Phần 3
2023-06-22 11:29:00
Sau khi được nàng dâu của mình hồn nhiên vạch quần jeen ra cho xem độ dày mỏng của lớp vải quần, ông Phú Qúy lại một lần nữa ngớ người ra, chân tay thì lóng ngóng nên cầm vô – lăng với đạp chân ga không còn được vững nữa. Bởi khi Khả Uyên vạch mí quần jeen ra để minh chứng cho bố chồng xem với coi là câu nói của mình là thật, nên cô không ngờ rằng hành động của bản thân khi đó lại cho ông Phú Qúy sang mắt hẳn lên.
– Hi Hi! Đó, bố xem con có nói dối bao giờ đầu nè! Hi Hi…
– … “…”… Uhm! Kha Kha Kha…
Khả Uyên nói xong thì cũng vừa đưa các ngón tay kéo khóa quần jeen của mình lại, cô vừa kéo khóa quần nhưng cô không có nhìn xuống chỗ khóa quần jeen mà lại hướng thẳng mắt nhìn vào khuôn mặt của ông bố chồng. Khả Uyên cười mỉm chi “Hi Hi”, sau đó thấy sắc thái và vẻ mặt của ông bố chồng Phú Qúy ngây ngô ngớ nga ngớ ngẩn thì cô lại cười tươi sảng khoái rạng ngời “Ha Ha”…
Ông Phú Qúy lúc này thì hơi hụt hửng đôi chút, bởi ông ta không còn được xem cái chiếc quần lót màu hồng của nàng dâu Khả Uyên nó lấp ló trong quần jeen nữa. Ông ngây dại với tình cảnh đó, bởi vì ông cũng là đàn ông mà, nên khi thấy một phụ nữ xinh đẹp mặc đồ hay cho xem những nơi nhạy cảm thì cũng hung phấn lên là chuyện bình thường, chứ nếu mà thấy như vậy là bình thường thì chắc là “Bống bống ban ban” hay là “Pê pệ pê đê” rồi. Ông Phú Qúy định vô số nhấn ga để chạy thì ông ta thấy cô con dâu bé bỏng xinh như hoa mộng của mình trên tay cầm một chiếc ví da, Khả Uyên sắp mở dây kéo của chiếc ví thì ông ấy nói:
– Ơ nè Khả Uyên! Bố không có xin tiền con nữa đâu? Con cứ để tiền trong ví để lo việc khác đi nhé? Kha Kha Kha…
– Xí!!! Ai mà thèm cho tiền bố chứ? Hi Hi Hi…
– Oh! Nếu vậy thì con lấy cái ví da này ra để làm gì? Hay là muốn thử lòng tham của bố chồng đúng không ta? Ha Ha Ha…
– Ha Ha! Bố chồng con hôm nay sao trông buồn cười quá đi ah! Ha Ha Ha… Nè! Bố đừng tưởng tượng mung lung nha! Hi Hi…
– Eh! Như vậy thì là chuyện gì chứ Khả Uyên? Hươ… Haizz…
– … “!!!”… Hi Hi…
Ông Phú Qúy chẳng hiểu nỗi với ý định của con dâu Khả Uyên của mình muốn làm điều gì, nên ông cứ bức tóc xoa đầu mà suy nghĩ về những động tác của con dâu. Khả Uyên thì hí hửng vui tươi bởi vì cô ấy lần đầu thấy vẻ mặt của bố chồng mình như vậy, trông thấy mắc cười quá chừng. Còn ông Phú Qúy thì biết con dâu mình đang muốn lấy thứ gì đó cho mình nhưng mà ông không biết là thứ gì mà thôi, chứ không phải ông khờ như Khả Uyên suy đoán đâu. Qủa đúng như ý nghĩ của ông Phú Qúy, đúng thật là Khả Uyên muốn đưa cho ông một thứ đó là:
– A bố nè! Nãy giờ con ghẹo bố thôi ah! Đây là chiếc khăn tay của con, bố hãy cầm lấy mà chậm vết thương nha bố? Hi Hi…
– Oh! Vậy ah! Vậy là không phải tiền? Ôi… vậy là mừng hụt mất tiu rồi! Kha Kha Kha…
– Ơ… bố này! Bố lầy quá nha! Cứ ghẹo con hoài ah! Hi Hi Hi…
– Tại con dâu của bố dễ thương nè! Xinh đẹp nữa đó! Nên bố mới ghẹo chứ bộ ta! Kha Kha Kha…
– … “!!!”… Hi Hi Hi…
Đúng là, có gần nhau mới thấu hiểu lòng nhau là có thật chứ chẳng phải không. Bố chồng – nàng dâu vui vẻ cười đùa thật là ghắn khít, nhưng trước đây thì cứ chiến tranh lạnh suốt ngày không ai nói chuyện với ai, nếu có thì chỉ là những câu ngắn như là chào hỏi mà thôi. Còn giờ đây, trông họ như đôi tình nhân hay đôi vợ chồng son trẻ thì đúng hơn, bởi họ thì ý hợp tâm đầu trong từng câu nói. Ông Phú Qúy vui vẻ cầm lấy chiếc khăng tay của con dâu trao, mắt môi ông ta tươi cười hớn hở bởi sự quan tâm mà Khả Uyên dành cho mình, nên ông mỉm cười ghẹo cô ấy:
– Ơ! Sao kỳ vậy ta? Sao lại là chiếc khăn tay màu hồng vậy kia kìa! Ha Ha Ha…
– Ưm! Bố này… Tại con là phụ nữ nên mới thích màu hồng chứ! Không lẻ lại là màu đen sao nhỉ? Hi Hi Hi…
– Oh! Thế ah! Ha Ha Ha…
– Ơ… Sao bố lại… Hi Hi…
Ông Phú Qúy ghẹo con dâu của mình thì cũng vô tư mà đưa khăn tay màu hồng lên cổ, rồi sau đó ông định thắt hay cột cái chiếc khăn này lên đây, như để che đậy lại vết cắn tình yêu của con dâu trao mới vừa rồi. Ông bố chồng luống cuống không biết làm sao? Thắt kiểu như thế nào? Để cho nó vừa đẹp vừa lại có duyên, khiến người ta nhìn vô thì không có soi mói. Khả Uyên thấy vậy thì mỉm cười duyên rồi chồm người qua nói:
– Hi Hi! Bố này! Để con thắt kiểu cái nơ cho ạ? Bởi vì kiểu cái nơ thì nó đẹp hơn nhiều đó! Hi Hi…
– Oh! Vậy ah! Hi Hi…
Ông Phú Qúy lại một lần nữa được hưởng thức hương thơm ngào ngạt toát ra từ người con dâu mình, nên lúc này chân tay của ông nó cũng hơi lóng ngóng trở lại. Ông mỉm cười thích thú và dõi mắt nhìn từng động tác cử chỉ của Khả Uyên đang thắt cái nơ qua kính chiếu hậu ở giữa nằm phía trên xe ô tô, bởi vì như vậy thì ông ấy mới thấy rõ ràng hết khuôn mặt xinh đẹp của Khả Uyên và cả khuôn mặt đẹp trai phong độ của ông ta luôn.
Khả Uyên mỉm cười tươi tắn hồn nhiên như nụ hoa bắt đầu từ từ hé nở, còn ông Phú Qúy thì cũng vậy chứ chẳng khác gì so với nàng dâu. Nhưng… ông thì mỉm cười với nhiều ý nghĩ khác mà chỉ có ông ta mới biết được. Khi thấy Khả Uyên ân cần thắt chiếc khăn tay màu hồng trên cổ mình thì ông mỉm cười và thầm thì nhừng lời to nhỏ, ông ngâm một bài thơ con cốc của ông sáng tác:
« Chiếc khăn hồng em thay cho màu máu…
Như giọt lệ đào trên cổ của anh…
Em thắt cái nơ xinh che tường tận…
Dấu tích tình yêu em cắn nha anh! »
– Hi Hi… Ơ! Bố này… Lại ghẹo con nữa rồi nha! Hi Hi Hi…
– Eh! Bộ không đúng vậy sao ta? Ha Ha Ha…
– Ơ, BỐ… Ưm…
– … «!!! »…
Ông Phú Qúy ghẹo Khả Uyên vừa xong câu nói thì ông ta tỏ vẻ ga – lăng, ông ấy nhanh nhẹn cúi mặt xuống và đưa miệng mình hôn lên một ngón tay đang thắt cái nơ của nàng dâu. Nụ hôn đó nó tuy nhanh tuy ngắn nhưng bấy nhiêu cũng đủ làm cho người phụ nữ bên cạnh có cảm giác lâng lâng phiêu lãng, bởi nụ hôn của ông Phú Qúy nó nhẹ nhàng nhưng mà ướt át mân mê nên mới khiến cho Khả Uyên rên « Ưm Ưm » trong miệng. Khả Uyên định ghẹo lại bố chồng mình thì:
– Grâu! Grâu…
– … «??? »…
Khi nghe tiếng « Grâu! Grâu » của cún cưng Shiba Inu thì làm cho bố chồng – nàng dâu bồi hồi tĩnh mộng, bởi vì vừa rồi hai người họ đang phiêu bồng trên mấy tầng mây hay sao í, nên bất chợt có tiếng động và khiến hai người trở lại nơi đây. Lúc này Khả Uyên đỏ tía cả mặt vì mắc cỡ, còn ông Phú Qúy thì cũng e ngại vì lần đầu ông hành động như vậy với con dâu. Cả hai người bắt đầu dần dần trở về yên lặng, nhưng với bản lĩnh của một người đàn ông phong độ, ông Phú Qúy đã xóa tan nỗi u ám mây đen đó bằng những áng mây hồng tươi sáng trên bầu trời. Ông mỉm cười nói:
– Khả Uyên này? Hi Hi…
– Dạ… Hi Hi…
– Bây giờ thì cũng gần mười giờ trưa rồi, nên bố chở con đi ăn phở nha? Chứ lúc này mà về lại nhà thì mất công con nấu nướng lắm! Hi Hi…
– Dạ! Hi Hi… Bố chồng của con nói chính xác quá đi ah! Hi Hi…
– Oh! Hi Hi…
Câu trả lời của Khả Uyên đã làm cho ông bố chồng ngớ ngẩn, bởi vì cô ấy đồng ý quá nhanh quá nguy hiểm đối với ông Phú Qúy lúc này. Ông cứ nghĩ Khả Uyên sẽ không chịu nhưng nào ngờ lại được đồng thuận đi ăn phở cùng nhau, ông ta cũng chỉ nghĩ đơn giản là muốn choc o dâu mình đỡ phải vất vả nấu nướng một ngày thôi, còn suy nghĩ của Khả Uyên con dâu ông thì đố ai mà biết được. Lúc này thì bố chồng – nàng dâu nhìn nhau và cùng lên tiếng:
– Vậy thì chúng ta đi thôi nào. Hi Hi Hi…
– … « Hihihi »…
Ông Phú Qúy điều khiển chiếc xe ô tô bán tải siêu rộng chạy lướt trên những cung đường của thị trấn khá sầm uất của tỉnh, ông tươi cười dìu dắt con dâu yêu quý của ông đi đến một cái tiệm phở ven đường nằm cạnh bên bờ sông xanh. Tiệm phở này có tên là « Famyli – Computer » rất danh tiếng của thị trấn này, bởi nơi đây nấu ăn rất ngon và rất là hiếu khách lịch thiệp chứ không có kiểu chặt chém khách hàng hay là kiểu treo đầu dê bán thịt chó mà tin tức báo chí rầm ran trên mạng của một số kẻ cơ hội bất lương. Vả lại nơi đây thì nó mát mẻ bởi hưởng làn gió man mát từ con sông xanh thổi vào, với cả bà chủ quán ở đây cũng là chỗ quen biết thâm tình với ông Phú Qúy nên ông ấy rất là tự nhiên và được phần đặc biệt là được phép chọn nơi mà ông ấy muốn ngồi để thưởng thức tô phở nóng hổi vừa thổi vừa ăn.
Chạy tầm khoảng mười lăm phút thì Phú Qúy với Khả Uyên cũng tới được cái quán ăn có tên biển hiệu « Famyli – Computer » này, ông bố chồng xuống xe trước và sau đó thì ông đi vòng quanh qua bên cửa đối diện để mở cửa xe cho Khả Uyên con dâu ông. Cử chỉ ân cần của ông thì càng lúc càng khiến cho tâm tình của người phụ nữ như Khả Uyên càng thêm quý mến bố chồng mình, bởi vì ông ấy rất ga – lăng và sạch sẽ, ăn mặc thì tươm tất, cao ráo đẹp trai chứ không giống như những người khác béo nục, đi đứng thì ục ịch, già nua da thì lại nhăn nheo, nhìn thôi đã muốn ói rồi chứ ở đó mà thèm yêu cái nổi gì chứ. Ông Phú Qúy chủ động bồng bế cún cưng Shiba Inu và nói với con dâu:
– Khả Uyên, con đi vô trong quán ăn trước đi? Để bố dẫn cún cưng Shiba Inu đi vệ sinh nha? Hi Hi…
– Ơ… Bố này! Ưm… Bố chờ con với! Bởi vì con… con cũng muốn đi vệ sinh nữa ạ? Hi Hi…
… Bạn đang đọc truyện Ông bố chồng nát rượu tại nguồn: http://bimdep.vip/ong-bo-chong-nat-ruou/
– Oh! Vậy thì con đi theo bố nào! Kha Kha Kha…
– … “Hihihi”…
Thế là bố chồng – Nàng dâu cùng với cún cưng Shiba Inu đi về hướng nhà vệ sinh, nhưng mà… ông Phú Qúy với Khả Uyên đi đến giữa đoạn đường thì nghe giọng nói của bà chủ tiệm phở bò “Family – Computer” vang vọng từ phía ngang hông:
– Eh! Anh Phú Qúy? Ông anh của tôi đi đâu vậy ta? Hươ… Hi Hi Hi…
– … “???”…
Bà ta chạy thục mạng như người đi bắt kẻ trộm, rồi vội vã cầm nắm bàn tay của ông Phú Qúy hiện đang bồng bế cún cưng Shiba Inu. Nhất thời do quá đột ngột hay sao mà ông bố chồng của Khả Uyên mặt mày xanh như tàu lá chuối, bởi vì ông cũng giống như một kẻ trộm rồi còn gì, nhưng… không phải trộm vặt mà là trộm tình, trộm trái tim của nàng dâu yêu quý của ông thôi. Được tầm khoảng vài giây sau đó thì ông ta mới bình tâm trở lại mà đáp lời:
– OH! Thì ra là bà chị quen biết của tôi đây mà! Hihihi… Cứ làm tôi hết hồn không ah! Tưởng việc gì… sẽ ập đến đấy chứ? Kha! Kha! Kha…
– Vậy ông anh của tôi cứ tưởng là ai? Nói mau? Có phải có vợ trẻ đẹp rồi giấu dím đúng không? Hahaha…
– Ơ… Chuyện này…
– … «??? »…
Khả Uyên thì chẳng hiểu chuyện gì xảy ra giữa bố chồng mình với bà chủ quán ăn này, cô ấy cứ đưa đôi mắt bồ câu to đen nhìn về cử chỉ và động tác của hai người mà suy ngẫm:
« Uả? Bố chồng mình quen với bà ta sao? Nhưng bà này sao mà nhìn lạ hoắc ah! Chắc là do làm ăn buôn bán rồi bố chồng mình tiếp xúc, lâu dần thì trở nên thân hữu quen biết thôi, chứ không phải bà con họ hàng gì đâu nhỉ? Hươ… »
Ông Phú Qúy thấy nếu mà đứng đây đối đáp thế này thì con dâu Khả Uyên mình sẽ khó chịu lắm, bởi vì cô ấy có nói là muốn đi vệ sinh mà, nên ông trả lời ngắn ngọn:
– Thôi bây giờ để tôi đi vệ sinh cái đã? Còn việc vui vẻ nói chuyện thì để sau nhé bà chị của tôi? Kha! Kha! Kha…
– Eh! Cái ông này! Sao lại gấp rút thế nhỉ? Hươ… Haizz…
– … «… »…
Mặc kệ cho bà chủ tiệm phở « Family – Computer » nói chuyện ong ỏng phía sau về mình, nhưng ông Phú Qúy với Khả Uyên và chú cún cưng Shiba Inu vẫn cứ ung dung đi lon ton về phía nhà vệ sinh. Bà ta nhìn theo cách thức hối hả của ông Phú Qúy thì mỉm cười hiền và ngẫm nghĩ:
« Cái ông này coi vậy mà có phước dễ sợ luôn ta ơi! Vợ mất chưa đủ ba năm tang chế mà đã đi thêm bước nữa rồi ah! Coi cô gái này kìa! Ôi xinh xắn quá chừng! Mình là đàn bà còn mê mẩn chứ huống hồ là đàn ông như ông bạn của mình nữa. Chắc do ông bạn của mình mắc cỡ đây! Hihihi… Chắc sợ người ta dị nghị: “Trâu già thích gặm cỏ non” đó mà! Hahaha… »
Bà chủ tiệm phở này thật tình thì không biết Khả Uyên là con dâu của ông Phú Qúy, bà ta chỉ nghĩ đơn giản là hhai người là đôi vợ chồng mới cưới mà thôi. Khi thấy vợ chồng ơ í lộn là bố chồng – nàng dâu đi khuất bóng trong cánh cửa nhà vệ sinh thì bà ta cũng rón rén bước đi vào trong quán, bà ta cũng hớn hở vì hôm nay lại gặp được người đàn ông mà bà ta yêu thương từ hồi còn trẻ nhưng không thành, bởi bà với mẹ chồng của Khả Uyên là bạn bè tri âm tri kỷ, nên bà ấy cứ ngậm ngùi đứng bên lề hạnh phúc để cho người bạn của mình được tròn duyên.
Ở ngoài đó diễn ra là thế nhưng còn ở trong này thì nó lại khác xa hơn, bởi vì nhà vệ sinh ở đây chủ yếu là dùng cho khách hàng của quán ăn nên nó không được sạch sẽ cho lắm. Khả Uyên thì rất thích sạch sẽ, cho dù là nhà vệ sinh đi nữa thì nó cũng phải tươm tất chút đỉnh chứ như thế này thì « Ôi! Ối giời ơi » luôn. Bởi vì ở nhà của Khả Uyên thì cô lau chùi sạch bóng đến nỗi mùi hương thơm ngào ngạt hơn cả trong phòng khách nữa, nói hơi quá chút chứ nếu mà nằm ngủ trong đó vẫn được chứ không có hề hấn gì. Do mùi hôi thối nó bóc mùi lên nồng nặc, bởi nơi đây có rất nhiều thành phần ra vào sử dụng thường xuyên nên ít khi ai quan tâm lau chùi sạch sẽ như ở nhà, nhưng nếu có đi chăng nữa thì chỉ là làm cho có lệ mà thôi. Cứ vậy mà Khả Uyên vẫn lóng ngóng không đi vệ sinh được do lạ chỗ, bởi cô ấy cứ bịt mũi hoài thì lấy đâu ra ôxi mà thở để cho cơ thể nó tự nhiên cho được…
Bên Khả Uyên thì như vậy nhưng còn ở bên ông Phú Qúy bố chồng của cô thì lại khác, nó sáng sủa hơn chút đỉnh do ít người dùng, bởi bên này đa phần thì đàn ông họ thường đi tiểu bậy không ah! Chứ chẳng có người đàn ông nào mà họ muốn vô trong nhà vệ sinh để đi tiểu cả, ngoại trừ trường hợp bất khả kháng thì mới dùng đến nó mà thôi. Ông Phú Qúy tươi cười vừa cho chú cún cưng Shiba Inu đi vệ sinh vừa đùa nghịch nô đùa với nó với động tác ngây thơ, ông hớn hở vui cười thì nụ cười hơi hụt hẵn lại bởi sự xuất hiện của Khả Uyên:
– Uả? Sao mặt của con buồn thỉu buồn thiu vậy Khả Uyên?
– Dạ con… Con…
– Con làm sao? Hay là con thấy trong người không được khỏe hả?
– Dạ không ạ! TẠI CON…
– Tại con thế nào nè? Bố thấy da dẻ của con nó tái nhợt nhạt rồi kìa! Có chuyện gì thì nói bố xem nào? Ở đây có hai bố con mình mà ngại cái gì chứ? Hươ… Haizz…
– … «… »…
Khả Uyên cứ ắp a ắp úng không nói được tròn câu, bởi việc này nói ra thì ngại chết đi được, nên cô suy diễn:
« Ơ… Biết nói thế nào với bố chồng của mình đây nhỉ? Không lẻ lại nói là: “Bối ơi! Con đi tiểu không được sao? Hươ…”. Làm sao nói ra chuyện này chứ! Nhưng mà… mình buồn tiểu quá… »
Với người từng trải nghiệm ở cuộc sống đời thường thì cử chỉ và sắc thái trên khuôn mặt của Khả Uyên thì ông bố chồng Phú Qúy đã đoán ra được, nên ông mỉm cười hiền mà nói với con dâu rằng:
– Hay con vô đây đi vệ sinh đi! Ở bên này coi vậy chứ sạch sẽ hơn bên kia đấy Khả Uyên? Hihihi…
– Ưm… Nhưng bên này là bên nam mà bố! Nếu lỡ có ai vào thì biết phải làm sao đây! Hi Hi…
– Trời! « Con cứ lo bò trắng răng » không ah! Hihihi… Yên tâm đi, bố sẽ đứng ở trước cửa canh chừng cho con mà! Hihihi…
– Dạ!!! Vậy thì còn làm phiền bố ạ! Hihihi…
– Sao con lại nói vậy chứ! Đây cũng là trách nhiệm của bố mà! Hihihi…
– … «… »…
Ông Phú Qúy nói xong thì đứng canh chừng cửa cho Khả Uyên con dâu mình, trên tay ông bố chồng lúc này vẫn bồng bế chú cún Shiba Inu, ông hơi đứng xa cánh cửa một chút để cho con dâu mình bớt ngại ngùng rồi nhìn dáo dát như để tăng khả năng tự vệ cho bản thân minh và cho cả Khả Uyên đang ở bên trong. Khả Uyên thấy bên ngoài không có động tĩnh, sợ bố chồng mình bỏ đi nơi khác nên cô lo lắng mà nói vọng ra:
– Bố ơi! Bố còn đứng ở đó không ạ?
– Ơ, bố với cúng cưng vẫn còn đứng ở đây mà! Con cứ yên tâm đi nha! Hihihi…
Khi nghe tiếng bố chồng mình đáp lại thì Khả Uyên cũng yên tâm và đỡ phải lo lắng hơn, nhưng đến khi cô ấy vệ sinh xong xuôi, do cô rất yêu mến bố chồng mình nên muốn ghẹo ông Phú Qúy một chút. Cô đi ra sát bên cánh cửa và nhìn thấy dáng đứng của bố chồng mình thấp thoáng qua khe hở, cô che miệng bật cười thúc thích, bởi dáng vẻ cân đôi của ông Phú Qúy rất đẹp, tuy ông ta cao một mét chín(1m9) nhưng không có lòng khòng như mấy người khác. Cô thấy trên tay bố chồng mình nựng nịu và tưng tiu chú cún cưng Shiba Inu một cách trìu mến, rồi Khả Uyên nhủ thầm:
« Chắc bố chồng mình thèm có cháu nội ẵm bồng lắm nhỉ? Bởi bố chồng mình cũng năm mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có cháu. Còn chồng mình anh Phú Cường cứ công tác và làm việc suốt, thì đào đâu ra cháu với cả nội chứ! Hươ… »
Khả Uyên muốn ghẹo bố chồng Phú Qúy bằng cách sẽ hô hoán có gián, rồi cô sẽ sợ hãi muốn ngất xỉu mà ghẹo tiếp. Nhưng nào có ngờ đâu, cô ấy cứ nghĩ là giả bộ thôi ai mà có dè nó có con gián to đùng xuất hiện bên cánh cửa nơi cô ấy đang vịn vào. Khả Uyên hét lên:
– Ơ bố ơi! Cứu con với! Có gián kìa! Hu Hu Hu…
– Ơ sao cơ? « Bụp bựt bụp »…
– Ưm… Bố… Hu Hu Hu…
Ông Phú Qúy khi nghe con dâu mình kêu cứu thì với phản xạ tự nhiên ông dùng một bàn tay khỏe mạnh đấm thật mạnh vô chốt gài của cánh cửa, sau đó một tay thì ông bế bồng con cún cưng Shiba Inu còn một cánh tay mới vừa đấm cánh cửa thì ông ôm cơ thể Khả Uyên vào lòng mà an ủi:
– Thôi đừng khóc nữa mà Khả Uyên! Có bố đây rồi nè! Không sao đâu!
– Ơ bố! Hic Hic Hic…
Ông Phú Qúy đưa bàn tay vuốt ve tấm lưng và mái tóc của Khả Uyên để an ủi vỗ về, ông cũng đượm buồn chút xíu nữa là muốn khóc theo Khả Uyên con dâu của ông ta luôn. Bởi ông rất quý mến nàng dâu trẻ đẹp này, cái quý mến ấy nó có tiến xa hơn nữa hay không thì chưa biết, nhưng hiện tại thì nó tinh khiết lắm chưa có gì là bậy bạ. Lúc này thì Khả Uyên mới cảm nhận được cái hơi ấm của người đàn ông khỏe mạnh là bố chồng Phú Qúy của mình, cô bắt đầu ngưng khóc mà thay vào đó là sự cảm nhận của mùi hương nam nữ nó sắp hòa quyện vào nhau. Cái mùi hương đó khiến cho người phụ nữ như cô đây nó râm ran, nó mê ly khó tả mà cô chưa từng được cảm nhận ở người chồng của mình. Nhưng cũng do con cún cưng Shiba Inu này nó vừa phá đám nhưng cũng vừa nhắc nhở bố chồng – nàng dâu rằng ở đây không an toàn, bởi lẻ ở đây là phòng vệ sinh mà lại là ở nơi công cộng của tiệm phở “Family – Computer” này nữa. Cún cưng Shiba Inu kêu:
– “Grâu! Grâu”…
Sau đó cả bố chồng – nàng dâu cùng lên tiếng:
– Ơ… Sao lại thế này? Hi Hi Hi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro