Phần 6
2024-08-05 16:06:56
Một tuần sau đó có thể nói là khá gian nan vất vả. Bình thường thì với trợ cấp hàng tuần mình cũng phè phỡn được tới thứ năm, chỉ có hai ngày sau là phải nhai mì gói, cũng là do cách chi tiêu không hợp lý thôi chứ không phải là thiếu thốn gì. Có lần sau khi đang ăn cơm, nghe mình kể qua về cuộc sống hằng ngày ba mình nhận xét: “Đầu tuần thì sống cuộc sống vương giả của những nhà quý tộc, còn cuối tuần thì lay lắt nhờ vào tình thương cùa đồng loại, đáng kiếp!”. Thiệt là buồn hết sức.
Cũng nói sơ chút xiu cho các bác dễ hình dung, thời điểm đó cơm tiệm cho học sinh tụi mình chỉ có 3 ngàn một dĩa à, 5 ngàn là dành riêng cho V.I.P. Thế nên mỗi thằng được năm chục chứ thực ra gạo với mắm muối có sẳn ở nhà mang lên hết rồi, chỉ cần ba thằng góp lại bốn chục ngàn đi chợ đầu tuần là ăn đủ mấy ngày, còn dư bao nhiêu thì tha hồ bao gái.
Trong phòng ngoài mình còn có hai đứa nữa là thằng Long bún và thằng Phương què. Thằng bún thì cái biệt danh đã chết từ hồi lớp 6 lớp 7, vì nhà nó nấu và bán bún nổi tiếng ở cái chợ trong xã từ thời mình chưa đi học. Phương què thì là bạn của mấy đứa trong hội, cấp hai học chung trường nên đã biết mặt nhau hết rồi. Thằng này khá là trắng trẻo đẹp trai, nếu so với mình 10 thì nó cũng phải được 8 điểm, không tồi một chút nào. Còn thằng bún thì ôi thôi, xấu ơi là xấu, xấu không thể tả. Tướng thì lùn tịt mà mập như con heo, mắt mủi miệng thì… mày có đọc được thì đừng buồn chứ tao ít xem chương trình những điều kỳ lạ nên chả tìm ra từ gì thích hợp để tả mày cả, nói thật, người ngợm cứ như thằng đi rẫy bị sét đánh mà không chết, chẳng ra cái gì. So với thằng Phương thì tao chấm cho mày con trứng ngỗng, đừng giận tao nghen.
Xấu đến như vậy mà nó lại có con bồ đẹp hết chổ chê à. Chắc cũng là vì nó sống rất nghĩa khí và chơi thì cực kỳ nhiệt tình với anh em. Say đắm con nhỏ từ hồi lớp 10 mà thằng nhỏ nhát quá, chẳng dám theo đuổi. Mãi đến khi học 12, ở chung rồi nhờ mình với thằng Phương gia cát lượng, trăm phương ngàn kế không biết bao nhiêu đêm thằng nhỏ mới dám mạnh dạn đi tán. Hết đi ăn chè rồi lại dẫn đi ăn kem, đầu tuần thì mua mực mua cá tiệc tùng nấu lẩu hoành tráng trong phòng, cuối tuần thì dẫn em ra tận Ông Đồn hóng gió, đớp cá viên chiên. Ròng rã mấy tháng rời mới kua được. Mà cũng nhờ vậy mà hai thằng mình ăn ké đã đời, thằng Phương thậm chí còn tán được cả con bạn chung phòng của bồ thằng bún nữa, cái thằng đúng số hưởng.
…
Từ cái hôm sinh nhật con H tới giờ thì cũng đã hai tuần. Một phần là vì kinh phí hạn hẹp nhưng một phần cũng là vì đang gấp rút tập trung cho kỳ thi cuối kỳ nên tụi mình vẫn chưa lên nhà tụi nó chơi lại. Hôm nay chính thức được nghỉ tết, hai anh em sau một ngày vác dao lên đồi cắt lá chuối đặng chuẩn bị gói bánh thì cũng đã lên kế hoạch kỹ lưỡng cho buổi tối. Nếu mùng 3 mà đi biển thì chậm nhất là tối mùng hai phải vô nhà để chúc tết đồng thời chốt sổ với tụi nó. Vậy thì kiểu gì kiểu hôm nay cũng phải lên để hâm nóng tình cảm và nhắc khéo lại vụ đi chơi là vừa. Không như hai lần trước, từ chiều thằng Tr đã gọi điện hỏi thăm và thông báo cho tụi nó hẳn hoi.
Trở lại sau một thời gian dài không tin tức, mình thiệt là mong ngóng được gặp em Th hết sức. Tranh thủ bắt nồi cơm cho bà già, tắm rửa sạch sẽ đợi thằng Tr lên đón. Thằng này hôm nay cũng nhanh nhẹn thấy lạ, mới vừa xỏ cái quần vào đã nghe nó bóp còi inh ỏi ngoài ngõ. Xách cái nón bước ra thì ôi chao, tóc tai quần áo bóng lượn rất là chi là ngon lành, lại còn mùi dầu thơm ở đâu nồng nặc át cả mùi phân lợn cả trăm con của bà Đào sau nhà nữa. Thôi thì lên xe, Long Khánh thẳng tiến.
Hôm nay đi sớm, trời còn sáng nên hai thằng quyết định đi đường Bảo Chánh cho nhanh. Đây là con đường tắt, tiết kiệm cũng gần chục cây số chứ chẳng ít. Nhưng ngặt một nỗi là dân cư rất thưa thớt, hai bên toàn đồng ruộng, ban ngày thì được chứ ban đêm ghê vãi ra. Các bác cứ hình dung cảm tưởng giống như là 12 giờ đêm một mình vô nghĩa địa vậy, đường thì sâu hun hút mà tối thui, không một bóng người, không một tiếng xe, ma sống ma chết lỡn vỡn, rất là đáng sợ.
Chạy tới cổng nhìn vô thì thấy con H với con C diện đồ mới cáu ngồi đợi từ lúc nào. Nghe tiếng xe, con H lăng xăng chạy ra mở cửa:
– Chào hai chàng đẹp trai, hôm nay đi sớm ghê ta!
– Hêhê, đi chơi với gái không sớm thì chẳng lẽ lại đợi muộn! – mình nham nhở, tạo không khí thân mật, gần gũi
– Xí, vào đi Tr, để xe ở đây nè!
– A, chào bạn T!
– A, chào bạn C!
– Mới mấy ngày không gặp mà nhớ bạn T quá à.
– Bạn T cũng nhớ bạn C da diết đây nè
Đang trêu nhau với con C thì thấy mẹ H đi lên.
– Dạ con chào cô, cô khỏe không cô?
– Uh chào T, cô khỏe, làm gì lâu quá không thấy ghé nhà cô chơi – chắc là từ hôm làm sinh nhật cho con H, bả ấn tượng tụi mình lắm đây, híhí
– Dạ tụi con phải thi học kỳ cô ơi.
– Dạ con chào cô! – sau khi cất xe, lột mảo nón và áo giáp thì thằng Tr bước vào.
– Chà! Tr hôm nay nhìn bảnh bao ghê ta, tí nữa là cô nhận không ra.
– Hì hì, có đâu cô – thằng bạn mắc cở, trả lời hiền khô.
– Thôi mấy đứa ở nhà chơi, cô ra đây chút
– Dạ!
Mình tưởng mẹ H có việc đi đâu đó, nhưng đến mãi sau này mình mới để ý và biết là cô rất tâm lý. Cứ hễ lần nào lên chơi, ngồi hỏi han vài câu là cô lại kiếm cớ đi ra ngoài, để tụi mình lại tự do nói chuyện cho thoải mái. Thiệt là hâm mộ hết sức.
– Ủa ba đâu rồi hổng thấy H? – thằng Tr tò mò cất tiếng hỏi
– Ba tui hả, ba tui mất lâu rồi.
Hai thằng giật mình nhìn con H trân trân, không biết nói câu gì luôn.
– Mất lâu chưa vậy H? – mình nhẹ nhàng đằm thắm
– Cũng lâu lắm rồi, từ hồi tụi tui còn nhỏ, mấy ông ngồi chơi, tui đi lấy nước.
Hai thằng im re, chưa có kinh nghiệm xử lý mấy tình huống như thế này bao giờ nên rất bối rối, chẳng biết làm thế nào.
– Hôm bữa C đi đâu mà tụi này vô kiếm hoài không có? – thằng Tr tranh thủ đổ thừa.
– À, bữa đó tui xuống nhà cô tui có chuyện, nghe nói đi chơi vui lắm hả?
– Cũng bình thường, vui gì đâu, không có C tiếc ghê.
– Hihi, mà mấy ông ăn gì chưa? – không hiểu sao mới nói hai câu C đánh trống lãng.
– Rồi, bọn tui ăn ở nhà rồi. – đậu má, đói thấy mịa mà thằng Tr bày đặt sĩ diện.
– Mấy người ăn sớm thế? – H lẹt đẹt bê hai ly nước lên.
– Oh, bọn tui ăn sớm quen rồi.
– Ủa bé Th đâu hổng thấy H? – mình dòm hoài hổng thấy, chịu hết nổi nên hỏi luôn.
– Ờ, nó đi học chưa về.
– Bữa nay mà vẫn còn học á?
– Học hết bữa nay nữa mới được nghĩ mà.
Ra là thế, chẳng lẽ bây giờ mình hỏi nó mấy giờ nó về? Vậy thì lộ liễu quá, mà ngồi đây một lát thế nào hai con kia cũng rủ đi đâu đó, lỡ mà bé Th về không kịp thì coi như ăn kứt. Móa, gì mà đen dữ vậy hổng biết. Đang lo sốt ruột, chưa nghĩ được cách nào câu giờ thì bổng:
– H ơiiii?
– Hả?
– Ra nói cái này.
Một giọng vịt đực nào đó từ ngoài đường gọi vào, bà H đứng dậy đi ra. Chẳng cần nói với nhau, mình và thằng Tr cùng liếc mắt nhìn ra cửa số thì thấy ba bốn thằng gì đó đang đứng ngoài đường nhìn vào. Đệch, nghe mùi khen khét rồi đây.
Lúc đầu thì mình cũng ngây ngô chẳng nghĩ gì, nhưng mà tự nhiên cứ thấy con C thỉnh thoảng lại quay ra rồi quay vào, vẻ mặt không được bình thường cho lắm, chắc là có có chuyện gì rồi đây. Đừng có nói là bọn kia canh me tụi này nha, lớn rồi, hổng giỡn tầm bậy tầm bạ kiều đó à.
Thấy ba đứa ngồi không chẳng ai nói câu nào, mình đứng dậy đi lòng vòng cho thoải mái tỏ vẻ không quan tâm. Chính giữa phòng khách nhà con H có kê một cái tủ kính bự tổ chảng. Bên trong thì bày rất là nhiều thứ, từ hình ảnh, ly cốc, quà lưu niệm, cả mấy cái lọ thủy tinh gì gì nửa. Mình dừng lại ở một tấm ảnh cả gia đình chụp chung từ ngày xưa khá là củ được chưng riêng nằm nổi bật hơn tất cả. Trong hình, mẹ của H mặc một chiếc áo dài màu trắng đẹp thiệt đẹp đứng kế bên hai con nhóc tầm tám chính tuổi. Con H thì mặt như ngáo đá, mắt xanh mỏ đỏ xí xọn thấy sợ. Còn con Th thì hai tay chông lên hông, chẳng biết là đang có chuyện gì mà nó cười ngoác cả mồm như cá trê, thấy mà hãi.
Cạnh tủ còn có một cái bàn máy may đặt ngay cửa sổ, chắc là của mẹ H rồi, chứ hai con nhóc kia thì làm gì mà biết xài mấy cái này. Mình tò mò ngồi xuống, nhấc chân đạp vài cái thì bổng nhiên nó kêu xoạch xạch, cây kim bằng sắt đâm lia lịa hút luôn cái tấm vãi trước mặt vào làm giật cả người. Không xong rồi!
– Ông kia, phá phách cái gì đó – bà C to giọng quát
– Có phá gì đâu, thử coi xem nó còn xài được không. Công nhận, cái máy chạy tốt phết.
Mình lật đật đứng dậy té gấp không tí mẹ nó về làm thịt chết mất. Mà không biết cái con mụ H làm cái gì lâu lắc lâu lơ. Bạn bè ở xa tới chơi không tiếp mà lại đi lo bán cá với mấy thằng ất ơ nào đâu, thiệt là bực hết sức. Đang định xắn tay ra nắm cổ lôi vô dần cho một trận thì thì bổng nghe tiếng con nào cất lên.
– Ủa anh Tí, hai người làm gì mà đứng đây?
Bé Th đây mà, hay quá. Mà sao lại chẳng nghe đứa nào trả lời nó cả, ẻm có vẻ cũng đếch thèm, đi luôn vô nhà.
– AAA! Anh T, anh Tr, hai anh lên hồi nào thế?
Lạ à nha, mới mấy bữa trước còn chảnh thấy ớn mà sao bữa nay vồn vả thế.
– Uhm, cũng lâu rồi, em mới đi học về đó hả? – thằng Tr nhanh như điện.
– Dạ, cũng mới đi học về, em chào chị C.
– Uhm, chào em.
– Ui chơi bời thì có chứ học hành gì giờ này. – mình đâm chọt.
– Ê ông kia, nói gì đó, muốn kiếm chuyện hả? – con nhỏ đốp lại ngay tức khắc.
– Đâu ai rảnh!
– Xí, gặp mặt không bao giờ nói được câu tốt đẹp, cứ liệu hồn đó.
Con nhỏ chu mỏ nguýt dài xách cập đi xuống nhà dưới. Hôm nay ẻm mặc cái quần tây đen, áo sơ mi trắng, đeo cái cập màu đỏ bên hông nhìn dễ thương hết cở. Tính đi theo xuống bếp ghẹo cho vui mà thấy hai con kỳ nhông kia ngồi thù lù trước mặt nên lại thôi, mắc công chúng nó lại bảo mình mê gái thì oan lắm.
– Hai ông đợi lâu không? Giờ mình đi đâu đó chơi đi, chứ hổng lẽ ngồi ở nhà? – con H vô nhà cất giọng véo vót.
– Uhm, hai ông muốn đi đâu? – C bè theo.
– Sao Tr?
– Đi đâu cũng được, Tr thì dễ rồi.
– Còn T?
“T muốn ở nhà”, tính mở miệng nói zậy mà thấy kỳ kỳ.
– Ở đây có gì hay? Hay là ra tượng đài ngồi đi, T thấy chổ đó vui đó.
– Tượng đài hả? Cũng được, dắt xe ra đi C
Ax, làm gì mà gấp gáp thế thế hổng biết.
– Rủ bé Th đi chung cho vui H – mình vứt bỏ hết sĩ diện lên tiếng.
– Th hả? Hông biết nó có đi không nữa.
– Thì cứ hỏi thử, hôm bữa mới đi chơi chung giờ tự nhiên bỏ nó ở nhà một mình cũng kỳ – lại cố vớt vát.
– Oh, Th ơiiii?
– Hả???
– Ra tượng đài chơi không, ở nhà làm gì?
Nghe có chữ đi chơi, con nhỏ xuất hiện ngay tức khắc:
– Rủ em nữa hả? Em đi theo có kỳ hông?
– Bớt ăn hàng một chút thì chắc là hổng có kỳ đâu. – mình khích đểu
– Ai thèm hỏi ông mà ông trả lời, làm như ai cũng giống mình không bằng.
– Haha..!
– Thôi thôi, đi thì vô thay đồ lẹ đi, còn đứng đó câu giờ nữa.
– Hehe, đợi một xíu.
Dù nhà có hai chiếc nhưng ba thị mẹt vẫn quyết định táng chung lên con xe của bà C. Ra đến Hùng Vương thì tụi nó ghé vô một sạp trái cây ở ngay chợ sát cái công công viên gì nho nhỏ đối diện nhà thờ mà đến giờ mình vẫn chưa biết tên mua một mớ táo và lựu rồi dong thẳng ra tượng đài.
Cái tượng đài này theo mình biết thì có tên là… Chiến Thắng, nghe giang hồ vẫn hay gọi như vậy. Nó nằm ngay mủi tàu giữa đường Hùng Vương và quốc lộ 1A. Có thể coi như đây là một công viên mini cũng được. Bao quanh tượng đài là rất nhiều cây cối, bên hông còn có một cái hồ nước bự tổ chảng đèn xanh đèn đỏ chíu liên tọi nhìn chóng cả mắt. Ghế đá thì xếp rất nhiều xung quanh, không lo thiếu chổ. Có vẻ như đây là nơi mà mọi người thường xuyên tụ tập chém gió nên lúc nào cũng thấy đông đúc, nhất là các cậu ấm cô chiêu. Tấp vào một dãy ghế nằm đối diện bên phía Hùng Vương, cả đám chống xe và ngồi dưới chân tượng đài. Tr ngồi ngoài, rồi tới C, tới mình, H và cuối cùng là Th.
– Không ăn không chịu được, nhể? – mình vẫn khoái kiếm chuyện với bé Th.
– Cái giề? Lát nữa đừng có mà mở miệng ra xin tui đó.
– Hế hế. Mấy người có hay ra đây ngồi không C?
– Uh thì cũng thỉnh thoảng. À mà, vừa rồi hai người thi được hông?
– Cũng tàm tạm, bọn tui chỉ tập trung ba môn chính nên mấy môn kia chủ yếu vừa đủ điểm thôi…
– Ê hai ông kia, mấy tấm hình chụp hôm bữa sinh nhật đâu hết rồi? Có mang lên hông? – bà H thi triển tuyệt kỹ vô duyên bẩm sinh của mình.
Mà nhắc mấy tấm ảnh mới nhớ, thiệt là ái ngại hết sức. Chả là hôm đó cũng chụp hơn cả cuộn phim, gần bốn chục tấm. Hai thằng tí tớn về nhà rửa ra thì ôi chao mẹ ơi, tấm nào tấm náy nhìn chẳng ra cái thể thống gì, cứ như trại tâm thần giờ ra chơi. Phòng thì đã tối, người thì không được đẹp, máy thì cùi bắp, mà hai cái thằng chụp ảnh lại còn ngu không thể tả. Người ngợm thì mất đầu mất tóc, mặt mủi khùng khùng điên điên, tấm thì cụt chân cụt tay, lại còn lựa mấy cảnh ma quái, sốc nổi chụp nữa chứ. Quá xấu hổ, ai nhìn thấy chắc chết mất. Tóm lại là cuối cùng chỉ lựa được 5-6 tấm, còn lại thì ngó qua thôi đã muốn mửa. Vừa quê vừa thất vọng, nhìn bản thân và người mình thích cứ như cô hồn các đảng thế kia, mình chỉ muốn đốt mẹ nó đi cho nhanh. Mà cũng không ngờ lúc đó dại dột vậy, vì quá xấu hổ nên hai thằng đem luôn ra gốc mít đốt sạch sẽ, không chừa một tấm nào. Nếu chịu khó giữ lại thì hôm nay đáng quý biết bao nhiêu.
– Rửa rồi, mà lúc chiều vội quá nên quên mất, để lần sau tụi tui mang lên – mình trả lời qua loa.
– Hêhê, hay là tại người mẫu đẹp quá, thợ chụp cũng giỏi quá nên giấu hổng dám mang lên!! – con Th vừa cạp trái táo vừa nói phông lông, mắt nhìn lên trời.
– Sax, bớt giỡn! Hình đẹp khỏi chê à nha. Ai cũng xinh xắn, đáng yêu, có điều dính thêm ngươi vô nữa làm mất hết cả giá trị tấm hình. – mình giả điên.
– Xí!
Sao cái con quỷ này tinh thế nhỉ, làm hai thằng giật cả mình.
Sau đó thì chỉ hỏi han trò chuyện linh linh, mình cũng không nhớ rõ nội dung cho lắm, cũng có hỏi tụi kia về vụ đi chơi tết thì tụi nó nói vẫn chưa xin gia đình nên không biết thế nào, nhưng cũng chắc là được, không sao cả. Rủ bé Th thì nó nói hỏi bà H ấy, làm mình quê hết sức. Có lẽ là ẻm cũng muốn đi nhưng mà ngại mang tiếng đu đeo đây mà.
Ngồi tới hơn 10 giờ thì cả đám quyết định đứng dậy để hai thằng còn về nhà cho sớm. Con C phải chở hai chị em H, nên hai thằng cũng đi theo cho vui. Lại quanh ngược về Trần Phú, hẻm kia rồi, xe C chạy trước, vừa quẹo được vài mét thì mình để ý thấy một đám thanh niên tập trung ngay trước hàng rào giữa nhà con H và nhà hàng xóm. Mình vỗ vai thằng Tr, hất hàm chỉ nó thấy. Nghi có biến, hai thằng bình tĩnh hít một hơi dài lấy tinh thần, tiếp tục theo con C chạy vô nhà.
Hẻm rộng cở năm mét, xe vừa dừng đã thấy bà H đi lại chổ cái thằng nào tóc vàng vàng như củ nghệ đang ngồi lom khom bên vệ đường, nôn thốc nôn tháo. Mấy thằng kia thì chống xe, vừa đứng vừa ngồi bên này đường, mắt liếc liếc qua cổng nhà con H nhìn hai đứa mình.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro