Phần 16
2021-06-14 11:35:00
Tôi lên nhà, thu dọn tất cả cho vào cái thùng rồi mang xuống tầng hai, định rửa lại quên mất không mua nước rửa chén, lên để luôn trong nhà tắm. Quay sang phòng ngủ lấy bộ quần áo cộc và đồ dùng vệ sinh cá nhân, quay vào nhà tắm để tắm. Căn nhà trang bị rất cơ bản, coi như đủ dùng, mấy hôm nữa các trang thiết bị này sẽ được thay mới toàn bộ.
Tôi mua có một tấm chiếu vừa rải trên tầng bốn, cũng may không dính bẩn quá nhiều, vẫn dùng tạm được. Cũng chẳng có chăn gối gì, đặt cái túi du lịch vào sát tường làm gối, tôi ngả lưng dựa lên, để máy tính lên đùi định kiểm tra email thì lại có tiếng chuông cửa vang lên. Làm tôi phải bỏ máy tính xuống, chạy xuống tầng một.
Tôi thực sự mừng rỡ, vội vàng mở cửa.
– Sao em lại đến đây giờ này? Lại nhớ anh à? Anh cũng nhớ em!
Cũng chẳng để Huyền trả lời, tôi ôm vội lấy cô gắn môi vào môi cô.
– Anh… có người đấy. Anh ra mang đồ vào giúp em đã.
Huyền chủ động rời môi khỏi môi tôi, đẩy khẽ tôi ra, sau đó đi ra chiếc xe taxi vẫn đang nổ máy đứng chờ.
Nhận lấy cái đệm gấp và cái túi có hai cái gối, xách luôn cái túi nilon lỉnh kỉnh đồ Huyền vừa cầm lên, để Huyền trả tiền taxi, sau đó lại cùng cô đi vào nhà.
– Sao em lại mua mấy thứ này? Mà sao lại hai cái gối?
Ôm đồ theo cô lên tầng hai, tôi vừa rối rít hỏi.
– Mua cho anh mà. Hồi chiều em nhìn trong cốp xe, có thấy anh mua gì đâu.
– Ừ, mai mua cũng được mà. Nhưng sao lại hai cái gối?
Tôi vẫn hào hứng hỏi, giọng đầy hy vọng. Huyền đỏ mặt, không trả lời mà đi đến dẹp các đồ linh tinh và cuộn cái chiếu lại.
– Anh để cái đệm xuống đi.
Tôi để cái đệm xuống, mở ra trải ra chỗ cái chiếu, đặt hai cái gối xuống. Vải bọc đệm và hai cái gối đều thơm mùi xà phòng mới giặt và cả mùi nước hoa của cô hay dùng. Tôi thả mình xuống cái đệm, hít một hơi thỏa thích.
– Một cái gối của anh, một cái gối của em. Nằm xuống đây để anh ôm cái cho thỏa nỗi nhớ của em.
– Ai thèm nhớ anh.
Huyền có chút giả vờ vùng vằng, nhưng cũng nằm xuống cạnh tôi. Tôi quàng tay sang ôm chặt lấy cô.
– Em nhớ anh. Anh nhớ em.
– Huh…
Không để cô nói tiếp, môi tôi lập tức phủ lên môi cô.
– Hôm nay ở đây với anh à?
Huyền đỏ mặt, hơi thở hơi dồn dập vì nụ hôn, nhìn vào đôi mắt đang chờ mong của tôi, gật đầu khe khẽ.
– Khả My ngủ rồi à?
– Vâng, Phượng đang ở đó ngủ với con bé.
– À… Hôm nay Phượng đến? Mai anh sẽ phải thưởng cho Phượng mới được.
– Hì… Không thưởng cho em à?
– Tất nhiên rồi, thưởng luôn cho em này.
– Huh… để lát nữa, em muốn được nói chuyện cùng anh cơ. Nếu không tí nữa xong lại ngủ mất.
– Ừ, đợi anh một tẹo.
Tôi vùng dậy vặn nhỏ cái đèn đọc sách mới mua, chuyển cái quạt sang số bé nhất, sau đó quay lại nằm xuống cạnh Huyền. Bàn tay đưa vào dưới cái áo thun rộng cô đang mặc, mở cái khóa áo ngực, Huyền xoay người để tôi mở dễ hơn, sau đó lại co tay lại để tôi kéo nó ra khỏi người cô. Bàn tay thư sướng ôm trọn bầu ngực của cô, bầu ngực căng mẩy của thiếu nữ, cơ thể của cô cũng vậy.
– Huh… anh… đừng… mà… để em nói đã.
Huyền hơi vặn người vì sự kích thích của tôi trên vú cô, giọng nỉ non, làm tôi phải dừng lại.
– Hôm nay em đã nói chuyện với Phượng và cũng đã xem hợp đồng của nó. Hợp đồng tuy là hợp đồng mẫu, nhưng có những điểm không phù hợp đối với từng cá nhân cụ thể. Như của Phượng, thiếu mất phần chế tài. Tính cách của Phượng rất thẳng thắn, quyết liệt đôi khi là cực đoan cho nên có thể sẽ có những hành động vượt kiểm soát. Bởi vậy cần có những điều khoản quy định rõ ràng để kiềm chế hành động của nó.
Tôi cũng có chút bất ngờ, đúng là tôi chưa nghĩ đến, chỉ nghĩ đến những điều cơ bản theo quy định mà quên đi mất sự đặc thù.
– Với Phượng em nghĩ không sao, dù gì hợp đồng đã đóng dấu của công ty và có chữ ký của anh. Nó là bạn em nên em hiểu rõ tính cách của nó, em sẽ để ý được. Nhưng anh thật sự phải quan tâm đến điều này, công ty nên có một người chuyên lo các vấn đề pháp lý để các hợp đồng được chặt chẽ hơn, phù hợp với đặc thù và định hướng của công ty. Các hợp đồng thương mại cũng vậy, anh cũng cần phải chú ý từng chi tiết. Tránh sau này phát sinh những kiện cáo không đáng.
Sự chú ý của tôi đã chuyển sang lời Huyền nói.
– Em đã trao đổi với Phượng, nó sẽ chú ý trong đợt tuyển người này. Nên anh cũng không lo lắng quá, bao giờ có người, sẽ xem xét lại các hợp đồng để áp dụng cho những hợp đồng tiếp theo. Còn một việc nữa, khi anh đưa được rượu vào khách sạn, có nghĩa thương hiệu của anh sẽ được nhiều người biết đến, anh cũng phải bảo vệ thương hiệu bằng cách đăng ký nó với cơ quan chức năng. Cũng cần đăng ký nó ở nước ngoài nữa, để tránh có người đăng ký mất sau này sẽ rất phức tạp khi sản phẩm mang ra nước ngoài. Anh phải đăng ký ở càng nhiều nước càng tốt, trước mắt ít nhất cũng phải đăng ký ở Châu Âu và Mỹ.
Lại một việc nữa tôi bỏ qua.
– Cũng không đáng bao nhiêu tiền, anh chỉ cần thuê một văn phòng luật sư ở nơi anh muốn đăng ký, thay anh hoàn thành thủ tục. Việc này em có thể giúp anh, khách sạn của em cũng có hợp đồng với các văn phòng luật như vậy.
– Cảm ơn em. Đúng là anh không nghĩ hết được.
– Không ai đủ năng lực chu toàn hết được, nên mới cần người làm cho mình.
– Việc này anh sẽ làm luôn.
– Vâng, thế thôi, các việc khác anh đã làm rất tốt rồi.
Tôi thở ra nhẹ nhõm, sự chú ý lại chuyển dời xuống cảm giác căng nảy dưới bàn tay. Không nhịn được tôi khẽ miết ngón tay một cái.
– Còn việc nữa… em muốn… huh…
Tiếng “huh” đầy nhục cảm của cô như tia lửa lập tức làm bùng lên sự hưng phấn của tôi, làm tôi quên mất câu cô nói, Huyền cũng quên luôn khi hơi thở của cô trở lên nặng nhọc, cơ thể uốn éo vì những kích thích từ bàn tay của tôi đang nhào nặn bầu ngực của cô. Ánh mắt của cô dại đi, trong mắt long lanh đầy sự ham muốn, những tiếng rên khe khẽ liên tục phát ra, bàn tay cô cũng vô thức ấp lên bàn tay tôi cùng xoa nắn bầu ngực.
Chiếc áo của cô được tôi đẩy lên để đôi môi tham lam cuốn lấy bầu vú cô, cái lưỡi không ngừng mút vào đầu vú. Huyền đưa tay lên dứt khoát lột cái áo đang vướng víu trước ngực của cô, tôi cũng lật người để nằm lên trên người cô, môi vẫn không rời bầu vú, bàn tay kia mê mải nhào nặn bầu vú còn lại. Một bàn tay đưa xuống luồn qua quần, vuốt xuôi đám lông mềm mại trước lồn của cô, sau đó úp lên hai bờ môi đầy đặn vồng lên, ngón tay nằm giữa cái khe hẹp giữa hai cánh môi trượt lên trượt xuống kéo theo những dòng nước đang tiết ra ngày một nhiều bôi ướt bàn tay, loang sang hai bên bẹn của cô.
Sau một lúc lâu nếm náp hai bầu vú, làm nó căng lên bóng nhảy, môi tôi chuyển sang hai bên mạng sườn, rồi đi xuống phủ khắp vùng bụng phẳng phiu, cái eo thon thắt lại, đi xuống đám lông mịn màng, xuống tiếp hai bắp đùi thon lẳn, cái cẳng chân thon thả, ngậm những ngón chân thanh tú trước khi chìm đắm hoàn toàn vào hai cái môi tròn căng, nếm sạch những chất lỏng tiết ra, cái lưỡi đi sâu vào trong cái lỗ chặt khít, đôi môi quấn lấy cái đỉnh nhọn hồng rực. Sau đó rướn người để cái buồi đang căng tức vì khao khát thèm muốn vào cái lồn ấm áp, trơn mượt cũng đang vội vã đón chờ của Huyền.
Huyền vội vã ngậm lấy đôi môi trơn nhớt của tôi để đè nén sự sướng khoái đang bập bùng bởi những cái dập của tôi, cho đến khi sự sướng khoái căng tràn làm cô phải giật đầu ngửa ra đằng sau để bật lên những tiếng rên.
– Anh… anh… ơi…
Mỗi tiếng kêu của cô kèm theo một cái nảy người đón nhận sự công phá mạnh mẽ của tôi.
– Chết… em… em… rồi… ahhh…
Tiếng của cô như những liều kích thích thật mạnh, làm cả người tôi căng lên như cái bình khí nén sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Cái buồi càng trở nên mạnh mẽ đâm sâu vào trong cô, dồn từng cơn khoái cảm lèn chặt trong người thì tôi cũng không giữ được nữa, cả người nổ tung, toàn bộ năng lượng mạnh mẽ đẩy sâu toàn bộ vào trong cô.
Huyền cũng ngay lập tức lên đến giới hạn, cả người cô như tung lên sau đó rung lên bần bật, kèm theo một tiếng hét bật mạnh ra khỏi mồm cô. Những cái co thắt mạnh mẽ mút chặt lấy cái buồi đang phun ra những dòng năng lượng mạnh mẽ.
– Em… sướng…
Tiếng cô thều thào khi những run rẩy lắng xuống, hai tay cô không rời khỏi người tôi, càng ôm chặt hơn.
– Anh rất hạnh phúc… cảm ơn em!
Tôi ôm chặt lấy cô, nghiêng người để cô nằm lên trên người mình. Những dòng nước ộc ra chảy xuống mông lành lạnh.
… Bạn đang đọc truyện Ra đời tại nguồn: http://bimdep.pro/ra-doi/
– Cho anh hôn một cái.
Nhìn khuôn mặt Huyền ngay trước mặt, tôi không nhịn được ham muốn được hôn lên đôi môi của cô. Huyền tủm tỉm cười, vuốt cái nơ trên cổ tôi hài lòng, ánh mắt cô long lanh rướn người để đưa môi lên, tôi cúi xuống định đặt môi lên môi cô, đột nhiên Huyền khựng lại, sau đó đưa tay lên bụm mồm để có nén một cái nôn khan.
– Em có thấy không khỏe chỗ nào không?
Sự lo lắng làm ham muốn được hôn cô biến mất, tôi nhíu mày nhìn vẻ mặt khó chịu của Huyền.
– Không ạ. Đột nhiên cảm giác buồn nôn xuất hiện đột ngột, sau đó lại biến mất. Em không thấy gì bất thường.
– Lần này là lần thứ hai rồi đấy, hôm qua em cũng bị một lần. Ngày mai anh sẽ đưa em khám nhé.
– Không cần đâu, chắc tại em hồi hộp quá thôi. Em không thấy gì bất thường mà, thật đấy.
– Nhưng anh vẫn không yên tâm.
– Không sao đâu mà, anh yên tâm đi. Lát nữa anh phải biểu hiện thật tốt.
Nói đến buổi tối nay, tôi cũng chẳng có chút lo lắng nào, chỉ có sự tự tin và xúc động. Lâu lắm rồi tôi mới mặc lại bộ đồ đồng phục pha chế.
Hôm nay đúng ba tháng tính từ khi khi tôi bắt đầu lập văn phòng trên Hà Nội, cũng ba tháng trải qua quá trình đánh giá của khách sạn, hôm nay đã chính thức ký hợp đồng cung cấp rượu cho khách sạn. Tối nay là buổi lễ nhỏ đánh dấu sự có mặt chính thức rượu của tôi đã được đưa vào phục vụ trong hệ thống khách sạn. Tôi thuê nguyên một quầy bar trong khách sạn để giới thiệu các loại rượu của mình trong hai tiếng.
Khách mời đã được lên danh sách và gửi thiệp từ một tuần trước đây, cũng không nhiều lắm toàn bộ danh sách chốt ở bốn mươi người vừa đủ cho không gian của quán bar. Chủ yếu là khách quen quan trọng của chúng tôi, anh Sơn, chú Huấn và mấy người bạn của chú thực sự yêu thích rượu của chúng tôi, một số chuyên gia ẩm thực được tôi chọn lọc và gửi sản phẩm của mình để họ đánh giá, đại diện của các bên cung cấp nguyên liệu, các đối tác, đại diện của khách sạn, ngoài Mark còn có một số chuyên gia và khách thân thiết của khách sạn. Buổi lễ hôm nay là coi như một bữa tiệc riêng tư, phục vụ tiệc buffet do khách sạn nấu có cả thức ăn Âu và những món ăn truyền thống của Việt Nam, rượu chỉ có rượu của chúng tôi, có thể uống rượu nguyên chất, bên cạnh đó cũng có một số loại cocktail mà tôi sẽ pha chế. Nhưng quan trọng nhất vẫn là phần bán hàng, tôi dành ra năm mươi chai rượu bạc để bán trong buổi lễ ngày hôm nay, nó sẽ phản ánh phản ứng của thị trường tiếp nhận sản phẩm của chúng tôi.
Ôm Huyền vào ngực, tay tôi xoa nhẹ lưng cho cô để sự khó chịu qua đi, một lúc Huyền trở lại trạng thái bình thường, cô lại rướn người hôn lên môi tôi.
– Em không sao rồi. Anh ra đi. Chúc anh thành công!
Nhìn cô để xác định, vuốt nhẹ má Huyền tôi ra khỏi phòng thay đồ để đi ra quầy bar riêng do chúng tôi lắp đặt, tương tự như cái quầy bar ở công ty, được làm hoàn toàn bằng tre, nếu nhìn thẳng chính diện sẽ dễ dàng nhận ra sự giống nhau hoàn toàn với trang trí trên chai rượu.
Nhìn quanh quán bar, chỗ ngồi đã gần kín, không khí không quá trang trọng mà rất tự nhiên thoải mái, mọi người đang nhấm nháp những món quà truyền thống mà chúng tôi đặt sẵn trên bàn, chủ yếu là đồ khô rất bình dị nhưng được làm bởi các nghệ nhân làng nghề truyền thống và rất nổi tiếng trên thị trường trong thời gian gần đây, đủ năm loại mùi vị gồm hạt sen sấy khô, mứt sấu, khoai lang sấy, long nhãn, lạc rang muối.
Phượng hôm nay mặc một bộ áo dài cách tân nhung xanh có họa tiết lá tre, vạt ngắn và cái quần bó cách điệu màu xanh nõn chuối kết hợp với khuôn mặt luôn trang điểm đậm sắc nét của cô, lại tạo một sự tương phản vừa như thách thức, nửa khơi gợi, trong dáng vẻ dịu dàng thướt tha của bộ áo dài. Hôm nay cô sẽ đóng vai phục vụ cùng thằng Quang, cũng đóng một bộ áo vest màu xanh cũng có những họa tiết lá tre chìm, cùng loại với bộ gilet của tôi đang mặc. Thấy tôi ra, Phượng giơ hai ngón cái lên tỏ dấu hiệu mọi chuyện bình thường và tôi có thể bắt đầu được. Chỉnh lại chiếc micro trên ve áo, tôi tiến đến cái bàn đặt trước quầy bar, trên đó đặt những khay chén sứ màu trắng tinh điểm xuyết những lá tre xanh được đặt riêng và những hộp rượu gỗ bày ngay ngắn.
– Thưa các cô chú và anh chị! Cảm ơn mọi người đã đến buổi ra mắt ngày hôm nay của rượu “Ông Dương”. Và cháu cũng rất tự hào để mang đến sự tinh túy của đất trời, tinh hoa của truyền thống để giới thiệu với cô chú và các anh chị…
Tôi không dùng tiếng Anh, vì khách chủ yếu là người Việt, khách nước ngoài chỉ có vài người của khách sạn và một số là bạn bè của khách mời. Tôi cũng không muốn tạo một không khí quá trang trọng, tôi muốn một không khí thân mật thoải mái, hôm nay toàn người lớn tuổi hơn tôi.
– Những hạt gạo được sinh dưỡng từ những tinh hoa đất trời, tạo nên những hạt ngọc trắng nuôi lớn dân tộc ta trong suốt bốn nghìn năm lịch sử. Và cũng từng đó thời gian, những tinh hoa của ông cha đã chắt lọc những tinh túy từ hạt gạo để chuyển hóa thành những giọt rượu thơm ngát, tính khiết êm dịu khiến tâm hồn như được thăng hoa…
Cầm lên chai rượu, tôi thực sự không dấu được xúc động.
– Cháu chỉ là người kế thừa và truyền đạt nguyên văn những tinh túy và tinh hoa này đến các cô chú và anh chị. Bây giờ cháu xin phép được mời cô chú thưởng thức.
Đặt chai rượu xuống bàn, tôi, Phượng và Quang cùng mang những khay chén đến từng bàn. Sau đó nhận lấy chai rượu trên cái khay thằng Quang bưng đến.
– Chai rượu này cũng được thiết kế với dạng cổ dài giống như những bầu rượu mà ông cha đã sử dụng. Mục đích là để lưu giữ trọn vẹn hương vị rượu không bị khuếch tán ra ngoài và quá trình rót rượu chảy đều xuống chén.
Vừa rót rượu, vừa thuyết minh. Sau khi rót hết những bàn xung quanh, Phượng và Quang cũng rót xong quay trở lại quầy, tôi cũng quay về, rót thêm ba chén, sau đó cầm lên.
– Cô chú và anh chị có thể cảm nhận được hương thơm rất nhẹ, nhưng quấn quýt không rời, ngoài hương thơm của rượu, còn có hương thơm của những bông lúa chín mà cô chú và anh chị quen thuộc vào mỗi mùa gặt. Hương thơm này càng da diết khi những giọt rượu chảy vào khoang miệng. Cả khứu giác, vị giác đều có cảm giác thư sướng, êm dịu kèm theo sự ấm áp khi dòng rượu mượt mà như nhung trôi xuống cổ. Những cảm giác sẽ còn nấn ná mãi không nỡ rời đi.
Nghiêng chén rượu, tôi nhắm mặt lại, hưởng thụ những cảm giác này.
– Giống như một tác phẩm nghệ thuật, càng thưởng thức lâu, càng có những cảm nhận sâu đậm. Rượu cũng vậy, thưởng thức rượu là thưởng thức bằng tâm hồn.
Tôi từ từ mở mắt, có lẽ sự xúc động của tôi cũng lan truyền đến tất cả mọi người, cả quán bar yên tĩnh hẳn, những gương mặt trầm ngâm đang cố gắng cảm nhận từng hương vị tinh khiết của rượu. Tôi cũng không tiếp tục nữa, yên lặng đứng nhìn khắp lượt quán bar.
Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay, sau đó nhiều dần lên rồi biến thành tiếng rào rào không ngớt. Phượng đưa tay vỗ vào lưng tôi, mặt cô cũng rạng lên, sự căng thẳng biến mất thay vào đó là sự nhẹ nhõm. Tôi đưa mắt nhìn Huyền đang đứng ở gần chỗ rẽ vào phòng thay quần áo, khẽ nháy mắt với cô để nhận được một nụ hôn gió kín đáo của cô.
– Cảm ơn cô chú và anh chị đã tán thưởng. Sự tinh khiết của rượu, có thể hợp với bất cứ loại thức ăn nào. Cô chú và anh chị hãy thử với các loại vị hạt tên bàn, sau đó nhấm một hớp rượu, sẽ thấy những mùi vị khác nhau quện với hương vị của rượu, không làm nó bị nhiễm loạn, mà lại càng trở nên tinh khiết. Với thức ăn cũng sẽ có cảm giác tương tự. Nhắm rượu không đơn thuần là đưa rượu vào nhiều hơn, mà là sự thăng hoa của hương vị. Ông cha ta trân trọng nhắm rượu cũng là ý này.
Tôi ngừng lại để đủ thời gian cho mọi người thử với các loại hạt trên bàn.
– Cháu mời cô chú nhắm rượu ạ. Cô chú và anh chị cứ tự nhiên, muốn dùng gì cũng được, mà không sợ làm mất hương vị của rượu.
Tôi không nói nữa, cầm theo cái chén của mình, Phượng hiểu ý cũng bưng theo một chai rượu đi theo tôi đến từng bàn. Có rất nhiều câu hỏi về cách nấu rượu, cách chọn lựa gạo, quá trình ủ rượu. Tôi không dấu gì cả mô tả khá chi tiết.
Đến bàn của chú Thuận, tôi phải đưa tay tắt cái micro vì chú kéo tôi thân tình như người nhà. Mấy người bạn chú, một số tôi đã gặp, một số quen mặt nhưng chưa bao giờ gặp, toàn là những người có máu mặt.
– Tôi đã nói với các ông rồi, rượu ta không thua rượu tây được. Hôm nay các ông đã tin nhé.
– Dạ. Rượu truyền thống tôn trọng sự thuần khiết chứ không phải là mùi vị ngoại lai. Trong rượu ngoài hương vị còn có hàm ý sâu xa, tôn trọng trời đất và tinh hoa của cha ông. Phần này cháu thật chưa dám nhận, còn phải cố gắng nhiều.
Ngồi cạnh chú Thuận là người đàn ông phương phi, tôi đã gặp mấy lần, rất hào sảng, cũng là tay chơi có tiếng và thuộc diện giàu ngầm. Người vợ thứ tư của chú bằng tuổi với tôi, xuất thân diễn viên rất xinh. Cái vỗ rất đau vào vai tôi, sau đó khà khà cười.
– Có khí khái. Chú phải cung cấp rượu cho anh.
– Mày muốn thì phải qua anh. Anh là nhà phân phối độc quyền đấy. Ngày mai sẽ chính thức mở bán.
Chú Thuận nói ngay mà không đợi tôi trả lời.
– Rượu này có đau đầu không?
– Dạ, không ạ. Nhưng nếu uống say, tùy thể trạng và cơ địa, cũng sẽ có các phản ứng khác nhau.
Một chú tôi thấy quen mặt, nhưng chưa gặp bao giờ, trông nghiêm trang và đạo mạo tò mò hỏi. Tôi thật thà, rượu say thì kiểu gì cũng có những cảm giác khó chịu, có thể là đau đầu, nhưng không hoàn toàn do rượu.
– Các chú yên tâm ạ. Công ty cháu áp dụng quy trình chất lượng quốc tế, mẫu cũng đã gửi đi để đăng ký cùng với thương hiệu của rượu tại cơ quan QLCL, cả ở Châu Âu và Mỹ. Mọi công đoạn sẽ được lưu lại phục vụ công tác kiểm tra kiểm soát. Chất lượng và an toàn được đặt lên hàng đầu. Mỗi loại rượu cũng được sản xuất theo một quy trình và dây chuyền riêng biệt.
Tôi bổ sung thêm.
Sau đó không nấn ná thêm nữa, tôi xin phép để rời đi. Quay lại quầy, tôi đứng sau quầy, bắt đầu pha chế.
– Chính vì sự tinh khiết của rượu, mà cách thưởng thức cũng được đa dạng theo. Nó có thể hòa hợp với bất kỳ mùi vị gì. Có thể là hoa quả tươi, có thể hoa quả khô, hoa quả đóng hộp, cũng có thể hòa hợp với các loại rượu khác. Cháu sử dụng những loại cây phổ biến nhất để pha thành những loại nước uống khác nhau để cô chú và anh chị có thể thưởng thức thêm.
Rượu pha không được đón nhận nồng nhiệt như rượu nguyên chất, nhưng mọi người đều khá hài lòng. Số rượu pha cũng được uống hết.
Sự hưng phấn của tôi thực sự bùng nổ khi đến giai đoạn bán rượu, số lượng mua vượt quá nhiều số lượng đang có, cuối cùng chú Thuận cũng lên giải vây để tuyên bố việc phân phối rượu độc quyền và mở bán vào ngày mai, mới làm mọi người lắng xuống. Khởi đầu rất tốt, loại rượu này được định giá rất cao theo ý của chú Thuận, làm tôi có chút không yên tâm. Nhưng bây giờ mọi thứ đột nhiên trở lên xán lạn.
Sự hưng phấn không chỉ có tôi, mà cả Huyền, Phượng, Quang và toàn bộ những nhân viên của công ty có mặt hôm nay. Sau khi nhận những lời chúc mừng, cùng khích lệ của mọi người sau khi buổi giới thiệu kết thúc, tôi và cả công ty kéo nhau đến quán anh Sơn. Đúng mười hai người, bao gồm cả Nguyệt, chỉ thiếu mỗi Hạnh.
Văn phòng trên Hà Nội đã hoàn thiện nhân sự, gồm mười hai người, trong đó chỉ có năm nam là tôi, Quang, Khánh phụ trách các thiết bị tin học và mạng, Thiện phụ trách pháp lý và Khôi phụ trách kho và phân phối. Các cô gái làm tài chính, quan hệ xã hội, nhân sự và hỗ trợ cho các công việc chung. Phượng coi như quản lý chính của văn phòng Hà Nội, thằng Quang phụ trách kỹ thuật xưởng sản xuất. Nhưng dạo này nó đang quấn lấy Phượng, nên vài ngày lại tìm lý do để lên Hà Nội. Tôi thì hai nơi, lúc dưới xưởng, lúc trên Hà Nội.
Hạnh mới vào công ty, do thằng Quang tình gặp cô đang làm bán hàng ở siêu thị, sau đó nó chẳng hỏi ý kiến tôi trước mà đưa Hạnh về công ty. Tôi cũng không phản đối, vì cũng đang cần có người phụ trách hành chính chung, nên để cô làm luôn. Từ sau khi chia tay Thùy, tôi cũng không gặp lại Hạnh nữa, sau đó nhiều lúc quên hẳn cô như thể cô là phần của Thùy vậy, làm tôi cũng có chút áy náy. Tôi gặng hỏi mấy lần về lý do cô làm bán hàng ở siêu thị, tôi vẫn nhớ cô nói cô làm cùng công ty với Thùy, nhưng Hạnh dứt khoát không nói.
Hạnh vẫn là Hạnh, cô vẫn tốt tính và sống vì người khác, cô rất nhanh thân với mọi người, với Huyền và đặc biệt là Khả My. Có cô, Huyền lại rảnh rang, cô chủ động đón con bé, đưa về nhà tôi cho con bé tắm, nấu cơm rồi lại chơi với con bé. Tôi lại rất thích, dứt khoát chuyển tuyến xe đưa đón Khả My về thẳng nhà tôi, bắt Hạnh trả phòng trọ để về ở cùng trên cái phòng tầng bốn, cô nghiễm nhiên trở thành quản gia chính thức cho tôi. Từ khi có Hạnh, Huyền cũng không cần về nhà cô nữa, con bé Khả My thì lại càng không muốn về, nên coi như mẹ con Huyền chính thức chuyển về ở cùng tôi. Mỗi buổi tối tôi lại có Huyền trọn vẹn, cùng cô thảo luận việc công ty, được ôm cô mà không phải lo lắng cho Khả My, chỉ khi Khả My đi ngủ thì tôi hoặc Huyền mới vào phòng con bé đọc truyện cho con bé ngủ. Hôm nay Hạnh không tham dự tiệc, cô ở nhà trông Khả My.
Sự hồ hởi vẫn còn tràn ngập, làm bữa tiệc rất vui, tôi dứt khoát mang mấy chai rượu vàng ra chiêu đãi mọi người. Rượu này, chỉ có tôi, Quang, Phượng đã được uống, còn ở công ty mọi người mới chỉ thưởng thức chai rượu bạc. Mà cũng kỳ lạ, toàn bộ nhân viên của văn phòng đều uống rất tốt, cả các cô gái cũng vậy. Có lẽ do những lần tôi hướng dẫn mọi người cách thử rượu, mà tửu lượng mọi người lên, quan điểm của tôi là kinh doanh sản phẩm gì tất cả nhân viên đều phải nắm rõ sản phẩm mình bán. Tôi cũng không khắt khe trong tác phong, ở văn phòng bàn làm việc của tôi và Phượng cũng y như mọi người chỉ khác tấm biển gắn lên tấm vách kính, đều chỉ là tấm chắn thấp nên mọi người nhiều khi cũng quên tôi là ông chủ, Phượng ban đầu còn khó chịu, nhưng rồi cô cũng phải chấp nhận thực tế. Các nhân viên của công ty đều sàn sàn tuổi nhau, nên ai cũng cởi mở chẳng để ý quá nhiều, từ từ Phượng cũng hòa đồng với mọi người, nhiều khi cô còn ngẫu hứng hơn cả mọi người, cùng kéo các cô gái đi massage, làm móng… Tôi cũng không thấy vấn đề gì, tôi chỉ quan tâm đến kết quả, mà kết quả của mỗi nhân viên sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thu nhập. Thu nhập của công ty thuộc loại cao theo thống kê của sở lao động và bảo hiểm xã hội, chưa nói đến thưởng thành tích, nên chẳng ai lơ là.
– Không đáng mặt nam nhi.
Đang vui vẻ, đột nhiên Phượng quát lên một tiếng kèm theo cái vỗ bàn làm tôi phải ngoái nhìn sang phía của Phượng ở đầu bàn bên kia. Thằng Quang và Phượng thì như gà chọi đang nhìn gườm gườm nhìn nhau.
– Làm lại.
Phượng lại quát lên, giơ tay lên để oẳn tù tì với thằng Quang. Tôi có chút buồn cười, thằng Quang chỉ có món này là thắng được Phượng, nó có cách để đoán Phượng sẽ ra gì, bách phát bách trúng. Phượng lại thua.
– Không chơi nữa. Đồ ăn gian.
Nguyệt ngồi cạnh tôi, chỉ cười cười. Tôi ghé sát vào cô, không nhịn được khẽ hít một hơi, mùi nước hoa thơm dịu của cô lan tỏa trong mũi làm tôi lại nhộn nhạo.
– Theo em bọn nó có nên đôi không?
– Đúng là đôi oan gia. Theo anh thì sao?
Huyền không trả lời câu hỏi của tôi, cô hỏi lại, bàn tay cô đang đặt trên đùi tôi vuốt một cái làm tôi không nhịn được khẽ hít một hơi thật sâu.
– Kệ chúng nó đi, đoán làm gì cho mệt. Anh chỉ biết bây giờ anh rất muốn em.
Huyền liếc tôi một cái, ánh mắt của cô như có ngọn lửa, bàn tay cô cấu vào đùi tôi đau điếng nhưng lại làm sự thèm muốn của tôi bùng lên. Bàn tay tôi cũng đưa xuống, đặt vào giữa hai đùi cô, vuốt lên cái đùi ấm áp, mượt mà được bao trong cái tất da chân trơn nhẵn. Huyền khẽ hít một hơi, hai đùi kẹp chặt bàn tay tôi vào giữa.
– Đừng… anh. Mọi người biết bây giờ.
Tiếng Huyền nỉ non bên tai tôi, hơi thở nóng hổi phả vào má tôi. Tôi lại phải cắn răng để đè ngọn lửa đang hừng hực cháy trong lòng xuống, bàn tay vẫn để giữa hai đùi cô nhưng không ve vuốt nữa. Cố gắng chuyển dời chú ý sang chỗ thằng Quang.
Nó đang như con gà rù, ủ rũ uống từng ngụm rượu. Phượng thì tỏ vẻ đắc thắng, đưa ly lên cụng với mấy cô gái. Mấy cậu con trai thì ánh mắt có chút không hài lòng vì biểu hiện của thằng Quang, thật sự mất mặt cánh đàn ông.
– Này… uống đi.
Tôi đưa ly rượu lên cụng với mấy đứa nó. Mấy đứa này có bằng tuổi tôi, có nhiều hơn một hai tuổi, cũng có ít hơn nhưng chẳng ai xưng hô anh, em theo vai vế, nếu ngoài công việc thì anh tôi, có khi còn mày tao. Đa phần bọn nó sẽ xưng anh, tôi với tôi. Trông mấy đứa đàn ông ở công ty, chỉ có Thiện là đã lấy vợ cũng nhiều tuổi nhất, nó hơn tôi một tuổi. Mấy đứa kia không để ý đến Phượng, bọn nó để ý mấy cô gái kia. Phượng khá kỹ tính khi tuyển người, nên mấy cô gái đều thuộc dạng xinh xắn. Chỉ có thằng Quang là ngay từ đầu đã tỏ ra si tình với Phượng.
Tôi cũng lần đầu tiên nhìn nó bằng con mắt khác, sự trai lì của nó đúng là vô địch. Ngay từ buổi gặp đầu tiên, nó đã tuyên bố thẳng với Phượng.
– Anh rất thích em. Anh sẽ làm mọi cách để tán đổ em.
Phượng trợn mắt không tin nhìn nó không tin, nhưng sau đó làm thật. Mỗi khi gặp câu đầu tiên nó nói “Anh thích em”, sau đó là một bó hoa. Phượng lúc đầu còn giận dữ, ném hoa đi. Nhưng mỗi ngày đều nhận được hoa, cô cũng chán chẳng buồn vứt đi mà đưa cho mấy cô bé ở văn phòng, không hết cô cũng cắm ở bàn làm việc. Cũng nhờ nó, mà văn phòng lúc nào cũng rực rỡ. Thực sự tôi nhiều khi cũng tị hộ Huyền, số lần tôi tặng hoa cho cô còn chưa hết mười đầu ngón tay, mà đa phần à ngẫu hứng thấy đẹp thì mua, chứ không sắt son chỉ hoa hồng như thằng Quang.
Phượng hết cách với thằng Quang, cô dùng chiêu khác, cô liên tục chê bai thằng Quang. Nhưng cô chê cái gì là thằng Quang lại hùng hục đi học cái đó, nhìn nó đúng là vừa mừng vừa giận, ngày xưa tôi nói thì nó cứ ỳ ra, giờ thì lại lao vào học như con thiêu thân. Đến giờ thì chuyện hai đứa nó cũng dần trở nên quen thuộc, mọi người chỉ thích thú quan sát, thỉnh thoảng lại mang ra kể lại để khoái chí cười.
Cuối cùng thì rượu cũng hết, tôi cũng kệ mọi việc để hết cho Phượng xử lý, chui vào xe để Huyền đưa về. Huyền không uống rượu, cô luôn vậy, cô chỉ quan tâm đến mình tôi, mỗi khi phải tiếp khách Huyền sẽ làm tài xế cho tôi. Ngay cả việc cô học lái xe tôi cũng không biết, đột nhiên có lần tôi đi tiếp khách khi ra cửa định bắt taxi về thì thấy Huyền mở cửa xe đi đến đón tôi.
– Em không an tâm, ở nhà nóng ruột chẳng thà đến đón anh.
Mấy lần tôi bảo cô không cần đến đón, tôi có thể tự đi taxi về, cô trả lời như vậy.
Huyền đánh xe xuống hầm, tấm cửa tự động hạ xuống, cũng là lúc tôi đã không nhịn được nữa, sự nín nhịn cả buổi tối làm tôi không cách nào không chế được. Chiếc dây an toàn được bung ra là tôi nhoài người ôm lấy má cô kéo lại để đặt một nụ hôn, nụ càng lúc càng nóng bỏng, cuốn lấy cả tôi và Huyền, hơi thở nặng nhọc, ngày một nóng hổi, tiếng rên phát ra liên tục từ cổ Huyền dưới bàn tay tôi nhào nặn bầu ngực của cô qua làn áo khoác. Sau đó cúc áo của cũng bung ra để bàn tay tôi thỏa sức ôm lấy bầu vú căng tròn, vuốt cái đầu ti cứng như hòn bi ve.
– Lên… nhà… đi anh.
Tiếng Huyền nỉ non, sau đó cố gắng để thoát khỏi tôi chui ra khỏi xe, tôi cũng nhanh chóng bước ra khỏi xe, rồi cùng cô chạy nhanh lên phòng.
Cánh cửa được Huyền chốt lại, cũng là lúc quần áo của tôi và cô vội vã được cởi khỏi người. Hai cơ thể trần trụi của tôi và cô lập tức dính chặt lấy nhau, ngã xuống giường để cô vội vã mở rộng hai đùi đón nhận cái cương cứng của tôi đi vào nơi nóng rực, nhưng trơn trượt của cô.
– Anh… ơi…
Tiếng cô thảng thốt giữa những hơi thở ngắt quãng, khi tôi dũng mãnh ra vào trong cô, để cô cũng không kém vội vã hẩy mông đón nhận.
– Anh… em… sướng… mạnh… lên… anh… ahhh…
Sự dao động của hai chúng tôi càng lúc càng kịch liệt, các phản ứng hoàn toàn buông thả theo bản năng, tiếng va chạm bèm bẹp của tôi và cô vang lên không ngớt.
– Em… chết… chết… mất… anh… ahhhh… ơi… ahhh…
Những tiếng nói rời rạc của cô xen giữa những cái co giật kịch liệt làm tôi càng dập nhanh hơn, trong tôi cũng đang căng tràn khoái cảm báo hiệu sự phun trào sắp diễn ra.
– Ahhh… em… ahhh…
Huyền giật người kèm theo một tiếng hét đột nhiên thất thanh, sau đó cả người căng cứng lại, ép chặt người tôi vào người cô. Những cái co bóp thật chặt bên trong lồn cô làm cái buồi của tôi không giữ được nữa, nó phồng lên hút toàn bộ năng lượng của tôi đang dồn xuống, sau đó ồ ạt phun ra vào sâu trong cô. Cô tiếp nhận trọn vẹn sự phun trào bằng những cái co giật làm người cô nảy lên, mặt cô căng ra đỏ rực cùng với tiếng hét “ahhh…” kéo dài không ngớt.
Cuối cùng thì mọi rung động cũng an tĩnh lại, chỉ còn tiếng thở hổn hển của cả tôi và cô, sự vấn vương của rượu bị khoái cảm quét sạch làm tôi hoàn toàn tỉnh táo, cả người như nhẹ bẫng bồng bềnh trôi. Huyền nằm trên người tôi thiêm thiếp, bàn tay tôi vuốt ve tấm lưng mềm mại lấm tấm chút mồ hôi của cô.
Tôi thực sự hạnh phúc, luôn cảm thấy Huyền sinh ra như để giành cho tôi, cô là phần bù để tôi hoàn thiện. Ngoài Khả My, cô hoàn toàn nghĩ cho tôi, việc quản lý công ty cô cũng im lặng quan sát, sau đó sẽ đưa ra để thảo luận cùng tôi. Cách cô thảo luận không phải là phủ nhận và khẳng định, cô sẽ dẫn dắt để tôi hiểu ra và đưa ra quyết định cuối cùng, chứ không phải cô. Phượng có thể cãi tôi, nhưng cô chưa bao giờ cãi lại Huyền.
Tình bạn của hai cô cũng khá kỳ lạ, nó như kiểu hút nhau của nam châm trái dấu, cũng như tính cách của hai cô vậy. Phượng thẳng thắn, thì Huyền khéo léo. Phượng nóng nảy thì Huyền dịu dàng. Phượng tuềnh toàng, thì Huyền kín đáo.
Thế nhưng mẹ tôi lại rất quý Phượng, dù cô chẳng bao giờ ý tứ trước mặt mẹ tôi, không phải là mẹ tôi nhìn cô với con mắt tuyển con dâu, mà là với con mắt của người mẹ. Có cô gần gũi với mẹ tôi, nên đôi khi cô lại như vô tình khen ngợi Huyền, cho đến khi mẹ tôi lại là người bị kích thích tính tò mò. Mẹ không nói thẳng với tôi, nhưng lại bóng gió ý muốn gặp Huyền, ý để có nhận xét đúng đắn hơn về cô.
Khoảng hơn một tháng trước đây, tôi cũng đưa mẹ con Huyền về ra mắt mẹ tôi. Để chuẩn bị, tôi phải dùng bà chị của tôi, cùng đã trải qua giai đoạn mẹ đơn thân nên chị tôi dễ thông cảm với Huyền. Chị tôi gặp Huyền trước tiên, với sự thông cảm đồng bệnh tương liên và tính cách của Huyền, chị tôi rất nhanh thân thiết với Huyền và cuối cùng tuyên bố sẽ đứng về phía tôi.
Đưa Huyền và Khả My về gặp mẹ tôi, mẹ tôi không mặn không nhạt với Huyền, nhưng lại rất quý Khả My. Con bé xinh xắn, ngoan ngoãn, lễ phép và hiểu chuyện, nên dễ làm người gặp có tình cảm. Tôi cũng không kỳ vọng mẹ tôi sẽ niềm nở tiếp nhận Huyền ngay, sự lạnh nhạt của mẹ tôi cũng nằm trong dự kiến. Huyền hiểu, cô luôn giữ thái độ lễ phép đúng mực với mẹ tôi, thỉnh thoảng cô chủ động gọi điện hỏi thăm bố mẹ tôi. Chỉ là mẹ tôi chỉ nói với cô vài câu, sau đó đòi nói chuyện với Khả My, câu chuyện còn rôm rả hơn nói chuyện với tôi, mẹ tôi lại còn tỏ ra sung sướng khi Khả My luôn mồm gọi là bà nội. Sau đó, thì Khả My lại là người chủ động gọi mẹ tôi, Huyền trở thành vai phụ, cô ké Khả My để hỏi thăm mẹ tôi.
Tôi cũng cảm thấy bớt áp lực, mẹ tôi chưa bao giờ chính thức phản đối Nguyệt, kể cả khi biết Nguyệt chuyển về ở chung với tôi.
Thời gian còn dài, không cần vội vã.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro