Phần 8
2022-08-14 11:39:00
Tờ mờ sáng hôm sau, chắc khoảng bốn giờ sáng, tôi bị Dương dựng đầu dậy với lý do rằng cô người yêu mới nhận muốn đi săn mây.
Mặc dù bản thân không muốn chia xa chăn êm, nệm ấm nhưng thôi cũng đành chịu.
Ba mươi phút để hai đứa vệ sinh cá nhân, tẩy rửa chút dấu vết đọng lại đêm qua, mặc đồ thật ấm rồi thì chúng tôi cũng lên đường. Mặc dù tôi thật sự không tình nguyện lắm nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ hào hứng của Dương thì cũng bỏ kiểu ngáp ngắn ngáp dài đi vì không muốn cô ấy mất hứng.
Tôi đèo Dương trên con xe máy cũ mèm – thứ mà tôi được mẹ tặng nhân dịp tốt nghiệp sau khi bà ấy đã sử dụng chừng mười năm có lẻ.
Trời lúc này vẫn chưa thật sự sáng hẳn, ánh đèn vàng phủ xuống mặt đường nhựa, từng lớp sương mờ ảo khiến tôi phải chạy xe thật sự rất cẩn thận. Tiết trời mát lạnh, tôi nghĩ có vẻ là do cơn mưa đêm qua.
Địa điểm săn mây tuyệt nhất tuy vẫn nằm tại trung tâm thành phố nhưng con đường chúng tôi đi thật sự rất xấu và lấm bùn đất, nếu không cẩn thận có thể trượt xuống những thửa ruộng trồng đủ thứ bên dưới.
Dương ôm tôi thật chặt từ phía sau, ghé đầu vào lưng tôi và nói đủ thứ trên trời dưới đất.
Cảm giác thật sự rất lạ lùng, mới chỉ hôm kia thôi chúng tôi vẫn còn là hai con người xa lạ chẳng liên quan gì đến nhau ngoài những dòng tin nhắn vô thưởng vô phạt.
Thời gian bất giác trôi qua thật nhanh, tiếng cười nói rộn ràng của hai đứa tôi khiến con đường trở nên ngắn hơn. Trước mắt tôi đã là đồi cỏ hồng trong truyền thuyết – tuy nhiên đó chỉ là cái tên còn việc có cỏ hồng hay không thì nó chỉ xuất hiện ngắn ngủi trong một khoảng thời gian nhất định mà thôi.
Lúc này đã là năm giờ sáng, bình minh sắp sửa ló dạng, từng tia nắng lóe lên từ đằng xa, xua tan đi mảng sương mờ ảo trong không khí.
Vốn tưởng rằng tôi và Dương là kẻ đến sớm nhất. Nhưng không, khắp nơi tôi đều thấy được những chiếc xe bảy hoặc bốn chỗ, theo tôi đoán họ là những ekip chụp hình cưới và muốn bắt trọn khoảnh khắc khi bình minh ló dạng.
Dương tỏ ra vui lắm, thứ nhất là thời tiết hôm nay cực đẹp cho những bức ảnh sống ảo. Thứ nhì là vì cô bé đã có thợ chụp ảnh miễn phí.
… Bạn đang đọc truyện Rồng đỏ tại nguồn: http://bimdep.pro/rong-do/
“Em ra đằng kia tạo dáng nhé, anh biết chụp hình chứ?” Dương hỏi.
Tôi lắc đầu tỏ vẻ không biết, Dương lập tức hướng dẫn cho tôi. Đầu tiên chính là mở app sống ảo lên, sau đó là chỉ tôi canh góc.
Nghe thì cũng khá đơn giản, tôi gật đầu và bước vào hành trình trở thành thợ chụp ảnh cho riêng một người.
Hôm nay, trang phục trên người Dương cũng rất dễ thương. Váy suông dài màu đen, áo jean gile khoác bên ngoài, dưới chân đi một đôi boots cũng đen có lông ở cổ chân. Cô bé có gu rất ổn, váy khéo léo che đi khuyết điểm của bản thân còn giày độn thì giúp cô ấy cao thêm và nếu nhìn từ xa thì cũng có chút mảnh khảnh.
Tôi bấm máy liên hồi, thực sự không quá quan tâm đến cảnh vật hay con người xung quanh mà tất cả tinh thần đều tập trung hết cả vào Dương. Nụ cười ấy, hình bóng ấy, hàm răng trắng tinh nghịch ấy, ánh mắt lơ đãng yêu thương ấy… tất cả đều khiến bản thân tôi phải bồi hồi.
Có lẽ, trái tim tôi đã bắt đầu bị Dương bắt cóc.
Mãi đến tám giờ sáng, Dương mới chụp xong, có lẽ là đã vài trăm bức ảnh đủ thể loại.
Sau đó, tôi mua hai ly cà phê từ một anh chàng khá thú vị – anh ta đi chiếc xe kiểu cũ, thường dạo quanh các địa điểm du lịch để bán cà phê.
Lúc này, người tới lui cũng bắt đầu vãng dần, có lẽ họ đã chụp xong và ánh nắng thì bắt đầu gay gắt.
Tôi cùng Dương ngồi xuống một thảm cỏ xanh mởn, tầm mắt thoáng đạt nhìn về phương xa. Cô bé dựa vào vai tôi, mỉm cười trông thật hạnh phúc.
“Phong này, cảm ơn anh.”
“Có gì mà em lại cảm ơn?”
“Chẳng biết nữa, có lẽ là vì anh thật sự trở thành người yêu của em.”
???
Tôi nhìn Dương chờ cô ấy giải thích.
Dương hôn lên má tôi, nói: “Anh khờ thật. Bộ cảm thấy em rảnh rỗi lắm hay sao mà ăn cứ nhắn tin cho anh miết? Còn gửi ảnh cho anh, lại còn cả gọi điện thoại tâm sự với anh nữa.”
Lúc này tôi mới ngờ ngợ nhận ra, Dương… hóa ra đã có tình cảm với tôi từ lâu.
“Nhưng mà… anh nghĩ em chỉ hỏi về mấy vụ viết truyện thôi nhỉ. Vả lại em đâu có biết mặt anh…”
“Anh… thật là… tác giả gì mà đầu óc đần thế hả cái con người này. Em là con gái, và con gái sẽ yêu bằng tai nhiều hơn là mắt. Em thích giọng của anh lắm đấy, mỗi khi nói chuyện với anh thì… ờm, em đều sẽ tự tưởng tượng ra khuôn mặt anh sẽ trông như thế nào…”
Nói đoạn Dương dùng tay vuốt ve mặt tôi, cô bé tiếp lời: “Còn đẹp trai hơn em nghĩ. Quả nhiên là không khiến em thất vọng…”
Tôi cười trừ, giờ mới nhận ra hành động bộc phát của Dương vào sáng ngày hôm qua.
“Nếu như anh là một kẻ xấu xí, răng hô, mũi lệch, trên cằm có nốt ruồi thật lớn thì em sẽ như thế nào?”
“Đơn giản, em không làm gì cả và chúng ta vẫn có thể làm bạn… hoặc, nếu tính cách anh tốt… em vẫn có thể cân nhắc yêu anh.”
Nói xong, Dương nở nụ cười tinh nghịch bảo: “Nhân tiện, em không có mất tiền hay điện thoại gì đâu… em xạo anh đấy…”
Tôi đơ mặt nhìn Dương, nói thế nghĩa là sao?
“Em muốn biết anh thật sự là người như thế nào. Em thừa nhận bản thân mình hơi ích kỷ nhưng anh cũng không làm em thất vọng. Em chỉ muốn biết anh có cứu em không, em cũng muốn biết anh sẽ làm gì với em sau đó…”
Mặt tôi bất giác sầm lại, cái con nhỏ này hơi quá lố, hại tôi từ qua đến giờ cứ canh cánh trong lòng chuyện nó mất tiền.
Dương lè lưỡi, thấy mặt tôi hơi đen bèn tung ra tuyệt chiêu. Cô bé sà vào lòng rồi ôm cổ tôi, thỏ thẻ: “Thần thiếp biết sai rồi mà, bệ hạ… ngài muốn phạt thiếp chăng?”
Tôi nuốt nước miếng ừng ực, trong đầu tự nhiên mọc lên mấy ý tưởng quái dị.
Bất giác quay đầu nhìn xung quanh.
Hình như… không còn ai ở đây trừ chúng tôi cả.
“Thiếp… lại muốn… chìm ngập trong bể tình của ngài lần nữa…” Dương thủ thỉ, hơi thở mơn man thổi vào lỗ tai, đoạn cô bé vươn lưỡi ra, liếm vành tai tôi một cách khiêu khích – “Ngài thấy thế nào?”
“Ngay bây giờ sao? Tại chỗ này?”
“Ừm… bệ hạ… muốn không?”
Bàn tay Dương đặt lên đũng quần tôi, gọi thằng em dậy chào cờ.
Buổi sáng khi mới thức dậy, cũng là thời điểm mà các mạch máu giữa hai chân căng nhất.
Thằng em độn lên một cái lều cao cao, cứng ngắc dưới bàn tay ma thuật của Dương.
Tôi vốn là một người lý trí, tuy nhiên máu hiện tại cũng không còn dồn lên não nữa, đâm ra, tôi khó nhọc gật đầu, cắn nhẹ vào má Dương rồi nói: “Nhãi ranh, dám lừa anh, coi anh phạt em như thế nào.”
“Hì hì, mau cho em biết đi.”
Hai chúng tôi chuyển đến một địa điểm gần đó, dưới một cái cây thông cao vút, hai bên được phủ bởi những tán cây thấp hơn nhưng khá rậm rạp. Chỗ này cũng không hẳn kín đáo cho lắm bởi nếu có người ở gần thì họ vẫn có thể biết được chúng tôi làm gì bên trong. Tuy nhiên điểm cộng của nơi này là tầm mắt của chúng tôi có thể nhìn thẳng đến phương trời xa xăm trước mặt. Nơi có những đám mây trắng trôi lững lờ cùng đồi núi trập trùng và ánh nắng ban mai thật xinh đẹp.
Mọi thứ bắt đầu bằng cảm giác kích thích kinh khủng, điểm đặc biệt của việc làm chuyện ấy nơi công cộng chính là như vậy. Vừa làm lại vừa thấp thỏm, e sợ sẽ có người khác nhìn thấy.
“Anh yêu! Anh muốn phạt em thế nào trước tiên?” Dương nói, ánh mắt hàm chứa lời mời gọi trần trụi, hai má em ửng hồng.
“Dựa tay vào thân cây đi cô bé.”
Dương làm theo lời tôi bảo, em còn cố ý khiêu khích tôi bằng cách cố ý ưỡn mông, nửa thân trước hơi chúi xuống.
“Đến đây… hành hạ em đi nào…”
Tôi đánh lên mông Dương một cái bép thật mạnh, lẩm bẩm bảo: “Dám hư này.”
“Ah…”
Ngay sau đó, tôi bắt đầu vén cạp váy của Dương lên, rất dễ dàng khiến mọi thứ bên trong lộ ra.
Chết tiệt thật, cô nàng này lại không mặc quần lót.
Ngay trước mắt tôi là khoảng da thịt trần trụi, cặp mông cong ưỡn lên cao, chính giữa là hai cái mép thần thánh lồ lộ, cách lỗ hoa chúm chím đôi chút. Từng giọt long lanh như sương sớm chảy ra từ âm đạo Dương, hóa thành một sợi chỉ mỏng thật dài kéo xuống đến tận đùi.
Cái con nhỏ hư hỏng này… em nó… thật là… khiến tôi nứng.
Các bạn biết việc đầu tiên tôi làm là gì không? Tôi quỳ hai chân xuống đất, mặc kệ bùn dính vào đầu gối. Đầu tôi đưa thẳng đến háng Dương, vươn lưỡi ra và…
Bánh su kem là một trong những loại bánh ngọt mà tôi rất thích ăn. Tôi thường thưởng thức nó theo cái cách tương đối quái dị.
Ban đầu dùng môi tách hai lớp vỏ bánh mềm mại, sau đó sẽ đưa đầu lưỡi ngọ nguậy vào liếm láp lớp kem mềm nằm chính giữa.
Để rồi, vị ngọt của bơ sữa tràn ra trên lưỡi, lan dần xuống cuống họng. Thơm, ngon và cực kỳ thích thú.
Hành động hiện tại của tôi cũng gần giống như vậy.
Giữa bao la đất trời, tôi cắm ngập lưỡi vào trong âm đạo Dương, chậm rãi mút từng hạt sương sớm. Rồi lại quét đầu lưỡi xung quanh vùng da nhạy cảm hai bên bẹn. Kế đến nếm từng chút xung động của cơ thể em khi mũi tôi đang đặt giữa nhụy hoa cúc và phả hơi nóng vào đó.
Tôi biết Dương rất sướng, em không dám rên to mà âm thanh chỉ ậm ừ trong cổ họng. Dâm thủy của em quyện cùng nước miếng tôi và biến thành một loại chất lỏng không mùi, chúng rỉ xuống cằm tôi, lan ra mép, cuối cùng nhỏ từng giọt xuống đất.
Có lẽ Dương đã tính toán từ trước, chỗ kín của em có một hương thơm kỳ diệu, vừa giống hoa lan mà lại cũng vừa giống hoa hồng. Không rõ dung dịch vệ sinh hay nước hoa nhưng tôi rất thích mùi này.
Bởi thế, tôi liếm Dương không hề biết chán, nhiệt tình vuốt ve mơn trớn em bằng đầu lưỡi hư hỏng. Tôi như một tên nô lệ đê tiện, hôn vào lồn em với cảm xúc hưng phấn vô bờ. Tôi thật sự muốn Dương sung sướng.
Một tay tôi bám lên mông Dương, tay còn lại mân mê cặp đùi mơn mởn của em. Có lúc tôi lại kết hợp tay cùng với lưỡi bằng cách sử dụng những ngón tay cạ vào hột le và hai bên mép của em.
“Ưm… ưm… ưm… hưm…”
Dương rên rỉ, ánh mắt đã mê ly, dần mất đi tiêu cự. Tôi nghĩ cô bé đã sướng đến mức chẳng còn biết trời trăng mây gió gì cả.
Chốc sau đó, khi cảm thấy việc bôi trơn đã đủ thì tôi chồm dậy, bóp mạnh lên mông Dương rồi dùng tay len lỏi về phía trước.
Ngực nàng rất mềm mại, cho dù là cách cả hai lớp áo vẫn đem đến cho tôi xúc cảm tuyệt diệu.
“Tiện tỳ hư hỏng, trẫm muốn đụ chết nàng.”
“Ưm… xin hoàng thượng… chơi thiếp đi…”
“Hư này…”
Tôi lạnh lùng chỉnh lại cây xúc xích rồi cứ thế mạnh mẽ thúc vào háng Dương. Có lẽ vì hôm qua chúng tôi đã làm cùng nhau nên hai thứ đã trở nên quen thuộc.
“Ah… ahh…”
Dương bất giác kêu to, tiếng rên của nàng trong chốn đồng không mông quạnh này nghe khá vang dội.
Tôi giật mình, nhìn xung quanh một lát mới an tâm tiếp tục.
“Kêu nhỏ thôi cô bé…”
“Ah… em xin lỗi… tại sướng quá…”
“Thế… ngậm tay anh đi…”
Một tay tôi ôm eo nàng, tay phải đưa đến trước miệng nàng. Dương hiểu ý hé miệng liếm láp, mút ngón tay tôi một cách ngon lành.
Trong lúc ấy, tôi giải phóng cơn dâm của bản thân rồi cứ thế thúc liên tiếp vào âm hộ đẫm nước. Tôi dùng lực rất mạnh ngay từ khi bắt đầu, tuyệt đối giống như tôi đang trừng phạt nàng bằng con cặc hung dữ của tôi.
Dương mới đầu còn bình tĩnh liếm mút, sau cũng mút hết nổi mà ngậm chặt ngón tay tôi, đôi khi sướng quá thì nàng lại cắn một cái.
Da thịt va chạm nhau kêu phành phạch, tiếng ú ớ không thành lời của Dương, âm thanh nhen nhép của hai thứ tạo vật cọ xát lẫn nhau, tiếng gió thổi, tiếng chim kêu… tất cả những âm điệu đó như một bản nhạc thú vị, chúng đem đến cho tôi một kiểu trải nghiệm mới mẻ và vô cùng kích thích.
Lát sau đó, tôi và Dương đổi thế.
En dựa lưng vào cây thông, chân quặp vào hông tôi, còn tay nàng vòng quanh cổ tôi.
Mặt chúng tôi đối diện nhau, tôi phải dùng cả hai tay bấu vào mông nàng để nâng Dương lên, cái thứ đó vẫn chìm sâu bên trong một không gian khít rịt và cả nhớp nháp.
“Em nứng điên mất… anh thật tuyệt…”
Dương nói, nàng dùng ánh mắt vừa tà dâm vừa dịu dàng nhìn tôi, hai má đã đỏ phừng như ráng chiều.
“Em cũng thật tuyệt…”
Tôi nói rồi lại bắt đầu thúc. Thứ cương cứng nổi gân len lỏi bên trong hai mép thịt mềm mại, khi rút ra, lúc lại đâm vào. Sự cọ xát mãnh liệt dần đưa cả hai chúng tôi lên đến đỉnh điểm của sự hoang lạc.
Dương hôn tôi, hay cũng có thể nói là em ấy cắn tôi một cách cuồng dại. Đôi môi xinh của Dương quyện lấy tôi bằng tất cả những gì có thể, hút lấy lưỡi tôi vào bên trong em ấy.
Nước miếng bất giác túa ra nhưng chúng tôi không quan tâm. Đầu óc chỉ còn lại sự trống rỗng, thít chặt, vồn vã tựa như hai cơ thể đã thực sự hòa làm một nhịp.
Ấy rồi, tôi không thể khống chế nổi bản thân được nữa, cái miệng dưới của Dương quá sức tuyệt vời để có thể kìm nén.
Bất giác tôi làm mạnh hơn, bao nhiêu sức lực dốc hết vào đòn đánh sau cùng.
Ánh mắt Dương trừng lớn rồi chuyển sang đầy sự cổ vũ. Hơi thở em mỗi lúc một dồn dập, một nóng nảy như muốn cùng tôi thăng hoa.
“Ưm… ưm… ưm… hưm… ưm…”
Tôi theo nhịp điệu rên của Dương làm càng thêm mạnh mẽ.
Chợt, hai mắt Dương long lên sòng sọc, cơ thể nàng siết tôi càng chặt hơn. Cặp chân quặp vào hết mức. Âm đạo Dương co bóp thật mạnh, thằng em tôi đã có cảm giác tê tái kinh người.
Tôi biết nàng đã lên, và tôi cũng chịu hết nổi, bao nhiêu tinh binh cứ phóng ra ào ạt.
Chân Dương buông thõng lên đất, ánh mắt hiện đầy nét thỏa mãn. Tôi rút thương thịt ra khỏi người nàng, dựa vào cây thở dốc. Ngay sau đó tôi nhận ra bản thân mình đang cởi truồng nên vội vàng mặc lại quần.
“Cảm giác thế nào hả anh?” Dương hỏi trong khi lấy giấy khô ra từ trong túi xách, lau sạch phần dưới nhớp nháp.
“Em nói xem?” Tôi cười, cũng chỉnh lại trang phục.
“Hôn em đi…” Dương nói rồi nhón chân lên. Tôi ôm lấy em, đặt lên môi em một nụ hôn thật sâu.
… Bạn đang đọc truyện Rồng đỏ tại nguồn: http://bimdep.pro/rong-do/
“Mẹ ơi! Có người hun nhau ở đây này!” – Giọng nói của một thằng nhóc con vang lên cắt ngang khoảnh khắc đầy ngọt ngào giữa chúng tôi.
May thật, nó mà tới sớm ba phút thì chết chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro