Phần 29
2024-08-05 16:06:56
Hai ngày sau mình trở lại Sài Gòn, trở lại với cái không khí vội vã, náo nhiệt, những con đường nườm nượp xe cộ, bụi bẩm và đầy oi bức. Thế thôi, lại sáng đi học, tối đi cày, tiếp tục con đường thoát khỏi kiếp bần nông mà đã trót đón nhận khi vừa sinh ra…
… Bạn đang đọc truyện Quen cô chị, tán cô em tại nguồn: http://bimdep.pro/quen-co-chi-tan-co-em/
Quăng mình xuống cái nền nhà lót bằng thảm nhựa. Cơ thể rã rời, đánh luôn một giấc tới gần trưa mới giật mình tỉnh dậy. Trong cơn say-ke, mình lại nhớ tới buổi chiều hôm trước cùng em đi dạo. Cảm xúc thật lẫn lộn, vui bao nhiêu khi được gần bước bên em thì lại đau xót bấy nhiêu khi những lần nhìn em nức nỡ. Nói là vậy chứ bây giờ khi mọi người đã không còn bên cạnh, một mình dưới đó, tránh làm sao cho em những cơn đau sẽ còn âm thầm hành hạ. Đâu thể nào một sớm một chiều mà kết thúc ngay được. Thật sự rất lo lắng cho em. Nghĩ vu vơ một lúc, mình quyết định ra mạng viết một lá thư.
“Tp. Hồ Chí Minh – 3/5/2007
Chào Nhóc!
Sáng nay thức dậy thật là buồn, gắng lê những bước chân mỏi mệt đến lớp anh mới biết là được nghỉ học. Chính xác là tụi anh được nghỉ cả một tuần. Quá chán!
Em sao rồi? Từ nay anh sẽ cố viết mail cho em thường xuyên, vì vậy nhớ ra đọc đó nha!
Ở dưới đó chắc là sắp thi rồi nhỉ? Biết là sẽ chẳng hứng thú cho lắm khi nhắc tới học hành với em nhưng dù thế nào cũng hãy cố gắng vượt qua những năm phổ thông này. Đó sẽ là nền tảng cơ bản để em bước những bước tiếp theo trên con đường của mình mai sau. Trên này dù đôi lúc cũng nản lòng, muốn buông xuôi tất cả để tới đâu thì tới. Nhưng đến khi nằm lại một mình, nghĩ về những gì đã qua thì lại cảm thấy vô cùng thấy xấu hổ. Dù sao thì cũng chỉ nên thất bại khi những cố gắng cuối cùng của bản thân đã không còn ý nghĩa, phải không em. Anh hy vọng là em cũng sẽ hiểu được điều đó.
Em biết không! Anh có một hoài bảo rất lớn, và anh muốn thực hiện nó cho được dù là bằng cách này hay cách khác. Có thể là một năm, mười năm, hay thậm chí là nhiều hơn nữa, nhưng chắc chắn phải có một ngày anh làm được. Nhưng đôi khi sao mà khó quá! Có nhiều đêm anh thức trắng để suy nghĩ về hiện tại khi mà mình đang không có một cái gì để bắt đầu. Lại còn luôn gặp hết thất bại này đến thất bại khác, quá nhiều thứ khiến bản thân vô cùng mệt mỏi…
Nhóc à!
Nhớ lại lúc ngoài biển, lại nghĩ rằng mình thật may mắn khi được là người lắng nghe em chia sẽ những tâm sự. Nhưng tiếc làm sao lúc đó anh lại chẳng thể giúp được gì cho em. Với những người khác, hẳn anh đã làm được một điều gì đó ý nghĩa. Nhưng với em thì sao lại bối rối vô cùng, có lẽ trong em có một điều gì đó đặt biệt hơn mọi người, chẳng hiểu nữa.
À mà nói thật thì dạo này trong em chững chạc và người lớn hơn nhiều rồi đó. Kiểu tóc mới này rất hợp với em, nhìn rất cá tính và đáng yêu. Đôi khi có một số điều không mong muốn xảy ra lại giúp con người ta trưởng thành hơn, nó không hoàn toàn lấy đi mọi thứ, ít ra thì cũng cho ta được một vài điều đáng suy ngẫm. Em cũng đừng nên bi quan và trách than số phận của mình nữa. Rồi thì ai cũng sẽ thế thôi, tránh làm sao được. Anh vẫn luôn cho rằng thà nó cứ đến càng sớm thì càng tốt chứ đừng để khi con người ta đang ở đỉnh điểm của sự toàn mỹ thì nó lại xuất hiện và lấy đi tất cả. Lúc ấy thì mọi thứ mới thật sự là địa ngục. Với lại, em cũng đừng vì bấy nhiêu mà mất lòng tin vào cuộc sống. Như vậy là sẽ tự hạn chế mình đi rất nhiều. Cuộc sống đâu chỉ mỗi yêu và được yêu, thế gian quanh em vẫn còn rất nhiều điều mới mẻ mà em chưa từng khám phá. Hãy cố gắng không chỉ sống mà còn phải sống thật tốt và thật thoải mái. Thất bại hay cay đắng suy cho cùng cũng chỉ là chút gia vị bèo bọt trong cái đại dương mênh mông mà em phải đi qua. Hãy nghĩ rằng không có nó thì cuộc đời sẽ rồi vô vị biết mấy…
Hôm nay anh chỉ viết được vài dòng, mong là sẽ ít nhiều chia sẽ được với em. Mạnh mẽ và bản lĩnh lên em nhé. Chúc em một ngày tốt lành.
Anh T!”
Gửi xong, mình nhắn tin cho em biết. cũng là nhắn qua yahoo thôi chứ lúc này em vẫn chưa dùng điện thoại. Hy vọng là cách này sẽ như một kênh liên lạc mới mẻ, giúp em tập trung vào mình hằng ngày mà bớt thời gian hoặc quên đi những ý nghĩ về chuyện kia…
Hai ngày sau thì nhận được những dòng tin nhắn của em. Thật sự là nó còn tệ hơn mình nghĩ rất nhiều. Mọi chuyện vẫn tiếp diễn như củ. Lúc nhắn tin cho mình thì em cũng vừa chứng kiến tên ất ơ kia tay trong tay với con vẹo mới trong quán trà sữa mà em đang ngồi cùng đám bạn. Chẳng hiểu thế nào lại khóc luôn ra giữa quán. Thiệt là khổ hết sức. Cố gắng quên được chút nào thì khi gặp thằng mặt lợn kia nó lại tan thành mây khói chút ấy. Lại buồn, lại khổ, lại dằn vặt, lại khóc lóc… mình cũng hiểu là nó khổ sở lắm chứ không phải dễ dàng gì. Chẳng thà có ở đó thì còn bày trò này trò kia được chứ giờ ngồi một đống trên này thì biết làm thế nào đây.
Nói là vậy nhưng rồi vẫn viết em một lá thư khác. Lần này dùng câu chữ nghe hơi nặng lời một chút. Cố gằng phân tích giảng giải đủ mọi góc độ, cũng chỉ mong là bớt được một phần nào đó chứ biết mấy chuyện thế này phải cần thời gian rất nhiều. Có người phải đôi ba năm còn chưa quên được nữa là…
Tiếp tục hai ngày sau đó thì nhận được thư hồi âm của em. Lần này thì là mail chứ không phải tin nhắn, chắc là bị mình chửi cù lần dữ quá nên ráng mò viết cho bằng được đây.
“Long Khánh – 8/5/2007
Lá Thư Đầu Tiên!
Hôm nay em ra mạng từ sáng, vì ngủ dậy khá sớm mà cũng không biết phải làm gì. Tối hôm qua về, em đã bỏ mặc tất cả, em chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Ngồi nói chuyện với con em họ một lúc rồi chui vô giường, trong đầu trống rỗng. Em không nghĩ gì hết và cứ trong trạng thái như vậy ngủ hồi nào không biết…
Có thể nói khi ngủ là khoảng thời gian mà em được hạnh phúc nhất vì có thể thoải mái và chẳng nghĩ tới điều gì. Nhưng mà anh T có biết là dù không muốn nhưng người đó cứ xuất hiện trong đầu em, cứ mãi lẫn quẩn trong đó cho tới khi em chìm vào giấc ngủ. Và bực mình nhất là khi thức dậy đáng lẽ ra phải là lúc cảm thấy bình yên nhất, nhưng mà ngày nào cũng vậy, cứ vừa mở mắt ra là những ký ức, hình ảnh của người ấy lại xuất hiện ngay trong đầu em..
Thật là bực mình!
Dù sao thì cũng chẳng có gì to tát cả, vì em nghĩ trước sau rồi mình cũng sẽ dần thích ứng với chuyện này. Và mọi thứ rồi cũng sẽ đâu vào đấy, rồi cũng sẽ quen thôi. Có một câu nói mà vài người từng trãi đã từng nói với em, rất đúng và ý nghĩa: Liều thuốc để chữa lành vết thương trong trái tim của một con người mà nhiều lúc họ tưởng chừng như không thể sống nổi đó chính là Thời gian và những người bạn tri kỷ.”
Hết!
Tuy hơi ngắn và lủng cũng nhưng nhận được thư em mình vui lắm. Ngồi tụng gần hai tiếng đồng hồ cho đến khi thuộc làu mới đứng dậy đi về.
Thật ra thì cũng định hồi âm cho em ngay lúc đó nhưng lại thấy sắp tới giờ đi mần nên thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro