnh, bàn tay vừa buông lỏng liền siết chặt lôi cả người Hạ Kỳ vào, ném ngã phịch trên nền đất… Hạ Kỳ run lẩy bẩy, mặt tái mét cắt không còn giọt máu, vài giây sau liền oà lên khóc nức nở:

– Không phải là tôi… Tôi không muốn hại Vân Nhu… là thầy Tùng… thầy Tùng mà… Hu hu…

Tôi đứng im tại chỗ, hai mắt nhắm lại, hai bàn tay buông thõng bắt đầu run rẩy. Không ai biết được giây phút này tôi đang sợ hãi như thế nào… Chỉ vài giây trước, nếu không có tiếng thét cảnh tỉnh của Phương, có lẽ tôi đã trở thành một kẻ giết người. Trong đầu tôi lúc đó trống rỗng không tồn tại bất cứ suy nghĩ gì ngoài một tiếng nói không ngừng thôi thúc tôi buông tay thả Hạ Kỳ rơi xuống…

– Thầy Tùng nào?! Là thầy Tùng nào muốn giết Nhu?! – Vân Nhu nước mắt giàn giụa nhào đến, lay lay bờ vai Hạ Kỳ, hỏi.

Hạ Kỳ gạt tay Vân Nhu, gắt lên:

– Hừ… Cả trường Hồng Nghĩa còn có mấy giáo viên tên Tùng?! Còn muốn tôi nói rõ nữa sao?! Là anh trai cùng cha khác mẹ của Nhu đó…

Vân Nhu cả người mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất. Nàng ôm đầu, che hai tai lại, thì thào:

– Không… Không phải như vậy… Anh Tùng… Anh Tùng gặp mình còn rất vui vẻ… Anh… Tùng không như vậy đâu…

– Vân Nhu… Không sao rồi… Có chị đây… – Chị Vi vội bước đến ôm Vân Nhu vào lòng.

Tôi hít sâu một hơi để mình bình tĩnh trở lại… Kế hoạch của tôi đã thành công vượt mức mong đợi.

Tôi hăm dọa Hạ Kỳ mà không hề hỏi kẻ chủ mưu là ai! Vì nếu tôi đặt câu hỏi đó, Hạ Kỳ sẽ thấy mình còn giá trị khai thác, sẽ không sợ hãi trước những uy hiếp của tôi. Vì thế từ đầu đến cuối, tôi giả vờ như mình chỉ chằm chằm vào trả thù cho Vân Nhu… Còn Hạ Kỳ không muốn mình chết vì chịu tội thay cho một người khác.

Tôi nhìn về phía Vân Nhu đang khóc nức nở trên vai chị Vi mà thở dài. Hôm nay tôi bắt buộc phải vạch mặt Hạ Kỳ để đảm bảo trong tương lai cô ta không còn cơ hội lừa gạt Vân Nhu nữa. Lời khai của Hạ Kỳ về gã Tùng chẳng qua là một yếu tố phụ nhưng cực kỳ quan trọng trong việc khai sáng thế giới màu hồng của Vân Nhu. Để nàng thấy rằng thế giới này ngoài màu hồng còn tồn tại rất nhiều màu sắc u ám xấu xí khác… Tôi có thể tự cảnh tỉnh Vân Nhu. Nhưng sự thật khó tiếp nhận này tốt nhất nên để một người khác nói ra… Tôi không bao giờ muốn Vân Nhu nghĩ mình nghiêng về phía cô Ngọc Nhi mà bôi xấu người anh trên danh nghĩa cùng cha khác mẹ của nàng.

– Tôi… Tôi có thể đi chưa?! – Hạ Kỳ còn thấp thỏm nhìn tôi, hỏi.

Tôi nhìn cô ta mà không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào. Người con gái xinh đẹp khêu gợi trong mắt tôi buổi sáng nay, giờ đã hiện nguyên hình một con người xấu xa bất chấp thủ đoạn… Vấn đề là gã Tùng lấy cái gì để điều khiển Hạ Kỳ?! Tôi không cho rằng gã dùng đoạn video đó… Vì trong video hầu như Hạ Kỳ không lộ mặt rõ ràng, có chăng chỉ là cái hình xăm sau cổ… Thêm một lý do khác để gã Tùng không dùng những đoạn video đó, vì nó là vũ khí tối hậu của gã để đối phó ba mình.

– Trả lời tôi một câu hỏi cuối cùng, cô có thể đi! – Tôi trầm giọng nói. – Thầy Tùng cho cô cái gì để hãm hại Vân Nhu?!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Số đỏ

Số ký tự: 0