Số đỏ

Phần 70

2024-08-05 15:04:52

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 70
18h30.

– Dzô dzô…

– Birthday boy… Uống đi…

– Uống đi…

Dưới mái hiên tiếng hô hào vui vẻ rần rần rung chuyển cả căn nhà nhỏ. Tôi ừng ực uống cạn ly bia đặt xuống khoan khoái nhìn quanh.

Hôm nay có thể nói là ngày tôi vui nhất kể từ lúc lên Sài Gòn. Bao quanh tôi là những người bạn thân thiết mà chỉ ba tháng trước tôi còn không quen không biết… Bên trái tôi là Vân Nhu, bên phải lại là cô Ngọc Nhi… Cô Ngọc Nhi ngồi bên cạnh tôi là chủ ý quỷ quái của Quyền mập. Nó hết lăn bên trái lại huých bên phải thế nào cuối cùng cô Ngọc Nhi đành chấp nhận ngồi xuống bên cạnh tôi. Kế bên Vân Nhu là chị Vi, rồi đến Phương, Thanh Thuỷ, Quyền mập và cuối cùng là chị Ngọc Trâm ngồi bên cạnh cô Ngọc Nhi, khép lại đúng một vòng tròn hoàn hảo.

Bữa tiệc của chúng tôi được bày biện đơn giản trên một tấm bạt. Nhưng trên sự đơn giản đó, phần thức ăn lại không hề đạm bạc chút nào. Mẹ tôi ưu tiên gửi một thùng hải sản 30 kg đủ loại hải sản cao cấp lên để đãi bạn. Tôm hùm, tôm tít, sú biển, vô số cua ghẹ, mực lá… Tôi chỉ lấy ra một phần cho tiệc nướng tối nay, còn lại nhồi nhét hết mức mới vừa cái tủ lạnh khiêm tốn ở nhà cô Ngọc Nhi.

– Tôm lên rồi… Wah…

Quyền mập xuýt xoa đặt con tôm hùm đỏ au bốc khói xuống cái đĩa, cho ngón tay múp míp vào mồm thổi phù phù. Tôi túm con tôm lên, bẻ gọn ngang đầu, rồi thành thạo bóc ra… Mùi tôm nướng bốc lên làm Quyền mập chồm chồm suýt ngã nhào vào giữa mâm.

– Không được ăn… Tôm hùm nhiều cholesterol lắm. – Thanh Thuỷ cười tủm tỉm nói.

– Trời ơi… Cái gì vậy?! Giết người ah. – Quyền mập gãi gãi đầu nhăn nhó.

– Ừ… Đúng rồi đó… Ăn khoai lang nướng đi nha… – Chị Vi đặt đĩa khoai nướng xuống nói.

– Không… Không ăn khoai… – Quyền mập giãy đành đạch, hét the thé như heo chọc tiết.

– Ha ha… Hi hi…

Mọi người cười rộ lên vui vẻ. Bếp lò nhà cô Ngọc Nhi hơi nhỏ, dù hải sản rất nhiều nhưng mỗi miếng ăn đến miệng đều phải chờ đợi kiên nhẫn. Con tôm tuy không nhỏ, nhưng chia tám phần thì mỗi người chỉ được một miếng vừa nhai đã hết ah. Vậy mà không khí rất vui. Từng miếng từng miếng nhỏ lại thòm thèm háo hức.

– Vân Nhu… Qua bên kia học có quen anh nào đẹp trai không?! – Thanh Thuỷ lên tiếng trêu chọc.

– Hì hì… Đẹp trai thì rất nhiều… – Vân Nhu nhìn tôi cười. – Chỉ là kiếm cả trường cũng không có ai đen như anh Phong ah.

– Ha ha…

Cả đám cười rộ lên. Tôi thì giả vờ hậm hực, bỏ miếng thịt tôm vào miệng nhai rau ráu.

– Mà mẹ bồ làm sao hay ghê?! – Thanh Thuỷ tấm tắc có chút hâm mộ nói. – Đang giữa học kỳ… Muốn chuyển trường là chuyển trong tích tắc ah… Mà Hồng Nghĩa có phải trường làng muốn vào là vào đâu?!

– Hì hì… thật ra… cũng không có gì… – Vân Nhu có chút ấp úng. – Vì… Hiệu trưởng trường Hồng Nghĩa là ba mình.

“Ầm” lời thú nhận nho nhỏ của Vân Nhu lọt vào tai tôi lại như tiếng sấm xé rách bầu trời. Không, điều này không thể nào. Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi quay phắt sang bắt gặp ánh mắt lạnh lùng băng giá của cô Ngọc Nhi. Chị Ngọc Trâm bên cạnh còn trực tiếp hơn, hừ lạnh một cái, nhỏm người muốn đứng dậy thì cô Ngọc Nhi đã kìm giữ lại. Chị vùng vằng vài cái rồi hậm hực ngồi im tại chỗ…

Bản thân tôi trong giây phút này đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Không nghĩ được gì… ngoài những lời nói trước đây của Vân Nhu và từng mảnh ký ức ùa về… ‘Ba em lừa dối mẹ. Ông đến với mẹ không nói mình đã có gia đình và con riêng còn lớn hơn em nhiều tuổi’… Hôm báo đăng tin gã Tùng bị bắt, Vân Nhu đã buồn bã một cách bất thường… Mẹ Vân Nhu đến nhà gặp lão Công kia trước khi chị Ngọc Trâm bị hãm hại… Còn những lời của tên Nguyên về món hồi môn khổng lồ của Ba Vân Nhu lồng ghép với cái dinh thự khổng lồ của lão Công… Không… Điều này không thể xảy ra với tôi.

– Ăn đi… Ăn đi… Phần này cho cô Ngọc Nhi…

Quyền vô tư không hề biết gì, hồ hởi chia những phần thức ăn vừa nướng xong.

– Đây… Phần này cho Vân Nhu nha…

– Cảm ơn Quyền… Mà Nhu no rồi…

Vân Nhu tươi cười cầm con tôm nướng chồm qua người tôi, bỏ vào chén chị Ngọc Trâm.

– Chị ăn dùm em nha…

Tôi thoáng nhíu mày thấy có gì đó không ổn… Tôi chưa kịp ngăn lại thì bất ngờ chị Ngọc Trâm nghiến răng hất tung cái chén, cộc lốc nói:

– Tôi không ăn đồ thừa của người khác…

– Ngọc Trâm… – Cô Ngọc Nhi gắt lên.

Cả đám bạn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vân Nhu vẻ mặt tái nhợt mất tự nhiên, đôi mắt đỏ hoe cúi gằm mặt… Cô Ngọc Nhi nghiến răng giận dữ, nhặt cái chén giằng mạnh xuống trước mặt chị Trâm, gằn giọng nói:

– Em bao nhiêu tuổi rồi?! Cư xử cho giống một người chị đi… Em xin lỗi Vân Nhu đi…

– Em không…

– Ngọc Trâmmm… – Cô Ngọc Nhi tức giận đỏ mặt.

Chị Ngọc Trâm vùng tay khỏi chị, nhìn lại bắt gặp ánh mắt âm trầm của tôi… Chị mấp máy môi mấy lần, không nói được lời nào, chợt cúi đầu thút thít khóc.

– Ơ… Đang chơi vui mà…

Quyền ngơ ngác nhìn qua tôi. Ngay cả Thanh Thuỷ, Phương và chị Vi cũng nhíu mày không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy tay tôi… Tôi nhìn qua bắt gặp đôi mắt to tròn ươn ướt của Vân Nhu. Nàng nghẹn ngào nói:

– Em xin lỗi… Lẽ ra em không nên đến đây… Là em đã phá hư buổi tiệc sinh nhật của anh rồi.

– Không… Em nói gì vậy?! – Tôi sửng sốt siết chặt tay Vân Nhu, hỏi.

– Em suy nghĩ nãy giờ… Em hiểu ra rồi. Có lẽ sự hiện diện của em ở đây làm cho chị Ngọc Trâm và… cô Ngọc Nhi không thoải mái… – Vân Nhu nghẹn ngào nói. – Do em có một người anh cùng cha khác mẹ đáng kinh tởm như vậy… Anh ta… Anh ta bôi nhọ danh dự của người làm thầy cô…

Tôi siết chặt tay Vân Nhu, hít sâu một hơi cố lấy lại tâm trạng bình tĩnh. Có quá nhiều chuyện tôi muốn nói với Vân Nhu, nhưng không thể. Tôi muốn nói rằng chính do tôi mà thằng anh cùng cha khác mẹ của nàng bị cảnh sát bắt… Tôi muốn nói cho nàng biết rằng… Kẻ nàng gọi là ba còn đáng kinh tởm hơn cả ngàn lần so với thằng anh khốn kiếp của nàng… Lòng tôi ngổn ngang khó chịu kinh khủng.

– Vân Nhu… em đừng suy nghĩ nhiều. Không có chuyện đó đâu. – Cô Ngọc Nhi quay qua cố mỉm cười nói.

Cô nhìn tôi, ánh mắt ái ngại nói:

– Em và mấy bạn chơi vui đi… Cô đưa chị Ngọc Trâm đi nghỉ trước.

Cô Ngọc Nhi và chị Ngọc Trâm bỏ vào nhà để lại một khoảng trống không thể bù đắp. Bữa tiệc trở nên nhạt nhẽo, nhàm chán.

Đồng hồ điểm 9h00, mọi người giải tán. Tôi đưa Vân Nhu về.

Cả đoạn đường về nhà Vân Nhu, hai chúng tôi mãi theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, không nói lời nào. Còn một đoạn ngắn đến nhà, Vân Nhu chợt lên tiếng:

– Em xin lỗi… Nếu không có em…

Tôi vội ngăn lại lời của nàng, nói:

– Nếu không có em, bữa tiệc còn nhàm chán hơn nhiều… Không phải lỗi của em…

Vân Nhu gối đầu lên vai tôi, một lúc lâu sau nàng thì thầm:

– Trước đây, nhắc đến ba, mẹ cũng cấm không cho em nói. Hồng Nghĩa gần nhà, em thi chuyển cấp đậu, mẹ cũng không cho em học… Vậy mà, cuối cùng mẹ em cũng bị bức đến mức phải đi gặp mặt ba em sau bao nhiêu năm… Anh biết tại sao không?

Tôi nhíu mày ấp úng, cổ họng chợt đắng chát:

– Vì… vì để em chuyển trường, vì để ngăn cách hai đứa mình sao?!

Vân Nhu không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Nước mắt nàng bắt đầu chảy, làm bờ vai tôi ươn ướt ấm áp… Lòng tôi chua xót, nhưng đầu óc cứ trống rỗng không biết nói gì. Nói gì bây giờ?! Vân Nhu gặp lại ba của nàng, cũng có một phần lỗi của tôi. Dù tôi chạy xe rất chậm, nhưng căn biệt thự to lớn của mẹ Vân Nhu vẫn hiện ra rất nhanh trước mắt. Tôi đỗ xe lại, Vân Nhu bước xuống bấm chuông, rồi đứng nguyên như vậy đưa lưng về phía tôi. Bờ vai thon gầy của Vân Nhu run rẩy nhẹ nhẹ kìm nén khi tiếng bước chân vang lên bên trong.

– Nhu… – Tôi gọi khẽ.

Vân Nhu quay lại, nhìn tôi nghẹn ngào nói:

– Em không biết chuyện gì đã xảy ra với chị em cô Ngọc Nhi… Em hoàn toàn không biết. Nhưng em có thể đoán được khi… nhận ra tình cảm của anh dành cho em đã đổi khác… ngay giây phút em nói ra thân phận ba mình.

– Vân Nhu… Không phải như vậy… – Tôi bối rối phân bua.

Vân Nhu lắc đầu, nước mắt chảy dài trên gò má:

– Anh cứ để em nói… Em đã sai khi nghĩ người anh cùng cha khác mẹ kia làm mọi người chán ghét em… Sau đó em đã nhận ra nguyên nhân thật sự… chính là dòng máu đang chảy trong người em… có phải không?!

– Không… Em là em… Ông ta… Ba em không liên quan gì đến chuyện hai đứa mình.

Tôi gạt chống xe bước tới, thì Vân Nhu lùi lại lắc đầu, nói:

– Em là người rất nhạy cảm với lời nói dối… Anh không cần lừa dối em và… tự lừa dối bản thân mình nữa.

Cánh cửa sắt nặng nề sau lưng hé mở. Vân Nhu nhìn tôi, dòng nước mắt lăn dài trên mặt:

– Dù ông ta đã lừa dối mẹ em… dù em không có tình cảm gì với một người cha không nuôi lớn mình… dù ông ta có làm chuyện gì xấu xa đến mức chỉ nghe tên đủ làm người ta khinh bỉ… Nhưng cuối cùng thì… kẻ làm con như em không có quyền lựa chọn ba mẹ cho mình…

Nhìn Vân Nhu che mặt bước nhanh vào nhà, lòng tôi khô rát nứt nẻ như mặt đất mùa hạn không còn sự sống. Tôi nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm kia mà nguyền rủa. Tại sao?! Tại sao ông trời trao cho tôi một Vân Nhu hoàn hảo như vậy, lại để nàng mang trong người dòng máu của kẻ tôi căm thù nhất thế gian này. Tại sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Số đỏ

Số ký tự: 0