Phần 33
2022-06-21 11:36:00
Trịnh Phi Yến đã không còn khí lực nói chuyện rồi, nàng gục nằm ở trên đất bùn, mặc kệ bằng nước bùn thấm ướt hai bầu vú của mình, Chu Thông lấy khăn giấy ra, cái mông trắng bóng hoàn toàn bại lộ ở bên ngoài, Chu Thông cầm lấy khăn giấy lau chùi hậu môn của Trịnh Phi Yến, hai tay búng ra nhìn, đã thấy rất là sạch sẻ, trong mơ hồ đầu óc còn chứng kiến thêm một cái lổ khác, có nếp gấp bên trong hồng đỏ khép chặt lại rồi lại hơi hở ra, Chu Thông chỉ cảm giác đầu của mình oanh lên một cái…
Hắn dùng bàn tay nâng Trịnh Phi Yến dậy, dùng sức kéo cái quần dài của Trịnh Phi Yến đưa lên, nhưng hai cái bờ mông của Trịnh Phi Yến kia thật sự quá đầy đặn to lớn, chặt chẽ nằm chắn ở bên ngoài, lưng quần nhắc vừa nhắc tới vị trí quá cặp đùi thị bị kẹt lại rồi, Chu Thông kiên nhẫn đè lên cái mông thịt to lớn đầy co dãn để kéo cái quần lên từ từ…
Chu Thông ôm ngang khởi nàng, phóng qua gò đất, một đường chạy như điên trở lại trên xe, đem Trịnh Phi Yến đưa vào ngồi phía sau, vội vội vàng vàng Chu Thông khởi động xe về phía trước chạy đi.
Huyện Vân Sơn là địa phương gần nhất của thành phố Lâm Giang, dọc trên đường cao tốc nửa giờ sau Chu Thông đã chở Trịnh Phi Yến đi tới thị bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra khoang miệng, thử nhiệt độ cơ thể, nàng đang phát sốt, kết luận là bị mất nước, có khả năng là ngộ độc thức ăn, sau khi đóng tiền viện phí, rất nhanh chuyển nàng vào phòng cấp cứu…
… Bạn đang đọc truyện Quyền – Sắc tại nguồn: http://bimdep.pro/quyen-sac/
Ngày hôm sau, lúc này Trịnh Phi Yến đang rúc vào trong lòng Chu Thông ngủ say sưa, sự mệt mỏi lộ rỏ trên khuôn mặt.
Khi nàng tỉnh lại đã gần nữa đêm, nhìn thấy Chu Thông nằm ở dưới đất ở bên cạnh giường đang ngủ say, trong lòng Trịnh Phi Yến cảm thấy rất là ấm áp, trên người nàng đang mặc một bộ quần áo bệnh viện, bộ quần áo mặc hôm qua đã được giặt sạch đang phơi trên ban công, trong hộc tủ trước giường có sẵn một ly sữa, bên cạnh còn có hai phần đựng cơm, mặt trên có đôi đũa, hai cái đùi gà…
Mọi người thường nói khi mang bệnh trong người thì là lúc tình cảm của mình yếu ớt nhất đấy, giây phút này Trịnh Phi Yến thấy khóe mắt chứa đựng đầy nước, nàng nhẹ nhàng mà đem hai cái đùi gà gắp qua phần cơm của Chu Thông.
Trịnh Phi Yến đối Chu Thông chưa nói tới cảm tình, dù sao hai người tuổi tác chênh lệch nhau đến gần mười tuổi, hai người ở trong chốn quan trường chỉ là lợi dụng lẫn nhau, thỏa mãn cho nhau xác thịt không hơn không kém, nhưng khi thấy Chu Thông đối với nàng chiếu cố tỉ mỉ, làm cho trong tâm trí Trịnh Phi Yến một góc rục rịch, giống như là một cô gái hồi xuân vậy, mang theo một chút ngượng ngùng ấm áp.
Ngày hôm sau Trịnh Phi Yến nghe được kết luận là mình ngộ độc thức ăn, lập tức nàng nghĩ đến sáng sớm hôm qua, trong làm việc thì chỉ có Tôn Lôi pha trà cho mình, ngẩm lại thật là tức giận.
Sáng nay trước khi rời đi bệnh viện, Trịnh Phi Yến đi xa xa gọi điện thoại, rồi quay đầu hướng Chu Thông nói:
– Đi đến ủy ban thành phố!
Tại trước cổng ủy ban thành phố, Trịnh Phi Yến xuống xe, Chu Thông ngồi ở trong xe chờ chán đến chết.
Trịnh Phi Yến đi vào lầu hai đến văn phòng của chủ tịch thành ủy, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, quả nhiên là cửa khép hờ.
Tả chủ tịch hào hoa phong nhã ngồi ở trên cái ghế da rộng lớn, cái ghế tượng trưng cho quyền lực và vinh dự, ông ta mỉm cười, liếc mắt ẩn tình nhìn Trịnh Phi Yến, ánh mắt kia đầy khát vọng hướng về Trịnh Phi Yến truyền đạt cái gì đó, Trịnh Phi Yến cũng rất là nhanh nhẹn, biết rằng chỉ cần chớ quá mức, còn mọi chuyện bình thường đều có thể đạt được như ý nguyện…
– Tả chủ tịch, gần đây hình như là hướng gió không đúng lắm!
Trịnh Phi Yến vẫn là quyết định hàm súc thăm dò thử.
– Em cứ an tâm làm công tác phó chủ tịch huyện của em, chuyện thượng tầng đừng nghe lời đồn nhiều lắm, cứ làm tốt công việc của mình trước cái đã.
Nghe ông ta nói như thế thì Trịnh Phi Yến hiểu, Tả Đại Quốc nói như vậy cũng cho thấy ông ta đã sớm có sự chuẩn bị, lần này gió lốc không ảnh hưởng gì tới ông ta.
– Vậy là tốt rồi… tại vì em lo lắng cho lãnh đạo! À… gần đây bên ủy ban huyện Vân Sơn cùng với huyện ủy tình hình giống như không được yên ổn lắm, việc của bên ủy ban có rất nhiều công tác thì bí thư cũng đều tự mình nhìn chằm chằm vào!
Trịnh Phi Yến ở trước mặt Tả Đại Quốc ám chỉ chủ tịch huyện cùng với bí thư huyện có mâu thuẫn, ý là bí thư huyện ủy hay can thiệp vào công tác bên ủy ban huyện là căn nguyên mâu thuẫn.
– Phải tin tưởng vào năng lực lãnh đạo, ở trên chưa hỏi qua, không có nghĩa là không biết, nhảy quá cao, là muốn bị ăn hèo đấy, còn huyên quá thì sẽ ảnh hưởng đến cái mũ!
Nghe nói như thế Trịnh Phi Yến rất vui mừng, huyện Vân Sơn nếu là có người rớt mũ, mình cũng có thể tiến từng bước, ít nhất khi lãnh đạo ở trên phân công thì mình cũng có thể tranh thủ một chút.
– Còn có việc gì nữa không?
Tả Đại Quốc trầm trầm hỏi, trong đối mắt ông ta khát vọng so vừa rồi lại càng sâu hơn.
– Chủ tịch Tả, thấy anh mệt nhọc, để em giúp anh xoa bóp nó nhé.
Trịnh Phi Yến nói xong cười hì hì đi đến trước mặt Tả Đại Quốc rồi quì gối xuống, thò thay vào trong quần của ông ta nhẹ nhàng vuốt ve dương vật của ông, Tả Đại Quốc lộ ra nụ cười rất thỏa mãn.
Nàng lấy cây dương vật rồi liền há miệng, đem cây côn thịt nuốt vào, sau đó cái đầu trước sau bãi động đầu, đại lực mút vào cái đầu khấc dương vật vào, Tả Đại Quốc nhắm mắt lại, hưởng thụ Trịnh Phi Yến bắt đầu trúc trắc bú liếm, vì để cho khoái cảm tới càng thêm mãnh liệt, Tả Đại Quốc ôm lấy cái đầu của Trịnh Phi Yến, trên tay dần dần tăng lên lực đạo, để cho cái đầu của nàng vặn vẹo, tốc độ cùng biên độ trở nên càng lúc càng lớn, đầu khấc dương vật mỗi xâm nhập, vị trí cũng càng sâu hơn trong cổ họng nàng.
Đang trong lúc Chu Thông cảm thấy nhàm chán, thì nhận được điện thoại của Trịnh Phi Yến, trong điện thoại Trịnh Phi Yến hạ giọng nói:
– Chu Thông, em đi đến tiệm thuốc mua vĩ thuốc “V” kích dục, mang đến văn phòng chủ tịch, đi nhanh về nhanh!
Nói xong nàng liền cúp điện thoại.
– Con bà nó…
Chu Thông nhịn không được mở miệng chửi đổng, làm việc tựa như công việc thư ký phục vụ nữ lãnh đạo thật là không dễ dàng, lo cho ăn ngủ cũng phải cẩn thận, ngay đến việc chơi bời này, chính mình cũng phải quan tâm đến.
Sau khi mua thuốc về thì gọi điện thoại trước cho Trịnh Phi Yến, sau đó cầm vĩ thuốc “V” gõ cửa văn phòng chủ tịch, Trịnh Phi Yến đem cửa hé mở ra cái khe nhỏ, thân thủ tiếp nhận vĩ thuốc, rồi đóng cửa lại! Trong lúc Trịnh Phi Yến vươn tay cầm lấy vĩ thuốc, Chu Thông nhìn thoáng qua thấy Trịnh Phi Yến trên thân lộ ra thân thể trần truồng tuyết trắng, không có một mãnh vải che thân.
– Móa nó, xem ra đang chuẩn bị tiến hành thời khắc mấu chốt!
Chu Thông trong lòng dâng lên một cỗ ghen tuông nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro