Phần 3
2024-07-27 08:44:11
Chiều hôm đó, cô mang đồ đến nhà ông để ở. Cũng giống như bao bệnh nhân khác, đều ở chung trong một phòng không mấy tiện nghi lắm. Mãi đến hơn 8 giờ tối, cô mới tắm rửa và ăn uống được.
Cô đi lang thang trong khu phòng khám hòng tìm ra những bằng chứng. Ông Nam khám bệnh đến 10 giờ đêm, đó là theo những lời nói lại của những bệnh nhân. Cô cố khái thác từ những bệnh nhân, nhưng xem ra không có kết quả. Những bệnh nhân lớn tuổi, đều ghi nhận ở ông một y đức tốt, một chuyên môn giỏi, chỉ có những cô gái, chỉ cười cười rồi lẽn lẽn bỏ đi.
Họ muốn bảo vệ ông, vì họ muốn được ông khám bệnh. Với những cô chưa có chồng thì khi được ông ân ái, như là gặp được một vị vua. Còn với những chị đã có chồng, khi qua tay ông, họ như được đến chín tầng mây. Chồng của họ phần lớn chỉ là những anh nông dân quê mùa, khi lên giường, chỉ biết lột quần vợ ra rồi đút dương vật vào, họ không thèm biết âm hộ của vợ mình có ra nước hay chưa, thậm chí có những ông chẳng thèm cởi áo để xem vú của vợ, chỉ cần cởi quần ra là đủ. Đến với ông bác sĩ, ông dùng hết những thủ thuật của giới ăn chơi thành thị, bao giờ ông cũng bú, cũng liếm đến khi họ không chịu được thì mới vén áo blouse lên, kéo dương vật dài sọc ra để đút vào.
Ngang qua cửa sổ phòng khám, cô nghe tiếng lụp cụp bên trong phòng. Cô đi đến gần thì nghe tiếng rên của người con gái. Cô biết tiếng rên này, biết cái cảm giác này, cô ta đang trong cơn đê mê. Cô ghé mắt nhìn vào trong. Một cảnh tượng thật khủng khiếp đập ngay vào mắt. Cô gái đang nằm trên giường nệm trần truồng như nhộng, cô ta quằn quại theo từng nhịp từng nhịp.
Cô ta sướng như điên, nhưng không thể nhìn thấy được, vì ông ta đã kỹ lưỡng đặt một bức màng ngang qua bụng, chính vì vậy, người bệnh chỉ có thể cảm nhận được cái cảm giác, chứ đâu ngờ rằng phía bên kia bức màng, ông ta không hề tuột quần xuống. Dương vật ông ta cương cứng, đẩy cả cái quần và cái áo blouse, nhưng ông không hề đút dương vật của mình vào cửa mình cô gái.
Cái lạ là ông ta vẫn nhịp nhẹ nhàng, còn cô gái thì vẫn rên hư hử. Nhìn kỹ hơn, thì ra ông ta đang cầm một dương vật giả, đang thụt miệt mài, 100% là cô đang nằm bên dưới không hề hay biết. Chỉ là cái dương vật giả mà cô bệnh nhân lại oằn oại sao? Cô ta thở dốc rồi sủi thẳng hai chân tay. Ông bác sĩ vội vàng rút dương vật ra, ngâm ngay vào ly nước. Ông thản nhiên đến bàn tính tiền, còn cô gái thì nhanh chóng mặc lại quần áo. Cô bẽn lẽn nhìn ông, nhưng ông cứ thản nhiên viết.
– Em có phải tái khám nữa không bác?
– Tùy cô thôi, nếu muốn thì đến như mọi khi.
Hà bám theo cô gái, thì mới biết cô ta không đẹp, không hấp dẫn lắm, vì vậy có thể ông bác sĩ phải sử dụng đến dương vật dởm, để khỏi phải sử dụng cái riêng của mình vào những chuyện vô bổ. Tàn nhẫn quá. Nếu phải kết tội ông ta, cô còn ấn thêm một tội danh là lường gạt phụ nữ, lường gạt trên sự sung sướng của người khác, vì dám sử dụng đồ giả.
Cô tâm đắc với ý nghĩ của mình. Nói gì đi chăng nữa, cô cũng chưa tìm ra được chứng cứ. Nói làm sao khi chưa tận mắt chứng kiếng ông ta dùng dương vật của mình để đút vào âm hộ của người bệnh? Việc ông ta dùng đồ giả, không thuyết phục được khi kết tội ông ta. Bác sĩ có thể dùng dụng cụ y khoa khi ông ta cần. Dương vật giả được dùng, có thể để chữa bệnh vô sinh chi chi đó thì sao?
Ngày hẹn tái khám cũng đến. Cũng như lần trước, Hà được ỵêu cầu phải cởi bỏ hết quần áo ra. Cô đã quen với việc này, nên cũng không còn ngượng ngùng nữa. Bác sĩ Lê Nam thấy xao xuyến trước thân thể tràn đầy sức sống đang phơi ra trước mắt. Ông biết cô gài này không phải là người địa phương, cũng không khải là cô gái quê mùa như những người con gái khác, chỉ có điều ông chưa biết rõ được ý đồ của cô ta.
Ông nhớ lại cách đây nhiều năm về trước, cái thủa mà ông chân ướt chân ráo cầm cái mảnh bằng Y đi khắp nơi trong thành phố xin việc, nơi đâu cũng lắc đầu. Ông liền theo một đám bạn đi vùng kinh tế mới, và lập nghiệp ở một vùng quê xa xôi hẻo lánh. Một chàng trai trắng nõn trắng nà, vì hận cái chốn đô thành mà phải lặn lội về cái vùng quê không có đường xe chạy.
Người dân bệnh hoạn thì chỉ biết cạo gió, giác hơi, bệnh nặng thì chết, mà không hề có một cơ sở y tế nào. Mãi những năm sau, một cơ sở y tế của cả một khu vực rộng lớn hình thành, và dĩ nhiên, anh mới có đất vụng võ. Chuyên ngành của anh là nhi, nhưng một bác sĩ như anh không chỉ yêu cầu là nhi, mà có phải đảm nhận tất cả mọi thứ. Cái ngày đầu anh nhận một ca đẻ, làm cho anh nhớ suốt đời. Sau này anh mới biết, đó cũng là ca đẻ đầu tiên ở vùng quê được đem đến trạm xá, vì trước giờ, họ chỉ nhờ vào tài nghệ của những bà mụ vườn.
Lần đầu tiên anh nhìn lồn thật của người phụ nữ trưởng thành, thì chính là lúc anh nhìn thấy của một sản phụ, anh không biết mình phải nên vui hay nên buồn nữa. Anh không dám nhìn thẳng vào cửa mình, nhưng anh cũng thấy được âm hộ sưng phồng lên, bự chành bành, tím sậm. Không may cho anh, thấy chim sản phụ là chuyện thường ngày của một bác sĩ sản, tức là không cho phép dương vật của họ cương.
Còn đằng này, anh chỉ là một bác sĩ nhi, nên thấy chim như vậy mà anh vẫn cương lên được. Anh thấy xấu hổ vô cùng, cũng may là chỉ có sản phụ và anh. Lúc đó anh phải dùng lưỡi lam cạo hết lông của cô ta. Phải công nhận một điều, bên ngoài có quê mùa đi chăng nữa, thì âm vật gần như nhau. Cũng lông rậm, cũng hai mép, cũng hột le, cũng màng trinh… sản phụ nhìn anh, ngượng ngùng, ngượng đến nổi anh kêu cô ta rặn, nhưng rặn hoài vẫn không được.
Sản phụ cũng làm, các cái anh đều đảm trách. Riết rồi anh trở thành một bác sĩ giỏi và nổi tiếng của cả một vùng quê rộng lớn. Anh được phép mở phòng mạch tư ngay sau đó. Những năm đầu, cái lợi của anh không phải là tiền, mà là được chiêm ngưỡng rất nhiều cơ thể phụ nữ. Trước mặt anh, không ai dám cãi lời khi anh yêu cầu họ cởi bỏ quần áo.
Họ kính nể, họ say mê. Những cô gái đang tuổi trăng tròn thì lấy anh làm hình tượng cho người chồng lý tưởng. Có bà mẹ, đưa con gái của mình đến khám, nhưng khi anh đã là vua của một vùng, thì việc ấy coi như là tiến cung. Theo kinh nghiệm, anh chỉ chơi những người con gái tự nguyện đem thân xác tới, và họ đã có chồng càng tốt. Khi họ đã có chồng, họ không phản đối việc anh làm, vì họ muốn học thêm kinh nghiệm, nhưng với những cô bé chưa chồng, nhất là chưa một lần ăn nằm với ai, màng trinh còn nguyên vẹn, họ rất đắn đo khi anh làm chuyện đó, và thường họ có những phản ứng mà anh sẽ không ngờ. Nhưng nói chung, khi họ chịu cởi quần áo ra, thì y như rằng họ đã chịu để cho anh chơi.
Anh chơi không biết bao nhiêu người, không còn nhớ bao nhiêu lần, chỉ biết rằng có những bệnh nhân cứ tái khám, tái khám, mặc dù anh kết luận không có bệnh gì cả…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro