Phần 4
2024-08-28 04:19:47
“Mẹ đâu có ở với em được hoài, em biết chứ?”
Những gì tôi nghe thấy được là “Mẹ không phải là của mày, không còn là của mày, không là gì của mày nữa rồi.”
“Chị Thanh là mẹ của em! Mẹ là của em.”
Tôi như một con rồng đang phừng phừng phun lửa, cố gắng bảo vệ lãnh địa của mình. Bạn trai lúc bấy giờ của mẹ xem đây là một phản ứng thú vị từ một đứa trẻ bị trêu chọc. Anh ta cũng không khác trẻ con mấy, khi tìm cách chọc tức một đứa trẻ 10 tuổi.
Từ nhỏ, tôi đã luôn có một sự chiếm hữu nhất định với mẹ. Không phải “giữ mẹ, bảo vệ mẹ” để “chờ ba quay về”, đa số thời gian tôi không thể nhớ được gương mặt người đàn ông đó. Hắn gần như vô hình trong tuổi thơ tôi. Tôi biết tôi có một người cha tên Hồng Minh, và họ Phan của tôi là từ hắn ta, nhưng chưa bao giờ hắn có mặt ở đó vì tôi hay vì mẹ. Tất cả những gì tôi có là mẹ, và tất cả những gì mẹ có là tôi.
Tôi nhận thấy được tôi có một sự bài xích nhất định đối với những nhân tình của mẹ. Từ những người vô duyên trêu chọc tôi đến cả những người hết sức lấy lòng tôi. Không một ai vượt qua giám khảo khó tính là tôi. Không thể. Tôi có mặt ở đó để đánh giá, để thái độ, để xua đuổi, để ghét bỏ những người đàn ông muốn tiếp cận Đoan Thanh. Lớn hơn một chút, tôi nhận ra điều đó độc hại, và thú thật rằng, tôi thật là xấu tính. Tôi học cách che giấu cảm xúc của mình.
Thú thật là, tôi vô thức so sánh tôi và những người tình của Đoan Thanh. Phải chi tôi cao hơn một chút, đàn ông hơn một chút, ngoan ngoãn với nàng hơn một chút, biết cách thỏa mãn nàng hơn một chút…
Điều đó có quan trọng gì không chứ? Khi thời khắc vỡ mộng của tôi đã nên đến rồi. Chú Lan đối xử rất tốt với mẹ, hai người đã tìm hiểu một thời gian rồi. Tôi đã có bạn gái, tương lai rộng mở phía trước. Sự việc hôm sinh nhật tuổi 17 chỉ là tai nạn, nên được chôn vùi và quên béng đi.
Tôi bước vội lướt qua cánh cửa phòng mẹ đóng chặt, phớt lờ những tiếng động ám muội rỉ ra từ nó.
… Bạn đang đọc truyện Quả chanh ngọt của tôi tại nguồn: http://bimdep.vip/qua-chanh-ngot-cua-toi/
Đoan Thanh đã vượt quá giới hạn với con trai mình.
Làm sao bây giờ? Quân ra dáng đàn ông quá, là kiểu đàn ông mà nàng đã nuôi dạy cậu trở thành (kiểu đàn ông mà nàng luôn ao ước). Rốt cuộc đây là một trò đùa tàn nhẫn gì của số phận đây?
Từ dạo đó mối quan hệ của hai mẹ con lạnh nhạt dần. Con trai lo chuyện của cậu và Đoan Thanh lo chuyện của nàng. Có khi cả tuần không ai nói gì với ai. Nàng biết cả hai đang cố gắng quay trở về bình thường.
Nhưng có thật có thể quay trở về bình thường?
Đoan Thanh cố gắng không nghĩ về nó, nếu nàng đủ bận rộn, nếu nàng đủ quan tâm từ người yêu thì nàng sẽ không phải nghĩ đến con trai mình. Nhưng nàng là mẹ nó mà, sao có thể không nghĩ được? Nàng lo cho Quân, tuy thật khó mở lời. Nhắn tin thì vẫn nhắn nhưng trực tiếp nói chuyện thì có một bức tường, hai mẹ con tránh né ánh mắt và cố không nhìn thẳng mặt nhau. Những ngày này Đoan Thanh đầu óc trên mây, nàng như người thất thần. Mỗi ngày nàng thức dậy cảm thấy lương tri rục rữa. Một cảm giác nhơ nhớp, ghê tởm bám khắp người nàng. Làm sao nàng có thể làm thế với con trai mình chứ? Nhưng mà…
… Chưa bao giờ nàng cảm thấy mãn nguyện đong đầy hay mãnh liệt thân mật với một ai đó như vậy…
… Bạn đang đọc truyện Quả chanh ngọt của tôi tại nguồn: http://bimdep.vip/qua-chanh-ngot-cua-toi/
“Dạ con chào cô!” Con bé rất lanh lợi, vừa nhìn thấy Đoan Thanh liền vui vẻ xởi lởi. Nó đang ngồi trong phòng ăn cùng Quân. Sách vở trải dài trên bàn, chắc tụi nhỏ đang cùng học bài. Quân tắt nụ cười khi thấy Đoan Thanh. Trong lòng nàng nhói một cái.
“Con là…”
“Dạ con là Trang, bạn cùng lớp của Quân!” Cô bé trắng trẻo, xinh xắn, tóc xoăn nhẹ dài ngang vai. Làn da mịn màng cùng cơ thể thon thả của tuổi trẻ. Nụ cười tươi tắn và gương mặt mềm mại. Đoan Thanh có chút ghen tị. Còn trẻ thật tuyệt nhỉ, xinh đẹp, tươi vui, tương lai xán lạn phía trước… Những điều Đoan Thanh không còn…
Trang tròn xoe mắt ngắm nàng rồi thốt lên, “Cô trẻ quá ạ! Cô giống chị hơn mẹ của Quân ấy!” Liền đó quay sang cười khúc khích với Quân, cậu không nhìn Đoan Thanh nhưng cười với Trang. Nàng thật mệt trong người. Đúng rồi, đi cả ngày bên ngoài mà.
“Hai đứa học bài đi nha, cô nghỉ ngơi trước.” Đoan Thanh quay người bỏ lên trên lầu.
“Dạ, cô nghỉ ngơi ạ!” Trang vui vẻ với theo. Trong lúc lên cầu thang Đoan Thanh có thể nghe được tiếng tíu tít cười đùa vọng lên.
Nàng đã ghi nhớ trong lòng là nàng không thích Trang.
… Bạn đang đọc truyện Quả chanh ngọt của tôi tại nguồn: http://bimdep.vip/qua-chanh-ngot-cua-toi/
Đoan Thanh đang tháo chạy, càng chạy những người đuổi theo nàng càng tăng tốc. Con nhỏ lớp trưởng đáng ghét hồi tiểu học, đứa bạn thân đâm sau lưng đáng hận hồi cấp 2, bọn bắt nạt nàng hồi cấp 3, cả trai lẫn gái, bọn đàn ông dê xồm cố gắng đụng chạm vào nàng. Đoan Thanh phải thoát khỏi bọn chúng, nàng phải nhanh, nhanh lên. Nhịp tim nàng dồn dập, đập binh binh ù cả tai, cả người nàng run theo cơn sợ.
Đằng trước Đoan Thanh là bóng dáng một người đàn ông. Ông ta gầy guộc, cao ngồng, chân tay rắn chắc vì lao động tay chân. Ông đã từng là một người dịu dàng và yêu thương trước khi rơi vào chè chén, cờ bạc. Ít ra Đoan Thanh đã nghe má kể như vậy. Nàng định chạy đến nhảy vào lòng ông như thuở còn bé tí, nhưng càng chạy đến gần ông bản năng nàng lại càng muốn tránh xa. Bước chân nàng nặng nề và bụng nàng rất chướng. Đoan Thanh nhớ cách ông cầm roi rượt theo nàng lúc nàng báo với gia đình nàng có bầu với bạn cùng lớp, chỉ mới tốt nghiệp cấp 3. Ông giơ cao cây roi, Đoan Thanh nhắm tịt mắt và ôm đầu khi thấy mình sắp đâm vào người ông và đòn chuẩn bị hạ xuống.
Mặt đất dưới chân nàng hẫng một cái, Đoan Thanh lăn tùng phèo từ mép giường xuống sàn gỗ.
Nàng nhớ nơi này, một khách sạn ven đường Hồng Minh thuê khi mới dẫn Đoan Thanh lên thành phố. Nàng nào có quen biết ai khác. Nàng với cái bụng bầu mới đó. Rồi nàng sẽ làm gì đây. Nàng có thể phá thai. Nhưng mà Minh đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với nàng, nàng cũng thật yêu hắn, hơn nữa Thúy cũng là bạn thân nàng. Đoan Thanh tin tưởng hai anh em nọ. Nhưng nàng cũng thật buồn bã. Vì bận chìm trong nỗi buồn của mình vậy nên nàng không để ý cách Thúy hờ hững nghe nàng tâm sự, hay phần lớn thời gian trong ngày Minh để nàng lủi thủi một mình. Ngay từ đầu đáng lẽ nàng nên phải để ý những dấu hiệu đó.
Khi Minh và nàng ổn định ở một căn trọ chật hẹp, Đoan Thanh mới biết được rằng cái thai Thúy đang mang trên người chỉ nhỏ hơn nàng vài tháng. Đám cưới chạy bầu của Đoan Thanh và Hồng Minh người đến dự lác đác đến đau lòng. Gia đình nàng đã từ mặt đứa con gái hư này (con đĩ cái, phò non, tí tuổi đầu mà trai gái tới chửa). Gia đình Minh thì tất bật với đứa con trai lấy vợ sớm và đứa con gái bầu bì sớm.
Minh bận rộn tối mặt tối mũi đến không thể cạnh bên chăm sóc Đoan Thanh, nàng hiểu được, thông cảm được. May mắn thay nàng cũng có khiếu kinh doanh để trang trải tiền bạc. Nàng sẽ cùng Minh xây dựng một cuộc đời mới. Đứa bé trong bụng lớn lên từng ngày. Đó là những ngày đầy mơ mộng và hoài bão của Đoan Thanh. Tuy cực nhưng nàng không nản lòng. Cực khổ là động lực khiến nàng càng thêm cố gắng.
Nàng ôm nhiều hy vọng đến mức bỏ qua cả những dấu hiệu đỏ. Minh luôn đặt Thúy lên trên nàng. Thúy dần hờ hững trong tình bạn với nàng. Đoan Thanh nghĩ rằng đó là do hoàn cảnh sống đưa đẩy.
Ngày Đoan Thanh sinh Nhật Quân, Hồng Minh không có mặt trong bệnh viện. Hắn ta đến trễ và an ủi nàng bằng những lời âu yếm. (Vài tháng sau, khi đang một mình trông con nhỏ lúc chồng đi công tác, nàng điếng người khi biết Hồng Minh có mặt trong phòng mổ để nắm tay Thanh Thúy lúc cô sinh con. Nàng đã đố kị, đã đố kị đến mức nào. Nàng đã đau đớn, đau đớn biết bao nhiêu. Nàng có gì không xứng đáng?)
Đoan Thanh thẫn thờ khi nhìn thấy nụ cười của Thanh Thúy, cô bạn thân của nàng, hướng đến đứa con mới đẻ và anh trai của cô – cha của con nàng. Đoan Thanh như một người ngoài cuộc. Nàng không còn ai có thể gọi là gia đình. Bên tai nàng văng vẳng lời nói của Thúy khi hai người còn học trung học, “Đừng có ai hòng chiếm mất anh Minh của tao đi!” Bây giờ câu đùa dễ thương quay trở lại ám Đoan Thanh như một lời nguyền.
Ai rồi cũng sẽ bỏ nàng đi.
Không ai ở lại cùng nàng cả.
Những người đàn ông trong đời nàng. Không ai muốn ở lại với nàng cả…
Trong buồng tối u u ánh sáng màu hồng đỏ, Đoan Thanh co người lại một góc, đầu gối nàng chạm trán. Cuộc sống thật khó khăn, nàng muốn chui ngược trở lại bụng mẹ, trở lại lúc chưa được sinh ra, để nàng không biết đau lòng là gì, không biết khổ cực là gì.
Đoan Thanh lắng tai nghe, từ trong tĩnh lặng lớn dần nhịp đập thịch thịch, thịch thịch. Khi nhịp tim của người mẹ và đứa con còn nối nhau đồng điệu. Nhịp tim bên tai Đoan Thanh êm ái như bài hát ru. Nàng muốn ở lì trong này, tách biệt khỏi thế giới. Làm một đứa trẻ thật bao nhiêu bình yên. Làm một người lớn thật khổ sở biết nhường nào. Ở trong bụng mẹ nàng được khóc thoải mái như thế nào, lớn rồi khi muốn khóc tiếng khóc cũng phải nuốt nghẹn vào trong.
Từ giữa hư không, một bé trai dễ thương, sáng sủa tiến lại gần nàng. Đứa nhỏ tò mò ngồi chồm hổm trước mặt nàng, bàn tay mập thịt tí hon nắm lấy ngón tay nàng lay lay.
“Mẹ mẹ, mẹ nín khóc đi. Có con ở đây với mẹ nè!”
Đứa nhỏ ấy an ủi nàng, đứa nhỏ ấy ôm chặt lấy nàng, cho nàng biết rằng nàng không cô đơn. Đứa nhỏ ấy là trụ cột tinh thần của nàng. Nàng sẵn sàng chết vì đứa nhỏ đó, ôi nàng yêu nó biết nhường nào!
“Quân, con ơi. Con ơi, Quân ơi! Quân, Quân QUÂN!”
Đoan Thanh sẽ sinh nó ra. Nàng hứa sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt. Nàng hứa con trai nàng sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn nàng. Đứa trẻ này sẽ không bao giờ phải nghi ngờ tình yêu thương nó nhận được. Ôi con ơi, mẹ yêu con biết nhường nào…
… Bạn đang đọc truyện Quả chanh ngọt của tôi tại nguồn: http://bimdep.vip/qua-chanh-ngot-cua-toi/
Đột nhiên Đoan Thanh đang ở giữa phòng khách trong căn nhà thờ ở quê nội, thời thơ ấu nàng lớn lên trong căn nhà này, tía nàng được được ông bà giao cho căn nhà này, mỗi năm lễ cúng gì họ hàng kéo về đông đủ cả.
Cái giáng gỗ ở bên trái, kệ kính đựng ấm trà bên phải, bộ bàn gỗ ở giữa phòng, trước bàn thờ tổ tông, Đoan Thanh lại trở về nơi này, không chỉ một mình nàng mà dường như lờ mờ rất nhiều người. Đoan Thanh cúi gầm mặt, lấm lét nhìn xung quanh, không ai nhìn nàng cả, dù vậy nàng không bỏ được cảm giác nhiều cặp mắt chằm chằm vào mình.
Có một người đang nhìn nàng thật, Quân choàng tay bế bổng Đoan Thanh đặt lên ngồi trên đùi mình, thân nhiệt ấm nóng của cậu truyền qua người nàng, khiến nàng cũng dần nóng lên theo. Nàng xấu hổ vì trên người nàng chỉ khoác những tấm vải mỏng cho có lệ, cảm giác trần truồng trước bao cặp mắt phán xét của người khác khiến nàng không thể ngồi yên. Đoan Thanh thử nhúc nhích định thoát khỏi Quân thì cậu chỉ siết nhẹ cái ôm lại một chút, thì thầm phả hơi nóng vào bên tai nàng: “Mẹ định đi đâu đó?”
Đoan Thanh nhũn người ngay tại chỗ. Quân âu yếm nàng không màng người ngợm trời đất gì, giữa phòng khách bao người qua lại có bàn thờ tổ tông. Nàng thấp thỏm nhưng cũng không chịu được kích thích, dùng thân dưới của mình cạ cạ vào thân dưới của cậu, để cả hai tiếp xúc qua lớp quần áo, nó chỉ giải tỏa nàng đôi chút.
Nàng choàng tay ôm cổ Quân và Quân cũng ôm lại nàng. Tay cậu vuốt ve cặp đùi trắng nõn của nàng, rồi theo đà đi dọc cái lưng cong cong của nàng. Tay kia bóp nhả cặp mông đào của nàng rồi mò mẫm xuống vùng cấm địa nóng hổi. Những ngón tay linh hoạt của cậu không bỏ lỡ một giây mà bắt đầu làm việc. Chúng đẩy quần lót như không có của nàng sang một bên, dạo chơi với hai mép thịt ở ngoài chứ chưa vội tiến vào hang động. Đoan Thanh nóng vội muốn chết. Ngọn lửa bên trong nàng đã bắt đầu cháy rực. Những đốm nhỏ tụ lại cháy bùng. Nàng nắm cổ tay Quân.
“Sao vậy? Có vậy thôi mà mẹ sắp chịu không nổi rồi hay sao?”
Đoan Thanh ngượng ngùng. “Không phải, em…” Khi cúi đầu nàng cũng chỉ thấy cơ ngực săn chắc của Quân, Đoan Thanh ngẩng đầu, “… Em chưa đủ…”… sướng. Quân âu yếm nhìn nàng, sợ không thể hái sao từ trên trời xuống cho nàng. Cậu áp Đoan Thanh dựa vào người mình, ngực nàng ép vào ngực cậu. Ngăn cách có cũng như không thông qua một tấm vải mỏng, nhũ hoa của nàng dựng cứng, nhạy cảm chà lên mặt vải. Đoan Thanh nhận biết rõ từng xúc cảm da thịt trên cơ thể nàng, như cách từng sợi lông tơ dựng đứng khi môi Quân ngậm lấy môi nàng. Cái lưỡi lắt léo của liếm láp hết trong miệng nàng. Cái hôn bừa bộn, miệng hở ra đến nước dãi chảy xuống cằm, Quân gần như đang là ngấu nghiến nàng hơn là hôn nàng.
Khi cái hôn vừa dứt, Quân giơ hai ngón tay trỏ và giữa đến dưới miệng nàng.
“Nhả ra.” Cậu đang thở gấp, nhưng Đoan Thanh hiểu ý cậu đang nói gì. Nước bọt nhơn nhớt kéo thành dòng chảy xuống bôi hai ngón tay Quân ươn ướt. Trong ánh mắt của cậu là sự hài lòng.
Những ngón tay của Quân trở lại mò mẫm, chơi đùa dưới cấm địa của nàng. Lần này có sự ướt át, nó trượt vào trong dễ dàng. Trước sự xâm phạm của vật lạ, lồn Đoan Thanh bóp lại muốn bắt lấy kẻ xâm nhập. Thành thịt ôm lấy hai ngón tay dài của Quân rồi thả ra. Khó chịu cũng có nhưng khoái cảm đang dần lớn lên khiến nàng dễ dàng bỏ qua sự cản trở vì chưa đủ dâm dịch.
Quân vận động hai ngón tay và bàn tay của cậu. Thụt ra thụt vào. Móc lại. Xoạc ra xoạc vô. Cậu đang chuẩn bị Đoan Thanh trước khi cậu có thể tiến vào. Đoan Thanh nhún nhảy vô lực trong lòng cậu. Làm sao Quân có thể giỏi như vậy được cơ chứ? Sao Quân chỉ với bàn tay và những ngón tay của cậu lại có thể mang đến nhiều nhiệt lượng như vậy cho nàng chứ? Đoan Thanh cảm thán.
Như ngọn lửa đã thiêu đốt cả cơ thể nàng, Đoan Thanh không thể nằm yên một chỗ. Hông nàng lắc và uốn éo điên cuồng. Nàng không thể điều khiển ngọn lửa đang cháy trong mình. Nàng cảm nhận ngón tay dài của Quân tiến vào rồi rút ra khỏi cơ thể mình. Hai ngón thành ba ngón, âm đạo của nàng được nong rộng ra.
Đoan Thanh hôn tới tấp bên bờ môi, cạnh hàm của Quân rồi những nụ hôn kéo dài đến vành tai. Nàng liếm vành tai cậu rồi dùng răng nhay nhay cắn nhẹ vùng thịt. Đôi môi đỏ hồng của nàng di chuyển đến vùng cổ của cậu, vùi mặt vào đó hít căng cánh mũi mùi mồ hôi cùng mùi hương nam tính, nàng cắn xuống, và bắt đầu mút.
Vị trí của họ giữa phòng khách: Ngay đằng trước là bàn thờ ông bà, ở bên cửa là tía nàng, nằm chơi trên giáng gỗ là anh Minh, ngoài sân là cậu bạn trai cấp 2 mà nàng đã quên tên, anh Lan đứng đâu đó gần cửa sổ nhìn thẳng vào giữa nhà. Dù không ai đang nhìn Đoan Thanh và Quân nhưng cảm giác bị nhìn xuyên khiến nàng tê cả da đầu, ruột nàng cồn cào còn da như có kiến bò bên dưới.
“Em đừng nhìn ai nữa, nhìn Quân nè!”
Quân nói, và đúng như vậy, dương vật nóng bỏng của cậu đẩy lút vào trong âm đạo nhớp nháp của Đoan Thanh, căng và nóng đến mức nàng nghĩ mình bắt đầu khó thở.
Nàng lên đỉnh nhanh đến mức đáng xấu hổ, dâm dịch chảy thành dòng nơi hai mẹ con đang giao hợp. Đoan Thanh đỏ mặt tía tai, Quân vẫn chưa đổ giọt mồ hôi nào, cười khì khì đắc ý, cậu ta vẫn còn đang cứng thật cứng ở trong nàng.
Quân đè nàng ra bàn trà và tiếp tục nhấp. Tiếng lép nhép da thịt vang đến thô tục. Đoan Thanh đầu óc mê muội, không nói được lời khuyên bảo nào, chỉ thở được mấy lời ô ô a a mềm nhũn chảy nước.
Còn người đang nhìn. Có người đang nhìn. Là lời nàng muốn nói. Muộn rồi, những người đàn ông kia thấy cảnh này từ từ tiến lại gần. Đoan Thanh không thấy mặt tía mình nhưng nàng đoán ông đang nhăn mặt, anh Minh đang cởi quần dài ra rồi, anh Lan lóng ngóng đứng nhìn sau bộ ghế.
Hình như, họ cũng muốn…
Đoan Thanh giật mình vì tiếng gầm gừ của Quân, nàng vô thức siết cậu chặt lại. Quân cúi xuống chống hai tay ở hai bên đầu nàng, như dùng thân người mình che chắn nàng lại. Quân không nhìn nàng, nàng biết cậu đang lườm những người đàn ông đang định tiến tới, còn nàng thì không thể dời mắt khỏi cậu.
Những người kia nghe tiếng gầm gừ của Quân thì chững lại như vừa dẫm phải mìn. Có một sự đắc ý dâng lên bên trong nàng. Quân liếm láp cổ nàng ướt át, còn dùng răng sượt nhè nhẹ khiến sống lưng và gáy nàng tê tê. Nhịp độ của Quân tự dưng tăng hẳn lên, lực đẩy cũng mạnh lên, mỗi cú nhấp làm nảy cả người nàng lên. Hai bàn tay cậu ôm eo nàng, siết chặt, chắc chắn khi thả ra sẽ in dấu. Thái độ của cậu thô bạo và mãnh liệt. Đoan Thanh đột nhiên hiểu ra rằng Quân đang thể hiện sự chiếm hữu.
Đoan Thanh cảm nhận phía dưới mình nhột nhột, hơi chèn ép, cảm giác như sắp tè dầm. Nhưng nó khác, nàng biết dấu hiệu này, khi thỏa mãn căng đầy, tràn trề cực khoái. Quân tiếp tục chiếm lấy nàng, không nhân nhượng, không do dự, Đoan Thanh là người đàn bà của cậu, Quân sẽ khiến nàng trở thành của cậu. Đoan Thanh sẽ chỉ thuộc về cậu và sẽ chỉ dành cho cậu mà thôi.
“Ư… ưm… Quân… mẹ… mẹ… em sắp!!”
“Quân cũng sắp rồi! Chị Thanh sướng đúng không? Chị Thanh lên đỉnh đúng không?” Cậu cười với nàng, gương mặt tự hào cùng đắc ý. Đơn thuần làm sao, đáng yêu làm sao! Làm sao nàng có thể không yêu cậu trai này được cơ chứ?
“Ừ… đúng rồi… Aahh~~ Quân – hmph”
Chưa kịp thở đôi môi của nàng đã bị cậu chiếm lấy bằng một nụ hôn ướt át. Đầu nàng xoay vòng trong khoái cảm. Nàng nhìn dấu hôn màu đỏ tươi nở rộ trên cổ Quân – chiến tích của nàng, biểu hiện việc nàng đánh dấu chủ quyền cậu.
Quân gọi tên nàng thật trìu mến.
“Đoan Thanh à, nói em yêu anh đi.”
Và như bị thôi miên, Đoan Thanh lặp lại theo cậu, nàng khúc khích trong lòng vì điều nàng sắp nói.
“Em yêu anh”
…
Đoan Thanh tỉnh giấc với mồ hôi đang chảy và cảm giác nhớp nháp dưới háng.
…
Còn tiếp…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro