Phần 31
2024-08-05 21:24:02
Hôm mùng hai tôi dẫn hai người đẹp vào một quán bar ở quận 1. Bar để nói chuyện tán gẫu chứ không phải thể loại “lên hết mình”. Hai vợ yêu đang có bầu nên tôi chỉ cho uống cocktail thôi, tôi còn dặn không cho rượu hay những gì có cồn nữa, mà hai nàng cũng uống không bao nhiêu.
– Anh ơi kể em nghe hồi xưa anh chơi sao đi.
– Em biết hết rồi mà.
– Bé Thuỷ nói anh chơi game mà.
– Vậy Thuỷ em nói chị nghe đi.
– Thôi anh nói cho chân thật, chị nghe đi rồi chị tức cho mà coi.
Khoảng 2007 tôi bắu mò mẫm chơi võ lâm truyền kỳ. Khi đó game này như một cơn gió cuốn hút mạnh mẽ. Lần đầu tiên tôi thấy cái gameplay lạ như vậy. Hệ thống cấp độ, phái, đánh quái, boss,… làm cho tôi mê mẩn. May mắn là tôi không rúc hẳn vào máy tính, tôi vẫm thích tụ tập bạn bè đàn đúm hơn. Mỗi khi có event là tôi mua thẻ ăn max luôn, tính ra mỗi lần event cũng mấy triệu chứ không ít. Nói tới đây thì Nguyệt vừa nhăn vừa than vừa chì chiết tôi đủ thứ. Nào là không tin được anh xài hoang vậy luôn, em mà chị anh em biết em đập cái máy, em quản lý tiền anh là quá đúng rồi, con anh sau này không có đâu ha.
Ngày đó tôi mua auto pro trên vlauto thì phải, bỏ 50k mua cho máy treo hết mùa quýt luôn. Ban đầu vào bang Một Đời sv Vương Sơn toàn đi theo sau, ăn max mấy cái event thì dần có số má trong sv. Ngày xưa không phải cào thẻ nhiều là ngon, quan trọng là hên nữa. Tôi phải đập kha khá lần mới đc cây thương thiên nhẫn “xịn”. Tới những lúc chạy hết các thành tìm mảnh mà ép. Từ từ liên đấu, săn boss, đánh lộn ngoài biện kinh tôi cũng có tiếng. Lên tới đỉnh là set +7 thả mấy cục thiên ngoại là lên dĩa.
Thời điểm đó voice chat còn yếu, cái thu hút người ta chơi chính là không khí chờ đợi, tán dóc, cùng nhau pk. Tôi hay lên truongton.net hay forum của vng, lúc đó cũng sôi nổi hơn bây giờ, cái forum của vng giờ như chùa bà đanh. Trưa nào tôi cũng phải tranh giành quả huy hoàng để có cái làm dã tẩu. Rồi tới công thành, thđnb, tôi vẫn nhớ tới auto 444play.com hay autopk trên cafethienson. Tiếc là sau này đi vào ngõ cụt, thằng chủ nó sao thì mình phải theo vậy. Event khi đó ra có dịp và nó không quá khó để làm. Thiếu thốn thì bán cục knb lấy 1k5v về xài, có tiền chưa chắc ăn ra đồ ngon. Bây giờ thì nạp càng nhiều càng tốt. Những game về sau vượt xa về đồ hoạ, gameplay đa dạng nhưng để tạo cảm giác cách đây mười năm thì không bao giờ làm được.
– Mốt về em cho anh chơi anh chơi không.
– Anh hết thích rồi.
– Vậy anh thích gì nà?
– Anh thích chơi em.
– Anh kì.
Tôi tiếp tục nói với hai nàng những chuyện trên trời dưới đất đủ mọi lĩnh vực. Có hai người đi hướng về phía bàn của tôi, theo phảm xạ tôi ngước lên nhìn thì khựng người thoáng chốc, Thuỷ như bắt sóng được cũng nhìn theo. Đó là Ánh Nguyệt, một cuộc tình đã qua.
– Ai vậy em.
– Nhỏ Nguyệt đó chị.
– Nguyêt nào?
– Nhỏ hồi xưa chồng mình quen đó, nhỏ Nguyệt nhà không cho quen bắt đi mỹ.
– À à chị nhớ rồi.
– Anh chào người ta đi kìa.
– Chào chi còn gì đâu mà chào hỏi.
– Thiệt không?
– Thiệt qua lâu rồi anh như người bình thường.
– Vậy em kêu Nguyệt lại chơi.
– Cái gì vậy tự nhiên.
– Anh yêu không cho em nói chuyện kìaaaaaa.
Người Việt Nam nói là làm, Thủy đứng dậy lại chỗ bàn của Nguyệt nói cười nói gì gì đó rồi lại ngồi kế tôi. Khoảng gần tiếng sau thì Nguyệt lại bàn của tôi cất giọng chào hỏi rất nhẹ nhàng.
– Em chào mọi người, chào anh, lúc nãy chị Thủy nói em ở lại một lát.
– Bạn đừng có gọi tui là chị, mình bằng tuổi mà, anh không nói gì hả vậy mà gọi người ta lại.
– Trời trời anh nói hồi nào.
– Hì hì, Nguyệt đừng có ngại, chuyện cũng qua lâu rồi ở đây hổng ai đế ý đâu.
Tôi ngồi đến gần một giờ, nói đủ thứ chuyện, từ việt nam sang mỹ, mỹ sang âu, âu sang tàu, tàu sang cam. Đại khái tôi không đề cập đến chuyện tình cảm, thông qua chat vài lần tôi biết Nguyệt quen hai người cũng đứt gãy giữa đường, tôi không có hỏi sâu và gần đây không liên lạc nên cũng không biết gì nhiều.
– Nguyệt với anh Ethan gì đó thế nào rồi?
– À Nguyệt chia tay rồi hì.
– Ô tiếc vậy.
– Dạ không sao đâu chị, tại em không hợp thôi.
– Nguyệt thấy trai tây ra sao?
– Ò tây nó tốt, kiểu nó trân trọng phụ nữ đó, không gia trưởng nữa, biết ưu tiên gia đình, Nguyệt được khen không à, được quan tâm chiều chuộng cũng thích.
– Vậy là Nguyệt với anh kia không hợp tính hay quan điểm gì rồi.
– Ừ gần như vậy, tây nó thoáng nó bình đẳng nên nhiều lúc không ai quản ai, Nguyệt muốn làm gì cũng được, Nguyệt hay bị kiểu lạc lõng, người ta cũng ngọt ngào lắm chứ mà Nguyệt thấy sao đó hơi bị hụt.
– Thủy nghĩ vậy là tốt rồi chứ.
– Nhiều người nghĩ vậy và người ta chấp nhận, Nguyệt không thích như vậy Nguyệt vẫn thích người Việt hơn, miễn quan tâm chăm sóc lo lắng đầy đủ là được.
Tôi nãy giờ ngồi nghe thì bắt gặp ánh mắt của Ánh Nguyệt đang nhìn tôi. Trong đầu tôi chợt thoáng một ý nghĩ, có vẻ em như thế nào đó với mình. Eo tôi hơi nhột, thì ra là Nguyệt nhéo tôi.
– Tây thì nó sòng phẳng, mấy nhỏ bên này khoái trai Việt lắm, vừa giỏi vừa nhiệt tình, chăm hơn đàn ông bên đó nhiều nên tụi nó thích lắm.
-…
– Nguyệt ở vậy cũng được, không thì về đây lấy chồng rồi bão lãnh hi hi.
Nằm trên giường ôm Thủy, nàng xoay qua sờ má tôi.
– Nãy ẻm nhìn anh tình tứ lắm đó.
– Anh không biết, anh không có nhìn qua Nguyệt nhiều.
– Thủy nói đúng rồi, em cũng thấy mà, nhìn anh vui sướng lắm mà không thể hiện ra ngoài thôi.
– Ừ Nguyệt còn thích tình cảm với anh đó, không hẳn là thích hay yêu gì mà ẻm vẫn còn tình.
– Thì thôi, cũng chả làm gì được.
– Em thấy tiếc cho Nguyệt thôi à, phải chi anh đàng hoàng người ta đâu có khổ.
– Anh cũng bị dính là sao?
– Anh nghiêm túc thì gia đình người ta chịu rồi, nhà người ta gia giáo người ta xét kỹ lắm, con gái có mấy năm à.
– Nếu vậy thì giờ đâu có chuyện anh với hai em.
– Anh nói hay quá, lúc đó em có thích anh đâu, anh cũng chưa có gặp chị nữa ở đó.
Người này là người cuối cùng dính dáng với mình về tình ái, sau đó như thế nào mọi người đều biết… Trong ngoại truyện trước e có nói đến Linh là người lớn tuổi mình từng quen nhưng thực chất là có tới hai người và đây là người còn lại nhưng mình lại không tính người này.
Hôm đó mình đi siêu thị mua một mớ bánh chocopie custas hura các thứ để đem qua nhà Thủy ăn uống coi phim. Mình tính tiền xong hết gần 500k thì gặp một bé gái tầm 4 5 tuổi trước mặt. Mình để ý nãy giờ nó cứ lóng ngóng xung quanh có vẻ như đang tìm người nhà nó. Mình nhìn xung quanh cũng không thấy ai có vẻ gì là đang tìm một đứa bé nên quyết định đi lại hỏi.
– Sao con ở đây con kiếm ai à?
– Dạ con không thấy mẹ con đâu hết.
– Con đứng đây nha đứng yên ở đây chú kiếm mẹ con.
Mình đi ngay tới chỗ mấy ông bảo vệ hay đứng cầm cái micro để thông báo nói tình trạng như vậy thì một ông đi theo mình tới chỗ bé gái đang đứng gần đó.
– Bây giờ, mẹ con tên là gì chú bảo vệ đọc tên mẹ con lên để mẹ con biết mẹ con lại đây?
– Dạ mẹ Quỳnh Như ạ.
– Quỳnh Như nha anh.
– Thông báo mời chị Quỳnh Như đến quầy chăm sóc khách hàng có con đi lạc đang tìm, nhắc lại mời chị Quỳnh Như đến quầy chăm sóc khách hàng có con đi lạc đang tìm.
Được một lát thì có một cô gái đi tới rất nhanh nhìn vẻ mắt rất là vui mừng. Bé gái khỏi phải nói nhào vào lòng liền.
– Mẹ nói con nắm tay mẹ rồi mà. Em cảm ơn anh nhiều lắm.
– Cậu kia nói tui mới biết đó, giờ bắt cóc dữ lắm cẩn thận chút.
– Dạ em biết rồi (cười xấu hổ). Chị cảm ơn em nha.
– Không sao đâu chị, em thấy con chị đứng lớ ngớ ở đây chắc bị lạc rồi. Con mốt nếu không thấy mẹ con thì tìm mấy chú đó hay là hỏi mấy cô đứng đây cũng được, mấy cô áo trắng này nè.
– Con cảm ơn chú đi con.
– Dạ con cám ơn chú ạ.
– Ừ thôi chị cẩn thận.
Mình chào rồi tính đi về nhưng mình mới nhớ mình quên mua nước, mình lại chỗ máy in thông tin khách hàng in lại cái mã vạch, cái tờ lúc nãy quăng thùng rác rồi. Mình bấm in mà không thấy giấy chạy ra, nhớ nãy bấm in ra bình thường mà, mình bấm lại lần nữa thì mới thấy miếng giấy lòi ra.
Chiều đó đang kê đùi cho Thủy nằm ăn snack thì có tin nhắn tới, điện thoại của mình Thủy đang cầm nên Thủy coi hết luôn.
Chào em chị là Như chị cảm ơn em buổi trưa nay nhé.
– Ủa ai dạ anh?
– À hồi trưa anh đi siêu thị mua bánh nè, gặp con bé kia đi lạc thì anh báo cho bảo vệ biết rồi bà này tới đón thôi.
– Vậy sao có số anh?
– Sao anh biết được?
– Xạo ở đó mà không biết, anh có gì rồi nè.
– Thiệt em không tin thôi để anh nhắn coi bả nói gì.
Không sao đâu chị, e thấy nên làm thôi mà.
Chỉ cảm ơn em nhiều lắm luôn, chị không biết nói thế nào nữa, chị có thể mời em 1 bữa cafe được không?
– Đi đi người ta mời kìa, mấy chị bây giờ bạo lắm đó nha anh phải cẩn thận không chết à.
– Anh tính không đi.
– Trời đi đi, bả sao?
– Sao là sao?
– Là đẹp không chứ sao?
– Xinh.
– Vậy đi đi, lo gì bả có chồng con rồi không lẽ bậy bạ, anh cứ gặp đi chết ai.
Thế là tự nhiên mình được set up 1 cuộc hẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro